Mưa bắt đầu rơi càng ngày càng nặng hạt, hiệu quả che chắn của mưa to không bằng được sương mù, nhưng gió thổi đột ngột, làm hai mắt khó mở to, lại thêm việc nước mưa đổ xuống, đường đi trở nên trơn trượt lầy lội, đường phía trước càng thêm phần khó đi, nhưng Dương Hạo lại yên tâm hơn.
Đằng sau lưng vẫn còn vài kẻ truy binh sống chết bám theo không tha, nhưng trận mưa lớn thế này vừa rơi, không cần lo lắng đến mũi tên bọn họ bắn từ đằng sau. Hơn nữa bọn họ cũng chẳng cách nào dùng lực thông báo nhiều người đi đến hướng này đuổi theo được, chỉ phải thoát khỏi mấy tên này là có thể thật sự an toàn rồi.
Mưa càng lúc càng to, đúng như một trận cuồng phong, khiến cho hai mắt người chẳng thể mở được ra. Con chiến mã của Dương Hạo bắt đầu hít thở nặng nhọc, sức ngựa dần dần suy yếu. Con ngựa này dù là hùng mãnh nhưng phải trở hai người rong ruổi trong khoảng thời gian lâu như vậy cũng đã không còn bao nhiêu sức lực, lại thêm mưa gió bão lớn càng khó đi tiếp.
Phía trước nhìn thấy có một đoạn sườn núi, chạy lên đỉnh núi, sau khi ngựa xông lên sườn núi không thể tiếp tục tiến lên nữa, bởi vì con đường phía trước toàn đá sỏi đá vụn sắc nhọn. Dương Hạo quay người, đỡ lấy vòng eo của Đường Diễm Diễm, ôm nàng xuống ngựa, hai chân hắn bởi vì cưỡi ngựa quá lâu đã có chút tê dần, vừa đưa Đường Diễm Diễm xuống tự hắn lăn xuống té ngã.
"Đi, lên núi thôi!" Dương Hạo bỏ con chiến mã ở lại, cầm lấy bàn tay nhỏ của Đường Diễm Diễm chạy lên núi, đường núi gập ghềnh, cây lớn che gần hết không gian, ngựa của đối phương cũng không thể lên được núi. Ở nơi có sẵn sự che chắn như vậy cơ hội sống sót cao hơn ở nơi thảo nguyên không chút che chắn.
Hai truy binh Ngân Châu giả trang thành người dân của bộ tộc Bạch Linh Thị cũng đuổi theo, hai người thấy Dương Hạo và Đường Diễm Diễm đang chạy lên trên núi, liền nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, rút đao ra từ phía sau đuổi gấp theo. Mưa càng lúc càng to, những hạt mưa to như hạt đậu từ trong sương mù đang tan, từ rải rác đã tơi ngày càng dày hạt. Đường Diễm Diễm chỉ mặc một bộ quần áo mỏng lụa nên khi ướt làm lộ cả thân hình của nàng. Vừa chạy bộ ngực phập phồng thật quyến rũ, nàng lấy tay ôm lấy ngực, che lấy người cũng không xong, thật là vừa tức vừa xấu hổ.
Cũng may lúc này Dương Hạo lại chẳng có rảnh đề nhìn nàng, hắn một tay kéo theo Đường Diễm Diễm, vừa vội vàng quay đầu lại nhìn đằng sau, chạy trước đối phương chừng nửa sườn núi, lại thêm mấy cây đại thụ che khuất cho phần lớn nước mưa to, gió từ trên cây thổi đến càng khiến người ta lạnh run. Dương Hạo nhìn thấy hai tên truy binh Ngân Châu đã gần lắm rồi, liền cắn răng một cái hét lớn: "Nàng mau đi trốn, ta đi giết bọn họ."
Dương Hạo rút kiếm ra quay đầu lại, đôi giày hắn đi gặp phải mưa, lại đi trên đường núi bám đầy đất sét vàng, lúc đó cảm giác như nặng đến cả mười cân, đến thân người của hắn cũng trở nên chậm chạp hơn. Lại thêm việc trước khi xuất phát, để bảo toàn an toàn, Mộc Ân đã đưa cho hắn vài thứ, lúc ngồi trên ngựa đương nhiên không vấn đề, lúc này đi bộ chiến đấu, trên người đeo thêm mấy chục cân gánh nặng thân hình lại càng nặng nề.
