29 năm trước, khi đó H thị được chỉ định là thành phố để thí nghiệm những chính sách mới, chính phủ muốn nhìn thấy một vài xí nghiệp tư nhân phát triển, Lam thị Lam Dung là ví dụ nổi bật.
Lam Dung phấn đấu cả đời, sáng lập Lam thị, bởi vì làm lụng quá vất vả mà sinh lý xảy ra vấn đề, hơn 50 tuổi mới có được một đứa con gái, thương yêu vô vàn, gọi là Lam Chí Bảo.
Lúc ấy Lam Chí Bảo nhận thức một nam tử tên Tạ Nghệ Đường, Tạ Nghệ Đường cũng được xem như một thanh niên đầy hứa hẹn, hai người lần đầu tiếp xúc, đàm luận vui vẻ, Tạ Nghệ Đường âm thầm tỏ ý, rất nhanh, Lam Chí Bảo liền lâm vào tình yêu cuồng nhiệt với Tạ Nghệ Đường, sau đó, công ty của Tạ Nghệ Đường xảy ra vấn đề về tài chính, có thể sẽ đóng cửa, Lam Chí Bảo vì muốn giúp người yêu, đi cầu Lam Dung bỏ vốn giải vây.
Lam Dung rất cưng chìu Lam Chí Bảo đứa con gái này, Lam Chí Bảo nhiều lần cầu khẩn, hắn biết rõ công ty của Tạ Nghệ Đường khó mà vực dậy, liền cho mượn một cự khoản.
Lam Chí Bảo nhìn thấy Tạ Nghệ Đường mừng rỡ vì đã lấy được khoản đầu tư, cũng vui lây, nàng vốn nghĩ hai người từ nay về sau sẽ hạnh phúc, ở một lần say rượu, Lam Chí Bảo dâng hiến tất cả cho Tạ Nghệ Đường, lại còn châu thai ám kết.
Lam Chí Bảo phát hiện mình mang thai, muốn nói tin vui này cho Tạ Nghệ Đường nghe, Tạ Nghệ Đường lại cùng nàng thẳng thắn, nói hắn đã có bạn gái cũng như hôn ước. Trái tim Lam Chí Bảo chết lặng, nhưng nàng từ nhỏ vốn cứng rắn, cho Tạ Nghệ Đường một cái tát, hung hăng nói: "Anh hãy nhớ kỹ việc hôm nay anh làm, anh sẽ hối hận!"
Lam Chí Bảo có bầu, việc này nếu truyền ra thì Lam thị và nàng sẽ bị ảnh hưởng lớn, vì che giấu sự thật, Lam Chí Bảo tìm tới Lâm Hướng Bình lúc đó đang thắng thế ở Lam thị, gả cho hắn, cũng muốn hắn hứa hẹn, đó là thu mua công ty của Tạ Nghệ Đường.
Không bao lâu, Lam Diệc Nhiên ra đời, Lam Chí Bảo cố chấp muốn con gái mang họ Lam, Lâm Hướng Bình không phản đối. Kế tiếp, Lam Dung mệt nhọc quá độ, qua đời.
Qua vài năm, công ty Tạ Nghệ Đường bị Lâm Hướng Bình chèn ép, không thể tiếp tục chống đỡ, cuối cùng bị Lam thị thu mua, Tạ Nghệ Đường thất bại hoàn toàn, tự sát thân vong. Vợ hắn cũng đi theo chồng, nữ nhi duy nhất, bị đưa đến cô nhi viện.
Mùa thu, gió lạnh, bầu trời sụp tối cũng nhanh.
Thư phòng của Lam Chí Bảo đèn đuốc sáng trưng, sau khi Mạnh Tử Cường nhắc nhở, nàng ngồi yên đó, hồi tưởng lại chuyện cũ mà mình luôn không muốn đề cập. Tinh tế ngẫm nghĩ tướng mạo Diêu Phỉ Vũ, quả thật có vài phần tương tự Tạ Nghệ Đường: "Trời ạ, điều đó không có khả năng! Hơn nữa nó cùng Diệc Nhiên..., không có khả năng, nó hẳn là đã chết lâu rồi."
Mặc dù trong lòng nghĩ tiểu cô nương kia đã sớm chết, nhưng không cách nào yên tâm, chỉ có thể chờ gia sự xong xuôi, đi điều tra thêm, trực tiếp đến hỏi Diêu Phỉ Vũ nhất định không thực tế, có lẽ nên tìm viện trưởng cô nhi viện năm đó là có thể biết được một phần.
