Người của bộ lạc Bạch Linh Thị đương nhiên là khó chống đỡ nổi, những kẻ tập kích lai lịch bất minh kia đã tiến đến rất gần doanh trại của Dương Hạo, nếu có thể trốn đến nơi doanh trại của Dương Hạo để hợp binh ở một nơi, cùng với bọn họ chống lại kẻ địch, vậy có thể bảo toàn được tính mạng của dân chúng bộ tộc Bạch Linh thị. Chỉ cần sương mù tan đi, hơn hai trăm kẻ tập kích kia cho dù có dũng mãnh cũng chẳng thể nào làm được gì.
Nhưng những kẻ đến lai lịch không rõ ràng này, rõ ràng cũng đã định phá hỏng ý đồ của bọn họ. Dựa vào sự che giấu của sương mù, liều mạng ngăn trở hành động của bọn họ, dù chỉ còn cách một vài bước, sự di chuyển của bọn họ cũng khó mà tiến lên, mỗi lần tiến lên trước một bước đều phải hi sinh không biết bao nhiêu thân thể.
Đường Diễm Diễm mắt nhìn những người dân bị ngã từ trên ngựa, hai mắt đỏ cả lên, nếu không phải Dương Hạo đang nắm chặt lấy vai của nàng nàng sẽ nhảy lên mà chạy về phía đó giúp đỡ. Dương Hạo hít một hơi, lớn tiếng hét: "Các huynh đệ Bạch Linh tộc, sương mù đầy trời, hành tung địch khó nắm bắt, Dương mỗ không tiện chi viện, các huynh đệ Bạch Linh tộc hãy cố gắng tiến gần hơn về phía chúng tôi, sóng vai hợp sức."
Tiếng hét từ xa vang trời, tiếng chém giết kịch liệt, người của Bạch Linh thị đến thời gian trả lời cũng không có, nhưng tiếng nói của Dương Hạo quả nhiên đã mang đến cho bọn họ một dũng khí cực lớn. Bản năng sinh tồn khiến bọn họ liều mạng ngăn địch, dần dần cũng tiến đến gần hơn. Hai bên đánh nhau phải tới gần chỉ còn trên trăm chục thước nữa, từ trong sương mù đột nhiên có một thiếu niên dáng người nhỏ nhỏ đang chạy như điên về phía này, thở hồng hộc mà hét lớn: "Dương đại nhân, địch đến hung hãn, chúng tôi không chống cự được, xin người hãy phát binh cứu, phát binh…….."
Người thiếu niên chạy về hướng này, đằng sau lưng đột nhiên có một kị sĩ cưỡi ngựa rất nhanh đuổi theo, kị sĩ trên ngựa giơ cao cây đao, dường như sắp đuổi đến nơi, cây đao cứ như sẽ bổ đôi đứa trẻ. Đường Diễm Diễm nhìn mà thấy run sợ kinh hãi, thét lên một tiếng, Mộc Ân đã nhìn rõ địch ta liền vội vàng giương cung lên bắn.
Tên đã rời cung tiếng cung bắn đi vẫn còn vang vọng bên tai, tên đại hắn cầm cây đao gục xuống đầu ngựa, con ngựa hí lên mấy tiếng, dựng người giơ cả móng ngựa lên rồi đổ xuống bên cạnh người thiếu niên. Thiếu niên đó là Thạch Đầu, tuy nó tuổi còn nhỏ người cũng rất mau lẹ, lập tức trèo lên định cưỡi con ngựa vô chủ ngay, nhưng thân hình hắn quá thấp lại không ai đỡ lên ngựa cũng chẳng có thang trèo lên muốn leo lên lưng ngựa thật khó khăn.
Đường Diễm Diễm Mộc Ân mấy người đều căng thẳng nhìn theo, trong lồng ngực tim đập thình thịch như đánh trống. Giây phút căng thẳng này không kém gì tâm trạng căng thẳng lúc đầu Dương Hạo ôm con chó nhỏ lên ngựa. Thật khó thể nhìn thấy thân hình bé nhỏ ấy đang nghiêng mình nhảy lên con ngựa, từ phía không trung phát ra hàng loạt tiếng hoan hô.
Lúc này từ phía sau lại có mấy kẻ kị sĩ đuổi theo hắn, mấy người này bèn chạy đuổi về phía trước, binh khí trong tay vẫn không ngừng hướng thẳng về phía Thạch Đầu, thấy rõ địch ta, một bên muốn bảo vệ cho tiểu tộc trưởng, một bên lại muốn giết hắn hoặc ít nhất là muốn bắt hắn lại. Đường Diễm Diễm nhìn thấy máu sôi sục, hét lớn bên tai của Dương Hạo: "Đã đến gần như vậy rồi, huynh còn không xuất binh tiếp viện sao?"
