Dương Hạo quay trở về hỏa tình viện lập tức triệu tập một đội quan hùng dũng đi ra khỏi phủ Khai Phong, lão Lưu Đầu bán lê ở dưới gốc cây đối diện phủ Khai Phong thấy đoàn quân đập phá cầm quốc xách xẻng bước ra liền lẩm bẩm tự nói: "Ý! Tên ngốc lại đích thân xuất mã rồi, lần này không biết quan viên nào gặp nạn đây?"
Dương Hạo dẫn người đi thẳng đến đại trái của La Thị, hắn nhìn xung quanh rồi chỉ vào mấy cái lán thấp lùn lụp sụp hỏi: "Chỗ nào sao vẫn chưa đập đi?"
Một tuần bổ hỏa tình từ trong đám người bước ra nói.
"Đại nhân, ngài chưa từng nói là ở đây cũng cần đập."
"Vậy sao? Vậy chắc là bản quan bỏ sót rồi." Dương Hạo cầm bút lên, bước tới viết lên bờ tường của cái lán chữ "Phá", theo như thói quen lại vẽ một vòng tròn quanh đó, nói: "Được rồi, bây giờ đã có thể đập."
Hắn quay đầu nhìn vào cửa nhà La gia đóng chặt, vẫy tay nói: "Đi, đập cửa cho ta, bảo là nam nha hỏa tình viện muốn phá lán, gọi chủ nhà mau ra."
bổ đầu cười bồi nhắc nhở: "Đại nhân, căn nhà này là của tam ti sử tước sử La đại nhân." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Dương Hạo trừng mắt lên nhìn quát nói: "Thế thì đã làm sao?"
"Vâng vâng vâng." Bổ đầu đó thầm nghĩ: "Lán nhà Vương tể tướng ngài còn dám phá thì ta còn có thể làm gì chứ?" Rồi hắn lập tức ngoan ngoãn tiến lên gõ cửa, một lát sau thì cửa được mở ra. Tên coi cửa vốn tưởng là có khách đến thăm đại nhân nhà mình, vừa hỏi mới biết là người của phủ Khai Phong đến phá lán, liền vội vàng chạy vào bẩm báo.
Bên trong nhà, La gia tam công tử La Khắc Cần vừa nghe thấy người của phủ Khai Phong đến phá lán lập tức nổi giận, quát nói: "Ức hiếp người quá đáng, chúng tưởng La gia ta chỉ có cái danh thôi sao. Đến đây, đến đây, tri tập tất cả nô bộc khỏe mạnh đến đây cho ta, ta đi xem tên khốn nạn nào dám đập đồ nhà ta."
La Công Minh đang ngồi trong thư phòng xem sách, nghe thấy những tiếng ồn ào khuôn mặt hơi nhăn lại, lớn tiếng quát: "Cần nhi, câm mồm. Nhà chúng ta đã đủ loạn rồi, không cần phải gây thêm họa nữa đâu. Vị quan nào của phủ Khai Phong đưa người đến vậy."
Vừa nghe lão La hỏi thì tên giữ cửa liền bước vào làm lễ, bẩm báo: "Hồi bẩm lão gia, là tên ngốc nam nha hỏa tình viện, à không, Dương viện trưởng đích thân đưa người tới ạ."
"Dương Hạo?" La Công Minh đặt sách xuống bàn, đứng dậy bước chầm chậm máy bước, vuốt chòm râu rồi mỉm cười: "Ha ha, tên tiểu tử này có trái tim rất chân thành, Khắc Địch quả thật không có kết nhầm bạn."
"Cha!" La Khắc Cần tức giận xông vào, bộ dạng của hắn trông rất nóng lòng, như thể chỉ đợi một cái gật đầu của cha hắn thì sẽ lập tức xông ra cửa giết người. La Công Minh nhíu nhíu mày, trách mắng: "Con thật là, giờ đã không còn nhỏ tuổi nữa mà tính cách vẫn lỗ mãng như vậy, chẳng cần nói gì đến đại ca, nhị ca con, cho dù là ấu đệ của con cũng còn điềm tĩnh hơn con nhiều. Con mau gọi nhị ca đến đây."
