Hai mỹ nữ áo gấm đứng ở một góc tháp, đang nói chuyện phiếm, hai đại hòa thượng chỉ nghe họ đang bàn luận nhuộm màu sắc tơ lụa sao cho đẹp, son chọn nhà nào có vị tương đối ngọt. Nghe họ nói cười khanh khách, áo họ bay theo gió, trong đầu nổi lên ý niệm: "Không sắc", nào có thể sinh lòng nghi ngờ.
Đường đại cô nương rút ra một chiếc gương nhỏ dựa vào lan can soi, rồi dùng phấn thoa thoa vào má, bọn họ đương nhiên không nghi ngờ gì, phản quang của tấm gương đồng chiếu được phía xa, bên hồ xa xa trên tửu lầu có một người luôn nhìn về phía này, vừa thấy ánh sáng lóe lên lập tức phát ra ngọn đèn tín hiệu từ phía xa.
Sở Chiêu Phụ cưỡi ngựa to khỏe, mang theo mười mấy cấm quân thị vệ, đi với tốc độ vừa phải trên đường, phía trước đột nhiên có luồng sáng cực đại xoẹt qua, hắn hoảng xuống ngựa, Sở Chiêu Phụ che mắt nhìn, hét lớn: "Chạy chậm đi trước". Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGGG.Com
Đại đội nhân mã chạy hơn một dặm, chỉ thấy một cấm quân thị vệ ăn mặc quần áo dân thường chạy ra từ trong tiểu lầu, hoan hỉ kêu lên: "Đại nhân, tín hiệu truyền đến rồi".
Sở Chiêu Phụ tức giận mắng: "Lão phu bị ngươi làm cho mù cả hai mắt rồi đây này".
Thị vệ ngượng ngùng cười nói: "Cái này…thuộc hạ sợ đại nhân không nhận ra, liền lấy chiếc gương to nhất ra soi".
Sở Chiêu Phụ hừ nhạt một tiếng, quát: "Mau, nhanh lên chút, việc này như đánh giặc, bổn quan dẫn người như đi hành quân. Như nhìn thấy lũ địch bán nước, mở rộng hai chân ra cho lão phu, chạy!" Nói rồi hắn giơ roi, chạy về phía trước.
Trên bến sông, chiếc thuyền lớn vừa mới cập bến, trên bến sông đã có nhóm dịch phu canh cửa đợi ở đó, đem lương thực khiêng lên xe, vội vàng bến sông. Trên thuyền cũng có rất nhiều thủy thủ, hai bên phối hợp rất ăn ý, vội vàng vận chuyển lên thuyền.
Châu Nam Sơn đưa "Lại Phú Quý" đến bến sông, khoe khoang cười: "Lại viên ngoại, thấy sao?"
Trương Ngưu Nhi cười nói: "Rất tốt!"
Vừa dứt lời, xa xa có người chạy tới, hô lớn: "Thúc, thúc, thúc ơi, mau, mau mau, quan phủ đến rồi".
Châu Nam Sơn giật mình, nhìn người đó chính là Châu Thanh cháu mình, vội hỏi: "Ngươi nói gì?"
Châu Thanh vừa chạy vừa hét: "Mau giấu lương thực đi, tốp nhân mã lớn phủ nha đang đến thẳng nơi này rồi".
Châu Nam Sơn mặt biến sắc, vừa muốn cao giọng hạ lệnh, Ngô Oa Nhi và Đường Diễm Diễm hai mỹ nữ nũng nịu một phải một trái đứng sau hắn, Ngô Oa Nhi thản nhiên cười nói:
"Chu viên ngoại, phủ nha đến thực kịp thời, không kịp thu dấu lương thực đâu, chi bằng nộp hết lương thực?"
