Hách Liên Hạ Thiên là tiểu thủ lĩnh trông coi Phong Hỏa Đài Thất Tinh Dịch. Thủ lĩnh ở Trung Nguyên dùng để chỉ người đứng đầu, đều không phải xác lập chức quan, ở trong Lý Thị quân lại là chức quan sĩ quan cấp cao, tiểu thủ lĩnh, chính thủ lĩnh, thủ lĩnh đều là chức quan chính thức. Tiểu thủ lĩnh Hách Liên Hạ Thiên quản tám binh sĩ, tám binh sĩ phân bốn nhóm, ngày đêm luân phiên nhau trông nom Phong Hỏa Đài cao ba trượng.
Quân dịch hướng bắc của Ngân Châu mỗi năm đều nảy sinh ra những mâu thuẫn nho nhỏ với người Thổ Phiên, người Hồi Hất, người Khiết Đan. Phong Hỏa Đài vẫn có tác dụng của nó nên quân dịch hướng nam trong hơn mười năm nay không dùng đến một lần nào. Bất kì việc quan trọng nào cũng vậy, nếu như mười năm cũng yên tĩnh như này, người chấp hành nó cũng không khỏi sinh ra lười biếng mà lơ là mọi chuyện, Hách liên Hạ Thiên cũng đã coi cái chuyện quan trọng nhất là trông coi phong hỏa đài thành việc dễ dàng nhất.
Hách Liên Hạ Thiên năm nay đã năm mươi tư tuổi, là một lão binh vô công rồi nghề, hắn chậm thăng chức. Sáu mươi tuổi thì cần phải giải ngũ về quê, hắn giờ chỉ là một tiểu thủ lĩnh, việc duy nhất của hắn chính là cả ngày tuần sát ở Phong Hỏa Đài, tuy không béo bở gì, nhưng cũng rất thoải mái.
Mùa xuân năm ngoái, vợ hắn bệnh mà chết, đứa con gái cũng sớm lấy chồng, chỉ còn lại mỗi mình lão Hách Liên cô độc một mình, thỉnh thoảng ốm vặt, phải phó thác cho những phụ binh nấu cơm, ngày qua ngày đều rất thê lương. Nhưng giờ hắn lại cảm thấy mỗi ngày đều tươi đẹp, đến nỗi cả ngày không kể là gặp ai, đều nở nụ cười, cười đến mức mắt hắn híp lại, khóe mắt hắn nhăn nheo. Vì…hắn đang cố tìm một người vợ.
Hôm trước có một đôi chị em chạy nạn vào Thất Tinh Dịch, hắn nhìn thấy hai chị em này, thuộc hạ của mình mấy tên phụ binh đang trêu chọc cô gái kia. Hai chị em đó, người chị xinh xắn, dáng người cao gầy, khuôn mặt quyến rũ, người em thì khỏe mạnh kháu khỉnh.
Hách Liên Hạ Thiên lên phía trước hỏi han nguyên do, mới biết được hai chị em này vì trong nhà có sự xích mích với người bộ lạc hắn, bố mẹ bị giết trong lúc đánh nhau, hai chị em chạy suốt đêm ra khỏi Hoành Sơn rồi mới đến nơi này, những bộ lạc lớn nhỏ của Hoành Sơn đều vô cớ mà nảy sinh ra xích mích, Hách Liên Hạ Thiên nghe xong thì cũng không lấy làm lạ.
Hách Liên Hạ Thiên thấy hai người, cô gái thì trẻ mà cậu bé thì chỉ tầm choai choai, nên cũng không đề phòng gì, Hách Liên Hạ Thiên liền quát bọn phụ binh không được trêu chọc cô nương, rồi thu xếp ổn thỏa chỗ ở cho họ.
Các binh lính trông coi Phong Hỏa Đài liền thôi không trêu nữa, bọn chúng thích chiếm được thiện tâm của lão già Hách Liên sao?
"Tận Xa, lão gia ta khi nào làm việc thiện? Làm việc thiện là điều không tưởng".
Hách Liên Hạ Thiên ngồi chồm hỗm ở sân tủm tỉm cười nói một mình. Hai tên binh phụ ngồi bên cạnh, ba người ngồi chồm hỗm ở đằng đó nói chuyện.
"Trong nhà yên tĩnh quá".
