Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 398

Vừa vào cửa cung, bá quan văn võ liền phát hiện võ sĩ, nội thị, cung nữ trong cung đều mặc áo gai để tang, ngay cả thương kích trong tay các võ sĩ cũng bọc vải trắng. Một thái giám đứng trước một đống quần áo trắng chất cao như một ngọn núi nhỏ, ai oán xướng lễ: "Hoàng đế băng hà, văn võ bá quan tới nhận áo táng rồi vào điện."

Văn võ bá quan sớm đã biết được tin tức hoàng đế băng hà, cho nên cũng không có ai gây nên rối loạn, bọn họ lặng lẽ bước tới, nhận một bố áo trắng mặc ra ngoài quan bào, lại dùng khăn trắng buộc lên mũ, ai ai cũng lặng lẽ bước về kim điện, rất nhiều người đã cúi đầu khóc.

Trên kim điện, Triệu Quang Nghĩa mặc áo gai để tang đứng dưới ngự tọa, đứng cạnh là ba vị tể tướng Lô Đa Tốn, Lữ Dư Khánh và Tiết Cư Chính cũng mặc đồ tang, lặng lẽ nhìn văn võ bá quan đang nối đuôi nhau bước vào.

"Các vị đại nhân, đêm qua... bệ hạ bạo bệnh qua đời rồi." Triệu Quang Nghĩa trầm giọng nói, hai hàng lệ nóng không ngăn được mà rơi xuống, văn võ bá quan đồng loại quỳ xuống, lớn tiếng khóc rống lên, nhất thời trên kim điện tiếng khóc vang trời, các loại tiếng khóc thô co, the thé có, cao có, thấp có tụ lại thành một tiếng gầm quái dị.

Triệu Quang Nghĩa và ba vị tể tướng không dám chính diện nhận vái lạy của bá quan, liền lui sang một bên cùng với bọn họ hướng lên bộ long ỷ trống không đặt trên ngự giai mà cúng bái than khóc. Một lát sau, Lữ Dư Khánh và Tiết Cư Chính mới lau nước mắt, bước lên trước đỡ Triệu Quang Nghĩa đã khóc không ra tiếng dậy. Lô Đa Tốn bước lên, lớn tiếng nói: "Bá quan xin dừng bi ai, đứng dậy."

Đợi bá quan nhất loạt đứng lên, Lô Đa Tốn lại nói: "Tiên đế tân tụy chăm lo việc nước, cuối cùng long thể mắc bệnh, bệnh phát đột ngột mà chết. Nước không thể một ngày không có chủ, nghe tin bệ hạ băng hà, Lô Đa Tốn hoảng hốt bi thương, nhưng không dám quên trách nhiệm của một tể tướng, vội vàng thương nghị với Lữ tướng, Tiết tướng. Tấn vương Triệu Quang Nghĩa sáng suốt khiêm cung, nhân phẩm quý trọng, đức hạnh cao thượng. Bề tôi ủng hội, tấu thỉnh hoàng hậu nương nương cho phép, quyết định: Đưa Tấn vương lên ngôi vua, làm chủ của Tống quốc ta! Tấn vương, xin thăng tọa, bá quan tam bái tân quân."

Triệu Quang Nghĩa khóc lóc không ngừng, liên tục xua tay cự tuyệt, nghẹn ngào đến nỗi không nói được câu nào, được Lữ Dư Khánh, Tiết Cư Chính cường hành đỡ lên long ỷ, lại ở trước mặt hắn kéo hai tay hắn ngồi xuống. Bá quan ở bên dưới thấy vậy, giống như câu liêm xoẹt một cái cắt lúa mạch, đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô: "Chúng thần khấu kiến ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Chúng khanh gia... bình thân."

