Khổng Thu không biết khi mình mang thai có giống phụ nữ ốm nghén, nôn ọe hay không, cậu chỉ biết rằng Blue đã trở về được hai tháng, mà trạng thái cơ thể cậu vẫn không có gì thay đổi khác lạ. Ngày nào cũng như ngày nào, ngủ sớm dậy muộn, ăn được ngủ được. Điều đó cũng không thể trách cậu đâu nha, Blue tựa hồ đã hạ quyết tâm đem bốn mươi năm xa cách biến thành ân ái mà thu hồi hết thảy trở về, ngày nào cũng vậy, cậu đều bị anh quấn tới quấn lui trên giường, hơn nữa mỗi ngày đều phải có một lần dùng hình thú làm với cậu, cậu chưa rơi vào hoàn cảnh tinh tẫn nhân vong đã là kỳ tích lắm rồi.
Nếu không phải chính miệng Blue nói trong bụng cậu có em bé, thì cậu thực sự không thể tin chuyện đó là thật. Mà như lời Blue nói trong bụng cậu có em bé, vậy sao Blue không bớt nhiệt tình một chút đi nhỉ? Blue không lo ảnh hưởng tới em bé sao? Không Thu đương nhiên có hỏi nghi vấn đó, đáng tiếc đối phương không trực tiếp trả lời mà chỉ dùng hành động thực tế tiếp tục làm nhiều lần như để chứng minh việc anh làm không ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng cậu. Từ khi Blue trở thành Cung, anh càng kiệm lời hơn trước rất nhiều, bất quá vẫn ở trong phạm vi cậu tiếp nhận được, ít nhất trong lúc cậu và Blue nói chuyện, anh vẫn sẽ trả lời cậu, có lẽ đó chính là điểm khác biệt mỗi khi chủ nhân đối mặt với người hầu của mình.
Sau khi Mục Dã bị Bố Nhĩ Thác mang đi mất hút trước mặt Khổng Thu và Cam Y, thì hiện tại cả ba vị chủ nhân đều đã trở về hết, nhưng lại có một số người trở nên sầu não vì chuyện này. Ôi, thật bất ngờ, Khổng Thu và Blue kết hôn, không lẽ Mục Dã và Cam Y không có sao? Nhầm to, mấy vị chủ nhân này chỉ ước gì có thể nhanh một chút lấy việc kết hôn để ném phần công việc trong gia tộc sang cho người khác thôi. Cứ đẩy qua đẩy lại mãi, ai là người phải nhận lấy củ khoai lang nóng đó còn chưa rõ, chung quy lại là hai đôi kia đã kết hôn. Hôn lễ rất náo nhiệt, Mục Dã và Cam Y rất vui mừng, nhưng dù có vui mừng đến đâu đi chăng nữa thì các cậu vẫn không thể thân mật tiếp xúc với người ngoài được, vì chủ nhân sẽ ngay lập tức mang các cậu vào động phòng, sau đó các cậu sống hay chết cũng không ai biết.
Vặn vẹo cái lưng như muốn rơi rụng ra đến nơi, Khổng Thu một thân trần trụi suốt hai tháng nay chưa hề nhìn thấy cái áo ngủ trở mình đứng dậy, ở đầu giường theo thường lệ vẫn là cái cốc giữ nhiệt, bên trong đều là canh bổ chuẩn bị cho cậu uống trước khi rời giường. Đây là yêu cầu của Blue, anh nói rằng loại canh đó tốt cho người mang thai, còn tốt như thế nào thì Khổng Thu thực sự không biết. Nhưng đó không phải là điều quan trọng, mà điều quan trọng ở đây là… sự chăm sóc và lo lắng của Blue đối với cậu. Nữu Nhân nói không sai, được chủ nhân yêu thương là điều hạnh phúc nhất trên đời này.
