Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 251

Dương Hạo không hiểu gì cả nói: "Cái gì đến rồi. Ai đến vậy?"

Mẫu Y Kha thở hổn hển nói: "Triệu Cát Tường quả nhiên đến rồi, mang theo hơn mười tên lưu manh".

"Triệu Cát Tường?" Dương Hạo ngây người ra một lúc mới nhớ tới là quản sự trước kia của Như Tuyết Phường. Dương Hạo lập tức hỏi:

"Sao, Tiểu Vũ bọn họ đến hơn mười tên lưu manh cũng không chống lại nổi sao, để người ta phá hỏng Như Tuyết Phường à?"

Mẫu Y Kha nói: "Không, Tiểu Vũ bọn họ rất giỏi, đánh cho bọn lưu manh đó chạy hết rồi".

Dương Hạo cười nói: "Thế ngươi còn cuống cuồng chạy đi làm gì?"

Mẫu Y Kha nhìn xuống chân, hai má ửng hồng nói: "Ai za, nô tỳ nói chưa rõ, chúng…chúng chạy đi trước, sau đó lại mang mấy mươi tên lưu manh đến, Tiểu Vũ bọn họ nghe nói vậy chạy ra ngoài tiếp tục đánh, đánh xong chúng lại chạy, ngay sau đó lại mang hơn một trăm tên đến, sau đó không biết từ đâu lại chạy ra hơn hai trăm tên, sau đó hơn một trăm tên đánh với bọn Tiểu Vũ, sau đó hai trăm tên lại đánh với Tiểu Vũ và đám người Triệu Cát Tường, sau đó Tiểu Vũ và Triệu Cát Tường dẫn người của họ cùng đánh với hai trăm tên, nói chung…nói chung đánh cứ lung tung cả lên…"

"Có chuyện này sao?" Dương Hạo lấy làm kỳ lạ, kéo tay nhỏ bé của cô nàng nói: "Đi, chúng ta đi xem xem".

Hẻm giết heo lúc này đã hỗn độn.

Hẻm giết heo vì gần sông Biện Hà, cho nên con đường lầu xanh đặc biệt nhiều. Người đi thuyền vào kinh, vừa lên bờ thì đi hưởng thụ vị dịu dàng. Nhưng vì tiếp đãi phần nhiều là người chèo thuyền, kéo thuyền, tiểu thương, cho nên đẳng cấp lầu xanh ở đây không cao, ngoài Như Tuyết Phường phẩm lưu cao nhã một chút, những lầu xanh còn lại đều là những căn nhà thô sơ, nhiều căn nhà trong số đó đã bị Dương Hạo mua.

Những căn nhà sơ sài vốn dĩ là chuẩn bị tìm người dỡ bỏ, giờ không cần nữa, trong hẻm giết heo giờ có đến hai ba trăm người, có đến năm sáu trăm cái chân người, từng cái dẫm vào ván gỗ của nhà khiến hẻm giết heo chật như nêm cối.

Mục Vũ và tám thị vệ bảo vệ Như Tuyết Phường, quanh nơi tay đấm chân đá đều bị dẫm đạp, nhưng nhiều người như vậy, họ tiếp tục đánh cũng không đánh lại nổi, tường của viện không cao, nếu có người nhảy tường vào, họ cũng không thể ngăn cản được. Liễu Đóa Nhi và nhiều ca múa kỹ trong viện đều nơm nớp lo sợ nhìn ra phía ngoài, không hiểu Như Tuyết Phường có thể giữ được hay không.

Mục Vũ lo lắng đến mức đầu đầy mồ hôi, đồng thời lại thầm nghĩ may mắn, may mắn những người này không phải một nhóm.

Hai đám người dường như đều chạy đến Như Tuyết Phường, nhưng giữa bọn họ dường như cũng có ân oán, hai đám người đều đánh vào Như Tuyết Phường, nhưng sau khi họ nhìn thấy đối phương, gặp lại kẻ thù, lập tức đánh đá lẫn nhau, phía bên Mục Vũ người ít, dần dần họ cũng lui chiến, nhân lúc hai đám người không chú ý, Mục Vũ đem người đến trước Như Tuyết Phường bảo vệ, hẻm giết heo trở thành "Sở Hán tranh hùng" của hai đám người.

"Hạ Sơn Hổ, ngươi nói gì vậy hả, bố mày bị đánh, chẳng lẽ là xâm phạm tới địa danh hẻm giết heo sao? A nha phi! Đánh, tiếp tục đánh, gọi tiếp huynh đệ đến, đánh chết bọn đểu cáng này cho ta, lũ bị cắm sừng, ta ngồi uống rượu, ai làm gì các ngươi? Đánh ta thành thế này".

Một tên béo dõng dạc nói, khuôn mặt bi tráng, dáng điệu của hắn hiện giờ thực tàn tạ, quần áo bị rách nát, giống như một tên ăn mày. Trán bị sưng một cục, khóe mắt bị rách một lớp da, mũi bị chảy máu, miệng sưng đỏ, diện mạo thực khó coi. Hắn ngồi một quán rượu nhỏ đối diện với Như Tuyết Phường, giờ đã trở thành đống đổ nát.

