Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 348

"Nương nương có từng nghe nói tên sứ giả Tống quốc Dương Hạo đó ngày đầu tiên đến Kim Lăng đã khoa trương thế lực, đi khắp nơi gây sự không? Đầu tiên là hắn cố ý va chạm với Hoàng Phủ tướng quân, tiếp đó lại tranh đoạt cô nương Sanh Hàn ở Phiêu Hương lâu với Trần phụ chính đại nhân, suýt nữa đánh nhau, may mà hai vị đại nhân nghĩ cho đại cục, luôn cố nhẫn nhịn, như vậy mới chưa xảy ra xung đột. Vị sứ giả Tống này kiêu ngạo như thế tuyệt đối sẽ không chịu thôi một cách dễ dàng. Theo như Minh Nhi thấy hắn là cố ý khiêu khích để gây chuyện thị phi, sau đó tạo cớ để xâm lược, ý đồ của Triệu Khuông Dận e rằng chính là nhằm vào giang sơn Đường quốc và nương nương."

Chiết Tử Du sau khi tiến cung, thấy tiểu Chu hậu đang nghiên cứu làm ra một loại bánh mới, nàng ra liền vừa ngồi tham mưu một bên, vừa nịnh nọt mấy câu, khi tiểu Chu hậu đang vui vẻ thì liền nhắc đến câu chuyện này.

Tiểu Chu hậu vừa nghe thấy vậy thì vẻ mặt vui mừng lập tức biến mất, lo lắng nói: "Hôm nay quan gia về cung cũng từng oán trách Tống sứ bất kính, kiêu ngạo vô lễ trước triều đình, làm cho quan gia vô cùng mất mặt.

Tuyên phủ (tuyên chiếu và an ủi) thì tuyên phủ đi, người này đến với danh nghĩa tuyên phủ nhưng hắn chỉ tuyên chứ không phủ, rồi còn dương oai diễu võ, vô cùng bất kính. Triều Tống lại phái một người như vậy đến đúng là không coi Đường quốc ta ra gì. Muội muội bây giờ cũng nói như vậy, xem ra Tống triều quả nhiên có ý đồ khác, việc này… việc này phải làm thế nào bây giờ?"

Chiết Tử Du mắt gợn sóng, mỉm cười nói: "Nương nương đã từng nghe nói tới chuyện hộ bộ thượng thư của đương kim Tống quốc, là đại học sĩ thời Chu Đào Cốc đã từng xuất sứ Đường quốc chưa?"

Tiểu Chu hậu che miệng cười: "Hảo nhân duyên, ác nhân duyên, nại hà thiên… hi hi, bài thơ này đương nhiên là bổn cung đã từng nghe thấy. Sau khi Hàn Tái Hi chết, vị thần tiên tỷ tỷ Tần Nhược Lan cô nương trong bài thơ của vị Đào Cốc đó đã bị bán đến phủ Tào học sĩ, bổn cung lúc đó vẫn chưa nhập cung, đã từng gặp qua nàng ta một lần. Lúc đó Tần cô nương tuy đã lớn tuổi rồi nhưng phong sắc vẫn còn, có thể thấy năm xưa diện mạo quả thật bất tục, khó trách Đào học sĩ đó thần hồn điên đảo. Mà sao muội muội lại nhắc đến chuyện đó?"

Chiết Tử Du thầm thở dài: "Vị tiểu Chu hậu này tuy tuổi lới hơn ta, nhưng đáng tiếc lại là hoa lan trồng trong chậu, được chiều chuộng mà sống, tính tình ngây thơ lãng mạn, chỉ biết thơ ca, cầm kỳ thi họa, hoàn toàn không biết đến sự hiểm ác của con người, thật là không có chút cơ mưu gì cả. Ta đã nói đến như vậy rồi mà vẫn không hiểu ra."

Vừa thầm thở dài nàng vừa nói: "Dương Hạo này ở mãi Đường quốc mà không chịu đi, chúng ta không thể làm rắn để hắn đi, vậy sao không học cái cách mà Hàn đại học sĩ đã dùng với Đào Cốc, để cho hắn tự thấy xấu hổ mà rời đi, biết khó phải rời? Đó là tự hắn thất lễ nghĩa, không liên quan đến Đường quốc ta."

