Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 144

Đại quân và di dân chống chọi với cái khắc nghiệt của mặt trời mà tiến về phía trước. Bất chấp sự oán trách của dân chúng, đám binh sĩ vẫn dùng đao thương ép họ phải đi tiếp. Bây giờ là lúc chỉ có thể dựa vào nắm đấm để nói lí thôi.

Mọi người đều chảy mồ hôi như tắm, Ngay cả Trình Đức Huyền và Dương Hạo ngồi trên ngựa cũng mặt mũi đầy bụi bẩn nhếch nhác, rồi cứ như thế đuổi sát chậm chạp. Buổi trưa ngày thứ hai họ đã bị kị binh tiên phong Khiết Đan đuổi đến.

Chính ngọ vừa qua, đoàn xe vừa ăn xong bữa trưa, đang vội vàng lên đường, đột nhiên một con chim bay nhanh trên không trung, lướt qua đầu họ và bay về phía trước. Dương Hạo kéo ngựa quay đầu lại, nhìn về phía xa, chỉ nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một điểm màu đen, điểm đen này nhanh chóng biến thành lớn, dần dần nhìn rõ đó là một đội kị binh đang phi nhanh về phía mình.

Dương Hạo khuôn mặt biến sắc, hét lớn: "Không hay rồi, người Khiết Đan quả nhiên đã đuổi đến."

Những kẻ đang đuổi đến đây đương nhiên cũng có thể là Tống quân, nhưng thời tiết nóng như thế này, không chỉ người không chịu được mà ngay cả ngựa cũng chịu không nổi. Nếu như đằng sau là kị mã của Tống quân, thì họ chẳng có lí nào lại phi nhanh như thế cả, cho nên lúc này tuy không nhìn rõ hình dạng và trang phục của đội binh mã đó nhưng cũng có thể đoán chắc được họ là người Khiết Đan.

Trình Đức Huyền lúc này cũng đã nhìn thấy truy binh, lập tức rút kiếm hét lớn: "Nhanh, nhanh, tiến nhanh về phía trước. hiệu lệnh cho tất cả mọi người lập tức tiến về phía trước. Có thể vứt được cái gì thì cứ vứt…Hoảng hốt cái gì… ngươi… ngươi… ngươi, kẻ nào chạy loạn không nghe hiệu lệnh giết không tha."

Trình Đức Huyền lần đầu nhận nhiệm vụ quan trọng như thế này, kinh hãi rút kiếm cầm chặt trong tay, nói năng thì loạn lên, phía hậu trận có một người phi ngựa đến, người nay mặc áp giáp chỉnh tề, hắn phi ngựa tới trước mặt hai vị Khâm Sai, bẩm báo: "Hai vị đại nhân, chúng ta không thể đi tiếp nữa, trừ phi bỏ lại đám dân chúng này, nếu không chúng ta hoàn toàn không thể thoát khỏi truy binh. Lúc này nếu trốn chạy tình thế nhất định sẽ đại loạn, binh sĩ cũng đã sức tàn lực kiệt, không dám chống chọi lại, vậy thì đại cục sẽ bị phá tan. Theo mạt tướng nghĩ, đội tiên phong của người Khiết Đan tuy là tinh nhuệ, nhưng người lại không nhiều, chúng ta không hẳn là không thể đánh một trận, bây giờ cần phải nhanh chóng bày binh bố trận để nghênh tiếp."

Tên tiểu tướng này sinh ra vốn đã thông minh, lại mặc thêm bộ áp giáp trông lại càng anh tuấn. Vì thời tiết nóng bức, khuôn mặt trắng của hắn đỏ lên, chảy đầy mồ hôi. Dương Hạo vừa nhìn đã nhận ra người này tên là La Khắc Địch, lo cho việc từ quan đến quân, thống soái hai nhìn cấm quân. Là Phó Thủ của Đô Chỉ Huy Sứ. Trong biên chế của bốn cấp sương, quân, doanh, đô thì đã là tướng lĩnh cao cấp bậc một. Vì hắn chịu sự quản lí của cấm quân, thuộc quản chế của Trình Đức Huyền, cho nên Dương Hạo và hắn qua lại không nhiều.

