Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 381

Dương Hạo trước tiên đưa là một cái yêu cầu mà đối phương tuyệt đối không thể đáp ứng, Dương Hạo không chú ý tới mấy tên Khiết Đan bên đường, kẻ giống như vậy ở thành Thượng Kinh thì đâu đâu cũng có thể gặp, đó là chuyện quá bình thường. Hắn đi qua chỗ mấy tên bọn chúng, ánh mắt săm soi nhìn theo bóng dáng hắn, ánh mắt có vẻ đang đấu tranh, mãi đến khi có một tên nói: "Vương Đầu Nhi, đến lúc chúng ta nên đi rồi". Ánh mắt của hắn lúc này mới mất đi, rồi lại nhìn vào mắt Dương Hạo, lúc này mới quay đầu đi.

Lão Lưu Đầu thầm kinh ngạc: "Vương Đầu Nhi nhìn ai không biết? Chẳng lẽ là một cô nương xinh đẹp vạn phần nhà ai đó đi trên phố sao?"

Hắn rướn cái cổ nhìn ngó trên đường, chỉ thấy có một công tử mặc áo bào xanh đang đi, và mang theo mấy tên thuộc hạ tạo sự chú ý, ánh mắt hắn trở nên băn khoăn, bông nhiên thấy một người đàn bà đã có chồng(thiếu phụ) cung cấp rau xanh đi trên đường, nhìn dáng đi, sao lại không nhận ra là có chồng rồi nhỉ, dáng người nhỏ nhắn, làm rung động biết bao trái tim đàn ông.

"Ôi, một cô nương làm dáng lẳng lơ, gia nhập binh lính ba năm, Vương Đầu Nhi trong tù cả ngày chỉ nhìn thấy không phải là bọn ngục tốt phát nôn thì là đám tù tội kêu gào, hắn chưa từng thấy người phụ nữ có chồng, chẳng trách vừa nhìn thì đã mê mẩn".

Lão Lưu Đầu cắn vào lưỡi mình, bên tai bỗng vọng tới tiếng hét của một tên béo: "Ngươi, tên chó chết kia, xểnh ra không nhìn đến ngươi, ngươi đã bắt đầu không thành thực, nhìn cái gì mà nhìn hả? Cô nương nhà ai làm đỏm hả?"

"Oan uổng quá, bà ơi". Tiếng Lão Lưu Đầu đáng thương thốt lên, rồi bị người vợ đanh đá véo tai lôi vào nhà.

Dương Hạo đến chỗ khách **** mà Đinh Ngọc Lạc nói, thấy lầu 1 của khách **** là một trà viên/vườn trà, liền đi vào và ngồi xuống, gọi một chén trà ra, sau đó rỉ tai nói với Mục Vũ vài câu, Mục Vũ bèn đứng dậy đi ra, như thể đang tìm nơi nào đó đi wc.

1 lúc sau, Mục Vũ trở về, nhìn ngang ngó dọc, rồi ngồi xuống bên cạnh Dương Hạo, thì thầm to nhỏ gì đó với hắn.

Dương Hạo chỉ nghe vài câu, người bỗng dưng run lên, chén trà nóng đang cầm trong tay trào nước ra tay hắn, hắn giật mình nhìn Mục Vũ, Mục Vũ gật đầu khẳng định lời mình nói, Dương Hạo kinh ngạc run rẩy, lắp bắp nói: "Sao, sao lại, Tiểu Lục, Thiết Ngưu, La, Quân chủ…, họ đều còn sống? Đang ở đâu? Ông trời có mắt".

"Đại nhân, đề phòng tai vách mạch rừng, mọi chuyện chúng ta về nhà hẵng nói".

"Được, chúng ta về luôn thôi".

Dương Hạo lập tức đứng dậy, mua vài thứ đồ đặc sản của vùng này ở đường rồi vội vội vàng vàng trở về Lễ Tân viện.

