Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 74

Khi tiểu Dương Nhi biết được muội muội muốn đi với mẫu thân đến chỗ phụ thân, mình phải ở lại trong tòa tứ phương này, liền cảm thấy vô cùng uất ức.

Nó thực sự rất uất ức, nhưng nó là ca ca, tại sao có thể khi dễ nó như vậy? Ngơ ngác đứng thẳng bất động. Tiểu Nha Nhi vui mừng hớn hở đi qua, thấy vẻ mặt ca ca, vội vàng đến bên cạnh, dụ dỗ nói: “Tiểu ca ca đừng khóc, chờ muội gặp được phụ thân, muội sẽ nói với người là ca cũng rất nhớ người.”

Cô bé nói chưa dứt lời, vừa nói, tiểu Dương Nhi đã căn môi, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, ban đầu chỉ rơi từng giọt, bây giờ đã thành từng chuTiểu Nha Nhi vội vươn tay lau nước mắt giúp ca ca. Cô bé lau bao nhiêu, nước mắt ca ca càng rơi bấy nhiêu. Cuối cùng, mắt thấy càng lau càng nhiều, vội vàng quay đầu nhìn Thiện Thủy nói: “Nương, để ca ca đi cùng chúng ta đi, có được không?”

Dĩ nhiên trong lòng Thiện Thủy cũng không muốn bỏ lại nhi tử. Chẳng qua bà bà an bài như vậy, ngoại trừ không muốn, vẫn có lý do của bà. Từ Lạc Kinh đến Nhai Châu là một chặng đường xa xôi, chậm thì nửa năm, nhanh cũng phải đi trong ba, bốn tháng, người lớn có thể chịu được, nhưng đối với trẻ con cũng không phải là chặng đường dễ chịu. Tuy tiểu Dương Nhi là ca ca, cùng sinh ra từ một bào thai với tiểu Nha Nhi, dáng dấp cũng khỏe mạnh kháu khỉnh, thể chất lại không tốt như muội muội. Từ khi sinh ra, thường xuyên bị nhức đầu sốt toàn thân cũng để cho Diệp Minh Hoa với Thiện Thủy phải lo lắng biết nhường nào. Hôm nay tuy đã khỏe, sao Diệp Minh Hoa có thể chịu để nó khổ sở trên đường, đến Nhai châu, một nơi hoang vắng khác xa Lạc Kinh ấm áp?

Thiện Thủy thấy nhi tử khóc đến mức sắp hụt hơi, đau lòng ôm vào trong ngực, nói: “Tổ mẫu có đối xử tốt với tiểu Dương Nhi không?”

“Tốt…”

Tiểu dương như thút thít gật đầu.

“Phụ thân đối xử với con có tốt không?”

Tiểu Dương Nhi muốn gật đầu, lại không thể gật xuống, cắn môi không nói ra.

“Muội muội và nương đến gặp phụ thân, nếu tiểu Dương Nhi cũng đi theo, tổ mẫu ở nhà một mình, nếu muốn nói chuyện với tiểu Dương Nhi, không tìm được con có phải sẽ rất khổ sở hay không?”

Tiểu Dương Nhi nước mắt lưng tròng gật đầu.

“Cho nên, lúc nương và muội muội không có ở đây, tiểu Dương Nhi hãy chăm sóc tổ mẫu thay nương và muội muội, có được không?”

Tiểu Dương Nhi khóc oa lên: “Nhưng, con cũng muốn đi gặp phụ thân…..

Thiện Thủy càng ôm chặt hơn, hôn lên mặt cậu: “Chờ nương quay lại, sẽ dẫn phụ thân về cho con gặp, có được không?”

“Tiểu ca ca đừng khóc, muội sẽ dẫn phụ thân về cho ca.”

Tiểu Nha Nhi lúc này rất thông minh, nhón chân lên, dùng khăn tay nhỏ lau nước mắt cho tiểu Dương Nhi đang nằm trong lồng ngực Thiện Thủy.

“Muội nhớ dẫn theo phụ thân về, không thể cướp phụ thân không cho ca…”

Tiểu Dương Nhi nghẹn ngào nói.

