Kinh kỵ binh của Dương Hạo đuổi theo Lô Hà Lĩnh, vì sợ Chiết Ngự Khanh ngấm ngầm giở thủ đoạn, dẫn bọn họ đi oan uổng một chặng đường, Diệp Đại Thiếu vừa đuổi tới thành Phủ Cốc cũng trở về theo.
Ba ngày rời khỏi Phủ Châu, trời đất dần trở thành càng rộng lớn hơn, mở to mắt nhìn, khắp nơi là cánh đồng bát ngát khôn cùng. Ngọn núi cao xa xa. Cây cối ở những mảnh đất khác nhau thì sắc cây cũng khác nhau. Cảnh rộng rãi, tráng lệ như thần khổng lồ hôm nay vấy bút mực, nhuộm đẫm ra những bức họa sơn thủy.
Có lúc thì lại là một cao nguyên đất vàng không có một sợi cây ngọn cỏ. ngọn núi kia là màu vàng của đất, năm này tháng nọ bị mưa cọ rửa, làm cho ngọn núi có những khe rãnh với những hình thù kỳ quái. Còn đất vàng chỗ sườn núi thật tang thương. Đã không biết bao nhiêu năm tháng rồi, vẫn đang lẳng lặng đứng đó, chắc hẳn cũng có lúc có người đi qua, nhưng lại chưa từng để ý đến chúng.
"Dương khâm sai. Phía trước. Sắp vào đến ranh giới Lô Hà Lĩnh rồi".
Quân đô ngu hầu Mã Tông Cường chỉ tay về phía trước nói: "Ngươi xem, gió từ phía bên kia thổi tới khiến cho thiên nhiên nơi này chia làm hai nửa.. Đoạn này cây cỏ không sống nổi, đất vàng khô cằn. Nhìn sang bên kia khác hẳn, cây cỏ xanh tốt. Đi thêm không xa, còn có một dòng sông lớn. Đó chính là Lô Hà, nối thẳng đến Lô Hà Lĩnh. Dòng sông này lớn rộng, nhưng cả dòng sông đều được bao phủ bởi cây lau. Nhìn qua thì thật khó tìm".
Dương Hạo nhìn Diệp Chi Ban. Diệp Chi Ban lặng yên gật đầu, cho rằng lời nói của Mã Tông Cường không sai.
Vòng qua ngọn núi phía trước. Mắt mở to, cây cỏ xanh tươi mơn mởn, giống như biển xanh. Cỏ xanh như mảnh vải lụa có màu sắc tươi đẹp, kéo dài tít tắp đến tận chân trời.
Vì cấu tạo và tính chất của đất đai không giống nhau. Nhưng cỏ dại dưới chân núi xanh mơn mởn, nhưng nó hoang vắng, đội nhân mã này đến, giật mình vì dã thú và chim chóc bay ra từ bụi cỏ, điều đó thể hiện sức sống mà đất đai chất chứa.
Dương Hạo thầm nghĩ: "Ở đây đích thực là một đám đất bỏ hoang, nếu như không có chiến tranh. Mảnh đất rộng lớn thế này, chăn thả, thì có thể nuôi sống được bao người đây? Ở đây đất đai phì nhiêu dồi dào hơn gấp hàng trăm lần so với mảnh đất nghèo nàn mà trước bọn chúng ở. Nếu như không có cuộc đua thế lực này, mảnh đất này sẽ trở thành mảnh đất yên vui của dân chúng Bắc Hán định cư, mảnh đất phì nhiêu thích hợp ở lại định cư này sẽ không bị để bỏ không".
Dương Hạo đi thêm vài bước, lại nghĩ: "Nếu không thể chiếu cố thích đáng đến lợi ích, đứng ở lập trường bất đồng, suy nghĩ về lợi ích cũng không giống nhau. Thiên hạ không ai là không như vậy.
