Tới bệnh viện, từ chỗ Khổng Thu anh biết được Mục Dã có vấn đề về dạ dày, tựa hồ còn rất nghiêm trọng, hiện tại vẫn đang ở trong phòng chụp CT. Bố Nhĩ Thác đi lên tầng ba, ngay từ xa, anh đã nhìn thấy Khổng Thu. Không để ý đến khiếp sợ trong mắt đối phương, hiện tại trong lòng anh chỉ tồn tại một người duy nhất.
“Mục Dã ở bên trong.” Khổng Thu chỉ chỉ phòng chụp CT.
“Chính xác là…” Bố Nhĩ Thác còn đang mải lo lắng Mục Dã vì sao lại sinh bệnh thì chợt nghe Khổng Thu nói tiếp: “Từ sau khi trở về từ Đức, thân thể Mục Dã luôn luôn không tốt, song anh ấy vẫn luôn miệng nói không có việc gì. Vừa rồi bác sĩ nói, sau khi Mục Dã tỉnh lại sẽ kiểm tra dạ dày, còn muốn làm phẫu thuật cắt bỏ nữa.”
Người hầu sau khi ký kết khế ước sẽ không có khả năng bị mặc bệnh, người này như thế nào lại bị bệnh nặng đến vậy, chẳng lẽ bởi vì anh sao? Bố Nhĩ Thác không thể giữ được bình tĩnh nữa, mặc dù vẻ mặt anh vẫn luôn lạnh băng một kiểu, nhưng trong nội tâm anh lại đang bùng bùng lửa cháy. Mục Dã chán ghét anh đến mức không tiếc tổn thương thân thể mình?! Bố Nhĩ Thác chỉ có thể nghĩ tới nguyên nhân duy nhất như vậy.
Áp chế phẫn nộ không thể giải thích được trong đầu, Bố Nhĩ Thác không quản nơi này là xã hội nhân loại mà trực tiếp xông thẳng vào phòng chụp CT. Anh muốn lập tức mang Mục Dã đi! Ngay lập tức!
“Đường tiên sinh! Không thể vào trong được!”
“Tiên sinh! Nơi này không được tự ý đi vào! Xin ngài đứng chờ ở bên ngoài!”
“Mời anh lập tức ra ngoài.”
Không ai có thể ngăn cản được bước chân của Bố Nhĩ Thác, dễ dàng làm cho mọi người xung quanh trừ Khổng Thu mất đi ý thức, Bố Nhĩ Thác ôm lấy Mục Dã nhanh chóng rời đi. Anh thực phẫn nộ, rồi lại có cảm giác hoảng hốt, anh phải làm sao đây? Bản tính băng lãnh của anh sẽ không cho phép anh gọi người hầu của mình mau tỉnh lại, anh nên làm gì bây giờ.
Bên trong xe, nhìn người suy yếu không sức sống trong lòng, sắc mặt không còn chút huyết sắc nào, Bố Nhĩ Thác lần đầu tiên cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Anh ý thức được bản thân hình như đã phạm sai lầm, cho tới nay anh đều luôn cho rằng sự tồn tại của người hầu chính là để giải quyết dục vọng cho chủ nhân, vì chủ nhân mà lưu lại dòng máu, nhưng giờ khắc này, anh biết bản thân đã phạm vào sai lầm lớn. Anh muốn Mục Dã luôn mỉm cười với anh; muốn Mục Dã giống Khổng Thu luôn quan tâm tới Đề Cổ; muốn Mục Dã giống mẹ luôn thân mật với cha, làm nũng trong ngực anh khi muốn ăn thứ gì đó hay muốn đi nơi nào; anh bỗng muốn… xoa nhẹ lên khuôn mặt hốc hác của Mục Dã, anh thừa nhận… thừa nhận bản thân đã sai lầm.
Trở lại nơi ở hiện tại của anh, Bố Nhĩ Thác mở tủ quần áo ra, lam quang trong mắt dần biến thành thành một cơn lốc xoáy, rất nhanh sau đó tủ quần áo cũng phát sinh biến hóa, xuất hiện một thông đạo hút mọi thứ vào bên trong. Bố nhĩ Thác ôm chặt Mục Dã rồi bước vào vòng xoáy đó, càng đi vào bên trong, lốc xoáy càng thu hẹp lại, cuối cùng trả về một cái tủ quần áo bình thường.