Không ngờ Dương Hạo lúc này giống như một khúc gỗ điêu khắc, chau mày cứ đần người nhìn về phía trước, dường như hoàn toàn không nghe thấy những lời của nàng. Đường Diễm Diễm tức giận, buông người đang định nhảy lên, nhưng bàn tay thật lớn của Dương Hạo đã giữ chặt lấy lưng nàng, sức mạnh lớn kì lạ, lại khiến cho nàng không thể động đậy.
"Dương đại nhân cứu ta, Dương đại nhân cứu ta…….." Thạch Đầu cưỡi trên con ngựa chạy hối thúc về phía này, phía sau cả địch và ta chỉ có hơn mười đại hán đang đuổi theo sát nhau. Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ nào đó từ trong sương mù vang lên, càng tăng thêm không khí căng thẳng.
Dương Hạo run lên, đột nhiên quát lớn: "Những kẻ đến gần hai mươi bước chân, giết hết không tha!"
Lệnh vừa ban ra, các thủ hạ sĩ tốt đều ngẩn người, nếu bọn họ thuộc nhóm người được rèn luyện như Mộc Ân, quen việc phục tùng mệnh lệnh chỉ huy, e rằng chẳng cần nghĩ đã giương cung lên bắn rồi.Nhưng những dân tráng này rất nhiều người vốn đều là dân chúng của Bắc Hán, nếu bọn họ không phân địch ta mà giết người, làm sao có thể hạ thủ được chứ?
"Huynh điên đấy à?" Đường Diễm Diễm tức giận bốc hỏa, hung hăng gạt tay hắn ra nhảy dựng lên nhảy ra ngoài, đứng chắn trước trận địa lớn tiếng quát: "Làm sao có thể không phân biệt địch ta như thế mọi người không được ra tay."
Chính trong khoảnh khắc do dự ấy, Thạch Đầu ở ngay phía trước, hơn mười đại hán ở phía sau, đã chạy đến quá gần. Dương Hạo quát lớn: "Bọn họ muốn xông vào doanh trại! Cứ giết hết không cần suy nghĩ!" Vừa nói liền rút kiếm dài ra, một mình nhảy ra, gạt cánh tay của Đường Diễm Diễm kéo vào trong lòng, khoảnh khắc xoay người lại đá một cái, đẩy nàng về phía sau.
Đường Diễm Diễm "ai da" một tiếng, liền ngã vào đóng hòm đồ hàng hóa đang xếp ở đây, ngã sõng trên thảm cỏ, nhất thời hoa mắt không phân biệt vật gì.
"Vù" một mũi tên lạnh lùng bay đến. Mục tiêu chính là Dương Hạo, Dương Hạo nhảy lên lùi một bước về phía Đường Diễm Diễm. Hắn vặn người một cái đỡ Đường Diễm Diễm đưa vào sau hàng rào, rồi lại quay mình chạy ra ngoài. Trọng tâm vốn không được ổn định lại phải tránh mũi tên của đối phương, liếc thấy một động tác của đối phương, còn chưa thấy tên bay đến, liền bị ngã về phía sau, ngửa mặt té xuống bãi cỏ.
Bộp một tiếng, may là hắn phản ứng nhanh nhẹn, mũi tên đó cũng chỉ sượt qua, chỉ cọ xát vào áo giáp của hắn một cái, mũi tên này chính là do Tiểu Thạch Đầu bắn ra.
Đường Diễm Diễm tức giận bừng bừng quay người lại, chính lúc nhìn thất mũi tên bay đến, Dương Hạo liền bị ngã ngửa ra, làm nàng sợ đến mức hét lớn.
"Đại nhân!" Mộc Ân thả người nhảy xuống bên cạnh thân Dương hạo, dùng thân của mình đỡ hắn dạy, Mộc Khôi tên bắn liên hoàn, đã bắn trúng hai tên đại hán phía trước. Đi đầu tiên là Thạch Đầu dáng vừa nhỏ bé lại nằm phục trên lưng ngựa có đầu ngựa che chắn nên không thể bắn trúng được nó, nó vừa một tên bắn ngã Dương Hạo đang ha ha cười lớn, thúc ngựa hướng xông thẳng về phía trước. Đường Diễm Diễm trợn to hai mắt, như để có thể nhìn rõ vì hoàn toàn không tin trên khuôn mặt còn non nớt của nó đang có một nụ cười thâm hiểm và độc ác đến vậy.