Hách Liên Hạ Thiên than vãn, quay đầu nhìn căn phòng của mình, rồi mặt mày hớn hở nói:
"Nhưng hai chị em này vừa vào cái thì không vậy nữa, có hơi người, hai ngươi nhìn xem, giờ cái tiểu viện của ta yên tĩnh làm sao. Hắc! Đầu phòng sáng sủa, về đến phòng ta cũng không cần phải lục đục nấu nướng nữa, vừa vào phòng thì có cơm nóng ăn".
"Ồ…, ta chính là nói, cái đầu của ngươi trở nên tốt bụng như này từ khi nào vậy, thật là khéo léo đó, có được hai chị em kia làm con gái nuôi, con trai nuôi, căn phòng của ngươi trong ngoài đều có người lo liệu, đến khi già cũng có người chăm sóc".
"Tận Xa, nhận con nuôi làm gì, khuê nữ nhà ngươi gả cho người ta cách hai trăm dặm, khó khăn lắm mới về thăm ngươi được một chuyến, chăm nom còn chưa xong, lại còn nhận con nuôi sao?"
Hách Liên Hạ Thiên cười vui vẻ nói: "Các ngươi chưa nhìn thấy cô nương kia xinh đẹp lắm sao, tuy câm điếc, nhưng dáng người của cô nương ấy vừa vặn, khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào mới nở, chẹp chẹp, khiến người ta thèm thuồng làm sao".
Hách Liên Hạ Thiên cười híp cả mắt vào nói:
"Hai chị em nhà nó không nhà không cửa, giờ toàn bộ dựa vào ta, lão già ta đang cân nhắc, chờ mấy ngày nữa quen rồi thì ta sẽ nói với cô nương đó, nàng sẽ trở thành vợ kế của ta, vợ ta cũng chết được hơn năm nay rồi, không có vợ bên cạnh kể ra cũng buồn". truyện được lấy tại truyenggg.com
"Không phải đó chứ, ông lão Hách Liên này…"
Một phụ binh cười nhạt nói:
"Cô nương người ta sẽ đồng ý sao, ngươi cũng cần phải xem xem ngươi nhiều hơn người ta bao nhiêu tuổi chứ, như vậy có xứng đôi không hả ông lão ơi?"
Hách Liên Hạ Thiên không đồng ý nói:
"Tận Xa, lão gia ta tuy lớn tuổi rồi, nhưng bọn họ lạc đến nơi này, lại không có ý định bỏ đi, hơn nữa nói cho ngươi biết, họ ăn của ta, sống chỗ của ta, đến lúc đó muốn đi, có được không hả, đến một đồng bọn chúng cũng không có, đi sao được?"
Hách Liên Hạ Thiên thở dài, lẩm bẩm:
"Đến lúc đó, lão gia ta sẽ thoải mái hơn nhiều, việc tuần tra thị sát Phong Hỏa Đài vào mùa đông rét lạnh, vừa về đến phòng, có cơm canh nóng, còn có người con gái đẹp ngồi sưởi ấm cùng nữa, nghĩ thôi mà đã thấy thích rồi. Các ngươi nói xem, lão gia ta có sự khởi đầu may mắn không, mùa đông sắp đến rồi, nhưng với ta nó là mùa hè…"
Hách Liên Hạ Thiên nghĩ nghĩ rồi tủm tỉm cười một mình, thì nghe thấy tiếng kèn "Uu…" vang lên, Hách Liên Hạ Thiên ngẩn người ra, rồi vịn tay vào gối đứng lên, ngẩng cổ nhìn lên trên Phong Hỏa Đài:
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Hắn trầm lặng một lúc không nói gì, rồi hắn nhảy dựng lên mà mắng:
"Đồ rác rưởi, thay nhau phòng thủ mà cũng có kẻ nhàn hạ mà ngủ được sao? Nếu thực xảy ra chuyện gì, lão gia sẽ lột da các ngươi".
Một binh sĩ bên cạnh khuyên:
"Hách Liên lão gia, rõ như ban ngày thế này, nếu như có người sờ nhẹ vào cánh cửa, lẽ nào thủ thành lại là bọn mù mà không thấy sao? Nên chúng đã sớm dùng tiếng kèn mà làm dấu hiệu, ngươi đừng lo lắng quá như vậy, ta trèo lên trên xem thế nào…"
Nói xong liền đi nhanh về phía cầu thang.