Đại Tống đánh dẹp Bắc Hán là chính nghĩa? Hay là Khiết Đan công kích Đại Tống là chính nghĩa? Đều không phải, đều là lợi ích của mỗi quốc gia mà thôi. Tới Phủ Châu vẫn là như vậy. Trên thực tế, Triệu Quan Gia có lòng, chẳng lẽ ta lại không biết? Ngoại trừ Chiết gia tình nguyện đem Phủ Châu cống nạp, đi Phủ Khai Phong dưỡng tuổi già. Nếu không thì họ áp dụng phương pháp cảnh giới cũng là lí do gì. Ta Dương Hạo nghĩ muốn Chiết đại tướng quân thay đổi suy nghĩ, đi đường khác để di dân, thật khó. Đi Lô Hà Tĩnh, ta rốt cuộc đã làm được chuyện gì? Tấu biểu với Quan Gia. Do triều đình đã tạo áp lực cho Chiết gia? Chiết gia hiện nay nghe điều động mà không nghe thông báo, hiện nay tình hình đã như vậy. Triệu Quan Gia cũng không bó buộc Chiết gia quá…"
Nhìn trời đất bao la, Dương Hạo nhướn nhướn hai hàng lông mày. Con đường làm quan của hắn, mưu chức vị, vốn là thù riêng của bản thân, chuyện giờ trở về Phách Châu báo thù rửa hận không có sự sắp xếp nào cả. Nhất là Dương Hạo giờ không thể gánh vác trọng trách, một mình hắn khó mà giải quyết được vấn đề, gánh nặng lại không ngừng rơi vào đôi vai hắn, mà hắn lại không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Nghĩ đến Trình Đức Huyền giờ này đang ở Phủ Châu say không dậy nổi, Dương Hạo cười đau khổ, tự nhiên có chút hâm mộ vị đại nhân họ Trình kia.
Đi nửa ngày nữa. Cỏ dại đã tươi tốt, trời trong xanh, gió nhẹ thổi qua, cỏ dại ngả nghiêng theo chiều gió. Bên tai, gió mát đưa tới âm thanh tiếng nước chảy. Nhưng lại không thấy được bóng dáng dòng sông nào, phía bên phải không xa là bụi lau tùng. Cỏ lau mọc kín không kẽ hở, nói vậy nghĩa là dòng sông rộng lớn kia ẩn trong bụi cỏ lau.
Diệp Chi Ban đột nhiên nói: "Dương khâm sai mau nhìn, ở ngọn núi kia, nhìn thấy chưa, ở đó chính là Lô Hà Lĩnh. Sau núi chính là sơn cốc mà dãy núi bao quanh. Nói là sơn cốc chứ kỳ thực trong đó là một đồng bằng rộng lớn, ở bao nhiêu người cũng không là vấn đề".
Dương Hạo ngẩng đầu nhìn, vui vẻ nói: "Đi, chúng ta tăng tốc lên một chút".
Mã Tông Cường đứng một bên cười nói: "Dương khâm sai chớ sốt ruột quá. Nhìn tưởng gần, nhưng muốn đến đó thì còn một quãng đường rất dài".
Những lời này Dương Hạo đã từng được nghe, chỉ là nhất thời hí hửng quá, nghe hắn nói mình mới sực tỉnh là mình thiếu kiên nhẫn. Không khỏi xấu hổ cười, nhưng lòng đã bay lên tới Lô Hà Lĩnh.
Hoàng hôn, cuối cùng thì cũng đến được trước núi. Dương Hạo thúc ngựa đi nhanh hơn, đám người Mã Tông Cường, Bích Túc, Diệp Đại Thiếu cũng đi nhanh về phía trước.
Dưới núi, đột nhiên nghe thấy trên thảo nguyên phía trước xảy ra một trận chiến. Hàng nghìn binh tốt quân Tống dưới chân núi mang thương giáo xếp thành trận hình dày đặc. Chặn lấy cổng núi. Vài trăm danh thân Tống quân hoặc dũng sĩ dân trang khác thủ đao thương, cưỡi chiến mã, đang cùng với mấy trăm kỵ sĩ chém giết.
