Khi có tín hiệu mời hành khách vào làm thủ tục thì Khổng Thu mới từ toilet đi ra. Chỗ ngồi của cậu là ở khoang hạng nhất, sau khi máy bay cất cánh, Khổng Thu liền hạ lưng ghế để nằm xuống, Mục Dã dĩ nhiên là nằm ở bên cạnh cậu.
“Blue thì sao? Cậu để nó ở đâu rồi?” Mục Dã đột nhiên hỏi.
Có chút khó chịu khi nghĩ đến việc này, Khổng thu không có tinh thần trả lời, “Tôi gửi nó ở nhà cha mẹ tiểu Trương rồi.”
Nhìn bộ dạng của Khổng Thu, Mục Dã mỉm cười nói, “Nhớ nó sao?”
Do dự một hồi lâu, Khổng Thu gật đầu, “Ừ, tôi rất nhớ nó. Sau khi nhặt được Blue, chúng tôi chưa từng xa nhau quá lâu.” Thừa nhận việc này cũng khá là mất mặt, thế nhưng sau khi nói ra thì cậu mới phát hiện bản thân cũng rất muốn thừa nhận.
Dường như đang rơi vào hồi ức, Khổng Thu mỉm cười nhìn lướt sang Mục Dã:
“Tôi gặp Blue đúng vào thời điểm tôi thống khổ nhất, bởi vì có nó, nên tôi mới có thể nhanh chóng vượt qua đau khổ. Những điều Blue mang lại cho tôi, bất kỳ ai cũng không thể sánh được. Tuy rằng nó chỉ là một con mèo, thế nhưng tôi chưa từng coi nó đơn thuần là một con mèo, nó không phải là thú cưng của tôi, nó chính là người nhà của tôi.”
Mục Dã ôn nhu cười, cẩn thận kéo chăn lại cho Khổng Thu, sau đó dịu dàng nói, “Ai cũng nhìn ra được sự thân thiết của cậu với Blue, tôi cũng rất ước ao, cũng có chút đố kỵ.”
“Mục Dã?” Khổng Thu đột nhiên có chút khẩn trương, rất sợ Mục Dã sẽ nói ra những điều mà cậu không thể tiếp nhận.
Mục Dã cười cười, có chút tiếc nuối nói, “Tôi có rất nhiều bạn bè, nhưng không ai có thể thân thiết đến mức độ như vậy, có thể chia sẻ tất cả mọi chuyện với người đó, hoàn toàn không cần đề phòng bất cứ điều gì. Khi còn bé, tôi từng nuôi một con chó nhỏ, sau khi nó đi lạc, tôi đã khóc rất lâu, từ đó về sau tôi không bao giờ… nuôi thêm bất cứ con vật nào nữa. Thế nhưng thấy cậu cùng Blue ở bên nhau, tôi lại không nhịn được mà nhớ về chú chó nhỏ của mình. Mỗi ngày khi về đến nhà lại có một con thú nhỏ đi ra chào đón mình, cảm giác này thật sự rất vui. Căn hộ của tôi quá rộng lớn, cho nên nhiều lúc cảm thấy vô cùng lạc lõng.”
Khổng Thu bất giác nói như muốn an ủi y: “Rồi sẽ có một ngày anh gặp được một người có thể cùng anh chia sẻ tất cả, mặc kệ là người, hay là sủng vật.”
Mục Dã ôn nhu cười, hình như định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi: “Khi đến nơi, có khả năng sẽ phải tham gia tiệc để xã giao, nhân lúc này nghỉ ngơi thêm một chút đi.”
“Ừ.”
Điều chỉnh tốt tư thế, Khổng Thu quay mặt ra cửa rồi nhắm mắt lại, không biết giờ này Blue đang làm gì nhỉ? Có tranh cãi hay đánh nhau với những con mèo khác không? Cha mẹ của tiểu Trương có chăm sóc tốt cho nó không? Khổng Thu một chút buồn ngủ cũng không có, trong lòng tràn ngập hình ảnh của Blue. Còn có, Mục Dã, nếu lúc này cậu còn chưa rõ tâm tư của đối phương thì cậu thực sự là một kẻ ngu ngốc rồi. Kéo cao chăn lên, Khổng Thu âm thầm thở dài, lúc nào đó cậu phải tìm cơ hội để nói rõ cho anh biết mới được.
