Chừng 3h chiều, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa Lam thị. Một nữ tử mang giày cao gót màu đỏ từ trên xe bước xuống, khóa xe, nhìn thoáng qua đại môn, hất mái tóc dài cuộn sóng, nện bước xinh đẹp đi vào Lam thị.
Nữ tử này khoảng 27 tuổi, hóa trang tinh xảo, trên người tản ra mùi nước hoa mê người. Nói diện mạo, nữ tử này không kém hơn Lam Diệc Nhiên, nói dáng người, Lam Diệc Nhiên có lẽ hơi thua một chút, nói khí chất, nữ tử này sợ là thúc ngựa đều cản không nổi Lam Diệc Nhiên.
Nàng đi vào Lam thị giống như về nhà mình, tiếp tân cung kính vấn an: "Lý tiểu thư, ngài khỏe."
Lý tiểu thư lãnh đạm gật gật đầu, trong thanh âm mang theo một tia cao ngạo: "Ừ. Lam tổng hôm nay có ở đây không?"
"Có ạ. Lý tiểu thư, ngài cần tôi thông báo một tiếng không?" Tiếp tân mỉm cười đáp.
Lý tiểu thư không có nghe xong đã xoay người, đưa lưng về phía tiếp tân, tùy ý phất phất tay nói: "Không cần. Tôi trực tiếp đi lên tìm cậu ấy là tốt rồi."
Tiếp tân nhìn thấy vị Lý tiểu thư xinh đẹp tiến vào thang máy, âm thầm bĩu môi nhẹ giọng mắng:
"Cáo mượn oai hùm!"
Lam Diệc Nhiên đang ở phòng làm việc, vừa xử lý xong một phần văn kiện, có chút mỏi mệt thở dài, tay cầm lên cái ly vừa định uống nước, lại phát hiện đã rỗng tuếch. Nhìn ly, Lam Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, tự nói một câu: "Không có thư ký thật sự là phiền toái."
Thư ký của Lam Diệc Nhiên tạm rời cương vị công tác, là một lão công nhân rất có kinh nghiệm, năm nay 32 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, Lam Diệc Nhiên lên nắm quyền, thư ký kia cũng đã đi theo. Thẳng đến tháng trước, thư ký đi theo Lam Diệc Nhiên đến M quốc, thật bất ngờ chống lại ánh mắt một nam thư ký ở công ty đối phương, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, thậm chí một ngày trước khi Lam Diệc Nhiên chuẩn bị về nước, thư ký kia đã cùng bạn trai định hôn ước. Về nước xong, Lam Diệc Nhiên thấu tình đạt lý, không ngăn cản hạnh phúc đến chậm của thuộc hạ, trả toàn bộ tiền lương, thậm chí còn bồi thường thêm ba tháng, cảm tạ thư ký nhiều năm qua cống hiến cho Lam thị.
Lúc này đã không có thư ký, Lam Diệc Nhiên chỉ có thể tự mình đi lấy cà phê, đi đến quầy nước, các viên công ở bên trong tựa hồ bị sự xuất hiện của nàng làm hoảng sợ, cung kính kêu một tiếng "Tổng Giám Đốc", sau đó nhanh chóng rời đi. Lam Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, cũng không đi truy cứu, từ trong tủ lấy ra cà phê Lam Sơn mà bản thân yêu thích, bắt đầu tưới pha. Cái ly không lớn, thế nhưng trực tiếp thả bốn muỗng bột cà phê, sau đó cũng không bỏ đường. Đây là vui thích của Lam Diệc Nhiên, cà phê không đường, thế nào cũng phải là cà phê Lam Sơn sản xuất từ Jamaica.
Lam Diệc Nhiên trở lại văn phòng, thoải mái ngồi xuống, nàng hoàn toàn thả lỏng, ngã lưng vào ghế, nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, sau đó nhắm hai mắt lại, cảm thụ vị cà phê không đường, cay cay đắng đắng.
Đột nhiên cửa không tiếng động bị đẩy ra, Lam Diệc Nhiên nghe được tiếng vang, nàng mở mắt, ánh mắt lãnh dọa người, nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt kia trở nên ôn nhu, mỉm cười, nhẹ nói: "Sao cậu lại tới đây? Không phải là nói buổi chiều chuẩn bị cùng bằng hữu đi shopping sao?"
Vào đúng là Lý tiểu thư, nàng tên đầy đủ kêu Lý Thục Thiến, cùng Lam Diệc Nhiên là bạn tốt từ thời đại học, nhưng đây chỉ là mặt ngoài ai cũng biết, kỳ thật giữa các nàng còn cất giấu quan hệ, không muốn người biết.
