Triệu huyện úy thầm nghĩ, nếu án tử này ở trong tay mình có kết quả, tất được Triệu tướng công khen ngợi, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, một khi được Triệu tướng công để vào mắt, còn sợ không thể bay lên tận mây xanh sao? Nhưng là Đinh Hạo này ý tốt xuất ra kế sách rất nhiều lỗ hổng, một khi vô ý, bị Từ Mục Trần kia cắn ngược lại một cái. Đinh gia sẽ thua trắng toàn bộ, khi đó Đinh Hạo sẽ đi đâu?
Trong lòng cân nhắc một phen, không khỏi lại nghĩ tới chuyện mất trộm quan ấn lần trước, được Đinh Hạo trợ giúp một lần, thu hồi quan ấn cho mình, lần này nói không chừng được Đinh Hạo trợ giúp, đổi lại một quả còn lớn hơn quan ấn. Người làm quan, đều muốn được điều động từ nơi cằn cỗi hướng tới nơi đông đúc và giàu có, nhưng đều là ngàn nan muôn vàn khó khăn, mỗi lần thăng một cấp khó như lên trời, cơ duyên tốt như vậy tuyệt đối không nên chỉ ngồi xem, vì thế trong lòng đã quyết, ngẩng đầu nói: "Như vậy, lão đệ muốn huynh làm chút chuyện gì?"
Đinh Hạo đưa một ngón tay thu thập các trướng bạc(sổ ghi chép) rơi dụng lả tả khắp nơi nói: "Đinh Hạo phụng mệnh Đinh lão gia, phải giúp quan phủ thanh lý sổ sách. Chính là đám sổ sách này, thỉnh Triệu huynh đồng ý, ta sẽ thanh lý sổ sách, còn chuyện của hắn ra sao…tiểu đệ sẽ lo liệu."
Triệu huyện úy vuốt cằm đáp ứng lại nói: "Đinh lão đệ, vi huynh đối với đệ vẫn có lời mời chào. Một lần trước sai lầm nghĩ đệ là thiếu gia Đinh gia, nghĩ đệ vị tất có thể bỏ được gia nghiệp mà đi Lâm Thanh, cho nên chưa từng nhắc với đệ. Khi tới Phách Châu rồi, phái người đi tìm hiểu một phen, mới biết đệ chỉ là quản sự của Đinh phủ. Làm một người bên cạnh ta, so với là quản sự Đinh phủ kia còn phong quang hơn nhiều. Việc đã tới đây, nếu đệ có ý, có thể tới làm môn hạ của ta."
Đinh Hạo trong lòng có chút cảm động, ngâm mình trong quan trường nhiều năm, người ta phần lớn là tính toán lợi hại thiệt hơn. Triệu huyện úy tính kế cho tiền đồ của mình, còn có thể nghĩ cho ta đường ra, coi như là rất nặng tình nặng nghĩa rồi.
Triệu huyện úy thấy hắn cũng không ứng lời, lại tận tình khuyên bảo khuyên nhủ: "Côn bằng(1) cưỡi gió mà bay liệng, trí giả mượn lực mà đi lên. Thiên địa cùng hợp, dĩ hàng cam lộ. Lựa theo thời thế, không trách người, cố làm sao chọn được người mà theo xu thế. Lão đệ đối với một từ "mượn" có thể lý giải thấu triệt như thế, làm sao không phải là một trí giả đây, mượn thế của Đinh lão gia kia, làm sao có thể bằng mượn thế của vi huynh? Bản quan mặc dù không dám nói cho đệ nhiều tiền đồ, nhưng là tiền đồ chắc chắn hơn so với ở Đinh gia trang. Đinh lão đệ không ngại suy nghĩ cân nhắc một chút chứ."
Đinh Hạo thầm nghĩ: "Triệu huyện úy này thật là có tâm, nhưng là….ta còn có Quảng Nguyên tướng quân kia có thể mượn lực, thế của huyện úy Lâm Thanh, ta cũng chỉ có thể kính tạ xin miễn cho mình bất tài mà thôi."
