Editor: Jung Tiểu Kú
Beta: Nami-chan
Nắm trong tay tờ giấy mà người đàn bà kia lưu lại, Sakurazawa Hatsune mặt không chút thay đổi đứng trong căn phòng nhỏ hỗn độn, một câu cũng không thể nói thành lời.
Tùy tiện lấy nửa tờ giấy đã bị bẩn vì dính dầu mỡ từ trên bàn xuống, trên đó viết mấy chữ như thế này: “Mẹ có việc phải đi ra ngoài một thời gian ngắn, không biết lúc nào mới trở về, nếu có chuyện gì thì hãy đi tìm một người tên là Yuuki Tengoku, ông ta là cha của con.”
Thấy nhắn lại như thế, Hatsune quả thực muốn đem người đàn bà lộn xộn kia bóp chết! Làm gì có người mẹ nào đối xử với con trai mình như thế!? Mặc dù nói Sakurazawa Michiko là một người thần kinh không ổn định, ham mê bài bạc, là một người đàn bà có sắc nhưng vừa lười lại vừa vụng về. Dù gì cũng đã là mẹ của một thiếu niên 17 tuổi, nói bà ta một chút trách nhiệm của người mẹ cũng không có đã thế lại còn làm liên lụy đến con trai làm nó cũng bị dây dưa với giang hồ như bà ta. Chuyện như thế không phải là quá giật mình sao!?
Cái gì gọi là “Đi tìm người tên là Yuki Tengoku, anh ta là cha của con.”!? Nhớ ngày trước Hatsune mất bao nhiêu khí lực quấn quýt để hỏi tên cha nhưng người đàn bà này nhất quyết cứng rắn không nói. Thế mà giờ phút này lại dễ dàng nói ra như vậy! Cái con người này!
Còn có, cái gì “Có việc nên phải ra ngoài một thời gian ngắn”? Người đàn bà này không phải là đã bỏ rơi mình sao?
Nhớ ngày trước khi mình còn nhỏ quá lệ thuộc vào mẹ, thế nhưng người này lại suốt ngày đối mình oán trách, nói gì mà: “Tại sao ban đầu tôi lại muốn sinh, sinh ra liền biến thành phế vật liên lụy mình” mọi việc luôn như thế…bằng không sẽ không khiến mình chán ghét bà ta như bây giờ. Nếu như có thể nói thì ai trên đời này lại muốn chán ghét cha mẹ đẻ của mình chứ? Huống chi lão đàn ông vô lương tâm từ bỏ mẹ cùng mình kia, ở trong trí nhớ là hoàn toàn không tồn tại. Nếu như không phải bởi nguyên nhân này thì có nhỏ như thế nào, đần độn như thế nào cũng sẽ không hướng người đàn bà như thế này mà làm nũng.
Cho nên ở với người mẹ cố ý coi nhẹ bản thân như thế nên Hatsune coi như sớm trưởng thành, độc lập. Hồi tưởng lại, thấy mình không đau không bệnh, bình an sống qua những ngày kinh khủng như thế cũng là một kì tích a.
Hatsune nắm chặt lấy tờ giấy, lông mày nhíu chặt, mặc dù không muốn phỏng đoán hành động của mẹ nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có loại ý nghĩ như thế thôi. Mà có việc phải rời nhà, nếu như không nhớ lầm thì chỉ sợ mấy ngày hôm trước bà ta có đi mua mã sổ số, kết quả thua to, nợ một khoản tiền lớn mà lại còn không biết sống chết hướng vùng lân cận đi kí tên vay nặng lãi –
Vừa nghĩ tới những khuôn mặt dữ tợn của bọn yakuza kia tuyệt đối không phải loại mà một đám tiểu tử giang hồ như mình có thể so sánh được, mặt Hatsune không khỏi hơi tái đi.
“Người đàn bà chết tiệt kia! Lại khiến mình gặp phải loại phiền toái lớn như vậy!”
Tàn bạo đem tờ giấy xé thành những mảnh nhỏ, Hatsune lấy từ trong túi ra một túi thuốc lá nhìn đã không còn ra bộ dạng gì nữa rồi, tùy tiện rút một điếu cho vào miệng. Đang suy nghĩ không biết mụ đàn bà vô liêm sỉ kia không biết bỏ mình mang quần áo đến nơi tiêu dao sung sướng rồi thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ thật nhẹ.
