Trong phòng bếp, Mục Dã một bên vừa hát, một bên vừa nhìn sách dạy nấu ăn thái thái cắt cắt, chuẩn bị các loại nguyên liệu, tâm tình cậu hôm nay có vẻ không tệ. Vốn Mục Dã cũng biết nấu ăn, nhưng trong nhà bởi vì có đầu bếp riêng cho nên cơ hội để cậu tự ra tay thể hiện bản thân rất ít, bất quá thỉnh thoảng cậu cũng tự xuống bếp làm vài bữa. Tự mình làm một bàn đồ ăn thơm ngon, phong phú cho người mình yêu, rồi lại tận mắt nhìn mấy người ăn hết, đó chính là việc rất hạnh phúc đối với cậu, cậu rất thích cảm giác đó. Huống chi hôm nay lại còn là sinh nhật của Oces, cậu cần phải làm một bàn ăn thật hoành tráng.
Người con trai thứ hai Oces của Mục Dã khác hoàn toàn với anh nó, từ lúc sinh ra đã mang hình dáng nhân loại. Trong Miêu Linh Tộc, cho dù chủ nhân có cường đại đến đâu đi chăng nữa, đứa con của người đó khi sinh ra vẫn có khả năng là hình người, chính vì điều đó mà Mục Dã vẫn luôn cảm thấy thương thay cho đứa nhỏ thứ hai của cậu. Đứa con lớn có ấn ký lam diễm, nó đã được ấn định tương lai sẽ phi phàm khác người, mà Oces nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt được tới tầm trung mà thôi. Vì thế, Mục Dã cảm thấy rất có lỗi với bé.
Mặc dù sinh ra là hình người nhưng trong cơ thể vẫn chảy dòng máu của Miêu Linh Tộc, cho nên Oces không hề cảm thấy vì bé kém anh trai quá nhiều mà oán hận “cha mẹ” không công bằng, hoặc là ghen tỵ với anh trai. Đứa bé sinh ra mang hình người nói chung tính tình lúc nào cũng vui vẻ, hoạt bát, thiện lương, sống rất tình cảm và rất biết kiên nhẫn chờ đợi, Oces mới chỉ có hai tuổi mà đã biểu hiện đầy đủ các tính cách đó. Bé sẽ vì thích một quyển sách trong thư phòng mà ở lỳ trong đó cả ngày, sẽ trốn vào một nơi nào đó hờn dỗi bởi vì anh trai không muốn chơi cùng bé. So với đứa con cả Forio đã gần năm tuổi, Oces biểu hiện càng giống một đứa nhỏ bình thường hơn.
Từ trong lò nướng rút khay đựng thịt gà ra, Mục Dã lấy dao cắt một miếng nhỏ chấm chấm vào nước sốt tự mình pha chế rồi nếm thử, hương vị không tồi nha. Cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, Mục Dã bỗng nhớ lại màn ân ái khốc liệt tối qua, xương sống cậu đột nhiên cảm thấy tê dại, trong bụng cậu giờ đây lại có thêm một sinh linh bé bỏng mới. Từ sau khi có bé Oces, Mục Dã càng thích trẻ con hơn. Đứa con lớn đã được mọi người trong tộc an bài tu luyện, chỉ còn lại một mình Ocesvô cùng buồn chán, đã có mấy lần bé nói với ba rằng bé rất cô đơn, muốn ba sinh cho bé một đứa em để cùng chơi với bé, bé không cần người anh chỉ thích tu luyện kia.
Đang suy nghĩ miên man, bên ngoài liền truyền đến tiếng la hét của Oces: “Ba, ba, con ngửi thấy mùi gà nướng. Ba, ba làm gà nướng à?”
“Cái mũi của con sâu ham ăn thật là nhạy.” Trước khi Oces bước chân vào bếp, Mục Dã đã kịp chấm sẵn một miếng thịt gà vào nước sốt.
“Oa! Ba, ba, con muốn ăn, con muốn ăn.”Oces chạy thẳng tới chỗ Mục Dã, một miếng thịt gà thơm mềm mới ra lò chui tọt vào miệng bé.
Nhéo nhéo cái mũi nho nhỏ của bé, Mục Dã đẩy lưng bé ủn ra ngoài phòng bếp, nói: “Bây giờ còn chưa tới lúc, buổi tối chờ cha và anh trở về rồi cả nhà chúng ta cùng ăn nhé.”
“Con đi khoe với anh, bảo anh không cần tu luyện nữa, đợi buổi tối ăn gà nướng.”
“Không nên quấy rầy anh con, anh con sẽ tự mình nhớ ăn bữa tối.”
Nghe ba nói vậy, Oces bất mãn chu chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ba, con không thích anh lúc nào cũng chỉ biết đến tu luyện, ngày nào con cũng phải chơi một mình.” Oces xoay người lại ngước nhìn Mục Dã: “Con muốn đi tìm Sina chơi, chỉ có mỗi em ấy đồng ý chơi với con.” Nhưng Sina đang ở nơi nào đó rất xa a.
