Blue - Neleta

Chương 45.1

Từ chối hết tất cả những lời mời dự tiệc mừng năm mới, Khổng Thu nằm ở nhà chuẩn bị cho bộ phim điện ảnh sắp bấm máy cuối năm nay, thuận tiện thả lỏng tâm tình chính mình. Blue vẫn chưa ra khỏi bồn tắm, Khổng Thu cũng đã quyết định sẽ không đem “Kỳ Ngộ” hôm qua kể cho anh nghe, miễn cho con mèo nào đó vì ghen mà lãng phí thời gian tu luyện.

Tuy là mỗi ngày chỉ có một mình ăn cơm, ngủ, xem tivi, nhưng Khổng Thu không hề thấy sợ hãi cảm giác cô đơn lạnh lẽo này. Những lúc mệt mỏi, cậu sẽ đi vào phòng tắm ngắm Blue, chẳng sợ một câu anh cũng không đáp lời, chỉ cần được nhìn thấy anh, trong lòng cậu đã dâng tràn hạnh phúc. Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày họ xuất phát về thành phố C.

Kiểm tra lại lần cuối, xác nhận bản thân đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần mang theo, Khổng Thu kéo valy hành lý vào phòng khách, kiểm tra bếp ga đã khóa kỹ chưa, cũng đã tắt hết đèn, lúc này cậu mới đi vào phòng tắm.

“Blue, ngày mai chúng ta phải lên đường, nếu anh không tiện đi cùng thì em sẽ về thành phố C một mình vậy.” Ngồi bên bồn tắm một lát, Khổng Thu lại quay về phòng ngủ. Nhìn bộ dáng Blue lúc này có lẽ mai sẽ không kịp theo cậu về thành phố C. Cậu cũng không thấy thất vọng cho lắm, dù sao đi nữa cậu cũng hy vọng Blue có thể sớm một chút tu luyện thành công, cậu muốn được ngắm bộ dạng của Blue khi không đội nón.

Xác định mọi thứ đã được thu xếp ổn thỏa, tắt đèn, một tiếng sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp đều đặn của Khổng Thu, hết thảy còn lại đều là hắc ám tĩnh lặng. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước trào ra. Đại khái chừng mười phút sau, một nam nhân trần trụi bước ra ngoài, cái đuôi thật dài quét trên sàn nhà, mái tóc nguyên bản dài đến thắt lưng chỉ ngắn đến vai. Đi đến bên giường, anh nhẹ nhàng trèo lên, tăng nhiệt độ điều hòa, anh xốc chăn của Khổng Thu lên, chui vào.

Khổng Thu đang ngủ say lại bị áp lực nơi dục vọng bức tỉnh, phân thân bị một thứ ấm áp mềm mại bao vây, cậu mơ mơ màng màng mở to hai mắt. Còn không chờ cậu nhận biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, có người đã tách hai chân cậu, cứng rắn khiêu mở thân thể cậu.

“Ưm… Blue…”

“Thu Thu, đừng nhìn.”

“A…”

Thanh âm khàn khàn của người hãy còn mơ mơ hồ hồ chưa tỉnh ngủ, Khổng Thu nghe lời nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn mải suy nghĩ sao Blue lại ra đây giờ này?

“Ư….”

Rút ra xuyên vào không quá kịch liệt, Khổng Thu bị động thừa nhận dục vọng của Blue, cậu vẫn còn buồn ngủ. Chỉ là một lúc sau, cảm giác của cậu càng ngày càng rõ ràng.

“Blue… nhanh lên…”

Không ngừng rên rỉ, nói cho đối phương biết cái mình cần, hai cánh tay vô lực của Khổng Thu vòng qua cổ Blue, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng đối phương.

Đôi nhãn đồng màu lam trong đêm vẫn nhìn tận tường nét mặt sung sướng của Khổng Thu, khóe miệng vẽ một đường cong hoàn mỹ. Ngay sau đó, trong phòng ngủ vang lên tiếng rên thất thanh của Khổng Thu khi đạt đỉnh điểm mãnh liệt.

Trong lúc trầm mê giữa biển dục vọng, Khổng Thu miễn cưỡng bảo trì một chút thanh tỉnh ít ỏi, nhắc nhở: “Blue…. ngày mai….”

“Thu Thu, chuyên tâm.”

Hôn lên cái miệng của Khổng Thu, Blue di chuyển càng lúc càng không thể khống chế, Khổng Thu lập tức đánh rơi toàn bộ lý trí, mặc cho Blue trừu động. Khế ước khiến cho hai người trong lúc giao hoan đạt được khoái cảm dị thường thoải mái. Niêm dịch của Khổng Thu đã thấm ướt Blue, phía trước của cậu cũng đã ướt đến rối tinh rối mù. Không rảnh để nghĩ đến nếu sáng mai giường sập thì phải tính sao, Khổng Thu chỉ nhớ được hiện tại cậu muốn Blue nhanh lên, nhanh lên chút nữa, nhanh, nhanh lên.