Uống hết chén canh, Khổng Thu mang theo đôi chân mỏi nhừ xuống giường đi vào phòng tắm. Đứng dưới vòi hoa sen, cậu làm cho bản thân thanh tỉnh một chút rồi mặc một bộ y phục ở nhà rộng thùng thình rời khỏi phòng ngủ. Sau khi cùng Blue đến Hà Lan thăm mộ cha mẹ, cậu theo anh đến Mỹ, hiện giờ hai người ở tại một trang viên tư nhân thuộc gia sản của gia tộc Tát La Cách tại thành phố New York, trừ thời gian bên cạnh Khổng Thu ra, phần lời thì giờ Blue đều giam mình trong thư phòng. Anh và Bố Nhĩ Thác vừa trở về, cha anh đã vội mang theo mẹ đi nghỉ mát, việc quản lý công việc trong gia tộc ném toàn bộ lại cho hai người. Vốn Blue định dùng kế để Bố Nhĩ Thác và Y Đông tiếp quản phần việc một năm của anh, nào ngờ hai tên gia hỏa kia cùng một ngày làm cho người hầu của bọn họ mang thai, chính vì thế mà Blue không thể không rút bớt thời gian ở bên cạnh Khổng Thu ra để xử lý công vụ được.
Vừa mới đặt bút ký trên mấy tập văn kiện, lỗ tai Blue khẽ giật giật mấy cái, anh lùi ghế lại, đứng dậy đi tới trước cửa thư phòng. Vừa mới ra đến chân cầu thang, thì người bên trên cũng đã xuống tới nơi.
“Blue.” Nhào vào trong lòng Blue, Khổng Thu ôm lấy thắt lưng anh: “Anh làm gì đó?”
“Làm việc.” Cúi người hôn Khổng Thu một cái, Blue một tay bế cậu lên rồi đặt cậu ngồi trong vòng tay của anh, sau đó thong thả bước xuồng lầu, anh hỏi: “Đã uống canh chưa?” Mỗi ngày anh đều hỏi câu đó, chỉ trừ khi tận mặt anh nhìn thấy cậu uống hết chén canh đó.
“Đã uống hết rồi.” Khổng Thu sờ sờ cái bụng phẳng lỳ, khó hiểu hỏi: “Sao em một chút cảm giác cũng không có vậy?”
“Còn chưa tới lúc.” Giải thích một câu đơn giản, Blue ôm chặt Khổng Thu vào nhà ăn. Bên trong, người giúp việc đã bày sẵn một bàn thức ăn phong phú cho bữa sáng lên bàn.
Vừa nhìn thấy bữa sáng màu sắc hết sức ngon miệng, bụng Khổng Thu vừa tiếp nhận một chén canh cách đây không lâu nay đã đánh trống biểu tình. Blue cẩn thận đặt Khổng Thu ngồi xuống ghế, còn anh thì ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cậu, cầm lấy dao nĩa, mỗi ngày anh đều chờ Khổng Thu rời giường rồi mới cùng cậu dùng bữa sáng. Trải một lớp mứt quả mâm xôi lên bánh mỳ, Khổng Thu há miệng cắn một miếng, ngon quá đi, gần đây cậu rất thích ăn mứt mâm xôi.
Trên bàn có rất nhiều loại thịt và hải sản, chọn lấy miếng thịt cắt thành từng miếng nhỏ đặt vào trong đĩa Khổng Thu, Blue hạ lệnh: “Ăn thịt đi.”
“Em muốn ăn tôm.”
Khổng Thu liếm liếm khóe miệng vẫn còn dính chút mứt quả, ngay lập tức một miếng thịt tôm được đưa vào trong miệng cậu. Mấy đồ dùng cắt gọt như dao, Khổng Thu không mấy khi phải động đến, bởi chỉ cần cậu nói muốn ăn gì thì ngay tức thì sẽ người đưa tới tận miệng, hoặc xắt nhỏ để vào trong đĩa cho cậu, cậu chỉ việc dùng dĩa xiên lên và tự ăn thôi. Khổng Thu lại một lần nữa tự nói với bản thân: Khó trách Nữu Nhân hay làm nũng như vậy, toàn là bị nuông chiều mà ra. Cậu cảm thấy bây giờ mình cũng có xu hướng này.
“Blue, em có thể tự cắt được mà.”
Vừa mới nói dứt lời, một miếng thịt cuộn xông khói đã nằm yên vị trong miệng Khổng Thu, cậu thử sờ sờ bụng mình, cứ tiếp tục ăn như thế này e rằng phải chịu khó đi bơi mới được. Dường như thấu hiểu được tiếng lòng của Khổng Thu, Blue lạnh lùng nói: “Lát nữa anh cùng em đi bơi.” Vừa nói anh vừa đưa thêm một thìa ngô tới miệng Khổng Thu, ngay cả cơ hội cự tuyệt cậu cũng không có.
