Lam Diệc Nhiên một thân váy đen, biểu tình lãnh mạc, chậm rãi đi vào yến thính, nguyên lai thật sự có một loại nữ nhân có thể dùng khuynh quốc khuynh thành để hình dung, kinh diễm, hấp dẫn mọi ánh mắt, người rất có tư sắc, hơn nữa còn là thiên kim Lam thị.
Rất nhiều người tới tham gia hôn lễ của Từ thị đều ôm tư tưởng kết bạn với nhân vật nổi tiếng và nhân viên chính giới, thấy người của Lam thị xuất hiện, bọn họ cứ giả vờ lơ đãng đi về phía Lam Diệc Nhiên, hy vọng có thể kết bạn hoặc là ôn chuyện, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy mình cố ý.
Rất nhanh Lam Diệc Nhiên liền bị một đám người vây lại: "Lam tiểu thư, xin chào! Tôi là..." Tự giới thiệu chen chúc bay tới, Lam Diệc Nhiên chỉ mỉm cười, vẫn duy trì trầm mặc.
Từ Thiên Thiên nhìn khắp nơi, nàng đang tìm Diêu Phỉ Vũ, vừa nãy Phỉ Vũ còn ở cạnh nàng, lúc này lại không biết đi đâu, một số người vây quanh Lam Diệc Nhiên tản bớt, Từ Thiên Thiên mới phát hiện Diêu Phỉ Vũ đang ở trong góc cầm một ly nước.
Chạy tới, thấy Diêu Phỉ Vũ híp nửa mắt nhìn bên kia: "Phỉ Vũ, mình tìm cậu thật khổ đó."
Diêu Phỉ Vũ lúc này mới thu hồi ánh mắt: "Hả? Chuyện gì?"
Kỳ thật Từ Thiên Thiên sợ Diêu Phỉ Vũ ly khai, vội vàng nói: "Không có việc gì a, đúng rồi, cậu đang nhìn cái gì?" Từ Thiên Thiên đem lực chú ý tìm tòi Diêu Phỉ Vũ, căn bản không chú ý Lam Diệc Nhiên đến đây.
Diêu Phỉ Vũ giơ cái ly chỉ chỉ đám người, cười cười nói: "Xem lão bản của mình."
Từ Thiên Thiên nhìn theo hướng Diêu Phỉ Vũ chỉ, gặp được Lam Diệc Nhiên một thân váy đen y hệt Diêu Phỉ Vũ, Từ Thiên Thiên thừa nhận, Lam Diệc Nhiên thật sự rất đẹp, quay đầu nói: "Rất đẹp, ngang ngửa cậu."
Diêu Phỉ Vũ không phản bác những lời này, đối với bộ dạng của mình, cô có tự tin, chỉ cười cười đáp lại.
Ánh mắt Từ Thiên Thiên vòng vo, liền lôi kéo Diêu Phỉ Vũ đi về phía Lam Diệc Nhiên. Lúc này, một mực cùng người nói chuyện Hàn Quốc Đống thấy rõ Diêu Phỉ Vũ bị Từ Thiên Thiên lôi kéo, ngẩn người, vội vàng muốn đi lên phía trước, may mắn Diêu Phỉ Vũ mắt sắc nhìn thấy Hàn Quốc Đống đi tới, hơi lắc đầu, Hàn Quốc Đống rất thông minh lanh lợi, ngừng lại giống như hiểu ý cô, hơi gật gật đầu, lại đi trở về.
Diêu Phỉ Vũ bị Từ Thiên Thiên kéo tới trước mặt Lam Diệc Nhiên: "Lam tiểu thư, xin chào. Rất cao hứng khi cô có thể tới, tôi là Từ Thiên Thiên." Từ Thiên Thiên chìa một bàn tay.
Lam Diệc Nhiên ngẩn người nhìn Từ Thiên Thiên lôi kéo thư ký của mình, nàng không biết Diêu Phỉ Vũ sẽ ở đây. Nàng vươn tay nắm tay Từ Thiên Thiên: "Xin chào, hôn lễ hôm nay không tồi." Sau đó chuyển hướng Diêu Phỉ Vũ: "Cô cũng ở đây à?"