La tam công tử tuy rất tức giận nhưng hắn rất sợ cha nên đành phải nín nhịn mà lui ra, một lát sau hắn dẫn La Khắc Tiệp đến, La Khắc Tiệp nói: "Cha, cha gọi con?"
La Công Minh gọi hắn lại gần, nhỏ tiếng dặn dò một lượt, La Khắc Tiệp hiểu ý lập tức lui ra ngoài.
Một lát sau, cánh cửa nhà lớn của La gia được mở ra, La nhị công tử một mình bước tới, nói: "Ta là La gia nhị công tử, xin hỏi vị nào của phủ Khai Phong đang làm công sự vậy?''
Dương Hạo lập tức bước lên phía trước, cao giọng nói: "La nhị công tử, đắc tội rồi. Ta Dương Hạo của hỏa tình viện phủ Khai Phong phụng thánh chỉ đi dỡ bỏ những lều lán xây dựng trái quy định, mở rộng đường, xây dựng trạm tuần hỏa. Mấy chiếc lán này của các vị không những làm xấu mĩ quan mà còn làm cho người ta qua lại không tiện. Dương mỗ muốn phá bỏ chúng, đây là thánh chỉ."
La Khắc Tiệp cười ha ha nói: "Hóa ra là vậy, mấy chỗ đó chỉ là nơi mỗi sáng sớm dùng để cất bô chậu, làm thềm cái bạt lán tránh mua gió tuyết mà thôi, không có quan trọng gì, Dương viện trưởng nếu đã phụng thánh chỉ đến mở đường thì cứ tùy ý phá bỏ."
Dương Hạo vui mừng quay đầu nói: "Các người nghe thấy chưa, còn không mau làm đi." Sau khi sai đám người xong, Dương Hạo lại lớn tiếng nói: "La nhị công tử thâm minh đại nghĩa, Dương mỗ vô cùng bội phục." Sau đó hắn lại thấp giọng nói: "Nghe nói đại công tử phạm tội, bây giờ đang bị nhốt vào ngục thẩm tra, Dương mỗ hôm nay mới nghe được liền vội vàng đến đây, không biết bây giờ như thế nào rồi?"
La Khắc Tiệp mỉm cười, cũng thấp giọng nói: "Gia huynh tuyệt đối không làm những chuyện tham ô đó, càng sẽ không tư thông với Bắc Quốc, đây rõ ràng là có người hãm hại, những chuyện bịa đặt dù sao cũng không phải là vàng luyện trong lửa, triều đình sẽ điều tra tiếp và trả lại sự trong sạch cho La gia, làm cho Dương viện trưởng lo lắng rồi."
"Ta cũng chẳng làm được gì cả." Dương Hạo nói: "Ta và La Khắc huynh là huynh đệ hoạn nạn sống chết, La Công gia có nạn, nếu như ta có thể giúp gì thì cứ nói. La Công không mở cửa chắc là muốn chờ triều đình điều tra rõ chân tướng, nếu như vậy sẽ không nảy sinh thêm nhiễu loạn nữa?"
Trên trán La Khắc Tiệp vẫn ẩn chứa một chút sầu lo, khẽ thở dài: "Khi mọi chuyện rõ chân tướng thì những thứ không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, chỉ có điều cũng không phải là quá nghiêm trọng, Dương viện trưởng không cần phải lo lắng."
Dương Hạo hơi ngẩn ra, lập tức có chút nghi ngờ, nếu đã nói là không tham ô cũng không tư thông với người ngoài thì còn lo cái gì? Lẽ nào La gia đại công tử đã làm chuyện khuất tất gì chăng, nếu là nghi án mà để ngự sử tra xét thì mọi chuyện sẽ bại lộ?
Quả nhiên, La Khắc Tiệp cười nói: "Trong chuyện này quả thật là có việc không vẻ vang gì, người muốn hại La gia ta rất tinh minh, hơn nữa thâm hiểu chuyện quan trường. Nói ra thì chẳng ai sẽ đi tra xét nhà một đại quan triều đình, đặc biệt là La gia ta, gia phụ là tam ti sứ, trong triều ai cũng phải nể mặt mấy phần, nhưng người hãm hại nhà ta lại dùng cái kế này thì sẽ làm cho quan gia phải tra xét tận cùng, có một số chuyện không tiện để lộ ra cũng không tránh khỏi bị bại lộ."