Rạng sáng, tầm hơn bốn giờ, Khổng Thu đã lâm vào mê man, bị người nào đó mang đi lau rửa sạch sẽ, rồi đặt cậu trở lại giường. Người nào đó mang drap giường dính đầy dịch thể của hai người cho vào trong máy giặt, thân thể xích lõa chỉ mặc mỗi một cái quần tam giác cỏn con. Anh nhìn vào đôi tai chưa biến hóa hoàn toàn trên đầu mình qua gương, đôi nhãn đồng màu lam hiện lên vẻ không kiên nhẫn, tiếp theo chính là phẫn hận.

Đi vào phòng khách uống nước, cậu thấy Khổng Thu đã thu xếp xong hai valy hành lý to đùng, trong mắt anh hiện rõ nỗi bất mãn. Điện thoại một lần nữa lại reo vang không đúng lúc. Anh bước nhanh đến bên bàn, đưa tay nhấc máy.

“Hello, xin hỏi Đề Cổ có ở đây không?”

“Thu Thu đang ngủ!”

“A thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh quên mất giờ giấc bên cậu sớm hơn bên anh.”

“Tít!”

Blue trực tiếp cúp điện thoại.

Reng Reng Reng, điện thoại lại vang lên, lúc này Blue vừa bắt máy lên liền rống giận: “Thu Thu đang ngủ!!”

“Đề Cổ, cậu đừng cắt điện thoại của anh mà, dù gì anh cũng là ca ca của cậu đó nha.”

“Có chuyện gì!!” Trên mặt Blue viết rõ bốn chữ “Ta đang phẫn nộ.”

“Đề Cổ, bên cậu gần đến tết Nguyên Đán rồi đúng không? Bên này anh phải một mình ăn Giáng Sinh, anh muốn đi tìm cậu.”

“Không được!”

Nghĩ cũng không muốn nghĩ.

“Đề Cổ…. anh là ca ca của cậu đó nha, cậu sao có thể nhẫn tâm bỏ anh lại một mình để ăn Tết cho được.”

“Chỉ có nhân loại mới ăn Tết Nguyên Đán, mà anh không phải nhân loại.”

“Vậy sao cậu có thể ăn Tết được chứ?” Ai đó bắt đầu ai oán.

Không thèm trả lời, Blue nói thẳng: “Anh nhàm chán thì cứ trở về nhà, còn không thì đi tìm Lai Văn Lợi đi, đừng tới làm phiền tôi.”

“Đề Cổ, cậu đúng là đồ vô tình mà,cậu quên là ai đã cứu cậu một mạng rồi sao?”

“Đúng vậy ha, thế ai là kẻ đã hại chân tôi suýt nữa phế luôn?”

Đối phương lập tức không còn lời nào để nói. Qua mấy giây, đối phương cẩn thận thăn dò: “Đề Cổ, có phải cậu vẫn còn hận tôi và Bố Nhĩ Thác?”

Blue kiên quyết đáp: “Tôi có thể tha thứ cho sai lầm của anh, nhưng Bố Nhĩ Thác, tôi nhất định phải lấy mạng hắn!”

“Đề Cổ,…. anh ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi mà, cậu cũng biết cậu…”

“Cam Y, tôi không muốn hận anh.”

Đối phương lập tức biết khôn mà ngậm miệng lại.

Qua mấy giây nữa, đối phương mới lên tiếng trước: “Cha và mẹ cũng đã đến nhân giới. Lai Văn Lợi cũng đi tìm người hầu của mình rồi, không có ai ở nhà hết. Bối Ti vừa mới tân hôn, anh cũng không muốn Khâu Nạp Đức lấy cái mạng nhỏ này. Đề Cổ, bây giờ chỉ có mình cậu là có thể chứa chấp anh thôi, cậu cho anh đến tìm cậu đi, anh cam đoan sẽ không gây bất cứ phiền toái nào cho cậu đâu.”

“Anh lo mà đi tìm người hầu cho mình đi, đừng có tới quấy rầy tôi và Thu Thu.”

“Cậu biết rõ anh không chút hứng thú gì với cái vụ người hầu này mà, huống chi anh còn không biết người đó là nhân loại hay là tộc nhân, mà có khi người đó hãy còn chưa ra khỏi bụng mẹ nữa kìa. Đề Cổ, dù sao trong nhà hai anh em mình là thân nhau nhất, đương nhiên bây giờ cũng vậy mà. Chờ sau khi cậu đạt được “Tỉnh”, cậu sẽ không bao giờ thèm…. đếm xỉa đến anh nữa, cho nên nhân lúc năng lực cậu còn yếu, cậu cho anh đến chỗ cậu đi.”

Nắm điện thoại miết miết mấy cái, cuối cùng, Blue tâm không cam tình không nguyện nói: “Anh có thể tới, nhưng không được phép quấy rầy cuộc sống của tôi và Thu Thu, lại càng không chấp nhận chuyện dám quấy rầy khi chúng tôi đang thân thiết.”