“Chúng ta ngoéo tay, không đổi ý, bằng không muội chính là một con chó nhỏ.”

Tiểu Nha Nhi cong đầu ngón tay lên, đưa tới trước mặt tiểu Dương Nhi. Mặc dù tiểu Dương Nhi không nguyện ý, nhưng cũng không thể làm gì, nghẹn ngào như thường, nghiêm túc cong ngón tay út lên.

~ ~

Đầu tháng năm, Lô Đãng xuôi về miền nam đến Quảng Châu nhậm chức, không chỉ có người của mình đi theo, còn có gia quyến vĩnh định vương phủ.

Chuyến xuôi về miền nam này, Thiện Thủy dẫn theo nữ nhi. Bởi vì nơi đến không phải là một nơi tốt, đi theo cũng không được hay, cho nên cũng không dẫn người đi quá phô trương. Lúc hỏi nhũ mẫu, thấy bà ta lắp bắp, vẻ không tình nguyện, dù sao tiểu Nha Nhi cũng lớn, nên cũng không miễn cưỡng. Năm ngoái Vũ Tình được gả cho con trai quản sự trong vương phủ, bây giờ bắt đầu trở thành mẫu thân, dĩ nhiên cũng không thể đi theo. Cho nên người đi, ngoài nha hoàn ở Lưỡng Minh Hiên vẫn nguyện ý đi, lão nhân năm đó, chỉ còn Bạch Quân. Dĩ nhiên Hoắc Vân Thần cũng đi theo hộ tống.

Quốc thổ Đại Nguyên, nhiều châu huyện phụ, dọc theo đường đi cứ năm mươi dặm lại có một trạm dịch, là nơi quan viên lui tới nghỉ ngơi trên đường đi truyền công văn. Lộ trình cũng phải qua đường thủy, chuẩn bị thuyền. Từ nơi xa xôi, ấn định bảy mươi dặm, một trăm dặm sẽ có trạm tra xét. Đoàn người ra khỏi thành theo hướng nam, tiến thẳng về phía trước, đợi đến lúc đến đường thủy, chỉ cần ngồi trên thuyền, trực tiếp căng buồm đi về phía nam.

Mặc dù Lô Đãng nhậm chức ở Quảng Châu, chỉ là lục phẩm, vốn không có tư cách ở trong phòng hảo hạng ở trạm dịch. Chẳng qua, trước khi đi, Lại bộ dẫn một quan viên nhất phẩm đến đưa văn thư, chỗ trạm dịch, dịch thừa (người làm việc đưa tin ở trạm dịch) dĩ nhiên cũng sẽ phải làm lễ đợi hắn. Lô Đãng và phu nhân biết đây là người liên quan đến Thiện Thủy. Mặc dù hiện nay Vĩnh Định vương phủ ít bị triều đình để mắt đến, dù sao vẫn có mình ở đó, cho nên không dám chậm trễ, dọc đường đi hỏi han rất cẩn thận. Ngày đi đêm nghỉ như vậy, so với lúc ở trong vương phủ dĩ nhiên là khổ cực không cần nói, nhưng chỉ cần nghĩ đến cứ qua thêm một ngày, khoảng cách đến Nhai châu càng gần, trong lòng có hy vọng, dĩ nhiên sẽ không còn thấy khổ nữa.

Đây là lần đầu tiên tiểu Nha Nhi đi xa nhà. Lúc mới đi, cô bé rất hưng phấn, lúc nào cũng vén rèm nhìn ra ngoài. Qua gần nửa tháng, quang cảnh hai bên đường chỉ là những cảnh tượng đơn điệu, đồng ruộng dâu tây và cây du, rừng núi hoang dã, hoặc là thôn xóm đầy khói sương, dần mất hứng thú, người bắt đầu nhũn ra vùi lên đầu gối mẫu thân và cô cô, cả ngày lúc nào cũng hỏi: “Lúc nào con có thể gặp phụ thân?” Cũng may, vào tháng sáu, đoàn người rốt cuộc cũng đi đường thủy, đổi thành đi bằng bè, hơn mười người chia ra ba, bốn chiếc thuyền tiếp tục xuôi nam. Vì vậy lần đầu tiên trong đời tiểu Nha Nhi được ngồi trên mặt nước phiêu lãng, ghé vào mạn thuyền, nhìn những người nông dân đang không ngừng trôi ngược ở hai bên bờ sông, dường như còn hưng phấn hơn so với lúc ngồi trên xe ngựa.