Châu Nam Sơn vừa mới cảnh giác bọn họ, họ chưa chắc là người của quan phủ, nghe lời này thấy có gì là lạ, rồi lại nhìn họ, không giống thám tử triều đình, đang trả lời thì cảm thấy eo mình bị người đâm, Đường đại tiểu thư đứng một bên, cười nhạt nói:
"Làm theo lời em gái thiếp nói, nếu không thì không kịp trở mình đâu, rơi Vương Bát xuống hồ Hồng Trạch đấy".
Châu Nam Sơn quá sợ hãi, lúc này mới hiểu được mình thực sự bị mắc mưu.
Hai cô nương đứng bên cạnh hắn, thản nhiên cười, Châu Thanh không hiểu đầu đuôi, chạy đến trước mặt hắn nói: "Thúc à, còn đừ người ra đó làm gì? Mau thu lương thực lại đi!"
"Lại viên ngoại" mặt tươi như hoa đột nhiên bước đến, giơ tay "Bụp" một tiếng đấm luôn vào mũi hắn, Châu Thanh máu mũi chảy ròng, ôm mũi ngã xuống, gẫy luôn hai răng cửa.
"Tịch thu, bắt người!" Trương Ngưu Nhi hét tiếng quát chói tai, Tao Trư Nhi và Trương Hoài Tụ đứng ở bến sông liền lập tức ra tay, thuộc hạ của họ vận chuyển lương thực lên thuyền lần lượt bị bắt tại chỗ. Tụ Nhi cô nương từ nhỏ đã theo cha tập võ, võ công hơn Tao Trư Nhi rất nhiều, tay cô cầm gậy sáp ong chỉ chỉ trỏ trỏ, xuông tới kho lương thực, đạp người ngã rạp.
Tao Trư Nhi cũng không chậm trễ, theo bên cạnh nàng, đưa ra hàng loạt quyền cước, tiến đến chiếm kho lương thực.
Châu Nam Sơn bị đoản kiếm để ngang cổ, đứng ở bến sông nhìn thuộc hạ của mình bị tóm, phía xa một đoàn người ngựa hùng hổ đi đến. Không khỏi ủ rũ kêu thương: "Xong rồi, xong rồi, trúng kế quan phủ rồi…"
Ngô Oa Nhi hé miệng cười, đi về phía trước, dáng nàng đi thực hại nước hại dân, chỉ có mấy đại hắn dù có hăng hái chiến đấu, cũng tranh thủ thời gian nhìn mỹ nhân này.
Ngô Oa Nhi đứng ở bến sông vuốt vuốt tóc, thủ thế trước con thuyền ba tầng, Hạnh Nhi cô nương sớm đã đứng ở trên nóc thuyền ra tín hiệu, từ chùa Phổ Quang truyền vào trong thành, trong giây lát truyền vào tri phủ nha môn.
Dương Hạo được tin đám người trang phục chỉnh tề, đi ra, trong viện phủ nha còn có rất nhiều tay cung khoái bộ, cấm quân thị vệ còn lại cũng đứng ở đó, Dương Hạo, Trình Vũ, Mộ Dung Cầu Túy lên ngựa, theo kế hoạch ra khỏi phủ…
***
Tứ Châu tri phủ Đặng Tổ Dương bị Ngụy Vương Triệu Đức Chiêu ra tay khiến hắn sợ ngây người.
Ban đầu là Ngụy Vương phái Sở Chiêu Phụ đến tìm hắn, muốn hắn hạ lệnh tam ban nha dịch, tay cung, Đặng Tổ Dương tuy khó hiểu ý này, nhưng cũng làm theo. Ngay sau đó Sở Chiêu Phụ liền dẫn người đột nhiên đến chùa Phổ Quang, không bao lâu, số người còn lại bèn bị Dương Hạo, Trình Đức Huyền đưa hết đi, cũng không biết phân công nhau đi làm gì. Bên cạnh hắn chỉ còn thừa lại mấy người ít ỏi trạm ban nha đầu, chúa bộ phụ tá. Là một Tứ Châu tri phủ, chúa quan một phương, hắn hoàn toàn không biết mọi hành động đang xảy ra, vô cùng kinh ngạc.
