Khi Diêu Phỉ Vũ đến Lam thị đã là hơn 3h chiều, nhưng cô không gấp gáp, cô còn thời gian nhàn nhã đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn bốn chữ "tập đoàn Lam thị" hoa lệ kềnh càng, bốn chữ to ở dưới ánh mặt trời thật chói mắt, Diêu Phỉ Vũ ngơ ngẩn nhìn, tay phải đặt trên túi nhẹ nhàng khảy nhịp.
Diêu Phỉ Vũ trên mặt không chút biểu tình, đi vào Lam thị, tiếp tân đứng một bên nhìn cô chằm chằm, xem đối diện, vừa nhìn cũng biết là ứng viên tham gia phỏng vấn. Diêu Phỉ Vũ thẳng tắp đi vào, vừa lúc tiếp tân muốn gọi lại, cô bước nhanh hai bước, sau đó hỏi mấy người đang đi tới: "Kết quả phỏng vấn của hai người thế nào?"
Bị Diêu Phỉ Vũ hỏi chính là hai nữ sinh, trên mặt còn nét ngây ngô rõ ràng, các nàng lặng đi một chút mới có điểm mất mát hồi đáp: "Không thông qua."
"À, như vậy... Không có chuyện gì, chớ nhụt chí, chỉ cần cố gắng sẽ có cơ hội." Diêu Phỉ Vũ nói một câu cổ vũ, sau đó liền trực tiếp đi thẳng. Mà nữ tiếp tân kia cũng không tiếp tục ngăn đón cô.
Diêu Phỉ Vũ một thân chính trang màu đen, hơn nữa mái tóc xoăn hôm qua mới cắt, cho người ta cảm giác thành thục, hai nữ sinh đột nhiên bị hỏi nghĩ đến cô là nhân viên Lam thị, mà vị tiếp tân kia lại nghĩ Diêu Phỉ Vũ cũng đến phỏng vấn. Diêu Phỉ Vũ đơn giản lẩn vào Lam thị, có thể thấy được sự thông minh cùng giảo hoạt của cô.
Diêu Phỉ Vũ cũng không biết địa phương phỏng vấn ở đâu, nhưng cô đi ngược hướng với những ứng viên phỏng vấn thất bại, rất nhanh đã đến nơi. Lúc này, trên ghế dọc theo hành lang chỉ còn lại 7-8 người, xem ra phỏng vấn hẳn là sắp xong.
Vẻ ngoài xuất chúng và dáng người lồi lõm của Diêu Phỉ Vũ hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng cô không để ý, trực tiếp tiến đến một bức tường thủy tinh rồi đứng lại, bình tĩnh nhìn xuyên qua.
Bên kia bức tường là một phòng họp nhỏ, lần này Lam thị tổ chức buổi phỏng vấn ở đây, bốn vị chủ khảo theo thứ tự mà ngồi, ứng viên ngồi đối diện, ba vị nam chủ khảo luân phiên hỏi vấn đề, nữ chủ khảo duy nhất vẫn cúi đầu.
Diêu Phỉ Vũ đan chéo hai tay trước ngực, dựa vào tường nhìn vào trong, cô nhíu mày nhìn nữ chủ khảo, ngón trỏ trắng tinh thon dài giống như đang đàn piano, rất có tiết tấu xao kích túi hồ sơ. Ánh mắt cô thản nhiên quan sát toàn diện, từ dưới lên trên.
Nữ chủ khảo kia mang giày cao gót màu đen, phô ra đường cong hoàn mỹ, tất chân màu đen lại càng gợi cảm, dáng người có chút gầy, nhưng địa phương nên có thì đều có, cân xứng uyển chuyển; một bộ chính trang Cat Lady thuần trắng giá trị xa xỉ, khiến nàng toát lên vẻ đoan trang thanh lịch; cuối cùng là mái tóc đen tuyền hiền thục, bởi vì nàng cúi đầu, vài sợi tóc đen hạ xuống che khuất một bên mặt.