La Khắc Tiệp kể tóm tắt một lượt sự việc, Dương Hạo mới hiểu ra ngọn nguồn trong đó.
Hóa ra sau khi Đại Tống lập quốc, để tránh cục diện để một người nắm giữ nhiều binh quyền gây nguy hiểm như thời Đường xuất hiện nên hoàng đế đã phân tách quân quyền, chính quyền, tài quyền, hình sự quyền, quan lại nhậm miễn quyền của địa phương ra, chuyển vận sứ chính là quan lại mà triều đình phái xuống địa phương để nắm giữ đại quyền tài chính. Để phòng trừ việc chuyển vận sứ tham ô hủ bại nên tài quyền cũng được tập trung cao độ, khi địa phương muốn trợ giúp tài chính thì chỉ cần chuyển vận sứ tấu lên triều đình.
Khi mới lập quốc tố chất của quan viên tài chính không đủ, cho nên tài vụ rất hỗn loạn. Nhiều lúc không cần phải cấp phát tiền mà chuyển vận sứ lại vội vàng lên triều đình xin cấp phát tiền, sau khi cấp phát xong lại thấy không cần thiết, lại phải thu nạp lại khoản tiền đó, cho nên triều đình đã suy nghĩ và đưa ra quy định, yêu cầu chuyển vận sứ các lộ hết sức điều chỉnh bình ổn thu chi tài chính ở địa phương, một khi tấu sớ lên xin cấp phát tiền mà không hợp lý sẽ bị điều tra xét xử tội.
Nhưng hợp lí hay không lại rất khó phân định rõ giới hại. Để công trạng không bị nhiễm điểm đen mà rất nhiều chuyển vận sứ đã giữ lại trong tay một khoản tiền cơ động, một khi địa phương cần thiết thì sẽ cấp phát trước, sau khi chứng thực thì sẽ bẩm báo lên triều đình để được cấp phát lại. Tự tích một khoản tiền cơ động thì có thể tránh được phiền phức từ điều khoản của triều đình nhưng chuyện này đương nhiên là vi phạm luật lệ của triều đình.
Dương Hạo nghe xong cũng có chút ngạc nhiên. Loại việc này có chỗ kì diệu khác với 'không ấn án' của đầu thời Minh triều, đó đều là kế sách mà quan lại nghĩ ra để đối phó với những cái khó của luật lệ triều đình. Mấy năm đầu triều Minh, triều đình quy định các bố chánh sử ti, phủ, châu, huyện đều phải điều động kế lại (quan chịu trách nhiệm thống kê tài chính) đến hộ bộ, trình báo tất cả các khoản tiền thu chi, con số mà phủ và bộ chính sử ti, bố chánh phủ ti và hộ bộ đưa ra phải hoàn toàn giống nhau sẽ bị bắt loại bỏ toàn bộ sổ sách, thống kê lại và phải đóng dấu chồng lên quan ấn trước đó của nha môn đó.
Các bố chánh sử ti, kế lại vì cách quá xa kinh thành, chuyến đi kéo dài, liền dự phòng thêm sổ sách bảng biểu trắng có sẵn dấu quan trong đó, nếu có bị trả sổ sách về thì có thể điền thêm vào. Theo lí mà nói thì dùng bảng biểu loại này cũng không thể tạo ra lợi ích về tiền bạc cho mình nên cũng rất khó có thể dựa vào những số liệu đó mà tư thông làm bậy, vì thế hộ bộ cũng không can dự vào.
Kết quả là sau này bị Minh Thái Tổ tra xét biết được, Thái Tổ tức giận hạ lệnh miễn chứa hộ bộ thượng thư, còn các chủ ấn thủ lệnh thì tất cả xử tội chết, trong đó có một nguyên nhân chính không phải là vì việc này có phạm vi làm bậy lớn mà là nó xúc phạm đến điều Hoàng Đế kiêng kị nhất, chính là bằng mặt mà không bằng lòng, trước mặt thì phụng chỉ nhưng sau lưng làm điều mờ ám, lừa gạt Hoàng Đế.
