Blue - Neleta

Chương 86.2

“Tiểu Đông, Tiểu Đông, Tiểu Đông, Tiểu Đông…”

Trừ hai tiếng này ra, Cam Y thực sự không biết nói gì nữa. Xe chạy rất nhanh vào khu nội thành, trải qua bao nhiêu năm thử luyện, Y Đông chờ không nổi mà ấn chặt gáy Cam Y và hôn lên môi anh. Đây là khát vọng đã chôn chặt trong trái tim Y Đông từ rất lâu trước đó. Không có kháng cự, Cam Y chủ động hé miệng tiếp nhận nụ hôn của Y Đông. Là Y Đông của anh, là Tiểu Đông của anh. Mặc dù Y Đông mới hôn Cam Y có một lần, nhưng cảm giác đó Cam Y vĩnh viễn không bao giờ quên, chỉ có Y Đông mới mang lại cho Cam Y loại cảm giác đó.

Xương sống đột nhiên tê dại, thân thể Cam Y vô thức phát sinh biến hóa, đây chính là cảm giác đặc thù giữa chủ nhân và người hầu ở Miêu Linh Tộc. Khi Cam Y ý thức được bản thân đã biến thành mèo nhỏ, thì đã thấy mình được Y Đông ôm lên giường. Biến trở lại hình người, Cam Y vừa định nói một tiếng ‘Xin lỗi’, nhưng miệng đã bị bịt chặt lại.

Nhịp tim chưa bao giờ rối loạn hơn lúc này, rối loạn đến mức Cam Y hoàn toàn đã quên mất Khổng Thu. Ngượng ngùng, đây là biểu hiện hiện tại của Cam Y, tuy đây không phải là lần đầu tiên đối diện với Y Đông, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt sau hơn ba mươi năm chia lìa. Cam Y biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng bất luận có phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, anh đều không quan tâm, chỉ cần người này bên cạnh anh thì chuyện gì cũng được.

“Tiểu Đông, Tiểu Đông, Tiểu Đông, Tiểu Đông…”

Hai chân bị tách ra, Cam Y vươn tay ôm chặt lấy cổ Y Đông, anh chỉ sợ rằng một giây sau người này sẽ biến mất.

Kịch liệt hôn lên môi và hai bên gò má Cam Y, Y Đông kéo hai tay Cam Y ra, hạ từng nụ hôn nồng nhiệt lên cơ thể Cam Y. Nụ hôn chạy dần xuống phía dưới, Y Đông không chút do dự mở miệng ngậm lấy phân thân sớm đã ngóc cao đầu của anh.

“A!”

Chưa từng trải nghiệm qua hương vị tình dục, nháy mắt Cam Y lại trở về hình dáng mèo nhỏ, một giây sau, điều khiến anh thực sự khiếp sợ đã xảy ra. Thân thể Y Đông biến hóa, không còn hình dạng nhân loại nữa, thay vào đó là một con dã thú khổng lồ mang bộ lông màu tro ánh xanh cùng những vằn sọc màu đỏ. Dã thú có ánh mắt màu xanh tím u lãnh, thân thể Cam Y bất giác cũng biến thành hình thú.

Dã thú phát ra một tiếng gầm nhẹ, đầu tiếp tục làm nốt công việc dở dang ban nãy, chôn chặt giữa hai chân Cam Y. Bị bộ dạng dã thú của Y Đông làm chấn động, Cam Y chỉ còn biết ngu ngơ mặc cho dã thú xử lý. Hơi thở nóng hổi nồng đậm mang theo một mùi hương đặc biệt từ giống đực Miêu Linh Tộc khiến cho người hầu càng trở nên mê muội, nhất là lại đối với người hầu là tộc nhân của Miêu Linh Tộc.

Cam Y bắt đầu phát ra những thanh âm ‘ư ư’ mà ngay cả đến bản thân anh cũng chưa bao giờ nghe qua, cảm giác tê dại ngày càng rõ ràng, lan tràn chạy dọc cơ thể, Cam Y chợt ngây người ra, lần đầu tiên Cam Y bắn ở trong miệng Y Đông. Đem tinh hoa của Cam Y ăn hết toàn bộ, Y Đông biến trở về hình người, dường như sự biến hóa của Y Đông có ảnh hưởng tới Cam Y, bởi vì ngay sau đó Cam Y cũng trở lại hình người. Y Đông hôn nhẹ lên trán Cam Y một cái, tay phải vẽ mấy ký hiệu lên bụng Cam Y, miệng lại không biết đang niệm câu gì đó, sau rồi mới nâng một chân Cam Y lên, Y Đông đỡ lấy dục vọng của mình, trực tiếp đâm vào hậu huyệt chưa được chuẩn bị của Cam Y.