Tiểu Nha Nhi hưng phấn, hai nha hoàn đi theo lại say sóng, từ đầu đến cuối đều nằm la liệt, đừng nói là hầu hạ người khác, ngược lại Bạch Quân còn phải đưa cơm đưa nước cho hai người. Lô phu nhân liền chủ động nói muốn điều nha hoàn hàng ngày của mình đến cho họ mượn. Thiện Thủy không muốn thiếu quá nhiều ân tình, cho nên từ chối. Cũng may nhờ tiểu Nha Nhi vô cùng thông minh, cũng không cần nàng quá quan tâm, coi như là thuận lợi. Thuận lợi xuôi theo dòng nước, rốt cuộc đã đến tháng chín. Theo lời của người chủ thuyền, chỉ gần nửa tháng nữa là có thể đến phủ Quảng Châu rồi, cho nên sau đó chỉ cần đi thuyền vượt biển mấy ngày là có thể đến biên giới nhai châu.

Càng đi về phía nam, đất đai phong cảnh dọc hai bên bờ càng ngày càng khác, khí hậu cũng dần nóng lên. Giữa ban ngày, trên nóc khoang thuyền có một tầng lá cây thật dầy, ch thuyền thường xuyên lấy nước tưới. Sau thuyền một đứa bé chỗ Lô phu nhân vốn không chịu nổi cái nóng bức nên bị bệnh, lại sợ làm trễ nãi thời gian nhậm chức, không dám ngừng nghỉ. Thiện Thủy cũng sợ tiểu Nha Nhi chống đỡ không nổi, không nghĩ là cô bé cũng biết sắp đến, cho nên không thấy mệt mỏi như lúc trước, cái miệng nhỏ nhắn không thể rời từ phụ thân, lúc này mới yên tâm.

Rốt cuộc thuyền bè vào địa phận phủ Quảng Châu, lại đi dọc theo đường thủy mấy ngày, cuối cùng cập bến ở một trạm dịch bên trong cửa khẩu Thái Bình. Sang ngày hôm sau, đoàn người sẽ lên bờ, Lô gia đi nhậm chức, Thiện Thủy đến cửa khẩu Nhai Châu gần đây, tiếp tục lên thuyền.

Đêm xuống, cái nóng bức ban ngày dần tản đi, gió đêm thổi vào còn mang theo một chút không khí mát mẻ. Thiện Thủy dỗ nữ nhi ngủ, mở cửa sổ khiến gió đêm tràn vào khoang thuyền, mình cũng chợp mắt một lát, nhưng thế nào cũng không ngủ được, trong lòng hơi khó chịu, nhớ tới lúc nãy mở cửa sổ thấy ánh trăng sáng, liền đi ra mũi thuyền, lúc này mới thấy có người đang dựa vào cột buồm trên boong thuyền, bóng lưng chắc hẳn là Bạch Quân.

Thiện Thủy không nghĩ bây giờ nàng ấy cũng không ngủ được, liền đi về phía nàng ấy. Bạch Quân nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, đang muốn lật người Thiện Thủy đã đến bên cạnh nàng ấy, cũng học nàng ấy ngồi trên boong thuyền.

Boong thuyền ban đêm đã được dội nước một lần, lúc này ngồi xuống, mông vẫn cảm thấy có chút nóng, nhưng cũng không khó chịu lắm.

“Trên đường tới đây, ta vất vả cho em rồi.”

Thiện Thủy thành khẩn nói lời cảm ơn.

Nàng nói lời này không có nửa phần khách sáo, tất cả đều là lời thật lòng. Trên đường tới đây, hai nha hoàn say thuyền ngất đi không làm gì được, tất cả những chuyện lặt vặt đều do nàng ấy giúp đỡ mình.

Bạch Quân cười nói: “Phu nhân nói gì đấy, tất cả là việc em nên làm.”

Hoắc Thế Quân bị bãi chức, cho đến nay, nàng ấy cũng sớm đổi xưng hô thành phu nhân.