Trình Đức Huyền quát lớn: "Kị binh chạy nhanh như hổ báo. Chúng ta mới có năm vạn dân đã mệt rồi, làm sao có thể đánh với chúng một trận chứ? La quân chủ, ngươi nghe bản quan ra lệnh đây. Nhanh chóng đưa binh đi ngăn cản quân địch. Bản quan và Dương Đô Giám đưa người gấp rút lên đường, đưa được bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Còn hơn là dừng lại ở đây chờ chết."

La Khắc Địch vội nói: "Đại nhân, nơi đây địa thế rộng lớn bằng phẳng, mạt tướng cho dù có đưa binh nghênh địch, nhưng quân địch chưa chắc đã nghe theo sự bài bố của chúng ta. Nếu như địch vòng ngựa qua chiếc xa của chúng ta, tấn công dân chúng thì lúc đó sao có thể ngăn cản được đội binh lang sói? Đại nhân, bây giờ chỉ có thể thu nạp nhân mã chuẩn bị chiến đấu tại chỗ, còn chần chừ sẽ không được nữa."

Dương Hạo lập tức tỏ thái độ, cao giọng nói: "Trình đại nhân, hạ quan cho rằng lời nói của La quân chủ rất đúng. Nếu như chúng ta một mực tháo chạy thì cả đoàn người đều sẽ kéo dài thành một con rắn, một khi bị người Khiết Đan cắt đứt thì chỉ có thể để chúng tuỳ ý chém giết thôi. Bây giờ xem ra kị binh tiên phong của Khiết Đan quả thật không nhiều người, chi bằng làm theo La quân chủ, đấu một trận với chúng

Dương Hạo chưa từng dẫn dắt binh và cũng chưa từng đọc qua binh thư, nhưng hắn biết nhận ra người tài giỏi. Trình Đức Huyền quả thật là học cao hiểu rộng, nhưng không có nghĩa là hắn tinh thông binh pháp, có kinh nghiệm chiến trận phong phú. Cho dù trong lòng Dương Hạo cũng giống như Trình Đức Huyền, vừa gặp sự truy đuổi của kị binh Khiết Đan, hắn vốn đã muốn tháo chạy, chạy càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt, nhưng hắn tin tưởng vào La Khắc Địch kẻ xuất thân từ trong quân ngũ, những lời hắn nói tất có lí lẽ của nó. Mình không hiểu không có nghĩa là người khác nói không đúng. Lúc này nếu như đem tất cả hi vọng đặt lên người một tên xuất thân thư sinh như Trình Đức Huyền thì chi bằng làm theo La Khắc Địch còn hơn.

La Khắc Địch nào có biết vị Khâm Sai Dương Hạo như đang ngồi trên đống lửa, chỉ như bệnh nguy kịch cần tìm đại phu nên mới đặt trọng trách này lên người hắn thôi. Hắn còn nghĩ rằng vị quan thăng liền ba cấp này rất có tầm mắt, không khỏi khâm phục

Trình Đức Huyền thấy truy binh ngày càng gần, nhất thời không chú ý, đành nói: "Vậy được, La Chỉ Huy, bản quan tạm thời giao cho người binh quyền, ngươi nói xem, chúng ta nên bày trận thế nào?"

La Khắc Địch vui mừng nói: "Hai vị đại nhân. Hai vị nhìn về phía bên kia xem, cách đây hai dặm là một ngọn núi hoang vu, thỉnh hai vị đại nhân nhanh chóng đưa dân chúng rời khỏi con đường lớn, di chuyển đến núi, mạt tướng sẽ tập trung chiến xa yểm hộ đằng sau, cứ theo địa thế mà ngăn cản truy binh, người Khiết Đan không thể vòng ra sau tập kích chúng ta, tiếp theo đó chỉ cần đánh một trận với ta, ta sẽ có cơ hội sống."

Trình Đức Huyền đã buông quyền nên cũng không bừa bãi đưa ra chủ ý nữa, tình hình trước mắt không còn làm theo ý của hắn, liền nói: "Được, Dương đại nhân, chúng ta nhanh chóng đưa dân chúng lui ra phía bên trái chân núi."