Đêm khuya hiu hắt, chưa tắt đèn còn có Lam Diệc Nhiên, nàng cầm hiệp thương cho vay của Lâm Diệc Hoàng trong tay, sâu kín nhíu mày. "Phần cổ phần này dựa theo giới vị lúc ấy của thị trường chứng khoán, sao Lâm Diệc Hoàng lại ngu xuẩn như vậy? Cổ phiếu trị giá hai ngàn vạn, nếu dựa theo kết cấu cổ phần Lam thị, thì phần cổ phần này có ảnh hưởng rất lớn, giảng từ chỗ này, lượng cổ phiếu tuyệt đối không chỉ dừng ở mức hai ngàn vạn. Số cổ phần này không thể lưu ở bên ngoài, nhất định phải nghĩ biện pháp thu hồi. Thế nhưng bây giờ, cổ phiếu Lam thị trượt giá, tài sản đóng băng nghiêm trọng, chuyện này không thể công bố, nên từ chỗ nào lấy hai ngàn vạn đắp vào đây? Hết thảy, chỉ phải tra hướng đi của hai ngàn vạn kia rồi mới có thể định đoạt."
Ngày thứ hai, Lam Diệc Nhiên kéo thân thể mỏi mệt tới công ty, hiện giờ nơi nàng làm việc chính là phòng chủ tịch của Lâm Hướng Bình, mà thư ký cũ của Lâm Hướng Bình cũng bị lưu lại.
Vừa vào công ty không lâu, Diêu Phỉ Vũ tới văn phòng tìm nàng, trong tay còn cầm một ly cà phê đang bốc khói. "Lam tỷ, tối hôm qua lại ngủ không ngon?"
"Ngủ ngon? Hai ngàn vạn của Diệc Hoàng chẳng biết đi đâu, cổ phần của nó đều biến mất..., haiz." Lam Diệc Nhiên đứng lên, tiếp nhận cà phê từ tay Diêu Phỉ Vũ. "Bây giờ em là Tổng Giám Đốc, sau này không cần pha cà phê nữa."
Diêu Phỉ Vũ đảo tròng mắt, đưa tay giúp Lam Diệc Nhiên vén một vài sợi tóc rối trên trán. "Lam tỷ không phải đã nói chỉ quen uống cà phê em pha sao? Hiện tại văn phòng của chúng ta cách khá xa, em muốn gặp chị, thuận tiện mang cà phê đến thôi."
"Ừ, gần đây chị đều phải ở nhà, ngày mai là tang lễ em trai, chị sợ không thể giúp em." Lam Diệc Nhiên áy náy nói.
"Chính sự quan trọng hơn. Tâm ý của Lam tỷ, em hiểu." Diêu Phỉ Vũ khẽ lắc đầu nói.
"Em đã quen với chức vị mới chưa?" Lam Diệc Nhiên uống một ngụm cà phê do Diêu Phỉ Vũ pha.
"Cũng ổn."
"Phỉ Vũ, qua một thời gian ngắn nữa, công ty phải nghiêm trọng điều chỉnh nhân viên." Lam Diệc Nhiên buông ly, không đợi Diêu Phỉ Vũ đáp lại, tiếp tục nói: "Tin tưởng em cũng biết, phía trước bởi vì chị cùng Diệc Hoàng, trong công ty chia làm hai phái..." Lam Diệc Nhiên cười khổ: "Hiện tại, công ty đang lâm vào nguy cơ, nhất định phải điều chỉnh, lòng người không thể mất."
"Như vầy đi, nếu không lúc đó thuận tiện điều em qua đây, làm thư ký cho Lam tỷ đi?"
"Như thế nào? Làm thư ký đến nghiện rồi sao? Em có thể làm tốt vai trò tổng giám đốc mà."
"Không phải, em chỉ muốn cùng Lam tỷ bên nhau nhiều hơn." Diêu Phỉ Vũ không muốn ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc Lam thị, đây không phải thứ cô cần, hơn nữa sau này sẽ khiến Lam Diệc Nhiên tổn thương.
Lam Diệc Nhiên lắc đầu: "Được rồi, làm gì không làm, lại muốn làm thư ký. Em du học trở về từ M quốc, có năng lực, không đến mức chỉ làm mỗi thư ký đi."
Lam thị mới trải qua một hồi phong ba, vì vãn hồi tổn thất lúc trước, phòng ngừa lỗi lầm, công ty cao thấp đều bề bộn nhiều việc. Diêu Phỉ Vũ tiếp nhận chức vị tổng giám đốc từ Lam Diệc Nhiên, công việc cũng nhiều hơn, cô có chút không nỡ rời khỏi văn phòng Lam Diệc Nhiên.
Từ thị và Lam thị luôn có mối quan hệ hợp tác, hiện giờ Từ thị do Từ Húc Khiêm tiếp nhận vị trí Đổng sự trưởng. Lam Diệc Nhiên mới tiếp quản Lam thị, theo lý thuyết, Từ thị nên phái người tới hỏi thăm.