Bên cạnh một đại hán, trước ngực săm hình hổ uy phong lẫm liệt, nhếch miệng cười nói:

"Nhị đương gia, ngươi yên tâm, chúng ta đã bảo người đi bến sông gọi người rồi, lát nữa còn có đại đội nhân mã đuổi đến. Nhưng…Nhị đương gia, ngươi thực không phải đi chơi gái, ghen tuông với người ta mà bị đánh đó chứ?"

Tên béo hét ầm ĩ: "Hạ Sơn Hổ, lời ta nói ngươi còn không tin sao? Ta nếu vì chơi gái mà thành thế này, bị sét đánh năm lần".

Hạ Sơn hổ thở phào, nói đùa: "Thế thì tốt rồi, tốt rồi, ngươi cũng biết, Tiểu Tụ cô nương đối với ngươi…ha ha ha, ý của ta là, nếu như là vì việc tranh giành tình nhân, chúng ta hay là nhân nhượng nhau tí cho khỏi phiền, nếu không thì ầm ĩ lên, để cho Tiểu Tụ cô nương biết, Nhị đương gia ngài ăn đủ".

Toàn hẻm đều là đám người hò hét inh tai, Vị Nhị đương gia này và tên Hạ Sơn Hổ ngồi chồm hỗm trên con đường người qua lại dồn dập.

"Cửa hẻm bị chặn rồi sao? Bảo người cố len ra gọi công sai tới".

"Nhị đương gia yên tâm, việc cỏn con này ta còn làm không nổi sao?"

"Ừ". Nhị đương gia mặt mũi bầm dập nghĩ ngợi rồi lại giận dữ, nói quanh co: "Hôm nay chạy thuyền trở về, người hơi mệt, ta đến quán cơm gọi nửa cân thịt đầu lợn, bốn bình rượu lâu năm, vốn là muốn ăn xong thì về, ai ngờ lại kéo đến một tốp lưu manh, ngồi bên cạnh ta bàn bạc gì đó, sau đó chúng đi Như Tuyết Phường gây chuyện. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGGG.Com

Ngay sau đó một tên tiểu tử choai choai mang bảy tám tên đại hán chạy ra, đánh nhau với bọn chúng, làm cho người ở cái đường này đều sợ mà chạy mất. Ta chỉ nghĩ rằng, các ngươi đánh là việc của các ngươi, không liên quan gì đến ta, ta ăn ta uống là việc của ta, làm gì ảnh hưởng đến nhau? Cho nên vừa uống rượu vừa cười hì hì xem cảnh náo nhiệt, ai biết bọn lưu manh đó không làm được việc, bị tiểu tử choai choai dẫn người đến đánh cho chạy mất dép".

Hắn nhổ một bãi nước bọt có máu, giương cổ họng lên nói tiếp:

"Tiểu tử đó đánh cho chúng chạy còn không dừng, chỉ vào ta mà nói: "Đánh tên đầu đàn của bọn chúng!", rồi xông đến đánh cho ta một trận tơi bời, một mình ta sao có thể đánh lại nhiều người như vậy? Đáng thương cho ta đầu óc choáng váng, khó khăn lắm mới lồm cồm bò dậy được, dọn dẹp bàn ghế, trên đường vừa thở vừa mắng nhiếc. Ai biết đâu lại chạy đến một đám lưu manh nữa, người lúc này càng nhiều thêm, thấy ta đang ngồi ở đường, lại xông vào đánh, đánh ta nằm gục xuống. Ta ngồi nhàn nhã ở quán rượu, tai bay vạ gió ở đâu giáng vào đầu ta…"

Tên béo nói đến đây, khóe mắt ứ đọng máu, thì thào lẩm bẩm: "Bà nó chứ, chẳng lẽ ta phạm xung với hẻm giết lợn này?"

Dương Hạo vội vàng chạy đến hẻm giết lợn, xông vào thì thấy hai đám người đánh nhau long trời lở đất, ngoảnh mặt làm ngơ khi hắn đến. Dương Hạo cũng chỉ chú ý đến Như Tuyết Phường, không rảnh rỗi để ý tới chúng, đi thẳng vào trong.

Mẫu Y Kha đi báo tin là đi men theo cái đê gần tường hậu viện đi ra, thấy những tên đại hán lỗ mãng cùng đấu đá nhau, cô sợ hãi, vội vàng đi tìm Dương Hạo.

Kỳ thực vẫn có người nhìn thấy Dương Hạo, Hạ Sơn Hổ bố trí người cửa hẻm sớm thấy hắn, Dương Hạo hôm nay đi tuần tra, mặt bộ áo quan phủ Khai Phong, người đàn ông vừa thấy là quan sai đến, nào dám chặn đường hắn, lén chạy lại tìm Nhị đương gia báo tin.

