"Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi hoạ phiến." Thơ của Nạp Lan Tính Đức rất tốt nhưng làm sao có thể viết hết chua xót trong lòng Lý Thục Thiến? Ngồi ở đối diện chính là tân phu, dám nói không thương hắn sao? Không, nàng vẫn yêu Từ Húc Khiêm, nàng yêu của cải vô hạn Từ Húc Khiêm cho, yêu thân phận sang quý Từ Húc Khiêm cho, yêu Từ Húc Khiêm đẹp trai, tự tin, tao nhã.
"Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến." Nàng cũng rất yêu Lam Diệc Nhiên, Lam Diệc Nhiên luôn xinh đẹp, từng là người nàng hâm mộ nhất, từng có được Lam Diệc Nhiên làm nàng kiêu ngạo vạn phần, nhưng hôm nay bên cạnh mình là Từ Húc Khiêm, bên người Lam Diệc Nhiên đã đổi thành người khác, là tâm mình đổi? Hay tâm của cố nhân đã khác? Cho dù biết là mình rời đi trước, nàng vẫn hận, hận nỗi khổ bất đắc dĩ, càng hận Lam Diệc Nhiên nhanh như vậy đã thay lòng.
"Hà như bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực liên chi đương nhật nguyện." Hết thảy như gió, tâm tình đã sớm thay đổi, mặc cho ai cố ý bù lại, cũng không về được lúc ban đầu, có lẽ hết thảy đã trở thành phong cảnh ngày hôm qua.
Mộc lan hoa lệnh – Tự cổ quyết tuyệt từ – Giản hữu:Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi hoạ phiến.Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.Ly Sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, dạ vũ lâm linh chung bất oán.Hà như bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực liên chi đương nhật nguyện.Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ đều đứng, Từ Húc Khiêm kéo hai vị trí. "Từ đại ca, chúng tôi sẽ không quấy nhiễu hai người ân ái, chúng tôi tới bên đó." Diêu Phỉ Vũ mở miệng, tự động xem nhẹ câu nói "tôi thích uống Lam Sơn không đường" của Lý Thục Thiến.
Lam Diệc Nhiên cũng không mở miệng, quay đầu nhìn về phía bàn trống là đồng ý Diêu Phỉ Vũ.
Lý Thục Thiến tự giễu cười cười, đẩy cà phê qua một bên, cúi đầu bắt đầu ăn. Trong lòng ngũ vị tạp trần, vô cùng chua xót.
Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên đến bàn trống, ngồi xuống, gọi thức ăn, Diêu Phỉ Vũ nói: "Thật là tình cờ, không nghĩ tới lại gặp bọn họ ở đây, Lam tỷ...."
"Không sao, đều là một vòng luẩn quẩn, cơ hội gặp nhau sau này không ít. Hơn nữa..., tôi từ lâu đã quên việc trước kia..." Lam Diệc Nhiên nhìn thức ăn, thản nhiên nói, nàng nên buông, ít nhất sẽ không để ý giống lúc trước, Lý Thục Thiến đã trở thành tức phụ người khác, cho dù đau lòng, nhưng hết thảy đều là sự thật.
"Ừ." Diêu Phỉ Vũ nhẹ giọng trả lời, liền bắt đầu ăn, như cũ một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ, khí chất tao nhã.
"Phỉ Vũ, lần trước không phải tôi đã nói việc qua Ai Cập với em sao? Việc này định ra rồi, tôi sẽ đi, em hãy đi với tôi, đối với công tác của em, cũng là một kinh nghiệm, em nên tới Ai Cập, quốc gia xa xưa kia, nghe nói, nếu không cẩn thận sẽ gặp sa mạc, từ Cairo đến biến Đỏ đều là sa mạc." Lam Diệc Nhiên nói xong, kỳ thật nàng cũng không chưa đi Ai Cập, những điều này là nàng học Địa Lý ở trường.
"A..., một quốc gia lãng mạn lại tràn ngập kỳ tích, thật chờ mong." Diêu Phỉ Vũ cười cười.
Lam Diệc Nhiên ngẩn người, nói: "Tràn ngập kỳ tích có thể lý giải, thế nhưng lãng mạn... Là từ đâu tới?"
"Lam tỷ, chị nghĩ xem, sa mạc vốn là thiếu nước, địa phương thiếu nước chắc sẽ không gần biển, nhưng biển Đỏ lại ở chỗ này, ngồi trong xe xuyên qua sa mạc đi tìm biển, thật lãng mạn a!" Diêu Phỉ Vũ nói chuyện, hai mắt nâng lên, tựa hồ là suy nghĩ tình cảnh đó, Diêu Phỉ Vũ ít kiến giải có diễn cảm đáng yêu.
"Phỉ Vũ. Khó tin, em cũng có lúc ôm ấp tình cảm lãng mạn ha."
"Lam tỷ, chị đây là giễu cợt tôi sao?"
"Không có, không có, à... Lần này đi Ai Cập, trừ bỏ tôi còn có Lâm Diệc Hoàng."