Tiểu Chu hậu vui vẻ nói: "Ý! Cách này quả thật không tồi, cách muội muội nghĩ ra quả là diệu kế."

Nhưng nàng nghĩ một lát rồi lại chần chừ nói: "Nhưng mà tên Dương Hạo này cũng quá thô tục, lại vì một xướng kỹ mà tranh chấp giưa chốn đông người với tể tướng Trần Kiều, không thèm để ý đến thể diện thần tử của Tống quốc, cho dù chúng ta để một vũ kỹ đến mê hoặc hắn, sợ rằng sau khi hắn phong tình hoa nguyệt cũng không cho rằng đó là vô sỉ, ngược lại còn lấy làm vinh dự, lúc đó sao chịu rời đi?"

"Ừm! Nương nương nghĩ thế cũng rất có khả năng."

Chiết Tử Du trầm tư một lát, vỗ tay cười nói: "Có rồi, Dương Hạo không có yêu thể diện như Đào Côc, nếu như dính líu với một vũ kỹ bình thường thì chắc hắn sẽ không lấy làm xấu hổ, nhưng nếu như nữ nhân này là nữ nhân trong cung Đường ta thì lại không giống. Cho dù hắn có vô sỉ đến mức nào thì nếu như một sứ thần như hắn mà lại dính dáng đến nữ nhân trong cung Đường thì đó là chuyện đại đại thất lễ. Một khi chuyện bại lộ thì ngay cả triều đình Tống quốc cũng mất mặt, nói không chừng một khi hắn trở về Khai Phong sẽ lập tức bị bãi miễn chức quan, làm sao còn dám ngông nghênh nữa."

Tiểu Chu hậu hơi biến sắc: "Muội muội, lời này là nói sai rồi. Phi tần trong hậu cung tuy nhiều, có một số mĩ nhân cho dù chưa từng được hưởng ân phúc của quan gia, nhưng dù sao cũng đều là phi tần có danh phận, nếu như bảo họ đi dụ dỗ Dương Hạo thì cho dù Dương Hạo không thể tiếp tục ở Đường quốc, nhưng thể diện của quan gia cũng không còn, không biết trong thiên hạ sẽ có bao nhiêu người sẽ chê cười quan gia bị người Tống làm nhục. Đây không phải là vì nhỏ mà mất lớn sao?"

Chiết Tử Du thản nhiên nói: "Nương nương không cần phải lo lắng, hãy để Minh Nhi nói hết. Đầu tiên, người mê hoặc sai sứ tuy là người trong cung nhưng tuyệt đối không được là phi tần của quốc chủ. Vũ kỹ ca nữ, cung nữ, thị tỳ đều là người trong cung, như thế sẽ không ảnh hưởng tới quốc thể. Đây là điều thứ nhất.

Thứ hai, chúng ta tuy dụ để đuổi Dương Hạo rời đi chứ không phải học Hàn Tái Hi, thật sự để một vũ kỹ câu hợp với hắn. Cái danh Hàn Tái Hi phóng đãng, cả thiên hạ đều biết, nương nương không thể dính vào những chuyện như thế, Minh Nhi sao lại có thể không biết nặng nhẹ chứ? Ý của Minh Nhi là sai một cung nữ xinh đẹp thông minh, tạo ra một số sự kiện hiểu lầm ám muội với hắn. Sự việc chỉ cần làm to lên thì hắn không thể nào biện bạch được, sẽ giống như con bọ hung đội phân về nhà, âm thầm mà cút khỏi đây."

Tiểu Chu hậu lật mặt nói: "Muội muội là khuê tú đại gia, sao có thể nói ra được những lời lẽ như thế nhỉ?"

Nói rồi nàng ta lại cười khì khì, che miệng nói: "Có điều cách này quả thật không tồi, chúng ta sẽ làm cho cái tên Tống sứ cố tình gây sự đó ăn một vố lớn để phải nhanh chóng rời khỏi Đường quốc ta, Tống quốc cũng không tiện phái một tuyên phủ sứ khác đến nữa. Đến lúc đó chúng không có cớ gì để hại ta nữa, Đường quốc sẽ có thể thái bình rồi."