Giọng nói nghẹn ngào của Triệu Quang Nghĩa vang vọng trên kim điện: "Tiên đế băng hà, trời rung đất nứt. Trẫm... bị thống vô cùng. Nay trong điện Hoàng Nghi đã bày linh đường cho tiên đế, trẫm dẫn bá quan đi tế bái tiên đế, khóc than bên linh cữu, và thương nghí miếu hiệu cho tiên đế. Quốc sự một ngày không thể hoang phế, nhưng tiên đế chính là anh em của trẫm, tiên đế thăng thiên, trẫm đau thương muốn chết, thực sự khó mà lo liệu quốc sự được. Quyến định tạm dừng triều hội ba ngày, ba ngày sau lại lâm triều thính chính. Hi vọng chúng khanh tận tâm phụ tá, để Đại Tống ta được hưng thịnh hơn...

Hắn đứng dậy, lại vừa khóc vừa nói: "Chuyện lớn của tiên đế, ứng với quốc tang. Lô tướng, chuyện này nên do ai phụ trách."

Lô Đa Tốn cung kính nói: "Phàm là những chuyện như triều hội, tân khách, cát hung và đại điển lễ của quốc gia, giao miếu, tế tự, yến tiệc, sắc phong, vào xuân, vào lịch, ban truyền quy định, báo chiến thắng, quan lại nước ngoài triệu kiến, chư phiên vào kinh tấn cống, phục lệnh với sứ thần bá quan, đều là do... Hồng lư tự chủ trì."

Lễ bộ lúc đó, chủ yếu phụ trách khoa cử khảo thí, tất cả triều đình đại lễ, đều do Hồng Lư Tự chủ trì. Triệu Quang Nghĩa biết Dương Hạo đã chạy trốn từ lâu rồi, nhưng vẫn giả vờ như không biết, liền nuốt lệ nói: "Như vậy, Hồ lư tự khanh ở đâu?"

Đôi mắt đẫm lệ của hắn nhìn về phía quần thần, lại nghe thấy trong bá quan văn võ ở dưới có một tiếng hô to: "Có thần!"

Một quan nhi mặc đồ tang đang tập tễnh từ trong hàng của quan văn bước ra, lắc lư vái Triệu Quang Nghĩa, nói: "Thần, xin nghe chỉ!"

"Hả!"

Triệu Quang Nghĩa giật nảy mình, giống như là gặp quỷ, nhìn chằm chằm vào Dương Hạo.

Dương Hạo hồn nhiên như không hề phát giác ra, lại vái một cái, cao giọng nói: "Xin bệ hạ phân phó."

"A!" Vẻ kinh hoàng chỉ hiện lên trong mắt Triệu Quang Nghĩa trong thoáng chốc, hắn lập tức nói: "Hồng lư tự phụ trách quốc tang lễ nghi, Dương khanh thân là Hồ lư tự khanh, phải gánh trách nhiệm này, chủ trì lo liệu hậu sự của tiên đế."

"Thần... tuân chỉ..."

Dương Hạo cao giọng lĩnh chỉ, ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người chạm nhau, trong mắt Triệu Quang Nghĩa chợt lóe lên một ngọn lửa, ánh mắt của Dương Hạo thì trong suốt, vẻ mặt tự nhiên, không hề có nửa điểm khác lạ. Triệu Quang Nghĩa thấy vậy cũng không khỏi do dự.

Trên điện không có việc gì làm, Dương Hạo cùng với ba vị tể tướng nghị luận về lễ nghi đại tang, và trưng cầu sự đồng ý của Triệu Quang Nghĩa. Bại vị tể tướng liền cáo từ đi ra, dẫn bá quan tế bái linh vị của tiên đế.

Triệu Quang Nghĩa ngồi sau thư án, nhìn Dương Hạo đứng ở trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt. Dương Hạo cũng đứng đó, bình tĩnh nhìn Triệu Quang Nghĩa, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Triệu Quang Nghĩa đột nhiên nói: "Trẫm... nghe nói tối qua Dương khanh có tới Nam Nha?"

"Vâng, thần có tới. Quan gia lúc đó đang bận rộn chuyện hà đạo mới đắp, tới khuya vẫn chưa về nên thần đi trước."

