Bluebird Winter

Chương 8

Bốn tuần sau, Kathleen có thể thấy một nụ cười làm miệng cô cong lên khi cô khóa cửa trước và bế Risa vào trong nôi. Con bé càu nhàu và vung vẩy nắm tay, sau đó nhét vào cái miệng lanh lẹ, mở rộng của bé khi Kathleen chạm vào cằm cô bé. Thậm chí Risa có vẻ hạnh phúc, nhưng Kathleen nghĩ con gái cô đang mỉm cười với toàn thế giới, trong khi cô bé có lí do của riêng mình.

Bác sĩ sản khoa đã trao cho cô chứng nhận sức khỏe sớm hơn dự định, và kể từ đó cô đã không thể ngừng cười toe toét . Bốn tuần vừa qua gần như là không chịu nổi với cô sốt ruột với từng ngày trôi qua, mất kiên nhẫn để chờ tới lúc cô có thể thực sự trở thành vợ Derek . Anh là một người đàn ông khỏe mạnh, cường tráng; cô đã nhìn thấy bằng chứng của nó hàng ngày, bởi anh không có chút e lệ trước cô. Cô có thể nói cô đã quen với việc nhìn anh khỏa thân; tim cô vẫn nhảy lên, mạch máu của cô vẫn đập dồn dập, người cô vẫn nóng lên và bị rối trí bởi tất cả các cơ bắp đàn ông đó. Cô thậm chí còn... bị mê hoặc.

Quan hệ hôn nhân với Larry đã chẳng hề thú vị. Cô đã luôn cảm thấy bị sử dụng và thậm chí bị tấn công bởi hành động nhanh chóng, nhẫn tâm của anh ta; cô đã chẳng phải là một con người đối với anh ta, nhưng là một sự thuận tiện. Theo bản năng, cô biết làm tình với Derek sẽ khác, và cô muốn được trải nghiệm nó. Cô muốn trao anh sự giải phóng thể xác và khoái lạc từ cơ thể cô, món quà hết sức riêng tư của cô dành cho người đàn ông đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời cô. Derek là người đàn ông mạnh mẽ, yêu thương và vị tha nhất mà cô có thể hình dung ra, nhưng bởi anh quá mạnh mẽ đến nỗi thỉnh thoảng dường như anh chẳng cần bất cứ điều gì từ cô, và có thể trao lại cho anh điều gì đó đã trở thành sự ám ảnh của cô. Sau cùng, cô có thể trao cho anh cơ thể cô, và sự đáp ứng tình dục.

Anh biết về cuộc hẹn của cô; anh đã nhắc cô về nó sáng nay. Khi anh về nhà, anh sẽ hỏi cô bác sĩ đã nói gì. Sau đó đôi mắt màu vàng của anh sẽ bùng lên với hơi nóng mãnh liệt cô đã nhìn thấy vài lần, và khi họ lên giường anh sẽ ôm cô vào cánh tay mạnh mẽ của anh, nơi cô cảm thấy thật an toàn và được bảo vệ, và anh sẽ khiến cô thành vợ anh thật sự, cũng như sự thật cô mang tên anh...

Hai tay tí hon của Risa đập vào cánh tay Kathleen, đẩy cô khỏi những hình ảnh tưởng tượng phấn khích của cô. "Nếu mẹ tắm cho con và cho con ăn bây giờ, con sẽ ngoan và ngủ suốt đêm nay chứ?" cô thì thầm với con gái, mỉm cười nhìn xuống đứa con xinh đẹp của cô. Cô bé bây giờ đã tăng lên 8 pounds, và đang hình thành lúm đồng tiền và những nếp trên khắp cơ thể nhỏ bé. Khi cô bé bắt đầu mỉm cười, Missy và Jed đã ngay lập tức rơi vào tình trạng đối đầu để xem ai có thể khiến cô bé cười toe toét đáng yêu thế, nhưng cô bé lại mỉm cười thường xuyên nhất với Derek .

Kathleen xem đồng hồ đeo tay. Derek đã gọi đến cửa hàng khi cô còn trong văn phòng bác sĩ và đã để lại 1 tin nhắn cho Sarah rằng anh sẽ về muộn vài giờ, vậy nên cô sẽ có thời gian cho Risa đi ngủ - cô hi vọng thế - và chuẩn bị bữa tối trước khi anh về nhà. Chọn cách thật rõ ràng, hay là cách dè dặt để cho anh biết nhận định của bác sĩ đây? Cô chưa bao giờ chuẩn bị một bữa tối lãng mạn trước đây, và cô tự hỏi cô có biến mình thành con ngốc hay không. Sau hết, Derek là một bác sĩ; chẳng có gì là bí ẩn với anh, và làm sao có thể trở nên lãng mạn mà thiếu một chút bí ẩn?

