Kể từ ngày bị Bố Nhĩ Thác làm hoảng sợ, thái độ của Mục Dã với anh đã có sự thay đổi không nhỏ. Cậu không còn thả mình trong im lặng ngồi bên cửa sổ chờ chết nữa mà luôn quan sát và phối hợp với Bố Nhĩ Thác thực hiện cái thứ gọi là trị liệu kia. Nhưng cho dù cậu có quan sát kỹ đến đâu, cậu cũng không thể nhìn ra được điểm khác nhau giữa Bố Nhĩ Thác với con người bình thường. Không lẽ trên thế giới này thực sự có siêu nhân sao? Mục Dã hoài nghi vô cùng. Cậu tin rằng trên thế giới này có một loại siêu năng lực mà các nhà nghiên cứu khoa học chưa thể giải thích được, nhưng như vậy đồng nghĩ là có một chủng tộc khác sao? Cho dù là thói quen cuộc sống, ngôn ngữ nói hay cử chỉ hành động thì BốNhĩ Thác cũng không khác nhân loại là mấy, càng quan sát, Mục Dã càng hoài nghi có phải ngày hôm đó cậu bị ảo giác hay không?
Một ly nước màu xanh biếc được đưa tới trước mặt cậu, Mục Dã từ trong trầm tư lấy lại tinh thần. Ngẩng đầu nhìn, người kia vẫn lạnh lùng như vậy, vẻ băng lãnh đó tựa hồ là tính bẩm sinh của người này. Không hỏi thứ nước màu xanh trong ly là loại gì, Mục Dã hơi chau mày uống từng ngụm cho tới khi hết mới thôi. Rất khó uống, tựa như bùn loãng rồi bỏ thêm ớt và cho thêm chút đường. Thật vất vả mới uống xong, nước mắt sớm đã ướt nhẹp trên mặt. Ngay sau đó, một ly nước trắng được đưa đến trước miệng cậu, Mục Dã như túm được phao cứu sinh mà liều mạng uống một hơi. Dạ dày nóng lên, cay cay, tê dại. Mỗi ngày cậu đều phải uống một ly nước màu xanh kia, bên cạnh đó còn uống rất nhiều loại khác mà cậu không hề biết nó là cái gì.
Trong miệng đắng chát lại ngang ngang, Mục Dã chỉ có thể lè lưỡi để làm giảm cái vị đạo kinh khủng đó. Dạ dày lại truyền đến một cơn đau sắc nhọn, cả người Mục Dã bỗng trở nên căng cứng. Cắn chặt khớp hàm, cậu cố nhịn từng trận quặn đau, Mục Dã gập người lại, co quắp hai chân. Người nọ đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng rên hừ vì đau đớn của Mục Dã. Rất nhanh, anh đã đem hai cái ly không để ở một bên, rồi vội đi đến bên Mục Dã, ngồi xuống ôm lấy cậu, một tay thuần thục xoa ấn trên bụng cậu.
Khí lực cả người Mục Dã đều bị đau đớn mang đi sạch, việc duy nhất cậu có thể làm lúc này là cắn chặt răng và siết lấy vạt áo của BốNhĩ Thác. Đau, rất đau, cậu không biết loại tra tấn này sẽ kéo dài trong bao lâu nữa. Tay chân của cậu đã sưng hết cả lên, hai má cũng đã có dấu hiệu phù nề. BốNhĩ Thác ôm chặt đầu Mục Dã vào ngực, Mục Dã rất muốn cầu xin đối phương cho mình thuốc giảm đau, nhưng lý trí còn sót lại của cậu nói cho cậu biết người này nhất định sẽ không cho cậu.
Cằm được nâng lên, hai môi Mục Dã vốn đang mím thật chặt bỗng đầu lưỡi của ai đó tách mở, cậu chỉ có thể vô lực tùy ý để đối phương tiến vào bên trong. Tựa như có một năng lượng nào đó phát ra từ bàn tay đang ấn trên bụng cậu, dần dần đau đớn được đẩy lùi, miệng vẫn bị người kia chà đạp không ngừng. Trong lúc mê man, trong đầu Mục Dã hiện lên một ý niệm: Người này chẳng lẽ không cảm thấy giờ phút này mình rất khó coi sao? Tại sao còn hôn mình sâu như vậy?