Quân Tống hoặc dân tráng Hán phục lúc này hiển nhiên biết điểm yếu của mình là ít người, là một bất lợi rất lớn khi đối phương bắn tên. Cho nên sự dũng mãnh của từng người, sáp nhập lại trận chiến với quân địch.
Từng cặp đao chém giết, lúc này nhân mã bên ngoài của đối phương vốn không còn sức lực, vừa hô quát tỏ uy quyền, vừa chú ý đến hướng đi của quân Tống dưới núi, đề phòng bánh xe bị áp sát.
Người Tống nhảy vào trận địa địch quá dũng mãnh. Từng người từng người như hổ, ngựa cũng dũng mãnh không kém. Ở trong trận địch xông đến một luồng gió, rồi đột nhiên có đội ngũ quân Tống lên đến vài trăm người xuất hiện, hơn nữa quân Tống xuất hiện lần này phần lớn là kỵ binh. Quân địch cuối cùng cũng bị giật mình hoảng loạn, có tên la hét. Mấy trăm kỵ sĩ liền lui bước ra phía xa xa.
Dương Hạo nhìn chăm chú, chỉ thấy kỵ binh thúc vào hông ngựa, tuy thần tuấn cao lớn, nhưng người người lại mặc bộ quần áo rách rưới. Phần lớn số người dưới ánh nắng chói chang đều mặc quần áo da dê rách nát. Giống như trên thảo nguyên vì quá nghèo, nên một năm bốn mùa đều chỉ có một bộ quần áo chăn nuôi.
Trong đó có vài tên không tuân thủ, mặc giáp thô sơ, binh khí mà chúng dùng thì có đủ loại. Có vài tên là chăn ngựa thả dê phòng ngừa lũ sói hoang.
Vừa thấy địch tập kết. Mã Tông Cường lập tức tập trung một đội kỵ binh qua trợ giúp, kỳ thực quân địch đó bị đại đội kỵ binh này lừa, những tên dư thừa trong quân Tống chỉ là những chiến ngựa tồi, không thể tham chiến, mang tiếng là chinh chiến nhưng kỳ thực chỉ có hơn hai mươi con ngựa mà thôi.
Những tên chăn nuôi trên thảo nguyên thấy có hiệu lệnh, lập tức bắt đầu lui lại, trong đó có vài tên mặc áo giáp đơn sơ. Đích thị là những nhân vật tướng lĩnh của chi đội này. Đao thương mà chúng sử dụng cũng tương đối sắc bén. Bọn chúng phụ trách việc cản đường phía sau, yểm trợ đại quân rút lui. Dương Hạo lúc này mới nhìn rõ những tên dân trang phục Hán đang cùng với dân chăn nuôi tác chiến chính là Lý Quang Bản thuộc hạ của Đại Hán.
Đại Hán mã thuật đó cưỡi ngựa, võ nghệ cao cường, có bản lĩnh một chấp mười địch. Trong đó Vưu Dĩ Mộc Ân, hắn dùng kích sắt to, múa may tung hoành, giống như mưa rền gió dữ, hắn áp chế, không cho những tên kỵ binh của quân địch mặc nửa giáp thoát.
Kỵ sĩ trên thảo nguyên phần lớn đã bỏ chạy, mấy tên cản phía sau đã né ra chỗ khác. Nhìn thấy những tên đó bị Mộc Ân đuổi khó mà thoát thân, trong đó có một tên thanh niên mặc giáp ngắn, đầu đội một cái mũ sắt không hiểu là kiểu dáng của triều đại Tần Hán gì đó, hắn đột ngột chuyển mình giục ngựa vọt tới hướng Mộc Ân. Giơ tay mác nhắm tim hắn, muốn giải vây cho Mộc Ân, có mười mấy người anh em của Mộc Ân lúc đó cũng xúm lại, nhưng chúng không tiến, dường như vô cùng tín phục vũ khí của Mộc Ân. Chúng đứng đó xem cuộc chiến, chỉ thấy Mộc Ân đơn thương độc mã, tay cầm một cây đại kích. Rong ruổi với chiến mã. Trong phạm vi mấy chục trượng đại chiến với hai tên thiếu niên kéo đèn kéo quân, mang khí phách của Lữ Bố( Tam Quốc), nhưng thực sự không đẹp trai bằng Lữ Bố.