Nữ chủ khảo luôn luôn cúi đầu, nhìn không thấy dung mạo của nàng, nhưng Diêu Phỉ Vũ lại cảm nhận được khí chất lãnh mạc cao ngạo. Diêu Phỉ Vũ biết, có được khí chất này, nhất định phải có chỗ hơn người hoặc có gia thế, nếu cô đoán đúng, người phụ nữ kia, sợ là cả hai đều có đủ.
Ba vị nam chủ khảo hỏi xong vấn đề, sau đó tầm mắt thống nhất nhìn về phía nữ chủ khảo, nàng ngẩng đầu lên, diễn cảm lãnh mạc nói một câu, lại cúi đầu xem tài liệu trong tay. Cái nhìn vội vã làm Diêu Phỉ Vũ khắc sâu ấn tượng, gương mặt trái xoan đang mốt phù hợp hình tượng mỹ nhân, sống mũi tinh xảo, gác một gọng kính màu đen, cánh môi nhỏ bé nhưng lại mềm mại đáng yêu...
Ánh mắt Diêu Phỉ Vũ như cũ dính trên người nữ chủ khảo, khóe miệng lại dấy lên một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên không đoán sai, Lam Diệc Nhiên, tựa hồ nhìn ở ngoài đời, càng thêm hấp dẫn người.
Lam Diệc Nhiên nói xong một câu, nữ ứng viên liền đi ra, thần tình mất mát, nghĩ đến Lam Diệc Nhiên hẳn là bác bỏ. Cô gái kia đi ra, lại có một người đàn ông khác đi vào phỏng vấn, Diêu Phỉ Vũ không quan tâm, tầm mắt cô luôn luôn cố định trên người Lam Diệc Nhiên.
Ước chừng qua nửa tiếng, bên ngoài chỉ còn lại Diêu Phỉ Vũ, nữ ứng viên cuối cùng đang trả lời phỏng vấn, người khác đã bị đào thải, mất mát trở về. Ba nam chủ khảo hỏi xong, thói quen nhìn về phía Lam Diệc Nhiên, đợi nàng định đoạt.
Trong tay Lam Diệc Nhiên chỉ còn lại một phần sơ yếu lý lịch, nàng ngẩng đầu nhìn nữ ứng viên kia, khẽ nhíu mày tựa hồ đang suy tư, cũng không có lập tức mở miệng giống lúc trước, qua một hồi lâu Lam Diệc Nhiên mới mở miệng, trên mặt nữ ứng viên kia lập tức lộ ra nụ cười vui sướng.
Diêu Phỉ Vũ đứng bên ngoài, không nghe được thanh âm bên trong, nhưng từ biểu tình của Lam Diệc Nhiên và ứng viên cũng có thể đoán được tình huống, vị kia thông qua phỏng vấn, mà Lam Diệc Nhiên khá do dự hẳn là bởi vì chỉ còn lại một người cuối cùng cho nên bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Diêu Phỉ Vũ nhìn Lam Diệc Nhiên, cười lạnh, than nhẹ: "Không nghĩ tới, Lam Diệc Nhiên cũng sẽ dễ dàng thỏa hiệp."
Mắt nhìn mình không có cơ hội, Diêu Phỉ Vũ không hề khẩn trương, vẫn im lặng đứng đó, xuyên thấu qua tường thủy tinh nhìn Lam Diệc Nhiên, mãi cho đến cô gái kia vui sướng đứng dậy, Diêu Phỉ Vũ mới đi đến cửa.
Cửa mở ra, cô gái kia vẻ mặt tươi cười đi ra, lại thấy Diêu Phỉ Vũ chắn trước mặt mình. Diêu Phỉ Vũ mỉm cười, nhẹ nói: "Biểu hiện của cô không tồi."
Theo cách ăn mặc cùng lời nói của Diêu Phỉ Vũ, cô gái nghĩ cô là nhân viên Lam thị, muốn cảm ơn, lại nghe thấy Diêu Phỉ Vũ tiếp tục nói: "Nhưng xin lỗi cô, chức vị này đối với tôi mà nói, rất trọng yếu."