Người nào? Lại chọn đúng lúc này mà đến!?
Rõ ràng biết không phải lũ hồ bằng hữu cẩu bà mẹ cũng không phải bằng hữu của mình. Bởi vì đám ngu ngốc kia ngay cả cao trung cũng không thi đậu, mỗi lần tới chơi đều trực tiếp dùng chân đá cửa. Mà cái loại người dùng phương pháp nhã nhặn, sợ sệt để gõ cửa thật đúng là Hatsune không thể tượng tượng được.
Thôi, dù sao tìm đến mình hay đến tìm người đàn bà kia cũng tuyệt đối không phải là người nào hay ho, tám chín phần không khéo lại là đám đàn ông lỗ mãng mà người đàn bà kia cấu kết! Đối với người mẹ hoa tâm phong lưu đã không còn biện pháp gì để nói nữa rồi. Nhớ lúc trước phản đối bà ta đem đàn ông về nhà vui vẻ thật đúng là chịu qua không ít trận đánh. Bất quá giờ bây giờ mới nhớ, không hiểu mẹ làm thế nào mà để người ta đến đòi nợ nhiều như thế? Hatsune vuốt vuốt mái tóc, quyết định hoàn toàn quên đi tiếng đập cửa ngoài kia.
Một lát sau có thể là nghĩ không có người trong nhà nên chỉ còn nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, tiếp theo đó là thanh âm giày da ma sát với nền nhà vang lên.
Mặc dù không có nhìn thấy mặt của người mới đến cửa nhưng từ một ít âm thanh cơ hồ chìm nghỉm dưới đống âm thanh náo nhiệt, hỗn tạp của những đám bất lương sẽ khó phỏng đoán y là người như thế nào. Người cao gầy, nho nhãn, là cậu ấm chưa từng trải qua chuyện đời, đó là đối tượng tương đối dễ dàng lừa gạt tiền bạc. Hatsune lạnh lùng cười một tiếng, rõ ràng biết mẹ mình quả thật chọn đúng người mà ra tay. Nếu như mình mà là con gái vô luận là bán mình hay vơ vét tài sản thì cũng sẽ lựa chọn người như thế kia.
Ôi chao, ôi chao, cái người đàn bà kia vừa đi thì để lại cục diện rối rắm như vậy cho mình, muốn mình phải xử lí như thế nào đây? Dứt khoát thừa dịp những người cho vay nặng lãi kia chưa tìm đến nhà đòi giết thì hãy chạy trốn đi! Đang suy nghĩ miên man lại nghe thấy bên ngoài có tiếng hét lên sợ hãi sau đó là tiếng quát của mấy thiếu niên. Cái âm thanh kinh hô kia rất quen thuộc, tựa như chính là của người đàn ông mới gõ cửa ban nãy. Mà thanh âm của những thanh niên kia cũng rất quen thuộc, quả thực quen thuộc đến không còn gì quen thuộc hơn nữa.
Vốn chẳng định để ý, dù sao đàn ông của mẹ cùng mình cũng chẳng có chút quan hệ nào, mà đám ngu ngốc kia lừa ai cùng mình cũng chẳng có quan hệ gì. Hatsune hút thêm một điếu thuốc nữa, cong lưng ở trong phòng tìm kiếm, xem bà mẹ vô lương tâm kia có để lại trong phòng một chút tiền lẻ nào không. Dù sao bây giờ chính mình cũng không có đồng nào, cơm trưa cũng là một vấn đề. Không khéo ngay cả mì sợi cũng không có mà ăn.
Đang trong phòng tìm tới tìm lui lại nghe thấy thanh âm bên ngoài càng ngày càng to, nghĩ thầm người đàn ông kia làm sao mà phải kêu to như thế chỉ cần đem tiền giao ra là được thôi mà. Hatsune đột nhiên ý thức được dù sao cũng là lừa gạt, cũng sẽ kiếm được một khoản nên ngay lập tức mở cửa vọt ra khỏi phòng.