Sáng hôm đó, thông dịch viên xá nhân Mặc Thủy Ngấn đuổi tới Lễ Tân viện, dẫn Dương Hạo đã ăn mặc chỉnh tề đến Ngũ Phượng lầu. Lễ Tân viện cách nội thành tương đối gần, chẳng cần ngồi xe ngựa, đi bộ một đoạn là đến, nên đi bộ một đoạn đường, trước mặt đã hiện ra cửa tòa lầu nguy nga, hai bên cổng lầu là tường cung, song tường cung này với lối kiến trúc mang tính cho có, nó chỉ dài có 1km, cung cung thành nửa vòng tròn bảo vệ nội thành, giống như lần đầu Dương Hạo với thân phận thiếu chủ của Đảng Hạng Thất Thị đến thăm doanhh trại Ngũ Liễu Thư, nha môn sừng sững trên đám cỏ phía dưới, hai bên cắm hàng rào khá cao, kéo dài, làm cái cổng thành, không che hoàn toàn nội thành.

Dương Hạo y phục chỉnh tề như đang ở triều Tống, quần áo màu xanh, đầu đội mũ tiến hiền, đeo ngọc bội sang một bên và túi cá ngọc, vải trắng cuốn quanh chân, áo mũ chỉnh tề, mặt mũi tuấn tú, trông không giống với quan lại Khiết Đan, nhiều thị vệ, cung nữ khi đứng cạnh hắn đều không tránh khỏi ánh mắt hiếu kỳ. truyện được lấy tại truyenggg.com

Chẳng được bao lâu, tiếng trống nhạc đã nổi lên, Dương Hạo hồi hộp: Tiên Hậu lên triều rồi, Đông Nhi, Đông Nhi giờ đang ở trong điện, nàng nhớ ta, nhất định nhớ ta mỏi mòn.

Một nội thị đi đến đứng trước bậc thềm hô dõng dạc: "Hoàng hậu có chỉ, truyền Tống sứ Dương Hạo vào triều".

Dương Hạo thở phù một cái, tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết,, hai tên đi theo phía sau hắn cầm lễ vật mang vào yết kiến. Mặc xá nhân đi dẫn trước, vừa vào Ngũ Phượng lầu, thì có cảm giác đại điện của vương triều bắc này không rộng cho lắm, đặc biệt là vừa mới đi qua chỗ Khánh Vương, quan lại trong triều thì lèo tèo, quan đứng không nhiều. Dương Hạo không rảnh chú ý soi xét, chỉ nhìn thẳng hướng hồng bào mũ phượng, chưa ngồi xuống, thì có một khuôn mặt xinh đẹp lọt vào mắt hắn, hắn không tiện nhìn ngang ngó dọc tìm Đông Nhi của mình, chỉ nhìn người đó không chớp mắt, ưỡn ngực thẳng dậy, đi đến ngự giá phía trước năm bước rồi dừng chân lại, vái dài thi lễ, cao giọng nói: "Ngoại thần Dương Hạo, phụng chỉ Hoàng đế tới bái kiến Hoàng đế quý quốc, Hoàng hậu".

Trên ngự có một tiếng thở nhẹ, giọng nói của một người đàn bà: "Hoàng đế Trung Nguyên rất chú trọng tới tình hữu nghị hai nước, phái sứ giả lặn lội đường xa tới, thực vất vả, vất vả, xin hãy bình thân".

Giọng nói nghe rất hiền dịu dễ nghe, song lại không bị mất chút uy nghiêm nào, tiếng Hán được nói ra vô cùng chuẩn xác, Dương Hạo không dám ngẩng đầu nhìn nhiều, chỉ cảm ơn một tiếng rồi cong lưng, thối lui một bước nói: "Bổn quốc và quý quốc núi liền núi sông liền sông, gắn bó thân thiết. Tháng trước dân vùng biên giới và dân gần Nhạn Môn quan bị tộc người quý quốc cướp bóc, Hoàng Bệ hạ ta vô cùng trách móc. Vì sợ binh bất ngờ nổi dậy, đại cục hỗn loạn, đã đặc lệnh cho thần xuất sứ sang quý quốc, mong quý quốc có hình phạt thích đáng với những dân phạm tội".

