Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 37

Nha môn tri phủ tiếp giáp với tướng quân phủ, bọn thị vệ hộ tống Trình phu nhân chạy về trước, Từ tri phủ cũng muốn đi theo tới Trình phủ tỏ vẻ an ủi. Cho nên vội vã cho người áp giải hai tên buôn người rồi hỏi qua loa dân chúng vài câu, liền đưa bọn buôn người tới đại lao trông giữ, lại đưa một thỏi bạc thưởng cho dân chúng, đuổi bọn họ về. Hắn suy tính chốc nữa Trình tướng quân trở về, nói không chừng còn muốn hỏi sự việc đã xảy ra, liền lưu Đinh Hạo lại, mang theo hắn tiến thẳng tới Trình tướng quân phủ.

Trình lão thái quân đang ngồi khoanh chân ở trong đại sảnh mà khóc như ruột gan đứt thành từng khúc vậy, lúc thấy tức phụ mang theo tôn tử bảo bối của lão trở về, lão thái thái vừa thấy liền vui mừng quá đỗi, đem tôn tử ôm vào trong lòng mà thân thiết. Nước mắt vừa mới ngừng trong chốc lát, tự nhiên nhớ tới việc nếu đứa nhỏ này không tìm được về, từ nay về sau cốt nhục ly tán, trong lòng vừa đau vừa chua xót, càng nghĩ càng sợ, nước mắt lại rơi xuống.

Từ tri phủ đuổi tới, đành phải tiếp tục kiên trì khuyên giải: " Lão thái quân, người đừng khóc nữa, người xem, tiểu công tử không còn nhỏ nữa, thấy nãi nãi đau khổ khóc lóc, tiểu công tử cũng khóc theo nè."

Trình lão phu nhân đau lòng vì tôn tử, vừa nghe thấy thế gạt nhanh nước mắt, cố gắng nở nụ cười nói với đứa nhỏ: " Tôn nhi ngoan, tôn nhi ngoan, nãi nãi không khóc, nãi nãi không khóc đâu…"

Từ tri phủ lại ân cần nói: " Tiểu công tử của quý phủ bị người bắt cóc đi, may mắn được người này cứu, hiện giờ người bắt cóc đã bị bản quan hạ ngục trong giữ, người cứu được tiểu công tử cũng được hạ quan mang tới, lão thái quân có gì không rõ có thể hỏi hắn đi."

Hắn một câu một từ lão thái quân, cũng không nịnh hót, Trình lão thái thái đích thực được phong hào Thái quân. Theo pháp chế, vợ của quan tứ phẩm được xưng là quận quân, vợ của quan ngũ phẩm được xưng là huyền quân. Còn về phần mẫu thân thì được gọi là thái quân. Trình thế Hùng là Quảng Nguyên tướng quân, là quan ngũ phẩm trong triều đình, mẫu thân hắn tự nhiên được phong là lão thái quân.

Trình lão thái thái nghe thấy tiểu tử trông thật thuận mắt đứng trước mặt này là đại ân nhân đã cứu tôn tử của mình về, liền cảm kích nói: " Lão thân tạ ơn tiểu ca nhi, ngươi chính là đại ân nhân của Trình gia ta, ân nhân mau mau mời ngồi."

Đinh Hạo khiêm tốn cười nói: " Trước mặt lão thái quân, tiểu nhân nào dám ngồi xuống."

Từ tri phủ nói: " Lão thái quân rất hiền từ, bảo ngươi ngồi ngươi cứ ngồi đi, không cần quá mức câu thúc."

Đinh Hạ cảm tạ, ngồi xuống ghế, Trình lão thái liền hỏi hắn sự tình trải qua. Đinh Hạo tự thuật lại quá trình mình đã cứu tiểu công tử từ đầu tới cuối, lão thái thái cùng Trình phu nhân vừa nghe vừa kinh sợ, không khỏi lại rơi lệ lần nữa.

Đinh Hạo thấy thế cũng là bất đắc dĩ, linh cơ hắn vừa động, liền cóp nhặt chuyện tình của tiểu công tử trong khoảng thời gian này mà nói ra, việc này rất hay quả nhiên hấp dẫn chú ý của hai người. Đinh Hạo nói chuyện sống động như thật nói tiểu công tử phải ăn đường như thế nào, vẻ mặt động tác của mẹ mìn như thế nào, làm cho Trình lão thái quân cùng Trình phu nhân mặt mày hơn hở. Lão thái thái mừng rỡ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tôn tử liên tục khen nói: " Tôn nhi của ta này, thật là thông minh à, tương lai nhất định là một đứa nhỏ có tiền đồ to lớn."