"Ồ..."

Triệu Quang Nghĩa cầm chén trà ở trước mặt lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, trên mắt lộ ra nụ cười khiến người ta khiếp sợ: "Trẫm còn cho rằng Dương khanh có đại sự gì, sau khi quay về liền bảo Vũ Tích đi tìm ngươi, ai ngờ Vũ Tích tới phủ thượng của ngươi thì thấy đã trống không, trẫm thực sự lấy làm lạ, vì trong thành có hai nơi bốc cháy, bận việc cứu hỏa, về sau lại nghe thấy tiên đế băng hà, trong lòng đại loạn, nhất thời không để ý được tới Dương khanh. Phủ thượng của Dương khanh... không có gì chứ?"

"Không có gì!"

Nụ cười của Dương Hạo cũng lộ ra vẻ vô cùng cổ quái: "Thần trẻ tuổi như vậy mà đã làm quan tới Đại hồng lư, được liệt vào hàng cửu khanh, vị cực nhân thần. Thường tự cảm động và nhớ nhung ơn giáo dưỡng của từ mẫu. Đáng tiếc là từ mẫu mất sớm, không thể phụng dưỡng tận hiếu, đây là sự nuối tiếc lớn nhất của thần. Do đó... hôm qua thần bảo gia quyển thay mắt thần tới Phách châu ở phương bắc cúng mộ gia mẫu, vì phải tiễn gia quyến ra khỏi thành, nên tới giờ tuất mới trở về, chắc vì thể nên không gặp Trình đại nhân."

Triệu Quang Nghĩa lông mày hơi nhướn lên, mang theo chút sát khí, lạnh lùng nói: "Thế cũng lạ thật, trẫm nhớ khi bảo Trình Đức huyền tới tìm Dương khanh thì đã là giờ tuất ba khắc rồi, sao lại không thấy Dương khanh đâu?"

Dương Hạo mặt không đổi sắc, nói: "Thần nhớ rất rõ ràng là giờ tuất một khắc, thần đã về phủ, sau khi về phủ còn ăn bữa khuya, tắm rửa, ngủ một giấc cho tới tận khi trời sáng mới vội vàng thượng triều. Nếu Trình đại nhân quả thực là tới sau khi thần về phủ, thần không lý nào lại không biết, quan gia một ngàn bận cả trăm ngàn việc, chắc là nhớ lầm thời gian rồi..."

Đồng tử của Triệu Quang Nghĩa hơi co rút lại, mỉm cười nói: "Giờ tuất một khắc ngươi đã về rồi ư?"

Dương Hạo nói như chém đinh chặt sắt: "Tuyệt đối không sai, giờ tuất một khắc, thần đã về phủ rồi, và cũng không hề đi đâu nữa."

Triệu Quang Nghĩa nhìn chằm chằm vào hắn một lúc mới giãn mặt cười nói: "Nói như vậy chắc là trẫn nhớ nhầm rồi. Tiên đế băng hà trước mắt chính là chuyện quan trọng nhất, ngươi thân là Đại hồng lư, nên tận tâm tận lực, phải làm sao cho đại tang của tiên đế thật phong quang. Đi đi, tới phía linh đường chiếu ứng đi, lo liệu cho tốt vào"

"Thần tuân chỉ." Dương Hạo ái dài một cái, lui ra ngoài.

Vương Kế Ân lách tới trước mặt Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Nghĩa xua tay, khiến Vương Kế Ân phải nuốt lại những lời đang muốn nói vào bụng. Vương Kế Ân chỉ đành chậm rãi thu lại cái tay đang hung hăng giơ lên, chuẩn bị làm tư thế chém xuống.

"Tào Bân có chịu cùng Sở Chiêu Phụ hợp ký công văn, gửi tới đại quân đang bắc phạt, điều Ngụy vương về kinh hay không?"

"Có ạ!"