Sau khi dùng cơm với Blue xong, hai người đi bộ khoàng một tiếng trong hoa viên trước khi đến bể bơi. Trong bể bơi, Blue lúc nào cũng theo sát bên cạnh Khổng Thu, khi cậu bơi đến mệt, anh lại đáp ứng với cậu biến thành hình thú để cậu nằm trên người anh và lượn thêm mấy vòng trong nước. Khổng Thu nằm trên lưng Blue, ôm lấy cái cổ to lớn đầy lông nhung mềm mại, hai chân cậu thoải mái buông thõng trên mặt nước, mí mắt cũng khẽ trùng xuống. Dã thú hoạt động chân nhịp nhàng bơi rẽ nước hướng đến bên bờ, rồi vô thanh vô tức nhảy lên. Sau đó biến trở lại hình người, Blue lúc này chỉ mặc độc một chiếc quần bơi, một tay anh ôm lấy Khổng Thu, một tay với lấy chiếc khăn tắm đã được để sẵn trên ghế bao lấy cậu, cuối cùng, anh ôm cậu trở về phòng ngủ.
Mới đặt Khổng Thu lên giường, cậu đã tỉnh dậy ngay, dụi dụi hai mắt, cậu mơ màng hỏi: “Blue? Em đã ngủ sao?”
Blue ôm Khổng Thu nằm trên giường: “Ngủ đi.”
Rúc sát vào người Blue, Khổng Thu lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, em vừa mới rời giường chưa được bao lâu, sao giờ lại buồn ngủ rồi?”
Blue vuốt vuốt bụng Khổng Thu coi như trả lời câu hỏi của cậu. Khổng Thu cầm lấy bàn tay của đối phương, ngẩng đầu nói: “Blue, em muốn anh ôm em.”
Vừa mới biến thành hình người không bao lâu, Blue lại quay trở lại hình thú uy mãnh to lớn, Khổng Thu lập tức chui thẳng vào trong ngực anh, cảm giác da thịt tiếp xúc với lớp lông mềm mại thật thoải mải.
“Blue… Thật kỳ lạ…. Không hiểu sao em lại rất thích anh ở hình dạng này.” Khổng Thu cọ cọ mặt mình vào cổ dã thú, một tay nắm lấy chân trước của anh đặt lên bụng mình, “Anh nói xem, có phải em bé muốn được cha nó ôm đúng không?”
“Ngủ.” Blue liếm liếm lên mắt Khổng Thu.
Khổng Thu nhắm mắt lại, thoải mái ngâm lên một tiếng: “Trước kia, em, anh Cam Y và Mục Mục ở với nhau vui lắm, bọn em còn nói sẽ cùng nhau mang thai, không biết bây giờ anh Cam Y và Mục Mục đã có em bé chưa nhỉ?”
“Ngủ đi.”
“Blue, khi nào tỉnh dậy em muốn nhìn thấy anh.”
“Mau ngủ.”
“Dạ…”
Thoải mái nằm trong lòng Blue, Khổng Thu rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu, đôi mắt màu xanh lạnh như băng thoáng hiện lên vẻ an tâm, có vẻ Khổng Thu không có dấu hiệu bệnh tình của số đông người mang thai, xem ra cậu có thể yên yên ổn ổn trải qua bảy tháng còn lại rồi. Nhẹ đặt bộ móng vuốt lên bụng Khổng Thu, Blue ra điều cảnh cáo sinh mệnh trong bụng chưa rõ hình người hay hình mèo, là một tên hay nhiều tên, rằng: Mau ngoan ngoãn ở yên trong đó, không được gây lộn xộn, rõ chưa!
“Blue… vuốt vuốt…”
Thu hồi móng vuốt lại, Blue dùng chính phần đệm thịt mềm mềm, ấm ấm của mình nhẹ nhàng xoa bụng cho Khổng Thu, anh nheo mắt, cái đuôi dài vờn khắp cơ thể xích lõa của người trong lòng.