Nói xong câu đó, Diêu Phỉ Vũ không đợi cô gái đáp lại, liền lướt qua, cô gái kịp phản ứng Diêu Phỉ Vũ là người cạnh tranh, chưa kịp xoay người, lại nghe thấy Diêu Phỉ Vũ nói: "Lam tiểu thư, ngài khỏe."
Lam Diệc Nhiên đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng tiếp đón, nàng ngẩng đầu nhìn, một nữ tử xinh đẹp, mặc chính trang màu đen, đoan chính đứng trước mặt mình, trên mặt mỉm cười, toàn thân trên dưới đều lộ ra một cỗ tự tin.
Lam Diệc Nhiên lãnh mạc nhìn Diêu Phỉ Vũ, khẽ cau mày, hỏi: "Cô là?"
Diêu Phỉ Vũ đứng ngay cửa, cách Lam Diệc Nhiên năm bước, một tay cầm hồ sơ, hai tay đặt trước bụng, cúi thấp, một chút cũng không xấu hổ, mỉm cười nói: "Lam tiểu thư, tôi tới phỏng vấn, hi vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội."
Lam Diệc Nhiên lẳng lặng nhìn Diêu Phỉ Vũ một hồi, sau đó cúi đầu xem mặt bàn, cũng không có sơ yếu lý lịch của Diêu Phỉ Vũ, nàng lại nhìn ba nam chủ khảo, ba vị kia cùng nhau lắc đầu. Lam Diệc Nhiên hoài nghi nhìn Diêu Phỉ Vũ hỏi: "Cô là ứng viên tham gia tuyển dụng lần này à? Trên tay chúng tôi không có hồ sơ của cô."
Diêu Phỉ Vũ có điểm xấu hổ cười nói: "Lam tiểu thư, thật xin lỗi, bởi vì hôm qua tôi vừa trở về từ M quốc, cho nên không thể vượt qua quý công ty sơ thí, hi vọng ngài có thể châm chước cho."
Lam Diệc Nhiên hơi nhíu mày, sau đó lại tựa lưng vào ghế, hai tay đan chéo trước ngực, xem kỹ Diêu Phỉ Vũ, ánh mắt Lam Diệc Nhiên rất lợi hại, bình thường ai không đủ định lực sẽ cảm thấy bất an, nhưng Diêu Phỉ Vũ rất bình tĩnh, chỉ im lặng đứng đó, không nhúc nhích nhận Lam Diệc Nhiên khảo nghiệm.
Hai nữ nhân đánh giá lẫn nhau, một công một thủ so đấu khí tràng, làm bầu không khí vô căn cứ nhiều hơn một phần trầm trọng, có điểm áp lực, ba nam chủ khảo và cô gái kia đều không tự kìm hãm được, yên tĩnh trở lại.
Lam Diệc Nhiên âm thầm cân nhắc, không thể phủ nhận, Diêu Phỉ Vũ là người duy nhất để nàng thỏa mãn, trên người Diêu Phỉ Vũ có sự ổn trọng cùng tự tin mà ứng viên kia không có, thậm chí nhân viên có 2-3 năm kinh nghiệm công tác đều kém hơn, mà điểm này đúng là Lam Diệc Nhiên cần, làm một bí thư, ổn trọng là trọng yếu nhất. Cân nhắc đi qua, Lam Diệc Nhiên quyết định cấp Diêu Phỉ Vũ một cơ hội, đồng thời cũng hi vọng mình có thể chọn đến một cô thư ký hợp ý nhất.
Lam Diệc Nhiên đột nhiên chìa một bàn tay, nói với Diêu Phỉ Vũ: "Cô hãy đưa hồ sơ cho tôi rồi ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện đi."
Diêu Phỉ Vũ mỉm cười tiến lên vài bước, dùng hai tay đưa hồ sơ cho Lam Diệc Nhiên, chờ Lam Diệc Nhiên tiếp nhận, hơi cúi thấp nói "cám ơn" mới xoay người đi qua ghế dựa.