Tiêu hậu mỉm cười, nói: "Dân ở Nhạn Môn quan quý quốc bị trộm cướp là một chuyện, Trẫm cũng đã được biết. Trẫm nghe nói vậy mà cũng tức giận lắm, bách tính quý quốc chịu khổ như vậy, Trẫm cũng chỉ biết than thở mà thôi. Gần đây khu vực biên giới trộm cướp như cơm bữa, cướp của hơn nữa còn giết người không trừ nơi nào. Bách tính nước ta cũng chịu khổ khôn cùng. Hợp thời, vì nội quốc ta Khánh Vương mưu phản, Trẫm không có thời gian lo cho chuyện đó, về sau mới phái người đi bao vây và tiêu trừ chúng, Trẫm mới được tin quý sứ trên quãng đường đến đây đã gặp phải năm nghìn mã tặc sát hại, may mà bọn thổ phỉ đó đã bị tiêu diệt, may quá, may quá, hóa ra bách tính Nhạn Môn quan bị cướp bóc, là do bọn thổ phỉ này gây ra. Giờ bọn mã tặc ấy đã phải đền tội, quý sứ tận mắt thấy, có thể trở về báo với quý quốc Hoàng đế Bệ hạ.

Dương Hạo trầm ngâm nói: "Hoàng đế Bệ hạ ta lần này phái sứ đến trước, tuy vì địch của dân Nhạn Môn quan, cũng có quốc sự muốn thương lượng với Hoàng đế quý quốc, Hoàng hậu Bệ hạ, giờ có một bức Hoàng thân bỉ quốc thư, phục duy kính khải.

Dương Hạo nói xong, người ở phía sau bước lên một bước, hai tay cầm lấy quốc thư, hắn cúi người cầm quốc thư giơ cao lên, Khiết Đan nội bộ thị lang cầm trình lên ngự giá, Tiêu hậu nhận lấy, và để trên bàn, nói: "Quốc thư của Hoàng đế quý quốc, Trẫm sẽ bàn bạc với Hoàng đế Bệ hạ, rồi sau đó đưa ra câu trả lời. Giờ quý sứ đường xa lặn lội tới đây, Hoàng đế Bệ hạ ta cũng rất vui vẻ, song vì long thể không được khỏe, không tiện tiếp kiến, và đã có chỉ dụ, để an ủi quý sứ, Đông Nhi, đọc chế thư của Bệ hạ".

"Đông Nhi".

Tiêu hậu dặn dò gì đó, Dương Hạo trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết, người hắn rùng mình một cái, đầu từ từ ngẩng đầu lên, hắn nghiến chặt răng, cố gắng lấy lại bình tĩnh, khóe mắt hơi nhìn sang bên cạnh, mới thấy một quan văn đi ra, tà áo người này hơi động, đôi giày được thêu tinh xảo, đứng trước mặt hắn năm bước.

"Trẫm nghe tin bọn thổ phỉ quấy nhiễu vùng biên giới Tống, cướp bóc giết hại vô số, tổn thất vô cùng nặng nề, Trẫm vô cùng tức giận. Hoàng đế Bệ hạ quý quốc không khởi chiến, làm phiền sứ ở xa tới, gặp lúc can thiệp, Trẫm thấy được an ủi phần nào. Thiên hạ hiện giờ lớn mạnh, và chỉ có hai nước nam bắc đứng trụ, dân Nhạn Môn quan bị thiệt thòi, thực bất hạnh thay, nếu có chiến trận xảy ra, khói lửa trận mạc dấy lên, hai nước chúng ta người khổ chính là dân, có phải không? May mà Hoàng đế quý quốc anh minh, đã lấy binh xa làm quần áo, lấy binh lính làm ngọc, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, láng giềng hòa thuận".