Đúng lúc này, " Hí…hí…" tiến ngựa kêu vang, một người thân thể vạm vỡ mặc quân phục lao vào đại sảnh như gió lốc, làm cho lá cây xôn xao vang lên, chiến ngọa dưới chân kêu lên khanh khanh, hắn nhìn không chớp mắt, vừa thấy Trình lão thái quân vội vàng tiến tới hỏi: " Nương, quý phủ chúng ta xảy ra chuyện gì vậy?"

Đinh Hạo trên đường tới đây đã nghe Từ tri phủ nói quan, đứa nhỏ hắn cứu chính là tiểu công tử của Trình tướng quân, lúc này vừa thấy vị tướng quân uy phong như mãnh hổ này, cũng không phải là vị thái úy dở hơi " nói Hàn Tín" mà hắn gặp lúc vừa tiến vào thành.

Lão thái thái vừa thấy cong trai, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hừ lạnh nói: " Súc sinh ngươi làm quan thì được cái gì? Còn đại tướng quân cái gì chứ, đến nỗi chính cốt nhục của mình còn bị người ta tẹo nữa lừa bán đi mất."

Trình Thế Hùng tuy rằng địa vị quan cao, nhưng là một người con cực kỳ hiếu thuận, Trình mẫu mắng chửi hắn trước mặt người ngoài như thế, hắn cũng chỉ đứng chắp tay trước ngực, vẻ mặt cười bồi, vâng vâng dạ dạ không dám biện bạch một câu. Mãi tới khi lão mẫu mắng xong, nhìn thấy đứa con đang sau ngủ trong lòng lão mẫu, Trình Thế Hùng mới thở phào nhẹ nhõm lộ sắc mặt vui mừng nói: " Mẫu thân giáo huấn chí phải, may mắn Từ đại nhân tìm tiểu nhi về đúng lúc. Trình mỗ thực vô cùng cảm kích."

Từ tri phủ vội vàng xua tay nói: " Không dám nhận, không dám nhận, hạ quan cũng không dám kể công, cứu được lệnh công tử trở về, là tiểu ca Đinh Hạo này."

" Nga?" Trình Thế Hùng xoay thân, đôi ánh mắt như điện nhìn chăm chú lên người Đinh Hạo, đánh giá trên dưới một lượt, hơi chắp tay nói: " Đa tạ tiểu ca nhi đã cứu khuyển tử trở về, Trình mỗ đa tạ."

Đinh Hạo cuống quýt đứng dậy thi lễ, cũng không dám nhận lễ, Trình lão thái quân thấy đứa con đang làm cho có lệ, bất chợt phát tác: " Có cái gì mà không dám nhận? Nếu không phải là Đinh tiểu ca, Trình gia ta đã tuyệt đường hương khói, chặt đứt mất mầm rễ. Lão bà ta chết liền biến thành tội nhân thiên cổ của Trình gia, có chết cũng không dám đi gặp mặt liệt tổ liệt tông Trình gia. Tiểu tôn ngoan ngoãn đáng thương của ta, nếu bị tiện nhân vô lương tâm ấy đánh gãy tay chân đi làm tiểu khất cái, không phải là làm lão bà ta đau lòng mà chết sao…"

Trình lão thái quân nói xong nước mắt lại chảy xuống, lão ôm lấy tôn tử của mình đi tới trước mặt Đinh Hạo làm bộ quỳ xuống miệng nói: " Ân nhân cứ ngồi, người nọ lúc trước tuy là gia nô nghèo hèn, nhưng hiện giờ cũng làm một quan to rồi, người ta cao giá, đương nhiên không thể bái tạ ân nhân được, không được, lão bà ta chỉ là một dân chúng tóc húi cua bình thường. Không nói nhiều nữa, ta quỳ xuống ta ơn, nguyện phật tổ phù hộ ân công trường mệnh bách tuế, phục lộc lâu dài…"

Đinh Hạo nào dám cho lão nhân này quỳ xuống, chạy nhanh tới đỡ lấy tay, Trình tướng quân đứng bên cạnh khuôn mặt đỏ tới tận mang tai, khuôn mặt đen liền biến thành màu đỏ tím. Kỳ thật không phải hắn có ý gì khác, hắn chỉ nhìn quần áo của Đinh Hạo này biết hắn chỉ là tiểu dân tầm thường, người này đối với Trình gia có đại ân không sai, nhưng còn muốn mình tạ ơn hắn thế nào đây? Chốc nữa ban thưởng cho hắn trăm lượng vàng báo ơn cũng được rồi, không hiểu lại chọc giận lão nương của mình.

Trình phu nhân nghe mẹ chồng nói những lời này cả người khó chịu, cái gì mà tuyệt hương khói, chặt đứt mầm rễ, trở thành tội nhân thiên cổ của Trình gia, có chết cũng không dám đi gặp mặt liệt tổ liệt tông… Đây là mắng ai chứ? Đứa nhỏ là do nàng đi dâng hương sơ ý làm mất, mẹ chồng mình rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói cho nàng nghe mà.

