Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 38

Diêu Phỉ Vũ cùng Nhạn Công Đức đàm xong việc, rời đi, lái xe trên đường, tuy rằng việc này đạt tới mục đích, nhưng trong lòng lại có gánh nặng.

Nhạn Công Đức giúp đỡ cô vây tiêu, mặt ngoài giống như vì mẫu thân, kỳ thật, truy cứu tới cùng vẫn là dựa vào lão Phật gia thông thiên ở Kinh Thành. Mẫu thân cô chưa từng cầu lão Phật gia gì cả, nhưng hôm nay mình lại dùng tới quan hệ với lão Phật gia, Diêu Phỉ Vũ cảm thấy có chút xin lỗi mẫu thân đã dưỡng dục mình nhiều năm.

Lam Diệc Nhiên tới nhà Diêu Phỉ Vũ, vào đình viện, ấn chuông cửa, hồi lâu, cũng chưa có ai đáp lại, có phải bệnh nghiêm trọng lắm không, vội vàng lấy điện thoại ra bấm số Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ thấy Lam Diệc Nhiên đánh tới, dừng xe ở một bên mới bắt điện thoại, đè thấp thanh âm: "Alô, Lam tỷ."

"Em có ở nhà không? Tôi đứng trước cửa nhà em." Thanh âm còn chút suy yếu, Lam Diệc Nhiên gấp gáp, thật muốn mau chóng nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ, xác định cô không lo ngại.

"À..., tôi đang ở bệnh viện, hiện tại không có nhà."

"Em đang ở bệnh viện nào? Em tự lái xe đi sao?" Lam Diệc Nhiên nhận định, Diêu Phỉ Vũ tự lái, không có ai tại bên người chiếu cố thật sự không được, chẳng biết vì sao trong lòng có chút ê ẩm.

"Vâng..., tôi tự lái xe. Bác sĩ xem qua, không có việc gì, hiện tại đang trở về." Diêu Phỉ Vũ khởi động xe, trả lời.

"Được, vậy tôi chờ em." Tâm Lam Diệc Nhiên rối loạn cả ngày, không thấy Diêu Phỉ Vũ bình an, thì sao có thể yên tĩnh?

"Không cần, Lam tỷ, còn một đoạn thời gian nữa, tôi mới về tới nhà." Diêu Phỉ Vũ đương nhiên cự tuyệt, lần này Lam Diệc Nhiên đến xem mình, nếu mời nàng vào nhà, sẽ rất khó ăn nói.

"Không có việc gì, tôi có thời gian, không nói với em, em không thoải mái, khi lái xe, cũng đừng giảng điện thoại, treo." Lam Diệc Nhiên nói xong liền cúp điện thoại, trở về xe chờ Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ cười cười, Lam Diệc Nhiên tựa hồ cắn câu, chỉ là tiếp đó lại khó khăn, chẳng lẽ thật sự để Lam Diệc Nhiên vào nhà? Có lẽ đã đến lúc, đây không phải kế hoạch của Diêu Phỉ Vũ sao, tiếp cận Lam Diệc Nhiên là bước đột phá. Nghĩ đến đây, tâm Diêu Phỉ Vũ co rút một cái, nếu hết thảy đều phát triển theo dự đoán của mình, thì sau này, Lam Diệc Nhiên và mình nhất định sẽ trở thành cừu nhân, cùng Lam Diệc Nhiên ở chung lâu như vậy, mình cũng không hoàn toàn chỉ cần kết quả, mới quan tâm Lam Diệc Nhiên, nếu mình đạt tới mục đích, Lam Diệc Nhiên sẽ rất thống khổ, đến lúc đó, Lam Diệc Nhiên hận mình? Có thể tha thứ mình? Quả thật là si nhân nằm mộng.

Cứ như vậy nghĩ suốt một đường, Diêu Phỉ Vũ về nhà liền gặp được xe Lam Diệc Nhiên đỗ ngay cửa, dừng xe ở một bên, nhưng không có xuống xe.