Chiết Tử Du nói: "Nương nương thành kính lễ phật, lấy lòng thiện để đối với người, nên luôn quá nhân từ với người khác. Dương Hạo cho dù có phải trở về thì dã tâm của Triệu Khuông Dận cũng sẽ không vì thế mà từ bỏ đâu, chẳng qua chỉ là bớt một cái cớ mà thôi, như thế chỉ có thể giúp Đường quốc ta kéo dài thêm chút thời gian. Nương nương nên khuyên quốc chủ kết giao hảo hữu nhiều với các nước Đại Lý phương nam, Phiên Khương phương tây, Ngô Việt phương đông, Khiết Đan phương bắc, tạo thành một liên kết vững mạnh. Đồng thời trọng dụng các trọng thần tài giỏi trung thành, cải chính tề dân, huấn luyện binh mã, tăng cường thực lực của Đường quốc. Chỉ khi thực lực Đường quốc lớn mạnh, hữu quốc nhiều, thì người Tống mới kiêng nể, không dám dễ dàng động binh."

Tiểu Chu hậu thở dài nói: "Quan gia trị nước thuận theo thời thế, văn võ trong triều hiền minh, bây giờ chẳng nhẽ lại không biết phải tự cường sao? Chỉ là Đường quốc ta ở một góc của Giang Nam, dù sao cũng khó có thể bì được với cường thế của Tống quốc, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, bổn cung là người ở hậu cung, chăm coi chuyện của lục cung, sao có tiện can dự vào chứ? Hơn nữa, quan gia gần đây vì chuyện này mà thường xuyên mất ngủ, bổn cung cũng không nỡ lại tăng thêm phiền muộn cho quan gia nữa."

Chiết Tử Du trong lòng tự biết rằng chuyện này không thể gấp, liền không nói nữa, chuyển chủ đề, nói: "Nếu như muốn tên Dương Hạo đó rơi vào cạm bẫy thì đầu tiên là phải chọn được một giai nhân thông minh lanh lợi, trong lòng nương nương có nghĩ tới người nào thích hợp không?"

Tiểu Chu hậu trầm ngâm suy nghĩ một lát, nói: "Diểu nương thế nào? Nàng ấy chính là quan nương. Khi quan gia mở yến tiệc, Tống sứ Dương Hạo thái độ cao ngạo, không coi ai ra gì, duy chỉ đến khi Diểu nương hiến vũ thì hắn mới dán mắt không rời vào, rõ ràng là hắn đã động lòng với Diểu nương rồi. Quan nương là vũ kỹ trong cung, lại không phải là phi tần của quan gia, thân phận rất phù hợp, cộng thêm nàng ấy diệu vũ tài tình, là mỹ nhân của Đường quốc ta, chắc chắn có thể làm cho Dương Hạo động lòng."

Chủ ý này tuy là do Chiết Tử Du đưa ra, nhưng khi nghe thấy tiểu Chu hậu tán dương đôi chân xinh đẹp của Diểu nương có thể cám dỗ Dương Hạo thì trong lòng nàng lại có chút không vui: "Những tên đàn ông thối này quốc sắc thiên hương đều đã nhìn chán rồi, giờ lại chuyển sang nhìn chân nữ nhân. Một đôi chân cũng có thể quyến rũ đàn ong đến, đúng là chẳng ra sao."

Tin tức trong quốc tiệc, Tống sứ Dương Hạo nhìn không rời mắt khỏi đôi chân xinh đẹp của Diểu nương đã được truyền ra khắp các ca kỹ vũ nữ, Chiết Tử Du cũng biết chuyện này, nàng khinh thường nghĩ: "Đôi chân của những vũ kỹ đó cả ngày đều bị bó lại, thon nhỏ như măng, đẹp không thể tả, nhưng khi đi tất vào thì so với bổn cô nương còn thua xa. Những tên đàn ông thối đó mù hết cả mắt chó cũng nên, Dương Hạo cũng thế, cá mè một lứa, thật không biết hắn đã mê mẩn cái gì nữa." Truyện được copy tại TruyenGGG.Com

Chiết Tử Du có chút ghen tuông, suy nghĩ vẩn vơ miên man, tiểu Chu hậu thấy vẻ mặt kỳ lạ của nàng, liền hỏi: "Muội muội có phải cảm thấy có chỗ nào không ổn không?"