Lý Thục Thiến không còn vẻ cả vú lấp miệng em khi nãy, nàng cười xinh đẹp, ôn nhu, sau khi đi vào liền đóng cửa lại. Nghe Lam Diệc Nhiên nói, nàng xoay người chu môi với Lam Diệc Nhiên, ngữ khí mềm nhẹ làm nũng nói: "Không có cậu, một chút ý tứ đều không có, cho nên mình tới tìm cậu nè."
Lam Diệc Nhiên đối với Lý Thục Thiến hoàn toàn tháo xuống lãnh mạc, nhìn Lý Thục Thiến có điểm xin lỗi nói: "Không có biện pháp, mình bận quá, chờ mình nghỉ phép nhất định sẽ hảo hảo cùng cậu."
Lý Thục Thiến đi đến đối diện Lam Diệc Nhiên, ngồi xuống, tựa hồ có điểm không tin Lam Diệc Nhiên, bất mãn thở dài một hơi, oán hận nói: "Mình thật không biết cậu bận cái gì. Nhìn cậu, còn có em trai cậu, hai người đều là hài tử Lam gia, vì sao hắn mỗi ngày được tự do tự tại, mà cậu lại phải bận bịu như vậy, thật không biết cậu liều mạng để làm chi."
Lam Diệc Nhiên thấy Lý Thục Thiến không hiểu mình, trong lòng hơi mất mát, nhưng nàng biết, cái này không thể trách Lý Thục Thiến, bởi vì có rất nhiều chuyện không thể nói cho cậu ấy biết, hiện tại cũng không thích hợp lắm. Lam Diệc Nhiên âm thầm trả lời một câu: Còn không phải vì tương lai mai sau của chúng ta. Nàng lại không nói ra miệng, nghĩ một chút, nói tránh đi: "Thiến Thiến, cậu chờ một chút, mình có lễ vật tặng cho cậu đây."
"A? Lễ vật gì?" Ánh mắt Lý Thục Thiến hơi chớp động, mang theo một tia chờ mong, tò mò hỏi.
Lam Diệc Nhiên thần bí cười cười, cũng không trả lời, đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi nội thất, chỉ chốc lát nàng đi ra, trong tay cầm một cái túi, nàng vừa đi về phía Lý Thục Thiến vừa dương dương tự đắc, mỉm cười nói: "Chính là cái này, lần trước không phải cậu nói với mình cậu thích cái túi này sao? Mấy ngày trước, vừa vặn có một vị bằng hữu đi Pháp công tác, mình thuận tiện nhờ cô ấy mua giúp mình. Thích không?"
Lý Thục Thiến thấy túi xách trong tay Lam Diệc Nhiên, chờ không được, đứng dậy chạy về phía Lam Diệc Nhiên, cầm cái túi qua, hai mắt tỏa sáng. Chờ xem xong, Lý Thục Thiến đột nhiên ôm lấy Lam Diệc Nhiên, ngữ khí đều có thể nghe ra nàng đang vui vẻ: "Thích, mình rất thích. Nhiên Nhiên, mình thật vui vẻ, cậu luôn đối xử tốt với mình như vậy."
Lam Diệc Nhiên sủng nịch cười cười, nhẹ nhàng vỗ lưng Lý Thục Thiến, ôn nhu nói: "Mình đối xử tốt với cậu là lẽ đương nhiên, chỉ cần cậu giữ chặt trái tim là tốt rồi." Thoáng tạm dừng, Lam Diệc Nhiên có điểm do dự hỏi ra: "Cái tên Từ Húc Khiêm kia còn quấn quít lấy cậu không?"
Lý Thục Thiến nghe Lam Diệc Nhiên hỏi, hơi nghiêng đầu nhìn đồng hồ mới tinh trên tay: "Có, bất quá, Diệc Nhiên, người mình yêu là cậu, mình chỉ yêu cậu thôi."
Lam Diệc Nhiên nhắm mắt, ôm chặt Lý Thục Thiến, ngữ khí kiên định, chân thành đáp lại: "Ừ, mình cũng vậy."
Nếu chứng kiến hình ảnh này, có lẽ rất nhiều người sẽ có thể đoán được quan hệ chân chính giữa các nàng. Đúng vậy, Lam Diệc Nhiên và Lý Thục Thiến bề ngoài xem ra chính là một đôi tỷ muội tốt, trên thực tế các nàng là tình nhân. Các nàng từ bằng hữu phát triển đến tình nhân, ngay cả Lam Diệc Nhiên cũng ngoài ý muốn, nhưng nàng lại cảm thấy thuận lý thành chương*. Trước khi trở thành tình nhân, Lý Thục Thiến vẫn đối xử với Lam Diệc Nhiên rất tốt, nơi chốn chiếu cố khiêm nhượng Lam Diệc Nhiên, thậm chí có điểm "lấy lòng".