Lập tức ra lệnh, trong một thời gian ngắn, trên cả chặng đường có người lớn tiếng hô ngựa, có tiếng ngựa hí lừa kêu, có người khóc hét, có người chửi mắng, nhưng lại không có ai chần chừ chậm chạp. Cả một đoàn người lớn hoang mang vội vã rời khỏi đường chính, đi theo sự dẫn dắt của quân Tống đến phía chân núi chọc, trên đường nhân mã đã không còn, nhưng lại để lại rất nhiều sọt chum vại, giống như một thành phố bị cướp bóc vậy.

Đám người Lưu Thế Hiên, Phạm Lão Tứ hô khản cả giọng, vội vàng hối thúc dân chúng như thúc bò dê lên núi tập trung. Dân chúng khi đã tụ tề lại thì sợ hãi nhìn về phía đội kị binh Khiết Đan đang càng lúc càng gần. La Khắc Địch nhìn thấy kị binh tiên phong Khiết Đan đã đến, lập tức tập trung tất cả chiến xa bày bố thành hai đại trận hình hình tam giác rỗng giữa có hai lớp bên trong và bên ngoài, rồi lệnh cho đám cũng tiễn lấy chiến xa làm vật che người, đứng ở bên trong. Thế trận đã bày ra, đứng cản phía trước mặt dân chúng, cách họ chỉ một bước tiễn.

Theo sự chỉ huy thì hai viên tướng Từ Hải Ba, Hách Long Thành lần lượt dẫn hai đội quân, một là cấm quân, hai là kị binh và sĩ tốt do Trình Thế Huyền giao phó cho, xếp thành hai trận nhỏ như cánh chim nhạn ở hai bên trái phải xa trận, bảo vệ dân chúng. Hai đoàn người ngựa kị binh này ở bên trong, tương giáo ở bên ngoài, bộ binh ngồi xổm xuống, chống thương xuống đất, vô số những cây thương lớn từ từ giơ lên phía trước, giống như một rừng gang thép nhọn hoắt vậy. Đại trận vừa mới ra được hình thế ban đầu thì La Khắc Địch lại phi ngựa tới kêu người thông báo cho hai Khâm Sai Trình Đức Huyền và Dương Hạo tập trung thân binh của họ chuẩn bị hành động. Nhưng khi vừa nhìn thấy đại trận và hai trận nhỏ còn chưa kịp đến bổ sung viện trợ thì đội kị binh Khiết Đan đã đuổi giết đến nơi.

Đoàn kị binh này quả thực như La Khắc Địch đã phân tích, đám tiểu binh tiên phong người Khiết Đan này biết được dân chúng Bắc Hán bị bắt đến đây, Hoàng Đế Bắc Hán Lưu Kế Nguyên đau đớn như mẫu thân phụ thân qua đời vậy, nhìn thấy nữ chủ Khiết Đan liền khóc lóc kể ấm ức của mình.

Tiêu Hậu sau khi nghe xong ngọn nguồn sự việc cũng biết được kế này của người Tống quả thật là cay nghiệt, nếu như thật sự để cho chúng đạt được thì Bắc Hán không tới hai năm sẽ bị diệt vong. Tuy người Khiết Đan lần này xuất binh chủ yếu là muốn loại trừ xung đột nội bộ, nhưng nếu như không thể giữ lấy Bắc Hán, thì việc hi sinh để duy trì Bắc Hán bấy lâu nay cũng trở thành công cốc. Vì thế, sau khi chủ lực Tống quân của Triệu Khuông Dận chủ động rút rui, thì nàng ta đã lập tức phái hơn ngàn người phân chia ra tìm kiếm, một là muốn tìm ra hướng đi của chủ lực Tống quân, hai là muốn tìm nhưng dân chúng Bắc Hán bị đưa đi.