Sở dĩ lớn mật như vậy mà không sợ hãi là bởi vì đã đoán chắc bà mẹ của mình ra ngoài lừa gạt tài sản của những người đàn ông kia tuyệt đối sẽ không nói ra bản thân có một thằng con trai 17 tuổi tránh cho người ta nghĩ mình là một bà nội trợ. Mặc dù sự thật là thế. Hatsune ngậm điếu thuốc, chầm chậm một bước thoáng cái đã hướng đến trước mặt chỗ tụ tập của mấy thiếu niên kia, cũng rất dễ dàng nhận ra mặt của mấy người trong số đó.
Luật pháp Nhật Bản đối với thiếu niên tương đối bảo vệ cho nên tất cả mọi người đều thừa dịp chưa đầy 20 tuổi tùy hứng làm bậy, lừa gạt người qua đường trưởng thành, vơ vét tài sản đem giao cho người trung niên, có khi còn cùng những người bằng tuổi. Chỉ cần pháp luật cho bạn chỉ là một đứa nhỏ thì đều có thể tùy ý làm xằng làm bậy. Rất nhiều người chính là nhìn ra chỗ sơ hở này mà làm bậy.
Mặc dù biết rõ loại hưởng thụ này chỉ kéo dài đến 20 tuổi nhưng bọn chúng làm không biết mệt. Dù sao cũng thừa dịp này hung hăng kiếm một món, người nào quản sau này chúng sẽ như thế nào chứ?
Mặc dù Hatsune biết như vậy là không tốt nhưng ở loại địa phương này nếu không làm như thế thì làm sao mà sinh tồn. Hơn nữa gã cũng là một trong những thành viên của bọn này, cũng đã làm những chuyện tương tự.
Khi bị đánh, khi thiếu tiền cũng sẽ chạy theo những thằng nhóc này kết bè kết phái để vơ vét tài sản, bắt nạt những người yếu thế hơn. Nếu không làm như vậy, một đứa trẻ có người mẹ như thế kia thì làm sao mà sống được đến bây giờ?
Nghĩ thầm “Không thể oán tôi, nếu tôi không làm như thế thì sẽ không thể nào sinh tồn được” Hatsune không có chút cảm giác tội lỗi nào khi làm việc bất lương. Người đàn bà kia cũng không có ngăn cản. Ngược lại còn bắt đầu sử dụng con trai mình để lừa gạt tiền.
“Hey! Toku, Amarinimo Itsu! Làm sao có chuyện tốt như thế này mà không gọi tao?”
Giơ tay lên, ngậm điếu thuốc trong miệng, hàm hàm hồ hồ gọi một tiếng cũng sẽ có không ít đồng bọn, Hatsune mang kính râm trên mặt kéo thấp xuống. Muốn xem rõ đàn ông của mẹ, hình dạng của kẻ dễ bị lừa gạt là bộ dạng như thế nào.
Người đàn ông này đưa lưng về phía Hatsune cho nên chỉ nhìn thấy mái tóc dày đen nhánh, dưới chiếc cổ áo sơ mi trắng tinh là làn da trắng nõn như sữa, vừa nhìn là biết loại đại thiếu gia sống an nhàn. Đường cong tinh tế nhu hòa, thân hình so với Hatsune thấp hơn nửa cái đầu. Nhưng nếu so với một người đàn ông Nhật Bản bình thường thì đây có thể coi là vóc dáng nhỏ bé. Trong tay là chiếc túi đựng công văn thường gặp, vừa nhìn cũng biết đây là loại rất dễ lừa gạt.
Nhìn trên người y cũng có thể nhận ra tây trang nhãn hiệu cao cấp, Hatsune vừa tính toán sẽ trấn bao nhiêu tiền vừa đi về phía đồng bọn bên cạnh muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt. Đáng tiếc chính là cho dù có đứng ở phía trước nhưng cũng chỉ có thể thấy được đỉnh đầu xoay xoay, đôi tay chụp cũng bởi vì sợ hãi mà khẽ run.
Tên đàn ông kia giống như con thỏ nhỏ lỡ chạy nhầm vào bầy sói, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Mày tới vừa đúng lúc! Lão già này hết sức vênh váo, Ôi chao. Đụng phải tay tao mà còn không thèm xin lỗi. Tha cho lão thì còn đâu thể diện chứ.”