Đông Nhi đọc gì đó, Dương Hạo chẳng bỏ được chữ nào vào tai, hắn chỉ nhăm nhăm nhìn chân của Đông Nhi, nghe giọng nói quen thuộc của nàng, cảm xúc dâng trào, khó mà bình tĩnh được. Giọng nói của Đông Nhi vẫn như ngày nào, vẫn là giọng nói êm tai dễ nghe ấy, giọng nói ấy vang lên bên tai, người đẹp thì ở trước mặt, Dương Hạo hai mắt rưng rưng.

Lục cung thượng quan La Đông Nhi tuy đã được La Khắc Địch nhiều lần dặn dò, nàng nhất định phải khống chế được mình, không được lộ ra chút sơ hở nào, nhưng khi thấy người mà mình mong nhớ ngày đêm, đồng nghĩa với việc bị kích động là chuyện đương nhiên, đọc chế thư, từng câu từng chữ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, giọng đọc mới lưu loát hơn.

Tiêu Xước lần đầu giao cho cô sứ mệnh trọng đại này, cho nên hơi rụt rè là chuyện đương nhiên, không nghĩ gì nhiều, đợi Đông Nhi đọc xong, từ từ ngẩng đầu, lúc này hướng ánh mắt về phía Đông Nhi, Đông Nhi mặc một bộ viên lĩnh tả nhẫm, quan bào màu khói xanh, đầu đội mũ cánh chuồn, mặt không thoa phấn, vẻ đẹp tự nhiên, nghiêm chỉnh.

Hai tay nàng cầm lấy chế thư, đang từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa rời khỏi bức chế thư, thì ánh mắt hai người chạm nhau, có một sự trao đổi dữ dội trong cơ thể con người, tim đập thình thịch nhanh hơn bao giờ hết, đôi mắt sáng trong của Đông Nhi long lanh, cũng may hai năm nay đã được vào cung Hoàng đế Khiết Đan, nhờ có kinh nghiệm rèn dũa, và cứng cáp hơn cô gái thôn nữ ngày nào, cô vội cúi đầu, hai mắt chớp chớp, lúc này mới lấy lại được bình tĩnh.

"Người đâu, dọn chỗ cho Tống sứ ngồi".

Hai người chạm mặt nhau, Tiêu Xước ngồi trên cao không hề nghi ngờ gì, cô thấy vị Tống sứ này ăn mặc chỉnh tề, phong độ ngời ngời, hàng mày tuấn tú, trả lời rõ ràng gãy gọn, thực không hổ danh là nam nhi thảo nguyên vừa hiền dịu vừa thông minh, nhân vật Trung Nguyên quả nhiên bất phàm, lòng có đến mấy phần ngưỡng mộ, thế là vẻ mặt ôn hòa nói: "Dọn chỗ cho Tống sứ ngồi".

Dương Hạo lấy lại bình tĩnh, làm như không hề quen Đông Nhi, cảm ơn Tiêu hậu rồi ngồi xuống, Tiêu Xước mỉm cười nói: "Tống sứ lần đầu xuất sứ tái ngoại phải không? Lần này Tống sứ đến, trên đường thấy phong thổ bắc quốc thế nào?"

Dương Hạo lúc này mới cẩn thận nhớ lại vị Tiêu thái hậu được nổi danh trong lịch sử, Tiêu thái hậu trong bình thư thích tìm con rể Trung Nguyên, lần này thì lại đầu đội tán hoa, mặc hồng bào, khuôn mặt khả ái, song lại là một cô gái, hơn nữa hai hàng lông mày vừa đen vừa dày, trông anh khí vô cùng, không khỏi khiến người ta mê mẩn.