Thiện Thủy nghiêng đầu nhìn Bạch Quân, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên gò má nàng ấy, xinh đẹp như hoa, trong mắt chút gì đó làm cho người ta cảm thấy rất yên tĩnh. Một nữ nhân tốt như vậy, đến nay vẫn phí hoài thời gian…

Thiện Thủy nhìn theo ánh mắt nàng ấy, đằng trước mười mấy bước chính là chỗ Hoắc Vân Thần và chủ thuyền nghỉ ngơi. Giờ này bọn họ đang yên lặng bàn bạc ở trong, ngoài một chiếc đèn lồng sáng mờ mờ, trong khoang thuyền không còn chút ánh sáng nào.

Nàng nhỏ giọng nói: “Cho tới bây giờ ta chưa từng trách em và Vân Thần, ít nhất Thiếu Hành cũng sẽ không. Vì vậy tại sao còn muốn gây khó dễ cho mình như vậy?”

Ba năm trước, sau việc đó, sau khi biết con ngựa kia bị ám khí đâm vào mắt nên nhấc chân chạy như điên, từ đầu đến cuối Bạch Quân đều tự cho đó là lỗi của mình, cứ mãi canh cánh ở trong lòng.

Quả nhiên, nàng ấy tránh nhắc đến đề tài này, chỉ cười nói: “Phu nhân, em nghe nói khí hậu đất đai ở Nhai Châu rất quái dị, đừng nói đến nam nhân, cả nữ nhân cũng mặc đồ hở hang, hoa nhài cài lên tóc mai, trúc che đầu, chân không đi đường. Nếu chúng ta qua đó, chẳng lẽ cũng phải nhập gia tùy tục?”

Thiện Thủy thở dài, nói: “Bạch Quân, em theo ta mười mấy năm, sớm đã như người nhà của ta. Lần này sau khi Vân Thần hộ tống ta đến sẽ lập tức về kinh. Nếu như em ở lại với ta, sẽ không biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại hắn, em sẽ không cùng đường với hắn. Nghe ta, lúc này do ta làm chủ, đến đó sẽ tổ chức cho hai người kết hôn, em về kinh theo hắn.”

Trên mặt Bạch Quân nở nụ cười tươi, chậm rãi nói: “Phu nhân, em rất cảm động vì sự quan sát, thể nghiệm của người. Chẳng qua chuyện xảy ra năm đó, không chỉ em, Vân Thần cũng tự trách mình. Hắn là đại thị vệ, nhiệm vụ bảo vệ phu nhân là nhiệm vụ chính, thế nhưng hắn vì đuổi theo em khiến phu nhân rơi vào nguy hiểm, cho nên mới phải xa cách đại nhân. Em đã sớm ước định với hắn, một ngày đại nhân còn chưa trở lại như xưa, em một ngày không lấy, hắn một ngày không cưới.”

Lúc nói chuyện này vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh như vậy, dường như rất chính đáng

“Đại nhân của hai người, nếu cả đời này không có ngày đứng lên được?” Thiện Thủy cầm tay nàng ấy, ngưng mắt nhìn nàng ấy: “Chuyện năm đó, không có quan hệ gì đến hai người. Tất cả đều là số mệnh. Ta và Thiếu Hành nhất định không muốn hai người để mất tuổi thanh xuân như vậy đâu.”

Bạch Quân chợt đứng dậy, quỳ dập đầu với nàng, trịnh trọng nói: “Phu nhân, mặc dù em với Vân Thần thấp cổ bé họng, nhưng cũng biết giữ lời thề. Năm đó dù chưa thể hoàn thành lời thề nguyền, mặc dù hôm nay gần nhau, trong lòng cũng rất lo lắng. Cầu xin phu nhân thành toàn cho em và hắn.”

Gió đêm thổi qua, rừng cây bên bờ xào xạc. Thiện Thủy chợt nhìn thấy ở mũi thuyền có bóng người, cũng không biết là sớm ngồi đó hay vừa ngồi. Nhờ ánh trăng, nhận ra đó chính là Hoắc Vân Thần. Thở dài một tiếng, chỉ chỉ đằng trước, cười nói: “Dường như chúng ta nói chuyện đã đánh thức người nào đó. Ta về khoang thuyền, nếu như em không ngủ được, có thể tự mình lên bờ ngắm trăng.” Dứt lời liền đi xuống boong thuyền, chui vào khoang thuyền.

Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau lên bờ, đi thêm gần nửa tháng, cuối cùng đã tới phía nam, một thôn nhỏ ở cửa biển Nam Minh. Trước mặt là một eo biển, qua eo biển chính là Nhai Châu. Nghe nói lúc thời tiết đẹp, đứng ở cửa biển Nam Minh thậm chí có thể nhìn thấy nhiều đảo nhỏ nổi lên trên mặt biển, làm cho người ta không phân rõ đâu là đường chân trời, làm cho người ta phải ảo tưởng.

Nhai Châu đơn độc, bày bố vô số đảo, mỗi đảo được con người phát hiện đều có một cái tên rất đẹp. Trên đảo ngoại trừ cư dân, còn lại, không phải là kẻ phạm tội lớn, chính là những quan viên chọc giận rồng.

Dĩ nhiên Lâm tri huyện huyện Nam Minh biết, trong những người này có một người rất đặc biệt. Hắn là hoàng tộc, đã từng là đại nhân vật giữ vai trò hết sức quan trọng trong chính trị của đế quốc này. Hắn tên là Hoắc Thế Quân, hiện tại hắn đang ở một tòa nhà trên đảo san hô, đảm nhiệm chức vụ thậm chí còn cao hơn tri huyện một bậc. Nhưng người kia, hắn cũng không thể tự tiện bước lên đất liền. Trông chừng hắn, báo cáo động tĩnh của hắn cũng là nhiệm vụ quan trọng của tri huyện.

Dĩ nhiên Lâm tri huyện cũng biết, nhân vật như thế hoặc là mắc cạn mà hắn từng thấy, chết vì khát nước, hoặc là một khi triều đình tới, mượn sức nước lập tức bơi ra biển. Cho nên chờ sau khi nhìn thấy Hoắc nam tử phái thuyền đi theo đến phủ Quảng Châu, cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy đi tìm một chiếc thuyền lớn nhất trong thời gian ngắn, tìm một lão cai đầu địa phương có kinh nghiệm nhất, chuẩn bị nước, lương khô, chuẩn bị đưa chiêu phủ sứ và gia quyến về phía đảo san hô.

Tất cả đều chuẩn bị xong, nghe nói, nếu thuận buồm xuôi gió, chỉ cần ở trên biển mấy ngày nữa là tiểu Nha Nhi có thể lên đảo san hô gặp phụ thân rồi. Tiểu Nha Nhi trông mong trông ngóng, rốt cuộc cũng chờ được lão cai đầu đen gầy khô đi lại, lão lại nhìn lên trời, chậm rãi nói: “Tiểu Nha Nhi chớ vội, chờ gió bão đi qua, là có thể xuất phát…”

Tiểu Nha Nhi nghe không hiểu lời lão, nhưng nhìn lão không động đậy, cực kỳ thất vọng.

Lão cai đầu cười một tiếng, lộ ra hàm răng cửa bị hở, ném con ốc biển trên tay cho cô bé, sau đó ôm tay đi.

Lâm tri huyện vội vàng dịch lại lời, cười hòa: “Phu nhân đừng trách móc, người ở đây đều không được học, đều thô lỗ như vậy, hạ quan vừa tới cũng tức giận không ít…. Chẳng qua lão là người có kinh nghiệm nhất, đã có sáu mươi năm kinh nghiệm đi thuyền, chưa từng sơ suất.”

Mặc dù Thiện Thủy cũng nóng lòng, hận không thể ngay lập tức cho thuyền nhổ neo, cũng cố gắng kiềm chế, nói: “Lão có kinh nghiệm, vẫn nên nghe lão.”

“Nếu phu nhân nóng lòng muốn để cho Hoắc đại nhân biết, hạ quan sẽ để bồ câu đưa tin.”

Đảo san hô có nha môn, có tin truyền đến, nếu không nhất định phái người đưa bản gốc, lâm tri huyện sẽ sao thành một bản cuộn lại để vào trong ống trúc nhỏ, buộc vào chân bồ câu truyền tin.

