Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 256

Danh tiếng của Như Tuyết Phường đã truyền khắp kinh thành. Tuy Ngô Oa Nhi dựa vào những mối quan hệ rộng khắp tích lũy được trong nhiều năm nên vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng Liễu Đóa Nhi dựa vào trận đấu này đã chính thức xác định được địa vị ngang bằng với Ngô Oa Nhi.

Lần này mượn gió đông, lại có Thôi Đại Lang trong nhà có tiền chất cao như núi đầu tư vào, Dương Hạo bắt đầu từ Đại Hưng Thổ Mộc, dựng một lá cờ ở mảnh đất gần hồ và một ngôi "Kim cương nhất tiếu lâu". Năm ngôi kiến trúc đồ sộ đang nhanh chóng được dựng lên, thêm vào đó là lấy kiến thiết lại "Như Tuyết Phường" làm trung tâm, ở trong nửa khoảng giữa liên tiếp nối liền các gian với nhau thành một thể, có ý nghĩa nhất tranh cao thấp với Phàn lâu. Mỗi ngày từ đó đều có thể nhìn thấy những người bán hàng rong qua lại, những cửa hàng hay các quan viên đến kinh rời kinh, ở gần sông thậm chí còn xây hắn một bến đò đỗ thuyền.

Cho dù thời gian xây dựng đúng vào lúc trời nóng như đổ lửa, nhưng các đại quan, quý nhân đến tiệc rượu ở "Như Tuyết Phường" lại liên tục không dứt, thị hiếu xã hội lúc đó chính là bất luận quan tư diên hội, phú hộ yến lạc đều muốn có một số kĩ nữ ca kĩ đến hầu hạ. Những người thượng đẳng, có địa vị thì muốn những kĩ nữ có tiếng, mà lại vì muốn đỡ rắc rối rườm rà, muốn có phương thức đơn giản nhất nên thường liên hệ với ông chủ lớn thật sự đứng đằng sau bức màn. Dương Hạo cũng nhờ thế mà đã bắt đầu kết giao với ngày càng nhiều các quan thân danh lưu.

Thôi Đại Lang thuê rất nhiều thợ thủ công, ở bến đò còn có Tao Trư Nhi, những công nhân lái thuyền, chuyển hàng khi rảnh rỗi cũng đến đến công trường làm thêm để kiếm thêm chút tiền, cho nên nhân lực vô cùng dồi dào. Năm tòa lầu cao tuy là cùng lúc xây dựng nhưng tiến độ lại không hề bị ảnh hưởng.

Những tin tức có liên quan đến "Như Tuyết Phường" mỗi ngày đều được truyền đến khắp thành Biện Lương. "Như Tuyết Phường" còn phát minh ra một cách chơi quan phốc (một trò chơi ngày xưa) mới, nghe nói có cái gì mà mạt chược, bài giấy, bóng bàn..., cách chơi này đối với các tầng lớp người dân Biện Lương thường chơi quan phốc mà nói là một chuyện hiếm gặp, nhưng bây giờ những người có thể học được cách chơi này chỉ có những khách đã từng đến Như Tuyết Phường, vô hình trung đã nâng cao thân phận của bọn họ. Có rất nhiều người ham thích quan phốc mà đem tiền đi đặt, nhưng lại khổ cho những người cơ bạc theo kiểu cũ, họ hoặc phải đến học những người quen biết cách chơi quan phốc mới này hoặc phải đích thân đến Như Tuyết Phường để thử trò chơi mới. Rất nhanh họ đã bị sự đặc sắc của nó làm cho mê mẩn.

Cứ như thế Như Tuyết Phường đã đông như trẩy hội, nhưng những người làm tiếp đãi ở đây lại cảm thấy không đủ, cho nên Như Tuyết Phường lại cho người dán quảng cáo khắp cả thành, chiêu mộ thêm nô bộc, tiểu nhị, đầu bếp và các cô nương. Nhất thời chỉ trong có thời gian ngắn mà người đến xin làm chặt kín chỗ, sôi sục.

Như Tuyết Phường được đặt ở giữa năm tòa cao lâu có các công dụng riêng của nó, trong đó đông lầu tương lai sẽ là một sòng bạc lớn, Dương Hạo muốn đem nhưng phương pháp hoan lạc mới truyền bá với những người ở Như Tuyết Phường, sau đó sẽ lan truyền sang khách đến, đó chính là muốn bồi dưỡng trước những người mê quan phốc nắm vững được cách chơi mới, để làm chuẩn bị cho đông lầu mở cửa.