Toku tuy rằng lớn lên xấu xí đã thế lại hết lần này đến lần khác nhe răng trợn mắt nhai kẹo cao su, dùng tiêu chuẩn mắt lé 45 độ nhìn người.
“Đúng đấy. Chính là anh Toku bị lão đụng trúng trật khớp đấy. Nếu như không đền 3 4 mươi vạn tiền chữa trị chúng ta làm sao có thể để cho y đi a.”
Itsu khuôn mặt tròn trịa đi theo ồn ào, nghe được lời của nó, người đàn ông kia lại càng run lợi hại. Hatsune sờ sờ cằm, xem con dê béo trước mặt một chút, nếu như bây giờ không làm thịt thì còn đợi đến khi nào?
“Chính xác, nếu không, chẳng phải là không công bằng đối với hai chúng tôi sao?” Đưa tay lên sờ sờ cánh tay của đồng bọn không hề có chút tổn thương nào, Hatsune cười đến là tà ác, “Nếu như tao nhớ không nhầm, Itsu không phải là muốn đi mua đồ cho bạn gái hay sao? Giày cao gót giá 30 vạn phiền lão già này trả cũng được đi~~”
“Đúng đấy, chuẩn luôn ~~”
Mấy tên thanh niên chung quanh cùng nhau cười rộ lên, ai ai cũng nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm ở giữa, co rúm lại một chỗ, dường như đang chờ đợi đối phương trả lời.
“…”
Đôi môi người nọ run rẩy dưới mái tóc màu đen tựa hồ như nói cái gì đó, nhưng bởi vì y cứ cúi đầu cho nên căn bản không nhìn thấy vẻ mặt. Hatsune nhướng lông mày: “Ông nói gì?”
“Tôi không có nhiều tiền như vậy ….”
Một chút thanh âm run rẩy, đáng thương, nho nhỏ dường như được nặn ra từ trong cổ họng, mọi người khẽ sửng sốt một chút sau đó tất cả cười phá lên.
“Lạy hồn! Một số tiền lớn như vậy thì ai dám lúc nào cũng mang bên mình chứ! Chi phiếu! Nếu không thì thẻ tín dụng, ông là đồ ngốc sao?”
Thân thể người đàn ông tựa như bị roi da hung hăng đánh mạnh một cái, chấn động một chút, sau đó lỗ tai trắng sữa sau mái tóc đen rõ ràng thoáng đỏ lên một cách đặc biệt. Hatsune trong lòng chợt nhảy dựng lên, không nhịn được nuốt từng ngụm nước miếng.
Người đàn ông này có mùi vị đặc biệt tình sắc.
Không phải chưa từng chạm qua con gái, thậm chí có thể nói từ mười bốn tuổi sau khi thể nghiệm qua thì đàn bà cũng không thiếu. Mặc dù nói như vậy thực sự là rất kinh khủng nhưng kinh nghiệm của Hatsune bất kì người đàn ông trưởng thành nào theo cũng không kịp. Bất kể là chị gái gợi cảm xinh đẹp, hay những nữ sinh trung học bậc cao đẳng ra vẻ thành thục hoặc là các cô bé học sinh Quốc Trung nhỏ hơn. Bởi vì kế thừa sự quyến rũ của người mẹ hoặc là của người cha chưa từng gặp mặt, Hatsune cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thiếu đối tượng theo đuổi.
Nhưng hiện tại không thể giải thích được rõ ràng lại bởi vì một người đàn ông mà sinh ra phản ứng?
Cảm giác được nửa thân dưới đã muốn sưng to, Hatsune mặc dù kinh ngạc nhưng lại không hề cảm thấy hoang mang, mâu thuẫn. Dù sao nơi này cũng chính là Shinjuku (1) (một huyện của Nhật Bản có nhiều người Trung Quốc sinh sống, cũng có rất nhiều gay bar) nổi danh với hình ảnh hai người con trai ôm sát nhau ở trước mặt, còn có nhiều callboy bán thân thể của mình cho nên muốn làm loại chuyện này với con trai cũng không có gì được coi là đặc biệt nghiêm trọng cả.
” Ông già. Lão cũng quá lắm chuyện a.”