“Không cần không cần….”

Tiểu Nha Nhi lập tức khoát tay.

Cô bé ra khỏi kinh, lập tức muốn xt hiện bất ngờ trước mặt phụ thân, cho hắn một niềm vui bất ngờ,mắt thấy không thực hiện được, lập tức kiên quyết phản đối.

“Nghe theo tiểu Nha Nhi.”

Thiện Thủy cười, dắt tay nữ nhi đón gió biển.

Lời của lão cai đầu quả nhiên ứng nghiệm, buổi đêm hôm đó trên biển đột nhiên nổi sóng to gió lớn, mưa to kéo dài, tiểu Nha Nhi vẫn ngồi ở cửa sổ, chống cằm nghiêng đầu chờ mưa tạnh.Tình trạng như vậy kéo dài trong hai ngày. Đến ngày thứ ba, bình minh lên, biển rốt cuộc cũng lặng, trong xanh, bầu trong tinh khiết như khối bảo thạch. Trong lúc tiểu Nha Nhi ngóng đầu chờ đợi, lão cai đầu rốt cuộc cho thuyền nhổ neo.

“Hết lải nhải rồi nhé tiểu Nha Nhi…”

Lão kéo dài âm thanh, vẫn dùng giọng điệu chậm rãi nói.

Tiểu Nha Nhi hét ầm lên, như một con chim nhỏ lao ra ngoài. Nhưng là hôm nay lên thuyền chỉ có mẹ con Thiện Thủy và Hoắc Vân Thần – hai nha hoàn dẫn theo tuy là người làm trong phủ nhưng cũng chưa từng ăn cái gì khổ, đi gần nửa năm cũng không chịu nổi, nguyên khí tổn thương nặng nề, người gầy đi rất nhiều, tựa như đứng không vững, Thiện Thủy gọi lang trung đến xem, nói phải điều trị tịnh dưỡng. Nghe nói đảo san hô có y quán địa phương, cho nên Thiện Thủy cho họ ở lại chờ dưỡng bệnh rồi lại đi. Sau đó không khéo, Bạch Quân đến nơi này cũng không thể hợp, mấy ngày trước cũng bị bệnh. Nàng ấy kiên trì chăm sóc Thiện Thủy, Thiện Thủy nào chịu, cũng đành để lại.

Lão cai đầu cúng tế biển, căng buồm, thuyền lướt đi trong tiếng hải âu. Hai ngày hai đêm trôi qua, đến trưa ngày thứ ba rốt cuộc cũng đến đảo san hô.

~ ~

Trên đảo san hô có mười thôn xóm. Thôn Hoắc Thế Quân ở có tên là Thủy Trướng. Đây chính là một thế giới thần tiên chân chính. Trời xanh nước biếc, đá ngầm màu bạc, hoa tươi khắp nơi, gió tràn ngập trời. Giống như lời Bạch Quân đã nói trước đó, cư dân gặp được trên đường, phần cánh tay nam tử đều có màu đỏ, vóc người cũng không phải là cao lớn, tráng kiện khỏe mạnh. Nữ nhân thì mặc váy hoa, chân không mang giày, nhìn thấy người lạ, rối rít dừng chân, cười toe toét, trên khuôn mặt ngập đầy ánh hào quang.

Người dân nhiệt tình giúp đỡ mang vác hành lý, đưa Thiện Thủy đến nha môn Hoắc Thế Quân. Xa xa nhìn thấy kiểu kiến trúc này, Thiện Thủy không nhịn được muốn cười lên.

Nàng nhớ tới lần trước hắn đã nói trong thư, hắn đã sửa lại đại điện nha môn, vô cùng khí phái. Hiện tại đã nhìn thấy tận mắt nàng mới biết ‘sửa lại đại điện’ ngụ ý là gì, rõ ràng cũng chỉ dùng gỗ tạo thành hai tấm cửa, cũng không có tường viện, cây thiên tuế, cây mào gà, quả khế, lạc quỳ, còn có đám hoa nhài sum suê rợp thành cái sân.