“Ưm!” Cam Y cố gắng cắn chặt răng, nén nhịn cảm giác đau đớn đánh úp tới, hàng nước mắt hạnh phúc lăn dài từng chuỗi trên gò má anh. Giây phút này, Cam Y đã chính thức trở thành người hầu của Y Đông; giây phút này, Y Đông và Cam Y đã thay đổi quan hệ, trở thành chủ nhân và người hầu, có được khế ước cả một đời.

Ôm lấy nam nhân không còn giống trong trí nhớ của mình, Cam Y cắn chặt răng, cố gắng hết sức thả lỏng cơ thể để đối phương có thể tiến vào toàn bộ. Lúc trước, Cam Y mới chỉ được nghe người khác nói để trở thành người hầu sẽ phải trải qua rất nhiều đau đớn, bây giờ, bản thân Cam Y đã có thể trải nghiệm đầy đủ. Tuy rằng đau đớn song vẫn vô cùng hạnh phúc.

“Gia Gia, con đã trở về.”

“Ừ.”

“Làm người hầu của con nhé.”

“Ừ.”

Hôn lên miệng Cam Y, Y Đông mạnh bạo nhích người đẩy toàn bộ đi vào bên trong cơ thể anh, một dòng máu loãng rỉ ra tiện đà làm chất xúc tác bôi trơn mà chảy ra ở nơi giao cấu giữa hai người. Dùng tra tấn của cuộc thử luyện để đánh đổi lấy người này bên mình cả đời, đối với một nhân loại như cậu mà nói, thật sự rất đáng giá.

“Tiểu Đông… papa… yêu con.” Có tình phụ tử, song trên hết vẫn là tình yêu của người hầu với chủ nhân.

“Từ thời điểm này trở đi, con, Y Đông – Ma Đức Da – Đường, là chủ nhân của papa.” Ma Đức Da, Y Đông nay đã mang một họ khác, đó cũng là dấu hiệu của tộc nhân Miêu Linh.

Nằm phía dưới, Cam Y đang phải dằn từng cơn đau đớn nơi hạ thể, nhưng khi nghe đến một chữ ‘Đường’ kia, dường như bao đớn đau đều chạy mất tăm hơi, trong lịch sử Miêu Linh Tộc, mới chỉ có duy nhất hai nhân loại thông qua được thử luyện, mà hai người đó cũng mới chỉ đạt tới Cấn, ấy vậy mà Y Đông của anh, lại đạt được đến Đường…

Chẳng trách Y Đông lại đi lâu đến vậy… Tứ chi Cam Y vô thức quấn chặt lấy Y Đông, anh hô to: “Papa yêu con, papa yêu con, Tiểu Đông, papa yêu con, papa yêu con, chủ nhân, ta yêu chủ nhân, ta yêu chủ nhân…”

“Grào!”

Thân thể Y Đông nháy mắt cứng ngắc, ánh mắt xanh tím tỏa ra quang mang khiếp người. Phần eo của Y Đông thúc mạnh một cái về phía trước, tốc độ ra vào đột ngột tăng lên, nghi thức khế ước tại một giây này chính thức hoàn thành.

“Chủ nhân… ta yêu chủ nhân…”

“Grào!”

Đau, rất đau, Cam Y ngây ngô cười. Cười, cười, Cam Y đột nhên ‘a’ lên một tiếng: “Thu Thu!”

“Không được phép kêu tên nam nhân khác!”

“Thu ư….”

Thời điểm lập khế ước mà kêu tên nam nhân khác, mặc kệ có là Khổng Thu hay người nhà đi chăng nữa, Cam Y cũng đã vô ý phạm vào điều tối kỵ cao nhất của chủ nhân Miêu Linh Tộc. Trong khi đó, Cam Y chưa từng sống chung cùng ‘chủ nhân’, nên anh còn chưa rõ phải làm thế nào để dập tắt được đám lửa dấm chua này.



Bên trong gian phòng trống trải, Khổng Thu cô độc ngồi một mình nhìn ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ. Dưới chân bày ra rất nhiều gói đồ ăn vặt đã rỗng ruột, cậu vẫn tiếp tục chóp chép hoạt động miệng liên tục. Trong phòng bắt đầu tối dần, Khổng Thu hít hít mũi, rồi lại dụi dụi mắt. Chỉ còn lại một mình cậu, thật yên tĩnh, thật cô độc.
Bình Luận (0)
Comment