Hai tên truy binh Ngân châu lại chỉ có một bộ bố y duy nhất, so với hắn nhẹ hơn rất nhiều. Hai người này đều là những tinh nhuệ trong những tinh nhuệ được chọn ra trong đám thị vệ cận thân của Lý Quang Nghiễm, võ công cũng không kém, lúc này lại lấy hai địch một càng không dễ chiến thắng. Dù Dương Hạo đã học được công phu thượng thừa, nhưng vẫn còn xa mới luyện được đến thành tài, đặc biệt là dùng kiếm vốn là phải nhẹ nhàng thanh thoát nhưng hắn hiện nay nặng nề áo giáp, dưới chân là bùn đất, chẳng thể nào mà nhẹ nhàng thi triển.
Bộ kiếm pháp thiên độn mà Lữ Tổ cải tiến này vừa phải bay lượn như tiên, giờ trong tay Dương Hạo thì đến một nửa kiếm pháp cũng chẳng thể thi triển. Giao đấu của ba người chẳng nhìn được chiêu thức gì, căn bản chỉ là đưa kiếm ra, thu kiếm vào, rồi lại đưa ra,sự so sánh chỉ là tốc độ, phải tập trung vào thị lực, dưới mưa lớn cả ba người đều ướt như chuột lột.
Ba người có một phen đại chiến, mưa bão lớn đâm vào mắt chẳng thể mở to được, Dương Hạo nheo cả hai mắt cứ dựa theo kiếm pháp tinh diệu, miễn cưỡng còn có thể chống cự, nhưng đã liên tiếp phải lui bước. Đột nhiên, một truy binh của Ngân Châu nhảy lên, hung hăng chém xuống một đao, cánh tay chém xuống, Dương Hạo cả người bị mưa to ướt sũng, muốn tránh cũng khó tránh được, đành giơ kiếm lên chống lại, chỉ nghe một tiếng "keng" cây đao bảo kiếm bị cây đao chặt làm đôi.
Nhưng tên truy binh Ngân châu dùng lực mạnh xông qua, khi người hắn hạ xuống, chân hắn liền dẫm phải một hòn đá nhọn, kêu lên rồi bị ngã dúi dụi về phía trước. Cơ hội như vật Dương Hạo không thể bỏ qua, liền dùng hết lực đâm về phía trước, chặt đầu của tên lính, nửa thanh kiếm còn trong tay giờ như một con dao chặt đầu gà đã chặt đứt đầu hắn.
Dương Hạo viết được một tên, đã mệt đến mức thở hổn hển như trâu, mưa lớn cứ chảy thành hàng dài trên khuôn mặt, làm cho khóe mắt hắn có chút đau nhức. Chợt thoáng thấy kẻ đứng bên cạnh đang quét đao, xông thẳng về phần bụng Dương Hạo, lúc này trong tay chỉ còn một nửa đoạn kiếm, làm sao còn có thể chống đỡ, hắn lùi bước định tránh ra, bùn dưới giày dẫm phải hòn đá, chỉ thấy đau nhức xương cốt, trẹo chân.
Mắt nhìn cây đao chắc chắn sẽ bổ lên trên thân mình liền nghe thấy một tiếng kêu ở bên cạnh, Đường Diễm Diễm không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh hắn, Đường Diễm Diễm như một con mèo mẹ đang bảo vệ con, hung hăng nhảy ra, húc đầu vào tên lính khiến hắn ngã xuống đất. Dương Hạo lại lo sợ nàng có bề gì nguy hiểm, định đứng dậy đi qua đấy, nhưng đôi chân đang bị thương vốn không còn đủ lực, thấy Đường Diễm Diễm hoang mang lo lắng từ trên người tên lính bò dậy, trong tay còn cầm một mẩu kiếm nhỏ, trên mẩu kiếm máu tươi ướt đầm. Chỉ một khoảnh khắc sau đã bị mưa rửa sạch như không. Thì ra khi nãy nàng xông qua mẩu thanh kiếm kia đã đâm vào ngực tên lính.
Nàng hoảng hồn mất bình tĩnh, chạy ào lại đỡ Dương Hạo đi, Dương Hạo quay đầu nhìn xuyên qua giữa những đám cây nhìn xuống liền thấy dưới núi lại có hai tên kị sĩ đang đuổi theo, hai người tới được chân núi nhìn thấy mấy con chiến mã, lập tức xuống ngựa, hướng lên núi, cầm theo thương lên núi.