Chợt một bước hướng lên phía trước, Itsu nắm lấy cằm của người nọ, buộc y phải ngẩng đầu lên. Chính vì thế cho nên Hatsune cùng những thằng khác mới có thể thấy rõ mặt của y. Toàn thể liền hít một hơi khí lạnh.
Đó là một khuôn mặt bình thường đến không còn bình thường hơn được nữa thế nhưng không hiểu sao lại tràn đầy mùi vị tình sắc. Bất kể là khi nhát gan che đi khóe miệng hay bởi vì sợ hãi mà ánh mắt tràn đầy ánh nước, lại dường như giống tiểu bạch thỏ đáng yêu điềm đạm làm người ta không nhịn được mà muốn tàn nhẫn ngược đãi. Nước da trắng sữa nếu như bị nhiễm màu *** mà đỏ ửng lên không biết sẽ làm cho tâm thần nhộn nhạo như thế nào, liền không tự chủ được mà tưởng tượng ra bộ dạng người đàn ông này ngay tại dưới thân mình mà uyển chuyển di động cùng rên rỉ thì sẽ như thế nào, thân thể các thiếu niên liền phát nóng lên.
“………. Làm sao bây giờ?”
Trong lòng tám phần mười là nghĩ về cùng một chuyện cho nên bọn họ liền trao đổi ánh mắt ngầm tán thành với nhau. Itsu cười hì hì tiêu sái bước không ngừng về phía sau người đàn ông trước mặt, khom người xuống hướng đến trước mặt người xem ra đang phải chịu vô vàn kinh sợ mà lạnh lùng nói: “Đúng! Nếu không mang theo nhiều tiền như thế thì có thể dùng phương pháp khác để bồi thường cho chúng ta a.”
” Ôi!”
Trăm triệu lần cũng không nghĩ đến vẫn còn cách có thể cứu vãn được tình thế, người đàn ông giật mình ngẩng đầu lên, hành động này cũng vẻ mặt lúc bấy giờ khiến các thiếu niên trong lòng khẽ động, dục vọng lại càng khó có thể tự kiềm chế.
“Nói đúng đấy, nếu như ông cùng chúng tôi lên giường thì chúng tôi sẽ không tình toán cùng ông nữa!”
Nghe được câu này khuôn mặt người đàn ông “Bùm” một tiếng biến hồng cả lên sau đó lập tức lại chuyển sang xanh mét, lắp bắp nói nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân, thanh âm vô cùng run rẩy, cơ hồ nghe không rõ y đang nói cái gì.
“Tôi…Tôi không muốn…..Tôi cho các cậu tiền, tôi đưa cho các cậu thẻ tín dụng….Các cậu cũng đừng có bảo tôi phải làm như thế …”
Ngón tay vội vàng hướng đến túi tiền trong áo lục lục nhưng bởi vì động tác mạnh quá sức cùng vội vàng khiến ống tay áo cuộn lên, lộ ra làn da trắng như sữa mà bởi vì dùng sức quá mạnh nên có vài vết đỏ, thoạt nhìn càng phiến tình lạ.
Các thiếu niên trao đổi ánh mắt sau đó Itsu một phát bắt lấy tay y, trong lúc người đàn ông đang kinh sợ thì áp chặt y lên tường đối diện!
“Đè lại tay của y! Nhanh lên một chút!”
Hatsune la lên một tiếng, các thiếu niên luôn nghe lời của gã, coi gã là đại ca, lập tức đem tay chân của người đàn ông đang không ngừng giãy dụa kia cũng đè lại, để y không thể động đậy được. Itsu cùng Toku hưng phấn nhìn đối phương một cái sau đó xoay qua hướng về phía Hatsune hô:” Đại ca, anh trước đi!”
“A…?”
Có chút phản ứng chậm chạp, Hatsune không rõ tại sao lại là mình lên trước. Không phải bọn Itsu bắt được con mồi này sao? Dù nói thế nào thì cũng phải là bọn chúng lên trước chứ?
“Đương nhiên là lão đại phải lên trước rồi. Dù sao chúng em cũng là đệ tử của lão đại anh không phải sao! Huống chi người có kinh nghiệm nhất ở đây không phải là anh hay sao? Dĩ nhiên là chúng em muốn anh làm trước thử một lần để xem mà.”
