Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 152

"Leng keng leng keng…" Thương binh Tống quân áo giáp leng keng, tay cầm lá chắn trường thương, sắp đội hình dày đặc, ước chừng có hai mươi cách sắp xếp, bốn mươi liệt, trường thương giơ lên cao, đi đến phía trước như rừng rậm, theo đó hét lớn, tất cả binh tốt đan xen thế quỳ một gối xuống đất, trường thương chĩa về phía trước, xếp thành một trận thương phòng ngự lập thể.

Hai cánh trận thương, tay lao và tay cung của cánh trận tiên phong cũng xếp thành một đội ngũ chỉnh tề đi nhanh về phía trước, khoảng cách gần như vậy, khoái mã vừa xông ra, bọn chúng chỉ cần bắn ba phát tên, là giữa các quân trận sẽ để lại cho bọn chúng đường qua lại đại trận trung quân, đại trận trung quân là trung không, bộ quân tay thương đao dựa vào trận hình dày đặc này mà sắp xếp đại trận ngay ngắn, theo đó có thể mở "cửa" thả bọn chúng lùi vào, phía ngoài bố trí đao thương, phía trong bố trí cung nỏ, phối hợp tác chiến.

Đối diện, huyền trận xe trùy hình của thiết kỵ Khiết Đan cũng đã bố trí sẵn sàng, hàng xếp ở trước nhất là chiến sĩ binh khí nặng như liên trùy, lang nha bổng, đại kích, lửa xoa…, binh khí nặng đều được đặt ở nơi xúc tu, lúc này bọn chúng đã cầm cung ở tay, một tay từ từ lấy tên sau lưng, cong đao như cỏ, phản quang như ánh sáng ở mặt nước.

Bây giờ chỉ cần ra lệnh một tiếng, thì hàng ngàn mũi mâu sẽ chồng chất, hàng vạn tên bay đến, chính tại lúc này đây, "hí…", một tiếng ngựa hí vang, quân Tống đang di chuyển vào trong sơn cốc bỗng lao ra một con ngựa, nhằm hướng trước trận hai quân mà phi đến.

Con ngựa này đến bất ngờ, tướng sĩ hai bên không khỏi không nhìn về phía hắn, chỉ thấy một con ngựa nhằm hướng trước trận hai quân vọt tới, một tên như ăn mày, áo quần tung bay, tay không vũ khí, một tay giơ lên cao, trong tay không phải là cờ, mà là một chiếc cà sa màu tím, cà sa đón lấy hướng gió, như đôi cánh con chim ưng.

Lúc này bất luận Khiết Đan nước Tống hay là tạp hồ tây vực, phần lớn đều theo tín ngưỡng Phật giáo, mắt thấy một tên binh không giống binh, dân không giống dân, trong tay giơ cao chiếc áo cà sa, binh sĩ hai bên đều không tránh khỏi ngạc nhiên.

Tim Dương Hạo đập thình thịch, máu sôi sùng sục, dường như quả tim của hắn đã chạy lên trên cổ họng. Hắn cũng biết, không cần chủ tướng hai bên hạ lệnh tấn công, chỉ mất đi một tiểu tốt giơ một mũi tên, tính mạng của hắn coi như kết thúc là bỏi vì bản thân lao ra tạo tiền đề cho sự phát động trước, bản thân mình càng cần trở thành sự tổng hợp của Dương Tam Lương và Dương Thất Lang trong truyền thuyết, bước chân ngựa Dương Tam Lương như dẫm bùn, Dương Thất Lang là người có tài sau Dương Tam Lương, Dương Thất Lang chỉ làm vợ chồng với nương tử Đỗ Kim Nga một đêm, sau đó bản thân lại một mình chết đi, toàn gia coi như hết.

Nhưng mà lúc này, hắn bất chấp nhiều như vậy, hắn thậm chí không nhìn vào đôi mắt chứa nỗi sợ hãi của đại quân hai bên, hắn chỉ là chăm chăm lao như điên, tìm hình bóng của Cẩu Nhi. Chiếc áo cà sa trong tay, hắn cũng chỉ là nhất thời có ý định, còn lại tia may mắn nào đó, hy vọng các quân tốt hai bên có thể hơi nghi ngờ, nương tay mà thôi.