Lưng Vương Kế Ân cong xuống rất tự nhiên: "Lúc sáng sớm Tào xu mật cuối cùng cũng ký tên đóng dấu, Sở tướng quân đã sai khoái báo khẩn cấp tám trăm dặm truyền tới quân bắc phạt rồi."

Triệu Quang Nghĩa thở ra một hơi, nói: "Chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất hiện giờ. Đại quân nếu chịu dừng lại, Ngụy vương đồng ý quay về, giang sơn này... mới tính là yên ổn. Ngươi tới phía linh đường xem xem bá quan có phản ứng gì, nếu có gì dị thường thì lập tức bẩm báo cho trẫm."

"Tuân chỉ." Vương Kế Ân dạ môt tiếng, nhưng lại vẫn không động đậy.

Triệu Quang Nghĩa mỉm cười, nói: "Công lao của ái khanh, trẫm sẽ không quên đâu. Đại sự tiểu tình trong cung, hiện tờ còn phải dựa vào ngươi, trẫm phong ngươi làm cung uyển sứ, phụ trách tất cả sự nghị của lục cung. Tiên đế băng hà, tuân theo di chúc của tiên đế, sẽ mai táng người ở chỗ con ngựa đá, ái khanh phụ trách việc lăng tẩm đi."

Cung uyển sứ phụ trách tất cả sự nghi của hậu cung, đó là quan chức tôn quý nhất của nội quan. Mà chủ trì công trình thì lại có nhiều màu nhất, cho dù không quá tham thì cũng có thể kiếm được đầy chậu đầy bát. Vương Kế Ân cung kính tạ ơn, trên mặt lộ ra vẻ mừng vui quá đỗi.

Triệu Quang Nghĩa lại nói: "Ngươi làm việc khóe léo, lại giỏi cả văn lẫn võ, cứ làm kẻ sai vặt cho người ta mãi khó tránh khỏi đại tài tiểu dụng. Trẫm sau khi đăng cơ, sẽ phải xuất binh bắc phạt, mở mang bờ cõi. À... đợi chuyện lăng tẩm của tiên đế xong xuôi, sẽ đưa người ra làm ngoại quan, tạm thời đảm nhệm chức Hà bắc đạo thứ sứ, tương lai theo trẫm chinh thảo thiên hạ, nếu lập được chiến công, tiền đồ không thể hạn lượng."

Vương Kế Ân vội vàng quỳ xuống, vui mừng ra mặt nói: "Tạ ơn bệ hạ, nô tỳ tuân chỉ, bệ hạ cả đêm mệt mỏi, xin nghỉ ngơi để giữ gìn long thể, nô tỳ cáo từ."

Ngoại quan và nội quan là quan viên hoàn toàn khác nhau. Nội quan tuy cũng có phẩm cấp, bổng lộc cũng không thấp, nhưng nói tới gốc thì chẳng qua chỉ là một thái giám sai vặt hầu hạ hoàng đế và vương phi. Nhưng ngoại thần..., đó là phải dựng nha mở phủ, làm phụ mẫu một phương. Thấy hoàng đế cũng chỉ xưng thần, không cần phải hành đại lễ, cũng không cần phải quỳ xuống, há chẳng phải là hơn hắn một nô tỳ nam nữ bất phân ở trong cung.

Vương Kế tâm lòng hoa nở rộ, cước bộ nhẹ nhàng lui xuống.

Trong điện lại im lặng, Triệu Quang Nghĩa nhíu mày, kinh nghi bất định lẩm bẩm: "Kỳ quái thật, hắn rốt cuộc là định làm trò gì? Không ngờ lại dám quay về ngay dưới mí mắt của trẫm?"

Phân vân một hồi lâu, Triệu Quang Nghĩa cắn răng bật cười: "Cho rằng ở trước mặt nhiều người thì trẫm không động đến ngươi được ư? Trẫm không tin ngươi dám ở trước mặt bá quan hồ ngôn loạn ngữ. Hừ hừ, ngày tháng còn dài, chúng ta cứ chờ xem!"