Triệu Khuông Dận đương nhiên không thích tàn sát như Chu Nguyên Chương, có điều rất khó đoán được sau khi biết được chuyện này ông ấy sẽ phản ứng như thế nào. Ông ta điều động chuyển vận sứ vốn là để thu nạp các khoản tiền tài cho vào ngân khố, cấm các địa phương giữ lại, nhưng bây giờ thì hay rồi, chuyển vận sứ lại nắm trong tay một khoản tiền lớn trái phép, đây chẳng phải là cố tình chọc giận ông ta sao?
Dương Hạo ngẩn ra một lúc mới nói: "Kế này quả nhiên là thâm độc, một khi bị triều đình tra xét ra thì sẽ thế nào?"
La Khắc Tiệp nói: "Việc này rất khó nói, lòng đế vương quả thật khó đoán. Thực ra chỉ cần gia huynh nói ra sự thật rằng làm chuyện này là bất đắc dĩ, hơn nữa chuyển vận sứ các lộ đều làm như vậy, nó đã thành một thói quen rồi, sau khi quan gia hiểu được uẩn khúc trong đó cũng sẽ không làm khó quá gia huynh, nhưng như vậy thì La gia ta lại đắc tội với tất cả các tài thần trong thiên hạ."
Dương Hạo nhăn nhăn mày: "Không có cách nào cứu vớt sao?"
La Khắc Tiệp lắc đầu, nhưng lại cởi mở nói: "Dương viện trưởng không cần phải lo lắng hao tổn vì La gia đâu, quan gia nhân hậu, sẽ không làm khó La gia, huống hồ huynh trưởng nhà ta chỉ là phó sứ, bên trên còn có một vị chính sứ đỡ đầu. Chỉ cần chuyện tư thông với Bắc quốc không thể chứng thực thì nặng lắm cũng chỉ là bị phạt giáng chức thôi."
Dương Hạo thở dài, lắc lắc đầu nói: "Đáng tiếc Dương Hạo chức vị nhỏ bé, lực bất tòng tâm với đại sự như vậy của triều đình, rốt cuộc cũng không thể giúp được gì, quả thật hổ thẹn."
La Khắc Tiệp cười nói: "Ha ha, cũng không có gì, gia phụ nói, có những lúc chịu thiệt chính là chiếm được lợi."
"Sao Cơ?" Dương Hạo hơi động trong lòng, ngẩng đầu nhìn La Khắc Tiệp, La Khắc Tiệp nói vòng vo: "Gia phụ còn nói, Dương viện trưởng đến thăm hỏi La gia trong lúc nguy nan, lại hết lòng tương trợ. Tấm chân tình này La gia sẽ ghi nhớ. Những việc Dương viện trưởng làm gần đây gia phụ đều biết cả, Dương viện trưởng làm việc rất tốt, chỉ là hăng hái quá lại hóa dở, nhưng những lưỡi dao giơ thẳng lên đầu đại nhân đã biến mất hết, giờ Dương ân có thể yên tâm trở về triều đình làm việc rồi."
Dương Hạo rất vui mừng, nghe khẩu khí thì lão hồ li này đối với hoàn cảnh khó khăn của mình đã có sự sắp xếp, mình cũng không phải lo lắng quá. La Công Minh là trọng thần triều đình, là nhân vật bình thường có thể tiếp xúc được với Triệu Khuông Dận, hắn tiết lộ ra tin tức như vậy thì rõ ràng là nói sự kiêng kị của Hoàng Đế đối với mình đã hết, đây đũng là tin tức rất tốt, tảng đá trong lòng hắn đã rơi xuống đất.
La Khắc Cần bị La Công Minh giáo huấn một trận nên giờ giống như một con gà trống bại trận, cúi đầu ủ rũ đứng trước mặt cha hắn, La Công Minh không thèm để ý đến hắn, từ từ nhấp từng hớp trà, đọc quyển sách trong tay, lại đặt tách trà xuống, không ngờ đặt trệch ra khỏi bàn rồi rơi xuống đất.