※
Bên trong đại trạch gia tộc Tát la Cách, Nữu Nhân đang mang tạp dề loay hoay trong bếp làm bánh cho Ba Địch Ma. Ba Địch Ma rất ít khi đồng ý cho Nữu Nhân xuống bếp, đại đa số thời gian Nữu Nhân đều phải ở bên cạnh Ba Địch Ma hết. Bát quá có đôi khi Ba Địch Ma không thể đi cùng Nữu Nhân được, những lúc đó, Nữu Nhân không phải đi dạo phố thì cũng ở trong phòng bếp làm đồ ăn cho Ba Địch Ma. Tuy rằng hiện tại Ba Địch Ma căn bản không còn hứng thú với đồ ăn nữa, nhưng đồ Nữu Nhân làm cho dù khó ăn đến mấy Ba Địch Ma cũng đều ăn toàn bộ.
Cắn thử một miếng bánh, Nữu Nhân vừa lòng gật đầu, hương vị thật vừa vặn. Hôm nay Ba Địch Ma cùng mấy vị trưởng lão họp bàn mấy chuyện, vì thế mà Nữu Nhân mới có thể rảnh rỗi làm điểm tâm cho Ba Địch Ma. Lúc này, có một người giúp việc tiến vào nói: “Phu nhân, Bố Nhĩ Thác thiếu gia trở về, cậu ấy muốn gặp phu nhân.”
“Tiểu Thác Thác?” Nữu Nhân kinh ngạc quay đầu lại, “Thằng bé trở về?”
“Vâng ạ. Bố Nhĩ Thác thiếu gia đang chờ ở phòng khách.”
Ai nha, Nữu Nhân lập tức cầm lấy một cái đĩa rồi nhặt nhanh mấy cái bánh, phân phó người giúp việc đem chỗ bánh còn lại cất đi, nàng vui vẻ bước ra ngoài. Chủ nhân phải một lúc nữa mới trở lại, nàng càng dễ dàng nói chuyện với con trai nhiều hơn. A, đương nhiên nàng biết cá tính của Bố Nhĩ Thác giống y chang chủ nhân nàng.
Vừa tiến vào phòng khách, Nữu Nhân lập tức cao hứng hô to: “Tiểu Thác Thác, như thế nào hôm nay lại rảnh rỗi trở về thế. Mẹ vừa mới làm bánh điểm tâm, con mau tới nếm thử đi.”
Cầm lấy một miếng bánh trong đĩa mà Nữu Nhân mang tới, Bố Nhĩ Thác không mặn không nhạt bỏ bánh vào miệng. Tính cách của anh tuy rằng lãnh mạc, nhưng anh chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của mẹ anh. Đặt đĩa bánh lên trên mặt bàn, Nữu Nhân ngồi xuống bên cạnh Bố Nhĩ Thác, nàng chớp chớp hàng mi dày cong vút của mình, hỏi: “Tiểu Thác Thác, đã xảy ra chuyện gì? Con không vui à.” Người khác có thể nhìn không ra, nhưng Nữu Nhân là mẹ ruột của anh, lẽ nào nhìn không ra biến hóa dù là nhỏ bé nhất trên khuôn mặt của con mình chứ.
Lần này Bố Nhĩ Thác trở về chính là muốn tìm lời giải cho nghi hoặc trong lòng anh. Anh đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, con cần ý kiến của mẹ.”
“Hả?!” Nữu Nhân há to miệng rồi lập tức ngậm lại luôn, nàng vội hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Bố Nhĩ Thác không chút ngại ngùng nói: “Mẹ, con đã gặp được người hầu của con. Những quan hệ giữa hai bọn con không tốt, hay nói cách khác, người kia không thích con. Con cần mẹ đưa ra một chút ý kiến để người kia có cảm tình với con.” Ở trước mặt mẹ, Bố Nhĩ Thác không hề kiệm lời một chút nào, lãnh mạc cũng vơi đi một nửa.
“Oa!” Nữu Nhân không thể trấn định của bản thân, nàng nghĩ đến tính cách của đứa con mình, vội nói: “Có thể nói cho mẹ biết con tìm thấy người kia như thế nào chứ, sau đó bọn con đã xảy ra chuyện gì? Cha của con nhanh nhất cũng phải một tiếng sau mới trở về, con cứ từ từ nói.”