Lúc này nội thị thông báo một tiếng, Tống Kỳ, Cổ Ngọc bước vào. Những người này đều là những tâm phúc ngầm của Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Nghĩa vừa được hoàng vị, liền cấp cho bọn họ thẻ bài được ra vào cung cấp. Toàn bộ ban để của hắn hiện tại vẫn ở Nam Nha, trước khi chính thức đăng cơ tọa điện, những tâm phúc này không tiện an bài vào trong cung làm quan, chỉ có thể thông qua loại phương thức này để liên lạc.

Vừa thấy Triệu Quang Nghĩa, Tống Kỳ và Cổ Ngọc liền vái một cái: "Thần tham kiến bệ hạ cung hỉ bệ hạ vinh đăng đại vũ."

Triệu Quang Nghĩa mặt mày hớn hở, rời khỏi chỗ ngồi đỡ bọn họ dậy. Tống Kỳ lại lập tức nói ngay: "Quan gia, Trình Đức Huyền chết rồi."

Triệu Quang Nghĩa giật nảy mình, thất thanh nói: "Vũ Tích chết rồi ư? Sao mà chết?"

Tống Kỳ liền thuật lại chuyện tìm thấy tử thi của Trình Đức huyền, Triệu Quang Nghĩa vẻ mặt âm tình bất định lắng nghe. Tống Kỳ lại nói: "Quan gia, vô duyên vô cớ, ai có thể canh ba nửa đêm giết chết mệnh quan triều đình? Vũ Tích là đang đi truy đuổi Dương Hạo, theo ý kiến của thần, kẻ giết người chắc chắn là Dương Hạo. Dương Hạo lúc này e rằng đã chạy trốn rồi, đường đường là một trong cửu khanh, đột nhiên thất tung, há chẳng phải là đáng cười ư? Quan gia xin hãy hạ chỉ, truy nã khắp thiên hạ, chỉ cần tìm được nơi hạ lạc của hắn, thần tự có thủ đoạn khiến hắn chết một cách thần không biết quỷ không hay..."

Triệu Quang Nghĩa âm trầm nói: "Không cần tìm, Dương Hạo hiện tại đang ở trong cung."

Tống Kỳ giật nảy mình, thất thanh nói: "Sao cơ?"

Triệu Quang Nghĩa nói: "Việc cần kíp bây giờ là phải ổn định đế vị, củng cố hoàng quyền, ổn định nhân tâm thiên hạ. Trẫm đang có chuyện muốn thương nghị với các ngươi. Nào nào, các ngươi ngồi đi."

Tống Kỳ, Cổ Ngọc vội vàng nói: "Quan gia ở trước mặt, chúng thần đâu dám ngồi."

Triệu Quang Nghĩa mỉm cười, vẫn gọi người bưng ghế gấm vào, hai người cảm tạ rồi ngồi xuống, ba người bắt đầu thương nghị.

"Quân viễn chinh đóng quân tại chỗ, đối với chư tướng trong quân vẫn phải trấn an. Quan gia đăng cơ, đại xá thiên hạ, quần thần cũng phải phong thưởng, chư tướng bắc phạt thì không tiện thưởng, nhưng từ Đảng Tiến trở xuống, các tướng lĩnh quan trọng đều nên có phong thưởng để trấn an họ.

"Cái này trẫm biết. Hiện giờ Tào Bân đồng ý, truyền lệnh ba quân không được tiến tiếp, chỉ là một cái thăm dò. Tào Bân đã thức thời, xu mật chính phó sứ đều chịu nghe theo mệnh lệnh của trẫm, cấm quân kinh kỳ thì nằm trong lòng bàn tay của trẫm, chỉ bằng vào điểm này, Đảng Tiến tự biết suy nghĩ mà làm theo.