Dương Hạo và Thôi Đại Lang đi đến chỗ những người ứng tuyển thì thấy bên trong nam nữ già trẻ xếp thành hàng dài như một con rồng lớn, những người này đều là đến ứng tuyển làm về ăn uống trước. Tửu lâu bây giờ còn chưa đem những món ăn từ nơi khác đến, trên thực tế có rất nhiều ông chủ của các đại tửu lâu đều chỉ là người chủ thuê chứ không phải người biết nấu nướng, các khách sạn, nhà hàng thời sau này cũng kinh doanh theo phương thức đó, còn những người kinh doanh rượu, thực phẩm đều là mối hàng mà họ đưa tới.

Phương thức này đối với "Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu" trong tương lại mà nói cũng là một phương thức kinh doanh có hiệu quả, nếu muốn bồi dưỡng, kiến lập nên một đội ngũ ẩm thực chuyên dùng của mình thì rất khó, cho nên họ chỉ chiêu mộ những người có tay nghề chuyên môn cao, khẩu vị độc đáo, những người kinh doanh nhà hàng có tiếng trong dân, một khi đã chọn được người thì họ có thể tự mình gọi thêm, chiêu mộ thêm những đầu bếp hỗ trợ, người phục vụ, người rón trà, tiểu nhị dẫn khách... đã làm việc quen với họ, đây là cách giảm bớt việc hiệu quả nhất.

Đến một nơi tuyển người khác lại nhìn thấy oanh yến đầy đàn, dường như tất cả các mĩ nữ trong thành Biện Lương đều đã đến đây vậy. Trong hàng người xếp dài dằng dặc có những nữ tử yêu kiều với trang phục rực rỡ, cũng có những nữ tử thanh thuần áo vải thoa cài tóc, tất cả đều là đến ửng tuyển. Nơi ứng tuyển này phức tạp hơn chỗ tuyển ông chủ ẩm thực nhiều, thiết lập đủ tam đạo quan khẩu, đạo cuối cùng còn tiến hành trong màn che dày đặc, cho nên tốc độ chậm hơn nhiều.

Dương Hạo và Thôi Đại Lang đi lướt qua, mấy vị ma ma phụ trách chọn người vừa nhìn thấy ông chủ lớn của mình tới liền vội vàng tới tiếp đón, Dương Hạo nhất thời không nhớ tới tên họ của họ, Thôi Đại Lang lại có bản lĩnh chỉ nhìn một lần sẽ không quên, liền cười nói: "Lưu ma ma, nơi này chọn người hơi chậm thì phải, sao lại còn nhiều người thế?"

Lưu ma ma cười bồi giải thích: "Hai vị đại quan nhân, điều này thì hai vị không biết rồi, nhưng người này một khi đã được chọn thì sẽ là cô nương của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu chúng ta, họ sẽ trực tiếp tiếp đãi khách, sao có thể không thận trọng được?"

Dương Hạo nhìn những cô gái đã qua được cửa ải thứ nhất và thứ hai rồi đến thứ ba, liền hiều kì hỏi: "Lưu ma ma đã kiểm tra những gì rồi?"

Lưu ma ma nói: "Thực ra cũng không có gì đặc biệt, đều làm theo các thông lệ mà các viện khác làm, chỉ có điều chúng ta ở đây dùng quá nhiều người nên mới bận rộn thế thôi. Cửa thứ nhất này chủ yếu là kiểm tra một số việc, những cô gái ứng tuyển không thể vượt quá 17 tuổi, không thể có vướng mắc gì với quan trường, không thể từng mắc các chuyện phi pháp.

Cửa thứ hai là xem về tướng mạo, phải có mi thanh mục tú, môi đỏ răng trắng, cơ thể uyển chuyển yểu điệu. Mi thanh chính là lông mày không thể hướng xuống phía dưới, tránh những người có khuôn mặt trời sinh đã như khóc, khách đến nhìn sẽ không thích. Mục tú không nhất thiết phải là mắt to quyến rũ, chỉ cần nét và ưa nhìn là được, những người răng đen răng vàng tuyệt đối không thể chọn, những nữ tử như vậy khách rất kị.