Dương Hạo cúi đầu xuống, chắp tay cười nói: "Nước bắc thảo nguyên cây cỏ xanh tươi, phong cảnh thực có khác với Trung Nguyên, trên đường đi tuy gian khổ, song ngoại thần đi vẫn cảm nhận được sự thư thái vui vẻ, và cảm thấy phong cảnh quá ư là đẹp, tất cả đều được thu vào tầm mắt ngoại thần. Đặc biệt là con người phía bắc, cho dù già trẻ trai hay gái đều giỏi cầm cung cưỡi ngựa, khiến cho ngoại thần vô cùng thán phục.

Tiêu Xước nghe vậy mày ngài hơi nhướn lên, vui vẻ nói: "Ồ? Con người Trung Nguyên thì giỏi thơ phú, thơ từ mà quý sứ làm, nhất định là rất hay, Trẫm có thể thưởng thức không đây?"

Dương Hạo cười nói: "Ngoại thần vốn là một quan võ, bảo ngoại thần Hồng tư lự khanh làm thơ từ thì khác gì không trâu bắt chó đi cày, nhiều khi bị đồng nghiệp chê cười thì lại nhắc đến vốn thơ từ của ta, so với các sĩ tử Trung Nguyên thì ta còn kém vạn phần, song thường nghe họ ngâm thơ ứng đối, mưa dầm thấm đất, nhất thời có hứng làm vài bài, nếu có chỗ nào vụng về, xin mọi người lượng thứ".

Tiêu Xước mỉm cười, nói: "Quý sứ quá khiêm tốn rồi, chi bằng cứ ngâm ra đi".

Nụ cười của cô như hoa thêm nắng, kiều diễm và quyến rũ vô cùng, Dương Hạo hơi nhói trong lòng: "Thực là lợi hại, nụ cười này, phong tình quá, Oa Nhi phải luyện từ nhỏ, kiều diễm thế này không có gì lạ, nếu để nàng thấy có một cô gái quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành thế này, sợ rằng cũng sẽ ngưỡng mộ vạn phần".

Tiêu Xước không nhìn ra vị này chính là tên phế vật bị mình đá ngất lịm ở phủ Trình Thế Hùng lần đầu gặp ở Quảng Nguyên, đội quân Tử Ngũ cốc cũng chính là do hắn lao ra cứu người, nhìn từ xa,khi đó hắn râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bù, múa may áo cà sa trong tay, nào có biết được lại có lần thứ ba gặp lại người này.

Cô không ngờ vị áo mũ chỉnh tề này khi nhìn thấy mình lại nảy sinh sự ngưỡng mộ về sắc đẹp của mình, bèn nói: "Ha ha, con người của nước ta thường thích làm thơ, song vì tiếng Hán nông cạn, bình phẩm không giỏi, nhấn vần không đúng, và đó là chuyện thường thấy, quý sứ xuất thân là võ nhân, có thể ngâm thơ, đó là đáng quý lắm rồi, ai sẽ cười ngươi chứ?"

Văn võ đại thần đứng một bên gật gù cái đầu cho là đúng, bài thơ của Dương Hạo là bài đêm qua nổi hứng khó ngủ mà nghĩ ra, sáng sớm đã kịp đọc lại một lần cho lưu loát, lúc này hắn làm ra vẻ nghĩ ngợi, rồi mới nói: "Thế thì xin lượng thứ".

Hắn ho khan một tiếng rồi ngâm:

"Ta đi sứ bắc quốc, chim hót reo vang nghênh đón ta.

Nghe nói bắc quốc nhiều hào kiệt, người cưỡi ngựa bắn cung trăm phát trăm trúng.

Đông đi xuân đến cây cỏ xanh tươi, vó ngựa đưa ta đến kinh thành.

Đứa trẻ cầm cung ngắm bắn đại bàng trên trời cao.

Dương Hạo ngâm đến đây, vuốt vuốt sống mũi, cười gượng nói: "Bài thơ của ngoại thần thế nào ạ?"