Nghe Lam Diệc Nhiên nói, tất cả mọi người chuyển ánh mắt về phía Diêu Phỉ Vũ, hình như cùng Lam Diệc Nhiên rất quen thuộc, hơn nữa khí chất cùng bộ dạng lại ngang ngửa Lam Diệc Nhiên, bọn họ đều sôi nổi, đoán xem nữ nhân kia là vị đại nhân vật nào.
Diêu Phỉ Vũ cười cười vừa muốn nói chuyện, Từ Thiên Thiên liền cướp lời: "Phỉ Vũ là bằng hữu tốt nhất của tôi, sau này vẫn cần thỉnh Lam tiểu thư chiếu cố nhiều hơn."
Diêu Phỉ Vũ nhíu nhíu mày, bây giờ mới hiểu được vì sao Từ Thiên Thiên kéo mình tới đây, cảm giác có điểm giống như thương lượng đi cửa sau: "Thiên Thiên."
Nghe được Diêu Phỉ Vũ oán hận kêu mình một tiếng, Từ Thiên Thiên hơi lè lưỡi, lập tức im bặt.
Lam Diệc Nhiên chú ý tới điểm ấy, Diêu Phỉ Vũ vừa về nước, đã có thể nhận thức Từ thị tiểu thư Từ Thiên Thiên liền có chút kỳ quái, hơn nữa Diêu Phỉ Vũ và Từ Thiên Thiên, Diêu Phỉ Vũ là kẻ chủ đạo, bất quá nàng cũng im lặng, chỉ trả lời: "Diêu Phỉ Vũ biểu hiện tốt lắm, tự nhiên sẽ biết."
Lúc này lại một tiếng vỗ tay vang lên, cô dâu chú rể đã ra rồi, ánh mắt mọi người lại vòng trở về.
Lam Diệc Nhiên thấy Lý Thục Thiến một thân áo cưới màu trắng, trên mặt hạnh phúc mỉm cười, Lý Thục Thiến cười càng hạnh phúc, nàng lại càng cảm thấy tâm như bị đao cắt, từng đợt co rút, hai ngón tay đặt lên ấn đường.
Lý Thục Thiến căn bản không nghĩ tới Lam Diệc Nhiên sẽ đến hôn lễ của nàng, Lam Diệc Nhiên đã nói sẽ không đến đây, hiện tại mọi người sôi nổi vỗ tay, giờ khắc này nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc, nàng có cảm giác với Từ Húc Khiêm, chỉ là cảm giác đó ít ỏi hơn, so với Lam Diệc Nhiên.
Khi Lý Thục Thiến thấy Lam Diệc Nhiên đứng dưới khán đài thì nụ cười của nàng cứng ngắc lại. "Nhiên Nhiên, sao cậu đến đây, cậu..." Nàng bắt đầu có chút không đành lòng, nàng biết, hôn lễ của mình đối với Lam Diệc Nhiên mà nói, là thương tổn rất lớn.
Diêu Phỉ Vũ và Từ Thiên Thiên cùng với Lam Diệc Nhiên đứng chung một chỗ, Từ Thiên Thiên tươi cười nhìn anh trai và chị dâu, mà Diêu Phỉ Vũ cũng luôn chú ý đến vẻ mặt Lam Diệc Nhiên.
Lam Diệc Nhiên chứng kiến Lý Thục Thiến nhìn mình, để tay xuống. Thế nhưng sự tình như thế, cần gì phải làm cho mình biểu hiện chật vật như vậy? Lam Diệc Nhiên cố gắng bảo trì mỉm cười.
Thấy Lam Diệc Nhiên mỉm cười, Diêu Phỉ Vũ quay đầu, mới phát hiện, nguyên lai là tân nương tử nhìn phía bên này, nhãn cầu Diêu Phỉ Vũ xoay xoay, một tia yêu khí ở khoé môi ngang nhiên phục bút. Nhấc đầu đối diện Lam Diệc Nhiên, đến gần một chút, kêu một tiếng: "Lam tổng."