Lam Diệc Nhiên ở kính chiếu hậu thấy Diêu Phỉ Vũ xuất hiện, liền vội vàng bước xuống, tới bên cạnh xe Diêu Phỉ Vũ, Diêu Phỉ Vũ vẫn chưa xuống, đi qua gõ cửa xe Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ thầm nghĩ trong lòng: "Lam Diệc Nhiên, đây chính là tự chị đưa tới cửa, cũng đừng trách tôi." Mở cửa, xuống xe. "Lam tỷ."

"Thế nào? Đầu còn đau không?" Vẻ mặt Lam Diệc Nhiên vô cùng thân thiết.

"Bác sĩ nói không ngủ đủ giấc, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Diêu Phỉ Vũ cười nhạt trả lời.

"Hoàn hảo, không có việc gì là tốt rồi." Lam Diệc Nhiên nhếch môi cười.

"Lam tỷ, cám ơn chị tới xem tôi."

"Không có việc gì, em bị bệnh, cũng không có bằng hữu hay thân nhân ở đây." Lam Diệc Nhiên vừa nói vừa giúp Diêu Phỉ Vũ lấy túi xách. "Mau vào nhà đi, mặt trời rất gắt." Kéo Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ sững sờ, đây là lần đầu Lam Diệc Nhiên chủ động vãn tay cô, trong lòng rung động, chậm rãi tỉnh táo lại. "Lam tỷ, chị muốn vào sao?"

"Hả? Cái gì?" Lam Diệc Nhiên quan tâm Diêu Phỉ Vũ bị bệnh, sớm quên Diêu Phỉ Vũ vài lần cự tuyệt nàng tiến vào nhà.

"Chị muốn vào nhà tôi?" Diêu Phỉ Vũ lại hỏi một câu.

Điều này khiến Lam Diệc Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, người bình thường chắc sẽ không hỏi như vậy, ngược lại làm Lam Diệc Nhiên vốn tò mò càng muốn đi vào nhà Diêu Phỉ Vũ. "Muốn."

"À..., cũng không có gì không thể, chỉ là... Lam tỷ trở ra cũng đừng hối hận nha, chuyện về sau tôi không chịu trách nhiệm." Diêu Phỉ Vũ nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

"U, chẳng lẽ em choáng đến hỏng đầu, chẳng lẽ em nuôi chó dữ? Chúng nó còn có thể ăn tôi sao, tôi muốn nhìn một chút." Lam Diệc Nhiên trêu chọc, nàng tự nhiên không nghĩ rằng trong phòng Diêu Phỉ Vũ có cái gì đáng sợ, cũng chỉ nghĩ Diêu Phỉ Vũ nói giỡn, bất quá thấy Diêu Phỉ Vũ hết bệnh, còn có thể nói giỡn, cũng chứng minh thân thể cô thật sự không có gì đáng ngại, trong lòng không khỏi thả lỏng, cũng trêu Diêu Phỉ Vũ, đối với Lam Diệc Nhiên mà nói, từ khi Diêu Phỉ Vũ vào công ty đến hiện tại, cô rất ít cùng người nói như thế, ngẫu nhiên trêu chọc lẫn nhau, quả thật cảm giác không sai.

Diêu Phỉ Vũ híp mắt nhìn Lam Diệc Nhiên một hồi lâu, kỳ thật lúc này trong lòng đều giãy giụa, để Lam Diệc Nhiên đi vào nhà, liền có ý nghĩa hết thảy chân chính bắt đầu, hạt giống giữa cô và Lam Diệc Nhiên đã được gieo trồng xuống, hậu quả, chỉ có thể trở thành cừu nhân, Diêu Phỉ Vũ nghĩ không ra kết cục nào tốt đẹp hơn. "Vậy vào đi." Nói xong cũng đi đến cửa nhà.

Từng bước một, Diêu Phỉ Vũ đi không nhanh.

Từng bước một, Lam Diệc Nhiên vẫn giữ vững khoảng cách.