"Hay, hay lắm!" Hai vị quan đưa ra tiếng khen, những tên mà đến chữ còn không biết viết, thì có thể to tiếng với ai, rung đùi đắc ý làm ra vẻ mình nghe hiểu được. Họ tuy nghe không ra hay dở gì, nhưng lại sùng bái mù quáng văn hóa Trung Nguyên, tuyệt đối không tin là Dương Hạo khiêm tốn, lúc nãy nghe đọc chế thư dài dằng dặc u hết đầu, giờ được nghe thơ ca, sao có thể không tốt chứ?

Tiêu Xước mặt giãn ra, cười nói: "Thơ hay, thực là áng thơ hay".

Cô nghe xong bài thơ của Dương Hạo, quả nhiên hiểu được khá nhiều, chân vần cũng hoàn toàn hiểu hết, hắn nói hắn xuất thân là võ nhân, xem ra là giả rồi. Song sức hút của bài thơ quả thực rất hay, không nói điêu chứ bài thơ đọc lên khiến ngươi ta liên tưởng đến chim chóc, địa hình đất bắc nguy hiểm, cỏ mọc um tùm, dễ thủ mà khó công, khen thay cho vị anh hùng hào kiệt phương bắc, người người đều giỏi võ nghệ, sự miêu tả không chỉ dừng lại ở đó, mà trong đất đá bay mù trời(gió to) sẽ có mấy mũi tên nhọn, ngoài thành Thượng Kinh còn nhìn thấy đứa trẻ giương cung ngắm tên bắn chim điêu(đại bàng), còn là một thượng Kinh đông đi xuân về, chứng tỏ đất bắc rộng lớn thế nào.

Tiêu hậu tán dương, các quan hiểu được bài thơ cũng vỗ tay khen ngợi, còn quan không hiểu được bài thơ thì cứ dương dương tự đắc, chỉ cảm thấy nó độc đáo, tiếng vỗ tay ủng hộ vang lên, Tiêu hậu cười, đưa tay cầm lấy bội đao, vui vẻ nói: "Bài thơ này Trẫm rất là thích, Đông Nhi, đưa bội đao này của Trẫm tặng cho sứ giả Tống quốc làm phần thưởng".

Bộ đao này là đao nhỏ luôn theo sát người, dùng để xé hoặc cắt thức ăn trâu bò, ngoài ra nó còn là vũ khí tùy thân. Bội đao của Tiêu hậu bằng vàng, đá ngọc được trang trí lên, thực là một vật quý giá. Đông Nhi lên bậc nhận đao, và đưa đến trước mặt Dương Hạo, nhìn hắn một cái thôi mà tim lại đập dồn đập, cô vội cúi đầu xuống.

Dương Hạo đưa tay ra nhận đao, lớn giọng nói: "Đa tạ Hoàng hậu và Bệ hạ". Dương Hạo đưa tay ra nhận, ngón tay hắn chạm vào ngón út của Đông Nhi, Đông Nhi giật mình vội nắm chặt tay lại, ánh mắt trong suốt như pha lê, khẽ liếc nhẹ hắn một cái.

Ánh mắt ấy khắc ghi vào lòng Dương Hạo không thể phai mờ, hắn lại lớn tiếng nói: "Đa tạ La thượng quan". Rồi lại khẽ nói: "Quan nhân làm thơ này, là dành cho nàng đấy".

Đông Nhi giật mình, lui về phía bên cạnh nghĩ: "Bài thơ này rõ ràng là để ca ngợi phong cảnh nước bắc, nào có đề cập đến ta, sao lại là dành cho ta được".

Cô lẩm nhẩm lại mấy lần, bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, mở cờ trong bụng nhìn Dương Hạo.

Tiêu hậu nói: "Đông Nhi, thay Trẫm đưa sứ tiết Tống quốc về quán dịch, ngày mai Trẫm và các quan mở tiệc khoản đãi Tống sứ, Bãi triều!"