Từ Thiên Thiên giữa trưa tới bái phỏng Lam thị.
"Lam đại tiểu thư, xin chào!" Từ Thiên Thiên đi vào văn phòng Lam Diệc Nhiên liền ân cần thăm hỏi, tình huống Lam thị bây giờ đặc thù, Diệc Hoàng bỏ mình, Lâm lão đổng bệnh tình nguy kịch, không thể nói chúc mừng linh tinh.
"Xin chào." Lam Diệc Nhiên tươi cười đón chào.
...
Từ Thiên Thiên tới đại biểu thái độ của Từ thị, Từ thị đối Lam thị có tin tưởng, hi vọng có thể tiếp tục hợp tác. Nói một ít chuyện vụn vặt, vì Từ Thiên Thiên và Lam Diệc Nhiên quen biết đã lâu, đề tài liền biến thành Diêu Phỉ Vũ.
"Phỉ Vũ có ở đây không? Tôi đã lâu không gặp cậu ấy, lần này thuận tiện muốn nhìn xem cậu ấy một chút." Sau khi cha nàng thoái vị, Từ Thiên Thiên công việc tăng nhiều, Diêu Phỉ Vũ cũng rất ít chủ động liên hệ nàng, hồi lâu không thấy, có chút nhớ nhung, đành tìm cơ hội nói.
"Hiện tại em ấy tiếp nhận vị trí của tôi, có thể sẽ đang bận, hay là để tôi gọi em ấy qua đây?"
"Phỉ Vũ là nhân tài hiếm có, Lam đổng có mắt nhìn người a. Nhớ ngày đó cậu ấy vừa về nước, tôi nói cho cậu ấy làm quản lý cũng vô ích, thật sự là hướng tới Lam thị, Lam đổng nhặt được bảo rồi. Nếu chị không để ý, tôi muốn đến văn phòng tìm cậu ấy." Từ Thiên Thiên đương nhiên muốn nói tốt vài câu giúp Diêu Phỉ Vũ trước mặt Lam Diệc Nhiên, nàng cũng muốn xem một chút hoàn cảnh hiện giờ của Diêu Phỉ Vũ.
Lam Diệc Nhiên nghe Từ Thiên Thiên nói, dừng một chút, nàng lúc này mới biết tin Diêu Phỉ Vũ nguyên lai đã được cao quản Từ thị mời, lại nghĩ tới Diêu Phỉ Vũ nói "tôi phấn đấu mười năm, chỉ vì cùng chị uống một ly cà phê", trong lòng rất cảm động. Kịp phản ứng lại, đứng dậy dẫn đường. "Đương nhiên không để ý, tôi dẫn cô qua đó."
Từ Thiên Thiên đi theo Lam Diệc Nhiên rời khỏi phòng chủ tịch.
"Cô và Diêu Phỉ Vũ quen nhau lúc du học ở M quốc à?" Lam Diệc Nhiên hỏi.
"Đúng vậy! Khi đó Diêu Phỉ Vũ thật không đơn giản, mỗi tín chỉ đều đạt loại giỏi, học bổng cũng bắt tới tay, khi đó tôi xa nhà, cậu ấy liền chiếu cố tôi." Từ Thiên Thiên nhớ lại, cười nói.
"Ồ..., cô đến nhà em ấy bao giờ chưa?" Lam Diệc Nhiên chỉ thấy qua biểu ca Diêu Phỉ Vũ, thân nhân thì phi thường hiếu kỳ.
Từ Thiên Thiên lắc đầu: "Không có, khi đó Diêu Phỉ Vũ ở ký túc xá, ngẫu nhiên biểu ca cậu ấy sẽ bay qua thăm, người nhà cậu ấy, tôi chưa từng gặp. Tôi cũng không có cơ hội ghé qua nhà cậu ấy. Tôi ấy à, quen biết cậu ấy bốn, năm năm, hiểu biết rất ít, làm bằng hữu mà không tròn bổn phận."
"Theo tôi thì em ấy mới là người không tròn bổn phận, dù sao cô ở M quốc cũng là khách, em ấy nên hảo hảo chiêu đãi." Giọng điệu Lam Diệc Nhiên thân mật, vì Từ Thiên Thiên không biết nàng và Diêu Phỉ Vũ là tình nhân, chỉ nghĩ Lam Diệc Nhiên tuỳ ý đối đãi Diêu Phỉ Vũ, cũng biết quan hệ giữa Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ tốt lắm.
Diêu Phỉ Vũ xử lý một đống văn kiện, đang dừng lại duỗi lưng một cái, cửa liền bị mở ra, thấy đi vào là Lam Diệc Nhiên và Từ Thiên Thiên.