Tay cô run lênn hi cô chuẩn bị bồn tắm cho Risa . Làm cách nào mà có thể có sự lãng mạn giữa họ đây? Đó là sự hoàn trả nợ nần, là một phần của thỏa thuận giữa họ. Anh có thể đang mong đợi nó. Sự bí ẩn duy nhất là tại sao cô lại để bản thân mướt mồ hôi trước điều đó.

Risa thích tắm và với sự nghịch ngợm tự nhiên của trẻ con, đã chọn đêm đó để chơi. Kathleen chẳng còn thấy tim mình gấp gáp nữa, vì cô thích thú nhìn thấy những cái chân nhỏ xíu đá đá. Mọi thứ đã khác biệt thế nào nếu như không có Derek! Cô có thể không bao giờ biết niềm vui được nhìn con cô vui vẻ tóe nước trong bồn tắm.

Nhưng cuối cùng bé cũng mệt, và sau khi được lau khô và mặc quần áo, con bé bú đói khát rồi ngủ luôn trên ngực Kathleen . Mỉm cười, Kathleen đặt con bé vào nôi và đắp cho bé tấm chăn mỏng. Bây giờ chính cô phải đi tắm, và cô sẽ thấy sạch sẽ và thơm tho. Derek thường về nhà vội vã, chuẩn bị để kết thúc quãng đời độc thân của anh.

Cô tắm, chuẩn bị bữa tối và để nóng nó trong lò nướng cho tới khi cô nghe thấy tiếng chìa khóa của Derek trong ổ, sau đó vội vã rót đồ uống cho họ và bày thức ăn trong khi anh treo áo khoác lên và rửa ráy. Mọi thứ đã sẵn sàng khi anh ngồi vào bàn với cô.

Như vẫn vậy, anh kéo cô vào anh để hôn; cô đã hi vọng anh sẽ hôn sâu hơn để chuyển thành sự đam mê, nhưng thay vì vậy anh dời áp lực ấm áp của miệng anh đi và nhìn quanh. "Risa ngủ rồi à?" Anh nghe vẻ thất vọng.

"Vâng, con bé ngủ ngay sau khi tắm xong." Cô cũng thấy thất vọng. Sao anh không hôn cô lâu hơn, hay ngay lập tức hỏi bác sĩ đã nói gì? Ồ, anh chắc phải biết mọi thứ đều ổn, nhưng cô vẫn thích anh có một chút háo hức.

Trong bữa tối, anh kể với cô về ca cấp cứu đã giữ anh lại bệnh viện. Chỉ khi cô chắc chắn rằng buổi gặp bác sĩ của cô đã trượt khỏi tâm trí anh và đang tự hỏi làm sao để đề cập tới nó thì anh hỏi thản nhiên, "Bác sĩ đã cho em thôi sự chăm sóc sức khỏe chưa?"

Cô cảm thấy nhịp tim cô tăng tốc. Cô hắng giọng, nhưng giọng cô vẫn hơi khàn một chút khi cô trả lời "Vâng. Cô ấy nói em đã trở lại bình tường, sức khỏe tốt."

"Tốt."

Đó là tất cả. Anh không đề cập tớ nó nữa, nhưng cư xử giống như bất cứ đêm nào khác. Anh không vồ lấy cô và mang cô lên giường, và một cảm giác thất vọng khiến cô im lặng khi họ đọc báo và xem TV. Anh mải mê với trận hockey, thứ cô chẳng hiểu gì. Cô thích bóng đá với bóng chày hơn. Cuối cùng cô đặt tờ báo cô đang đọc xuống và thử một lần nữa. "Em nghĩ em đi ngủ đây."

Anh xem đồng hồ. " Được rồi. Anh sẽ xem trận đấu thêm một chút nữa. Anh sẽ vào đấy nửa giờ nữa."

Cô chờ đợi một cách căng thẳng trong bóng tối, không thể thư giãn. Thật là hiển nhiên, anh không muốn tình dục với cô nhiều như cô nghĩ. Cô ấn tay mình lên mắt; có phải cô đã khiến mình ngốc nghếch suốt thời gian qua không? Có thể anh có ai đó khác chăm sóc những nhu cầu thể xác của anh rồi. Ngay khi suy nghĩ ấy hình thành, cô quên ngay nó đi . Derek . Anh đã thề chung thủy trong lời thề hôn nhân của họ, và Derek Taliferro là người đàn ông giữ lời.