Từng bước một, đến gần chiếc hộp Pandora.

Từng bước một, vén màn sân khấu.

Lam Diệc Nhiên có ảo giác, Diêu Phỉ Vũ đi mỗi một bước, đều vừa vặn đạp lên tim mình, tựa hồ linh hồn của mình xuất khiếu, tựa hồ có một loại vận mệnh bắt đầu lôi kéo mình, bộ bộ sinh liên.

Diêu Phỉ Vũ lấy chìa khóa, bắt đầu mở khoá, Lam Diệc Nhiên nhìn thấy cánh cửa trắng chậm rãi mở ra trước mắt, thấy được căn phòng đen trắng phía trước đã gặp qua.

"Ừ, không tồi, tôi rất thích phong cách này." Mở tung cửa, Lam Diệc Nhiên nhìn kỹ nội bộ trang hoàng, Diêu Phỉ Vũ thế nhưng cũng giống mình, thích hai màu trắng đen.

"Mời vào, thấy cái gì cũng đừng kinh ngạc, tôi có thể vì chị giải đáp." Diêu Phỉ Vũ chậm rãi nói.

Lam Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn Diêu Phỉ Vũ, khó hiểu, lại quay đầu đi vào nhà.

Ở huyền quan đổi dép lê, cảm giác không tồi, không nhiễm một hạt bụi, tựa hồ đều cẩn thận dọn dẹp, nhìn xung quanh, cũng không có gì không đúng, trong lòng cho rằng Diêu Phỉ Vũ là cố làm ra vẻ huyền bí, đùa giỡn mình.

Diêu Phỉ Vũ đi theo phía sau, cũng không giống chủ nhân dẫn Lam Diệc Nhiên vào phòng mình.

Đi vào phòng khách, cảm giác khá lớn, vẫn là trắng đen chủ đạo, Lam Diệc Nhiên thật thoải mái, nếu như mình ở địa phương giống nơi này cũng không sai. Tiếp theo, Lam Diệc Nhiên thấy được hình ảnh mình không dám tin tưởng, giữa mặt tường treo một tấm ảnh, nữ tử trong bức tranh dựa vào ghế ngồi ở một quán cà phê, cúi đầu xem tư liệu trong tay, người đó giống như... Là mình a. Nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi xoay người. "Phỉ Vũ, này... Đây là có chuyện gì?!"

Diêu Phỉ Vũ ung dung cười cười: "Uống cà phê không? Tôi không mua Lam Sơn, bất quá cà phê của tôi cũng không tệ, Lam tỷ nếm thử khẩu vị bất đồng cũng tốt." Không trực tiếp trả lời vấn đề của Lam Diệc Nhiên.

"Có thể... Có thể." Uống cái gì, cà phê hay rượu đỏ, Lam Sơn hay mocha, Lam Diệc Nhiên cũng không quan tâm, nàng chỉ muốn biết vì sao Diêu Phỉ Vũ lại treo ảnh mình ở trên tường, thấy thần thái Diêu Phỉ Vũ bình tĩnh tự nhiên, cũng không gắt gao ép hỏi, cũng theo Diêu Phỉ Vũ đi pha cà phê, nàng phải nhận được đáp án, khi vào cửa, Diêu Phỉ Vũ đã nói sẽ giải đáp.

Lam Diệc Nhiên ngồi trên ghế sofa trắng, nàng có chút hốt hoảng, nghĩ không ra, vì sao Diêu Phỉ Vũ lại treo ảnh mình trong phòng khách, quay đầu nhìn Diêu Phỉ Vũ vẫn ung dung nấu nước, pha cà phê, từng quy chế, thao tác tao nhã mà thuần thục, trông thật đẹp mắt.

Diêu Phỉ Vũ bưng hai ly cà phê chậm rãi bước đến, phóng tới trước mặt Lam Diệc Nhiên, sau đó ngồi xuống đối diện. "Nếm thử cà phê tôi pha xem, khác xa cà phê ở công ty."