Đối phương lập tức cao hứng thề thốt liên hồi: “Anh cam đoan, anh đảm bảo, nếu anh dám quấy rầy hai người, cậu có thể đuổi anh đi bất kỳ lúc nào.”

Khẽ cắn môi, Blue nói: “Vậy anh đến đi. Mai chúng tôi sẽ đi thành phố C.”

“Hả? Cậu đến thành phố C làm gì?”

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đã khiến lửa giận của Blue bừng bừng bùng nổ:

“Thu Thu phải về thành phố C.”

“À, được rồi, vậy cậu đi đi, anh sẽ tìm được hai người mà.”

“Tít!”

Không lên giường ngủ, Blue nằm trên ghế sofa trầm tư, mãi đến khi thanh âm tích tích của máy giặt vang lên mới đánh thức anh. Đem drap giường đã được giặt sạch treo ngoài ban công, Blue lấy từ tủ quần áo của Khổng Thu ra một bộ đồ Khổng Thu mới mua cho anh, nhanh chóng mặc vào, không quên đội mũ. Nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ, Blue cầm lấy chìa khóa cửa với chìa khóa xe, rồi xách hai cái valy ra khỏi cửa.

Hơn sáu giờ một chút, Khổng Thu đang ngủ say bị người nâng dậy mặc quần áo. Miễn cưỡng cố hé mắt ra, cậu khẽ ngắm người đang giúp mình mặc đồ, thanh âm ngái ngủ vang lên: “Blue? Sao anh lại ra đây?”

“Em ngủ tiếp đi.” Blue lấy một cái áo bằng nhung choàng lên người Khổng Thu.

Nâng tay, khoác áo vào, Khổng Thu mơ mơ màng màng hỏi tiếp: “Mình đi đâu vậy?”

Blue chợt dừng lại, rồi mới rầu rĩ đáp: “Em không muốn về thành phố C sao?”

“A!” Khổng Thu liền có chút thanh tỉnh, mò lấy điện thoại dưới gối, sáu giờ rồi! Đại não hỗn độn lúc này mới bắt đầu nhớ lại đêm qua mình đã đi vào mộng như thế nào, trên mặt Khổng Thu chợt nổi lên hai rặng mây hồng vô cùng bất thường.

Rút chân ra, Khổng Thu cầm lấy vớ trên tay Blue: “Để em tự mang.”

“Anh mang cho em, còn em thì lo ngủ tiếp đi.”

Hai tay chống sau lưng, Khổng Thu hãy còn buồn ngủ lèm bèm: “Anh như vậy sẽ làm em hư đó, mai mốt cái gì cũng không muốn tự làm.”

Blue không buồn nâng đầu lên: “Em là người hầu của anh, anh phải có trách nhiệm chiếu cố và bảo hộ em.”

Người hầu? Khổng Thu đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp lập tức thanh tỉnh. Người hầu? Blue thật sự xem cậu là người hầu sao? Tựa hồ không nhận thấy bản thân vừa nói gì, Blue với tay lấy áo khoác của Khổng Thu mặc vào cho cậu, rồi mới ôm cậu ra khỏi phòng ngủ.

“Blue, anh xem em là… là người hầu của anh sao?” Trong lòng Khổng Thu lúc này không biết là cảm giác gì nữa, cậu luôn nghĩ, luôn cho là, Blue xem cậu như… vợ của anh.

Mi tâm của Blue nhíu chặt, thả người xuống sofa, anh vừa đi lấy giày vừa nói: “Đừng đem “người hầu” của nhân loại áp dụng lên em, đây chỉ là danh xưng của người trong tộc anh dành cho bạn đời thôi.”

Hờn dỗi uất nghẹn trong lòng Khổng Thu bỗng tan biến toàn bộ, nụ cười trên mặt cũng được khôi phục, thật có lỗi thỏ thẻ: “Em cứ nghĩ, anh xem em là cái loại người hầu kia. Nhưng sao lại gọi là người hầu mà không phải là người yêu hay vợ?”

Blue nửa ngồi nửa quỳ trước người Khổng Thu, giúp cậu mang giày vào, thần sắc hờ hững đáp lời: “Không biết. Tộc nhân ai cũng gọi như vậy. Người chịu trách nhiệm gánh vác và chiếu cố gọi là chủ nhân, người được chiếu cố thì là người hầu.”

Ách… hình như có chút không ổn nha. Khổng Thu trong nhất thời không biết nên nói cái gì. Thấy Blue đã buộc dây giày cho mình xong, cậu túm Blue dậy, tặng cho đối phương một cái hôn thắm thiết.

“Em không thích cái từ này, nó làm em cảm thấy em và anh bất bình đẳng với nhau. Sau này với người ngoài, anh cứ nói em là người yêu của anh, mà tốt nhất, cứ nói em…. là vợ anh, em không ngại đâu.”
Bình Luận (0)
Comment