Lam Diệc Nhiên lẳng lặng nhìn bóng lưng ung dung của Diêu Phỉ Vũ, trong lòng tăng thêm một phần hảo cảm, từ lúc nàng đáp ứng cho Diêu Phỉ Vũ một cơ hội, cảm xúc trên mặt Diêu Phỉ Vũ dao động rất nhỏ, không giống nữ ứng viên kia, biết mình trúng tuyển thì lập tức lộ ra vui sướng, đây là vinh nhục không sợ hãi. Động tác Diêu Phỉ Vũ trình hồ sơ cùng cảm ơn, Diêu Phỉ Vũ mỉm cười bao hàm một tia thành khẩn, mặc kệ thiệt giả đều tốt, đây là ổn trọng đoan trang.
Nghĩ đến cô gái kia, Lam Diệc Nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, mày nhẹ nhàng nhíu lại. Cô gái thật sự là hận chết Diêu Phỉ Vũ, nàng rõ ràng đã trúng tuyển, hiện tại vì Diêu Phỉ Vũ, nàng có thể bị loại bỏ như những người trước. Cảm giác đó cứ như mới bỏ tiền vào túi lại bị tên trộm rút mất, nàng xem Diêu Phỉ Vũ, trong ánh mắt có một tia oán hận.
Chuyện kể rằng, có so sánh mới có thể nhận thấy ưu điểm, lúc này đúng là như thế, bởi vì thái độ của người kia, Lam Diệc Nhiên càng xem trọng Diêu Phỉ Vũ, lãnh mạc nói: "XX tiểu thư, cô hãy về chờ điện thoại thông tri đi, thuận tiện phiền cô đóng cửa lại."
"A... Được." Nữ ứng viên kia nghe Lam Diệc Nhiên nói thì lập tức suy sụp, trong ánh mắt có một tia không cam lòng, cũng không dám nói thêm cái gì, mất mát đóng cửa lại ly khai.
Lam Diệc Nhiên lại nhìn về phía Diêu Phỉ Vũ, thấy cô nhìn thẳng phía trước, không nhìn ra cửa, trên mặt cũng không có cảm xúc vui sướng khi người gặp hoạ, đây là ung dung bình tĩnh.
Phía trước đều là ba nam chủ khảo đặt câu hỏi, hỏi xong Lam Diệc Nhiên mới tự mình định đoạt, lần này lại là Lam Diệc Nhiên xem xong hồ sơ của Diêu Phỉ Vũ, tự mình đặt câu hỏi.
"Diêu Phỉ Vũ tiểu thư, cô là M tịch*, đồng dạng công tác ở M quốc, đãi ngộ có thể tốt hơn nơi này, vì sao cô lại chọn về nước công tác?"
*quốc tịch M (chắc là Mỹ)"Lòng trung thành, tóc đen, da vàng, mắt đen đều nói cho tôi biết, nơi này mới là nhà của tôi."
"Giản lược, cô tốt nghiệp đại học Princeton, nhiều lần đạt được bằng khen, dựa theo bằng cấp của cô, có thể tìm được công tác rất tốt, vì sao cô lại muốn ứng tuyển chức vị thư ký này?"
"Tôi nghĩ bằng cấp vô luận tốt xấu, vừa ra xã hội đều chính là một hài tử mới sinh, đều cần thời gian nhất định để thích ứng để trưởng thành, điểm khác nhau duy nhất có lẽ chính là khởi điểm, tựa như trẻ con trong cơ thể mẹ, có hấp thụ đủ chất dinh dưỡng không. Hơn nữa, tôi cảm thấy chức vị thư ký cũng không đơn giản như đại đa số nghĩ, làm một bí thư, là người lãnh đạo thân cận nhất, cho nên có thể tiếp xúc càng nhiều, là có thể học được càng nhiều kinh nghiệm và tri thức."