"Za!" Mộc Ân hét lớn một tiếng, trường kích đảo qua, đuôi kích quét trúng mũ của tên tiểu tử kia, chiếc mũ bị bay lên khỏi không trung. Chỉ nghe thấy tên tiểu tử đó kêu lên một tiếng, mớ tóc dài của hắn bay lên. Mộc Ân tiếp tục cho thêm một móc nữa, trường mâu trong tay hắn được bỏ xuống, hắn cười ha ha. Vươn người lên, tóm được thắt lưng của tên tiểu tử đó. Dùng lực ấn mạch hắn ra khỏi ngựa, đánh cho một phát. Trông bên nọ ngó bên kia, dương dương tự đắc.
Các võ sĩ ở xung quanh hô hào ủng hộ. Các kỵ binh quân Tống liên thủ truy kích kỵ binh thảo nguyên không có kết quả vừa trở về. Thấy tình hình như vậy cũng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Một tên khác khẩn trương, thế như hổ vồ, bổ nhào lên giành người, Mộc Ân cười hắc hắc, tay giơ chiến lợi phẩm ra cho mọi người đang xúm lại vòng vây. Mộc Ân vừa ra đi, liền có hai tên Đại Hán bổ nhào tới, dùng binh khí ngăn thế công của tiểu tử đó, đưa hắn vào trong. Chỉ thấy bọn chúng vây thành một vòng như mèo vờn chuột, cho dù tên tiểu tử đó có muốn thoát khỏi vòng vây cũng bị vũ khí của chúng áp trở về. Text được lấy tại TruyenGGG.Com
Càng gần với chiến mã của chúng, tên tiểu tử bị Mộc Ân bắt càng hét lớn: "Ta cần tự do, không phải lo cho ta, ngươi nhanh đi đi". Dương Hạo từ xa nghe thấy âm thanh the thé, thật giống với tiếng con gái.
Thấy cái vòng càng ngày càng nhỏ. Mười mấy võ sĩ rất ăn ý với nhau, không hẹn mà cùng một lúc thu đao thương, lấy xuống một cái dây ngựa. Múa trong không trung, mồm theo thói quen, phát ra tiếng kêu khóc, tên tiểu tử đỏ ngầu mắt nhằm hướng Mộc Ân tiến đến, nhưng hắn dùng thương chỉ qua được vài dây thừng. Những dây thừng còn lại cột chặt vào người hắn, tên Đại Hán cười lớn, cố gắng dùng lực kéo ra. Tên tiểu tử quanh người bị dây thừng thít chặt, treo ở không trung, chiến mã xông ra.
Thấy hai người bị bắt, những tên khác đều bỏ chạy. Quân Tống dưới chân núi thu đao, một vài người dân cũng chạy từ trên núi xuống. Dương Hạo thúc ngựa tiến lên bị dân chúng nhìn thấy, thấy thủ lĩnh của bọn họ là Dương khâm sai xuất hiện. Dân chúng tròn mắt hoan hô.
Thấy Dương Hạo đã cách chức, còn có thể nhận được nhiều sự ủng hộ của dân chúng như vậy, Xích Trung và Mã Tông Cường thấy làm lạ, cùng hướng ánh mắt nhìn Dương Hạo.
Khi cả đội quân về sơn cốc thì trời đã tối, Dương Hạo và Xích Trung, Mã Tông Cường vào một cái nhà hầm đã sửa xong ở trên lưng núi. Đám người được gọi là Mộc lão hán Lý Quang Bản cũng được mời đến. Giờ dân chúng bình thường cũng có thể biết được lai lịch của tên họ Mộc này, lần này đuổi vài cường đạo, người Mộc lão hán đã vô cùng dốc sức. Công phu mà bọn chúng cho rằng cao tuyệt trên lưng ngựa, tài bắn cung điêu luyện, võ công cao cường, ngay cả Xích Trung, Mã Tông Cường cũng phải ngưỡng mộ.