"Thiên Thiên? Sao cậu lại tới đây thế?" Diêu Phỉ Vũ đứng dậy, nhìn thoáng qua Lam Diệc Nhiên, mới nói.
"Á à, cậu nhàn hạ nè, mình thấy hết rồi." Từ Thiên Thiên thấy Diêu Phỉ Vũ liền trở nên hồ nháo, ai bảo nàng luôn xem Diêu Phỉ Vũ như chị gái a, hiện giờ thấy cô liền không tự kìm hãm được mà làm nũng.
"Hừ! Nói bậy, mình bận cả ngày đó, cậu đừng có bôi đen mình ở trước mặt lão bản." Diêu Phỉ Vũ nhìn thấy Lam Diệc Nhiên, trêu chọc nói.
"Được, là mình lỡ lời. Hoàn cảnh nơi này không tồi nha." Từ Thiên Thiên nhìn bốn phía, cười nói.
"Ngồi đi, Từ đại tiểu thư." Diêu Phỉ Vũ tiếp đón Lam Diệc Nhiên cùng Từ Thiên Thiên ngồi vào sofa, kêu người bên ngoài pha cà phê.
"Phỉ Vũ, cậu nói xem, chúng ta đã bao lâu không gặp rồi? Mình lần này không đến tìm cậu, cũng không biết khi nào mới có thể gặp cậu nữa." Từ Thiên Thiên ai oán nói.
Lam Diệc Nhiên nghe xong lời này thì im lặng, ban nãy Từ Thiên Thiên nói muốn thuận tiện nhìn xem Diêu Phỉ Vũ, đến đây lại nói thành riêng tư muốn tìm cô, Từ Thiên Thiên cùng Diêu Phỉ Vũ quan hệ tốt, Lam Diệc Nhiên cũng vì Diêu Phỉ Vũ có hảo bằng hữu mà cảm thấy vui vẻ.
Diêu Phỉ Vũ nghe Từ Thiên Thiên nói xong, quả thật có chút áy náy, cô đã xem nhẹ chuyện này. "Do mình bận quá. Chẳng phải cậu cũng bận à? Mình làm sao quên mất cậu được?"
Ba người đang nói chuyện trong văn phòng Diêu Phỉ Vũ, thư ký của Lam Diệc Nhiên gõ cửa, nói với Lam Diệc Nhiên: "Mạnh tiên sinh tìm ngài có việc gấp."
Lam Diệc Nhiên biết Mạnh Tử Cường gấp gáp tìm mình nhất định là đã tra được hướng đi của cổ phần phía Lâm Diệc Hoàng, việc này khẩn cấp, không kéo dài được. "Hai người cứ trò chuyện, tôi có việc phải xử lý."
Trở lại văn phòng, Mạnh Tử Cường đã chờ ở nơi này, trong tay cầm một túi giấy chứa văn kiện. "Đại tiểu thư, trạng huống tài vụ của thiếu gia đều ở đây."
Lam Diệc Nhiên tiếp nhận liền mở ra, ở bên trong là tình trạng giao dịch tài khoản của Lâm Diệc Hoàng, nhìn thấy Lâm Diệc Hoàng và "công ty cổ phần Tư Hải" rất thân thiết. Hai ngàn năm trăm vạn cuối cùng cũng là gửi đến tài khoản của "công ty cổ phần Tư Hải".
"Ừ, tôi đã biết, chú về trước đi. Gần đây chắc mẹ tôi mệt lắm, Mạnh quản gia, làm phiền chú."
"Tôi biết. Vậy, tôi xin đi trước." Mạnh Tử Cường rời đi.
Đóng cửa lại, Lam Diệc Nhiên bấm gọi Gia Cát Vi Vũ. "Vi Vũ, cậu giúp mình tra "công ty cổ phần Tư Hải" một chút."
Gia Cát Vi Vũ nhận được Lam Diệc Nhiên điện thoại, nghe "công ty cổ phần Tư Hải" thì hơi sững sờ. "Làm sao vậy?"
"Trước khi Diệc Hoàng chết đi, có dùng cổ phần đem cầm, cho vay hai ngàn vạn, toàn bộ tiền đều gửi vào công ty này. Hơn nữa nó và công ty này cũng có tài vụ mật thiết. Mình nghĩ..." Lam Diệc Nhiên dừng một chút mới nói: "Mình nghĩ cái chết của nó có liên hệ với công ty này."
Gia Cát Vi Vũ bên này nghe Lam Diệc Nhiên nói chuyện, hoàn toàn ngơ ngác, không nói gì.
Lam Diệc Nhiên đợi lâu nhưng không thấy đáp lại. "Vi Vũ? Vi Vũ?"
"Diệc Nhiên*..., mình đã biết, mình sẽ mau chóng." Gia Cát Vi Vũ nói xong, vội vàng cúp máy.