Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 63

Nguyên lai nam tử trung niên bên người lão Phật gia là Đạm Đài Dật, ra mòi lão Phật gia là chuẩn bị để hắn tiếp quản gia tộc, cho nên mới gọi Đạm Đài Lượng và Diêu Phỉ Vũ lại đây gặp mặt, một vị lão nhân đoán chừng chính mình khi nào sẽ chết, rồi sau đó bình tĩnh xử lý hậu sự, sự bình tĩnh này thực tại không đơn giản.

Diêu Phỉ Vũ không ở lại nhà lão Phật gia ăn cơm, chỉ là vội vàng gặp mặt một lần, liền mở miệng nói: "Ngày mai con phải trở về H thị, công việc nhiều lắm, thật sự không thể phân thân."

Lão Phật gia cũng không ngăn trở, chỉ nói: "H thị phát triển rất tốt, ta xem công ty ở H thị của các con sẽ có tiền đồ lớn. Rất nhiều chủ nhân Tây Đô là mệnh trung chú định, ta già rồi nên cũng chịu phận bất hạnh, con người a, đến cuối cùng sợ hãi vẫn là tính mạng." Nói xong câu này, liền đứng dậy tiễn khách.

Kỳ thật những lời này mới là mục đích trọng yếu nhất mà lão Phật gia kêu Diêu Phỉ Vũ tới đi? Là muốn truyền lại cho Đạm Đài Yên một tin tức, lão Phật gia chịu phận bất hạnh, H thị phát triển rất không tồi, tuỳ thời có thể trở về nước. Nếu Diêu Thanh nguyện ý, có thể hoàn toàn không để ý lời hứa hẹn năm xưa mà hồi cố hương.

"Lão Phật gia cái gì cũng không nói, thật sự là chỉ muốn trông thấy em." Đạm Đài Lượng có chút thất vọng, hắn đương nhiên không tham vọng quá đáng có trường hợp nhận tổ quy tông cảm động, nhưng là không nên bình tĩnh như vậy.

Diêu Phỉ Vũ cười cười: "Kỳ thật bà ấy có nói, nhưng anh không nghe được."

Đạm Đài Lượng nghĩ nghĩ, thật sự nghĩ mãi cũng không ra, đành phải hỏi: "Nói cái gì?"

"Cho nên em mới nói anh ngu ngốc a. Bất quá em cũng không thèm nghe anh nói nữa, lời này là nhắn với hai mẫu thân, bọn họ sẽ biết." Giữa trưa lại là một mảnh thiên địa khác biệt, mặt trời rọi khắp nơi, đêm khuya hắc ám đều ẩn giấu đi, tựa hồ thật là giữa ban ngày. Diêu Phỉ Vũ ngồi trong xe, một tay ngăn trở tia nắng sáng rỡ chiếu vào. "Ngày mai em trở về, anh thì sao?"

"Anh khẳng định cùng em trở về, em hay say máy bay, anh lo lắng."

"Ừ, vậy anh mua vé máy bay đi, mau chóng." Diêu Phỉ Vũ buông tay, mắt nhìn phía trước, đường còn quá dài.

"Đã biết, cỗ xe này còn phải trả về. Phỉ Vũ, anh cảm thấy trước và sau khi anh về nước thật không giống nhau." Đạm Đài Lượng hơi thở dài, nói.

"Không giống? Cái gì không giống?" Diêu Phỉ Vũ không hiểu ra sao.

"Ở M quốc chúng ta đều ở cùng một chỗ, bình thường cũng có nhiều chuyện để kể, nhưng sau khi trở về nước thì đã khác, ở H thị chúng ta chỉ gặp mặt nhau vài lần, sau đó hảo tụ hảo tán, cảm giác có chút xa lạ. Đừng trách anh già mồm cãi láo, anh cũng biết tất cả mọi người đều lớn rồi, có một số việc khó tránh khỏi, chỉ là tâm lý đã chịu khổ sở." Đạm Đài Lượng về nước vốn là vì chiếu cố Diêu Phỉ Vũ, nhưng bên này tựa hồ không phải thật cần hắn, trong lòng thật sự có chút mất thăng bằng, giống như mức độ chênh lệch của lòng sông với mặt biển, tiểu cô nương tóc đuôi ngựa kia, rốt cuộc không cần vòng tay của mình nữa.