Dương Hạo đành cố nén đau đớn, nhặt một cây đao lên để làm gậy chống, khập khiễng dựa vào Đường Diễm Diễm mà chạy. Dương Hạo mang áo giáp nặng vốn đã bị trói buộc, hơn nữa vừa ngã một cái chân lại bị thương toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên người Đường Diễm Diễm. Chưa đi được bao xa hai người đều thở dốc, đến sức lực để nhấc bước lên cũng còn khó, Dương Hạo nắm tay Đường Diễm Diễm, thở hồng hộc nói: "Cứ thế này không được, cứ chạy tiếp chúng ra đến một hơi thở cũng chẳng còn."
Đường Diễm Diễm hoảng sợ nói: Vậy phải làm thế nào đây? Ta....... ta đi liều mạng với bọn chúng."
Dương Hạo ôm chặt lấy nàng nói lớn: "Nàng thật sự nghĩ kiếm pháp của nàng là giỏi lắm à?" Hắn quay đầu nhìn lại hai tên thi thể đang nằm sấp ở chỗ xa, lau giọt nước mưa trên mặt nói: "Ta có một cách, chỉ cần nàng chịu oan ức một chút."
Đường Diễm Diễm ngơ ngác nói: "Huynh..huynh định để ta chịu oan ức gì?"
Ngày đó, Lý Kế Quân tức giận đùng đùng quay về Hạ Châu, vốn định sẽ thuyết phục phụ thân đêm quân tấn công Lô Lĩnh Châu. Không ngờ hắn về tới Hạ châu mới biết Hạ châu và Nam Thổ Phiền chiến tranh lịch liệt, Phủ Châu Chiết gia thể hiện rõ sự bảo vệ cho Lô Lĩnh Châu, cho dù bọn họ không dám công khai đắc tội Hạ châu nếu dám lặng lẽ phái một đội quân đi giúp đỡ Lô Lĩnh Châu trấn thủ, thì Hạ châu cũng phải trả một cái giá rất lớn. Trong thời điểm này tự nhiên không có khả năng đánh lại cả hai địch lớn mạnh, thu binh để thảo phạt Lô Lĩnh Châu. Nguồn tại http://TruyenGGG.Com
Lý Kế Quân tức giận khó bình tĩnh, liền viết thư cho phòng ngự sử Ngân Châu là Lý Quang Nghiễm, nhờ vị thúc tộc tuổi tác tương phản, mối giao hảo trước nay xuất đầu. Lý Quang Nghiễm tất nhiên không thể đắc tội hắn, lại thêm nữa hai người qua lại cũng tốt, làm sao có thể không nể mặt hắn.
Hơn nữa, Ngân Châu cách Lô Lĩnh Châu gần hơn rất nhiều so với Hạ Châu, Dương Hạo không kiêng nể tiêu diệt tộc người Khương Hoành Sơn, sau khi giết gà dọa khỉ lại muốn mở đại hội người Khương, địa điểm đương nhiên là ở bộ lạc của Dã Ly thị xa xôi. Dã Ly thị là bộ lạc xưa nay ngang tàn bất phục là một bộ tộc giỏi chinh chiến nhất trong các bộ lạc người Khương, càng có thể ngâm công nhận là thủ lĩnh đứng đầu của tộc người Khương Hoành Sơn. Dù không thể chống lại được Ngân Châu nhưng bọn họ có một vị trí đặc biệt ở đây là sự thật không cần tranh cãi. Lô Lĩnh Châu mới thành lập, đã đạt được sự ủng hộ của Phủ châu và Lân chây, bây giờ Dã Ly Thị rõ ràng cũng đã kết thân với Lô Lĩnh Châu, một khí để Lô Lĩnh Châu vững mạnh, trước tiên sẽ uy hiếp đến Ngân Châu.
Về công về tư, Lý Quang Nghiễm đều có cớ để tất phải tiêu diệt Lô Lĩnh châu, hắn phái ra mấy con thám mã thăm dò khắp nơi, làm rõ lai lịch Lô Lĩnh Châu, hiểu được nhân vật cốt lõi giúp cho Lô Lĩnh Châu tồn tại chính là một vị tri phủ kiêm đoàn luyện sử đại nhân tên là Dương Hạo. Nếu có thể giết chết hắn thì đại họa được trừ, vì thế đã sắp đặt trước các kế hoạch chặn giết.