Chiết Tử Du lấy lại thần thái, vội nói: "Ừm, không phải, Minh Nhi đang nghĩ người này đã chọn được rồi, nhưng phải làm sao để tìm được cơ hội thích hợp ra tay. Diểu cô nương là vũ kỹ trong cung, hắn lại là ngoại thần của Tống triều, muốn họ gặp mặt nhau không phải là dễ. Nơi để "quyến rũ" phải là ở trong cung mới hợp tình hợp lý. A, có rồi, nương nương có thể bảo quan gia thường xuyên mời hắn đến uống rượu. Cứ như vậy thì một là có thể nắm được hành tung của hắn, tránh để cho hắn ra ngoài gây sự, hai là lại có thể thể hiện lễ tiết của Đường triều ta với Tống triều. Còn về việc hắn "không thủ quy củ" ở trong cung, làm ra chuyện thất lễ thì đó cũng hợp lý hơn."

Tiểu Chu hậu nghe xong thì vô cùng vui mừng, gật đầu cười. Người thiếu nữ xinh đẹp mới hai mươi ba tuổi này quả thực là hoa lan trong nhà kính chưa từng gặp gió mưa, luận đến sự từng trải thì vẫn còn non nớt hơn Chiết Tử Du nhiều. Mỗi ngày, những việc mà nàng ta phải động não suy nghĩ chỉ có mấy chuyện như nghiên cứu thuốc nhuộm vải, mài phấn làm son, khó mà có cơ hội để nàng ta có thể đi trêu đùa một vị sứ thần Tống quốc. Vì thế nên tiểu Chu hậu không khỏi thấy mới lạ, thấy chuyện này rất hứng thú. Nàng xoa xoa tay, nóng lòng như muốn nhảy lên.

Hai người bàn luận một chút, thì Chiết Tử Du thấy sắc trời đã tối, cấm quân sắp sửa đóng cửa, liền đứng dậy cáo từ. Tiểu Chu hậu thấy vậy liền vội kéo tay Chiết Tử Du lại, hăng hái nói: "Việc này ngày mai sẽ bắt đầu làm, cũng cần phải mất mấy ngày mới có thể dụ được Dương Hạo vào bẫy mà không bị sơ hở gì. Muội muội đừng vội đi như thế, bổn cung thiết kế ra mấy chiếc lư hương, bảo đám thợ rèn làm theo, vừa mới làm xong. Đúng lúc muội muội ở đây, hãy chơi cùng ta một lúc rồi đi cũng không muộn."

Chiết Tử Du dừng lại, tiểu Chu hậu sai người bê mấy chiếc khay được sơn ra. Trên mỗi chiếc khay đều có đặt một vật, bên trên nắp có phủ khăn màu đỏ, cao thấp to nhỏ tương đương nhau, khi kéo chiếc khăn ra thì thấy đó là mấy chiếc lư hương bằng ngọc, tạo hình tuyệt mỹ, điêu khắc tinh xảo, thế gian hiếm thấy. Dám chắc vị tiểu Chu hậu này không những là một thầy thiết kế trang phục múa, thiết kế đồ hóa trang giỏi mà còn là một thầy thiết kể sản phẩm công nghệ tài hoa.

Tiểu Chu hậu vui vẻ nói: "Muội muội đến đây xem, những chiếc lư hương ta thiết kế này có tên là "bát tử liên", nó được làm bằng mỹ ngọc điêu khắc thành hai đài sen, ở trên đài sen có rất nhiều những lỗ nhỏ, hương thơm sẽ được tỏa ra từ đó, làn khói thơm sẽ tỏa ra từ những lỗ nhỏ này, tạo nên một cảnh tượng rất đẹp. Còn có cái này nữa, tên nó là "chiết yêu sư tử" (sư tử khom lưng). Bên trên chiếc lư có khắc một con sư tử con, hương thơm sẽ từ miệng nó tỏa ra.