Toku đỏ mặt nói như thế, hướng ánh mắt đầy sùng bái về phía Hatsune khiến cho gã có cảm giác cực kì thất vọng. Nói như thế có nghĩa là chúng nó không hề có kinh nghiệm quan hệ với con trai cho nên trước tìm đầu dê thế nhưng lại không có tìm mũ to cho ta như vậy.– ( câu này không hiểu lắm á = =. có thể là tại vì không biết nên mới tìm người thay thế để minh họa cho mình, không biết nên đưa nhiệm vụ cho người khác thực hiện mà người đó cũng không khá hơn mình là mấy = =)
Thở dài, coi như đối với bọn họ không có cách nào khác nữa, Hatsune từ từ uốn éo người đi không ngừng tới trước mặt người đàn ông đang giãy dụa, bỏ kính râm, nâng cằm đối phương lên không chút khách khí mà hôn xuống.
Đôi môi chạm nhau, nhắm mắt, lại có cảm giác cùng đàn bà không có gì bất đồng. Ngược lại so với đàn bà còn làm cho mình hưng phấn hơn. Xác định mình không có ý bài xích điều này, Hatsune đem cả thân thể đè lên. Các thiếu niên phát ra thanh âm, buông ra bàn tay đang giam cầm người nọ, biết điều một chút lui qua một bên nhìn thực tế diễn luyện. Hatsune thành thục tính dùng thân thể cao 185CM của mình chế trụ người đàn ông đồng thời biến hóa góc độ mút đầu lưỡi của người này.
Khoang miệng người đàn ông này nóng kinh người, đem đầu lưỡi đưa vào cẩn thận liếm lộng, từ răng cửa đến răng hàm rồi đến lợi, thậm chí ngay cả chỗ sâu của cổ họng, dây dưa đầu lưỡi y, Hatsune vận dụng hết kỹ xảo hưởng thụ khoái hoạt. Ban đầu do đây là lầm đầu tiên gã cùng con trai hôn môi, tự nhiên không thể biết đối phương sẽ mang lại nhiều gợi cảm đến đâu cho nên chỉ biết áp dụng bản lĩnh khi luyện tập cùng đàn bà mà tỉ mỉ sử dụng trên người này.
Thời điểm vừa mới buông tay y ra, người đàn ông chính là kịch liệt chống cự lại, tay co thành nắm đấm hướng đến ***g ngực gã. Nhưng bởi vì vừa mới trải qua nụ hôn nóng bỏng thế nên tay vốn đang liều mạng chống cự sau cũng dần dần chầm chậm buông xuống, đến cuối cùng thân thể xụi lơ. Không ngờ Hatsune một phát bắt được cổ tay của y mới khiến cho y không đến nỗi ngã nhào.
Thân thể người đàn ông phảng phất như cá nhão nằm trên thớt, mềm nhũn rũ xuống, đã hoàn toàn mặc cho tình cảnh bị xâm phạm. Dùng bắp đùi chống đỡ thân thể người nọ, cho nên vừa đúng mắc kẹt tại giữa hai chân y. Rõ ràng cảm giác được tính khí nam nhân bởi vì nụ hôn vừa mới rồi mà cương, Hatsune liếm môi, từ trên xuống dưới nhìn chằm chặp khuôn mặt đỏ ửng trước mặt.
Ánh mắt bởi vì *** mà đỏ lên ướt át, đôi môi bị hôn khiến nó sưng lên, cùng với môi mình dây dưa một sợi dây bạc tuyến phát ra quang mang *** mỹ, cảm giác được ánh mắt nhìn mình, dục vọng của bản thân không thể không bị kích động. Hatsune trực giác nếu như cùng người này …..đại chiến ba trăm hiệp cũng không thành vấn đề a.
Mới lười để ý đến phản ứng của những thiếu niên xung quanh, thế nhưng bởi vì mới rồi biểu diễn một màn kích tình như vậy, cái công lực này có khi bọn họ luyện 10 năm cũng chưa chắc đã bằng. Cho nên Hatsune áp chế không để ý đến phản ứng của bọn kia, ngược lại một tay nắm lấy cánh tay của người này, cái tay còn lại cứng rắn, không khách khí giải khai bộ quần áo tây trang cao cấp của người đàn ông xuống, đưa tay vào dò xét trong áo sơ mi, chính xác tìm được nhũ đầu, nhéo, nắm, xoa lên chỗ ấy.