Trong quân trận Khiết Đan, có một chiếc xe nhung to lớn, trong quân trận quân Tống, có cái ô Hoàng La cao, hai vị anh chủ đều quyết sống mái một phen và chú ý đến một con ngựa đột nhiên giết ra.

Triệu Khuông Dận cảm thấy hơi ngạc nhiên, vội vàng dặn dò, bỏ cờ hiệu ra, tướng sĩ ba quân giữ thế chuẩn bị bữa tiệc phát động, bữa tiệc này là sự cọ sát những chiếc áo giáp vòa với nhau, tiếng rền vang của binh khí.

Trên chiếc xe nhung trong quân trận Khiết Đan đối diện, có một ngọc nhân, mặc giáp, giữa hai hàng lông mày có một cái chấm đỏ.

Lông mi của người đó hơi nhướng lên, thân thể mềm mại, tò mò nhìn tên quái nhân tay cầm áo cà sa, bàn tay trắng nõn hơi hơi đưa lên, đứng ở trên xe đạp một cái "Na khả nhi…", rồi đưa chiếc sừng trâu lên thổi vài tiếng.

"Na khả nhi" ở Khiết Đan được dân chăn nuôi gọi là "Ha lợi xuất", là một võ trang thị vệ thân cận nhất bên cạnh người quyền quý, tiền quân Khiết Đan chăm chú nhìn Dương Hạo.

Lúc này, trên xe nhung Tiêu Hậu có một cô nương đột nhiên kêu lên: "Hạo ca ca, là Hạo ca ca!"

Cô nương này vừa kêu vừa nhảy dựng lên, lo sợ nói: "Hoàng hậu nương nương, xin người để tôi qua đó, đó là…đó là Hạo ca ca của tôi".

Cô nương này đích thị là La Đông Nhi, nàng vội vàng cầu xin, không ngừng quay đầu lại nhìn Dương Hạo phóng ngựa như bay, sợ rằng rời mắt đi sẽ mất đi hình bóng hắn.

"Ô? Hắn…là người đàn ông của ngươi?" Tiên hậu mỉm cười nhìn Đông Nhi, La Đông Nhi gật đầu, Tiên Hậu nói: "Được lắm, ngươi thật có con mắt nhìn và chọn người đàn ông".

La Đông Nhi biết bà ấy thân phận cao quý, không dám kéo ống tay áo, chỉ cố gắng cầu khẩn: "Hoàng Hậu nương nương, xin người cho tiểu nữ qua đó gặp hắn".

Tiên Hậu hừ một tiếng nói: "Ta để ngươi đi, thì ai để ta đi đây?"

"A?" La Đông Nhi mở to mắt, không hiểu Tiêu Hậu đang nói gì.

Tiêu Hậu thở dài, trở về chiếc ghế da sói, thản nhiên nói: "Thiên quân vạn mã há là chuyện đùa, bổn hậu đây chưa hạ lệnh bắn tên, chỉ là tò mò xem hắn muốn làm gì mà thôi, đưa ngươi qua đó sao?"

"Hoàng hậu nương nương…" La Đông Nhi như muốn khóc lên, đành vậy, nhấc chân váy nhảy xuống khỏi xe nhung, chiếc xe nhung cao lớn, bánh xe cao như người nàng, nhảy xuống suýt ngã, nàng cũng không cần quan tâm, gắng sức chạy như điên về phía trước.

Nhưng đại trận trung quân cách tiền quân còn khá xa, một hàng chiến mã đứng bất động. nàng nhảy xuống nhìn thấy khắp nơi đều là chân ngựa, đến đường còn không nhìn thấy, khoái mã của Hạo ca ca chạy đến đâu nàng cũng không biết, biết làm sao đây, trong lòng quýnh lên, nước mắt chảy xuống dàn dụa.