Đặng Tổ Dương ngây người, Tứ Châu thông phán Trần Huy mang theo quan sát nha môn đến đây. Các tri phủ và thông phán có quan hệ tương đối căng thẳng, vì thông phán có trách nhiệm giám sát tri phủ, cho dù điều này chỉ là trách nhiệm của thông phán, nhưng lại tạo thành ngăn cách giữa tri phủ và thông phán.
Đặng Tổ Dương và vị Trần thông phán này không có quan hệ cá nhân gì, hắn đang ngồi ngây người trên đại điện, suy nghĩ xem có cần đi quan thuyền gặp Ngụy Vương hay tránh không lộ diện, đột nhiên thấy Trình Huy đến, vội đứng dậy nói:
"Trình thông phán, sao lại đến đây? Sao không bảo người nói một tiếng để tôi ra đón? Mau mau, mời Trần thông phán ngồi".
Trần thông phán thi lễ với hắn nói: "Hạ quan Trần Huy, bái kiến phủ đài đại nhân, hạ quan có công vụ đang chờ làm, xin phép không ngồi".
Đặng Tổ Dương ngẩn người, hỏi: "Công vụ gì?"
Trình thông phán mặt không chút biểu hiện nói: "Phụng lệnh Ngụy Vương, bắt giữ tri phủ nha môn tam ban đô đầu Lưu An Chi, bắt giữ tri phủ nha môn Trướng Phòng tiên sinh Lưu Thư Thần, nội quản sự phủ đài đại nhân Lưu Toàn. Người đâu, mang bọn họ đi cho ta".
Nha sai đáp một tiếng, rồi đi đến túm lấy Lưu An Chi và Lưu Thư Thần, trói bọn chúng lại, Đặng Tổ Dương sợ hãi nói: "Trần thông phán. Sao lại thế này?"
Trần Huy mặt nghiêm nghị chắp tay nói:"Hạ quan cũng chỉ nghe lệnh tòng sự, phủ đài thứ tội, cáo từ!" Nói rồi vung tay áo, nghênh ngang đi, coi chỗ này như gặp xui xẻo, đi vội vàng như gió.
"Quan nhân, quan nhân, Trình thông phán ăn gan hùm sao, sao lại có gan đến quý phủ ta bắt người, Lưu Toàn có gì không phải nào, tự chúng ta không thể giải quyết sao, không nhìn mặt tăng nhìn mặt phật, đánh chó không nhìn mặt chủ, tên Trần Huy này không coi quan nhân nhà ta là gì nữa rồi".
Lưu phu nhân giận tới mức mặt đỏ bừng, bất chấp đây là đại đường quan nha, không phải hậu viện của bà, lập tức xông vào, Đặng Tổ Dương chỉ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, chỉ cảm thấy dường như xảy ra đại sự gì đó bất lợi cho hắn, lại không có đầu mối, trong lòng mờ mịt vô cùng, quay sang chửi luôn phu nhân chưa gì đã oang oang cả lên.
Phụ tá phủ nha có qua lại rất tốt với Lưu Thư Thần vội chạy nhanh đến đón, nói nhỏ bên tai Lưu Nga: "Phu nhân chớ có lên tiếng, hình như có đại sự xảy ra rồi, đoàn người Trần thông phán là được Ngụy Vương Thiên Tuế phái đến đấy, họ không dừng lại bắt Lưu Toàn quản sự đâu, còn bắt cả Lưu Ban Đầu và…và Lưu Trướng Phòng nữa".
Lưu Thư Thần là em trai út của Lưu phu nhân, từ nhỏ được nàng cưng chiều, vừa nghe những lời này liền nổi trận lôi đình, nàng túm lấy áo Đặng Tổ Dương khêu khóc om sòm: "Cái gì? Còn…còn bắt đệ của ta nữa? Quan nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này? Rốt cuộc là chuyện gì thế này?"
