Đi bộ trong tuyết lớn, còn kéo theo xe lương giống như trâu bò chắc chắn là rất gian khổ. Mà Đinh Hạo tựu trung lại là người vất vả nhất, bới vì xe trượt tuyết quá nặng, la ngựa lực không đủ, hắn chẳng những phải buộc dây thừng kéo xe còn thỉnh thoảng chạy trước chạy sau chiếu cố toàn bộ đoàn xe di chuyển, chỉ điểm tráng dân buộc chặt xe trượt tuyết.
Vất vả như thế đến ngày thứ ba cuối cùng Đinh Hạo kiệt lực ngã bệnh, hắn chỉ có thế nằm trên xe trượt tuyết bị người kéo đi. Hắn sốt cao không dứt, đoàn xe kiếm dược vật thích hợp trước tiên cho hắn ăn cũng không thấy hiệu quả, trán hắn nóng có chút doạ người.
Nơi này không người, lại không có chỗ chạy chữa, Đinh Ngọc Lạc vừa kinh vừa sợ, chỉ phải lấy khăn lụa của chính mình bọc tuyết đặt ở trán hắn làm hạ nhiệt độ. Đinh Hạo trên đường mê man, tỉnh lại rất ít chỉ biết là đoàn xe từ cánh đồng tuyết không ngừng đi tới nếu lại không thấy được Quảng Nguyên thành, mỏi mệt không chịu nổi chỉ sợ đội ngũ sẽ hỏng mất, huyết nhục gắn liền, dù sao sức lực có hạn không có khả năng đi liền một mạch.
Sáng sớm ngày thứ năm, cơn sốt của Đinh Hạo giảm một chút, thần chí cũng có chút tỉnh táo, Đinh Ngọc Lạc vui mừng quá đỗi, nàng một bên lôi kéo, một bên quay đầu cùng Đinh Hạo nói chuyện, nói với hắn tình hình hai ngày nay, bỗng nhiên có tiếng dã thú kì quái vang lên.
Đinh Ngọc Lạc kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy đội ngũ đã đi qua một triền núi thấp, trên cánh đồng tuyết mênh mông xuất hiện một mảnh kiến trúc, từ xa nhìn lại, liền biết là một ngôi chùa. Phía trước Phùng đầu lĩnh bổ nhào vào đống tuyết, sau khi đứng lên liền hoa chân múa tay vui sướng, la to như điên.
Nguyên lai chùa này tên là Phổ Tề Tự, là chùa lớn nhất bên ngoài Quảng Nguyên thành, phương trượng Không Không đại sư phật pháp cao thâm, uy vọng rất lớn, nhiều nhà giàu trong Quảng Nguyên thánh thường đến chùa dâng hương, nghe Không Không đại sư giảng kinh. Tất nhiên Phùng đầu lĩnh nhận ra ngôi chùa nổi tiếng này.
Dọc theo đường đi bởi vì bọn họ xông vào cánh đồng bát ngát, đi đều không phải là đường, hơn nữa tuyết lớn bao trùm, không có dấu vết rõ ràng, cho nên Phùng đầu lĩnh chỉ có thể xác định đại khái hướng đi, cũng không biết chính mình rốt cuộc tới chỗ nào rồi. Tới nơi này rồi hắn mới biết được, chính mình đã tới ngoại thành Quảng Nguyên. Nơi này cách Quảng Nguyên thành chỉ gần nửa ngày lộ trình, đương nhiên đó là tốc độ khinh xa bình thường, dựa theo tốc độ bọn họ hiện tại muốn tới ước chừng mất một ngày.
Biết được đã đến Quảng Nguyên thành, toàn bộ đoàn xe vui mừng như điên, bọn họ cố sức kéo xe lương, điên cuồng hô loạn tiến về phía Phổ Tề Tự. Trước cửa chùa có bốn chú tiểu đang hăng say cầm chổi lớn quét tuyết, chợt thấy một đám người chậm rãi mà đến, mang vô số la ngựa, kéo chiếc xe không có bánh cổ quái, trên người ăn mặc nhếch nhác, trong miệng ô ô quái khiếu, tưởng là cường đạo thổ phỉ đến đánh cướp chùa, nhất thời hồn phi phách tán, bốn chú tiểu đem chổi vứt đi, vội vàng xông tới đóng cửa, sau đó liền khó sướt mướt đi gặp phương trượng Không Không.