"Anh nghĩ gì thế? Chúng ta là người một nhà, điểm ấy chắc chắn sẽ không thay đổi, em ở H thị có chuyện rất trọng yếu cần giải quyết, bằng không sợ sau khi liên luỵ mọi người cũng không phải là ít." Diêu Phỉ Vũ trả lời, trải qua chuyện kinh khủng ở trên máy bay, cô không biết mình còn có thể kiên cường đến khi nào.

Đạm Đài Lượng sống chung với Diêu Phỉ Vũ đã lâu, như thế nào lại không biết cô có một vài vấn đề, nhiều năm như vậy luôn luôn cần thuốc ngủ mới có thể ngủ, trước đây thường xuyên mơ thấy ác mộng, khóc nấc mà tỉnh lại, hắn cái gì đều không thể giúp, Diêu Phỉ Vũ quay về H thị cũng là vì giải quyết chuyện này, hắn thật muốn biết làm sao có thể giải quyết, hắn không thể mau chóng giúp Diêu Phỉ Vũ giải quyết xong vấn đề này, vì Diêu Thanh nói, chuyện gì cũng để cho Diêu Phỉ Vũ đi làm, không cần nhúng tay. Hắn còn có thể làm cái gì?

Đạm Đài Lượng thông qua gương phản xạ nhìn Diêu Phỉ Vũ, nói: "Mọi chuyện sẽ tốt hơn." Chìa một bàn tay, đặt ở trên vai Diêu Phỉ Vũ nhẹ nhàng ấn xuống một cái. "Nếu có một ngày gặp được việc khó gì, nhất định phải nhớ tìm anh. Bằng không, anh đến H thị công cốc rồi."

"Vâng, em biết." Diêu Phỉ Vũ thản nhiên cười, nhẹ giọng đáp.

Chạng vạng tối, Diêu Phỉ Vũ nhận được Nạp Lan Nhược Thấm điện thoại, lúc trước bởi vì sự tình quá mức vội vàng, cũng không kịp hỏi cô quen biết Gia Cát Vi Vũ như thế nào, điểm ấy rất trọng yếu, bởi vì Gia Cát Vi Vũ và Lam Diệc Nhiên quan hệ sâu, sự tình không thể bại lộ.

Khi biết được Nạp Lan Nhược Thấm quen biết Gia Cát Vi Vũ trong buổi đấu thầu thì Diêu Phỉ Vũ quả thật cảm thấy ngạc nhiên, cô biết Gia Cát Vi Vũ là Quản lý Đầu tư tài sản ở Z thị, hơn nữa từ lần theo Lam Diệc Nhiên tham dự bằng hữu tụ họp, cô biết gia cảnh Gia Cát Vi Vũ rất bình thường, cũng không có chỗ dựa gì. Không nghĩ tới nàng bắt đầu muốn tiến quân vào giới điền sản, tốc độ phát triển này có chút mau.

Bất quá hiện tại Quản lý Đầu tư tài sản là một ngành "cá kiếm", đây là thời điểm cho vay nặng lãi cực thịnh, đoán chừng Gia Cát Vi Vũ đang có rất nhiều tiền trong tay, chỉ là không nghĩ tới sẽ trở thành đối thủ trong lĩnh vực điền sản, thế giới thật nhỏ. Dặn dò Nạp Lan Nhược Thấm không cần bộc lộ ra quan hệ với mình liền cúp điện thoại, dù sao cô không có quyền lợi khống chế Nạp Lan Nhược Thấm kết giao bằng hữu.

Buổi tối Lam Diệc Nhiên nhận được Diêu Phỉ Vũ điện thoại, biết được ngày mai cô trở về H thị, trong lòng rất cao hứng, hỏi thời gian máy bay đáp, cũng nói: "Em không ở đây, hai ngày nay thật là khó chịu, thậm chí cà phê tự mình pha cũng thấy khó uống, chị nghiện cà phê em pha mất rồi."

Diêu Phỉ Vũ ở bên kia cười ha hả, Lam Diệc Nhiên nghiện cà phê cô pha, xem ra là một phương thức biểu đạt rất sâu, mẹ lớn nói qua: Một người yêu người khác đến trình độ sâu nhất, là biến sự tồn tại của người kia thành một thói quen, khi người kia không ở bên người thì tựa hồ thiếu đi cái gì đó, không biết theo ai.

Một ly cà phê, lời nói dối "phấn đấu mười năm", hiện giờ nghe tới là chân thật như thế, rung động như thế, làm cho mình cao hứng.

Lam Diệc Nhiên hỏi Diêu Phỉ Vũ cười ngốc cái gì đó, Diêu Phỉ Vũ trả lời rất nhanh: "Bởi vì ngày mai em sẽ được nhìn thấy chị, em yêu Lam tỷ."