Nhưng nếu hắn muốn dẫn theo một đại quân đi sâu vào vùng thảo nguyên do người Dã Ly Thị khống chế, lại chẳng thể che được tai mắt kẻ khác, hơn nữa tình hình Ngân Châu hiện nay cũng rất nhạy cảm, lần này đến đây, ngoài việc theo ý của Lý Kế Quân, hắn còn có tính toán của riêng mình. Vì thế chỉ đem theo hơn hai trăm tinh binh, lại đem theo vài người ca múa tạp kĩ để che đậy tai mắt người khác, lặng lẽ lẻn vào khu vực Hoành Sơn, đường đi lần này quả nhiên không hề bị người Khương nghi ngờ chú ý.
Nhưng khi hắn nghe được sự lợi hại của quân binh Lô Lĩnh châu mà người Khương địa phương nhắc đến, Lý Quang Nghiễm lại thầm giật mình kinh ngạc, hắn không ngờ được quân đội của Dương Hạo lại có sức mạnh lợi hại này. Trong dự liệu của hắn, Dương Hạo có lẽ là một người đã nhiều lần chinh chiến thắng lợi, mới có thể tiêu diệt nhiều trại người Khương. Lần này yến tiệc Dã Ly thị tuyệt đối không đem theo toàn bộ nhân mã, hai trăm tinh binh của mình một người đọ mười, sợ hắn nữa sao.
Ai ngờ nghe sự miêu tả của người Khương bản địa, nhân mã của Dương Hạo dường như còn tinh nhuệ hơn đội quân của Lân Châu và Phủ châu, sức chiến đấu rất mạnh, lại còn ai ai cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Lúc này trong lòng Lý Quang Nghiễm không còn bình tĩnh được. Lý Quang Nghiễm là một người gan to nhưng rất cẩn thận, dù dám một mình xâm nhập, mạo hiểm tập kích nhưng không phải kẻ lỗ mãng chỉ biết dùng sức mạnh. Khi biết được dưới trướng Dương Hạo binh sĩ ai ai cũng tinh nhuệ cưỡi ngựa bắn cung, dường như không có chút nào kém đội quân tinh nhuệ của mình hắn liền không dám sơ suất coi thường động thủ.
Khi ở bên dòng sông Vô Định bất ngờ gặp Dương Hạo, vốn chính là chủ ý hắn cố ý. Hắn muốn quen biết với Dương Hạo trước, quan sát chân tướng Dương Hạo rồi mới ra quyết định. Nếu Dương Hạo khinh suất, vậy thì bất ngờ một đao giết chết hắn, sau đó đi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Dương Hạo trong lúc dự tiệc vô cùng cẩn thận, bên người đem theo các chiến sĩ dũng cảm giỏi chinh chiến, hắn từ trong thư của Lý Kế Quân còn biết được Dương Hạo là một cao thủ kiếm thuật, càng không dám khinh suất.
Nhưng đi theo đuổi đám người của Dương Hạo, mấy ngày nay hắn lại phát hiện ra đám quân của Dương Hạo chẳng thể nào được tài giỏi thiện nghệ như trong truyền thuyết, rất nhiều sĩ tốt cưỡi ngựa còn có hạn, trên thảo nguyên khi gặp phải những con dã thú, bọn họ bắn cung săn thú, mũi tên cách bắn cũng rất thấp kém đến buồn cười. Cái khiến cho người ta kiêng sợ cũng chỉ có đám thị vệ cận thân bên cạnh Dương Hạo trong đêm yến tiệc đó gồm hơn hai mươi người thôi, đống truyền thuyết đó chỉ là do người Khương Hoành Sơn tự thêu dệt đồn đại, không khỏi khiến trong lòng căm tức.
Lúc này hắn liền định bụng bất ngờ tập kích vào trại của Dương Hạo. Nhưng do Mộc Ân khi còn theo Lý Quang Sầm lang thang trên thảo nguyên, thường xuyên bị tập kích của các bộ lạc người Thổ Phiền, đã rèn luyện một thói quen bất kể bản thân ở nơi nào cũng hết sức cẩn thận. Doanh trại cho dù có dựng ở đâu, cũng phải đặt canh gác ngầm bố trí mưa gió không thể lọt qua. Lý Quang Nghiễm vốn không có cơ hội xuất ý bất ngờ tập kích doanh trại. Mục đích của hắn là giết được thủ lĩnh Dương Hạo, nếu để Dương Hạo chạy thoát, cho dù có giết chết hết đám nhân mã của hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì, đành phải nhẫn nại mà chờ đợi cơ hội tốt.
Trời không phụ lòng người, trận sương mù lớn này vừa đến, hắn liền biết cơ hội đã tới. Để thận trọng, hắn mượn đám sương mù che đậy, định diễn một màn kịch thú vị, vốn định dẫn dụ Dương Hạo ra tay, kết quả Dương Hạo chẳng có chút động tĩnh nào. Vì thế phải tùy cơ ứng biến, lại để cho con trai dẫn người đi phá trại, không ngờ lại càng thất bại, đành phải muối mặt đi đối mặt kẻ thù.