Bùn đất nơi này có tính năng cực dính, Lý Ngọc Xương căn cứ vào thế núi, cố gắng áp dụng cách đào móc, để tiết kiệm bớt nguyên vật liệu là gỗ, đã cố gắng làm nên căn nhà, phòng ở mùa đông ấm, mùa hè mát, vô cùng thích hợp với khí hậu nơi này. Nhà rất chắc chắn, bọn họ vừa vào phòng, lần lượt ngồi xuống, rồi lệnh người mang hai tên tiểu tử kia đến.
Quả nhiên, cái tên tiểu tử mà bị Mộc Ân bắt được là một cô gái. Cô ta mặc một bộ quần áo bằng vải đay thô, bên cạnh có miếng da thuộc được khảm nạm. Nó có tác dụng bảo vệ quần áo, dù cho thế nào đi nữa, bộ quần áo quá lỗi thời, khi đầu gối chỉ cần hơi cong xuống thì chạm phải quần áo, làm cho nó sớm đã rách nát.
Cô gái đó cao và gầy, mũi tu đĩnh. Làn da khỏe mạnh, vô cùng thanh tú đoan trang, mắt lại long lanh như nước hồ mang theo chút dã tính hung ác. Khi nàng nhìn Dương Hạo, Dương Hạo không chút nghi ngờ, nếu giờ để nàng ta giãy giụa khỏi chiếc dây thừng, thì dù chỉ có hai bàn tay trắng, nàng cũng có thể dùng miệng đẻ cắn vào cổ họng của mình.
Sói…nàng ta giống một con sói mẹ nhỏ kiêu ngạo, bên cạnh nàng, tên tiểu tử kia thì sao?
Ánh mắt Dương Hạo chuyển sang nhìn hắn, hắn còn ăn mặc rách rưới hơn cả nàng kia. Bộ quần áo rách nát ôm lấy cơ thể hắn. Hắn càng thêm dã tính và liều lĩnh. Hắn bị trói hai tay bắt chéo sau lưng, hắn đứng sừng sững, khí thế như đứng trên núi cao nhìn xuống. Kiêu, rất kiêu ngạo. Mà ánh mắt của hắn, còn long lanh hơn cả cô gái kia. Nếu như nói cô gái kia ánh mắt có vẻ dã tính hung ác, thì ánh mắt của hắn như có máu bên trong.
Xích Trung lạnh lùng hỏi: "Các ngươi là Đảng Hạng nào?"
Một nam một nữ hai tên đó trừng mắt nhìn không nói, vẻ như không nghe hiểu lời hắn nói.
Xích Trung lạnh lùng cười lớn. Bát Thị Đảng Hạng ban đầu ở Thanh Hải chi đông nam du mục, từ đời Tùy bắt đầu đến Trung Nguyên. Vào giữa đời Đường, đã di rời đến miền bắc Thiểm Tây bây giờ, sớm tiếp xúc với người Hán. Thác Bạt Thị của Đảng Hạng Bát Thị đã từng là Hoàng tộc Bắc Ngụy, Bắc Ngụy nhập Trung Nguyên thì bắt đầu mặc Hán phục, nói tiếng Hán, tiếng dân tộc của chúng giờ có nhiều người không biết nói nữa. Giờ Thác Bạt Thị là thủ lĩnh của Đảng Hạng Bát Thị, tiếng Hán được sử dụng phổ biến trong Đảng Hạng người Khương, nên làm gì có chuyện nghe không hiểu, thấy hắn không nói, Xích Trung cười lạnh mà nói: "Xem ra, bất động là chiêu thức của các ngươi à. Người đâu…"
"Đợi chút!" Trong lúc nguy cấp như vậy, Dương Hạo cười, ngăn cản hắn.