Cối cùng cô cũng nghe thấy tiếng vòi sen chảy, và vài phút sau anh vào phòng ngủ. Cô có thể cảm thấy hơi nóng ẩm ướt của cơ thể anh khianh trượt vào giữa tấm trải, và cô quay lại phía anh.

"Derek ?"

"Hmm?"

"Anh mệt à?"

"Anh căng thẳng nhiều hơn là mệt." Cô có thể thấy anh chăm chú xuyên qua bóng tối tới trần nhà. "Thật khó đẻ thoát ra sau một trường hợp khó khăn như cái bọn anh gặp hồi chiều."

Kathleen di chuyển tới gần anh hơn, tay cô đưa ra để chạm vào ngực anh. Những sợi lông quăn xoăn tít cù vào lòng bàn tay mang lại cho cô cảm giác thích thú và ấm áp. đầu cô tìm thấy hõm vai anh, và mùi đàn ông sạch sẽ của da anh bao quanh cô. Cánh tay anh vòng quanh người cô, theo cách họ vẫn thường làm mỗi đêm trong bốn tuần qua. Rồi nó sẽ ổn thôi, cô tự nói với mình, và chờ đợi.

Nhưng anh không làm gì hơn là ôm cô, và cuối cùng cô quyết định anh đang chờ cô cho anh tín hiệu khuyến khích. Hắng giọng, cô thì thầm, "Em... bác sĩ nói rằng em đã ổn để... anh biết đấy. Nếu anh muốn, chuyện đó," cô thêm vào một cách hấp tấp .

Chậm chạp Derek với lên và bật đèn ngủ lên, nâng người anh dậy trên khuỷu tay và nhìn xuống cô. Có một ấn tượng lạ lùng trong mắt anh, cái mà cô chưa từng thấy "Thế còn em?" anh hỏi bằng giọng thậm chí đôi khi khiến cô rùng mình. " Em có muốn cái mà "anh biết đấy" không?"

"Em muốn làm anh hài lòng." Cô có thể cảm thấy cổ họng cô tắc lại dưới cái nhìn chằm chằm không nao núng của anh. "Chúng ta đã thỏa thuận... và em nợ anh rất nhiều, ít nhất em..."

"Em chẳng nợ anh cái chết tiệt gì cả,: anh ngắt lời bằng giọng thô ráp cô rõ ràng nhận thấy. Di chuyển đột ngột , anh quay đi khỏi cô và ra khỏi giường, đứng đó nhìn trừng trừng xuống cô với sự giận dữ trong đoi mắt màu vàng rực sáng. Cô chưa bao giờ thấy Derek tức giận trước đó, cô nhận ra lờ mờ trong cơn sốc, và anh bây giờ không chỉ tức giận , anh đang giận điên lên . Vì là Derek , anh kiểm soát cơn thịnh nộ của mình nhưng dù sao nó vẫn ở đó.

"Trước khi chúng ta kết hôn, anh đã nói với em chúng ta sẽ không làm ình mà không có sự quan tâm và cam kết; Anh chưa bao giờ nói một từ chết tiệt nào về thỏa thuận hay trả nợ. Cảm ơn, em yêu, nhưng anh không muốn sự từ thiện." Anh túm lấy chăn và giận dữ rời khỏi phòng ngủ, bỏ lại Kathleen nằm trên giường nhìn chằm chằm vào điểm anh vừa đứng.

Cô lắc đầu, cô hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sao máu alị dồn hết lên mặt cô thế này? Cô chỉ đang cố gắng trao lại cho anh một chút sự dịu dàng mà anh dành cho cô, nhưng anh không muốn cô. Cô bắt đầu run lên, nằm đó trên giường dần trở nên lạnh lẽo khi khong có hơi ấm cơ thể của anh, nhưng không phải nhiệt độ làm cô rùng mình. Sự thiếu vắng anh khiến cô rùng mình; cô đã trở nên phụ thuộc vào anh qua snhiều đến nỗi giờ cô thấy mất mát khi không có anh.

Cô đang khiến bản thân mình ngốc nghếch trong suốt thời gian qua. Cô đã không trao cho anh bất cứ thứ gì, thậm chí là sex.. Anh không cần cô theo bất cứ cách nào, mặc dù anh nói về sự quan tâm và cam kết. Cô có quan tâm anh, và cô đã cam kết để hôn nhân của họ thành hiện thực, nhưng anh vẫn không muốn cô, không phải cách mà cô muốn anh muốn .Nhưng sau cùng, tại sao anh nên như vậy? Anh đặc biệt, theo mọi cách, trong khi cô còn teej hơn cả tầm thường; cô đã, và vẫn, không được thèm muốn.