Lúc này hắn đem theo hơn hai mươi cối toàn phong pháo liền phát huy tác dụng lớn nhất có thể. Những chiếc toàn phong cối thực ra không phải để chuẩn bị cho đám người của Dương Hạo, loại vũ khí này tốc độ bắn không bằng cung tên, trên thảo nguyên khi đánh liều chết tác dụng rất có hạn. Trong dự định ban đầu của hắn, hai trăm tinh quan của hắn như một con đao sắc bén, Dương Hạo dù đem theo bảy tám trăm thị vệ tùy tùng cũng không phải địch thủ của hắn.
Nhưng do lần này đi dự tiệc Dương Hạo lại làm sao đem theo đúng bảy tám trăm người, sức chiến đấu cho dù yếu nhưng cũng là một đội quân. Cứ cho là cắt được sáu bảy trăm cái đầu heo nhưng muốn cắt được đầu Dương Hạo không phải dễ dàng. Nếu hắn chạy thoát, khó có thể chắc chắn hắn không đi vào vùng của người Khương gần đó. Hắn và người Khương Hoành Sơn có giao tình, mấy kẻ này khi thì theo người Hán, khi thì đổ về theo Hạ Châu. Cái đám tộc Khương chỉ biết đến lợi ích này khó có thể bảo đảm không có một tên nào đó gan to tày trời xuất đầu bảo vệ cho hắn, lúc đó toàn phong pháo hay lượng lớn các quả cầu lửa, khói thuốc độc hắn đem theo được dùng đối phó lại với đám người Khương vũ khí thô sơ.
Ai ngờ vũ khí này cuối cùng vẫn là dùng vào cuộc chiến với Dương Hạo, lại có thêm sự hỗ trợ giúp sức của sương mù, cung tên chẳng thể sử dụng, uy lực của toàn phong pháo gia tăng đáng kể. Cuối cùng cũng ép Dương Hạo chạy ra.Sau khi Dương Hạo chạy ra, Lý Quang Nghiễm phân thành ba người một nhóm chia nhau đi truy sát, một khi phát hiện được dấu tích khả nghi phải lập tức bắn tên liên lạc với người gần đó, nhưng do mưa lớn, âm thanh bị át đi, tác dụng không còn, đuổi theo tới nơi này trước sau cũng chỉ có hai tên.
Hai tên đó trèo lên những đỉnh núi, chỉ thấy nơi này cỏ cây rậm rạp toàn cổ thụ cao lớn, vì thế sức mưa cũng được giảm bớt, trong cơn mưa dầm dề có ba thi thể đang nằm, hai người vội vàng chạy lại. Bọn họ nắm chặt cây thương, liếc nhìn về phía nhau, rồi từng bước từng bước tiến về nơi gần đó ở phía trước………
Trên mặt đất có một thi thể nằm ngửa, yết hầu hắn bị cắt đôi, nước mưa rửa sạch nhìn thấy toàn là thịt trắng bệch, chẳng còn lấy nửa giọt máu nào, khuôn mặt người đó cũng trắng bệch, chết bất đắc kì tử.
Hai kẻ đều nhận ra người này, hắn chính là đồng bọn của họ, họ nuốt nước bọt, tiếp tục đi về phía trước xem xét, không xa chỗ đó còn đang nằm một kẻ khác, sau lưng còn cắm một đoạn đoản kiếm, nhìn quần áo, cũng chính là người của bọn chúng.
Hai người cẩn thận đi qua, dùng thương đâm xuống, kẻ đó bị lật qua, vừa nhìn tướng mại, quả nhiên cũng là người mình, hai người thở phào một cái, lại quay lại xem người thứ ba. Đây là một người con gái, mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, đang im lìm quỳ trên mặt đất, nước mưa ướt hết khuôn mặt trắng như ngọc của nàng, khuôn mặt nàng rất đẹp, da thịt rất trắng, nõn nà tựa như từng hạt mưa châu không cách nào ngưng lại được trên khuôn mặt nàng, nhưng nàng có đôi lông mi thật dài đang như đọng những giọt nước mưa, giống như thủy tinh đọng trên cánh hoa.
Người của nàng không có chỗ nào không giống một đóa hoa ngậm châu, ngưng sương đọng mưa, tuyệt đẹp.