“A….Không nên….Dừng tay…”
Người nọ rên rỉ, lông mày thanh tú bởi vì khoái cảm mà ngểnh lên, không có cách nào trốn tránh khỏi kẻ so với mình nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí vì bị người cùng giới quấy rối *** mà cảm thấy lúng túng đến nỗi vặn vẹo cả thân người. Hatsune cúi đầu xuống, liếm nhẹ lỗ tai của y, từ lỗ tai liếm đến vành tai cuối cùng liếm đến viền tai. Đầu lưỡi chuyển động, cũng tăng lên lực đạo ở trên tay, thanh âm kháng cự ban đầu cũng trở thành rên rỉ nghênh đón. Chú ý đến hạ thân người đàn ông cũng hơi hơi cứng lên, Hatsune từ từ đưa thể trọng của mình dồn đến đùi bên phải, ngón tay vuốt ve ***g ngực hướng xuống phía bụng, cuối cùng chạy tới sau lưng. Tiếng kim khí lạnh lùng vang lên, làm cho thân thể người đàn ông co rút lại một chút, sau đó thân thể tại kỹ thuật cao siêu, sành sỏi của Hatsune mà kịch liệt phản kháng, người nọ thở hổn hển giẫy dụa cái mông, ý muốn nói dù sao cũng không để cho ngón tay của Hatsune đi vào bên trong.
“Phiền muốn chết! Không phải bản thân ông cũng rất hưởng thụ sao!?”
Hatsune thở hổn hển, dứt khoát lấy tay vuốt cái mông cuả người đàn ông muốn ngăn lại cử động này của y. Người nọ chẳng những không có dừng lại, ngược lại còn giãy dụa lợi hại hơn nữa. Hatsune hô hấp ngày càng dồn dập, cảm giác được hạ thân mình càng ngày càng trướng to, thật là đau! Này không hiểu sao tên đàn ông này giãy dụa như thế so với bất kì cô gái nào cũng muốn kích thích *** mình hơn, mà y hết lần này đến lần khác không biết phân biệt còn không biết sống chết mà chọc mạng mình như thế!
Nói như vậy, mình cũng không cần đối y ôn nhu như thế!
Phẫn nộ của Hatsune bởi vì người kia không hợp tác mà bốc cháy, dự định buông ra tay đang giữ lấy y, rút thân về. Vừa mới nhận được tự do, y lại muốn chạy trốn. Nhưng là vừa rồi bị Hatsune trêu đùa hai chân nhũn ra còn chưa kịp động đã bị các thiếu niên chặn lại.
Hatsune thở hổn hển từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang bị các thiếu niên áp té trên mặt đất, lạnh lùng cùng hung hăng phân phó đàn em.
“Lại không biết điều như vậy!… Bọn mày mau đem quần áo của y lột ra, chỉ cần để lại quần là được rồi!”
Các thiếu niên hứng phấn hoan hô một tiếng, lập tức ba chân bốn cẳng đem dây lưng của người đàn ông này giải khai, đem quần dài tây trang cùng quần lót cũng kéo xuống. Đôi chân thon dài trắng nõn, cùng với phần thân ngẩng đầu, so với đám đàn ông con trai làm cho người ta cảm thấy giống nhau, lại đặc biệt mềm yếu cũng là đặc biệt đáng yêu. Hatsune thấy nửa người dưới của y bởi vì không khí lạnh lẽo mà khẽ run, đồng thời cũng bởi vì ngay tại ban ngày ban mặt bị một đám thiếu niên nhìn chằm chặp bằng ánh mắt mang đầy tính dục quan sát hạ thể mà cảm thấy xấu hổ nên hạ thể đỏ bừng lên, cảm giác được hô hấp dồn dập thật vất vả mới có thể ổn định được.
Người này khóc, mắt kiếng đeo trên mặt cũng méo lệch càng lộ ra vẻ yếu ớt vô năng, thanh âm run rẩy khẩn cầu Hatsune đừng làm chuyện tình tàn nhẫn này nữa.