Khuôn mặt đó chỉ thoáng hiện lên, rồi lại chìm vào trong sương mù, trong sương truyền đến tiếng hét lớn của nó: "Dương Hạo chết rồi, Dương Hạo chết rồi!"
Nghe thất tiếng gọi, Dương Hạo nằm trong doanh trại tạm thời chưa thể dậy, Đường Diễm Diễm chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, trong lòng thầm nói: "Là tại ta, ta đã hại chết chàng, ta đã hại chết chàng."
Lúc này lại thấy Dương Hạo nhảy dựng lên, hét lớn: "Bổn phủ không việc gì, mọi người phải nghiêm chỉnh giữ vững thế trận, bất cứ kẻ nào đến gần, giết không tha!" Lúc này mười mấy tên kị sĩ đang xông đến gần và các dân tráng Lô Lĩnh Châu đang bắn tên đối chiến nhau, đã rơi rụng xuống một vài tên. Nhìn kĩ hai bên, đã hiện dần lên trong đám sương mù dày đặc, từ xa xa truyền đến tiếng quát mắng không biết là từ đâu hay là các binh sĩ lại đang giao tranh với nhau. Dương Hạo dưới sự bảo vệ của Mộc Ân mới bình yên chạy vào nơi hàng rào che chắn của thế trận.
"Dương Hạo, ta…….." Đường Diễm Diễm vốn luôn tỏ ra cứng rắn nay cũng mềm nhũn người, nhưng lại vui mừng mà khóc lóc.
Dương Hạo còn chưa kịp nói gì, liền nghe thất bên trái ngoài mấy chục bước có tiếng kêu: "Kẻ xấu phá doanh trại, kẻ xấu phá doanh trại"
Các chiến sĩ xung quanh nhất thời hoảng loạn, Dương Hạo lại lạnh lùng cười, lớn tiếng quát lại: "Quân ta gấp mấy lần quân địch, lại đang giữ thế phòng thủ, nào có dễ dàng bị phá vỡ, đây là kế nghi binh bọn họ đang lợi dụng sương mù để thi hành, tất cả không được động đậy, cố định tại chỗ, Mộc Khôi ngươi đem người đi xem sao."
"Vâng" Mộc Khôi vâng một tiếng, cầm theo cây đao, đem theo hơn mười người sĩ tốt liền đi nhanh về phía phát ra tiếng cảnh báo. Qua một lúc lâu, quả nhiên có hơn mười con ngựa khỏe mạnh đang phi nhanh như gió hướng về phía này, thủ tốt đều được Dương Hạo ra lệnh, vẫn ở nguyên vị trí của mình, vừa thấy địch đến, đón đầu bắn tên như mưa. Chỉ trong chốc lát mấy người trên ngựa đã ngã hết xuống. Sương mù như lay động, trên mặt đất chỉ còn lại la liệt mấy thi thể, lại có những con ngựa không có người cưỡi cứ tự chạy, xem ra đã giết được một phần của địch.
Chỉ trong chốc lát, Mộc Khôi cầm cây đao vội vàng quay về, thở hồng hộc nói: "Đại nhân, bọn họ dùng xe hàng làm vật che chở, lặng lẽ tới gần rồi, nhưng bị chúng ta phát hiện ra sớm, hiện tại đã bị đẩy lùi rồi."
Dương Hạo nhìn vết thương trên áo giáp, nhìn một lúc lâu, hắn ngồi xuống chỗ công sự che chắn, lặng lẽ suy tư một hồi, rồi cười lạnh lùng: "Ta hiểu rồi, vốn là chẳng có mã tặc gì cả, cũng không phải cái gì mà bộ lạc Mỹ Tư đến báo thù, vừa nãy có hai người chiến binh cưỡi ngựa chạy từ trong sương mù xông ra, chính là người của bộ lạc Bạch Linh Thị. Bọn họ vừa giả vờ tấn công doanh trại của bộ lạc Bạch Linh Thị, diễn ra cái trò vui này đây, chính là định dụ cho ta xuất binh. Nhưng ta lại án binh bất động liền sai Thạch Đầu đến trước để làm loạn doanh trại."
Đường Diễm Diễm tính tình vốn tò mò, nếu đổi lại là lúc bình thường có cái gì không hiểu phải hỏi ngay rồi, nhưng lúc này nhìn thấy Dương Hạo đang bị thương chảy máu, nàng giống như một đứa trẻ làm sai, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh lén nhìn hắn, nào còn dám nói hay hỏi gì.