Tiếng chuông và khánh kêu vang trong đại hùng bảo điện hương khói lượn lờ, phương trượng Không Không cùng nhất ban đại hoà thượng đang tụng kinh, nghe thấy chú tiểu trình báo Không Không đại sư dưới tay căng thẳng liền gõ hỏng mõ, lập tức tập hợp võ tăng, phương trượng, thủ toạ nhanh chóng chạy đến tiền viện.
Ngoài sơn môn hô quát không thôi, có giọng khàn khàn điên khùng, có tạ ơn thiên, phật, có tiếng bang bang phá cửa, có tiếng vui quá mà khóc nghe như quần ma loạn vũ, đem cao tăng đắc đạo Không Không đại sư hù doạ mặt không còn chút máu, mắt thấy chúng tăng vây quanh loạn chuyển, thân là người đứng đầu, không thể đổ trách nhiệm lên người khác, lập tức gọi người nâng dậy một cái thang, tay lần tràng hạt, trong lòng niệm A di đà phật, nơm nớp lo sợ trèo lên tường viện, nhìn trộm ra bên ngoài quan sát.
Lão hoà thượng rốt cuộc so với chú tiểu hơn vài phần kiến thức, trộm nhìn một lúc lâu, cảm thấy những người bên ngoài không giống như thổ phỉ sơn tặc, lập tức lớn gan hỏi, mới hiểu được đúng là Đinh gia vận lương thảo đến Quảng Nguyên thành. Không Không hoà thượng lúc này mới sai người mở cửa sơn môn đón bọn họ vào.
Trước mặt phương trượng không thể bỏ lễ, Đinh Ngọc Lạc thật vất vả mới gặp được người ở gần Quảng Nguyên, vốn có bụng muốn hỏi lúc này cũng không dám thất lễ, nàng nhẫn nại theo phương trượng vào đại hùng bảo điện, lễ phật kính hương xong, lúc này mới vội vàng nói: "Không Không đại sư, không biết quý tự có người tinh thông y thuật không? Đoàn xe ta có Đinh quản sự bị phong hàn, sốt cao không lùi, hiện giờ thập phần nguy cấp, nếu không nhanh chóng chữa trị sợ tính mạng có điều đáng lo."
Trong chùa có nhiều y tăng, Không Không nghe vậy vội hỏi: " Sư đệ lão nạp Không Kiến am hiểu y thuật, nữ thí chủ đem bệnh nhân đến khách phòng để hắn khám và chữa bệnh. "Dứt lời xoay người nói với tiếp khách tăng:" Nhanh đi gọi Không Kiến tới gặp sư huynh, đến khách phòng khám chữa bệnh. "
Không Kiến nghe thấy lên tiếng trả lời đi, Đinh Ngọc Lạc cảm kích nói: "Đa tạ đại sư từ bi, đoàn xe Đinh gia ta trên đường đi gặp tuyết lớn, thập phần chật vật, hôm nay có thể tới Phổ tề tự, thật sự là phật tổ hiển linh. Ở đây có ngân phiếu hai ngàn lượng, là tín nữ hiến tiền dầu vừng thỉnh đại sư vui lòng nhận cho. "
Không Không đại sư hiển nhiên là đại đức cao tăng, bình thường nhà giàu hiến tiền dầu vừng cũng không ít dĩ nhiên không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt, nghe Đinh Ngọc Lạc nói hiến hai ngàn lượng, vẫn là thần sắc thong dong, tâm lặng như nước, hai tay hợp thành chữ thập, nhàn nhạt cảm tạ một tiếng, có câu cao tăng phong phạm không giống người thường, một bên liền có đệ tử lên thay lão nhận.
Mắt thấy ngân phiếu lọt vào túi, Không Không đại sư thần sắc càng thêm hiền lành, hơi lộ ra tươi cười nói:" Nữ thí chủ, mời tới thiện phòng dùng trà nói chuyện, Không Trí sư đệ, ngươi đi dàn xếp đoàn xe Đinh gia một chút. "
Vì Đinh Ngọc Lạc ra tay hào phóng nên phương trượng tự mình tiếp đãi, lại vì nàng là nữ khách, vì tị hiềm nghi, phương trượng mời nàng đến thiện phòng nói chuyện, yêu cầu thủ toạ Phổ tề tự Không Tính dẫn theo hai chú tiểu cùng đi thiền đường ngồi.