Đôi lông mày hoa râm của La Công Minh hơi nhăn lại, hắn ngẩng đầu lên nói: "Phu nhân, bà đang làm gì đấy?" Có một mỹ phụ trung niên đâng đứng trư mặt hắn, mặc bộ y phục thanh nhẹ màu trắng ngần, khuôn mặt tuy có chút nếp nhăn nhưng vì sự tích tụ của tuế nguyệt làm cho sự nho nhã của thiếu nữ trở nên thành thục có vị hơn, ngũ quan quyến rũ, nước da trắng như ngọc.
La Khắc Cần vừa nhìn thấy bà ta lập tức vui mừng, vội khom người làm lễ: "Mẫu thân."
"Con ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với cha con."
"Vâng vâng." La Khắc Cần vui mừng, lập tức chuồn ra ngoài. Vị La phu nhân này là vợ kế của La Công Minh, nhỏ hơn La Công Minh khoảng 20 tuổi, nhận được sự sủng ái của La Công Minh nhất, trên dưới La gia cũng chỉ có bà ta mới dám đứng trước mặt lão già này mà lớn tiếng. Vị La phu nhân này chỉ sinh ra La Khắc Địch và một đứa con gái là La Mẫn, nhưng từ khi bà ta bước vào cửa La gia thì luôn đối xử tốt với những đứa con của vợ trước nên trong phủ trên dưới đều nhất mực tôn kính bà.
La Công Minh thấy đứa con chạy còn nhanh hơn thỏ thì hừ một tiếng, nói: "Lại ai chọc giận bà vậy?"
Vị phu nhân này trừng đôi mắt xinh đẹp như nước mùa xuân lên, tức giận nói: "Đừng có giả bộ trước mặt tôi nữa, tôi nghe nói người của phủ Khai Phong bây giờ cũng đã chạy đến cửa rồi phải không? Ông nếu cứ tiếp tục núp trong mai rùa thì những tên tiểu quỷ muốn đến ức hiếp chúng ta ngày càng nhiều đấy, Khắc Thành đã bị nhốt vào trong ngục ngự sử mấy ngày rồi, còn ông kìa, chỉ giỏi ăn giỏi ngủ, một chút lo lắng cũng không có, ông có phải là thân sinh ra nó không vậy?"
"Cứu nó à? Không cứu được, không cứu được." La Công Minh liên tục lắc đầu: "Không phải là chỉ mới nhốt mấy ngày thôi sao, họ cũng không làm khó nó, ở đâu mà chẳng được ăn được ngủ, có gì mà phải lo lắng chứ?" La Công Minh nói xong thì cúi đầu tiếp tục xem sách.
La phu nhân càng tức hơn, đi thới chỗ bàn sách đập một cái, quát: "Lão hồ li, ông rốt cuộc là đang tính toán gì, bây giờ cả nhà đều đang hoang mang, ít nhất trong lòng ông cũng phải có tính toán gì chứ."
"Tính toán?" La Công Minh cười ha ha, từ từ đứng dậy: "Tính toán cái gì? Có gì mà tính toán? Khắc Thành rõ ràng là bị người ta hãm hại, nhưng bà có biết người đó là ai không? Mục đích là gì? Mục tiêu là nó hay là lão phu? Phải chăng còn có gì đằng sau nữa?"
La phu nhân ngẩn người ra, nói: "Không biết, lẽ nào ông biết?"
La Công Minh lắc đầu nói: "Lão phu cũng không biết, cho nên động không bằng tĩnh, động mò không bằng không động, tránh để nhà càng loạn lên."
La phu nhân không vui nói: "Vậy nếu như người ta không có ý đồ gì nữa đằng sau thì sao? Khắc Thành bị nhốt suốt ở đó như vậy chẳng nhẽ ông lại không hỏi han gì sao? Lòng ông đúng là rắn như sắt théo, cho dù không có bị tuyệt hậu nhưng Địch Nhi của tôi đã chết trên chiến trường, chỉ còn có Khắc Thành, Khắc Tiệp để dựa vào lúc tuổi già mà thôi. Ông thật là..." La phu nhân vừa nói đến con trai của mình thì nước mắt tuôn trào. La Công Minh vẫn luôn đứng điềm nhiên như đang ngồi câu cá thấy vậy cũng hoảng lên, liền đứng dậy, lấy từ trong áo ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho phu nhân: "Xem bà kìa, xem bà kìa, sao lại khóc rồi. Ai nói lão phu ngồi yên không quan tâm hỏi han chứ? Lão phu đã sớm nghĩ cách rồi, còn đợi bà thúc giục sao?"