Dương Hạo và Thôi Đại Lang đã hiểu ra, thật không ngờ chiêu mộ những cô gái thanh lâu mà cũng phải tỉ mỉ như vậy, chẳng trách khi vừa vào viện tự thì đã có cả đàn các oanh yến xinh đẹp ra tiếp, khó mà nhìn thấy một cô nương xấu xí. Hai người nhìn nhau rồi lại hỏi: "Thế cửa thứ ba sẽ kiểm tra gì?"

Lưu ma ma cười ha ha nói: "Đó là chuyện của đàn bà chúng tôi, hai vị đại nhân thật sự muốn biết sao, lão thân chỉ sợ hai vị đại quan không thích nghe thôi."

Sự hiếu kì của Thôi Đại Lang lại trào lên, vội nói: "Không sao, bà cứ nói đi, chúng ta xây lâu viện cũng nên hiểu về một số chuyện."

Lưu ma ma nói: "Vâng, cửa thứ ba này chủ yếu là các định cấp bậc của các cô nương. Hai vị đại quan nhân, xin mời đến đó xem, ở đó được che kín bằng màn vải, những cô nương qua được hai vòng trước sẽ phải cởi y phục để kiểm tra, đầu tiên là xem cơ thể béo hay gầy, ví dụ như vai rộng một thước sáu tấc, mông nhỏ hơn vai ba tấc.

Từ vai tới ngón tay dài 2 thước 7 tấc, càng nhỏ càng làn người ta thích. Nguồn tại http://TruyenGGG.Com

Ngoài ra còn kiểm tra một số thứ khác nữa, họ phải có một chút tài năng thì mới có thể dạy được cầm kì thi họa, ca múa ngâm thơ, lời ăn tiếng nói.

Dương Hạo mồ hôi rỏ thành giọt: "Lưu ma ma, không cần phải tỉ mỉ quá như thế chứ, chỉ cần...chỉ cần chọn các cô nương như mấy cô nương chia bài ở đông lầu, chân tay linh hoạt, xinh đẹp là được rồi."

Lưu ma ma cười nói: "Không được không được, chúng ta xây dựng lầu còn phải chiêu mộ các cô nương, Liễu cô nương đã dặn dò lão thân nhân lúc người ứng tuyển nhiều, phải sàng lọc kĩ, sớm bồi dưỡng vì sau này chúng ta ở thanh trường, huân trường đều cần phải có nhiều người, phải biết cầm kì thi họa, có tài năng, cũng cần phải dạy những cái mới nữa."

Dương Hạo thấy trong hàng người có những cô gái mặc áo vải tóc cài thoa lại nhớ đến Vi Tiểu Bảo trong "Lộc Đỉnh Ký" đến hoàng cung để xin ứng làm tạp dịch nhưng lại vì không biết chữ nên đã đứng nhầm vào trong đội ngũ ứng tuyển làm thái giám, suýt thì bị cắt mất thứ đó, nghĩ đến đây không khỏi nhăn mày lên, trịnh trọng nói: "Lưu ma ma, vậy bà nhất định phải nói rõ với họ, ta thấy trong những người ứng tuyển có những người hình như xuất thân từ lương gia, sau khi được chọn sẽ làm những gì cũng phải nói với họ, phải để họ tự nguyện mới được, chớ đừng làm ra những chuyện xằng bậy."

Lưu ma ma cười bồi nói: "Đại quan nhân yên tâm, lão thân đương nhiên sẽ cẩn thận, những cô nương không tình nguyện lão nương sẽ không ép buộc, những điều này đều sẽ nói rõ với họ. Những cô nương đến đây thực ra đều hi vọng được chọn, sẽ không có người khóc mếu, không tình nguyện đâu."

Điều mà Lưu ma ma nói là sự thật, thực ra ấn tượng của Dương Hạo là sai lầm. Trong ấn tượng của hắn, phàm là địa chủ thì đều là loại người như Nam Bá Thiên, Chu Bái Bì, nhưng khi hắn đến thời đại này mới phát hiện ra rất nhiều tiểu địa chủ cũng tiết kiệm cần cù như tá điền, người ở. Những đại địa chủ có thế lực cũng đa phần là những sĩ thân có ý thức bảo vệ địa phương, tu bổ cầu đường. Những loại người tiểu nhân, làm vô số chuyện ác lại không nhiều, vì thế mà quan niệm của hắn đã thay đổi.