Lúc này phía cửa thành lại vọng lại một tiếng kèn ngắn ngủi, một âm thanh khiến người ta phát sợ, Hách Liên Hạ Thiên giậm chân kêu lên:
"Con mẹ nhà nó chứ, xảy ra chuyện thật rồi, mau, mau trèo lên trên, mau nhả khói báo động, mau lên…"
Hắn vừa nói đến đây, một binh sĩ đứng bên cạnh chới với, ngửa cổ về phía sau, cổ họng hắn bị đâm bởi một mũi tên sắc nhọn, hai con mắt của Hách Liên Hạ Thiên không chớp, trừng trừng nhìn cận cảnh đó, người đó chới với một lúc rồi ngã xuống.
"Là…là tên nào?"
Chân tay Hách Liên Hạ Thiên lạnh ngắt, miệng run run hỏi, hắn không dám quay đầu lại, lúc này, hắn nhìn thấy một người xuất hiện ở Phong Hỏa Đài, một thiếu niên khỏe mạnh, tay cầm cung tên, lạnh lùng nhìn về phía bọn binh lính.
Ngay sau đó, có một bàn tay bịt nhanh miệng hắn, một thanh tiểu đao sắc bén cắt đứt cổ họng hắn, sau đó có bóng dáng người đàn bà đi qua, chạy về hướng Phong Hỏa Đài.
Hách Liên Hạ Thiên nằm trên mặt đất, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô gái câm điếc kia, nàng giống như một con vượn đang chạy tới phía trên, cô ta thực là đang chạy, Phong Hỏa Đài cao ba trượng, cô ta dường như dồn hết sức lực chạy lên trên.
Hách Liên Hạ Thiên giống như một con gà bị cắt cổ, người run rẩy, phun ra một chút máu tươi ở cổ họng. Hắn biết mình sẽ chết:
"Lão gia ta…cuộc đời là một người đứng đắn, ngay cả, ngay cả ngón tay của ta cũng không dích chàm. Người đứng đắn....Ôi…cô gái câm điếc kia cuối cùng là ai vậy, cô ta…sinh con đẻ cái mới là đoan trang, học đòi đàn ông chém chém giết giết, ngươi giết ta...đánh được Ngân Châu không? Tận Xa…"
Mấy vị đứng đầu đứng lên mời rượu, Lý Quang Nghiễm tiếp chỉ, đợi mấy vị đứng đầu mời rượu xong, thì mới cười và nói:
"Bổn quan chỉ là du săn đến đây, sự kính phục dâng trào trong lòng, mới đến gặp Tô Khạc đại nhân. Chư vị thủ lĩnh của các bộ không cần phải câu thức gì, mời mời mời, mọi người mời ngồi, chớ vì bổn quan đến mà khách khí nhé, ha ha…"
Lý Quang Nghiễm ngồi ở ghế chính giữa, nói chậm rãi, thân mật, khiến người ta có cảm giác như một bị chủ nhân bình thường. Chủ nhân chân chính Tô Khạc ngồi bên cạnh, đối diện với Dương Hạo. Tiểu Dã Khả Nhi ngồi bên cạnh phụ thân, bộ mặt cực kì khó chịu, nhưng trong trường hợp thế này, căn bản không đến lượt hắn nói.
Tô Khạc tươi cười nói:
"Hôm nay Lý đại nhân đến thăm, là việc đại sự bậc nhất của trại trung ta, những chuyện khác đều gác lại cái đã, hơn nữa chúng ta cũng không có việc gì quá gấp gáp, tốt nhất phải làm cho đại nhân vui, đại nhân, mời!"
Dương Hạo chen lời nói:
"Lý đại nhân, hạ quan nghe nói, người Nam Thổ Phiên đang xung đột vũ trang với Hạ Châu Lý đại nhân, Bắc Thổ Phiên nếu như nay cũng không yên ổn, vào thời khắc căng thẳng này, đại nhân sao còn có thời gian nhà hạ du săn thảo nguyên vậy?"