La phu nhân đưa tay lên giật lấy chiếc khăn, lâu vội nước mắt, trừng mắt lên nói: "Sớm đã nghĩ cách rồi sao? Chẳng thấy ông ra cửa gì cả, ông đã cầu cứu đến phủ Triệu tướng công hay là nam nha hoàng đệ vậy? Trước mặt quan gia cũng chỉ có hai người đó nói lời có trọng lượng."
La Công Minh tự đắc cười, vuốt râu nói: "Ta đã cho người đi khắp nơi lan truyền tin tức, một mặt nói lão phu và Triệu tướng công có giao tình thâm hậu, đã đắc tội đến nam nha Triệu đại nhân, một mặt nói lão phu và đương kim hoàng đệ qua lại mật thiết, Triệu tướng công sẽ nảy sinh sự căm ghét, ha ha, qua mấy ngày nữa ta nghĩ tin tức sẽ được truyền tới tai quan gia qua vũ đức ti."
La phu nhân hai mặt càng lúc mở càng to, đôi môi đỏ mọng cũng từ từ hé mở, La Công Minh lại nói: "Mấy ngày nữa thời khắc gay go cũng không còn nhiều, ta đã âm thầm báo cho mấy vị bằng hữu ngự sử đài, sáng sớm ngày mai sẽ tấu chương tố cáo lão phu và Khắc Thành cầu kết với nhau, đảo lộn vương pháp, tham ô hối lộ, ha ha ha...ý, phu nhân đang làm gì vậy?"
La phu nhân đặt tay lên trán ông ta, sau đó buông tay xuống nắm lấy chòm râu, lớn tiếng nói: "Ông không mắc bệnh chứ? Tự nhiên lại tự gây bất lợi cho mình? Ông thấy sống nhàm chán lắm à, muốn tìm con đường chết cho mình à? Ông không cần ở đây chọc tức tôi nữa, tôi đã tức muốn chết rồi đây, thật là tức quá đi mất, tự dưng lại gả cho một lão quỷ hồ đồ như ông." La Công Minh dựt râu ra khỏi tay phu nhân, cười ha ha nói: "Phu nhân, việc này là phu nhân khong đúng rồi, lão phu làm như vậy tất có đạo lí của lão phu."
La phu nhân tức khí bước tới chiếm ghế ngồi của ông ta, tức giận nói: "Ông nói xem, ông làm vậy là có ý gì?"
La Công Minh bước tới trước mặt phu nhân, xoa tay cười bồi: "Phu nhân này, chiêu này của lão phu gọi là lấy lùi để tiến, một mũi tên trúng hai con chim. Thành Nhi đương nhiên là sẽ không tư thông với Bắc quốc, tin chắc quan gia sẽ không có lòng tính toán với nó, triều đình cũng không tìm được chứng cớ gì, lòng nghi ngờ của quan gia cũng dần dần tiêu tan.
Nhưng những thứ bảo vật ở trong thuyền của Khắc Thành lại không thể nói rõ được nguồn gốc, cái tội danh mang hàng buôn lậu sẽ không thoát được. Đây là tiểu tiết nhưng cái chuyện đông nam đông đạo tự tích tiền lưu động bị tra ra thì đó mới là chuyện động chạm đến điều mà đế vương kiêng kỵ nhất, hôm nay có thần tử vì công mà lừa gạt, ngày mai sẽ có thần tử vì tư mà lừa gạt tiếp. Theo ta thấy về tình thì có thể tha, nhưng về cái uy thì khó, đế vương cao cao tại thượng sao có thể chịu bỏ qua dễ dàng?"