Hai bàn tay cô nắm lại thành nắm đấm khi cô nằm đó, cô gắng kiểm soát cơn rùng mình dữ dọi. Bố mẹ cô đã không muốn co; họ đã trung tổi khi cô sinh ra, và sự hiện diện của cô khiến họ gần như là xấu hổ. Họ dù sao cũng không phải những người hay thể hiện tình cảm, và họ chẳng có ý tưởng nào về việc phải làm gì với một đứa trẻ tò mò, hiếu động. Dần dần, đứa con đã học được rằng không được làm ồn hay gây rắc rối, nhưng cô cũng đã thiếu khát tình yêu thương đến nỗi cô đã cưới ngay người đàn ông đầu tiên hỏi cưới cô, và đi từ tệ đến tệ hơn nữa, bởi Larry cũng không muốn cô.

Larry chỉ muốn sống dựa vào cô và trang trại cô được thừa kế, và cuối cùng anh ta đã vắt kiệt trang trại rồi dời bỏ cô bởi cô không còn gì khác để cho anh ta.

Nó như thể cô cũng không có gì để co Derek, ngoại trừ Risa , nhưng dù sao Risa cũng là điieù anh muốn. Derek nằm trên sofa, quai hàm anh siết chặt lại và cơ thể anh bùng cháy khi anh nhìn chằm chằm vào bóng tối. Chết tiệt, anh muốn cô nhiều đến nỗi khiến anh đau đớn, nhưng nó như bị thụi vào bụng khi cô nói với anh rằng anh có thể sử dụng cơ thể cô vì cô "nợ" anh! Tất cả những tuần qua anh đã làm mọi thứ anh có thể để nuông chiều cô và khiến cô yêu anh, nhưng thỉnh thoảng anh cảm thấy như thể anh đang đâm đầu vào một bức tường đá. Cô chấp nhận anh, nhưng đó là tất cả, và anh muốn nhiều hơn là sự chấp nhận... nhiều hơn nhiều.

Cô đã nìn anh ngay tức thì, với đôi mắt xanh thận trọng, như thể cố gắng đánh giá tâm trạng của anh và đoán trước những nhu cầu của anh, nhưng nó cần nhiều hơn sự chú tâm của một người phục vụ để làm hài lòng so với của một người vợ. Anh không cần một người phục vụ, nhưng anh liều lĩnh mong muốn Kathleen thành vợ của anh. Anh cần cô chạm vào anh với ham muốn và tình yêu mãnh liệt mà anh có thể cảm thấy được cất sâu bên trong cô, chỉ nếu khi cô thả chúng ra. Cái gì đã xảy ra với cô khiến cô đã kiềm nén phần bản chất yêu thương của cô với tất cả mọi người trừ Risa ? Anh đã cố để nói với cô rằng cô có ý nghĩa nhiều thế nào với anh mà không đặt quá nhiều áp lực lên cô, và anh đã cố chỉ cho cô thấy, nhưng cô vẫn quay lưng lại với anh.

Có thể anh nên nhận điều cô đề nghị. Có thể sự thân mật trong cảm xúc sẽ theo sau sự thân mật thể xác. Chúa biết cơ thể anh nài xin sự khoái cảm và giải thoát từ việc làm tình; ít nhất anh có thể có điều đó. Nhưng cô đã nói với anh, khi anh hỏi cưới cô, những chuyện đã xảy ra với cô, và cô có thể không bao giờ có thể chấp nhận làm tình lại nữa; khi anh bình tĩnh, anh nhận ra cô đã đi cả quãng đường dài để thậm chí có thể đề nghị anh sử dụng cơ thể cô.

Nhưng nó chỉ là không đủ. Anh muốn xóa sạch cái bóng trong mắt cô, nhìn cô mỉm cười rực rỡ với anh. Anh muốn cơ thể mảnh mai của cô quằn quại bên dưói anh trong cơn co thắt của khoái cảm; anh muốn nghe cô ca lên những từ ngữ yêu thương với anh; anh muốn cô cười nhiều hơn, mềm mại hơn và tin tưởng hơn. Chúa ơi, anh mới muốn cô tin tưởng làm sao! Nhưng trên hết, anh muốn tình yêu của cô, như là cơn khát tuyệt vọng của người lạc trong sa mạc vậy.