Người dẫn đầu đoàn kị binh tên là Kha Phi Bào, đó là thủ hạ của Ký Vương Da Luật Địch Liệt đã mất mạng tại trận Thông Thiên Hà. Da Luật Địch Liệt tính tình táo bạo, dụng binh luôn chỉ có tiến mà không có lùi, nhưng tướng mà hắn đề bạt đương nhiên cũng là người có tính tình hợp với hắn, đa số đều là những kẻ rất sôi nổi và cuồng vọng, khi đánh trận chỉ nghĩ đến dùng sức mạnh chứ không có kế sách. La Khắc Địch chỉ sợ chúng không chịu xông lên thôi, nếu như chúng tấn công lên một bên cánh quân của mình thì thế trận vừa bố trí khó có thể hô ứng với ba trận phía trước..…

Kha Phi Bào mắt thấy dân chúng Bắc Hán bị dẫn đi, cho rằng đại công đang ở ngay trước mặt, lập tức vui mừng nhìn về phía trước. Hắn liên tục thúc ngựa, gào thét ầm trời, chỉ muốn chém giết tan tác quân Tống trước mặt, nào có nghĩ đến những điểm mạnh và yếu của địch.

Đội quân Khiết Đan này đều do hắn bố trí, mỗi tên đều rất ngang tàng, không hề coi ai ra gì. Lần này Tiêu Hậu đại thắng, ngay cả Hoàng Đế Đại Tống cũng phải tháo chạy, càng làm cho chúng không coi đoàn quân Tống đang di dân ra gì, mắt thấy Tống quân bày binh bố trận nhiều người hơn mình, nhưng đám kị binh Khiết Đan lại không một chút sợ hãi, người như hổ, ngựa như long, bừng bừng nhuệ khí xông tới đại trận của quân Tống, ý đồ muốn một trận phá huỷ sạch xa trận của quân Tống, giết sạch giống như giết dê giết lợn vậy: "Đầu quân Tống có thể đem về lĩnh thưởng, còn trong đám dân kia lại có vô số những cô nương xinh đẹp. Ha ha. Chuyến đi tốt đẹp này chúng ta đã giành được, có lẽ là do lão nhân gia Ký Vương phù hộ."

La Khắc Địch cưỡi ngựa đứng trước trận, ngồi trên yên ngựa cầm trường thương, nhìn thấy kị binh của địch phi nhanh không giảm tốc độ cũng không có ý đồ tránh trận xe ra để tấn công vào hai bên cánh quân, không khỏi mừng thầm trong lòng. Hắn thầm tính toán tốc độ của địch, nhìn thấy bụi bay mù mịt khi địch phi tới thì lập tức giơ thương lên, hét lớn: "Bắn tên."

Cung tên sớm đã được lên dây, một loạt tên được ào ạt bắn ra. Sự phối hợp của cung thủ trong quân Tống là nhiều nhất, binh sĩ trong mỗi một Đô thì đao thủ có 8 người, thương thủ có 16 người, còn lại 70 người là cung thủ, binh sĩ cận chiến là ít nhất. Trận tên này bao phủ cả bầu trời, khi từ trên không trung bắn xuống thì đúng là lúc kị binh tiên phong của Khiết Đan xông đến gần.

Tên bay như mưa, thế tấn công của kị binh Khiết Đan đang rất gấp gáp, hơn nữa đa phần lại không có phòng bị, cho nên lập tức bị bắn cho người ngã ngựa đổ. La Khắc Địch cầm thương giơ lên, lại hét lớn: "Bắn tên."

Đợt cung tên thứ hai lại bắn ra, người Khiết Đan dựa vào ngựa nhanh, đấu chọi với cả mưa tên mà gào thét xông lên, bất chấp người chết người bị thương. Đến khi trận tên thứ ba bắn ra thì người Khiết Đan đã xông tới phạm vi gần một trăm bước chân, khuôn mặt dữ tợn của kẻ xông lên đầu tiên đã có thể nhìn thấy rất rõ.

La Khắc Địch lạnh lùng hô lên: "Giương nỏ, bắn!"