*thuận theo lý thuyết, cứ như vậy mà thànhĐi ra văn phòng Lam Diệc Nhiên, Lý Thục Thiến lại nhìn kỹ túi xách Lam Diệc Nhiên vừa tặng nàng, càng xem càng thích, rất vui vẻ ôm vào trong ngực. Sau đó trên mặt nàng lại khôi phục vẻ cao ngạo, chuẩn bị rời đi Lam thị. Nàng đi ra cửa, mở cửa xe, đột nhiên có một chiếc xe Lincoln dừng bên cạnh, tài xế mặc âu phục xuống xe, đi đến bên người nàng, nói: "Lý tiểu thư, phu nhân nhà ta muốn cùng ngài nói chuyện."
Lý Thục Thiến thần tình nghi hoặc, nhìn xe đối phương, cũng không dám quá mức cao ngạo, vì thế nàng tháo xuống sự lãnh mạc giả tạo, hỏi: "Phu nhân nhà ông là?"
"Mẫu thân Lam Diệc Nhiên tiểu thư, Lam Chí Bảo phu nhân." Nam tài xế giải thích, mà tay hắn đã làm ra động tác "thỉnh".
Nghe được là mẹ Lam Diệc Nhiên, Lý Thục Thiến trong lòng cả kinh, không dám lãnh đạm, vội vàng lên xe. Sau khi Lý Thục Thiến lên xe, tài xế liền đóng cửa xe, sau đó đứng xa một chút đợi.
Bên trong, Lý Thục Thiến thần tình cung kính, kêu một phụ nữ trung niên sang quý ngồi đối diện một tiếng: "Lam bá mẫu."
Kỳ thật, trong nội tâm Lý Thục Thiến rất kích động, mẹ Lam Diệc Nhiên, nàng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng có thể phát giác ra mẹ Lam Diệc Nhiên không thích mình, không biết vì sao, Lý Thục Thiến đối với mẹ Lam Diệc Nhiên, tổng có một cảm giác sợ hãi.
Mẫu thân Lam Diệc Nhiên, Lam Chí Bảo, năm nay 53 tuổi, thoạt nhìn chỉ hơn 40, sắc mặt lãnh mạc, khoác một chiếc áo lông cừu, khí chất tao nhã, cao quý, ung dung. Nghe thấy Lý Thục Thiến gọi mình, Lam Chí Bảo mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái, không, gật đầu đều không có. Nàng mắt sắc phát hiện Lý Thục Thiến cầm túi xách mới toanh, đột nhiên châm chọc cười, hỏi: "Cái túi này, còn có cỗ xe thể thao bên ngoài kia, đều là Diệc Nhiên nhà tôi tặng cho cô a?"
Những lời này khiến cho Lý Thục Thiến cả kinh, nhìn biểu tình của Lam Chí Bảo, sắc mặt có chút trắng bệch, một dự cảm không tốt quanh quẩn trong lòng, nàng biết nếu Lam Chí Bảo hỏi như vậy, thì nhất định không thể gạt được, vì thế đành phải thành thành thật thật hồi đáp: "Vâng... Đúng vậy, Lam bá mẫu."
Lam Chí Bảo nghe Lý Thục Thiến trả lời xong, chán ghét nhíu mày, nói: "Đừng gọi tôi là bá mẫu."
Thấy thái độ của Lam Chí Bảo như thế, mặt Lý Thục Thiến càng thêm trắng, e ngại đối với Lam Chí Bảo lại gia tăng, nàng không biết đáp lại như thế nào, đành phải xấu hổ bảo trì trầm mặc.
Lúc này, Lam Chí Bảo đột nhiên quăng một câu, làm Lý Thục Thiến mặt xám như tro tàn: "Tôi đã biết việc của cô và Diệc Nhiên, cô lấy được quá nhiều ưu đãi, phải biết vị trí của mình ở đâu, cô cầm được, đó là Diệc Nhiên đưa cho cô, tôi sẽ không đoạt về. Hiện tại, cô phải rời khỏi Diệc Nhiên, tốt nhất dựa theo lời của tôi mà làm, bằng không, kết quả sẽ là không còn gì cả."
Đây, lại xuất hiện thêm một thanh niên cứng của hệ Mặt Trời đây, nhìn người yêu đi lấy trai, lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa đây =))Mấy chế có coi Club Friday the Series 8 chưa, lão công quốc dân Cee cũng đang bị đày đoạ kiểu này nè, thương ảnh quá nhiều =))