Còn cái này tên là "phụng khẩu anh" (miệng phượng hoàng), bên trên chiếc lư khắc một con chim kin phượng xòe cánh, ngẩng cổ lên trời, hương thơm từ miệng tỏa ra, tư thế như thể sắp bay. Muội hãy nhìn tiếp cái này, thời gian điêu khắc nó rất dài. Chiếc lư hương này gọi là "tiểu doanh châu", chỗ bằng bằng biển cả, chỗ gồ lên làm núi, khói sẽ từ chỗ giữa biển và núi từ từ tỏa ra, rất giống cảnh thần tiên."

Tiểu Chu hậu giới thiệu một lượt các điểm đặc sắc của từng chiếc lư hương một, những loại ngọc làm thành những chiếc lư hương này như ngọc thái cổ, ngọc dung hoa đỉnh… đều là những thứ kim ngọc hiếm thấy trong nhân gian, thêm nữa các đường nét thiết kế cũng rất tuyệt diệu. Chiết Tử Du thầm nghĩ: "Chu hậu là hoàng hậu của một nước, thân làm quốc mẫu cần phải có trách nhiệm khuyên giải quân vương, quan tâm đến dân chúng, nhưng nàng ta lại không hề bỏ lỡ việc hưởng lạc. Nàng ta là một tài nữ hiếm có trong nhân gian, lại rất có sáng tạo, nhưng đáng tiếc công việc chính của nàng ta lại chẳng có liên quan gì đến an nguy của dân chúng."

"Người đâu, cho hương vào, đốt lên để xem xem." Tiểu Chu hậu ra lệnh một tiếng, liền có một cung nữ cho một loại hương thượng đẳng vào bên trong rồi đốt lên. Trong tức khắc, một hương thơm ngát kỳ diệu tỏa ra khắp điện. Làn hương vừa bay lên cao thì đúng lúc Lý Dục từ ngoài điện bước vào, thấy cảnh tượng tuyệt mĩ như thế không khỏi sáng mắt lên.

Hắn phất tay cố ý bảo nội thị không phải hành lễ nữa, nhẹ nhàng bước vào bên trong, đứng bên cạnh bức màn thưởng thức. Sự phong tình vạn chủng của tiểu Chu hậu hắn sớm đã thưởng thức quen rồi, phong thái uyển chuyển không có lời nào có thể miêu tả hết được, nhưng Chiết Tử Du đứng bên cạnh nàng cũng không hề kém cạnh một chút nào. Nhưng điều khó có được chính là vị Mạc Dĩ Minh Mạc cô nương này lại có đầy vẻ anh khí, làm cho khí chất của nàng khác hẳn so với tiểu Chu hậu.

Vị Mạc cô nương quả nhiên không hổ xuất thân từ thế gia võ tướng, anh khí bừng bừng nhưng lại không che mất thiên sắc của nàng. Mỗi người có một vẻ đẹp riêng, họ cùng đứng với nhau làm cho xung quanh như phải nghiêng ngả. Lý Dục không khỏi mừng vui tán thưởng: "Tuyệt, quá tuyệt. Lư hương này thật tuyệt, mĩ nhân đứng trong làn hương khói, mờ ảo càng tuyệt diệu hơn."

"A, dân nữ không biết quốc chủ giả đáo, thỉnh quốc chủ thứ tội." Chiết Tử Du đang đứng ung dung ở bên cạnh lư hương, vừa thấy Lý Dục đứng bên cạnh vội vàng quỳ xuống thi lễ.

"Mạc cô nương cứ đứng dậy, trong đại nội không cần phải tuân theo quá nhiều quy tắc."

Lý Dục vuốt râu mỉm cười, nói: "Ta thấy nương nương và cô nương đứng trong làn khói, mờ ảo như tiên nữ, vẻ đẹp thoát tục, làm cho lòng ta trào dâng một cảm giác khó tả, đột nhiên lại có hứng thơ. Người đâu, đem tứ bảo trong thư phòng của ta tới đây."