Đinh Hạo đang muốn nói lời dịu dàng khước từ, chợt nghe ngoài cửa có người cười vang nói: "Triệu huyện úy, từ sổ sách ở ngõ nhỏ Trư Đầu tìm ra được chuyện gì thế?"
Theo tiếng nói, một người mặc trang phục màu xanh cười dài từ ngoài cửa đi vào, người này trên dưới ba mươi, mặt trắng râu ít, ngũ quan trong sáng, trên mặt lộ ra vẻ cả người lẫn vật đều vô hại thân thiết tươi cười làm cho người ta vừa nhìn thấy liền sinh hảo cảm.
Triệu huyện úy vừa thấy người này, vẻ mặt nhất thời nghiêm túc, vội vàng tiến nhanh tới chắp tay nói: "Trình áp ti, ngài có việc thì kêu người hầu tới đây nói một tiếng là được, làm sao lại vất vả quá bộ tới đây như thế."
Đinh Hạo kinh ngạc không thôi: "Áp ti? Áp ti chính là một lại (chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến), so với hắn Triệu huyện úy kia chính là quan bát phẩm, như thế nào hắn lại được phải thi lễ ngược với Trình áp ti kia."
Trình áp ti bước nhanh tới nâng tay Triệu huyện úy, mặt mày hớn hở cười nói: "Triệu đại nhân không cần đa lễ như vậy, Trình Đức Huyền(2) ta không có đảm đương nổi nha."
Đinh Hạo trọng lòng vừa động: "Nghe quen tai thật, áp ti nho nhỏ này là nhân vật nổi danh trong sử sách sao?"
Trình Đức Huyền kia hai mắt đảo qua Đinh Hạo hỏi: "Vị này chính là?"
Triệu huyện úy cười ha ha, thong dong nói: "Người này tên là Đinh Hạo, là một quản sự ở trong Phách Châu Đinh gia. Trình áp ti mau mời ngồi, người đâu, dâng trà."
Đinh Hạo cũng vội vàng hạ thấp người hoàn lễ: "Tiểu dân Đinh Hạo, ra mắt Trình đại nhân."
Trình Đức Huyền cười nói: "Trình mỗ chẳng qua chỉ là một lại mục, không kêu là đại nhân được. Triệu huyện úy, ngươi gọi Đinh gia quản sự, là muốn giáp mặt hỏi ý vụ án sao? Hiện giờ ngươi ở nơi này có cái gì tiến triển?"
Triệu huyện úy không chút hoang mang nói: "Trư Đầu giải khố ( tiệm cầm đồ) sổ sách thực sự nhiều, ngàn đầu vạn chữ thật khó kiểm tra. Đinh Hạo này là tuần sát giải khố của Đinh gia, cho nên bản quan gọi hắn tới, muốn cho hắn giám thị công nhân ở dưới, để ý nhất nhất sổ sách, một lần nữa sao chép, chưởng quỷ Từ Mục Trần của giải khố kia cũng đã đồng ý xác nhận, sau đó lại bảo quan lại nhỏ am hiểu sổ sách kế toán tìm đọc lại một lần nữa…"
Trình Đức Huyền nhìn sổ sách loạn thất bát tao đầy khắp phòng, cười khổ nói: "Đành phải như thế. Chính là đám sổ sách này cần phải nhờ vài người đắc lực trông giữ, chớ để đánh rơi mất mới được."
Triệu huyện úy tươi cười khắp mặt, liên tục đáp ứng.
Đinh Hạo thấy hai người thương nghị vụ án, chính mình ở đây không tiện, vội vàng đứng dậy cáo từ. Ra khỏi nha môn tri phủ, tới bên cửa ngoài, quay đầu tìm xe ngựa của Tao trư nhi, mất một hồi trong lòng hắn chợt sáng ngời, đột nhiên nhớ tới lai lịch của Trình Đức Huyền kia. Là hắn! Trình Đức Huyền, thì ra người này chính sát thủ hoàng đế tiếng tăm lừng lẫy kia.
