Trong lều phát ra tiếng bước chân "rầm rầm rầm", như người đó đang dồn tất cả nỗi bực dọc của mình vào bước chân vậy, tấm mành trước lều được mở ra, Tô Ca mặt nghiêm nghị bước ra ngoài, vừa thấy Dương Hạo, nét mặt của ông ta lập tức thay đổi, ngạc nhiên nói: "Thiếu....Dương đại nhân, ngài đã đến rồi sao?"
Dương Hạo nói: "Đến rồi, nhưng chỉ có mình ta đến mà thôi. Có biến cố lớn, cần phải thương lượng với ngài một chút, ở đây...."
Tô Ca hiểu ý, vội vàng tiếp lời: "Ngài đi theo tôi." Trong lều không có ai ngăn lại, hai người phụ nữ càng cãi nhau to tiếng hơn, Tô Ca quay đầu muốn nói gifd dó, nhưng chỉ bực dọc dậm chân, rồi chui vào một căn lều mái màu trắng khác.
Lều không lớn, trên mặt đất có trải thảm, ở một góc tường là bộ ấm chén nhỏ, Tô Ca bước vào lều, lúc này với ôm ngực hành lễ: "Thiếu chủ, sao lại chỉ có mình ngài đến đây, đã xảy ra việc gì lớn rồi sao?"
"Tô Ca đại nhân không phải hành lễ làm gì, đến đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."
Dương Hạo kéo ông ta ngồi xuống, lúc này mới nhìn thấy trên cổ ông ta có một vài vết máu còn tươi, không biết là dấu vết của người đàn bà nào trong lều kia, hắn biết ý không hỏi đến việc riêng của ông ta, mà kéo ông ta ngồi xuống, kể lại sự tình mình đã trải qua, Tô Ca nghe xong sầm nét mặt, nói: "Ngân Châu Lý Quang Nghiễm...đã động thủ với thiếu chủ rồi sao?"
Dương Hạo nói: "Không sai, Lô Lĩnh Châu đang ở vào tình thế vô cùng nguy cấp, vẫn phải trốn tránh, các bộ lạc của ngài cũng cần phải nghỉ ngơi, lúc này đối đầu với Lý Thị là một việc làm không hề khôn ngoan chút nào, nhưng ai ngờ họ đã không đợi được mà động thủ rồi. Lý Quang Nghiễm hôm nay công kích thất bị, ngày mai càng có thể tập hợp được nhiều quân hơn đến đánh, đây là việc hết sức khó khăn."
Không biết Tô Ca đang nghĩ gì, nhìn gương mặt ông ta không thể đoán định được. Một lúc sau, ông ta mới mở mắt, hỏi: "Thiếu chủ, ngài định....động thủ với Lý Quang Nghiễm ngay vào lúc này ư?"
Dương Hạo lại hỏi lại: "Thực lực của Lý Thị ngài còn rõ hơn ta. Ngài thấy....nếu động thủ lúc này, thì chúng ta có mấy phần thắng?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Tô Ca trầm tư một lúc, rồi đáp: "Người Thổ Phiên đã mất vua từ lâu rồi, các bộ lạc đều tự làm theo ý mình, không thống nhất với nhau, như một đám cát vung vãi vậy, mặc dù nói là tranh đoạt đồng cỏ, giờ có mấy bộ lạc lớn ở Thổ Phiên đã liên kết lại với nhau để làm khó Hạ Châu, nhưng....họ chưa từng tiếp xức với những thứ căn bản gốc rễ ở Hạ Châu, trước giờ đều là quân Hạ Châu đi đánh họ. Thất Thị chúng ta cũng không đủ lực lượng để đấu với Hạ Châu, nhất là sắp vào mùa đông rồi, nếu không tích lũy được số lượng đủ cỏ, thì sợ rằng mùa đông năm nay khó mà sống được."
Dương Hạo cười mỉm, nói: "Mọi người đều nói Dã Ly Thị vừa thiện chiến vừa hiếu chiến, theo ta thấy, Dã Ly Thị thiện chiến không phải là đồn đại, nhưng không phải là người hiếu chiến. Tô Ca đại nhân phân tích rất có lý lẽ."