"Tuân chỉ".

"Cảm ơn Bệ hạ".

Dương Hạo và Đông Nhi bốn mắt nhìn nhau, tình cảm chứa đựng như được bộc bạch hết thông qua ánh mắt.

"Dương đại nhân, bổn quan cáo từ".

"La thượng quan, đã đến rồi thì vào phòng ngồi chơi. Ngày mai đến dự yến tiệc của Hoàng hậu nương nương, Dương mỗ cần phải có lễ nghi gì, xin chỉ giáo".

"Cái này…" Đông Nhi chớp mắt nhìn đám tùy hành, lạnh lùng nói: "Thế, Dương đại nhân, mời".

"La thượng quan, mời".

Vào trong phòng, người ngồi bên chủ, người ngồi bên khách, Dương Hạo ho khan một tiếng nói: "Bọn ngươi lui ra, bản quan có việc muốn bàn với La thượng quan".

Đám người Mục Vũ khom người đi ra, La Đông Nhi cũng xua tay cho đám thị vệ nữ binh đi ra, mấy thị vệ đó cũng đi theo hàng ra.

"Hạo ca ca".

"Đông Nhi".

Hai người rời khỏi chỗ ngồi, chạy tới ôm chầm lấy nhau.

"Hạo ca ca, thiếp tưởng cuộc đời này không thể gặp chàng nữa".

"Đông Nhi, ta còn tưởng rằng nàng đã bị Lý gia ghìm dưới sông, ông trời có mắt, để ta biết được tin tức của nàng".

"Hạo ca ca, sao chàng lại nhanh chóng được làm đại quan Tống quốc thế? Khi vừa nghe được tin này, thiếp không dám tin là chàng cơ. Chàng giờ thế nào rồi, tất cả đều ổn chứ?"

"Mọi chuyện khó nói trước, nàng cũng khác nhiều lắm đấy, ta sẽ mang nàng về với ta. À, đúng rồi, La Khắc Địch chưa chết sao? Tiểu Lục và Thiết Ngưu cũng ở chỗ này cùng nàng sao? Đại đầu đi đâu rồi?"

Hai người nói những câu chuyện bất tận, cứ người hỏi người trả lời, hai người nhìn nhau, ôm chặt lấy nhau, người mình thương yêu bao năm không gặp ngay trước mặt, mọi vấn đề đều để sau hẵng hay.

"Kế hoạch của ta vốn là lén đưa nàng về, song không ngờ La Khắc Địch và Tiểu Lục, Thiết Ngưu đều ở đây, như vậy thì phiền rồi đây, ta cần phải sắp xếp lại kế hoạch".

"Mấy ngày nay tốn ông thăm dò đường xá nam hạ, nhưng đường đi thực quá xa, thực sự là không nắm chắc là sẽ an toàn mà trốn về được. Cơ hội chỉ có một lần, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được, ai biết lúc nà chàng lại đến. Hạo ca ca, Tiểu Lục và Thiết Ngưu nghe nói chàng đến, đều vui mừng khôn xiết, nhưng La tứ ca nói, càng vào thời điểm này, thì càng phải bình tĩnh, không thể lộ dấu vết được, nên không cho họ gặp chàng".

"La tứ ca? Sao nàng lại nhân hắn là La tứ ca".

La Đông Nhi cười phá lên nói: "Không phải là nhận, mà hắn chính là ca ca của thiếp".

"Hạo ca ca, ta không thể ở lại lâu được, phải về cung giờ đây".

"Đông Nhi, ta thực sự không nỡ để nàng rời xa ta nửa bước".

"A, không được, Hạo ca ca, ngoài cửa, ngoài cửa có rất nhiều thị vệ".

Những tiếng loáng thoáng trong phòng bỗng nhiên im bặt, phòng yên tĩnh lạ thường, Mục vũ và đám nữ binh thị vệ đứng ngoài cửa nhìn vào, sau đó lại nghiêm mặt nhìn ra.

"Hạo ca ca" La Đông Nhi thở gấp ngồi vào lòng hắn, hai cánh tay vòng qua cổ hắn, người mềm mại thả lỏng ngồi.

"Nàng giờ là Lục cung thượng quan, muốn tìm gặp được nàng đâu có dễ, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, tối nay ta gặp nàng có được không?"

"Không được, không được đâu". Đông Nhi lắc đầu nói: "Rất là nguy hiểm, nếu như bị ai phát hiện ra thì ta và chàng đều coi như xong. Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương lại thường xuyên đến, ngộ nhỡ bị cô ấy gặp, thì mọi chuyện sẽ ra sao đây?"

"Thế thì phải làm sao?" Dương Hạo ôm chặt cơ thể của nàng, nũng nịu hỏi.

"Thiếp, thiếp". Nàng nhìn Dương Hạo, dựa người vào bộ ngực rắn chắc của hắn, hít mùi trên cơ thể hắn, La Đông Nhi cũng muốn bên hắn lắm, mắt nàng rưng rưng.

"Quan nhân, quan nhân tạm thời hãy cố chịu đựng nhé, đợi Đông Nhi đi sắp xếp mọi chuyện trong phủ đã, xem xem tối nào Hoàng hậu nương nương không đến thì sẽ nghĩ cách nói với quan nhân".

Hic, còn ta thì mấy ngày này sẽ nghĩ cách để chúng ta thoát khỏi đây. La Khắc Địch bọn họ đến chỗ nàng sẽ không sinh nghi. Thế được rồi, tìm cơ hội gọi bọn họ qua đây vậy, ta cũng muốn gặp bọn họ.

"Vâng, được ạ".

Một Lục cung thượng quan dám làm dám chịu, thống lĩnh cả đám nữ thị vệ trong cung, thế mà trong lòng Dương Hạo chẳng khác gì con chim nhỏ, hắn có nói thế nào cũng gật đầu đồng ý.

"Ôi". La Đông Nhi bỗng dưng giật nảy người, mặt đỏ lựng, khẽ nói: "Người ta đã bị người ta làm hỏng rồi, quang thiên bạch nhật thế này, ngoài hành lang có rất nhiều thị vệ, sao có thể làm chuyện đó với chàng được".

Nàng cúi mặt xuống, hơi liếc nhìn Dương Hạo, nói: "Hạo ca ca, thiếp, về đây".

"Đông Nhi, thế khi nào chúng ta mới gặp lại được".

La Đông Nhi nhìn xuống mũi giày, nói: "Mai nhé".

"Ơ".

Ôi! Ý Dương Hạo hỏi là khi nào hắn và Đông Nhi mới có thể gặp riêng và làm chuyện ấy cơ mà.

La Đông Nhi cười gượng: "Đã bảo là phải sắp xếp bên phủ xong xuôi đã mà".

Cô nhìn Dương Hạo, rồi lại nhìn xuống mũi giầy, hai má ửng đỏ rất đáng yêu hôn nhẹ vào má hắn một cái, rồi quay người thối lui, liếc nhìn hắn cái nữa, lớn tiếng nói: "Dương đại nhân xin dừng bước, bổn quan cáo từ".

Đi trên đường, hơi thở của La Đông Nhi dồn dập, má hây hây đỏ, hai thị vệ đi bên cạnh liếc nhìn cô, La Đông Nhi không để ý, ho khan một tiếng, lắc đầu thở dài nói: "Vị Tống sứ này, thực là cái chày gỗ, phải bảo hắn về lễ nghi, thật là mệt".

Một nữ binh tò mò hỏi: "Đại nhân, chày gỗ nghĩa là gì ạ?"

"Chày gỗ là ngốc nghếch đấy, chả hiểu cái gì cả í".

Đông Nhi nói rồi, mặt lại càng đỏ hơn, nóng bừng bừng.
Bình Luận (0)
Comment