Hoắc Thế Quân cũng không ở đây. Bên trong một hồi gà bay chó sủa vô cùng náo nhiều, một người ngoài ba mươi tuổi, tên là A Hương là một phụ nhân (người phụ nữ đã có chồng) khỏe mạnh. Ba năm trước Hoắc Thế Quân đến thì bà là người nấu cơm giặt giũ cho hắn, cho nên có thể trao đổi đơn giản với Thiện Thủy. Biết nàng dẫn theo nữ nhi đến nơi này, A Hương kinh ngạc trợn tròn mắt, vội vàng đưa người vào phòng.

Bà không xưng Hoắc Thế Quân là đại nhân, nói người trên đảo đều gọi hắn là Đại Quân. Đây là danh xưng tôn quý mọi người dùng để gọi hắn. Như cách bà khoa chân múa tay, ở đảo Cát Dương lân cận có một đám hải tặc hoành hành. Người dân trên đảo nhờ Đại Quân giúp đỡ. Hắn dẫn theo người, gần nửa tháng trước ra biển, không biết lúc nào trở lại.

Cõi lòng kích động, mẹ con bốn mắt nhìn nhau, tiểu Nha Nhi suýt chút nữa đã mếu máo khóc.

Dĩ nhiên A Hương không sợ ‘Đại Quân’ này, cho nên cũng không sợ hãi tiểu Nha Nhi và Thiện Thủy, đưa chén trà lạnh cho tiểu Nha Nhi, cười híp mắt nói: “Đợi chút, đợi chút sẽ trở lại.”

Mặc dù Tiểu Nha Nhi rất nóng nảy hi vọng được gặp phụ thân, nhưng sau khi thất vọng lớn, rất nhanh chạy đến vùng lân cận xem đám trẻ con địa phương chơi. Những đứa trẻ này, phần lớn vừa đen vừa gầy, nhưng dường như đôi mắt sáng ngời, đứng ở cửa dáo dác nhìn ra ngoài, vừa xấu hổ vừa tò mò nhìn nữ nhi Đại Quân ăn mặc như tiên nữ. Không đến hai ngày, tiểu Nha Nhi đã học theo bọn nhỏ bỏ giày thêu đi chân trần, lòng bàn chân đạp lên cát mịn, cười khanh khách.

Đến ngày thứ ba, Hoắc Thế Quân vẫn chưa trở về. A Hương xấu hổ nói, bà nghe nói con gái bà sắp sinh, phải về nhà xem, sợ mấy ngày tới không nấu cơm cho bọn họ được. Dĩ nhiên Thiện Thủy đồng ý, lấy một cặp vòng tay xoắn tơ vàng từ hộp nữ trang đưa cho bà, nói là lễ cho đứa bé. A Hương từ chối ko được, đỏ bừng mặt, cuối cùng cũng vui vẻ nhận lấy.

Thiện Thủy biết Hoắc Vân Thần nhớ Bạch Quân, trong lòng nhất định hận không được có thể lập tức chắp cánh bay về. Chẳng qua Hoắc Thế Quân chưa trở về, không thể tự tay giao cho hắn, với tính tình bướng bỉnh của hắn chắc chắn sẽ không chịu đi trước. Khuyên mấy câu, quả nhiên thấy hắn im lặng lắc đầu, biết nói cũng vô dụng, liền không nói nữa, trong lòng chỉ ngóng trông Hoắc Thế Quân sớm quay về một chút.

A Hương đi rồi, chạng vạng hôm nay Thiện Thủy cũng như mấy ngày vừa qua đều đứng ở bến tàu chờ người trở về. Phóng mắt ra xa, cát trắng cuối trời, nắng chiều và biển rộng đang hẹn hò hôn môi, ánh trời chiều như màu nho đỏ hòa quyện với biển say nồng, gió biển vù vù thổi vào mặt, vén cổ tay áo nàng lên, như muốn nhờ gió mang đi.

Thiện Thủy đứng ở bên đá ngầm, nhìn ra mặt biển phía xa, cho đến khi trời chiều chìm một nửa vào mặt biển, ánh nắng chiều cũng dần dịu lại….