Lý Quang Nghiễm cười lạnh lùng nói:
"Lý Thị Ta sống ở phía tây bắc biên thùy, dân chúng kinh doanh hơn trăm năm nay, có một cái gốc vững chắc, ai có thể lay động nó đây? Đội binh Ngân Châu tinh nhuệ, tường thành cao, Bắc Thổ Phiên chỉ cần rục rịch, bổn quan triển khai quân, lấy uy, bọn cường đạo lập tức sẽ lặng lẽ rút lui, không dám làm gì nữa. Và sẽ trở thành một trò hề".
Dương Hạo cười nói:
"Chim dữ dựa vào đôi cánh, mãnh thú dựa vào móng vuốt. Các binh sĩ, thực kỳ lạ. Sợ rằng người Thổ Phiên dùng kế nghi binh, đại nhân tuy có đội quân tinh nhuệ, dũng mãnh thiện chiến, nhưng một khi địch nhân sở hở, cũng không tránh khỏi…"
"Ha ha, nếu ai đó muốn có âm mưu quỷ kế gì với ta, thì đó chính là tự chui đầu vào chỗ chết, hắn dám đến, bổn quan sẽ đích thân dạy hắn một bài học và hắn sẽ không có đường về nữa.
Thành Ngân Châu nếu là tảng đá, bọn địch bên ngoài sẽ sợ hãi, nhưng tường thành kiên cố như vậy, nếu như người của mình đào khoét một góc tường, thì tường thành sẽ bị sụp đổ, cho nên…cái mà bổn quan để ý tới chính là nội gián, nếu như ai đó ăn cây táo rào cây sung với Lý gia ta thì…" Hắn lẩm bẩm.
Dương Hạo cười hì hì, mắt đánh sang nhìn sự bất an của các thủ lĩnh bộ lạc, nói:
"Lý đại nhân quá lời rồi, ta ngươi đều là con dân Đại Tống, nguyện phục tùng một hướng, làm sao có chuyện ai đó gây bất lợi cho Đại Tống ta. Xem ra, Lý đại nhân trấn phủ Ngân Châu, các chư bộ người Khương Hoành Sơn chẳng lẽ không chịu đại nhân chịu sự quản lý của đại nhân sao?"
Lý Quang Nghiễm cười nhạt, ánh mắt đảo nhẹ qua, nhìn xem phía chính diện và hai bên các thủ lĩnh nói chuyện, hắn cầm lấy chiếc dao nhỏ, ung dung cắt miếng thịt dê, chấm muối đưa lên miệng, rồi mới cười nói:
"Dương đại nhân, khu vực tây bắc không giống với Trung Nguyên. Ngươi cũng biết mười năm trước Tiết độ Vĩnh Yên Chiết Đức Ỷ một lòng phục tùng Quan Gia Khai Phong, Quan Gia đã từng chính mồm nhận lời hắn: "Con cháu về sau, sẽ được làm việc trong Tri phủ châu".Hạ Châu Lý Thị ta, Lân Châu Dương Thị, thực ra cũng giống nhau. Trong vòng địa bàn của Lý Thị, có thể tự chiêu mộ binh sĩ, tự trù binh nộp thuế, thậm chí…còn tự quyết định được việc dụng binh!"
Câu cuối cùng, hắn gằn giọng nói, một vài thủ lĩnh ghé vai nhau thì thầm gì đó, Lý Quang Nghiễm ngồi thẳng dậy, ngạo nghễ nói: "Nói sai rồi, quyền lực như này, thực ra Lý Thị ta cũng thuộc vào bậc ngang hàng với Vua Phiên, Quan Gia tín nhiệm ân sùng như này, Lý Thị ta cũng phải có trách nhiệm đại trung với triều đình, vì Quan Gia mà giữ yên trấn Tây Phiên. Mà mong rằng tây bắc sẽ ổn định, việc này, tuyệt đối không được đi sai đường".
Hắn cúi người xuống, năm ngón tay hơi cong, cười nhạt nói:
"Đối với tộc người ăn cây táo rào cây sung thì chỉ để bọn ngựa xé xác. Nếu như có bộ lạc nào đó cả gan dám câu kết với người ngoài sau lưng ta, có mưu đồ gây rối, ta Lý Quang Nghiễm đây sẽ xóa sổ hắn khỏi bộ tộc của mình.