Trình phu nhân là nữ nhi của Bình Nguyên Đường gia, xuất thân phú hộ nhà cao cửa rộng, mà Trình lão thái thái chỉ là hộ nông dân trong nhà người ta, hai người xưa nay cách ăn nói cùng làm việc đều khác nhau, tính nết khác nhau sao có thể ở cùng nơi được chứ? Trình lão thái thái tin phật, trình phu nhân lại tín đạo; Trình lão thái thái xuất thân từ gia đình nông dân, tuy nói hiện giờ là mẹ của tướng quân, nhưng thói quen của một lão nhân nông thôn không bỏ được, Trình phu nhân lại có tác phong của nhà phú hộ.

Trình phu nhân lâu không chịu sinh đẻ, mẹ chồng cấp bách khó chịu, năm lần bảy lượt bảo con trai mình nạp thiếp, Trình tướng quân không dám nhắc lại với phu nhân. Mẹ chồng nàng dâu vì việc này mà tranh đấu gay gắt bao lâu, đáng thương cho Trình đại tướng quân ở bên ngoài biên ải thì như một con mãnh hổ vậy, về tới trong nhà lại bị kèm chặt giữa hai người.

Mãi tới khi tiểu oan gia này oa oa khóc chào đời, cuối cùng chuyện tranh cãi giữa mẹ chồng nàng dâu dừng lại, cả hai cùng chiếu cố tới đứa nhỏ này, nhưng mà vì thế lại nổi lên xung đột. Lão thái thái yêu quý tôn tử, chỉ cần tôn tử muốn, lão không gì là không đồng ý. Tôn tử thích ăn kẹo mạch nha, Trình phu nhân không cho ăn, lão thái thái liền vụng trộm cho nó ăn.

Lão thái thái cảm thấy làm mẹ chồng thật ủy khuất, Trình phu nhân cảm thấy mẹ chồng là nông dân thật ít kiến thức, nhưng lại không có cách nào nói với mẹ chồng, trong bụng khổ tâm chất chứa. Hai người cừu mới oán cũ cũng không biết ứ đọng bao lâu, nay con dâu mang đứa nhỏ đi dâng hương lễ phạt, kết quả lại đánh mất đứa nhỏ, Trình lão thái thái chờ khi con mình về, có chỗ dựa, thêm vào đó là nhớ tới chuyện ngày xưa, có thể nào lại không phát tác ra đây.

Trình phu nhân tuy rằng vừa thẹn vừa giận, chẳng qua cẩn thận ngẫm lại, việc hôm nay quả thật là một việc đại họa, nếu thật sự đánh mất đứa con này, ngay cả mẹ chồng không nói, nàng cũng không sống nổi nữa, ân nhân này nên quỳ lạy, lập tức đỏ mặt đứng dậy, nói: " Mẫu thân, hết thảy là nỗi của con, người đừng nóng giận, tức phụ thay mặt Trình gia tạ ơn tái tạo của ân công."

Trình phu nhân vừa nói xong, hai đầu gối tức thời quỳ xuống, Trình tướng quân vừa nghe thấy vợ mình nói như vậy, cũng như trút được gánh nặng nói: " Đúng đúng đúng, nương, người đừng nóng giận, con quỳ, con tới quỳ tạ ơn ân công."

Trình tướng quân dứt lời " phốc" một tiếng quỳ xuống mặt đất, thiết khôi chạm đất, " Đương đương, đương" ba lạy. Trình lão thái quân thấy con trai mình nghe lời vợ như vậy, lại tức giận, hừ lạnh một tiếng xoay đầu qua chỗ khác không thèm để ý tới hắn.

Đinh Hạo luống cuống, vội vàng đỡ tới phía trước, luống cuống tay chân nâng vợ chồng Trình tướng quân đứng dậy, còn chưa nói được ba câu, ngoài cửa lại có một thanh âm nữ nhân vội vã kêu lên: " Di mẫu, đứa em phú quý của cháu đã tìm được chưa?" nguồn truyenggg.com

Theo thanh âm, một cô gái hấp tấp xông vào đại sảnh, cô gái này cổ áo lông cừu, dung nhan như ngọc, lại có cảm giác trong suốt sáng trong, nhưng là khuôn mặt cười uyển chuyển hàm xúc đẹp như tranh vẽ kia lúc này lại tràn đầy vẻ hoảng loạn.

Đinh Hạo vừa thấy vị cô nương này, tựa như bị sét đánh vậy, tóc gáy " bá" một tiếng dựng thẳng lên, âm thầm kêu khổ: " Trời ơi, sao lại là cô nương ở Phổ Tề tự chứ?"
Bình Luận (0)
Comment