Tất cả mọi thứ đều đên rất dễ dàng với anh, bao gồm cả phụ nữ. Anh vừa mới ở tuổi vị thành niên trwocs khi những cô gái lớn tuổi hơn, và thậm chí cả phụ nữ, bắt đầu để ý tới anh. Đó có thể là sự trừng phạt xứng đáng khi anh lại yêu người phụ nữ bảo vệ những cảm xúc của cô sau một bức tường cao đến nỗi anh không thể tìm một con đường để vượt qua nó. Anh đã luôn biết phải làm gì trong bất cứ trường hợp nào, biết làm thế nào để mọi người làm điều anh muốn, nhưng với Kathleen thì anh lúng túng. Một cách nhăn nhó anh thừa nhận với bản thân là những cảm xúc của anh có thể đang che phủ lý trí sáng suốt bình thường của anh nhưng anh không thể tách bản thân khỏi rắc rối. Anh muón cô với sự thúc ép và hơi nóng khiến mọi thứ khác đều không còn ý nghĩa.

Anh đã bị cơn thịnh nộ và tâm trạng thất vọng bao phủ đến nỗi không nghe thấy cô vào phòng. Đầu tiên anh biết sự hiện diện của cô là khi cô chạm nhẹ vào vai anh, rồi vội vã rụt lại như thể cô sợ phải chạm vào anh. Ngạc nhiên, anh quay đầu lại để nhìn cô quì bên cạnh ghế sofa; bóng tối đã che được nét mặt cô, nhưng không thể giấu được sự căng thẳng trong giọng trầm của cô.

"Em xin lỗi,' cô thì thầm. "Em không muốn làm anh xấu hổ. Em biết em không có gì đặc biệt, nhưng em đã nghĩ anh có thể muốn..." Giọng cô ngập ngừng khi cô cố gắng và thất bại để tìm đúng từ cô muốn. Cuối cùng cô từ bỏ và đơn giản là tiếp tục. "Em thề em sẽ không đặt anh vào tình huống như thế lần nữa. Em chẳng giỏi về điều đó chút nào cả. Larry đã nói em thật kinh khủng..." Giọng cô lại tắt một lần nữa, và khuôn mặt tái nhợt của cô quay đi như là cô không thể đối mặt với anh, thậm chí là trong bóng tối.

Đây là lần đầu tiên cô đề cập tới chồng cũ của cô một cách tự nguyện, và tên của anh ta khiến Derek nâng người dậy trên khuỷu tay, kích động bởi đây là cơ hội đột ngột để biết có chuyện gì xảy ra giữa Kathleen với người đàn ông đó. "Chuyện gì đã xảy ra?" Diọng anh tràn đầy sự đòi hỏi rõ ràng, và trong lúc này Kathleen quá dễ bị tổn thương để từ chối.

"Anh ta đã cưới em vì trang trại, vậy nên anh ta có thể sống dựa vào nó mà không cần làm việc." Những từ ngữ của cô đều đều, nhưng giọng cô hơi rung lên đã phản bội lại sự bình tĩnh giả tạo. "Anh ta cũng không muốn em; em không thể đoán được bất kì ai sẽ muốn, không thậm chí cả bố mẹ em. Nhưng Larry đã sử dụng em bất cứ khi nào anh ta có nhu cầu và không thể vào thị trấn; anh ta đã nói em cũng hữu dụng, bởi mặc dù em kinh khủng thế nào trên giườngthì em vẫn tốt hơn là không có gì. Cuối cùng anh ta cũng không thể lấy thêm bao nhiêu tiền từ trang trại nữa, và anh ta nộp đơn li dị để có thể chuyển tới vói cái gì đó tốt hơn. Lần cuối cùng em gặp anh ta, anh ta... anh ta lại sử dụng em. Em đã cố ngăn anh ta lại, nhưng anh ta say và bạo lực, và anh ta làm em đau. Amh ta đã nói nó là một món quà chia tay bởi không người đàn ông nào sẽ quan tâm đến em nữa. Anh ta đúng, phải không?"

Chậm chạp, run rẩy, cô nâng mình dậy trên đôi chân và ngồi cạnh anh trong bóng tối. "Em chỉ muốn làm gì đó cho anh," cô thì thầm. "Anh đã làm quá nhiều, trao cho em quá nhiều, và em không có gì cho anh trừ điều đó. Em sẽ trao cho anh cả mạng sống của em nếu anh cần. Nhưng dù sao, em cũng không để cách em yêu anh khiến anh xấu hổ nữa đâu. Em đoán tất cả những gì anh muốn từ em là được ở một mình."

Rồi cô đi, im lặng quay về phòng ngủ, và Derek nằm trên ghế sofa một mình lạnh lẽo, trái tim anh đập thình thịch bởi những gì cô đã nói.

Bây giờ anh biết phải làm gì.
Bình Luận (0)
Comment