Trong lều lớn im ắng, các thủ lĩnh nín thở không nói gì, tựa hồ như một cây kim rơi xuống cũng sẽ nghe thấy vậy, không những các thủ lĩnh có bộ mặt khó coi, mà ngay cả Tô Khạc cũng dở khóc dở cười, Dương Hạo thì lại cười to nói:
"Lý đại nhân không hổ danh là tướng lĩnh thống binh, thật là uy phong, thật là khí khái. Sống những ngày yên bình mà nghĩ đến những ngày gian nguy thực là khâm phục, song đại nhân nghĩ nhiều như vậy có quá lắm không? Hạ quan trên đường tới đây, chỉ thấy các bộ lạc yên bình làm ăn buôn bán, cuộc sống hòa thuận, vì vậy có thể thấy Lý tiết độ quả thực rất công chính nghiêm minh, làm gì cũng có kỷ cương đạo lý, xem ra sẽ chẳng có ai dại gì mà câu kết với bọn người ngoài như Thổ Phiên, Hồi Hất hay Khiết Đan đâu, như vậy sẽ không có lợi gì cho Đại Tống ta cả".
Lý Quang Nghiễm lại một lần nữa nhấn mạnh Lý gia, Dương Hạo thì lại nhắc đến Đại Tống, những lời nói nào là an cư lạc nghiệp, hòa thuận gắn bó, khiến nét mặt của các thủ lĩnh đều không tự nhiên, cách đây không lâu, Dã Ly Thị còn tập hợp lực lượng với Đảng hạng Thất Thị đánh Hạ Châu, Hoành Sơn chia làm ba không ai quản, bộ lạc người Khương lại càng thêm hỗn loạn.
Hạ Châu và Phủ Châu, Lân Châu khai chiến, bọn họ hôm nay giúp đỡ bên này, ngày mai giúp đỡ bên kia, vừa là địch vừa là bạn, một khi xảy ra chiến trận thì thực là khinh khủng. Hạ Châu nếu như có chiến với Phủ Châu và Lân Châu, các bộ lạc lớn nhỏ Hoành Sơn sẽ thành hôm nay ngươi đến đánh lén ta, ngày mai ta đến tấn công ngươi, tóm lại, quanh năm suốt tháng sẽ không có lúc nào ngơi, với tình hình như vậy, làm sao mong một ngày có thể yên bình mà an cư lạc nghiệp được. Những lời mà Lý Quang Nghiễm nói rõ ràng là cảnh báo các bộ lạc không được tới quá gần Lô Lĩnh, nhưng những lời mà Dương Hạo nói thì lại có ý ngầm phản lại, nhưng bọn họ đều cảm thấy có chút bức xúc.
Nhưng Lý Quang Nghiễm lại không tỏ vẻ tức giận gì, hắn cười ha hả và nói:
"Ta đây tính tình thẳng thắn như cây cỏ vậy, nếu có lời nào không hợp thì bỏ qua cho ta, việc binh đao va chạm tất cũng có. Nhưng đều đó đều là cuộc chiến khí phách cả, cương đao còn có bao bọc, vết thương hở thì cần được băng bó, mọi người vẫn là huynh đệ của nhau, sẽ không vì thế mà gây hiềm khích. Dù sao chúng ta cũng cùng tổ cùng tông, là người một nhà, môi hở thì răng lạnh. Nhưng nếu như có ai đó câu kết với người ngoài, thì sẽ không có đường sống, trong mắt ta, hắn không bằng một hạt cát".
Dương Hạo cười mỉm nói:
"Hạ quan hôm nay có thể ở đây hội ngộ cùng với các vị thủ lĩnh, chuyện trò vui vẻ, cơm no rượu say, chính là nhờ có một Lý đại nhân hào kiệt như vậy trấn thủ Ngân Châu, là lá chắn cho tây bắc ta chống đỡ kẻ thù bên ngoài. Lý đại nhân sợ có nội gian, kể cũng đúng. Nhưng…Thổ Phiên cũng tốt, Hồi Hất cũng vậy, giờ Nam Thổ Phiên xảy ra chuyện, họ có dịp để gặp nhau, khó bảo toàn sẽ không nhân cơ hội đó mà gây khó dễ, Lý đại nhân là thủ lĩnh của Ngân Châu, xa khu trung tâm, chẳng lẽ lại dựa vào Trình tướng quân hay sao?"