"Thập tứ vạn nhân tề giải giáp"(3) Thục Vương Mạnh Sưởng, sau khi hàng Tống không lâu sau liền qua một lần tiệc rượu bạo bệnh mà chết, nguyên nhân chết không rõ. "Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung" (4)Nam Đường Lý Dục sau khi hàng Tống bị dính độc "co cơ" mà chết, cả người co rút lại thành một, thảm không thể nói được. Hai vụ án đế vương tử vong ly kỳ này, sau lưng ẩn ẩn đều có thân ảnh quỷ dị của Trình Đức Huyền.
Đại Tống khai quốc hoàng đế Triệu Khuông Dận "Phủ ảnh diêu hồng"(5) chết bất đắc kỳ tử một cái thật ly kì, người kế nhiệm là người bị hiềm nghi lớn nhất Triệu Quang Nghĩa, đám sử quan(quan ghi chép lại lịch sử) đối với Hoàng Đế có nhiều điều kiêng kị, ngòi bút liền có chút hàm hồ. Bởi vì trong lòng không cam liền đại khái mà đột ngột ghi lại cái đêm thái tổ chết bất đắc kỳ tử, Trình Đức Huyền đêm khuya đội tuyết mở cửa phủ nha, hình như có người đợi.
Trong hoàng cung cái đêm Triệu Khuông Dận chết bất đắc kỳ tử, phủ của Trình áp ti hơn phân nửa lại không ngủ được, mạo hiểm giữa tuyết lớn chạy tới cửa nha môn đứng, là có ý tứ gì? Những dòng này ghi lại như dư thừa, như lại làm cho người ta nghiền ngẫm. Đinh Hạo hướng tới cửa lớn của Phách Châu phủ nha trong lòng xúc động nhớ lại, đột nhiên nhớ tới đoạn lịch sử này.
Ba hoàng đế ly kỳ tử vong, trong đó hai người là quân vương mất nước, một người là quân vương khai quốc, nếu bọn họ đều có liên quan tới Trình Đức Huyền này thì vị Trình áp ti này còn không đảm đương được cái danh hiệu sát thủ hoàng đế sao?
Đinh Hạo càng nghĩ càng cảm thấy tiếc nuối: "Đáng tiếc nếu sớm nhớ tới thân phận người này, mới vừa rồi hẳn nên ở lâu trong chốc lát, có thể tận mắt chứng kiến được nhân vật như vậy, người đời sau cũng chỉ có một mình ta có phúc được thấy. Đây chính là một danh nhân trong sử sách đầu tiên ta được nhìn thấy à nha, sau này sợ không có cơ hội nhìn thấy người thứ hai. Chẳng qua….thật đúng là kỳ quái, Lưu tri phủ một án này, Triệu Phổ phái người tới, Triệu Quang Nghĩa cũng phái người tới, thần phật đầy trời, khó trách Triệu Huyện úy nói nước sâu lắm hồn, tranh cũng không được, ta phải cẩn thận một ít mới được."
Xe ngựa dừng ở cửa thành, Đinh Hạo cùng Tao Trư Nhi đi tới tường thành Phách Châu. Nắng chiều tà dương, trời đất một màu vàng óng ánh. Đứng ở cao cao trên tường thành, sông lớn chạy lượn quanh thôn xóm, xa xa hơn là núi xanh nổi bật lên, trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, cấu thành một bức họa non nước mười phần hài hòa tuyệt đẹp.
Tao trư nhi hỏi: "A Ngốc, sắc trời đã muộn, hiện giờ phải đi tới Trư Đầu giải khố hay nơi nào?"
Đinh Hạo nói: "Chút nữa ta tự đi kiếm khách điếm ngủ trọ, ngày mai đi tới Trư Đầu giải khố để ứng tiếng với nha môn. Nơi này ngươi không thể chiếu cố giúp được, ngươi vẫn là chạy trở về đi, mỗi ngày giúp đại thiếu gia lấy thuốc, đồng thời giúp ta, chiếu cố trông coi dùm cho La Đông Nhi ở nơi đó."