Trên đường mang Mục Dã từ bệnh viện trở về, Bố Nhĩ Thác cũng đã nghĩ đến phải nói như thế nào với mẹ. Vừa nghe cha phải một lúc nữa mới trở về, Bố Nhĩ Thác liền kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Nữu Nhân nghe, từ những chuyện phát sinh kể từ khi anh gặp Mục Dã đến buổi tối anh “cường bạo” cậu.
Nữu Nhân nghe xong có chút xót xa, lại có điểm bất đắc dĩ mà sờ sờ mặt Bố Nhĩ Thác, nàng nghiêm túc nói: “Bố Nhĩ Thác, tuy rằng sự tình phát triển đến bước này đều là do bản tính bẩm sinh của con, nhưng mẹ nhất định phải nói với con một điều, ngay từ đầu con đã phạm vào một sai lầm rất lớn. Con còn dùng sức mạnh của mình để áp chế nhân loại lại càng sai trầm trọng.”
“Mẹ, con cần phải làm gì bây giờ?”
Nữu Nhân hít một hơi thật sâu, nói: “Mục Dã sinh bệnh hẳn là do con. Sau khi ký kết khế ước chủ nhân – người hầu, thì người hầu chắc chắn sẽ không thể lâm bệnh nguy hiểm được, nhưng nếu trước khi hai con ký kết khế ước mà thân thể Mục Dã đã bị bệnh thì sức mạnh của kế ước sẽ không có hiệu quả. Với tình hình hiện tại, xem ra trước khi các con ký kết khế ước, Mục Dã đã có bệnh trong người, mà sau khi quan hệ, con lại luôn xử sự không tốt, thái độ của con đối với Mục Dã sai mười phần, trong lòng Mục Dã nhất định không được thoải mái, bệnh tình tăng lên là chuyện đương nhiên.”
“Bố Nhĩ Thác, con hãy dẫn Mục Dã tới một nơi mà không ai có thể làm phiền tới hai con. Rồi dùng trái tim của con mà cố gắng yêu thương Mục Dã, dùng năng lực của con để giải trử nỗi thống khổ trong người Mục Dã, chữa lành trái tim cũng như thân thể của cậu ấy. Mục Dã đã là người hầu chủ định của con, là người sẽ yêu thương con nhất trên đời, đây chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Bố Nhĩ Thác, con có thể lạnh lùng, nhưng đối với trái tim của Mục Dã, con không thể giữ vẻ lạnh lùng đó được, con phải dùng hành động của con để cậu ấy có thể hiểu được con yêu cậu ấy đến nhường nào, bản tính của con chẳng qua cũng chỉ là trời sinh như vậy. Đợi sau khi cậu ấy hiểu được, vấn đề giữa hai con sẽ dễ dàng được giải quyết.”
Dùng hành động? Bố Nhĩ Thác nhíu mày suy nghĩ. Nữu Nhân lại nói tiếp: “Hãy nghĩ đến cha con, các bác các chú của con, cả Khâu Nạp Đức nữa, con sẽ có đáp án. Nhớ rõ, con nhất định phải kiên nhẫn, ngàn vạn lần không được tiếp tục lạnh lùng, thờ ơ với Mục Dã như vậy nữa.”
Bố Nhĩ Thác tựa hồ đã minh bạch. Anh đứng lên nói: “Mẹ, con cảm ơn.”
Nữu Nhân cũng đứng dậy theo, nàng biết con mình muốn rời đi rồi. “Mục Dã đâu?”
“Ở trong phòng con.”
“Vậy… bây giờ con phải đi luôn sao?”
“Vâng.”
Nữu Nhân nhẹ nhàng ôm đứa con của mình: “Mẹ chờ tin tức tốt lành của con.”
Không ôm lại Nữu Nhân, sau khi nàng buông tay ra, Bố nhĩ Thác chủ động cầm lấy một khối bánh mẹ làm, không nói lời tạm biệt, cứ như vậy trầm mặc rời đi. Nhìn chăm chú theo bóng lưng của Bố Nhĩ Thác, Nữu Nhân không biết là cao hứng hay mất mát mà thở dài. Bố Nhĩ Thác đã tìm được người hầu của mình, nhưng sau này, người kia có thể chịu đựng được mấy chục năm hiu quạnh không đây?