Mục Dã thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Khổng Thu, thẳng cho đến khi đối phương hô hấp bình thường mới mỉm cười rồi quay đi. Anh thở dài, anh thích Khổng Thu, từ trước khi Khổng Thu chuyển tới công ty, anh đã thích cậu rồi. Khi Khổng Thu chuyển tới công ty, tuy hai người không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng anh có thể cảm giác được Khổng Thu cũng là người giống như anh. Anh không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân, ngay giữa đám đông, anh cũng có thể dễ dàng tìm thấy Khổng Thu, u buồn, ôn nhu, mỹ lệ…
“Aiz...” Thở dài, Mục Dã quay đầu, nếu như anh đi tìm cậu ngay từ ngày đầu tiên Khổng Thu chuyển tới công ty, thì người Khổng Thu gặp đầu tiên trong tâm trạng thống khổ đó sẽ là anh chứ không phải con mèo kia. Quả thật là bất đồng, tình địch của anh không phải là nữ nhân, mà lại là một con mèo. Nghĩ đến hành trình đến Đức lần này, Mục Dã tự cỗ vũ chính mình, không có Blue ở bên cạnh quấy rầy, anh nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Máy bay hạ cánh lúc 12 giờ, Khổng Thu ra khỏi máy bay trong tình trạng toàn thân cứng ngắc, vừa đi vừa xoa xoa huyệt thái dương, thật sự là rất lâu rồi cậu không đi chuyến bay nào có hành trình dài như vậy, đầu óc cậu giờ đang quay cuồng…
“Trọng Ni, rất khó chịu sao?” Một người vừa đưa cho Khổng Thu chai nước vừa hỏi.
Khổng Thu uống một ngụm nhỏ, khẽ gật đầu nói, “Ừ, đau đầu quá.”
“Mục tổng, Khổng tiên sinh, người tiếp đón chúng ta đến rồi.” Tiểu Trương đứng phía trước hô lớn, Mục Dã cùng Khổng Thu liền đi theo cô. Dùng tiếng anh hàn huyên với đối phương vài câu sau đó nhóm người cùng ra xe. Mục Dã quả nhiên đã nói đúng, đối phương trực tiếp kéo bọn họ đến một nhà hàng.
Hiện tại ở thành phố S có lẽ khoảng 3 giờ sáng, Khổng Thu tuy rằng không buồn ngủ nhưng vẫn nằm lên giường nghỉ ngơi một chút. Mà ở Đức đang là 8 giờ tối, buổi tiệc chào đón bọn họ có rất nhiều khách mời, vì vậy Mục Dã cùng Khổng Thu phải vào trong phòng thay y phục rồi mới đi xuống tham gia buổi tiệc.
Khổng Thu do vẫn đau đầu nên chỉ bảo trì nụ cười xã giao mà đi bên cạnh Mục Dã, thỉnh thoảng cùng đối phương chào hỏi một hai câu, việc tiếp khách còn lại, cậu hoàn toàn để cho Mục Dã xử lý. Lúc này Khổng Thu rất cảm kích Mục Dã, điều cậu không am hiểu nhất chính là xã giao. Khổng Thu cầm ly rượu trên tay, cố gắng áp chế mong muốn được ngáp một cái của bản thân, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ ở trong góc phòng. Chờ đến lúc cậu có thể đi ngủ thì cha mẹ của tiểu Trương hẳn là đã rời giường rồi, giấc ngủ của những người cao tuổi thường không dài, không biết đêm nay Blue có chịu ăn uống đàng hoàng hay không, cha mẹ của Tiểu Trương có dựa theo những gì cậu viết mà cho Blue ăn không?
“Trọng Ni.”
“A.”
Khổng Thu còn đang miên man suy nghĩ lập tức hoàn hồn, Mục Dã quan tâm hỏi, “Chắc cậu cũng mệt rồi, có muốn về trước không?”
“Không sao.” Khổng Thu cười cười, “Đây là bữa tiệc chào đón chúng ta, sao tôi có thể bỏ về trước được. Không sao đâu, không cần quan tâm đến tôi, là tôi làm liên lụy đến anh, tôi không am hiểu những… việc này.”
Nụ cười của Mục Dã trở nên vô cùng ôn nhu, “Sao lại nói như vậy, Trọng Ni mà tôi biết chính là như thế này, nếu như cậu đột nhiên lại am hiểu thì tôi sẽ nghi ngờ là có người khác cải trang thành cậu đó.”
“Ha ha.”
Thấy Khổng Thu quả thật không có vấn đề gì quan trọng, Mục Dã liền dẫn cậu tới bàn để lấy thêm đồ ăn. Nhìn một bàn đồ ăn như thế này, Khổng Thu lại nhớ tới Blue, cái này có lẽ Blue sẽ thích ăn, thịt bò này hơi cứng một chút, Blue hẳn là sẽ không thích.