Tao trư nhi đáp ứng một tiếng hỏi: "Đổng tiểu nương tử đáp ứng đi theo ngươi rồi sao?"
Trên mặt Đinh Hạo lộ ra ý cười: "Nàng nha, một tiểu nữ tử ôn nhu sợ sệt, tuy là có tâm, cũng không dám nói. Chỉ cần giải quyết được phiền toái của Đổng lý thị kia, còn sợ nàng không theo ta đi sao? Liễu Thập Nhất không thể hãm hại được ta, nhược điểm còn nằm trong tay ta. Hiện giờ ta giúp Đinh phủ giải quyết cái việc khó khăn này, Đinh đại thiếu gia tất cũng phải cấp cho ta một ân tình, muốn dẫn nàng đi, không quá khó xử. Nhưng thật ra là ở nương của ta, sợ rằng không tình nguyện, chẳng qua nhiều ngày, bà đã biết được quyết tâm của ta, hiện giờ bà cũng không khuyên ta lưu lại nữa, cũng không đưa ra vấn đề thành gia lập nghiệp. Ngươi ở nơi đó thì thế nào, Lan Nhi khẳng định sẽ đi cùng ngươi chứ? Ta nghe nói, hai người các ngươi hiện giờ ở chung vôn cùng tốt."
"Đúng vậy" Tao trư nhi mặt mày hớn hở: "Cũng nhờ ngươi cho ta đây đi đưa thuốc, bằng không nàng ở bên trong trạch làm việc, ta đây cũng là không có cơ hội gặp nàng."
"Ngươi đã đề cập với nàng chuyện ngươi cùng nàng với ta rời khỏi Đinh phủ chưa?"
"Chưa có, ngươi bây giờ còn là quản sự Đinh phủ thôi, tự nhiên nói toạc móng heo ra ai còn nể ngươi, nghe ngươi sai sử. Nói nữa, ngươi và Đổng tiểu nương tử còn không có thông tin chính xách, ta đây càng không thể nói lung tung. Chẳng qua…ta tin tưởng Lan nhi là thích ta. Nàng là cố phó (nô bộc nhưng làm thuê) tùy thời có thể rời đi, ngươi là đại ân nhân của Trình tướng quân, tới Quảng Nguyên tất được trọng dụng. Ta nghĩ rằng, ta cũng không thể làm đại quan, chỉ cần có thể làm một tiểu giáo, quản mười mấy người, cũng phong quang hơn làm nô bộc rất nhiều. Lan nhi hiện giờ nguyện cùng ta, ta có thể có tiền đồ lớn hơn nữa, nàng có gì là không vui chứ."
Tao trư nhi nói xong, lại nói: "Ngươi đó, ngươi chính là được hồ tiên làm phép, đi theo Trình tướng quân, tương lai ít nhất cũng có thể làm một cái tướng quân đi."
Đinh Hạo ách nhiên thất tiếu: "Tướng quân? Ta còn không nghĩ tới mặc giáp cầm thương, chinh chiến sa trường. Ta lại không có một thân võ nghệ, chỉ sợ vừa vào đã chết rồi. Ngươi tưởng rằng một tướng quân chỉ là mang binh đi thôi sao. Khu Tây Bắc hiện giờ vẫn là địa bàn của phiên trấn, quân chính là ôm đồm, tựa như tiểu hoàng đế thủ hạ của đại hoàng đế vậy, vì Trình tướng quân làm việc không nhất định là phải mang binh."
Tao trư nhi nói: "Vậy ngươi muốn làm quan văn, giống như Triệu huyện úy kia vậy? Ân…cũng không tồi, tuy rằng thoạt nhìn không uy phong bằng tướng quân."
Đinh Hạo cười mắng: "Quan văn phải có học vấn mới có thể làm được? ta ngay cả thi còn chưa qua? Ngươi không cần luôn nghĩ tới chức vị nữa có được hay không?"
Tao trư nhi ngạc nhiên nói: "không làm quan, vậy làm cái gì?"