Tô Ca hơi khó xử, cười khổ hạnh: "Thiếu chủ, thực ra...có ai là thích chiến tranh đâu cơ chứ? Mục đích của việc tranh đấu là để đạt được nhiều ích lợi hơn, nhưng chẳng phải là càng đánh càng khổ hay sao..."
Ông ta trầm tư một hồi lâu, rồi ưỡn ngực nói: "Nhưng, Dã Ly Thị chúng ta không sợ phải tranh đấu, Hạ Châu là kẻ thù chung của chúng ta. Lý Quang Sầm đại nhân là người chúng ta đã mời về, Tô Ca đã từng thề với Bạch Thạch đại thần, nguyện người du mục trung thành của ngài, để ngài trở thành chủ nhân vĩnh viễn của thảo nguyên. Nếu thiếu chủ quyết định đánh, thì....Tô Ca sẽ toàn lực hưởng ứng, đánh với hắn ta đến hơi thở cuối cùng!"
Nghe được lời này của Tô Ca, Dương Hạo đã quyết tâm, biết rằng giờ đây sự ỷ lại của Thất Thị Đảng Hạng vào hắn còn lớn hơn nhiều so với sự ỷ lại của hắn vào họ, mặc dù trong tay hắn không có binh mạnh, giờ vẫn có thể khống chế được họ, giọng của hắn trở nên ôn hòa, nói: "Ngài nói đúng, đánh nhau là để giành được nhiều lợi ích hơn, chứ không phải là để bản thân mình càng đánh càng dở. Nếu giờ ta liên hợp Thất Thị các ngài lại khai chiến với Hạ Châu, vậy thì Hạ Châu rất có khả năng sẽ bỏ mảnh đất đó đi, để làm điều kiện giảng hòa với người Thổ Phiên, quay lưng tập hợp lực lượng để đánh chúng ta, dù sao thì....Chúng ta mới là mối lo lắng lớn nhất của hắn.
Giờ đây chúng ta vẫn chưa có năng lực đối phó lại với sự tấn công của Hạ Châu, đến lức đó, chẳng lẽ lão bách tính của Đảng Hạng Thất Thị và Lô Lĩnh Châu ta tất thảy rút về Châu Phủ Lân Châu, nhường cả mảnh đát Hoành Sơn cho chúng hay sao? Khi chúng ta phải nhẫn nhịn, sự nhẫn nhịn của chúng ta, thân phận của nghĩa phụ, đồng minh Thất thi, giờ vẫn phải bí mật không tuyên truyền ra ngoài, không thể dương dương tự đắc được."
Tô Ca buồn bã nói: "Lý Quang Nghiễm đã ra tay với thiếu chủ, hắn sẽ không chỉ dừng lại ở đó đâu. Thiếu chủ đã không muốn ra tay với hắn ta, thì làm sao đối phó được với sự tấn công sau này của hắn?"
Dương Hạo ung dung nói: "Lần này Lý Quang Nghiễm đến, bước đầu tiên là phải giết ta ngay giữa đoạn đường, để lập uy. Nếu không thành công, thì sẽ rút lui về chờ đến lần sau, hủy hoại thương đội của ta, phá hoại mục đích bao trọn Hoành Sơn của ta. Sau đó, ra mặt trên đại hội, ngăn chặn bộ lạc Chư Khương hòa hợp với Lô Lĩnh Châu ta.
Còn về việc đem binh đến sát phạt Lô Lĩnh Châu, phải đợi đến khi hắn giải trừ được sự uy hiếp của người Thổ Phiên đã. Còn ta, chỉ có thể nhìn chiêu phá chiêu mà thôi, mục đích chỉ có một, bảo đảm cho Lô Lĩnh Châu ta được yên bình, không bị chịu sự uy hiếp đến từ Lý Thị, để Lô Lĩnh Châu và Thất Thị Đảng Hảng được nghỉ ngơi, tích lũy lực lượng, đến khi ta có đủ bản lĩnh để lật đổ hắn thì sẽ tiến công vào Hạ Châu sau!"