“Trọng Ni, tôi muốn đi tìm một người bạn, cậu ở bên này nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.”
Khổng Thu thấy Mục Dã đi về phía một nam nhân người Đức to béo, bỗng có một nam nhân rất cao vội vàng đi tới, không nhìn thấy Mục Dã nên đã va vào anh một chút, trước khi ngã xuống liền bị đối phương ôm lấy. Bây giờ đã là 11 giờ đên, thời tiết ở Đức lại rất lạnh lẽo, bằng không Khổng Thu rất muốn đi lên sân thượng hóng gió một chút.
Xoa nhẹ bên vai vừa bị đau, Mục Dã từ từ đứng dậy, đối phương cúi đầu nhìn anh, thản nhiên nói một câu, “Xin lỗi.”
“Không có gì.” Mục Dã ngẩng đầu lên mới phát hiện đối phương cao hơn anh gần một cái đầu, mà khi nhìn thấy đôi mắt của đối phương thì anh lại càng sửng sốt, đôi mắt màu xanh, so với màu xanh của bầu trời còn trong sáng hơn. Nghĩ đến đôi mắt màu lam mà gần đây anh thường nhìn thấy, trái tim của Mục Dã đột nhiên đập mạnh và loạn nhịp chỉ trong chốc lát.
Đối phương lãnh đạm nhìn anh một hồi, sau đó rất không lễ phép mà rời đi trước. Mục Dã nhíu mày, nhưng cũng không đuổi theo chỉ trích sự vô lễ của đối phương, mà quay lại đi tìm bằng hữu của mình.
“Hi, Dã, không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Cùng đối phương ôm nhẹ một chút thay cho chào hỏi, Mục Dã quay đầu tìm kiếm thân ảnh của người vừa đụng vào anh ban nãy, thì thấy người nọ đang đứng ở nơi lấy đồ ăn, anh hỏi, “Ước Hàn, người nọ là ai vậy?”
Ước Hàn thấp giọng nói, “Thân phận của người kia rất thần bí, mỗi lần ông chủ nhắc tới hắn đều lộ ra bộ dạng vô cùng kính nể, hẳn là rất có địa vị. Triển lãm lần này là do hắn tài trợ đó.”
“Ồ.” Không cảm thấy hứng thú lắm, Mục Dã xoay người, khôi phục lại vẻ mặt tươi cười, “Ước Hàn, nửa năm không gặp, xem ra tinh thần của cậu vẫn rất tốt.”
“Ha ha, Dã, cậu thì sao? Đã tìm được bạn trai rồi hả?”
Mục Dã nhún nhún vai: “Tìm thì tìm được rồi, bất quá giai đoạn theo đuổi thì vẫn còn rất gian nan.”
“Ha ha, là nhiếp ảnh gia đi cùng với cậu hôm nay phải không. Dã, con mắt của Ước Hàn tôi luôn luôn rất chuẩn, người kia vô cùng thuần khiết, đáng giá để cậu ra tay đó.”
“Ước Hàn, mũi của cậu vẫn còn thính vậy sao?’
“Ha ha ha, thứ Jenny thích chính là cái mũi của tôi mà.”
Hai người trò chuyện với nhau rất vui, Mục Dã cũng không phát hiện ra một đôi mắt màu xanh tràn ngập nguy hiểm đang chăm chú quan sát anh.
Hơn 11 giờ, buổi tiệc cuối cũng cũng kết thúc, Khổng Thu mệt mỏi trở về phòng, vừa vào phòng, cậu liền ngã ra giường không đứng dậy nổi.
“Trọng Ni, sáng mai không có công việc, cậu có thể ngủ đến tận 10 giờ.”
Khổng Thu đá giày ra, khàn giọng nói, “Anh cũng nhanh nghỉ ngơi đi, hôm nay chắc chắn anh còn mệt hơn tôi nhiều.”
“Cũng không đến mức đó, chỉ là gặp lại bạn cũ nên nói chuyện hơi nhiều mà thôi.” Mục Dã che miệng ngáp dài rồi nói, “Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đóng cửa lại thay cho Khổng Thu, sau đó Mục Dã quay về phòng mình, ở ngay bên cạnh phòng của Khổng Thu. Mục Dã mở valy hành lý lấy quần áo, sau đó lấy áo choàng tắm trong tủ ra rồi đi vào phòng tắm. Một nam nhân đi qua gian phòng của Khổng Thu, ngừng lại vài giây rồi lại đi đến trước cửa phòng của Mục Dã. Đứng ở đó một hồi lâu, nam nhân này lại đi sang một căn phòng sát vách với Mục Dã, lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa để đi vào.