Đám binh lính phía sau lập tức phất cờ, những người dùng nỏ này đều là những lão binh có kinh nghiệm chiến trường phong phú, thấy phía trước quân địch đã gần tới lại không hề hoang mang sợ hãi. Nghe theo hiệu lệnh của chỉ huy, họ đứng phía sau những chiến xa làm tấm chắn, đều hạ quyết tâm cao, chân dẫm vững xuống đất, cong người, thở chầm chậm, giương nỏ lên, cho tiễn vào, chỉ nghe thấy những tiếng "soạt soạt", rồi lập tức vô số nhưng tên nỏ từ hai bên cánh quân phóng đến đội kị binh Khiết Đan. nguồn truyenggg.com

Nỏ tiễn so với cung tiến thì có uy lực hơn, nó có tầm bắn thẳng. Lúc này khi quân Khiết Đan đã tiến tới gần thì nỏ tiễn lại càng dễ ngắm chuẩn, lập tức những nỏ tiễn bay đến đám kị binh Khiết Đan đang tới gần. Nhìn thấy đám kị binh đang xông đến gần bị nỏ tiễn làm cho ngã xuống, vì chúng đang xông lên rất nhanh nên có rất nhiều binh mã dính nỏ tiễn bị trượt ngã xa đến cả hai ba trượng, làm cho đám quân đằng sau phải dừng bước lại, La Khắc Địch lập tức phát ra mệnh lệnh chủ động tấn công: "Chiến xa, xông trận."

Hàng chục chiếc chiến xa xông lên phía trước chém giết, quay vòng tròn quanh đám kị binh Khiết Đan mà thế trận đã hỗn loạn. Bất kì một loại quân nào cũng đều có ưu nhược điểm của nó, nếu như Kha Phi Bào lợi dụng đặc điểm tính cơ động của kị binh rất cao để công kích vào hai bên của quân Tống thì sẽ ép cho xa trận chuyển động hỗn loạn, rồi chỉ huy quân lên chém giết, như vậy thì xa trận của La Khắc Địch nhất định sẽ khó phát huy uy lực như thế này. Bây giờ tiên cơ của Kha Phi Bào đã thất bại, kị binh bị sa vào xa trận, thật là còn kinh khủng hơn cả bộ binh.

Dương Hạo xa xa nhìn chỉ thấy chiến pháp xa trận của Tống quân giống như chiến thuật xe tăng của hậu thế, lấy hoả pháo để công kích tới phía xa, lại dựa vào mặc giáp để xông tới, bộ binh ở phía sau đi theo sẽ được tiện lợi hơn. Giờ phút này là như thế, chiến xa xông lên vây hãm kị binh, đám binh lính đi theo xe khua đao múa kiếm, chặt đầu chém đứt chân ngựa, những tinh binh Khiết Đan còn không kịp thi triển thủ cước thì đã lâm vào thế trận, chiến mã không biết trốn tránh nên kị binh lập tức bị giết chết.

Loại chiến thuật này bày bố trên bình nguyên để đối phó với kị binh là thủ đoạn có lợi nhất, sau này quân Tống trong các chiến dịch Đại Nghi Trấn, Thác Cao đều đánh bại kim quân, đó là đều dùng chiến thuật này. Dũng sĩ phương bắc cũng phải thừa nhận rằng quân đội Trung Nguyên thứ lợi hại nhất vẫn là cung tiễn, thứ nhì là đại đao rìu nặng, còn những thứ khác thì không đáng sợ. Bầy giờ lại có sự phối hợp vừa vặn của đội kị binh Khiết Đan làm cho quân Tống có thể thi triển một cách hoàn mĩ chiến thuật tấn công xa trận trùng đao này.

…………………………………………� � � �…………………

Cẩu Nhi không dám nhìn ánh sáng mặt trời, trốn trong xe, lơ lắng hỏi: "Ây, lão đạo sĩ, Dương Hạo đại thúc có đánh thắng được người Khiết Đan không?"

Lão đạo sĩ tỉnh mà như không tỉnh nhìn về đại chiến mà không nói một lời nào. Cẩu Nhi lại nói: "Đạo sĩ, Dương đại thúc của ta không sao chứ?"

Lão đạo sĩ đưa tay vuốt chòm râu mà không thèm để ý đến nó, Cẩu Nhi đành phải thay đổi giọng: "Ây, lão đạo gia gia, ông nói cho ta biết đi mà."