Lý Quang Nghiễm nhướn mày, cười mỉm hỏi vặn lại:
"Ngân châu ta có hàng rào là rừng rậm, lao không thể xuyên, Dương đại nhân cho rằng ai có thể phá nó đây?"
Nạp Mộc Hãn phá thành rồi.
Thất Tinh Dịch là trạm dịch thứ nhất bao ngoài của Ngân Châu, tuy nói Ngân Châu phía bắc hiện giờ tình hình gấp rút, nhưng tuyến nam vẫn bình yên vô sự, quân trấn giữ biên cương đã mất đi sự cảnh giác, to gan lớn mật hành hung, mạo danh vào thành, qua cửa thành cũng không phải là chuyện khó. Người ta gọi nó bằng cái tên Phong Hỏa Đài. Phong Hỏa Đài một khi phát tín hiệu ra, thì cũng không dùng đến kế hoạch mời những trạm dịch còn lại.
Những khinh kị binh chạy đến, quân nhu lương thực, cũng không cóvũ khí công thành, sự lựa chọn duy nhất chỉ có thể là tốc chiến tốc thắng, về phương diện của Ngân Châu là: sẽ không cho bọn chúng thời gian để tấn công các quân dịch. Đồng thời, cũng chỉ có thể cầm cự được cửa thứ nhất, không để lọt tin ra ngoài, thì mới có lợi gạt bỏ những tòa quân dịch về sau, tạo thành một cái kì tích Ngân Châu bị thương nặng.
Thất Tinh Dịch buông lỏng như vậy, thì mấy tòa quân trấn cũng n buông lỏng, ngày càng bỏ qua hình thức và sự đề phòng, kiểm tra người ngựa thông qua các trạm dịch phía trước, thậm chí cũng không có hình thức nữa. Những con hổ từ nhỏ được nuôi dưỡng trong lồng, đến một con trâu cũng không đấu lại được. Binh lính ở các trạm dịch an nhàn như vậy, cũng sẽ không phải là một quân đội mạnh khiến cho người ta vừa nghe đã hồn bay phách lạc.
Cho nên đối với Thất Tinh Dịch này, Dương Hạo trước tiên phái Mục Vũ khéo léo xê dịch và Bích Túc hóa trang đi đến Thất Tinh Dịch, tìm cơ hội tiếp cận Phong Hỏa Đài, lại bảo Mộc Khôi dẫn hơn mười tay cung giỏi theo mình tiêu diệt, tiện thể rèn luyện thực tế cho có kinh nghiệm luôn, mục tiêu vẫn là Phong Hỏa Đài. Thực hiện mấy việc đó, thì cần phải bảo đảm được cho Phong Hỏa Đài không dấy lên làn khói báo động.
Mộc Khôi và mười mấy người đi trước vào thành, phân chia nhau chiếm cứ mấy quán trà xung quanh Phong Hỏa Đài, có một cái bàn cạnh cửa sổ của quán rượu, bên ngoài là mấy tên đứng canh gác, giống như đang tìm cái gì đó. Nếu như không phải là Bích Túc và Mục Vũ đã vượt qua hàng rào binh lính, bọn họ thì cần phải cùng một lúc bắn tên, lợi dụng những mũi tên thần tốc bắn xa hằng mấy trăm bước chân để giết quân trấn giữ Phong Hỏa Đài, sau đó tăng tốc tiến gần, ngăn cản có người leo lên trên, đồng thời phát hiện ra giao thông hào để phá thành.
Giờ Mục vũ và Bích Túc đã lẻn được vào thành, trên Phong Hỏa Đài có mấy tên trấn giữ. Bọn chúng có thể tìm được những tin tức chính xác nhất. Do bọn chúng ra tay bảo đảm, đám người Mộc Ân hoàn toàn có thể thay thế bổ sung cho nhau. Khi cửa thành của Thất Tinh Dịch truyền tới những tin cấp báo, Mục Vũ vẫy tay, phát tín hiệu.
Vừa nghe thấy tiếng kèn vang lên, Đảng người Mộc Ân đột nhiên động. Ngồi trong quán trà, những tên đàn ông vạm vỡ trong quán rượu đột nhiên nhảy dựng lên như ngồi vào đống lửa, bọn chúng chạy bổ xô về phía Phong Hỏa Đài.