Mục Dã cúi người xin lỗi đứa con trai: “Sang năm con sẽ có em trai hoặc em gái chơi cùng, ba cam đoan với con đấy.”
“Ba?!” Đôi mắt của Oces vốn dĩ đã to tròn sẵn nay lại còn mở to hơn nữa, ngay lập tức bé dán vào bụng ba mà trực tiếp hỏi: “Ba, ba mang thai sao?”
“Ừ.”
“A ——! Thật tốt quá, thật tốt quá đi!”
Oces nhảy dựng lên, không tiếp tục ôm lấy Mục Dã nữa mà xoay người lao thẳng ra ngoài, vừa chạy còn vừa la hét: “Thật tốt quá, thật tốt quá đi, con sắp có em rồi, thật tốt quá, thật tốt quá đi, con sắp có em rồi.”
Thanh âm dần trôi đi xa, Mục Dã không biết nên cười hay nên khóc nữa. Trước kia cậu luôn khát khao có thể sinh ra thật nhiều Bố Nhĩ Thác nhỏ, nhưng hiện giờ, cậu lại càng hi vọng có thể sinh thêm vài đứa nhỏ giống Oces hơn. Sờ sờ bụng mình, cậu hi vọng đứa nhỏ trong đây sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh nó, Mục Dã lại tiếp tục làm bữa tối.
Trước bữa cơm tối khoảng một tiếng, Bố Nhĩ Thác từ công ty trở lại trang viên ở Vancouver của mình. Lúc mang thai Oces, Mục Dã không còn bị hành hạ bởi ốm nghén như thời gian mang thai đứa lớn, chính bởi vậy nên Bố Nhĩ Thác mới đồng ý để Mục Dã mang thai đứa con thứ ba. Bất quá ở lần sinh Oces, Mục Dã đã phải sinh con trong hôn mê, Bố Nhĩ Thác quyết định không để cho cậu phải chịu đau khi sinh nữa, mặc cho đau đớn đó có nhỏ hơn so với nhân loại sinh đẻ nhiều đi chăng nữa, anh không thể nào chịu đựng được cảnh Mục Mục của anh phải chịu đau.
Ô tô vừa mới dừng lại trước cửa biệt thự trong trang viên, Bố Nhĩ Thác đã xác định được Mục Dã ở nơi nào. Bước xuống xe, hờ hững nhìn Oces đang chơi tàu thủy một mình ở đài phun nước trong hoa viên, Bố Nhĩ Thác đi vào trong nhà, thẳng tiến vào phòng bếp. Mơ hồ nghe thấy Mục Dã đang ngâm nga câu hát, lớp băng trên khuôn mặt anh vẫn chưa có dấu hiện tan ra, chỉ có con ngươi màu lam là khẽ xao động. Không để người hầu trong nhà đến làm phiền, anh khoát tay làm cho bọn họ lui xuống hết, còn anh thì tiến vào bên trong.
Nghe thấy tiếng dép đi trong nhà quen thuộc, Mục Dã đang cắt cà chua liền dừng lại xoay người qua, chính xác cậu đã không nghe nhầm, Mục Dã lộ ra nụ cười đong đầy ôn nhu thâm tình, nói: “Bố Nhĩ, anh đã về rồi.”
“Sao lại ở trong bếp?” Thanh âm của Bố Nhĩ Thác thấp hơn hai độ so với bình thường, giọng điệu còn mang theo cả sự không vui. Bố Nhĩ Thác bước đến bên Mục Dã, ôm lấy eo cậu.
Mục Dã mỉm cười vỗ vỗ tay anh, nói: “Hôm nay là sinh nhật Oces, bữa ăn này coi như một món quà em tặng con.” Nói xong, cậu hơi ngửa đầu lên, Bố Nhĩ Thác hiểu ý mà khom người hôi lên môi cậu.
Hai người dây dưa hồi lâu, Mục Dã mới thở hổn hển thối lui, nói: “Quan trọng nhất là em muốn làm bữa tối cho anh và bọn nhỏ, gà nướng đã xong, giờ em vẫn để trong lò giữ nhiệt, một lát nữa là có thể ăn cơm rồi.”
“Để bọn họ làm.” Cánh tay đặt trên lưng Mục Dã thoáng dùng sức để đối phương có thể hiểu được ý tứ của mình.
Mục Dã kiêng chân hôn lên cằm Bố Nhĩ một cái, nói: “Sắp xong rồi, không lâu nữa đâu. Bố Nhĩ, bữa cơm này là em làm cho người em yêu, không thể để người khác làm được.”
Ánh mắt Bố Nhĩ Thác có sự biến đổi. Mục Dã lại tiếp tục không sợ chết khiêu khích nói: “Không biết đứa thứ ba này có ngoan ngoãn như Oces hay không, cho nên phải nhân lúc còn chưa có phản ứng khác thường, em muốn nấu vài bữa cơm cho anh, đây là một niềm hạnh phúc và cũng là một sự thỏa mãn đối với em.”