Ly trà nóng hổi của nàng vừa đưa đến trên bàn, Đinh Ngọc Lạc liền khẩn cấp hỏi han: "Đại sư, tín nữ lần này theo Phách Châu vận lương đến Quảng Nguyên, trên đường đi gặp kiếp phỉ, lại gặp tuyết lớn, đến nỗi trễ vài ngày mới tới được đây, nghe nói người ở biên cảnh đông bắc bị hại rất nhiều, không biết…. Quảng Nguyên thành hiện giờ tình hình thế nào?"
Đinh Ngọc Lạc hỏi đến đây, trong lòng thấp thỏm, sợ nghe được tin tức gì không tốt. Phổ tề tự cách Quảng Nguyên rất gần, nếu Quảng Nguyên thất thủ, phổ tề tự sẽ không có bộ dáng an tường như hiện tại, dưới phỏng đoán này, Đinh Ngọc Lạc lường trước Quảng Nguyên trước mắt thế cục sẽ yên ổn, kể cả Quảng Nguyên không đánh mất thành trì, nếu là bị vài thất bại, để trốn tránh trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Đinh gia, người ta là quan, bọn họ là dân, đến lúc đó nghĩ muốn biện bạch sẽ không có cơ hội, trong lòng có thể nào không sợ.
Không ngờ Không Không đại sư nghe xong cười rộ lên.
Đinh Ngọc Lạc kinh ngạc nói:"Đại sư?"
Một bên thủ toạ Phổ tề tự Không Trí ha hả cười, hai tay hợp thành hình chữ thập nói:"Nữ thí chủ nghe được tin tức khi nào?Hiện nay là mùa đông khô hàn, bắc nhân thiếu thốn áo cơm lương thực, xác thực đã xâm lược quy mô cướp tiến tài con dân ta. May mà bắc nhân có nội loạn, từ bảy ngày trước bọn chúng tất cả đều lui bước. "
Đinh Ngọc Lạc nghe đến đó mừng như điên, lập tức toàn thân khí lực hư thoát, ngồi một chỗ nửa ngày không lên tiếng được, chỉ cảm thấy thân mình mỏi mệt ngay cả một ngón tay cũng ko muốn nhúc nhích.
Không Trí thấy bộ dáng nàng, còn tưởng rằng nàng kinh ngạc không hiểu, liền giải thích: " Bắc đế Da Luật Thuật đi thị sát, hoang dâm vô đạo, khi đông thú(thăm thú phía đông) bị bỉ quốc đại thần Tiêu Tư Ôn, Di Ly Tất, Nha Lý Tư sai người giấu lưỡi dao sắc bén ám sát. Hiện giờ vì tranh đấu đế vương, bỉ quốc các tộc tù lĩnh đều tập kết binh mã, ai còn có tâm nam hạ. "
"Đa tạ….. đa tạ đại sư cho biết." Đinh Ngọc Lạc một lời chưa hết, nước mắt đã rào rào chảy xuống, lần này, là vui mừng vô hạn mà khóc.
Trước công đức điện, một chú tiểu đầu bóng lưỡng kéo theo chổi lớn, lấm la lấm lét vội vàng bước vào gặp Không Không sư phụ, kinh ngạc nhìn về phía tăng nhân một cái hỏi: "Huyền Chiếu sư phó, phía trước như thế nào náo nhiệt vậy?"
Hoà thượng kia nói:" Lương đội Đinh gia trên đường đi qua đây mà thôi, không phải chuyện của ngươi, hảo hảo quét tước đại điện đi. Bích Túc, ngươi nếu lười biếng dù có Không Văn sư thúc thương hại, phương trượng cũng sẽ không tha cho ngươi. "
"Vâng vâng ạ….. " Bích Túc cúi đầu khom lưng tiễn bước Huyền Chiếu hoà thượng, nhãn châu xoay chuyển, thì thào lẩm bẩm. "Lại là bọn hắn, lương đội to như vậy, lại gặp tuyết lớn thật khó cho bọn họ, xem ra lần này dựa vào sai người không như thế nào lại khó khăn vì bọn họ a, hắc!Nếu không lần này ở phổ tề tự đại gia ta có mục tiêu khác, còn muốn trêu đùa các ngươi một phen. " nguồn truyenggg.com
Bích Túc nói xong, khiêng chổi lên đem vào đại điện…