"Sau khi tốt nghiệp, cô còn học Tâm Lý thêm hai năm, lại không có thi lấy giấy chứng nhận, tôi muốn biết vì cái gì?"
"Học Tâm Lý, kỳ thật tôi chỉ nghĩ trong cuộc sống cùng công tác sau này, tâm tình của mình có thể bình thản một chút mà thôi."
Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ một hỏi một đáp, ba vị nam chủ khảo đều trầm mặc, Diêu Phỉ Vũ đáp rất nhanh, đáp án như thuận miệng nói ra, nhưng lại không hề phạm vào sai lầm trí mạng, cấp Lam Diệc Nhiên một ấn tượng thật tốt, thì phải là năng lực tuỳ cơ ứng biến của Diêu Phỉ Vũ.
Lam Diệc Nhiên hỏi tiếp: "Theo như đáp án của cô, tôi có thể tổng kết như vầy, cô tính toán xem phần chức nghiệp này như một ván cầu tích lũy kinh nghiệm? Sau đó chờ cô cảm giác học không sai biệt lắm liền cáo biệt?"
Diêu Phỉ Vũ hơi tạm dừng, cô suy tư cặn kẽ mới mỉm cười hồi đáp: "Lam tổng, không có bất kỳ người nào có thể bảo chứng cả đời chỉ làm một chức vị, tôi cũng vậy. Bất quá xin ngài tin tưởng, tôi không phải là người bỏ dở nửa chừng, nếu Lam tổng ngài lo lắng, tôi có thể cùng ngài ký một bản hợp đồng kỳ hạn hai năm."
"Phụt..."
Câu trả lời của Diêu Phỉ Vũ chọc cười ba vị nam chủ khảo đang trầm mặc, những người từng tới nơi này phỏng vấn muốn tìm cũng tìm không thấy hợp đồng chính thức ký với Lam thị, Diêu Phỉ Vũ lại khác, giống như Lam thị chiếm đại tiện nghi của cô vậy.
Đáp án này đồng dạng khiến Lam Diệc Nhiên kinh ngạc, nàng quái dị nhìn Diêu Phỉ Vũ một cái, diễn cảm vẫn lãnh mạc, chỉ là khi cúi đầu, thần tuyến mềm mại trộm gợi lên, xán lạn.
Lam Diệc Nhiên cúi đầu lật xem hồ sơ của Diêu Phỉ Vũ, âm thầm suy tư có nên tuyển chọn Diêu Phỉ Vũ, vinh nhục không sợ hãi, ổn trọng đoan trang, ung dung bình tĩnh, tùy cơ ứng biến, những tính chất thư ký cần có thì Diêu Phỉ Vũ đều có, Lam Diệc Nhiên liền cảm thấy không có lý do gì không mướn người này, vì thế nàng ngẩng đầu hỏi một vấn đề cuối cùng: "Diêu tiểu thư, xin hỏi cô, nhanh nhất khi nào thì có thể đi làm?"
Diêu Phỉ Vũ nghe thấy vấn đề này, biết mình đã thông qua phỏng vấn, mỉm cười đáp: "Hôm qua tôi vừa về đây cho nên cần một ngày xử lý một ít việc vặt, ngày mốt là có thể chính thức đi làm."
Lam Diệc Nhiên ảm đạm cười, thân thể thả lỏng ngã ra sau: "Tốt lắm, cứ vậy đi. Ngày mốt, Diêu tiểu thư hãy đến bộ Nhân sự trình diện."
Diễn cảm của Diêu Phỉ Vũ không có quá nhiều biến hóa, thản nhiên cười tản mát ra tự tin: "Được, cám ơn Lam tổng."
Diêu Phỉ Vũ đổi xưng hô từ "Lam tiểu thư" thành "Lam tổng", Lam Diệc Nhiên chú ý tới chi tiết này, tâm lý rất hài lòng, diễn cảm lãnh mạc, gật đầu không nói.
Băng sơn nữ vương + cong = cực phẩm XD