Đặng Tổ Dương hồn bay phách tán đứng đần người ra, dù bị bà lay tay áo mình cũng không có phản ứng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Xảy ra chuyện gì ư? Ta cũng không biết, không biết gì hết. Xảy ra chuyện gì?..."
Hắn quay sang phu nhân, nhìn chằm chằm vào bà, hỏi từng chữ một: "Họ…họ dấu chúng ta làm việc gì phi pháp đúng không, bà nói, bà nói đi!"
Lưu phu nhân từ trước đến nay chưa bao giờ thấy sắc mặt chồng đáng sợ như vậy, sợ hãi lui về phía sau hai bước, rồi nhảy bật lên nói: "Người Lưu gia ta đều xuất thân từ trang hộ nhân thực thà trung hậu, có thể làm chuyện hại dân hại nước sao, ông nói? Ông nói đi? Chúng ta ở tứ Châu nha phủ này, nếu họ làm chuyện gì phi pháp có thể dấu nổi chúng ta sao? Ông nói xem họ dám làm chuyện phi pháp sao?"
Đặng Tổ Dương run rẩy, chầm chậm lắc đầu: "Lưu Trung dùng tiền lấy lãi, cái đó không nói làm gì, nhưng thế này, món nợ nhà người ta hắn không lấy được, hắn muốn chiếm đất nhà người ta, lấy khuê nữ người ta làm thiếp, ruộng đất nhà người ta vô duyên vô cớ gặp tai họa nước lửa là từ đâu? Ta luôn lo lắng, sợ hắn thấy lợi mà tối mắt, làm chuyện trái với thiên lương quốc pháp, nếu lửa kia thực sự là hắn châm, hắn vì cái gì mà như vậy, làm cái việc ác độc trời không dung đất không tha đó?"
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía nha trung chúa bộ Cố Trường Phong, hỏi: "Cố chúa bộ, bổn phủ bảo ngươi tra hỏi chuyện Lưu Trung, ngươi điều tra đến đâu rồi?"
Cố chủ bộ giật mình, hắn không biết Đặng Tổ Dương sẽ hỏi vậy, nếu đắc tội với người nhà của hắn, sau này còn có thể làm việc gì ở Tứ Châu nữa, thế là hắn thận trọng đáp:
"Hic…thuộc hạ chăm chỉ điều tra nghe ngóng, chuyện này…cũng không phải chưa từng nghe nói, còn về Lưu Trung bức ép cưới Hồ gia cô nương, thuộc hạ điều tra ra là: Thực ra Lưu Trung chỉ thấy cô nương đó xinh đẹp, nổi lòng ái mộ, cho nên mới muốn lấy cô ấy làm thiếp, xóa đi cái nợ của Hồ gia. Hồ gia không thể giả món nợ, lại không muốn gả con gái cho Lưu Trung, Lưu Trung mới nói có vài câu nặng lời, cũng không có hành động gì, sau khi bị đại nhân trách móc, hắn đã bỏ món nợ đó đi, không dây vào chuyện Hồ gia nữa".
Lưu phu nhân nghe vậy nhảy chồm lên: "Ông nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, người Lưu gia ta đâu có tội gì?"
Lưu phu nhân thấy hắn cứ đinh ninh chắc chắn người trong nhà đã làm việc gì xấu xa, không khỏi gào khóc om sòm lên, nói: "Trước không phải Lưu gia ta bán trâu cày giúp ông vào kinh thi cử, ông là một thư sinh nghèo không có lương tâm, có thể có ngày hôm nay là do ai? Tri ân phải báo đáp, ông đã làm gì được nào? Vừa có biến động nhỏ, ông đã muốn vứt Lưu gia ta, bảo vệ cái tiền đồ quan lộc của ông sao?