"Quan gia, phía Lạc Dương đã ngay đêm phải người đi rồi, Triệu tướng ở đó không gây nên được mưa gió gì cả, hoàng tam đệ và các hoàng tộc phủ đệ khác cũng đều nằm trong sự giám sát nghiêm ngặt. Ngoài ra gia quyến của đám tướng lĩnh bắc phạt như Đảng Tiến, những người này cũng bị giám thị nhất cử nhất động, chắp cánh cũng khó bay."

"Tốt!"

"Lương thảo vận tới cho đại quân bắc phạt đã bị cắt rồi, đợi khi Ngụy vương nhận được thánh chỉ, trong quân sẽ biết được tin tức này."

"Tốt."

"Trước mắt còn phải đại xá thiên hạ, chiến cáo thiên hà và bề tôi rằng tân đế đăng cơ, còn phải định niên hiệu nữa."

"Cái này… định niên hiệu.. sớm vậy ư? Niên hiệu nên từ năm tới sau khi tiên đế băng hà mới định chứ?"

"Hiện giờ còn có hơn nửa năm thời gian nữa, đêm dài lắm mộng, nên sớm định ngày đi. Niên hiệu, hoàng hiệu, thái tử đều sớm nên xác định. Danh phận thỏa đáng rồi thì thiên hạ cũng sẽ ổn định."

"Tốt!"

….

Dương Hạo rời khỏi điện, liền khập khễnh tới linh đường.

Hắn và Triệu Quang Nghĩa phen này so chiêu, chính là tới chỗ chết mà tìm đường sống. Trình Đức Huyền có tới Dương gia hay không? Có qua! Hắn có ở trong phủ hay không? Không có!

Nhưng hắn lại ở ngay trước mặt Triệu Quang Nghĩa, luôn miệng chắc chắn rằng mình có ở nhà, Triệu Quang Nghĩa làm gì được hắn? Hoàng đế tân nhiệm cùng một thần tử tranh cãi mãi về chuyện hắn tối qua rốt cuôc là đi đâu. Thế chẳng phải là một lão bà một mình trên giường trống, bụng đầy oán khí ư? Ngươi cảm thấy có giống trò trẻ con không?

Dương Hạo dẫu sao cũng biết rằng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi như vậy, Triệu Quang Nghĩa ngược lại sẽ cố kỵ, không mò được hắn rốt cuộc là có con bài gì, do đó lòng sinh nghi hoặc, sẽ không dám tùy tiện hạ thủ nữa. Hắn chính là một trong cửu khanh, Triệu Quang Nghĩa lấy tội danh gì ra mà dám công khái giết hắn? Nếu âm thầm hạ thủ... Hắn chính là Đại hồng lư, cả ngày phải lo liệu tang sự cho tiên đế, mấy ngày này e rằng ngay cả hoàng đế cũng không thấy được hắn, cả ngày tung tăng trước mặt người ta, ai có thể hạ thủ được? Huống chi hắn mấy ngày này đại đa số thời gian là sống ở trong cung. Triệu Quang Nghĩa tuyệt không dám để hắn chết trong cung, tăng thêm chút gia vị không dễ chịu cho cuộc đăng cơ của hắn.

Còn ở ngoài cung, buổi sáng trước khi hắn thượng triều, đã ầm thầm gặp Trư nhi, liên lạc với Kế Tự Đường ở Biện Lương, có giang hồ hảo hán của Biện Hà bang âm thầm tương trợ, lại có thế lực ngầm khắp tam giáo cửu lưu của Kế Tự đường, mấy ngày này bảo bọn họ an bài thật tốt, ngày sau hắn vừa ra khỏi cửa cung, liền giống như cá vào sông hồ, ai còn có thể tìm được tung tích của hắn.

Trong đại điền bố trí linh đường là một mảng trắng thuần.

Quan tài của Tiệu Khuông Dận ở cuối đại điện, phía trước đặt hương án, linh bài. Văn võ bá quan xếp hàng tế bái, dưới sự chỉ dẫn của lễ quan mà khóc tế tiên đế.