Lam Diệc Nhiên vừa thất thần, nghe được Diêu Phỉ Vũ kêu to, xoay đầu lại. Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên thân cao không chênh lệch lắm, Diêu Phỉ Vũ đứng kề sát Lam Diệc Nhiên, Lam Diệc Nhiên quay đầu, miệng hai người vừa vặn dính lại với nhau. Môi tiếp xúc tới ấm áp, trước mắt là Diêu Phỉ Vũ mở hai mắt thật to, Lam Diệc Nhiên ngây ngẩn cả người: "Đây là tình huống gì a?"
Lý Thục Thiến đơ ra: "Nhiên Nhiên và thư ký của cậu ấy đang... Hôn môi, là làm cho mình xem sao?" Trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, đó là một cỗ đau đớn, chua xót vô vàn.
Từ Thiên Thiên cũng nghe được Diêu Phỉ Vũ kêu Lam Diệc Nhiên, quay đầu, vừa vặn nhìn thấy một màn này, Từ Thiên Thiên kinh ngạc, há hốc mồm.
Hàn Quốc Đống một mực âm thầm nhìn chăm chú vào Diêu Phỉ Vũ: "Đây không phải là Lam thị xí nghiệp Lam Diệc Nhiên sao? Chẳng lẽ..."
Tiết mục vốn là Diêu Phỉ Vũ dự mưu, tự biên tự diễn, lúc này, Diêu Phỉ Vũ chờ Lam Diệc Nhiên hôn xong, lại bày ra vẻ mặt kinh ngạc, thêm ngượng ngùng, còn hơi ủy khuất: "Lam tổng, chị...."
Lam Diệc Nhiên nhìn thấy biểu tình của Diêu Phỉ Vũ, cảm giác giống như chính mình xâm phạm Diêu Phỉ Vũ, bên tai đều đỏ lên, rất xấu hổ muốn vội vàng giải thích, rồi lại không biết nói cái gì. "Tôi... Tôi không phải cố ý. Thật... Thật xin lỗi."
Diêu Phỉ Vũ tiếp tục duy trì biểu tình kinh hãi, nhìn thấy Lam Diệc Nhiên đỏ mặt lên cùng mình giải thích, có một cảm giác rất vui vẻ, chờ không sai biệt lắm, mới chậm rãi nói: "Không có việc gì, không sao." Thế nhưng trên mặt vẫn là diễn cảm vô tội.
Lam Diệc Nhiên không biết nói gì, ở trường hợp này giải thích nhiều cũng không tốt, cứ như vậy xấu hổ. Mà Từ Thiên Thiên vẫn là vẻ mặt kinh ngạc, nhất thời phản ứng không kịp, đây, rốt cuộc là tình huống nào?
Xem gần được, Diêu Phỉ Vũ nói với Từ Thiên Thiên: "Thiên Thiên, mình có việc cần làm, mình về trước nha."
"A? Nhanh như vậy?" Từ Thiên Thiên kỳ thật có mấy lời muốn hỏi Diêu Phỉ Vũ, chỉ là hiện tại, giống như không tiện.
"Ngượng ngùng, có việc."
"Mình tiễn cậu xuống đi."
"Hôm nay là đại ngày lành của anh cậu, cậu cứ ở đây đi. Được rồi, mình đi trước, sẽ liên hệ sau." Nói xong Diêu Phỉ Vũ liền xoay người đi mất.
Lam Diệc Nhiên thấy Diêu Phỉ Vũ đi ra yến thính, tưởng chuyện vừa nãy làm cô xấu hổ, cho nên mới rời đi sớm, trong lòng có chút áy náy, lại không thể hảo hảo giải thích rõ ràng, hơn nữa mình cũng không muốn ở lâu, đứng dậy nói với Từ Thiên Thiên một tiếng, tạm biệt cô dâu chú rể, liền đuổi theo.