Hai bên trầm mặc thật lâu, Diêu Phỉ Vũ nói trước khi cúp máy: "Ánh trăng ở Kinh Thành rất tròn, nếu ngày mai trở về, H thị không đổ mưa, chúng ta cùng nhau ngắm trăng được không?"

...

Lâm Diệc Hoàng đem Diêu Phỉ Vũ đặt trong lòng, luôn luôn chú ý nhất cử nhất động của cô, hắn cảm thấy mình đã trầm mê, một động tác nho nhỏ của Diêu Phỉ Vũ, đều có thể khơi dậy tầng tầng lớp sóng trong lòng hắn, cảm giác này thật sự đáng giận, bởi vì hắn càng ngày càng cảm thấy hữu tâm vô lực, mà Diêu Phỉ Vũ đối với hắn tựa hồ càng thêm lãnh mạc.

Hiện tại đại sự của công ty cơ bản là hắn và Lam Diệc Nhiên hai người xử lý, tựa hồ Lâm Hướng Bình đẩy chuyện tỷ đệ đấu đá tranh giành Lam thị lên mặt bàn, Lâm Diệc Hoàng cũng dần dần có cảm giác cha con với Lâm Hướng Bình, từ một tay ăn chơi trước kia biến thành một thanh niên tài tuấn trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Rất nhiều người trong công ty đang quan sát, Lâm Hướng Bình lớn tuổi, sau khi từ chức thì Lam thị sẽ rơi vào tay ai? Đối với gia tộc triều cửu vãn ngũ, nội đấu là một tiết mục không tồi, ngẫu nhiên trở thành đề tài thú vị cho mọi người trộm nghị luận lúc nhàn rỗi.

Hôm nay hắn đi gặp một người thuê nhà trọng yếu, sự tình rất thuận lợi, xem ra hắn đang giúp đỡ Lam thị phát triển, sau khi tích góp từng tí công tích, tâm tình không tệ, sau khi bái biệt người thuê nhà, hắn đi ra khỏi phòng khách sạn.

Ở trên hành lang có một người đàn ông nhìn thấy hắn, vẻ mặt cao hứng, kêu một tiếng: "Lâm lão đệ, thật tình cờ a."

Lâm Diệc Hoàng không hiểu gì cả, người này hắn căn bản không có một chút ấn tượng, vì sao đối phương lại xưng hô hắn là "lão đệ". Bất quá quần áo không tầm thường, chắc hẳn không phải loại người nhàm chán, có lẽ đã gặp qua, chỉ là mình không có ấn tượng: "Anh là?"

"Lâm lão đệ thật sự là quý nhân hay quên, đêm đó xe tôi và xe Lâm lão đệ thân mật tiếp xúc đấy." Người đàn ông gần 40 tuổi cười ha hả trả lời.

Lâm Diệc Hoàng suy nghĩ, mới nhớ lại là có một sự việc như vậy, khi đó hắn uống chút rượu, sau đó ở bãi đỗ xe đụng phải người kia, cuối cùng đối phương không truy cứu, còn đưa một tấm danh thiếp, nhưng chính mình không chú ý lắm, tấm danh thiếp không biết bị hắn ném đi đâu. "À, được rồi, là anh a, thật tình cờ."

"Lâm lão đệ muốn đi?"

"Ừ, anh mới tới sao?"

"Đúng, tôi đang vội. Đến bây giờ mới nhớ ăn cơm, nếu không, chúng ta uống với nhau một ly đi, khó có dịp xảo ngộ hai lần, kết giao bằng hữu cũng tốt. Không biết Lâm lão đệ có hân hạnh nhận lời không?"

Lâm Diệc Hoàng nhìn thời gian, kỳ thật vẫn còn dư dả, chỉ là hắn thật sự không có hứng thú cùng một nam nhân 40 tuổi đàm giao tình. "Không quấy rầy, công ty còn có việc, tôi phải trở về."

"Đừng a, nào, nào, một người uống rượu rất buồn. Đừng vội vã làm việc, cứ hợp thời nghỉ ngơi."  Người đàn ông kéo Lâm Diệc Hoàng vào phòng.

Lâm Diệc Hoàng bất đắc dĩ, thật sự khó xử, dù sao đối phương nói năng không tầm thường, Lâm Hướng Bình nói qua với hắn: "Nhân mạch rất trọng yếu, ở một vài phương diện, có đôi khi mềm mỏng tốt hơn cứng rắn rất nhiều."