Bình minh sau đó – nàng đè nén mất mát và lo lắng thắc thỏm trong lòng, học theo tiểu Nha Nhi thở dài, cuối cùng liếc mắt nhìn, đang muốn xoay người rời đi, chợt đứng hình.

Phía mặt biển dường như xuất hiện hình ảnh cánh buồm, đợi thêm chốc lát, hình ảnh chiếc buồm rõ dần, nàng cũng thấy rõ đó là một chiếc thuyền có ba cánh buồm, chính là chiếc thuyền rời đi nửa tháng trước như lời người trong thôn nói.

Thiện Thủy thiếu không khí hít thở, nàng trợn tròn mắt, yên lặng chăm chú nhìn vào cánh buồm đang cản gió lướt sóng mà đi…

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…

~ ~

“Xem hừm, ở biển có nữ nhân đang chờ.” một nam nhân chợt nghiêng mắt nhìn bóng dáng nữ nhân đứng bên bờ đá san hồ dưới ánh trời chiều, cũng không nhìn rõ, vội vàng quay đầu lại bắt đầu trách móc, dường như người trên thuyền đều có thể nghe thấy: “Lê Đức, có phải tân nương tử lâu ngày không được ôm ngươi, không chịu đựng được nhớ đến ngươi – lúc này mới ngày ngày đến đây chờ ngươi…”

Người nói cười giỡn thô bỉ một hồi, nam nhân tên Lê Đức đó đỏ mặt, nhưng cũng vội vàng chen lên mũi thuyền xem, nhìn chốc lát, liền thất vọng.

“Kỳ quái… kiểu ăn mặc này…giống như nữ nhân đất liền…”

Nam tử kia đầu tiên cũng phát hiện mình nhìn lầm, nói thầm một câu.

Hoắc Thế Quân cả người ngăm đen trần trụi, mặc một chiếc quần màu đen, bàn tay đặt ở dây lưng bên hông, nổi bật lưng eo tinh tráng. Hắn với những dân phu lựa chọn kỹ lưỡng ra ngoài, chân trần, đạp boong thuyền trơn trượt, vững vàng sải bước trên khoang thuyền, xua đám nam nhân chỉ lo nhìn nữ nhân, quát lên: “Chuyển hướng gió rồi, chỉnh buồm tăng tốc. Nhanh một chút, lên bờ là có thể ôm nữ nhân rồi.”

Cả đám nam nhân cười ầm lên, tản ra, Hoắc Thế Quân xoay người, nhìn về phía bến tàu, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng nữ nhân. Hắn chuyển tầm mắt, chợt, chợt quay đầu lại lần nữa, con ngươi thiếu chút nữa bắn tung tóe ra ngoài.

Nơi này cách bờ vài trăm mét, diện mạo nữ nhân kia vẫn còn rất mơ hồ, nhưng bóng dáng kia, từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn….

Máu trong người hắn đông cứng lại, hai bước vọt tới mũi thuyền, giơ tay che kín ánh mặt trời quấy nhiễu tầm mắt, tiếp tục trầm ngâm.

Nhất định là nàng! Nếu hắn có thể nhận lầm, có thể moi con ngươi này ra hắn cũng không oán!

Gần hơn, hắn đã có thể nhìn thấy nàng rồi. Dường như nàng cũng nhận ra người đứng cao trên mũi thuyền chính là hắn, lại giống như không dám nhận, chỉ ngơ ngác như vậy nhìn

Giữa trời đất mênh mông, biển xanh cát trắng, gió thổi lay động làn váy nàng, biến thành đóa hoa nở rộ.Thậm chí hắn thấy cành hoa nhài cài trên tóc mai đen nhánh của nàng dường như cũng bị gió biển cuốn đi, rơi nhào xuống nước biển. Nàng hoàn toàn chưa phát hiện, vẫn si ngốc nhìn về phía hắn.

Hoắc Thế Quân không nhịn được nữa, dường như thuyền dưới hắn đang rất chậm!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám nam nhân sau lưng, hắn chợt tung người nhảy vào biển, lúc nổi đầu lên đã cách mũi thuyền hơn mười mét, giống như diều hâu phiêu lãng bổ về phía trước ra sức bơi về phía nàng.
Bình Luận (0)
Comment