Tứ bảo trong thư phòng chuyên dùng của Lý Dục thứ nào cũng là báu vật. Giấy, nghiên mực, mực, bút, bốn thứ này đều được làm từ những chất liệu quý giá nhất và cực kì tinh xảo. Nó dùng đề Lý Dục viết những bài từ khi có hứng. Còn về từ của hắn càng là thiên hạ nhất tuyệt, không biết đã làm xiêu lòng bao thiếu nữ đang tuổi mộng mơ.

Lúc trước tiểu Chu hậu mới có mười lăm tuổi, vì tỷ tỷ là đại Chu Hậu lâm trọng bệnh nên nhập cung thăm nom, lúc đó đã bị hảo từ tuyệt mĩ vô song của Lý Dục động tới trái tim non nớt lãng mạn của thiếu nữ, trái tim đó dần thắt chặt vào người tỷ phu.

Lý Dục lúc đó nhìn thấy nàng Chu Nữ Anh ngây thơ, xinh đẹp hoạt bát liền bị vẻ đẹp của nàng làm động lòng, lập tức viết cho nàng một bài từ: "Tầm xuân tu thị tiên xuân tảo, khán hoa mạc đãi hoa chi lão. Phiếu sắc ngọc nhu kình. Phôi phù tràn diện thanh. Hà tu tần tiếu sán! Cầm uyển xuân quy vãn. Đồng túy dữ nhàn bình, thi tùy đảo cố thành."

Câu "Tầm xuân tu thị tiên xuân tảo, khán hoa mạc đãi hoa chi lão" lại rất hợp với câu "Hoa khai kham tiết trực tu chiết. Mạc đãi vô hoa không chiết chi" của Lã Động Tân, có một sự kì diệu dị khúc, rõ ràng lúc đó đã nổi dậy tương tư với tiểu Chu hậu.

Sau một hồi hàn huyên, hắn lại viết cho nàng một bài từ nữa: "Bồng lai viện bế thiên thai nữ, họa đường trú tầm vô nhân ngữ. Phao chẩm thúy vân quang, dụ y văn dị hương. Tiềm khai châu tỏa động, hận giác ngân bình mộng. Kiểm mạn tiếu doanh doanh, tương khán vô hạn tình." Bài từ này càng thắt chặt lấy trái tim nàng thiếu nữ.

Nữ Anh khi đó mới có mười lăm tuổi, ý tình cũng mới nở, cái tài tình của Lý Dục là không cần nhiều lời, thêm nữa lúc đó hắn cũng còn trẻ, lại là đế quân của một nước, tôn quý vô cùng, vị đệ nhất sát thủ tán gái muốn đối phó với một nàng thiếu nữ xinh đẹp như tiểu Nữ Anh chẳng phải là quá dễ dàng hay sao? Cho nên tiểu Nữ Anh đã bị rơi vào tay hắn.

Hai bài từ đã lấy được một giai nhân, nhưng nó lại giết chết một vị hoàng hậu. Việc Lý Dục viết tăng hai bài từ cho tiểu Nữ Anh đã bị truyền khắp cung, rồi truyền cả ra ngoài. Đại Chu Hậu thần hồn phách lạc. Chuyện nam nhân có thê có thiếp trong nhân gian cũng là chuyện bình thường, trong mắt nữ nhân nó cũng không có gì kì lạ, huống hồ Lý Dục lại là một quân vương. Còn tiểu Chu hậu thì lại không cảm thấy việc mình và tỷ tỷ cùng phục vụ một phu có gì là không thỏa đáng. Nhưng đại Chu Hậu vốn rất được Lý Dục sủng ái, việc Lý Dục và muội muội tư thông thâm tình, gần gũi thân thiết đối với nàng mà nói không tránh khỏi hụt hẫng. Khi nghe thấy cung nữ nói Lý Dục lúc này đang làm chuyện tốt với muội muội thì từng từ từng câu tỏng bài từ ấy càng như dao như tiễn đâm vào người, khiến cho đại Chu Hậu vô cùng đau khổ.