Dương Hạo thuộc hàng cửu khanh, địa vị gần bằng ba vị tể tướng, cho nên đi thẳng tới vị trí trước nhất, quỳ xuống phía sau ba vị tể tướng, tế bái một lúc, sau đó liền đứng dậy bước sang bên cạnh. Các quan viên của Hồng lư tự đều vây lên, bọn Tiêu Hải Đào hồi báo những sự nghị mà mình phụ trách. Dương Hạo chỉ điểm an bài một hồi, quan viên các ti lập tức chia nhau đi lo liệu những việc thuộc quyền của mình. Truyện được copy tại TruyenGGG.Com

Dương Hạo thì lại quỳ xuống bên sườn phía trước, tránh hàng của văn võ bá quan, để tiện cho quan viên của Hồng lư tự tùy thời có thể xin chỉ thị của hắn, an bài các loại lễ nghi của đại tang.

Dương Hạo vừa khóc vừa dõi mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy vẻ mặt của các bá quan ở trước linh cữu mỗi người có một vẻ riêng, rõ ràng là đối viện việc Triệu Khuông Dận đột nhiên bệnh chết, rất nhiều người trong lòng chưa kịp có chuẩn bị tâm lý, đột ngột gặp phải đại biến này, khó tránh khỏi có chút thất thố. Đám quan viên như Tào Bân, Điền Trọng Tiến thì sắc mặt càng trầm trọng, nhưng lại không có ai dám nhìn đông nhìn tây, nói chuyện với nhau.

Tân quân đã bái rồi, bọn họ là quan nhi của Đại Tống, trợ giúp và bảo vệ xã tắc của Triệu gia, người ngồi trên giang sơn và người của Triệu gia, bọn họ trừ việc tiếp nhận hiện thực ra thì còn biết làm gì nữa?

Dương Hạo lại chuyển ánh mắt tới trước linh cữu, quỳ ở phía trước nhất trước lĩnh cữu tất nhiên là Tống hoàng hậu và đôi con trai con gái của Triệu Khuông Dận. Tống hoàng hậu mặc đồ tang, trông rất trẻ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, xinh đẹp như hoa, chỉ là hai mắt đã khóc đến nỗi sưng húp như quả đào, lúc này bà ta đã khóc đến khản cả cổ rồi, không khóc to được nữa, chỉ không ngừng lau nước mắt.

Dương Hạo thấy vậy không khỏi sinh lòng trắc ẩn. Bỗng nhiên hắn phát hiện có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi lạnh toát, vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ khóc lóc đau đớn giống các bá quan. Mượn động tác lau nước mắt, hắn che mặt, nhìn lén về phía ánh mắt đó, vừa nhìn thấy liền ngây người ra.

Hắn còn cho rằng là tai mắt của Triệu Quang Nghĩa đang chú ý tới nhất cử nhất động của hắn, không ngờ vừa ngửng đầu lên, chạm phải ánh mắt đó, lại thầm thấy kinh hãi. Người đó không ngờ lại là Vĩnh Khánh công chúa, nàng ta mặc áo gai màu trắng, tóc xanh cũng vén sau lụa trắng, khuôn mặt thanh tú đẫm nước mắt, mũi vì khóc mà đỏ hồng, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn không hề chớp.

Vừa chạm phải ánh mắt của hắn, Vĩnh Khánh công chúa lập tức nghiêng người, theo tiếng hô to của quan xướng lễ mà vái lạy, miệng chu ra về phía trước thân mình. Dương Hạo nhìn về phía trước nàng ta, không khỏi ngớ người, Vĩnh Khánh công chúa lại chu miệng ra một lần nữa. Dương Hạo nghi hoặc nghĩ: "Người quỳ ở trước mặt nàng ta chính là Tống hoàng hậu, nàng ta muốn mình nhìn cái gì? Chẳng lẽ... cái bồ đoàn đó quỳ không được thoải mái, nàng ta muốn bảo mình đổi cái khác ư?"
Bình Luận (0)
Comment