Nó thấy lão đạo sĩ tóc đen sì, có vẻ trẻ hơn nhiều so với Lưu gia gia, nhưng nếp nhăn trên mặt thì không ít, liền khôn ngoan thay đổi, gọi hắn là gia gia, làm cho hắn bật cười nói: "Dương Hạo đại thúc của ngươi đang đứng ngay ngắn yên vị ở chỗ kia quan sát trận chiến mà không phải dùng một đao nào, cũng không phải bắn một cái tên nào, hơn một trăm thân binh bên cạnh đang bảo vệ hắn, hoàn toàn không phải rút đao ra trận, thì hắn có thể xảy ra chuyện gì chứ."

Cẩu Nhi nghe thấy lúc này mới mới yên tâm, vỗ ngực nói: "Đại thúc không có xông lên trận thì tốt rồi, đạo sĩ gia gia, ta nghe thấy bên ngoài kia tiếng gáo thét rất kinh khủng, chúng ta có thắng không?"

Phù Diêu Tử nhăn mắt nhìn xa xa, chỉ thấy thân binh của La Khắc Địch đang dùng chiến xa xông vào trận địa của địch, lợi dụng ưu thế trang bị trùng trùng mà áp chế được không gian cơ động của kị binh Khiết Đan, làm chi địch hoàng toàn mất đi ưu thế chiến đấu cơ động linh hoạt. chỉ huy Tống quân ở hai bên cánh đều là những lão tướng nơi sa trường có kinh nghiệm phong phú, lúc này cũng đã nắm bắt được chiến cơ, nhanh chóng dẫn kị binh và bộ binh đi theo hai hướng bao vây hai bên ngoài, bộ binh thì tấn công trận địch, kị binh thì men theo đánh phía sau địch, rất muốn đem cả nghìn binh Khiết Đan dìm chết ở đây, liền tươi cười nói: "Thắng rồi, thắng rồi, ngươi không cần phải lo nữa, kị binh Khiết Đan đơn độc đánh tới lại tự bỏ mạng. Trận này bại tan tác rồi."

Cẩu Nhi nghe thấy vô cùng vui mừng, chỉ giận mình không thể ra ngoài tận mắt nhìn thấy uy phong thắng lợi của Dương Hạo đại thúc. Uy phong của Dương Hạo đại thúc? Đó là điều đương nhiên, hắn không xông lên trận thì cũng có sao, trong lòng Cẩu Nhi hắn luôn là một đại quan, cho dù không có xông trận thì trận chiến này cũng nhất định là do Dương Hạo đại thúc đích thân chỉ huy.

Trong lòng Cẩu Nhi "Dương đại tướng quân"có tài sách lược như Gia Cát Lượng, dũng mãnh như Tử Long. Dương Hạo lúc này đứng song song với Trình Đức Huyền, há mồm trợn mắt nhìn Tống quân đang đánh cho người Khiết Đan tan tác. Nhưng Tống quân trận này tuy là thắng một cách dễ dàng, nhưng hắn cũng biết rằng không phải là không có sự may mắn, nếu như đội quân Khiết Đan thật sự tề tụ đầy đủ thì ngay cả nhân vật anh hùng như Triệu Khuông Dận cũng chưa chắc đã có thể dẫn đại quân đi xa như vậy.

Nhìn thấy hai vị chỉ huy sứ Từ Hải Ba và Hách Long Thành từ hai bên cánh quân bao vây tới, đại cục đã được định, Trình Đức Huyền không khỏi mừng rỡ nhìn ra xa, giống như trận chiến này cũng có công lao của hắn vậy, mặt mày hớn hở nói: "Thiên binh của Đại Tống ta quả là thần dũng, ha ha, người Khiết Đan tuy thế lực hung hãn, nhưng lại không biết tấn công. Dương Đô Giám, ngươi xem quân ta có thể tiêu diệt hết được đội kị binh đó không?"

Dương Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Đại nhân, trừ phi là đám Khiết Đan này không có ý định tháo chạy, nếu không muốn giết sạch chúng e rằng…rất khó."

Lúc này đã có một đám binh Khiết Đan thấy thế trận bất ổn nên đã tìm đường tháo chạy, Trình Đức Huyền thở dài, tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, quả là đáng tiếc, nhưng bản quan thấy trận này có thể địch lại kị binh Khiết Đan, làm chúng phải bỏ chạy, thế cũng là đủ rồi."