"Lâm tổng cũng đi? Chậc..." Diêu Phỉ Vũ nghe được Lâm Diệc Hoàng cũng phải đi Ai Cập, trong lòng không thoải mái lắm, chẳng biết vì sao, cô rất bài xích Lâm Diệc Hoàng, đại khái là vì Lâm Diệc Hoàng quá mức tương tự Lam Chí Bảo.
"Ừ." Lam Diệc Nhiên cũng không hi vọng Lâm Diệc Hoàng đến Ai Cập, Lam Diệc Nhiên muốn bắt quyền khống chế, Lâm Diệc Hoàng đi, sợ là sẽ vướng bận.
Nói đến Lâm Diệc Hoàng, hai người đều trầm mặc, có tâm tư riêng.
Diêu Phỉ Vũ từng bước thực hiện kế hoạch của mình, đầu tiên, cô cần gây sóng gió ở H thị, dùng một khoản tiền lớn, cho nên cô tìm Nạp Lan Nhược Thấm, mục đích thật sự là tra rõ ràng chuyện năm đó, cô hoài nghi Lam Chí Bảo, bây giờ còn nhiều sự tình mà cô chưa biết, chờ biết được hết thảy, phải động thủ với Lam Chí Bảo, có lẽ như vậy, cô mới có thể hảo hảo ngủ một giấc, không giải quyết việc này, cô sợ mình sẽ điên mất, tiểu cô nương ở trong mộng không ngừng xuất hiện, hơn nữa tần suất càng ngày càng nhiều, nội dung cũng càng ngày càng khủng bố, cô bé kia, ngay tại trong mộng của cô, lần lượt bị xe tải đánh bay, sau đó giống như hồ điệp chậm rãi rơi xuống.
Lam Diệc Nhiên, vốn là kế hoạch của cô, cô cần tiếp cận người gần Lam thị, Lam Diệc Nhiên là người duy nhất không làm mình phản cảm, thậm chí có cảm giác thân mật, chỉ là cuối cùng Lam Diệc Nhiên tất nhiên sẽ chịu tổn thương.
Ăn cơm xong, Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ đứng dậy rời đi, Lý Thục Thiến cùng Từ Húc Khiêm sớm không biết ly khai khi nào.
Đi vào công ty, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng cảm tình giữa Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ càng lúc càng nồng đậm.
Tới ngày qua Ai Cập, hành lý của Diêu Phỉ Vũ rất đơn giản, mấy bộ quần áo, một hộp phấn trang điểm, người khác đi nước ngoài công tác, đều đem theo camera, Diêu Phỉ Vũ không có, Diêu Phỉ Vũ rất ít chụp ảnh, ngay cả công năng chụp ảnh ở trong di động phỏng chừng cô cũng chưa dùng qua, Diêu Phỉ Vũ sinh hoạt, tại người khác xem ra, quả thật chính là nhạt tới cực điểm, quá vô vị.
Kỳ thật hành lý là Diêu Phỉ Vũ hơn 3h sáng đứng lên sửa sang lại, Diêu Phỉ Vũ vẫn mất ngủ, vẫn là giấc mộng kia, làm cô mỏi mệt không chịu nổi.
Đến công ty, mọi người chuẩn bị xuất phát, vừa ra khỏi cửa, trèo lên xe công ty an bài. Lam Diệc Nhiên đã nói thời gian với Diêu Phỉ Vũ, chính là lúc sắp xuất phát còn chưa thấy bóng dáng Diêu Phỉ Vũ, trong lòng buồn bực. "Phỉ Vũ bình thường luôn đúng giờ, không phải ngủ quên đi." Vừa định lấy điện thoại ra gọi, liền thấy Diêu Phỉ Vũ quải túi du lịch, không nhanh không chậm đi tới.
Khoé miệng Lam Diệc Nhiên không tự giác xuất hiện một nụ cười, đồng thời cười rộ lên còn có Lâm Diệc Hoàng, hắn biết Lam Diệc Nhiên sẽ mang theo Diêu Phỉ Vũ, trong lòng mong đợi hồi lâu, thậm chí từng tha thiết tưởng qua, ở Ai Cập có thể phát sinh chút lãng mạn với Diêu Phỉ Vũ.
Các viên công khác đều mắt sắc thấy vẻ mặt hai lão tổng biến hoá vi diệu, Diêu Phỉ Vũ tới chậm, không chỉ không bất mãn, ngược lại như đại nhân vật lớn hơn hai lão tổng, bọn họ đều mỉm cười đón chào, xem ra cần hảo hảo nịnh bợ tiểu cô nương xinh đẹp này, thủ đoạn không tầm thường a, khiến hai thầy cai luôn cao điệu cũng phải phục tùng.
Diêu Phỉ Vũ chậm rãi đi đến bên cạnh Lam Diệc Nhiên, đối với Lâm Diệc Hoàng nhìn mà không thấy. "Lam tổng, ngượng ngùng, tôi tới trễ."