“Van cầu cậu…Cầu xin cậu đừng…..”
“Hiện tại nếu biết hối hận thì đã muộn…”
Hatsune hít một hơi, bỏ ra những thiếu niên đang đè lại người đàn ông, đem hai chân của y kéo ra, đặt lên bờ vai. Cứ như vậy, phân thân nam nhân run rẩy, tiểu huyệt màu hồng phấn vì sắp được tiến vào được nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Khung cảnh tình sắc như thế khiến cho Hatsune thiếu chút nữa thì phun máu mũi, cuống quýt kéo quần xuống, để cho phần thân đang sưng lên của mình lộ ra ngoài. Người đàn ông nhìn thấy hung khí mà Hatsune sắp dùng để xuyên qua mình một cách rõ ràng, cái loại kích thước này tuyệt đối sẽ làm cho cửa huyệt mình bị rách nghiêm trọng, không khỏi vì sợ hãi mà vùng vẫy.
“Đáng ghét!”
Thật là phiền toái!
Hatsune định đánh y mấy cái bạt tay, người nọ lúc này mới vất vả an tĩnh lại. Thở hổn hển, khóc, run rẩy, y vừa động, ngay cả nửa người dưới cũng động theo, rõ ràng khiến mình không hiểu vì sao mà cảm thấy thật đáng yêu như thế này. Hatsune lười để ý đến suy nghĩ của mình, trong lòng chỉ có mong muốn được đem dục vọng bừng bừng của bản thân giải quyết nhanh cho xong, chuyện gì phát sinh sau này tính.
“Thật lợi hại….Không hổ là Hatsune đại ca…”
Vừa đè xuống cánh tay nam nhân vừa cảm thán nói ra cảm tưởng trong lòng, Itsu thấy cảnh sắc tràn đầy tình sắc thế này cơ hồ thiếu chút nữa chảy máu mũi. Người kia vốn đã nhận mệnh nhắm mắt lại khóc lóc, giờ phút này khi nghe đến cái tên “Hatsune” trợn tròn mắt lên, gắt gao nhìn ngó thiếu niên sắp xâm phạm mình, run rẩy hỏi ra vấn đề trong lòng:
“Tên của cậu chẳng lẽ là… Sakurazawa Hatsune?”
Lúc này mới từ từ nhớ lại người tình của mẹ, Hatsune trong lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét. Nhưng nghĩ lại chỉ cần y không phải là cha của mình chính là chỉ tùy tiện nhắc đến một người đàn ông, mẹ nói thế chưa chắc gì đã chính xác a! Cho nên miễn cưỡng trả lời một tiếng, nghĩ thầm nhanh nhanh làm cho xong việc kia đi.
Người nọ nghe được câu trả lời của gã, thân mình càng run rẩy lợi hại hơn, không biết khí lực sinh ra từ nơi nào, ra sức khởi động nửa thân trên tránh thoát cánh tay của Itsu, khuôn mặt nhu nhược tản ra một thứ ánh sáng khác thường, chậm chạp giới thiệu:
“Tên của tôi là Yuuki Tengoku! Tôi là cha của cậu, Hatsune!!”
“Yuuki Tengoku” bốn chữ quanh quẩn trong đại não, lúc nghe thấy từ “cha”, Hatsune mới chậm chạp nhớ tới tờ giấy nhắn lại của mẹ, trong lúc nhất thời giống như sấm sét giữa trời quang, gã trợn mắt há mồm không thể nào tin được người đàn ông mới khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi trước mặt này lại là cha mình. Cái gì dục vọng, cái gì cường bạo, cái gì đại ca, cũng đều biến qua một bên hết!
Hatsune còn đang ôm cái mông của nam nhân, phần thân đã đặt vào lối vào của đối phương, nhưng thân thể thì hoàn toàn hóa đá.
Sakurazawa Hatsune cùng cha ruột Yuuki Tengoku lần đầu gặp mặt, lại cũng là lúc đang hung bạo cưỡng bức đối phương.
Chú thích:
(1) link : đây có thể coi là một huyện đồng tính của Nhật bản:”>:”>