Dương Hạo thấy hắn có chút đắc ý liền nhắc nhở, nói: "Trình đại nhân, bây giờ cá đã lọt lưới chạy thoát, e rằng rất nhanh sẽ có đại đội kị binh đuổi đến. Trận này tuy thắng nhưng mục đích của chúng ta là đem mấy vạn dân chúng này an toàn về đến đất Tống. E rằng nhiệm vụ lần này sẽ thêm phần khó khăn."

Trình Đức Huyền hơi nhăn mày, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúng ta nếu muốn nhanh chóng đến đại thành cố thủ gần nhất thì phải mất bao lâu?"

Dương Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: "Còn khoảng 600 dặm." Giọng hắn có chút mệt mỏi: "Chúng ta mang theo người già và trẻ nhỏ, thì chặng đường này e rằng không chạy khỏi kị binh Khiết Đan."

Trình Đức Huyền có chút khinh miệt nhìn Dương Hạo, nói: "Dương đại nhân sợ rồi à?"

Dương Hạo nén tức giận, nói: "Đại nhân, hạ quan thực sự sợ rồi, không vì an nguy bản thân thì cũng vì an nguy của mấy vạn dân chúng. Bây giờ người Khiết Đan đã đuổi đến, lại phát hiện hành tung của chúng ta, sợ rằng chúng ta không thể đem những dân chúng này bình an trở về đất Tống. Nếu như…chúng ta bây giờ chia thành hai hướng như quan gia đã chỉ định, một hướng nam, một hướng tây, qua sông, đi men theo An Phủ thì sao nhỉ?

Trình Đức Huyền do dự một hồi, nhẹ nhàng lắc đầu. Dương Hạo lại nói: "Từ chỗ này hướng về phía đông là một đường thẳng, một vùng bằng phẳng rất dễ để truy đuổi, hơn nữa con đường này cách Bắc quốc rất gần, chúng có thể đuổi đến từ phía sau, cũng có thể thông báo cho quân trong thành lập tức đến truy kích. Chúng ta mang một đoàn người dài như rắn thế này thì khả năng muốn an toàn tiến vào nơi không nguy hiểm là rất nhỏ. Nếu như chúng ta lập tức thay đổi lộ trình, đi men theo dãy núi về phía nam, và về phía tây, vượt sông mà đi về tây bắc thì người Khiết Đan sẽ tuyệt đối không dám đi sâu vào bên trong đất Tống để truy đuổi đến đó, chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể an toàn mà đến nơi thôi. Bây giờ chúng ta mới chỉ thắng một trận nhỏ, đúng là có tác dụng làm cho địch cảm thấy nghi ngờ. Kị binh sẽ đuổi đến phía trước tìm kiếm, tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng chúng ta đột nhiên đã thay đổi hướng đi, đợi đến lúc chúng phát giác ra thì chúng ta đã đến được bên kia Hoàng Hà rồi, lúc đó chúng ta có thể yên bình mà không tổn thất một binh một mã, an toàn đến đất Tống rồi."

Dương Hạo nói rất thấu tình đạt lí, nhưng Trình Đức Huyền biết rằng Triệu Khuông Dận hoàn toàn không hi vọng phải đem dân chúng đi qua phạm vi thế lực của Chiết Thị tây nam, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn đi con đường này. Nếu như có thể đưa toàn bộ dân chúng an toàn trở về theo hướng đông thì công lao này sẽ hoàn mĩ hơn, mới có thể có được sự ưu ái của quan gia. Hắn do dự một lúc rồi cười nói: "Dương đại nhân nói có chút phóng đại rồi, người Khiết Đan còn đang ở khắp nơi tìm kiếm đại quân nhân mã của quan gia, nào có thể điều động lượng binh lớn đến truy sát chúng ta, các vị tướng quân anh dũng thiện chiến, có họ bảo vệ ngăn địch, chúng ta lại ngày đêm đi về phía đông thì làm sao lại không thể an toàn tuyệt đối về đến đất Tống chứ?"

Dương Hạo còn định nói thêm thì Trình Đức Huyền đã phi ngựa đến phía trước, lạnh lùng nói: "Người Khiết Đan đã thoái lui. Chúng ta đi kiểm tra binh mã đã, còn chuyện thay đổi lộ trình thì tạm gác lại."