Bên cạnh có một tên mặt mũi thanh tú nhảy xuống khỏi chiến mã, nhẹ nhàng an ủi: "Đông Nhi cô nương, bây giờ đại chiến hết sức căng thẳng, nếu cô lao ra đó, một khi chiến trận phát động, thì sẽ bị dẫm đạp lên. Hay là cô lên xe đi, chỉ cần còn sống, thì sợ gì không gặp nhau.

La Đông Nhi kéo lấy tay hắn, khóc lóc nói: "Da Luật đại ca, Đông Nhi biết ngươi cũng có việc, nhưng ngươi đưa ta qua đó được không?"

Da Luật Hưu ca cười đau khổ lắc đầu, La Đông Nhi tuyệt vọng, không kìm được vịn vào bánh xe khóc to lên, ánh mắt Da Luật Hưu ca thương tiếc, hắn muốn đưa tay an ủi nàng, nhưng nhìn thấy băng vải chảy máu lại hơi chần chừ, nên chỉ thở dài.

Dương Hạo vừa nhìn thấy Cẩu Nhi, không khỏi mừng rỡ như điên. Hắn không có ý náu mình, giục ngựa chạy tới trước mặt Cẩu Nhi, Dương Hạo ghìm ngựa lại, hắn xuống ngựa, dưới sự chú ý của hơn mười vạn đại quân hai bên, quỳ một gối xuống và nói: "Cẩu Nhi".

"Dương Hạo đại thúc, ta tìm không thấy mẫu thân, Cẩu Nhi sắp chết rồi…" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m

"Cẩu Nhi sẽ không chết, có đại thúc đến cứu ngươi rồi!" Dương Hạo lấy chiếc áo cà sa, cuốn Cẩu Nhi vào bên trong, ôm vào lòng, Cẩu Nhi ôm chặt cổ hắn, má giáp má Dương Hạo, nói nhỏ: "Cẩu Nhi khát quá, đại thúc, có nhiều người quá…đang làm gì vậy…

Dương Hạo ôm Cẩu Nhi đi về bên ngựa, chuẩn bị lên ngựa, nhưng kĩ thuật cưỡi ngựa có hạn, hơn nữa lại còn ôm một đứa trẻ, ba bốn lần đều không lên được ngựa, quân Tống bên phải cũng lo lắng thay cho hắn, binh Khiết Đan đối diện không chịu nổi nữa, một tên râu dài phẫn nộ nói: "Tên hán nhân kia, thật to gan nhưng lại không có sức lực gì cả, đến một con búp bê cũng không cứu được, nhìn ngứa mắt…"

Hắn mắng nhiếc Dương Hạo, lè lưỡi, lại định giơ tên lên bắn.

Dương Hạo vất vả lắm mới ôm được Cẩu Nhi lên ngựa, sĩ tốt hai bên cùng thở phào nhẹ nhõm. Dương Hạo đạp vào bụng ngựa, lao như bay trước sự hò reo của hai quân.

Tiêu Hậu nhìn theo bóng dáng đang lao như bay kia, bàn tay trắng nõn vỗ mạnh một cái, đôi mắt quyến rũ lộ ra vẻ sát khí.

"U….u…" mấy chục chiếc sừng trâu thổi lên.

"Tùng…tùng…" lúc đó, quân Tống đối diện cũng không để lỡ cơ hội đánh trống trận.

"Giết!" Tiếng như sấm rền, hàng vạn mũi tên được phát ra, bay vù vù đen xì trên bầu trời.

Bích Túc đứng ở cửa cốc, chỉ thấy mũi tên bay như mưa che lấp bầu trờ, thiết kỵ Khiết Đan phi ra, cuồn cuộn như nước lũ, quân Tống đối diện dường như ngọn núi đứng bất động, sóng lớn và núi cao sẽ đụng nhau. Dương Hạo lại đang đơn thương độc mã, ở ranh giới của hai bên, phi về cốc trong cơn mưa mũi tên trên không trung.

Bích Túc đứng ở đó, lẩm bẩm: "Đại hòa thượng nói, phật là người từng trải, người là phật tương lai, theo ta nghĩ, Dương Hạo ơi Dương Hạo, ngươi bây giờ đã thành Phật rồi".
Bình Luận (0)
Comment