Ông nói xem người Lưu gia ta có thể làm điều xấu xa gì chứ, từ xưa nay mượn ánh sáng của ông, cũng chỉ là làm ăn buôn bán, kiếm tí lời thôi, ông làm quan, nhà chúng ta không thể mượn chút ánh sáng sao, như thế làm quan để làm gì? Ông lần này có thể kịp thời gọi người tới ngăn nước, đó không phải là do người Lưu gia ta giúp đỡ sao? Hoàng đế còn không đến mức đói binh đâu, bao nhiêu người thế không cần ăn sao? Ngay cả có vài chuyện quá cách, cũng không đến mức cho Vương Gia lệnh bắt người chứ?
Ông xem họ chuyện bé xé ra to, cố ý bắt ông khai đao, Vương tướng không hợp, thiên hạ điều biết, ông là người được Triệu tướng công tiến cử, đây là chú cháu nhà Triệu hợp sức ức hiếp người đấy. Thiên hạ này ai có thể làm chuyện một tay che trời? Muốn bắt người cũng phải nói Vương pháp và có căn cứ chứ, họ bị người ta bắt đi, còn không biết bị khổ hình tra tấn thế nào đâu.
Ông là một thằng đàn ông vô dụng, chỉ tìm kiếm tật của nhà mình, đến bước này ông muốn khoanh tay đứng nhìn phải không, giờ ông vẫn muốn là quan phủ Tứ Châu sao? Không biết họ sẽ xử lý ông ra sao nữa, ông đi, đi tới Vương Gia hỏi cho rõ, cho dù thế nào cũng phải bảo đảm họ còn nguyên vẹn, nếu không một gậy đánh vào, người họ không còn hình người nữa đâu…"
Đặng Tổ Dương cười chua sót, ảm đạm nói: "Phu nhân, lần này, ta sợ là khó bảo toàn tính mạng đấy, nếu không thì Vương Gia cũng sẽ không đưa tất cả chúng ta đi, ta giờ là…đống bùn rồi…"
Hắn vừa nói đến đây, một môn sứ chạy lại báo: "Lão gia, Quách quan sát tới rồi".
Quách quan sát tên Quách Chiêu Minh, quan sát sứ Tứ Châu, triều đình lệnh đến nơi này đôn đốc thu mua lương thực ở huyện địa phương, mới đi có mấy ngày, Đặng Tổ Dương nghe nói hắn về, nhìn tình hình đã hiểu vài phần, Quách quan sát nổi trận lôi đình, hắn nhắm mắt lại, lập cập, ảm đạm cười nói: "Bổn phủ không đến nghênh đón, mời Quách quan sát vào đi".
Quách Chiêu Minh bước vào đại đường, vừa thấy Đặng Tổ Dương vội tiến đến phía trước, lạy dài thi lễ nói: "Tứ Châu quan sát Quách Chiêu Minh bái kiến phủ đài đại nhân".
Đặng Tổ Dương ảm đạm cười, hỏi: "Là Ngụy Vương Thiên Tuế bảo ngươi về đúng không?"
Quách Chiêu Minh đáp: "Vâng, hạ quan…"
Đặng Tổ Dương giơ tay, ngăn hắn lại, đứng dậy nói: "Không cần phải nói nữa, bản phủ đã biết hết rồi". Hắn nhìn vào tấm biển "Minh kính cao huyện" treo bên trên, ảm đạm nói: "Bản phủ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bản phủ đã dự đoán được, Quách quan sát không cần làm khó, Đặng mỗ quay vào bên trong tránh đã".
Hắn cất bước vừa rời khỏi, thì nghe tiếng "Tùng tùng tùng" như sấm rền, lúc này Quách Chiêu Minh còn chưa nói gì, hai người nhìn nhau, Quách Chiêu Minh cúi đầu nói: "Đại nhân, mời thăng đường".
"Thăng đường, ha ha, được, ta sẽ thăng đường lần cuối cùng".