Sắc mặt La phu nhân lập tức thay đổi, thất thanh nói: "Có nghiêm trọng vậy không?"
"Rất khó nói, sẽ không giết người những cũng sẽ bị nghiêm trị. Nhưng lão phu đã bố trí thêm hiềm nghi, quan gia sẽ nghi ngờ là vì tể tướng và hoàng đệ có sự tranh giành nên có người cố ý hãm hại ta, nếu như vậy thì La gia ta lại càng an toàn hơn. Trách tội thì không thể tránh được, nhưng không đến nỗi không thể gượng dậy." La phu nhân đong đưa con ngươi, lại hỏi: "Đây chính là một con chim mà ông nói sao? Thế con chim thứ hai là gì?"
La Công Minh hơi nhíu con ngươi, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là ai đã cố tình gây bất lợi cho lão phu, đến giờ lão phu vẫn chưa đoán ra, nghĩ đi nghĩ lại chuyện này rất có khả năng có liên quan đến Triệu tướng công và nam nha hoàng đệ, chúng ta không thể ngu ngốc ngồi một chỗ. Lão phu phát tán tin tức cũng chính là hi vọng bọn họ rút lại ý đồ.
Năm ngoái qua mừng thọ vào mùa xuân, Triệu tướng công ở Đắc Nguyệt lâu mở yến tiệc chúc mừng ta. Năm ngoái, nam nha hoàng đệ lại cho người mang lễ vật đến, không nhận thì đắc tội với người ta, lão phu đành phải nhận. Bây giờ hai người họ đấu với nhau ngày càng gay gắt, ta nghĩ những ngày sau này sống giữa hai người họ sẽ rất khó khăn.
Nhưng Triệu tướng công và nam nha hoàng đệ rốt cuộc ai sẽ thắng thì vẫn chưa thể nói rõ. Một khi mà đứng nhầm bên thì vĩnh viễn không có đất quay lại. Bây giờ họ vẫn đang tranh đoạt trong bóng tối, nhưng ta nghĩ chẳng lâu nữa hai vị đại nhân này sẽ xông thẳng lên trận, trực tiếp đấu với nhau, với bước ngoặt này chi bằng chúng ta lợi dụng cái án này nhân cơ hội rút lui ra khỏi nơi phong vân tụ hội này, đến khi sóng yên biển lặng thì lại trở về."
La phu nhân bây giờ mới hiểu được dụng ý của ông ta, nghĩ kĩ lại thấy có chút không cam lòng, nói: "Nhưng cứ như vậy thì cái chức chuyển vận sứ của Khắc Thành chẳng phải là sẽ mất sao?"
La Công Minh phản đối nói: "Nhất thời được mất có là gì? Cái chức chuyển vận sứ đó vốn ba năm thay một lần, cũng chẳng còn mấy nữa. Hơn nữa, người trẻ tuổi chịu chút ấm ức thì có gì không tốt, không trải qua trắc trở, con đường luôn thuận lợi sẽ dễ làm cho người ta tự mãn, đến khi ngồi ở vị trí cao lại bị té nhào, nói không chừng còn mất cả đầu ý chứ."
La phu nhân trợn mắt nhìn hắn, oán trách nói: "Cái lão rùa đen này thật biết suy nghĩ sâu rộng, có một chút gió thổi tới là đã rụt đầu vào mai rồi."
La Công Minh cười nói: "Ha ha, như thế thì mới có thể chính đàn ngồi vĩnh viễn không ngã chứ..."
La phu nhân lại hỏi: "Thế lần này cả La gia ta đều phải đi à?"
La Công Minh lắc đầu nói: "Khắc Cần là nam nha ti lục tham quân, việc này sẽ không dính dáng đến nó, đương nhiên nó sẽ ở lại kinh thành rồi. Đứa trẻ này tính tình lỗ mãng, là đứa lão phu lo lắng nhất, cho nên vừa rồi phải giáo huấn cho nó một trận, nhưng...còn chưa nói hết thì bà đã đến rồi."
La phu nhân hừ một tiếng: "Ông có hứng thì tiếp tục đi dạy con ông đi, bên ngoài kia có người đang muốn đập nhà ông đấy, ông vẫn nhẫn nhịn được à?"