Lúc đó đứa con của nàng vừa mới chết yểu, phu quân lại thay tình đổi ý, bảo sao nàng không đau đớn cho được? Đại Chu Hậu với tâm hồn thiếu nữ đã tan nát, từ khi nghe tin tức này liền ngoảnh mặt vào tường, đến chết cung không chịu nhìn mặt Lý Dục và muội muội. Bệnh của nàng tuy nặng nhưng vốn không phải là chứng bệnh phải chết, nhưng sau này thuốc cũng khó cứu được nàng, việc nàng chết đương nhiên không phải là không có liên quan đến việc nàng suốt ngày buồn bực u uất.

Nhưng nếu như nói Lý Dục hư tình giả ý với nàng thì cũng không đúng, đối với đại Chu Hậu và tiểu Chu hậu hắn quả thật đều yêu thương vô cùng, chỉ là hắn lại không thật sự hiểu được tâm tư nữ nhân, không biết khi đại Chu Hậu lâm trọng bệnh mà mình lại đi tìm niềm vui khác chính là gây một vết thương trầm trọng với nàng.

Hai bài từ của Lý Dục vừa được một hậu lại vừa mất một hậu, ma lực của nó quả thật không nhỏ. Bây giờ nhìn thấy trong làn khói lượn lờ, Chiết Tử Du xinh đẹp tuyệt mĩ đang đứng ẩn hiện, trái tim ngu ngốc thương hoa tiếc ngọc của Lý Dục lại nổi lên, lúc này liền có ý định nạp nàng ta vào cung

Tiểu Chu hậu chính là bị hai bài từ của hắn mê hoặc, vừa thấy hắn tán thưởng hai mĩ nữ mĩ miều, lại nói ý thở lên cao, đôi mắt lại không ngừng nhìn chằm chằm vào người Chiết Tử Du, nàng lập tức hiểu ra tâm ý của hắn. Tuy biết đế vương nạp phi tần, bản thân mình không thể ngăn được, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.

Nhưng thoáng cái nàng ta đã thay đổi ý nghĩ, mình với Lý Dục đã kết tình duyên đến giờ cũng đã được tám năm, lại không có một đứa con trai nối dõi nào. Phi tử hậu cung tuy nhiều, trong đó những người nhận được sủng ái của quan gia cũng không phải là thiểu số, nhưng đến giờ vẫn không có gì, quan gia đến giờ chỉ có một đứa con trai. Thân làm hoàng đế, con trai nếu như có hơi ít thì dẫn đến nếu thái tử bệnh tật sẽ làm cho mọi người lo lắng không yên.

Chiết Tử Du thường hay nhập vào đầu nàng những thứ như xã tắc, dân sinh, quân chính, kinh tế, tiểu Chu hậu dần dần cũng thấm được một chút ý thức về nguy cơ. Từ góc độ này mà nói thì nàng ta cảm thấy quan gia có nạp thêm mấy nữ tử mà vừa ý hắn thì cũng không có gì là quá tổn hại, cho dù có tổn thất thì chỉ cần hoàng thất có nhiều con trai nối dõi, giang sơn và lòng dân sẽ ổn định thêm vài phần.

Mạc Dĩ Minh vừa nhìn đã thấy có phúc tướng tề phu tề gia, có cơ thể và tướng mạo đa tử đa nữ, lại là tỷ muội tâm đầu ý hợp với mình. Nếu như nàng ấy có thể nhập cung thì mình không những có nhiều thêm một người bên cạnh nói chuyện hầu bạn cho bớt buồn, mà quan gia lại vừa có thêm một trợ thủ đắc lực để duy trì giang sơn, sinh con nối dõi. Mà mình là hoàng hậu, những hoàng tử mới sinh sẽ đều do mình dưỡng dục, đứa bé mới sinh sẽ không giống như đương kim thái tử, chỉ ít hơn mình có mấy tuổi, hai bên khó tránh có mâu thuẫn. Vì thế nên nàng đứng yên không nói gì.

Nhưng Mạc cô nương dường như không hiểu phong tình, hoàn toàn tỏ ra không biết lời tán thưởng của quốc chủ này chính là biểu thị có ý với mình, bài từ đó cũng vì mình mà viết. Nàng vội vàng nhìn ra bên ngoài, rồi nói với Lý Dục: "Quốc chủ, cấm cung sắp đóng cửa rồi, dân nữ không phải là người trong cung, ở lại lâu không tiện, xin cáo từ quốc chủ với nương nương."