Phong Hỏa Đài bị mấy tên đàn ông vạm vỡ lưng thắt đao này bao vây, kêu gào tiến lên, một đao bổ vào hàng rào, có sự va chạm. giống như con trâu điên mất đầu mất đuôi lao thẳng tới Phong Hỏa Đài.
Cùng lúc đó, hơn hai trăm kỵ binh tinh nhuệ xông tới thành như một dòng nước lũ ào ạt tràn về, quét sạch mọi vật cản, lao thẳng tới quân doanh của quân thủ thành quân trấn giữ, dòng người la hét, tiếng ngựa hí vang, tiếng bước chân rầm rầm như sấm, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
Ánh mắt của ông chủ cửa hàng "Tiệm Mười dặm bánh bao thơm" há hốc mồm, có rất nhiều kỵ binh và khoái mã lao qua cửa hàng hắn như gió lốc, hắn ngẫm nghĩ ngôn ngữ mà những tên đàn ông la hét, rồi đột nhiên tỉnh lại, xoay người đi về phía hầu bàn trong tiệm, điên cuồng mà hét to:
"Bọn chúng là người Thổ Phiên, bọn chúng là người Thổ Phiên, ông trời ơi, người Thổ Phiên vào Ngân Châu ta tấn công Thất Tinh Dịch rồi, mau đóng cửa tiệm, mau đóng cửa tiệm, con mẹ nó còn ngây ra mà tìm đường chết ah…"
Toàn bộ Thất Tinh Dịch đã lâm vào cảnh hỗn loạn, bách tính môn dân chạy toán loạn, các tiểu thương đóng chặt mọi cửa, khắp nơi đều là những con ngựa to khỏe tiến vào thành với những tên kỵ sĩ dũng mãnh, đấu đá trong Thất Tinh Dịch nhỏ bé, có giết, có phóng hỏa, lưỡi đao hễ gặp người là chém, trường thương hễ gặp người là đâm, mũi tên bay loạn xạ, thủ quân của Thất Tinh Dịch giống như rắn mất đầu toán loạn cả lên, hoàn toàn mất đi sự chỉ huy, bị những đội binh tinh nhuệ xông vào thành tấn công.
Quân địch tập kích Thất Tinh Dịch là những người mặc trang phục người Khương, hạ lệnh tiêu hủy các phòng ốc, theo lệnh giết hại các binh sĩ, chúng nói ngôn ngữ Thổ Phiên. Thời điểm nguy cấp, một người vốn có thể nói ra những ngôn ngữ không cần đến bộ óc suy nghĩ, đương nhiên là dùng những ngôn ngữ mà hắn thông dụng nhất. Huống hồ, đã phá cửa thành xong, bọn chúng cũng không cần phải tiếp tục che dấu thân phận làm gì nữa. Nghe tiếng Thổ Phiên mà bọn chúng nói, khu vực dân tạp cư của tây bắc này không biết nói, cũng nghe hiểu, mọi người đều biết: người Thổ Phiên đến rồi! Bọn chúng đi vòng qua nơi tập trung trọng binh của thành Ngân Châu và các quân trấn bên ngoài, phát động công kích đến trung tâm của Ngân Châu, nam bắc Thổ Phiên cuối cùng đã liên thủ với nhau!
Thủ cửa thành chỉ có ít ỏi mười mấy binh, Mã Khôn đã biết còn có một hai trăm người còn phải trở về thành, cho nên xa xa nhìn thấy đội quân bọn chúng thong dong đi tới, thì không có chút cảnh giác nào cả, hắn không những không hạ lệnh cảnh báo đóng cửa thành, mà còn yêu cầu người mở hai cánh cửa của thành ra, nhường đường cho bách tính vào thành.
Đội người kia vốn đi chậm rãi, cách cửa thành còn có trăm bước chân thì đột nhiên phát động chạy như điên đến. Mã Khôn giật mình muốn ngăn lại thì bị Na Mộc Hãn cưỡi ngựa cầm đại đao chém lấy đầu của hắn, đầu của một tên tốt đáng thương rơi xuống mặt đất nhanh như chớp, rồi bị toán ngựa dẫm lên túi bụi.
Hơn hai trăm người như một trận lốc quét vào thành, quân thủ thành hoang mang rối loại thổi còi cảnh báo, bọn chúng đã như một dòng nước lũ, ào ạt len vào mọi phố xá, ngóc ngách của Thất Tinh Dịch, đi xử lý quân thủ tốt đầu thành, để chúng không khua chiêng thổi kèn báo động tới các thủ tốt toàn thành và những cảnh báo của Phong Hỏa Đài.