La Công Minh mỉm cười nói: "Vị bên ngoài kia không phải là đến để đập nhà chúng ta, mà là nghĩa sĩ muốn đến giúp chúng ta giải nạn đấy. Ha ha, lão phu cả đời làm quan, nếu như lúc lâm nguy mà lại cần một hậu bối như hắn cứu nguy thì còn mặt mũi nào nữa. Có điều tấm tình nghĩa này của hắn rất đáng mừng, lão phu đã dặn Khắc Cần sau này phải thường xuyên qua lại với người này, đối với nó sẽ có nhiều lợi ích."
Bên ngõ nhỏ cạnh La phủ viện chẳng qua chỉ là mấy cái lán gỗ, phá rất nhanh, lúc này Dương Hạo và La Khắc Tiệp cũng đã nói xong chuyện, La Khắc Tiệp cáo từ trở về phủ, Dương Hạo nhận được tin tức hoàng đế đã hết hiềm nghi với hắn nên lòng rất thoải mái, thấy đám nha sai bước lên liền lấy từ trong eo ra một xâu tiền, ném cho bổ đầu, nói: "Bây giờ cũng đã muộn, bổn quan cũng phải về phủ, mọi người vất vả rồi, chỗ tiền này cầm đi, mời mọi người uống rượu nhé."
Bổ đầu đó mặt mày hớn hở, nhận tiền rồi cùng đám sai nha gật đầu lia lịa cảm tạ, rồi vui vẻ bước đi. Dương Hạo ben theo con đường Bảo Khang bước đi, nghe tiếng suối chảy róc rách, sau khi đi ra khỏi còn đường đó thì tới bên bờ Biện Hà, nhìn nước Biện Hà chảy cuồn cuộn, trong lòng thầm phấn chấn, người như La Công Minh nếu không nắm chắc thì sẽ không khinh xuất, bây giờ nguy cảnh của mình đã được giải quyết rồi!
Trong lòng Dương Hạo vui mừng vô cùng, thở dài một hơi rồi hít thật sâu, khuôn mặt nở nụ cười an tường thoải mái, chính vào lúc này hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng có người, lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy ba nữ nhi đang đứng sau. Ba nữ nhi này đều cải trang nam nhi, nhưng lại không thể che giấu được thân phận của mình. Một nữ tử ở giữa xem ra chỉ khoảng 13, 14 tuổi, đôi mắt to trong veo, lông mày và khuôn mặt thanh tú. Thấy Dương Hạo quay đầu lại thiếu nữ này lập tức chắp quyền giống như nam nhi, giọng dứt khoát nói: "Dương viện trưởng xin mời."
Dương Hạo nhìn kĩ, thiếu nữ đó cười yêu kiều với hắn, rõ ràng dung nhan còn non nớt nhưng nụ cười lại rất mê hoặc.
"Là nàng!" Đêm hôm đó ở Long Đình Hồ Ngô Oa Nhi không trang điểm, có bộ dạng thanh tú như nước, Dương Hạo muốn quên mỹ nữ này cũng khó. Nàng vừa nói thì hai nữ tử hai bên tác ra đứng xung quanh hắn, Dương Hạo thấy họ như muốn cướp không khỏi thấy buồn cười.
Hắn biết lưỡi đao trên đầu mình đã biến mất, bây giờ đang làm quan kiếm tiền, cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, đường công danh rộng mở, vô cùng vui vẻ, chợt thấy trong lòng nảy sinh tinh quái, làm ra vẻ không nhận ra thân phận nàng, liền mỉm cười nói: "Chính là Dương mỗ, không biết cô nương làm thế này là muốn cướp tiền hay cướp sắc?"
Đôi môi đỏ mọng của Ngô Oa Nhi hơi hé ra, liếc nhìn hắn, mang theo nụ cười xinh đẹp kèm chút giảo hoạt, hỏi: "Dương viện trường thật là một tài giỏi, không biết bổn cô nương muốn cướp tài thì sao, mà cướp sắc thì sao?"
Dương Hạo cười ha ha nói: "Cướp tiền, không có. Cướp sắc, đến đi!"