Với vẻ mặt ôn hòa nói: "Hai vị, bổn quan biết, giữa các bộ tây bắc, thường có sự bất hòa.
Nói như vậy, bất luận là Định Nam Quân tiết độ sứ Hạ châu Bổn đại nhân nhỏ vẫn là Lân Châu Dương tướng quân, Phủ cốc Chiết tướng quân. Đều là quan lại ở cùng một điện, đều là tướng lĩnh của Đại Tống. Họ đều là con dân của Đại Tống, giữa các bộ tộc có sự bất hòa. Họ làm quan, chỉ có cố gắng làm hòa, giải quyết, nếu không thì sẽ bị dân chúng thù: Các ngươi là loại người gì, tại sao lại tấn công dân chúng.
Không nói bản quan cũng biết? Nếu các ngươi bị sự sai khiến của ai đó, bị ai đó bắt ép. Bổn quan... sẽ xét xử".
"Pi! Cẩu quan!" Cô gái kia thóa mạt, suýt nữa thì nhổ vào mặt Dương Hạo, Dương Hạo sờ sờ chút nước bọt đọng trên chóp mũi, quay sang Xích Trung, nói: "Xích quân chủ, hay là ngươi lại hỏi xem".
Xích Trung nhún bả vai. Hét: "Người đâu…"
"Khoan!" Lại có tiếng nói vang lên. Lý Quang Cử ngồi bên cạnh lên tiếng nhìn sang hai tên kia, mỉm cười nói: "Mấy vị đại nhân, lão phu có câu này. Tuy chúng ta nay đều là con dân của Đại Tống, nhưng phong tục tập quán của vùng thảo nguyên này, vẫn nên tuân thủ, nhập gia tùy tục mà, các người nói xem đúng hay không?"
Dương Hạo càng thêm tò mò về lai lịch của hắn, liền gật đầu nói:
"Không biết Mộc lão muốn nói gì?"
Lý Quang Bản nói: "Quy định trên thảo nguyên, hai quân giao chiến, bên thắng sẽ bắt giữ làm nô tỳ. Theo điều này. Theo lão phu thì những người này quần áo tả tơi, vũ khí lạc hậu. Chắc hẳn là cường đạo trên thảo nguyên. Mồm bọn chúng có thể nói ra câu nào đáng tin đây. Lãng phí thời gian xử lý bọn chúng.
Dương khâm sai, ngươi bảo vệ mấy vạn quân dân chúng ta, an toàn đưa họ đến nơi này, tất cả dân chúng đều cảm động và nhớ rõ ân đức của ngươi. Nhưng chúng ta lại không có lễ vật gì có thể tặng cho khâm sai. Trong lòng vô cùng bất an. Lão phu thấy thiếu nữ này tuy hơi ngang ngược, dung mạo lại xinh đẹp, nếu dạy dỗ thì sẽ hiền dịu hơn. Cô ta là do Mộc Ân bắt về được. Giờ ta làm chủ tặng cô ta cho Dương khâm sai đại nhân, để cô ta trải giường dọn chiếu, bưng trà dâng nước, phụng dưỡng khâm sai, mong rằng Dương khâm sai không từ chối".
Những lời này vừa nói ra, tên tiểu tử kia sắc mặt biến đổi, Dương Hạo ánh mắt sáng lên, chắc chắn bọn họ có mối quan hệ nào đó. Hai người này là một đôi tình nhân chăng. Dương Hạo thầm khen ý đồ của lão Mộc đó, liền phối hợp với hắn, quay đầu nhìn cô gái kia, biểu hiện dù không thay đổi, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng không có biểu hiện sợ hãi gì. Dương Hạo liền tiến đến, cười hắc hắc nói: "Vâng, thật là tốt, chăm chút trang điểm lại, thay trang phục đi sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp ngay lập tức. Mộc lão có ý tốt, ha ha, Dương mỗ sẽ nhận".