Hắn khom lưng vẽ một nét trên tấm thảm bằng đầu mũi tay, rồi nói: "Muốn đạt được mục đích này, ta đã sống sót về được đến đây, thì thương đội của ta cũng phải hoàn toàn không bị tổn hại gì đến được đây, nếu làm được vậy thì có nghĩa là đã phá vỡ được bước đầu tiên của Lý Quang Nghiễm. Lý Quang Nghiễm dù không giết được ta, cũng không phá hoại được thương đội của ta, hắn cũng sẽ đến dựa vào sức lực của quân Ngân Châu.
Chử Khương Hoành Sơn là một nắm cát, bản thân nó dù là đối với phe nào đi chăng nữa đều không có đủ uy lực, nhưng nếu có người kéo họ đến sau lưng hắn, thì có thể giành được lực lượng lớn. Sự phát triển của quân đội, tình báo, thế lực, đều có được sự bảo vệ. Vì thế, họ là điều quan trọng mà mọi phe đều muốn giành lấy, chúng ta muốn tạo được chỗ đứng, tất nhiên không thể bỏ qua được nguồn lực này. Vì thế, chúng ta phải đảm bảo tất cả người đứng đầu của Chử Khương Hoành Sơn đều đứng ở phía chúng ta.
Lý Quang Nghiễm không đạt được múc địch của mình vẫn không dừng lại, chỉ đợi việc của Thổ Phiên, hắn nhất định sẽ ra quân, gây sức ép cho mọi bên, không bằng chúng ta chủ động xuất kích, tạo cho Lý Thị chút phiền phức, tiêu trừ uy hiếp đến từ Ngân Cahau, làm cho hắn không dám động đến Lô Lĩnh Châu của chúng ta nữa."
Tô Ca nói: "Bước đầu tiên rất dễ đạt được, thương đội của đại nhân vẫn còn ở sông Vô Định, chỉ cần ta phải một đội quân đi làm hộ vệ là có thể đảm bảo họ an toàn đến được bộ lạc của ta. Bước thứ hai, dưới sự uy hiếp của Lý Quang Nghiễm mà vẫn bao trọn được Chư Khương của Hoành Sơn, sợ rằng việc này....rất khó.
Trong Chư Khương của Hoành Sơn giờ chỉ còn Dã Ly Thị chúng ta hoàn toàn sống dựa vào du mục, những bộ lạc khác đều là nửa du mục nửa canh tác, còn có bộ lạc dựa vào buôn bán làm kế sinh nhai, họ đã định cư ở một chỗ 10 năm nay, có chỗ ở ổn định, nên nghi kị rất nhiều việc, những ích lợi thiếu chủ có thể mang đến cho họ rất có hạn, nếu so sánh với uy lực quân Ngân Châu, họ đứng về phía nào, điều này rất có có thể đảm bảo được. Dã Ly Thị ta mặc dù là bộ lạc lớn nhất Hoành Sơn, nhưng không làm cách nào có thể uy hiếp họ phục tùng chúng ta."
Ông ta thở dài, rồi lại nói: "Nhất là điều thứ ba, thiếu chủ vừa không muốn giơ ngọn cờ của Lý Quang Sầm đại nhân vào lúc này, hội họp Đảng Hạng Thất Thị tiến đánh vào Hạ Châu, vừa không có đủ thực lực để đơn độc đánh Hạ Châu Hoặc Ngân Châu, vậy thì làm sao có thể gọi là chủ động xuất kích, tiêu trừ uy hiếp đến từ Lý Thị được?"
Dương Hạo gật đầu nói: "Không sai, điểm thứ nhất này cần phải có sự giúp đỡ của Tô Ca đại nhân. Tôi đến đây bằng cách đi đường vòng và đổi ngựa, chỉ dùng thời gian một ngày một đêm. Một ngày một đêm đó, người ngựa của ta có lẽ vẫn phải ở bên cạnh sông Vô Định chờ tin tức của ta, Lý Quang Nghiễm sẽ không bỏ cuộc, nhất định đóng quân ở ngay gần đó. Nếu Tô Ca đại nhân có thể phái một đoàn quân đến giúp đỡ người của ta thì thật là tốt quá."