Đinh Hạo tự vào tường, dõi mắt trông xa thản nhiên nói: "Ngươi xem núi cao liên miên kia, núi cao làm người ta phải ngước nhìn, chính là chỗ cao không thắng hàn; ngươi xem một dòng nước chạy xuyên qua, sóng lớn ngập trời làm cho người ta hoa mắt chóng mắt, nhưng nó cũng là thân bất do kỷ; người như ta, lòng không chí lớn, thầm nghĩ làm một con sóng nước trong hồ bích thủy mênh mông, lẳng lặng mà sâu kín, tùy tâm sở dục, có người thưởng thức tự nhiên vui, đợi khi gió xuân thổi về, ngàn hoa sen nở, không phải là một cảnh sắc đẹp kinh người sao?"
Tao trư nhi vân vê cái mũi, thầm nghĩ: "Mẹ ơi nghe thật chua à. Vừa nói hắn thư thái hắn lập tức ho ngay, không muốn làm quan văn thì ngươi khoe cái túi thư làm quái gì, hại ta đây nghe cũng không hiểu gì, cái gì mà hồ sơn nha thủy nha, ngươi làm cái gì cũng vừa phải thôi chứ. Quan gia Đại Tống chúng là là loại nhân vật cỡ như thế nào, còn không phải bị người dùng vải bố vàng quấn lấy thành một bó tố lên hoàng đế sao, quan gia là bậc anh hùng như vậy còn không thể làm việc tự bản thân mình muốn làm, ngươi còn muốn tùy tâm sở dục sao? Ngươi cũng đừng ở bên cạnh ta mà ra vẻ đi!"
============
Chú Thích:
(1) Côn Bằng (loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong 'Tiêu Dao du' của Trang Tử)
(cá côn: loài cá lớn trong truyền thuyết thời xưa)
(2) Trình Đức Huyền (940 - 1004) Là đại thần triều Tống, tự Vũ Tích
(3) Thập tứ vạn nhân tề giải giáp: là một câu trong bài thơ Thuật quốc vong thi của Hoa Nhị phu nhân.
(Hoa Nhị phu nhân 花蕊夫人 họ Từ 徐, người Thanh Thành 青城, từ nhỏ đã biết làm văn, sau được làm phi của Hậu Thục chúa là Mạnh Sưởng 孟昶.)
述國亡詩
君王城上豎降旗,
妾在深宮那得知。
十四萬人齊解甲,
寧無一個是男兒。
Thuật quốc vong thi.
Quân vương thành thượng thụ hàng kỳ,
Thiếp tại thâm cung na đắc tri.
Thập tứ vạn nhân tề giải giáp,
Ninh vô nhất cá thị nam nhi.
Thơ kể chuyện mất nước.
Quân vương trên thành dựng cờ hàng
Thiếp tại thâm cung nào biết được xem tại truyenggg.com
Mười bốn vạn người cùng cởi giáp
Có ai đáng mặt một nam nhi.
(4) Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung. Một câu thơ trong bài Ngu Mỹ Nhân kỳ I của Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục.
虞美人其一
春花秋月何時了,
往事知多少。
小樓昨夜又東風,
故國不堪回首月明中。
雕欄玉砌應猶在,
只有朱顏改。
問君能有幾多愁,
恰似一江春水向東流。
Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu,
Vãng sự tri đa thiểu.
Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong,
Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.
Điêu lan ngọc xế ưng do tại,
Chỉ hữu chu nhan cải.
Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu,
Cáp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu.
Xuân thu hoa nguyệt bao giờ hết
Dĩ vãng bao nhiêu việc
Đêm qua gác nhỏ lại đông phong
Nước cũ chẳng kham ngoảnh lại dưới trăng trong
Hiên son bệ ngọc chừng nguyên tại
Chỉ có dung nhan đổi
Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu
Đầy ngập một dòng xuân thủy chảy về đông
(5) Phù ảnh diêu hồng: Tên một nghi án trong lịch sử Trung Hoa.
Còn được gọi là "Chúc quang phủ ảnh" có thể hiểu là bóng rìu dưới ánh nến.