Khi sắp bị hút cạn không khí thì đầu lưỡi của đối phương mới lui ra ngoài, Mục Dã nằm xụi lơ trong lòng BốNhĩ Thác. Cậu hơi ngầng đầu lên, lam nhãn mê người nhìn chăm chú vào cậu, khiến trái tim cậu thoáng dao động. Cậu cũng có thể hình dung ra được bộ dạng tiều tụy không khác người sắp chết là bao của mình lúc này hẳn là xấu xí lắm. Vậy tại sao người này lần nào cũng có thể say đắm hôn cậu như vậy chứ? Lam nhãn tiến gần lại, hơi thở nóng ấm lại phủ lên môi cậu, động tác hôn rất nhẹ, nhưng chỉ là rất nhẹ được mấy giây đầu tiên mà thôi. Mục Dã không biết bản thân có phối hợp với anh hay không, thậm chí cậu cũng không thể hỏi đối phương. Nụ hôn này tựa hồ khác hẳn với những nụ hôn trước kia, nó khiến tâm trí cậu hoàn toàn trở nên mông lung, nhưng tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn nhen nhói một âm thanh nho nhỏ: Tại sao? Tại sao?
Quần áo bị cởi ra, thân thể cũng được đặt trên thành cửa sổ, Mục Dã không khỏi run rẩy. Ngoài cửa sổ, núi tuyết, rừng xanh, suối nhỏ, chim bay… tựa rất gần mà lại như xa vô cùng. Vội vàng, những nụ hôn lộ rõ dục vọng bị kìm nén rơi vào người cậu, hai tay Mục Dã đẩy nhẹ Bố Nhĩ Thác ra, cậu không muốn. Nhưng đến tột cùng vốn là không muốn đối phương chạm vào cậu, hay là không muốn đối phương chạm vào cậu “hiện tại”, Mục Dã cũng không rõ nữa. Mà ngay lúc cậu nghĩ Bố Nhĩ Thác sẽ như trước đây không để ý cậu có muốn hay không vẫn ép buộc cậu thì Bố Nhĩ Thác lại không tiến tới bước tiếp theo, mà anh chỉ không ngừng hôn lên người cậu, vuốt ve cơ thể cậu, nắm chặt bàn tay sưng phù của cậu. Cứ hôn như vậy thật lâu, lâu đến mức sống mũi Mục Dã không hiểu sao lại thấy hơi cay cay.
Quần áo bị mở ra, thân thể một lần nữa lại được đối phương ôm lấy, lọt vào tầm mắt của cậu lúc này lại chính là bức tranh phong cảnh thiên nhiên mà cậu thích nhất kia. Đối phương ôm chặt cậu, câu gì cũng không nói, cứ lặng lẽ cùng cậu ngắm cảnh. Mục Dã nhắm mắt lại, khóe mắt hơi nóng lên. Cánh tay cậu thoáng dùng sức, cả người càng dán chặt vào lòng đối phương hơn, bên tai là tiếng tim đập dồn dập của người nào đó, sao vậy, tại sao lại thế? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao không cường bạo cậu, tại sao lại đối với cậu như vậy, tại sao lại ôn nhu, dịu dàng như thế, tại sao?
Phong cảnh trước mắt ngày càng trở nên mơ hồ, trong lòng tràn đầy nghi vấn cùng thống khổ, Mục Dã chậm rãi nhắm mắt lại. Một người ôm lấy cậu nhẹ bước rời phòng khách, ôm cậu trở về phòng ngủ, cẩn thận đặt cậu lên giường.
Ấn nhẹ lên mi tâm của Mục Dã, Bố nhĩ Thác ngồi bên giường thật lâu, thật lâu, anh vươn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt sưng phù của cậu, rồi mới lặng lẽ rời đi. Chỉ chốc lát sau, thân ảnh BốNhĩ Thác đã xuất hiện ngoài phòng khách, rồi sau đó chớp mắt đã biến mất ở vách đá