Nhưng đối với thanh lâu kĩ viện, vì tiếp xúc thực tế ít, đa phần là tiếp nhận tin tức từ hậu thế tuyên truyền, nên trong hắn vẫn tồn tại ấn tượng không tốt, cho rằng cái nghề này địa vị thấp kém, những nữ tử hành nghệ tiện tì này không phải là bản tính dâm loạn thì là ham ăn biếng làm, nếu không phải hai thứ trên thì nhất định là bị lừa bán, hãm hại. Thực ra cũng không hẳn vậy, ở cổ đại thu nhập của nữ tử làm ở thanh lâu tương đối ổn định, hơn nữa cũng có thể tiếp xúc mật thiết với giới thượng lưu, ngoài việc có thể rất nhanh thay đổi hoàn cảnh gia đình khốn khó của mình mà rất nhiều nữ tử còn có cơ hội trèo lên cao hơn, thay đổi triệt để mình, cho nên những người tự nguyện đến vẫn chiếm phần đông.

Dương Hạo vẫn không yên tâm, lại bước lên trước cảnh báo lần nữa, mấy vị ma ma vâng vâng dạ dạ, liên thanh đáp lời. Những cô nương đang xếp hàng không biết thân phận của hắn, thấy hắn đứng đó làm chạm trễ thời gian của mình, liền không chịu được mà đẩy đẩy lên, cả đàn oanh yến há mồm kêu ca, Dương Hạo nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn lập tức cùng Thôi Đại Lang ôm đầu chạy như chuột chạy trốn.

"Những cô nương này quả thật lợi hại." Chạy được một đoạn xa Dương Hạo mới lắc đầu cười khổ, nói: "Ta phải về nha môn một chuyến, xem tiến độ di rời thế nào, những việc ở đây giao lại hết cho ngài, khi nào Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu hoàn thành mở cửa thì phải tuyển chọn hoa khôi ở Biện Lương, ngài hãy loan truyền tin tức khắp nơi, còn về thẻ hội viên thì để chọn xong hoa khôi mới bắt đầu thực hiện."

Thôi Đại Lang nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao? Những khách có thân phận lớn bây giờ đến đến đây cũng rất nhiều rồi, tại sao lại không nhân thời cơ mà đưa luôn ra? Cái thẻ vàng thẻ bạc mà ngài nghĩ ra là tượng trưng cho thân phận địa vị, những người nhận được thẻ tất sẽ cảm thấy nở mày nở mặt, thanh thế của chúng ta có thể tăng lên nhiều."

Dương Hạo cười nói: "Không vội không vội, những thủ đoạn này phải từng bước thực hiện, phải duy trì thời khắc, có tin tức mới thì mới lấy được sự chú ý, như vậy mới có hiệu quả."

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Dương Hạo đi cũng không mang theo thị vệ, một mình hướng tới phủ Khai Phong.

Rẽ ra khỏi ngõ sát trư thì tới Châu Kiều.

Châu Kiều là tục xưng của dân chúng Biện Lương, quan danh thì gọi là Thiên Hán Kiều, đối diện với ngự phố của đại nội, các cây cột chống đỡ ở đây đều là đá xanh, thân cầu có điêu khắc hình hải nha, thủy thú, phi vân. Dưới cầu nước chảy xiết, trên cầu người qua lại náo nhiệt, hai bên bờ là những hàng quán phồn hoa, đứng trên phía nam cầu nhìn ra Chu Tước Môn, phía bắc nhìn ra An Đức Lâu, ở giữa là một ngự phố rộng lớn.

Cây cầu này là một trong 13 cây cầu đồ sộ nhất Biện Lương. Mỗi khi đến đêm trăng sáng, hai bên bờ ca hát không ngừng, ánh trăng chiếu xuống dòng sông cuộn sóng, hắt lên cầu, thật là một cảnh tượng tuyệt đẹp, nó còn được người ta gọi là "Châu Kiều minh nguyệt". Dương Hạo khi vừa đến Biện Lương đã có một lần đi ngắm cảnh trăng trên cầu, đứng trên cầu một lúc lại thấy cái hứng thú quái ác của người đời sau hay làm nổi lên, hắn liền dùng đá vẽ lên cầu mấy chữ "Dương Hạo đã từng đến đây", thực ra trong tiềm thức của hắn vẫn chưa từng hi vọng sẽ để lại dấu tích sinh tồn của mình lưu truyền đến thời đại mình vốn ở.