"Nhị đương gia, nhị đương gia, công sai đến rồi".

Nhị đương gia đứng dậy: "Bao nhiêu người đến".

"Chỉ có một, còn mang theo một con nha đầu".

Nhị đương gia sờ tay vào cằm, trầm ngâm nói: "Ừ…Nói như vậy là tầm hoa vấn liễu, không phải xông tới chỗ chúng ta chứ?"

Hạ Sơn Hổ vội nói: "Nhị đương gia, xem ra vốn không phải xông về phía chúng ta, dân không đấu với quan, tản ra trước, có cơ hội lại đến, nếu không thì sẽ rước lấy phiền phức lớn".

Nhị đương gia nghĩ ngợi, không cam lòng nói: "Được, chúng ta tản ra".

Hắn vừa kêu gọi huynh đệ đến, Dương Hạo đã xông đến trước cửa Như Tuyết Phường, hét lớn một tiếng nói:

"Nam nha viện sứ ở đây, tên nào dám to gan, làm náo loạn ở đây?"

Nam nha tả hữu quân tuần viện hà tư lục tư gọi là Nam nha Tam viện, nếu như nha sai phổ thông tương đương với phiến cảnh, hộ cảnh, thì Tam viện tương đương với đặc cảnh hình cảnh. Dân chúng sợ nhất. Hỏa Tình viện vừa mới được xây dựng xong, là viện thứ tư mới có của Nam nha, nhưng dân chúng vẫn không biết tên gọi, cho nên Dương Hạo cáo đội lốt hổ, chỉ gọi mình là Nam nha viện sử, chứ không nhắc đến là viện nào.

Vừa nghe là Nam nha viện sử, quả nhiên có vài người sợ hãi, hai bên đang rít gào ầm ĩ bỗng nhiên ngây người ra.

Dương Hạo thấy nhiều người đầu be bét máu, tay vẫn cầm gỗ đá gậy, tạo uy quyền, cười nhạt, gằn giọng quát:

"Dưới quang thiên hóa thạch, đám lưu manh vô lại các ngươi đánh lộn ở đây, muốn đi ngục Phủ Tây ăn cơm tù sao? Tên nào là kẻ cầm đầu, nói!"

Lập tức có mấy tên bị đánh tóc tai bù xù, đại hán và đám người Mục Vũ máu be bét khắp mặt đứng dậy, chỉ vào đất đối diện, đồng thanh nói: "Là hắn".

Nhị đương gia mặt mũi bầm dập chỉ còn lộ hai mắt, vận khí một lúc lâu, mới hét lên một tiếng: "Bọn đểu cáng, các ngươi vu oan cho ta?"

Dương Hạo xoay nười, chỉ tay hét lớn: "To gan, trước mặt bổn quan còn dám la hét om sòm…"

Dương Hạo như sét đánh, toàn thân rung lên, hai mắt càng mở càng to, tay chỉ về phía tên béo như đầu heo, cơ thể run lên ghê gớm, nhất thời không nói nên lời.

Tên béo bị hai nhóm người đánh không lý do, cuối cùng lại bị chúng chỉ là tên cầm đầu, tức phát ngất, nhưng bảo hắn đấu với quan, đặc biệt là một vị viện sử đại nhân của Nam nha, hắn cũng không có gan, khi hắn đang muốn biện bạch, Dương Hạo lại hét lớn một tiếng về phía hắn, hắn chăm chú nhìn người này, ngạc nhiên vô cùng.

Hai người cùng nhìn về phía nhau, đi từng bước lại phía trước, đến nơi cách ba bước, hai người đột nhiên cùng kêu lên.

"A!"

"Tao Trư Nhi".

"Ngươi còn sống sao?"

"Ngươi còn chưa chết sao?"

Hai người vui mừng quýnh lên, chạy lại ôm chầm lấy nhau. Mấy tên lưu manh bị đánh máu chảy đầm đìa thấy vậy ngơ ngác, Nam nha viện sử quen thân với Nhị đương gia bến sông Biện Hà, thấy tình hình không ổn, nhân lúc hai người đang nhận mặt nhau, chúng lập tức dẫn người của mình lẻn đi, Triệu Cát Tường bỏ chút tiền mướn chúng đến thấy việc không ổn, vội vàng trốn sau mông bọn chúng lẻn đi.

Vài người đàn ông ở bến sông thấy không hiểu gì, châu đầu thì thầm với nhau, vào lúc này, một người vấn khăn, buộc lại váy lụa đỏ, lưng thắt một sợi dây nhỏ, vạt áo thoáng mát, lộ nửa bộ ngực, cầm một cây gậy, dẫn mười mấy đại hán, hùng hùng hổ hổ bổ nhào đến.

Người con gái này bước đi nhanh như bay, lớn tiếng nói:

"Tao Trư Nhi, tên đểu giả nhà ngươi bị hồ linh tinh hớp hồn, làm lão nương tức phát ngất. Ôi, sao lại có người như vậy chứ?"
Bình Luận (0)
Comment