Lý Thục Thiến thấy Lam Diệc Nhiên đuổi theo Diêu Phỉ Vũ, tươi cười "hạnh phúc" trở nên cứng ngắc, trong lòng rất không cam, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, nụ cười ấy lại khôi phục, ít nhất ở mặt ngoài là như thế. Nàng là một phụ nữ cho dù có khó chịu, cũng muốn cười đến xuất chúng.
Nghe tiếng bước chân, hơi nghiêng đầu, thấy Lam Diệc Nhiên, khoé miệng Diêu Phỉ Vũ bất hảo cười cười, lại không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, vào thang máy.
Lam Diệc Nhiên mặc lễ phục dạ hội lại đi giày cao gót, không tiện chạy nhanh, thấy Diêu Phỉ Vũ vào thang máy, có chút cấp bách, bước nhanh qua, chỉ là vẫn chậm, thang máy đã bắt đầu chuyển đi, Lam Diệc Nhiên nhanh chóng vào thang máy khác.
Diêu Phỉ Vũ đứng trước khách sạn Sắc Vi, không đi đến xe mình, phía sau, Lam Diệc Nhiên vừa lúc đuổi theo.
"Diêu Phỉ Vũ." Lam Diệc Nhiên đi đến bên người Diêu Phỉ Vũ.
"Ủa, Lam tổng. Chị... Cũng muốn về sao?" Diêu Phỉ Vũ giả vờ xấu hổ.
"Ừ, cô không lái xe? Tôi đưa cô trở về." Nghe thanh âm Diêu Phỉ Vũ có chút mất tự nhiên, trong lòng nghĩ quả nhiên là bởi vì chuyện vừa rồi, Diêu Phỉ Vũ mới muốn rời đi.
"Không... Không cần, tôi có thể về một mình, không phiền toái Lam tổng."
"Không phiền toái, đi thôi." Nói xong Lam Diệc Nhiên liền đi đến xe mình, không cho Diêu Phỉ Vũ có cơ hội cự tuyệt.
Diêu Phỉ Vũ xả ra một nụ cười, đi theo Lam Diệc Nhiên.
Ngồi trên xe, Diêu Phỉ Vũ không nói chuyện, Lam Diệc Nhiên nghĩ nên giải thích tình huống hồi nãy thế nào, không khí có chút xấu hổ.
Qua hồi lâu, Diêu Phỉ Vũ đột nhiên tung một câu: "Kỳ thật... Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi."
"A? Thật... Thật xin lỗi a. Lúc ấy cô gọi tôi, tôi... Tôi quay đầu, sau đó liền..." Lam Diệc Nhiên có chút áy náy, cứ như vậy mà chiếm nụ hôn đầu tiên của người khác. Lam Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Diêu Phỉ Vũ, rất nghiêm túc nói: "Tôi không biết bồi thường cô ra sao, cô cứ nói ra, nếu tôi có thể làm được, tuyệt không cự tuyệt."
Diêu Phỉ Vũ cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt của cô chỉ nghe cô nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, Lam tổng không cần để ý, kỳ thật... Cảm giác cũng không tệ lắm... A, không phải... Là cảm giác không kém như vậy... Ách, cũng không phải... Dù sao, Lam tổng, chị không cần để ý là được, tôi không có gì."
Tâm tình Lam Diệc Nhiên nguyên bản còn hơi xấu hổ, đột nhiên nghe Diêu Phỉ Vũ giải thích, lại càng nói càng hồ đồ, nàng bị cô chọc cười, cảm thấy Diêu Phỉ Vũ người này thật thú vị.
Tui hoài nghi bé Vũ là đệ tử ruột của chế Vận =))Vì Vũ và Nhiên là hai chị em ruột nên tui tính thế này nè, mấy chế xem có được không, thân hơn một chút Nhiên sẽ xưng "tôi" kêu "em", yêu nhau sẽ xưng "chị" kêu "em", tui thấy Nhiên không băng lãnh như bề ngoài, còn ôn nhu nữa T.T