Nhưng như đã là thói quen, cái cảm giác thanh phong minh nguyệt, thi tình họa ý lúc đầu đó cũng không còn, hắn vội vàng về phía đầu bên kia cầu.

Khi hắn đi tới giữa cầu thì một chiếc thuyền vừa chui qua phía dưới cầu.

Thiên Hán kiều và Tướng Quốc Tự kiều đều là những cây cầu khá thấp, phía dưới thuyền loại lớn khó mà qua được, nhưng những thuyền bình cỡ trung bình thì không có vấn đề gì. Lúc này chiếc thuyền đã bắt đầu đi vào gầm cầu, ở phía đầu của chiếc thuyền có một thiếu nữ mặc huyền sam, thiếu nữ đó ngồi khoanh chân lại, vô tình ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu, lúc này Dương Hạo đang bước bước lớn đi tới giữa cầu.

Chiếc thuyền đã ẩn hẳn dưới cầu, thiếu nữ đó thở dài một tiếng. Nàng không ngờ hoàng đế Nam Đường Lý Dục lại là một kẻ có tầm nhìn hạn hẹp, không có đại trí. Giỏi ca từ, tinh ca vũ thì sao chứ, đối với người chủ của một nước, hoàng đế của vạn dân mà nói thì đó chỉ là tiểu tiết, mồm ăn đồ ngon, mặc đồ đẹp cũng đều là từ mồ hôi nước mắt của dân chúng mà ra, thân làm một quân vương lẽ nào chỉ biết hưởng thụ phú quý của mình.

Nàng trầm tư suy nghĩ, lại liên hệ đến Lâm Hổ Tử, đã lấy được sự tín nhiệm của hắn, thuyết phục được hắn tiếp thu kế hoạch của mình. Dã tâm của Tống đối với Đường sớm đã rõ ràng, kế sách này đối với Đường quốc mà nói có lợi chứ không có hại, cho dù không thể giải quyết triệt để Đại Tống, nhưng ít nhất cũng làm cho nó bị đại thương nguyên khí, ít nhất nội trong 10 năm cũng không có sức để phát động chiến tranh, nhưng ai biết được Lý Dục lại sợ Tống một bề.

Tống Quốc một khi đã giải quyết được Nam Hán thì bước tiếp theo tất sẽ lấy Đường quốc, Đường Quốc một khi đã diệt vong, Trần Hồng Tiến, Ngô Việt Tiễn Thị sẽ ngoan ngoãn thần phục Đại Tống, đến lúc đó Chiết Phiên Tây Bắc phải đi đường nào đây? Nếu như ca ca chỉ muốn làm một phú gia thì đã dễ làm, nhưng ca ca rõ ràng lại không chịu chắp tay dâng cơ nghiệp tổ tông đã khổ tâm gây dựng gần 200 năm cho người khác, là một nữ nhi của Chiết gia, nàng sao có thể đứng trơ mắt nhìn gia một bị diệt?

Nàng không phải là thân phận nam nhi, không có dã tâm tranh bá thiên hạ, nàng chỉ muốn tự bảo vệ mình, chỉ muốn bảo về người nhà mình, nhưng bây giờ nên làm như thế nào mới được đây?

Chiếc thuyền đã ra khỏi gầm cầu, ánh sáng mặt trời chiếu lên người nàng, nhưng trong lòng nàng lại là một màn đêm u tối.

Tình lang đã li biệt, gia môn nguy cơ trùng trùng, nàng chỉ là một nữ nhi thôi, tại sao lại phải gánh nhiều trọng trách đến vậy? Nàng thật chỉ muốn tìm một người để dựa vào mà khóc thật to, kể hết sự mệt nhọc và ấm ức của mình, nhưng tìm không được một vòng tay ấm áp có thể dựa vào...

Một cơn sóng trào tới, chiếc thuyền nhỏ nghiêng ngả một chút, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một chiếc thuyền lớn dang chạy tới, thân chiếc thuyền rất nặng, đó là chiếc thuyền vận lương từ trong thành đi ra. Từ Giang, Hoài, Hồ, Tích chở về mấy trăm vạn thạch mễ, lương thực và các vật dụng của đông kinh đều là dựa vào con đường lương thực này...