Tô Ca ung dung nói: "Việc này thì dễ dàng. Nhưng...sinh tồn trên thảo nguyên là điều không dễ dàng chút nào, phải đối chọi với trời với đất, bão to gió lớn, đều là những thứ có thể cướp đi tính mạng bất cứ lúc nào. Không chỉ thế còn phải đối chọi với đàn thú dữ và những bộ lạc khác, vì thế những người trên thảo nguyên của ta chỉ sùng bái sức mạnh tuyệt đối.
Nếu thiếu chủ cần dựa vào người của Dã Ly Thị chúng ta bảo vệ mới có thể làm cho thương đội của ngài an toàn cập bến, nhất định sẽ gặp phải sự khinh thường của những người đứng đầu bộ lạc khác, danh tiếng thiếu chủ tạo được nhất định sẽ tiêu tan. Nếu muốn thuyết phục những người đứng đầu Chư Khương đứng về phía thiếu chủ là điều không thể xảy ra. Còn về điểm thứ ba, Tô Ca ta nghĩ mãi mà không hiểu được."
Dương Hạo cười hết sức bình tĩnh: "Thể diện quan trọng nhưng không thể cứ sống chết đòi thể diện được, lần này ta đến đây, để bí mật thực lực, nên đã không dùng đến người và ngựa của nghĩa phụ, đó chính là một lực lượng bí mật của ta, nếu làm lộ ra, thế lực này đặt trước mặt thế lực mạnh hơn là Hạ Châu cũng không là gì."
Những người bảo vệ thương đội đều là những người dân vừa chuyển thành binh lính, sức chiến đấu có hạn. Lần này ta đến, vốn là muốn bàn việc làm ăn với những người Chư Trại để tăng thêm tình cảm đôi bên, họ đã lĩnh giáo sự lợi hại của ta, chắc chắn không cần dẫn quân đông đến để tô vẽ thế lực. Giờ đây tất cả đều đổ xuống sông xuống biển, bị người khác coi thường cũng là điều khó tránh khỏi. Có điều binh pháp đã nói rằng: "Ta mạnh thì biểu thị địch yếu, ta yếu thì biểu thị địch mạnh, giờ đây tỏ ra mình yếu với mọi người, thì có thể làm mê hoặc Lý Quang Nghiễm tốt hơn, chúng ta không thể tính toán sự được mất lúc này.
Còn về điểm thứ hai, tin ta vội đến đây, mong Tô Ca đại nhân nhất thời bảo mật, đồng thời thông báo với những người đứng đầu Chư Trại, nói rằng ta có việc nên đến trễ vài hôm, đại hội sẽ lùi vào ba ngày sau. Giờ còn hai ngày mới đến lúc mở đại hội, thêm ba ngày nữa là năm ngày, thương đội của ta chầm chậm đến đây, đúng lúc có thể kéo chân được Lý Quang Nghiễm. Trong mấy ngày này, phải nhờ Tô Ca đại nhân giới thiệu rõ ràng kỹ lưỡng với ta về tình hình của bộ lạc và tính tình của những người đứng đầu bộ lạc Chư Khương, sau đó mời họ đến từng người một, ta sẽ cố hết sức để thuyết phục họ."
"Thiếu chủ, những người đó giảo hoạt như hồ ly tinh, sợ rằng là…."
"Điều này thì ngài yên tâm". Dương Hạo tự tin cười nói: "Ta không thể đảm bảo tất cả những người đứng đầu bộ lạc đó đều nghiêng về bên chúng ta, nhưng có thể đảm bảo đại bộ phận, nhất là những người đứng đầu bộ lạc lớn, chọn cách hợp tác với chúng ta."
Tô Ca không biết Dương Hạo lấy đâu ra sự tự tin đó, nhưng hắn chưa nói rõ nên không thể hỏi được, ông ta lại nghĩ một lúc, bồn chồn nói: "Vậy điểm thứ ba mà thiếu chủ nói..."