Mộc Khôi kinh ngạc, thở không ra hơi tức giận nói: "May mà đại nhân đã cảnh tỉnh trước, nếu không doanh trại một khi bị giải tán những tên kị sĩ kia giả bộ trà trộn trong đám sương mù dày đặc xâm nhập vào chúng ta dù trong tay có nghìn vạn người ngựa cũng chỉ có thể để người ta tàn sát thôi. Đại nhân, làm sao có thể nhìn ra kế li gián của bọn họ vậy?"
Dương Hạo nói: "Vừa rồi, vội vàng ứng chiến, ta cũng chỉ là mơ hồ, rất nhiều điều nghi ngờ chỉ hiện lên ở trong lòng, nhưng từ đầu tới cuối nghĩ mãi vẫn không hiểu. Đám sương mù lớn thế này, lại thêm địch là người đột ngột mà đến, không những che mắt của ta cũng che luôn cả trái tim của ta."
Hắn xoay người lại, hướng về phía kẻ địch đột ngột mà yên lặng tiến đến trong sương mù nhìn một hồi nói: "Tối đó, khi Thạch Đầu bắn chết người Nhật Cốc Đức đi cướp vợ, cái thần thái lạnh lùng mà bình tĩnh đã khiến trong lòng ta có sự sinh nghi. Bộ lạc Bạch Linh vốn sống hỗn tạo lẫn với người Mãn Hán, lâu rồi cũng phải chịu sự Hán hóa, những đứa trẻ của mấy năm gần đây nếu như bình thường chưa từng giết người làm sao có thể có thái độ tự nhiên và lạnh lùng như thế."
Không sai, thiên hạ rộng lớn, chẳng có gì là không thể. Cứ cho là một đứa trẻ ung dung giết người, cũng không phải là không thể. Vì thế lúc đó ta dù rất kinh ngạc nhưng cũng không quá chú tâm vào đó. Nhưng, bộ lạc Bạch Linh chống giặc không nổi, khi tiến đến gần chỗ doanh trại của ta nhờ giúp đỡ nên để một võ sĩ cường tráng mở đường, phải bảo vệ cho người già và trẻ nhỏ ở giữa mới đúng. Địch đến từ bốn phương tám hướng, đến thế nào thì nói sau. Nhưng bọn họ lại để cho phụ nữ và trẻ con xông lên phía trước, chịu sực tấn công của kẻ địch, vũ khí sát thương như vậy là quá bất thường.
Đến nước này, ta vẫn chưa nghĩ được ra rõ rang lắm, nhưng lúc Thạch Đầu đột nhiên xông vòng vây hướng về phía ra thì thật đáng ngờ, hắn là tiểu tộc trưởng của bộ lạc Bạch Linh, người trong tộc thấy hắn nguy hiểm chạy lên trước để bảo vệ là điều đương nhiên, nhưng như thế đương nhiên kẻ địch đến dù bất ngờ nhưng cũng biết rõ thân phận hắn sao? Vì sao không để ý sự nguy hiểm khi tiến đến gần doanh trại của ta mà cứ lúc nào cũng đuổi theo hắn ngay.
Những điều nghi ngờ này, quả thật khiến người ta khó hiểu, mắt thấy hắn xông ra từ trong đám sương mù, ta đột nhiên nghĩ ra, trong đêm đó sương rơi xuống, khi sương dày đặc nhất chỉ ngoài mười bước chân đã khó nhìn ra mặt người, đám người ngựa này từ đâu đến từ hướng nào làm sao để có thể chuẩn xác mà tìm thấy nơi dừng chân của chúng ta? Sợ hãi nảy lên trong lòng chỉ cảm thấy đột nhiên hết sức nguy hiểm theo bản năng hạ lệnh chống cự ngăn trở địch, kì thật các nghi ngờ cũng là cho đến bây giờ mới nghĩ được triệt để."
Đường Diễm Diễm tò mò quá đến lúc này không thể nhịn được buột mồm hỏi: "Nhưng……. Bộ lạc Bạch Linh thị tại sao lại muốn đánh lén chúng ta?" nguồn truyenggg.com
Dương Hạo nhìn nàng một cái, Đường Diễm Diễm vội vàng bịt miệng lại lùi sau hai bước, cứ như sợ hắn lại đá cho mình một cái, đỏ mặt ấp úng: "Ta…..ta biết là làm sai rồi không được sao?"
Dương Hạo vừa muốn trả lời liền nghe thấy tiếng cười lớn truyền đến trong đám sương mù: "Ha ha, Dương đại nhân ngươi thật là phúc lớn, tiểu nhi vừa bắn một tên mà vẫn chưa bắn chết người sao?"