Chiết Tử Du vô tình lướt mắt qua, lại bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt sáng ngời.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

"Hang hồ li xinh đẹp", khuê phòng của Ngô Oa Nhi.

Ngô Oa Nhi, Trầm Nhiêu, Văn Tích Quân đang ngồi.

Văn Tích Quân thở dài nói: "Tỷ tỷ, ở đây ngày xưa ban ngày khách đến cũng như mây, bây giờ lại ít hơn."

Ngô Oa Nhi cười khổ nói: "Ta đã đánh giá thấp ảnh hưởng tạo ra từ sự thanh xuân của ả, mấy sĩ tử giỏi văn chương, đã thổi phồng ả lên, những khách quen ở chỗ tỷ tỷ nghe tiếng cũng chạy tới đó cả. Mỗi ngày đều chi tiêu lớn như vậy, tiếp tục nữa sẽ...haizz...:

Trầm Nhiêu oán hận nói: "Cái ổ hồ li đó thật đáng ghét, có một số ân khách của mấy tỷ muội còn lưu luyến không đi, tỷ tỷ còn có thể chống đỡ qua ngày, tỷ cũng biết đấy, chỗ muội chỉ có thể lấy ca hát làm vui, giờ thì Như Tuyết Phường bỗng nhiên nổi tiếng, chỗ muội bây giờ vắng tanh người, muội không thể nuôi nổi rất nhiều trong viện nữa, cả phu xe rồi người hầu, nô tỳ tiếp rượu, cứ như vậy đành phải đóng của thôi. Ả Liễu Đóa Nhi đó không biết liêm sỉ, ả ta quyến rũ Dương Hạo để lấy thế lực, lại coi hắn rất chặt, hoàn toàn không dễ để người ta tranh giành quyền lợi."

"Sao cơ?" Ngô Oa Nhi và Văn Tích Quân đều nhìn về phía ả, Văn Tích Quan không kiềm chế được, vội hỏi: "Nhiêu tỷ tỷ đã ngầm đi tìm tên Dương Hạo đó sao?"

Trầm Nhiêu mặt trắng lập tức đỏ bừng lên, khẽ gắt một cái, nói: "Nói linh tinh gì thế, sao ta lại có thể 'đi ăn máng khác' như thế?"

'Đi ăn máng khác' là cách nói bắt nguồn từ thanh lâu.

Thẩm Nhiêu giao hảo với Ngô Oa Nhi và Văn Tích Quân, nếu như có lén lút qua lại với Dương Hạo, bỏ chị em ở đằng sau thì cũng chính là 'đi ăn máng khác'.

Văn Tích Quân còn không chịu thôi, lại truy hỏi: "Vậy sao tỷ lại biết những chuyện ấy?"

Thẩm Nhiêu nói: "Liễu Đóa Nhi nhất thi, nhất ca, nhất vũ, nhất cử nổi tiếng cả thành đông kinh, rồi ở Như Tuyết Phường, mấy tì nô nghe nói, có một thi tăng từ Tây Vực thi tài xuất chúng, ca vũ đều giỏi mới tới; người này lại là do Dương Hạo tìm được và đưa tới. Các cô nương ở đó đều muốn mượn thi ca để thành danh nên đều muốn tìm vị kì tăng này, duy chỉ có Dương Hạo mới biết người đó ở đâu, nhưng Liễu Đóa Nhi luôn theo sát Dương Hạo, nên không ai có thể dò hỏi được gì.

Tương Phi cô nương đã từng cố tình gây sự chú ý cho Dương Hạo, nhưng Liễu Đóa Nhi đã mua được những hộ vệ và người hầu bên cạnh Dương Hạo, bất kể Dương Hạo ở trong phủ hay ở Như Tuyết Phường thì ả đều biết. Ta đã nghe thấy Tương Phi oán trách nên mới biết được. Sao ta có thể giấu hai người đi làm chuyện vô sỉ được. Oan Nhi tỷ tỷ nói muốn đem hắn tới đây, nhưng phải hạ thủ như thế nào? Lẽ nào đi cướp người giữa đường?"

"Cướp người thì cướp, có gì mà phải vội vàng." Lông mày thanh tú của Ngô Oa Nhi hơi nhíu lên, nói: "Cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta phải đóng cửa mất, ta sẽ đến đường lớn...cướp hắn về đây!"
Bình Luận (0)
Comment