Nam nhân này vào phòng, liền rút một hộp thuốc lá tinh xảo từ vạt áo, lấy một điếu thuốc đưa cho Lâm Diệc Hoàng, sau đó tự châm một điếu, mãnh liệt hút một hơi, chậm rãi nhả khí, tựa hồ hưởng thụ vô cùng.

"Tôi họ Trương, tên Dục Tiến, Đổng sự trưởng công ty cổ phần Tư Hải." Nam nhân giới thiệu bản thân mình.

"Công ty cổ phần Tư Hải?" Vô ý mạo phạm, Lâm Diệc Hoàng chứng thực chưa từng nghe qua tên công ty này.

Trương Dục Tiến cười cười, tiếp tục hút một hơi, phun ra khói thuốc nồng đậm, tựa hồ mỗi lần rít đều phải tới mức tận cùng mới bằng lòng bỏ qua. Xét theo Tâm Lý học, người này tham niệm rất mạnh. "Chưa từng nghe qua thật bình thường. Chúng tôi cơ bản là hoạt động thông qua cổ phiếu."

"À." Đối với cổ phiếu, Lâm Diệc Hoàng đúng là chưa từng nghiên cứu qua.

Rượu được đưa lên, Trương Dục Tiến dập điếu thuốc, rót hai ly, một ly đưa cho Lâm Diệc Hoàng. "Uống rượu."

Lâm Diệc Hoàng lễ phép cùng hắn cạn ly, nhưng không nói chuyện, thật sự không có gì để nói a.

"Cuộc sống này chính là một quyển tiểu thuyết hoang đường, mười năm trước cậu có thể là người nông dân khổ bức ở trong thôn, mười năm sau cậu có thể là nhà giàu mới nổi tay nắm bạc vạn, hết thảy nhìn qua không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại đương nhiên như thế." Trương Dục Tiến uống hết một ly rượu, thình lình nói một câu.

"Tôi và cậu không giống nhau, cậu là công tử Lam thị, nhưng tôi năm đó chỉ là một tiểu nhân vật thập đại nghèo khó, sau đó nhập cư trái phép tới Hồng Kông, ăn không ít khổ, may mắn gặp được người khiến mình ngưỡng mộ, ngắn ngủi mười năm quật khởi dựa vào một ít thủ đoạn. Là lão đại bày mưu tính kế, kêu tôi về nước mở công ty cổ phần Tư Hải, Tư Hải, biết có ý tứ gì không? Du͙ƈ vọиɠ của con người hệt như nước biển, uống nước biển, kết quả chỉ có một, càng uống càng khát, có du͙ƈ vọиɠ có bốc đồng, có nhu cầu có thị trường. Không khoa trương a, mỗi lần chúng tôi hoạt động, tài chính không thấp hơn tổng tài sản của Lam thị, tiền kiếm được cũng sẽ không thấp hơn thu nhập hàng tháng của các người."

Lời này khiến Lâm Diệc Hoàng có chút ngạc nhiên, tổng tài sản của Lam thị là bao nhiêu? Mà lợi nhuận thu vào hàng tháng lại là bao nhiêu? Đối phương nói lời này không khỏi rất bốc phét, hoặc vẫn là xem thường Lam thị của hắn. Có chút mất hứng trả lời: "Lời này có chút quá đáng đi? Nếu là xí nghiệp lớn như vậy, vì sao lại không nổi danh?"

Trương Dục Tiến cười nhạt, lại lấy một điếu thuốc ra đốt, rít mạnh một hơi. "Không khoa trương, chúng tôi chính là chuyên gia, tự cậu ngẫm lại, mỗi một lần hoạt động thành công có phải cần một lượng tài chính khổng lồ hay không?"

Chuyên gia cũng chính là người sắp đặt tin tức, là kẻ thao túng thị trường chứng khoán tư bản tài chính. Bọn hắn lợi dụng tài sản trong tay kim chủ, lợi dụng hết thảy điều luật và chính sách nào có kẽ hở, đối với cổ phiếu của thị trường chứng khoán, tiến hành thao tác mua bán, nâng giá lên, sau đó tung tiền, gom sạch một lần, thủ đoạn như vậy hố vô số người, nói trắng ra chính là cường thủ hào đoạt giống như giật tiền, đây là trái pháp luật.

Lâm Diệc Hoàng hít sâu một hơi, thao túng thị trường chứng khoán là phạm tội a, hắn không biết vì sao Trương Dục Tiến lại có thể bình thản nói với mình chuyện này, là lừa gạt sao?
Bình Luận (0)
Comment