Chiết Tử Du hành lễ rồi từ từ lui ra. Lý Dục ngẩn ngơ, nhìn theo bóng hình nàng xa dần.

Nội thị bê tứ bảo từ trong thư phòng ra, khom lưng nói: "Quan gia, tứ bảo đã được đưa đến."

Lý Dục phất tay một cái, hết hứng thú nói: "Mang đi đi, ta hết hứng thơ rồi."

Chiết Tử Du vừa đi ra khỏi cung điện, đứng dưới bậc thang liền mỉm cười: "Đường đường là đế vương của một nước, đất nước lâm nguy thế mà chỉ biết đến thơ với ca, tỏ vẻ phong nhã. Cái loại ngu xuẩn như vậy lại dám có ý với Chiết Tử Du ta. Hừ! Bổn cô nương sao có thể để mắt đến một kẻ bỏ đi như ngươi chứ!"

***

"Đại nhân, đây là thiệp mời của Hoàng Phủ Kế Huân, mời đại nhân đến Tê Hà Sơn du ngoạn."

Tiêu Hải Đào tiếc nuối đưa thiệp lên nói: "Đáng tiếc không phải là đi Yến Tử Phàn, nếu không đã có thể cẩn thận xem xét tình hình doanh trại thủy binh của quân địch rồi."

Dương Hạo liếc mắt nhìn, cầm lấy thiệp mời rồi đột ngột vứt đi, cười lạnh lùng: "Hoàng Phủ Kế Huân tuy chỉ là một tên nhu nhược nịnh nọt, nhưng không phải là một con lợn ngu si không có não, sao có thể làm chuyện ấy được?"

"Còn đây là thiếp mời của Đông Đài ngự sử đại nhân Câu Nhật mới ngài đến dự yến tiệc, cũng may là thời gian lệch một ngày với cuộc hẹn của Hoàng Phủ Kế Huân. Ha ha ha, Đường triều thấy Đại Tống ta thế mạnh, các quan viên muốn dưa dẫm vào chúng ta cũng không ít, càng làm quen, kết giao nhiều với đám quyền quý trong triều thì càng có lợi cho việc dò hỏi tin tức của chúng ta, mượn sức của chúng để lật đổ đám trung thần trong triều Đường."

"Ừm, Tiêu tự thừa nói có lý. Có điều những lời mời yến tiệc quá nhiều, làm sao có thể ứng phó lại đây. Câu ngự sử và Tằng tham quán do Tiêu tự thừa ngài phụ trách nhé, còn về lời mời của Hoàng Phủ Kế Huân…"

Hắn vừa nói tới đây thì đột nhiên có một tiểu lại vội vã chạy vào, khom người làm lễ nói: "Đại nhân, quốc chủ Giang Nam khiển sứ mời đại nhân ngày mai vào cung dự yến tiệc."

Dương Hạo ngẩn ra, thuận tay nhặt chiếc thiệp của Hoàng Phủ Kế Huân mà hắn vừa vứt xuống, đưa cho Tiêu Hải Đào, nói: "Cái này lại phiền đại nhân rồi." Sau đó hỏi kỹ càng tiểu lại, rồi xua tay bảo hắn lui ra, hắn trầm tư suy nghĩ: "Khi ở quốc yến ta đã chẳng nể mặt hắn mấy phần, tên Lý Dục chó chết này lại vẫn cảm thấy chưa đủ hay sao? Lại mời ta vào cung dự yến tiệc. Ha ha ha, tình hình bây giờ khá giống lúc ta ở Phủ Cốc, kẻ nào cũng có ý đồ tiếp cận ta, chỉ là lúc đó ta muốn cầu gặp Chiết Ngự Huân một lần mà không được, bây giờ Lý Dục này lại cứ chạy đến để nịnh nọt ta. Không biết bên Diễm Diễm và Oa Oa đã sắp xếp đến đâu rồi, phải cần bao lâu nữa mới đến được đây?"
Bình Luận (0)
Comment