"Không có việc gì, mọi người đến sớm mà thôi. Vậy chúng ta đi thôi." Lam Diệc Nhiên nói xong liền lên xe, Diêu Phỉ Vũ đuổi kịp.
Cứ như vậy đoàn người tới sân bay. Lâm Diệc Hoàng có chút buồn, vừa rồi Diêu Phỉ Vũ căn bản là không chú ý tới mình, cơ hội bắt chuyện cũng không có, bất quá, dù sao qua Ai Cập còn nhiều thời gian, tâm tình hơi tốt lên.
Máy bay phá tan tầng mây lượn lờ dâng lên, đoàn người trông mong Ai Cập, địa phương lãng mạn tràn ngập kỳ tích, mỗi người có đủ loại ý tưởng.
Diêu Phỉ Vũ an vị bên người Lam Diệc Nhiên, đây là lần thứ ba cô ngồi máy bay, lần đầu tiên đã không nhớ rõ, đó là lúc còn rất nhỏ, cô vừa được Diêu Thanh và Đạm Đài Yên nhận nuôi, vì một sự tình đập vào, trí nhớ cực kỳ mơ hồ, lần thứ hai là lúc cô quay về H thị.
Diêu Phỉ Vũ nhìn mây trắng bên ngoài, gần như vậy, cảm giác mê ly, ngón tay lơ đãng ở trên đầu gối nhịp nhịp.
Lam Diệc Nhiên không có gì làm, cảm thấy nhàm chán, phát hiện Diêu Phỉ Vũ im lặng, ngón tay không ngừng gõ, rất có tiết tấu, nàng không chỉ một lần thấy Diêu Phỉ Vũ có động tác này.
"Phỉ Vũ."
Diêu Phỉ Vũ không phản ứng.
"Phỉ Vũ."
Diêu Phỉ Vũ vẫn không phản ứng.
Lam Diệc Nhiên cẩn thận nhìn một chút, Diêu Phỉ Vũ trợn tròn mắt, cũng không ngủ, chỉ là ánh mắt có chút trống rỗng. Vươn tay, nhẹ nhàng lay Diêu Phỉ Vũ.
"Hả, Lam tỷ, làm sao vậy?"
"Tôi gọi em nhiều lần, em không phản ứng."
"Có sao? Tôi không nghe đến."
"Phỉ Vũ, có đôi khi em thất thần, em biết không?"
"Ừ... Có đôi khi, Từ Thiên Thiên cũng nói qua."
"Vậy... Tay em nhịp chính là ca khúc sao?" Lam Diệc Nhiên tiếp tục hỏi.
"Hả? Cái gì?" Diêu Phỉ Vũ khó hiểu, tay gõ tiết tấu cho tới bây giờ đều là hành vi theo bản năng, cô chưa bao giờ tự giác, chỉ là ngẫu nhiên ngón tay có chút ê ẩm tê dại.
"Tôi nói, tay em gõ theo tiết tấu của một ca khúc sao?" Lam Diệc Nhiên nghĩ Diêu Phỉ Vũ không nghe mình nói chuyện, lại nói một lần.
"Tôi gõ, tiết tấu?" Diêu Phỉ Vũ nghe Lam Diệc Nhiên nói, trong lòng nghi vấn trùng điệp, gõ tiết tấu? Nâng tay mình lên nhìn.
"Đúng, em nhiều lần gõ tiết tấu, chẳng lẽ chính em chưa bao giờ biết?" Lam Diệc Nhiên nhớ đến lúc ấy ở khách sạn, Diêu Phỉ Vũ dựa vào bậu cửa sổ, gõ đúng là tiết tấu này.
"Tôi... Có sao?" Diêu Phỉ Vũ lại hỏi một câu.
"Ừ! Có." Lam Diệc Nhiên khẳng định trả lời.
Diêu Phỉ Vũ thấy diễn cảm Lam Diệc Nhiên chân thật, xác định nàng không nói đùa, bắt đầu hồi tưởng tình hình, cái gì đều nghĩ không ra... Không lâu, cô cảm thấy đầu hơi đau, càng nghĩ càng đau, trán toát mồ hôi, ánh mắt run rẩy.
Lam Diệc Nhiên phát hiện Diêu Phỉ Vũ có chút không đúng, vội hỏi: "Phỉ Vũ, em làm sao vậy?"
"Không biết, tôi đau đầu."
Lam Diệc Nhiên vươn tay đặt lên hai bên huyệt Thái Dương của Diêu Phỉ Vũ, xoa nhẹ. "Có phải em không thích ứng?"
Trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp từ ngón tay Lam Diệc Nhiên, cô thư thái một ít, từ từ trả lời: "Tôi không biết."
Giờ tui mới biết, ngồi xe băng qua sa mạc đi tìm biển cũng là chuyện rất lãng mạn *lau mồ hôi*"Nhân sinh nếu mãi chỉ như lúc mới gặp, vậy thì đâu có gì phải phiền muộn? Thay đổi là chuyện thường thấy của lòng người, sao lại nói lòng người dễ đổi?"