Lập tức một màn khói bụi bao trùm lấy ánh sáng mặt trời, trong cuồn cuộn bụi mù ấy không biết có đến bao nhiêu người ngựa ập đến nữa, đội trời đạp đất xông đến. Quân đầu thành ra sức gõ chiêng la hét tới mức cổ họng phun ra máu, đến mức trán đều nổi gân xanh chằng chịt, thấy tình cảnh như vậy, không khỏi hồn bay phách tán, những chiếc kèn trong tay đều rơi xuống thành: Thôi xong, Thất Tinh Dịch…thực sự đã hết rồi!
Một La Mai Bố cưỡi trên con ngựa không đến kịp sánh đôi với các chiến mã, chạy một hơi hai mươi dặm, quay đầu lại nhìn, phía sau chỉ còn không đến hai trăm người đi theo, chỗ xa xa là đại quân Thổ Phiên như châu chấu đánh tới, thế cuồn cuộn khiến người ta sợ hãi.
"Mau đi đi, chúng ta mau đi Thần Mã Dịch, đợi tin tức truyền đến, đại quân Ngân Châu vừa đến, thì đừng hòng nghĩ đến có ngày còn sống trở về!"
Một La Mai Bố nghiến chặt răng, giơ tay quất roi vào mông ngựa, chiếc roi vừa quất xuống, hắn tự nhiên cảm thấy ngực đau nhói, khó thở, cúi xuống nhìn, thấy mấy mũi tên cùng một lúc đâm vào áo giáp hắn. Mộc La Mai Bố ngạc nhiên ngẩng đầu, thì thấy phía trước chỗ sườn núi trong lùm cây rậm rạp có vài tay cung đứng lên, mặt chúng không có chút biểu hiện gì, tiếng dây cung vừa vang lên thì mũi tên bay ra, và không biết có bao nhiêu người trong cái khoảnh khắc ấy mà bỏ mạng.
"A!!!"
Một La Mai Bố cầm lấy mũi tên cắm ở ngực mình, ra sức rút nó ra, sau đó buông lỏng cương ngựa, rồi rơi xuống đất ngửa mặt lên trời. Những chiến mã phía sau không kịp dừng lại, những gót sắt dẫm đạp vào mặt hắn, đôi mắt hắn vẫn giương thật to, người hắn ngã khỏi ngựa thì tắt ngấm hơi thở…
"Nơi này có mai phục!"
Bọn binh Ngân Châu tưởng may mắn trốn được thì giống như bị bao vây, trong mắt hiện rõ sự hoang mang sợ hãi.
"Xông lên, xông lên!"
Một gã tiếp quyền chỉ huy, rút đao ở thắt lưng ra hét lớn. Bọn chúng bỏ chạy quá vội vàng, đến mức áo giáp xộc xệch, chứ đừng nói đến tấm lá chắn, nhưng bên phải là núi, bên trái là sông, phía đằng sau thì là người Thổ Phiên, không có chỗ nào mà chốn, chỉ có xông lên quyết tử một phen.
"Giết! Giết! Giết!"
Binh Ngân Châu đến bước đường cùng được viên tá tướng thống soái hạ lệnh, giống như những con sói điên cuồng, kêu gào la hét, liều mạng xông lên phía trước. Với cự ly gần như vậy, những tay cung chỉ cần bắn ba lần tên thì đa phần bọn địch đều bỏ mạng, trong tổng số đó có một hoặc hai tên xông qua, Thần Mã Dịch nếu như cóđược cái uy tín, thì bọn chúng sẽ không có cái chết tơi bời này.
Tên bắn như mưa, âm thanh tên bay vù vù bên tai, thỉnh thoảng có tên bị trúng tên rơi khỏi ngựa, nhưng không có ai rảnh hơi mà đoái hoài đến bọn chúng, những người may mắn sống sót thì lại lĩnh đủ số tên bắn ra của các tay cung, cái chết tử thần như vậy, chỉ có xông qua bọn chúng mới có đường sống, chỉ có xông qua, vượt qua bằng mọi cách!
Gần, càng gần hơn, gần hơn nữa…