Nhìn thấy Trình Đức Huyền dẫn đám tuỳ tùng của hắn vui mừng dương dương tự đắc ảnh hưởng đến nhưng binh sĩ bị thương máu me đầy người, Dương Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: "Không sợ địch mạnh như hổ, chỉ sợ chiến hữu ngu như heo, ngươi không thể không đem hàng vạn tính mạng của dân chúng vào tuyệt cảnh sao."

Phạm Lão Tứ nhai nhuyễn cọng cỏ rồi nhổ ra, u ám nói: "Đại nhân, chỉ cần đem đầu heo làm thịt, thì còn sợ ai kéo chân sau nữa?"

Dương Hạo biết giữa hai người thuộc địa vị cao thì phải nể mặt mũi, nhưng Chiết Thị ở tây nam và triều đinh có ngăn cách, lại làm cho giữa đám quân binh và binh mã triều đình "Kinh Hà nước trong, Vị Hà nước đục" (phân biệt rõ ràng), hai bên hoàn toàn không có chút thân thiện nào.

Nhưng hắn lại không nghĩ rằng đám binh tốt Phạm Lão Tứ lại hoàn toàn không coi uy nghiêm triều đình ra gì, lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Hắn sợ Phạm Lão Tứ thật sự sẽ gây ra đại hoạ tru di cửu tộc, vội vàng nghiêm giọng nói: "Sao lại nói ra những lời hạ lưu như vậy, hãy thu lại những lời đầy giọng điệu của thổ phỉ giang hồ đó lại. Chớ có đem đại hoạ đến cho ta đấy."

Phạm Lão Tứ vừa bị hắn quát thì vẻ mặt u ám đã tan biến, thay vào đó là vẻ mặt gian trá. Hắn vặn vặn hai tay, cười khan nói: "Ty chức chỉ là nói cho sướng mồm thôi, đại nhân sao lại coi là thật như thế, hì hì, đùa chút thôi, chỉ là đùa thôi."

Dương Hạo vừa bực mình lại vừa buồn cười, trừng mắt nhìn hắn, lúc này mới vỗ ngựa đi về phía Trình Đức Huyền

Nhìn thấy đội quân Khiết Đan điên cuồng như gió, lại cuồn cuộn như nước chảy, đám dân chúng kinh hãi run sợ gào thét lên, người già ngũ tuần dáng vẻ khôi ngô lại không buồn không vui, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn quân Tống đại thắng trở về, khoanh hai tay lại, nhíu nhíu hai mắt nhìn lên trời, trên bầu trời có một con diều hâu đang bay lượn mấy vòng, rồi lay động cánh bay về phía bắc, hắn thở dài, hơi lắc đầu nói: "Con đường phía trước gập gềnh chông gai, e rằng khó đi."

Một đại hán Mộc Ân ngồi bên cạnh trầm ngâm nói: "Người Khiết Đan có hùng ưng truyền tin tức, e rằng kị binh trong Bắc quốc sẽ nhanh chóng đuổi đến. Con đường phía trước đã không còn an toàn, chúng ta có cần đi nhắc nhở hai đại nhân Tống quốc không?"

Người già cười nhạt nói: "Đi để làm cái gì?"

Mộc Ân vội nói: "Chủ thượng. Nếu như người Khiết Đan đuổi giết đến, trong chiến loạn e rằng sẽ làm bị thương chủ thượng, chúng ta…"

Người già lạnh lùng nói: "Lão phu cả đời nước chảy béo trôi tuỳ cho người ta xếp đặt, sống những ngày như một thi thể sống, hôm nay có gục xuống thì còn có gì trông mong nữa? Sống một ngày lại phải tính một ngày, người Tống cũng được, người Khiết Đan cũng được, cũng có liên quan gì đến ta?"

"Chủ thượng…"

"Yên tâm một chút đi." Người già nói xong, hai mắt nhắm lại, Mộc Ân muốn nói lại thôi, hắn dậm mạnh chân, nhìn theo hướng con hùng ưng biến mất, thở dài một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment