Không được, không được nghĩ miên man… Một lần nữa tập trung tinh thần sau khi bị lệch khỏi quỹ đạo vì không thể ức chế được tưởng niệm. Dù cho hắn biết rất rõ chỉ một giây trong Đan Á cũng có thể kéo dài thời gian đi ra ngoài, nhưng hắn vẫn không thể khống chế được bản than mà lâm vào tưởng niệm nhớ nhung. Có lẽ cha hắn cũng đã từng như hắn, bốn mươi năm ở trong Đan Á không cách nào áp chế nổi hình ảnh của mẹ, mà bây giờ hắn đã sớm hiểu rõ một số chuyện trước đây hắn không thể giải thích được, Tưởng niệm, khi hắn vừa bước vào Đan Á đã cảm nhận được rõ ràng sự thống khổ của tưởng niệm, hắn luôn cho rắng sự thống khổ đó sẽ không bao giờ tồn tại trên người hắn. Mỗi khi hắn đi đến giới hạn của bản thân, loại cảm xác này liền bao trùm chiếm đoạt ý thức của hắn, lúc ban đầu mới vào Đan Á, tần suất loại thống khổ này xuất hiện rất nhiều, còn bây giờ, tuy ngẫu nhiên mới xuất hiện một lần, nhưng mức độ lại càng làm cho hắn khổ sở hơn rất nhiều.
Trước mắt hắn là dòng năng lượng vô cùng lớn áp bức tứ phía trong Đan Á, nơi này không có khái niệm về thời gian, là mới ngày hôm qua hắn tới đây, hoặc là đã mấy trăm năm trôi qua cũng không rõ nữa. Khi nào mới có thể ra ngoài, hắn lại càng không rõ, năng lực của hắn đã khôi phục lại đến Đường, khi nào đạt đến Cung chỉ còn là vấn đề thời gian. Người luôn luôn bình tĩnh, trầm ổn như hắn cũng không tránh khỏi buồn rầu, khi nào hắn mới có thể đi ra khỏi Đan Á, trở lại bên cạnh người kia đây? Mục Dã, người hầu của hắn, hắn cứ như vậy nhớ nhung về người kia. Nhắm mắt lại, buộc ý thức của mình tập trung vào tu luyên, tâm trí dần dần được thả lỏng để thân thể có thể hấp thu được năng lượng cường đại trong Đan Á, không thể mất tập trung nữa, hắn phải mau một chút đi ra ngoài, nhanh chóng trở về bên người nọ.
Tinh thần một lần nữa lại bị gián đoạn, lần này không phải vì tưởng niệm về người kia mà là bởi một dòng năng lượng lưu động dị thường mãnh liệt quấy nhiễu đến hắn, là cái gì vậy? Mở mắt ra, hắn ngây ngẩn cả người, cha ư? Sao cha lại xuất hiện trong Đan Á? Khi chứng kiến cha mình ở trong Đan Á đang dùng năng lực tạo nên một kết giới, hắn cảm thấy rất buồn bực khó chịu, không lẽ cha phải quay trở lại Đan Á tu luyện? Không có khả năng, năng lực của cha đã đạt đến tầng cao nhất của Cung rồi, không cần phải làm chuyện lãng phí thời gian như thế này nữa, vậy… là vì sao? Cha sẽ không vô duyên vô cớ đến Đan Á. Bất quá hắn cũng không hỏi qua, mà cha hắn chắc chắc sẽ không muốn trả lời, sau khi tạo ra kết giới hoàn chỉnh, cha hắn lại rời khỏi Đan Á. Đang suy nghĩ cha mình có dụng ý gì thì bên trong Đan Á lại đột nhiên xảy ra một chấn động nho nhỏ, cha hắn đã trở lại, trong tay còn xách một con mèo, một con mèo trắng có ấn ký lam diễm.
Hắn mở to hai mắt, Đề Cổ?! Như thế nào Đề Cổ lại đến Đan Á?! Không lẽ Đề Cổ cũng đã đạt đến Đường?! Trong lúc hắn còn đang kinh hoàng vì sự xuất hiện của Đề Cổ, thì hắn thấy cha ném Đề Cổ vào trong kết giới mà cha vừa tạo ra, sau đó cha hắn rời đi luôn không thèm quay đầu lại nhìn hắn lấy một cái. Hắn lập tức đi tới gần kết giới kia, đang muốn hỏi rõ ràng mọi việc là như thế nào, thì hắn phát hiện trước ngực Đề Cổ có một ấn ký màu vàng —— đó là thánh ấn – vật tượng trưng cho gia tộc Tát La Cách. Trong nháy mắt, hắn đã hiểu được, hắn đã hiểu sao cha hắn lại đến Đan Á, tại sao Đề Cổ lại xuất hiện ở đây.
Đề Cổ nhìn hắn, cũng là đôi mắt màu lam quật cường như hắn, là ánh mắt quyết tâm không chịu thua, còn có cả cố chấp chống đỡ thống khổ. Quả nhiên chỉ là miễn cưỡng, cho dù được kết giới của cha cùng thánh ấn bảo hộ, người chưa đạt đến Đường mà xuất hiện trong Đan Á vẫn khó bảo trì mạng sống. Tên này không chờ được từng bước tu luyện hay sao? Đúng là một tên ngu ngốc không não, loại chuyện ngu xuẩn như vậy cũng có thể làm được. Từ trước tới giờ, hắn vốn không ưa đứa em ngu ngốc này, và hắn sẽ không làm trái lòng mình.
“Ngu ngốc.” Hắn mắng. Như hắn đoán được, cho dù có tức giận đến bao nhiêu đi chăng nữa, Đề Cổ cũng không có nửa điểm khí lực mở miệng giải tỏa tức giận trong lòng, người như thế này muốn tồn tại trong Đan Á thực khó nói trước được. Để năng lực của mình và kết giới của cha dung hợp với nhau, hắn không khách khí tung một trảo trên người Đề Cổ, rồi lại mắng tiếp một câu: “Ngu xuẩn.”
“Ta muốn! Giết! Ngươi.” Đề Cổ vừa thở hổn hển vừa hung tợn phun ra một câu.
“Ta chờ.” Không để đứa em ngu ngốc này làm lãng phí thời gian của mình, hắn nhắm mắt lại chuyên tâm tu luyện. Đề Cổ có thánh ấn, mà người có lam diễm năng lực lớn hơn người thường trong tộc, nhưng hắn tuyệt đối không thể bại dưới tay tên gia hỏa ngu ngốc này được, tuyệt đối không thể tiếp tục lãng phí thời gian quý báu của mình, một giây cũng không được.