"Ừ..." Lam Diệc Nhiên cầm lấy cà phê, lo lắng truyền lại nơi tay.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng cúi đầu uống cà phê, ai cũng không nói lời nào. Lam Diệc Nhiên đang đợi Diêu Phỉ Vũ giải thích, đầu óc Diêu Phỉ Vũ đang tìm từ.

"Kỳ thật..., trước khi vào Lam thị, tôi đã biết Lam tỷ, nói đúng hơn là thời đại học đã biết." Diêu Phỉ Vũ bắt đầu nói chuyện.

Lam Diệc Nhiên đem cà phê thả lại trên bàn. "Chẳng lẽ trước kia chúng ta gặp qua?"

Diêu Phỉ Vũ lắc lắc đầu: "Không có. Lam tỷ là Tổng Giám Đốc Lam thị, trước kia báo chí có đăng thông tin vài lần, khi đó tôi vừa vào đại học, Lam tỷ gần bằng tuổi tôi, đã là Tổng Giám Đốc Lam thị, tôi rất hâm mộ sùng bái, cho nên bắt đầu chú ý Lam tỷ. Chậm rãi, nơi nơi tìm tư liệu về Lam tỷ để xem, sau đó... Tôi thích Lam tỷ. Tôi không biết đó có tính là yêu không, hay chỉ là đơn thuần thích, tôi chỉ biết rằng, tôi thích nhìn Lam tỷ, thích xem bộ dạng Lam tỷ nghiêm túc, cũng chính vì như vậy, tôi mới treo ảnh Lam tỷ trong phòng khách."

Diêu Phỉ Vũ dừng một chút, tiếp tục nói: "Dù sao khi tôi đọc sách, đã thường xuyên nghĩ, chờ tôi tốt nghiệp, có lẽ còn có thể nhận thức chị, có thể cùng chị trở thành bằng hữu, hoặc quan hệ càng tiến thêm một bước. Đến khi tốt nghiệp thì tôi lại cảm thấy hết thảy đều không thực tế, Lam tỷ là Tổng Giám Đốc Lam thị, mà tôi, chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp, giữa tôi và chị, vẫn còn hồng câu rất lớn, có lẽ tôi cần cố gắng phấn đấu mười năm, hai mươi năm, mới có thể đạt tới độ cao, may mắn nhận thức chị, may mắn cùng chị uống cà phê. Chỉ là, tôi cố gắng mười năm chỉ vì cùng chị uống một ly cà phê sao? Tôi không cam lòng, cũng bởi vì vậy, tôi vào Lam thị, trở thành thư ký của chị. Chị xem, tôi không cần phấn đấu mười năm, đã tại nơi này, cùng chị uống cà phê mà tôi pha, tôi thật cao hứng."

Nghe Diêu Phỉ Vũ nói xong, Lam Diệc Nhiên bắt đầu tinh tế nghĩ đến, lúc mới gặp Diêu Phỉ Vũ, nhìn nhau, ở chung, cũng không có một chút dấu hiệu tỏ rõ Diêu Phỉ Vũ thầm mến mình, lần đầu tiên uống rượu, chung khách sạn, lần đầu tiên sai lầm hôn môi, lần thứ hai xúc động hôn lên, mọi chuyện đều là mình tạo thành, Diêu Phỉ Vũ chưa bao giờ có động tác. Bất quá, nhìn thấy ánh mắt Diêu Phỉ Vũ chân thành tha thiết, tình cảm nồng đậm, nhất là câu "tôi phấn đấu mười năm, chỉ vì cùng chị uống một ly cà phê". Trong lòng dĩ nhiên cảm động, như thế nào còn chưa tin?

"Phỉ Vũ..." Lam Diệc Nhiên muốn nói, nhưng lại không biết nói gì, nàng không hề nghĩ tới Diêu Phỉ Vũ trở thành thư ký của mình là Diêu Phỉ Vũ dự mưu, cũng không biết Diêu Phỉ Vũ đặt mình ở trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment