Trong phòng giam đã chật kín người, cũng may, mang vào nhốt đã nhanh mà kéo ra ngoài xử tử còn nhanh hơn, cho nên mới bảo chứng thiên lao không đến nỗi chật ních.
Sau buổi trưa, gió đã mang tới ý vị ấm áp, cây tường vi ở góc tường nở những đóa hoa mỹ lệ. Trong viện lạc của thiên lao, Đại Đầu và đám ngục tốt đang bận rộn làm việc lặc vặt, ai ai cũng chuyền trò vui vẻ, thần thái an nhiên. Trong gió tanh mưa máu, ai ai cũng thấy bất an, trong thành Thượng kinh, lúc này chỉ có nơi đây là an toàn nhất, thái bình nhất, nghiểm nhiên là một thế ngoại đào nguyên.
"Vương gia, nghe nói sứ tiết Hán quốc dẫn người mai phục ở khu vực ngoại thành, ám sát toàn bộ nhân mã của sứ đoàn Niêm Bát Cát."
"Ừ..." Đại Đầu hoảng hốt ừ một tiếng.
"Vương gia, nghe nói sứ tiết Tống quốc Dương Hạo cũng thất tung trong một đêm, hiện tại ai cũng hoài nghi là bị sứ tiết Hán quốc ám sát rồi, ngài nói xem người của sứ quán Hán quốc thật sự có bản sự và gan lớn như vậy ư?"
Gương mặt của Đại Đầu trở nên co quắp, lại ừ một tiếng. Hắn đang lo lắng cho Dương Hạo, Dương đại ca thật sự thất tung ư? Còn cả đại tẩu, Tiểu Lục, Thiết Đầu, nghe nói toàn bộ đều bị người ta giết rồi, nhưng tới giờ lại vẫn chưa thấy tử thi, bọn họ thật sự gặp bất hạnh rồi ư? Rốt cuộc là ai đã hạ thủ?
Một lão ngục tốt thở dài nói: "Chết thì chết rồi, bất kể là người Niêm Bát Cát hay là người Tống, chết rồi thì sao chứ? Nương nương không phải là đã tuyệt giao với Hán quốc rồi ư? Còn tạ lỗi với người Tống ở trên quốc thư, bọn chúng còn có thể thế nào nữa? Thành Thượng kinh của chúng ta, tới lúc nào mới có thể thái bình đây. Ba đại tướng quân của cung vệ quân cùng thất tung trong một đêm, La thượng quan thì đến cái bóng cũng không thấy, nô phó trong phủ toàn bộ bị giết, nhất định là có tên chủ mưu không sợ chết, giống như là Khánh vương vậy làm phản rồi."
Một ngục tốt khác nói: "Nhưng hiện tại ngay cả thi thể của bọn họ cũng không tìm thấy, nếu như nói là bọn họ bị người ta giết, người giết bọn họ cho tới giờ lại không có hành động gì đặc biệt, ngài nói xem chuyện này có kỳ quái hay không?"
Lão ngục tốt cười xòa nói: "Có gì mà kỳ quái chứ? Ngươi không thấy thủ đoạn, khí phách của hoàng hậu nương nương à, nương nương ứng biến nhanh như vậy, ai còn dám có hành động tiếp theo chứ? Ba ngày nay, bắt vào mấy vương gia rồi?"
Tên ngục tốt đó nói tiếp: "Hiện giờ nhốt trong lao còn bốn người, hai ngày nay tổng cộng lôi ra chém chín người."
"Chính vậy đó, Da Luật Tam Minh đại nhân hiện giờ nắm triều chính, Thái Bình vương Yểm Tát Cát, Bắc viện đại tướng quân Tiêu Triển Phi nắm quân quyền, ở trong thành Thượng kinh giết đến chó gà cũng không tha, máu chảy thành sông..."
Tên ngục tốt trẻ tuổi nói: "Ta nói nè Tề Đầu nhi, ngươi nói xem những người mà Da Luật Tam Minh giết, thật sự đều là phản nghịch ư?"
Lão ngục tốt tựa cười mà như không phải cười, nói: "Sao mà không phải? Chẳng phải là ngay cả binh khí giáp trướng đều tìm ra từ trong phủ của bọn họ ư? Thế còn là giả được à?"
Tên ngục tốt hừ một tiếng, nói: "Ta thấy không giống, nếu nhiều vương gia như vậy đều làm phản, còn đợi tới hôm nay ư? Theo như ta thấy, Tam Minh đại nhân này là mượn việc công mà báo thù riêng, thừa cơ diệt trừ quyền quý trong triều không một lòng với ông ta, muốn nhất gia độc đại. Tề Đầu nhi, ngươi thử bấm tay tính xem, người bị giết mấy ngày nay không phải đều là những đại thần quyền cao chức trọng, bình thường ngay cả hoàng thượng, nương nương nương đều phải kính úy ba phần ư?"
Lão ngục tốt ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Cơm không thể ăn linh tinh, nói cũng không thể nói lung tung được. Tiểu tử, họa là từ miệng mà ra. Nếu để thủ hạ của Tam Minh đại nhân nghe thấy, một lát thôi người được phái tới đưa cơm cho tên ôn thần đó sẽ chính là ngươi đấy."
Lão ngục tốt vừa nói vậy, tên ngục tốt trẻ tuổi đó lập tức biến sắc, hắn nhìn xung quanh, rụt cổ lại không dám nói gì nữa.
Một tên ngục tốt mặc đầy râu nói: "Chuyện này quả thực là kỳ quặc, các người đoán xem, tên ôn thần đó rốt cuộc là ai nhỉ? Đưa một bữa cơm, giết chết một người, cái mà tên ôn thần đó ăn không phải là cơm mà căn bản chính là mạng người đó. Sát khí lớn như vậy, điệu bộ dữ như vậy, ở Khiết Đan chúng ta, đó chính là bò cạp ăn phân."
Đại Đầu tâm loạn như ma, buồn bực không muốn nghe, mắng: "Con mẹ nó sao nói thối thế? Muốn biết hả? Muốn biết thì đi mà hỏi tên ôn thần đó đi."
Tên râu quai nói toét miệng cười nói: "Vương gia, ngài đừng tức giận, đây chẳng phải là mấy người chúng ta ngồi nói chuyện phiếm thôi sao. Ngài bảo tôi đi ư, tôi còn muốn sống mà, chẳng dám đâu."
Mấy người đang nói thì nghe thấy bên ngoài xôn xao, có người lớn tiếng nói: "Đi, đi mau một chút, đừng có lề mề, ai dám lộn xộn, giết chết không luận tội."
Lão ngục tốt bật dậy với độ mẫn tiệp không tương xứng với tuổi tác của mình, khẩn trương nói: "Lại đưa phạm nhân tới rồi, trời đất ơi, lúc nào mới hết đây."
Hắn vừa nói xong, cả đám người ùa vào viện tử, ở giữa các binh sĩ đang cầm đao thương là Bắc viện tể tướng Da Luật Tam Minh, Thái Bình vương Yểm Tát Cát, Bắc viện đại tướng quân Tiểu Triển Phi.
Vừa thấy ba đại cự đầu này cùng tới, bọn Đại Đầu vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ, Đại Đâu nơm nớp lo sợ hỏi: "Mấy vị đại nhân, phạm nhân quan trọng nào mà khiến ba vị đại nhân cùng phải đưa tới vậy?"
Da Luật Tam Minh và Yểm Tát Cát, Tiêu Triển Phi chắp tay sau lưng, mặt lạnh lùng, cao ngạo hất cằm lên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
"Đây là bệnh quái gì vậy?" Đại Đầu không hiểu gì, không biết mình nói sai chỗ nào.
Lúc ngày thì nghe thấy một người nói: "Phạm nhân hôm nay được đưa tới chính là ba vị đại nhân này, Lao đầu nhi, mau thu thập lao phòng, mời ba vị đại nhân vào."
Theo tiếng nói, một hán tử khôi ngô thân hình cao to, eo đeo bội đao, mỉm cười bước vào.
Tên ngục tốt vừa thấy người này liền ồ lên một tiếng: "Đại dịch ẩn? Đại nhân... ngài về thành Thượng kinh lúc nào vậy."
Da Luật Hưu Ca mỉm cười bước vào viện, trầm giọng nói: "Đức vương Da Luật Tam Minh, Thái Bình vương Yểm Tát Cát, Bắc viện đại tướng quân Tiêu Triển Phi dùng thế lực bắt ép hoàng thượng, hoàng hậu, giả truyền thánh chỉ, mưu hại đại thần trong triều, mưu đồ bất chính, ý đồ soán ngôi tự lập. Bản đại dịch ẩn bí mật về kinh, dưới sự giúp đỡ của hai vị đại nhân Thất Phưởng, Quách Tập, một mẻ lưới bắt gọi phản nghịch, hiện tại giam giữ trong thiên lao đợi thẩm vấn, các ngươi phải trông chừng bọn họ cho tử tế."
Da Luật Tam Minh vốn vẫn được tính là bình tĩnh, nghe tới đây cuối cùng cũng kích động, hắn trợn mắt lườm Da Luật Hưu Ca, rít lên: "Da Luật Hưu Ca, ngươi dám ngậm máu phun người à? Bản vương trung thành tận tâm, lúc nào có ý mưu phản hả? Ngươi dẫn binh về kinh, đột nhiên bắt ta, còn muốn hãm hại, Ta hiểu rồi, ta hiện giờ đã hiểu rồi, lão phu mắc phải cái bẫy lớn, mắc phải bẫy của con **** Tiêu Xước đó rồi!"
Hắn vừa nói vừa lao về phía Da Luật Hưu Ca, bọn Đại Đầu lúc này mới thấy, ba người bọn họ chắp tay sau lưng không phải là vì tâm cao khí ngạo, mà là bởi vì hai tay bị trói ngoặt ra sau.
Da Luật Hưu Ca mặt sầm xuống, quát: "Da Luật Tam Minh, ngươi không ngờ lại dám vô lễ với hoàng hậu nương nương như vậy ư? Người đâu, vả vào miệng hắn."
Da Luật Tam Minh cười thảm: "Kết cục của lão phu đã được dự liệu rồi, còn nói gì tới việc vô lễ hay không, ta còn sợ ai nữa?"
Hắn vừa nói xong thì vai đã bị hai thị vệ ấn xuống, có một thị vệ khác bước lên, vung yêu đao lên, dùng vỏ đao "bốp bốp bốp" đánh vào miệng hắn, khiến cho hai má phù lên, răng rơi đầy đất. Da Luật Tam Minh do đau đớn lên mắng chửi không ngừng, chỉ là miệng đầy bọt máu, ngay cả lời nói cũng không được rõ ràng.
Da Luật Hưu Ca cười lạnh, phân phó: "Phụng ý chỉ của nương nương, tất cả phạm nhân hai ngày nay được đưa vào trong lao ngục, đều là do đám phản nghịch Da Luật Tam Minh giảm lỏng hoàng thương, nương nương, giả truyền thánh chỉ bắt vào ngục, theo lệnh lập tức phóng thích toàn bộ. Đưa ba tên khâm phạm Da Luật Tam Minh, Yểm Tát Cát, Tiêu Triển Phi vào thiên lao đợi xử trí."
Trong đình viện ở ngoài Nguyệt Hoa cung, người quỳ đông nghịt, ở phái trước nhất là hai phu nhân đầu tóc tán loạn, trán đã tím xanh.
"Hoàng hậu nương nương, muội muội, thân muội muội, cầu người khai ân, tỷ phu của người chỉ là nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ mới bị Da Luật Tam Minh khiến cho động tâm. Ông ấy vốn chính là kẻ bỏ đi, không có bản sự gì cả, dựa vào ca ca nhà mình từng làm hoàng thượng nên mới đượcphong làm Thái Bình vương, muội muội đại từ bi, tha cho ông ấy đi, ông ấy sẽ không..."
Nữ nhân bò trên đất khóc đến nỗi nước mắt giàn dụa, bà ta chính là nhị tỷ ruột thịt của Tiêu Xước, phu nhân của Thái Bình vương yểm Tát Cát.
Cha mẹ sinh con trời sinh tính, chẳng ai giống nhau cả, nhị tỷ của Tiêu Xước, so với em ruột thì mặt mũi cũng không quá giống nhau. Tuy mặt mày rất tú lệ, nhưng lại hình chữ quốc, cằm hơi rộng, lông mày cũng khá rậm, so với bộ dạng cằm nho nhỏ, lông mày nhàn nhạt của muội muội thì lộ ra vẻ cường hãn hơn một chút.
Nhưng, ngày hôm nay, vị muội muội mặt như hoa đào, trông rất nhu mị tính tình thật sự không cường hãn bằng bà ta ư? Bà ta đã khóc một tiếng trời, đến nỗi khản cả giọng rồi nhưng trong Nguyệt Hoa điện vẫn không hề có tiếng động.
Một phu nhân khác là thẩm nương của Tiêu Xước, phu nhân của Tiêu Triển Phi, bà ta nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu nhị tỷ, không dám lên tiếng van cầu. Trượng phu của mình bị bắt rồi, nhưng hắn vốn là chú ruột của nương nương, nương nương và thúc thúc không phải là còn thân thiết hơn so với một người là thẩm nương như mình ư? Muốn xin thì cũng không đến lượt bà ta. Bà ta hiện tại chỉ đợi nương nương lên tiếng bỏ qua cho tỷ phu, chỉ cần nàng ta bỏ qua cho Thái Bình vương Yểm Tát Cát, lại cầu nàng ta thả một mặt lưới cho người khác tất nhiên cũng dễ dàng hơn.
Nhưng, nương nương liệu có tha cho bọn họ không?
Nghĩ tới Da Luật Sở Cuồng đột nhiên bị tướng lĩnh bên cạnh một đao chém bay đầu, thân và đầu hiện giờ còn bị chia ra treo trên hai cột cờ ở thành lâu, tim bà ta lại như thắt lại...
Trong Nguyệt Hoa cung, trên ngự thư án phủ vải vàng đặt một bình trà nóng.
Trà đã uống đến không còn tư vị gì nữa cả, Tiêu Xước cũng không gọi người lên đổi, có điều nước thì vẫn nóng, nước nóng vào bụng, nhưng trong lòng vẫn lạnh toát, ngay cả hơi thở phả ra cũng đều lành lạnh.
Tiêu Xước mặt ngọc như phủ sương, mắt phượng hơi nhắm lại, suy nghĩ kỹ càng lại thế cục của Thượng Kinh hiện giờ.
Trong triều, ba cỗ xe ngựa quyền lực do thế lực hệ hoàng tộc của ba chi Thái Tông, Thế Tông, Lý Hồ Tam tổ thành đều bị tiêu diệt hết rồi, đồng thời tông thất, các hậu duệ của Mục Tông vị cao quyền trọng, đoàn kết thành thể lực đủ để uy hiếp hoàng quyền phía dưới ba cỗ xe ngựa này cũng đã thất linh bát đảo.
Không phá thì không xây lại được, phá rồi sau đó xây lại, chính biến tiếp theo đây nhìn thì sẽ tạo thành đả kích trầm trọng đối với chính quyền Khiết Đan, nhưng lửa Thiên Lôi đốt cây bệnh, chỉ lưu lại một mạch của Thế Tông, chỉ cần xử trí thỏa đáng, là có thể là một mạch siêu quần xuất chúng, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp.
Các loại ứng phó, biến hóa, công tác chuẩn bị, tự có căn nguyên của nó, đó chính là cuộc đấu võ giữa các ban thế lực đối với hoàng quyền, mà tất cả những cái này cuối cùng cùng trồi lên mặt nước, cũng dưới sự dẫn dắt khéo léo của nàng ta, hướng tới phương hướng phát triển có lợi đối với bà ta, nguyên nhân của nó không nó không ngờ lại từ đám người La Khắc Địch ý đồ chạy trốn, mình thì loạng quạng thế nào lại say rượu bị người ta lăng nhục, từ đó bí mật bắt giữ đám người này. Đây là điều mà ngay cả bà ta cũng không thể dự liệu được. Nhưng bà ta lại là người rất giỏi nắm bắt cơ hội, sau những chuyện này, bà ta lập tức bí mật thương nghị với Thất Phưởng, Quách Tập, bày ra kế hoạch nhắm vào Da Luật Tam Minh, thúc đẩy một cuộc thanh trừ trên chính đàn Thượng kinh.
Da Luật Tam Minh thì nóng lòng tự nhảy vào. Tốt, ta cho ngươi cơ hội, ta chỉ là một phu nhân yếu đuối, một khi bị người ta bức thoát vị, còn có thể có được chủ ý gì nữa? Chính quyền, binh quyền, giao chết cho ngươi, ta thì tránh vào thâm cung, không lộ mặt nữa.
Da Luật Tam Minh quả nhiên đắc ý như điên, dưới sự thanh trừng đầy máu tanh của hắn, trừ đám người Thất Phưởng, Quách Tập thức thời, kịp thời "nương nhờ", tông thất quyền quý có quyền có thế, đuôi to khó vẫy của cả hoàng thất Khiết Đan cơ hồ là bị đồ sát sạch sành sanh. Hiện tại, đã đến lúc tiêu hủy thanh đồ đao này rồi.
Tháp Bất Yên hối hả bước vào điện, mặc dù nàng ta là nữ nhân, cũng bởi vì đột nhiên nắm quyền lực sinh sát trong tay mà kích động đến nỗi hai má đỏ hồng. Quyền lực quả thật là giống như là thứ đồ uống khiến người ta dễ say nhất trên thế gian này.
"Nương nương, các đại nhân bị nhốt ở trong thiên lao đều được thả ra, biết rằng nương nương bị Da Luật Tam Minh giam lỏng, Da Luật Tam Minh giả truyền thánh chỉ, giết hại rất nhiều triều thần, các đại nhân đều không nén được giận. Hiện giờ phụng lệnh của nương nương, do bọn họ thanh tra chứng cứ mưu đồ bất chính của bọn Da Luật Tam Minh, Yểm Tát Cát, Vũ Triểu Phi, đã có manh mối rồi."
Tiêu Xương lẳng lặng đặt chén trà xuống, mày ngài hơi nhướn lên, cười có chút yêu dị: "Thế nào?"
"Tìm thấy rất nhiều chứng cứ. Đã đủ chứng cứ nên Thất Phưởng đại nhân đinh tội những tên phản nghịch này theo điều một trăm ba mươi mốt của luật Khiến Đan chúng ta."
Tiêu Xước cười khẽ một tiếng: "Tốt, rất tốt, Thất Phưởng đại nhân không hổ là bề tôi có năng lực, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể làm xong chuyện lớn như vậy rồi."
Tháp Bất Yên nói: "Tội danh cũng không phải toàn là do Thất Phưởng đại nhân đề ra. Những đại nhân mới được thả ra đều tận hết sức lực, các loại tội danh mà đám người Da Luật Tam Minh mấy ngày nay vắt hết óc để nghĩ ra hòng để đồ sát tông thất quyền quý, hiện giờ tất nhiên đều phải tính lại trên đầu họ. Đám người Da Luật Tam Minh đã hết đường chối cãi, chết trăm lần cũng không đủ để chuộc tội rồi!"
Tiêu Xước mỉm cười nói: "Hết đường chối cãi, chết trăm lần cũng không đủ để chuộc tội, nói hay lắm, không ngờ nha đầu ngươi không đọc sách mà cũng có thể nói ra được những lời như vậy."
Tháp Bất Yên đỏ mặt, nói: "Đây... không phải là tỳ nữ nói mà là Quách Tập đại nhân nói, tỳ nữ... tỳ nữ nghe lỏm được thôi."
Tiêu Xước bật cười, bà ta chậm rãi đứng dậy, đi đi lại lại một lúc ở trong điện, hai tay chắp sau lưng, sau đó thì dừng lại, hơi hất cằm lên, lạnh lùng phân phó: "Truyền lệnh, Da Luật Tam Minh mưu đồ bất chính, tội ác rõ ràng, lập tức xử pháp theo mức cao nhất của pháp luật, tất cả người trong phủ của Da Luật Tam Minh đều giết hết."
"Tuân lệnh!" Thát Bất yên không chút do dự đứng thẳng người dậy.
Trong mắt Tiêu Xước lấp lánh hàn quang, lại nói: "Thát Bình vương Yểm Tát Cát, phụ nghịch phản loạn, xử tử, ban cho được toàn thây. Vương phi và vương nữ, thế tử giam cầm trong phủ đệ, cả đời không được bước ra khỏi cửa phủ một bước."
"Vâng!" Hô hấp của Tháp Bất Yên biến thành có chút nặng nề.
"Tài sản của hai người thì thu về hoàng thất, tộc nhân tất cả giao cho những tông thân hoàng thất đã bị chúng hãm hại làm nô."
Tháp Bất Yên run giọng nói: "Vâng."
"Còn Tiêu Triển Phi..." Tiêu Xước hơi trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng nói: "Xử tử! Gia quyến trong phủ, ban cho vải trắng (để treo cổ tự tử), những vây cánh liên quan thì nhất loạt chôn sống."
Tháp Bất Yên sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Vâng... vâng..."
Tiêu Xương nhìn chằm chằm vào nàng ta, đột nhiên hỏi: "Nếu bọn chúng thành công, ngươi nói xem ra sẽ có kết cục như thế nào?"
Tháp Bất yên cúi đầu xuống, cả người run rẩy, không trả lời.
Tiêu Xước lại nói: "Ngươi nói xem tỷ phu, thúc phụ của trẫm liệu có có niệm tình thân với trẫm hay không, tỷ tỷ, thẩm nương của trẫm liệu có cầu tình vì trẫm hay không?"
Tháp Bất yên thở dốc mấy cái, lí nhí nói: "Tỳ nữ minh bạch."
Thiên tử giận dữ, xác chết trăm vạn.
Nữ hoàng giận dữ, máu chảy thành sông.
"Thật không nhờ, trẫm khốn khổ chịu nhục, chỉ vì một cơ hội mà dẫn tới nhiều biến hóa như thế này."
Tiêu Xước nằm trên giường, không hề có chút mệt mỏi nào: "Từ lúc cầm quyền tới nay, trong tay có hai khối khoai lang nóng bỏng, nội chính và ngoại giao, hiện giờ giải quyết được một rồi. Cựu thần chính khách, cơ hồ đều hầu như không còn, ai làm địch với triều đình - giết. Ai hữu dụng với ta, lôi kéo. Trẫm có thể mạnh dạn sử dụng người mới, những người có năng lực ngoài tông thất, củng hố hoàng quyền. Trước mắt tuy là nguyên khí đại thương, nhưng so với tình huống sâu mọt đầy rẫy trước kia, về lâu về dài thì chỉ có lợi chứ vô hại.
Ngoại giao, Cao Lệ ở phương đông, Nữ Chân ở đông bắc, Niêm Bát Cát ở mặt tây, Đảng Hạng ở tây bắc, Tống quốc là phía nam, ai ai cũng đều là đồ ba gai, ai cũng khó trêu vào. Hiện giờ dựa vào việc Hán sứ ám sát sứ giả Niêm Bát Cát, thành công vứt bỏ gánh nặng Hán quốc này, lại chiếm được hào cảm của Niêm Bát Cát. Về phương diện Tống quốc, tuy tổn thất một sứ giả, nhưng lại có được lời hứa hẹn đầy thiện ý của trẫm, hiện giờ bọn họ chí hướng đặt ở Hán quốc, cũng không thể làm làm khó trẫm, trẫm có thể an tam thu thập sơn hà. Và... còn có một người đang rình rập nữa, đó chính là Khánh vương. Cây kim mắc trong lòng trẫm này, lúc nào mới có thể nhổ ra được đây?"
"Nhưng bất kể là nói thế nào, thành Thượng kinh vẫn đã có thể được coi là thái bình rồi, trẫm rốt cuộc cũng có thể ở trong cung ngủ một giấc yên ổn, thành Thượng kình, hiện giờ chân chính thuộc về trẫm rồi, không còn có gì khiến trẫm lo lắng nữa, chuyện phải bận tâm..."
Tiêu Xước nghĩ tới đây, một bóng hình hiện lên trong đầu, không khỏi khiến bà ta nhảy cẫng lên.
"Còn có một số người chưa xử trí... hai ngày nay bận rộn quốc sự, không ngờ lại quên mất hắn." Vừa nghĩ tới người này, sự khuất nhục của đêm đó, tư vị khó quên đó lại xộc lên đầu, đặc biệt là trong đêm khuya vắng lặng, cảm quan và ký ức lại linh mẫn rõ ràng đến dị thường.
Tình cảnh điên cuồng giao hợp của đêm đó, nhao nhao xộc lên đầu, khoái cảm dị dàng tiêu hồn thực cốt đó, tự vị sướng khoái chưa từng được thể nghiệm đó, khiến cho tuyên phòng ngự lãnh khốc cứng rắn trong tim của nữ chủ một đời nắm quyền lực vô thượng, cao cao tại thường dần dần dung hóa, cặp đùi săn chắc của bà từ từ khép chặt lại, hô hấp cũng biến thành nặng nề.
Một khi đã thể nghiệm qua loại tư vị điên cuồng cực nhạc đó, tâm tình của thiếu phụ phải tịch mịch trong cung bấy lâu nay bắt đầu dao động, hai mắt bà ta từ từ nhắm lại, ôm chặt lấy gối, một tiếng rên khe khẽ từ trong cổ họng bật ra.
Tiêu Xước đột nhiên lật chăn, tóc tai rối bù từ trên giường ngồi dậy, đưa tay ra nắm lấy cây trâm vàng đặt bên cạnh gối, đâm vào lòng bàn tay của mình, máu lập tức ứa ra, cảm giác đau nhói lập tức làm thanh tỉnh thần chí của bà ta.
"Trẫm, không làm tù binh của bất kỳ ai cả, trẫm không thể để cho bất kỳ ai thao túng, cho dù là tình dục của tẫm!"
"Đêm đó chỉ là một giấc mộng... một giấc mộng mà thôi. Ngày mau, trẫm sẽ tự mình xử trí bọn chúng, giấc mộng hoang đường này, sẽ được xóa đi trong lòng trẫm, không còn dấu vết nữa!"
...
Dương Hạo lặng lẽ ngồi trong lao phòng, tới hiện giờ hắn vẫn chưa hiểu được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cặp đùi sáng bóng không chút tỳ vết đó rốt cuộc là thuộc về ai? Đông Nhi đi đâu rồi, nơi này là đâu?
Điều cơ hồ khiến hắn phát cuồng chính là bụng hắn thì đầy những nghi vấn không được giải thích, mà lao phòng thì lại yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gián bò ở góc tường cũng nghe rõ ràng. Mỗi ngày, đều sẽ có một người mặt mày bẩn thỉu đưa thức ăn đến cho hắn, thức ăn không tồi, làm cũng rất tinh tế, nếu phạm nhân mỗi ngày đều có thể được ăn loại thức ăn như thế này, vậy thì giám ngục cũng có thể là hoàng cung rồi. Vấn đề là... chỉ có một bữa ăn, mỗi ngày chỉ có một bữa ăn, mặc dù hắn cố gắng giảm bớt hoạt động, nhưng bụng vẫn xẹp lép.
Kỳ thực hắn muốn hoạt động cũng không có cơ hội, mỗi ngày, chỉ có lúc ăn cơm hắn mới được người ta cởi trói khỏi ván giường. Mỗi ngày chỉ có một tiếng, hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân, thậm chí có thể phân biệt rõ đó là tiếng bước chân của ba người, đối với người ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe thấy như hắn mà nói, tiếng bước chân đó cứ như là tiếng chim hót.
Tiếng bước chân sẽ dừng lại trước cửa lao phòng của hắn, cửa phòng được mở ra, một người bước vào, sau đó cửa phòng sẽ bị khóa lại. Sau đó sẽ nghe thấy tiếng hai người đó vội vã chạy đi giống như là gặp ôn thần. Tiếp theo, người tiến vào sẽ rút vải nhét trong miệng hắn ra, bỏ mũ chùm đầu của hắn xuống, cởi trói cho hắn, nhìn hắn ăn cơm xong, sau đó lại trói hắn lại như cũ...
Muốn giành nhiều thời gian hơn để hoạt động, hắn chỉ có thể kéo dài thời gian ăn cơm, nhai đi nhai lại thức ăn ở trong bát rồi mới nuốt xuống. Hắn thử nói chuyện với người đưa cơm, nhưng không biết người đưa cơm đã được dặn dò gì, giống như là người câm vậy, tuyệt đối sẽ không nói một câu nào với hắn. Người đưa cơm của mỗi ngày đều là người mới, cứ thế thực hiện lại những chuyện cũ, tất cả ở trước mắt, thường khiến hắn sản sinh ra một loại cảm giác: Đây liệu có phải là một giấc mơ không?"
Vào lúc đang nghĩ ngợi lung tung, hắn lại nghe thấy tiếng bước chân, mở cửa, đóng cửa, chạy đi...
Kỳ quái là, người ở lại chần trừ không bước tới cởi trói cho hắn.
Đợi một lát, Dương Hạo rốt cuộc không chịu nổi liền giãy dụa, mũi phát ra tiếng thở phì phò. Lúc này, hắn nghe được một giọng nói của nữ nhân, giọng nói rất nhẹ, rất dễ nghe, rất êm tai, cũng rất... lạnh lùng: "Dương sứ giả, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Dương Hạo nằm yên trở lại: "Giọng nói của nữ nhân? Giọng nói rất quen thuộc, nàng ta là...?"
Nữ nhân đó cười khanh khách rồi lại nói: "Người dám bất kính với trẫm, đều chết rất thảm, còn ngươi, ngươi không ngờ lại lăng nhục trẫm, trẫm... nên xử trí ngươi thế nào đây?"
"Tiêu Xước!" Dương Hạo trong lòng giống như điện quang hỏa thạch, vốn đã nghi ngờ, hoặc nói là nghi vấn mà hắn căn bản không dám nghĩ tới đột nhiên nhận được lời giải đáp: "Trời ạ, tối đó.. là bà ta, là hoàng hậu Khiết Đan!"
Mũi ngửi thấy một luồng hương thơm, giọng nói yếu ớt của Tiêu Xước bỗng nhiên gần lại sát bên tai, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng sờ lên ngực hắn, giọng nói yếu ớt, phảng phất như tình nhân đó mang theo hận ý sâu đậm, nói: "Kể ra, ngươi cũng tính là nam nhân của Tiêu Xước, nam nhân của ta, cho dù không phải là anh hùng cái thế thì cũng nên có chút cốt khí. Ngươi nếu bị dọa chết thì trẫm sẽ cảm thấy mất mặt lắm đó."
"Thượng đế ơi, ta đã cưỡi nữ hoàng!"
Dương Hạo đột nhiên nắm chặt song quyền: "Ta không thế cứ chết như vậy được, ta muốn được tiếp tục sống! Bách khoa toàn thư trí tuệ quốc học, ngoại giao mưu lược học, ba mươi sáu kế, cố sự của trí giả trong và ngoài nước, mười vạn điều tại sao... ở đâu có tiền lệ cường bạo nữ hoàng rồi vẫn có thể sống sót đây?"