Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 437

Dương Hạo cùng Lý Nhất Đức trở lại soái phủ. Vừa xoay người xuống ngựa thì thấy trong đình viện đã có mấy chiếc xe đứng đó. Căn đình viện vốn khá rộng rãi, nhưng lúc này vì chứa mấy chiếc xe kia mà bắt đầu trở nên hơi chật chội. Đám hộ vệ đi theo đều đứng ở ngoài phủ, nhưng vẫn có rất nhiều hắc nô cao lớn to béo đứng xung quanh mấy chiếc xe ngựa. Nhìn bộ dáng hẳn đều là yêm nô ( người hầu bị hoạn), dưới cằm nhẵn thín không râu, mặc trang phục dị tộc, thái độ rất dè dặt, lúc nào cũng cúi đầu khom người.

"Những hắc nô này có lẽ là tôi tớ của đám khách dị tộc mắt xanh mũi lõ da trắng rồi. Thôi Đại Lang là hậu duệ Trung Nguyên thế gia, trong phủ có vài tên hắc nô, Côn Lôn nô cũng chẳng phải lạ, nhưng mà tuyệt đối không thế dùng tất cả người dị tộc làm tôi tớ được". Dương Hạo cầm roi ngựa cùng Lý Nhất Đức bước nhanh vào trong đình viện, vừa đi vừa quan sát mấy chiếc xe ngựa bên cạnh. Đúng lúc đó, màn che một chiếc xe đột nhiên vén lên, thấp thoáng có mấy nữ tử đang ngồi bên trong, xiêm y trắng như tuyết, bộ ngực căng đầy, eo thon hương kiêu đập thẳng vào mắt, trên mặt lại dùng khăn lụa che, chỉ để lộ ra một đôi mắt to tròn quyến rũ, cũng đang lơ đãng nhìn ra phía ngoài. Dương Hạo ngẩn người, vội vàng quay đầu đi, nữ quyến nhà người ta thì không nên nhìn nhiều ( Haiz, hắn cũng biết tam đại cấm kị "con thầy, vợ bạn, gái cơ quan" cơ đấy)

Cất bước đi vào đại sảnh, Thôi Đại Lang đang ôm tay quan sát bốn phía xung quanh, vừa thấy hắn liền vội bước tới, ôm quyền thi lễ nói: "Đại Lang tham kiến Dương thái úy. Hôm nay Đại Lang mạo muội làm phiền, mong thái úy đứng trách".

Thôi Đại Lang lén lút hợp tác với Dương Hạo, luận thế lực nắm giữ thực tế không hề dưới Dương Hạo, bất quá ở mặt ngoài hắn vẫn phải cung kính, không thể lộ ra bất cứ vẻ vô lễ nào.

Dương Hạo mới chiếm được Ngân châu, đang thực hiện chính sách khai hoang nạp dân, chiêu binh mãi mã, cần kíp một lượng lớn tiền bạc và công cụ sản xuất. Đang định kiếm vị Thôi Đại Lang thần thông quảng đại này mượn tiền thì đã thấy hắn tới. Dương Hạo vội vàng bước tới, nâng Thôi Đại Lang dậy, cười nói: "Đại Lang không cần khách khí như vậy. Ta và ngươi quen biết thân tín, từ trước đến giờ vãn là hảo hữu tri giao, còn phải quy củ rối rắm như vậy làm gì. Vị này là?"

Hắn vừa nói, ánh mắt đã liếc về phía vị thương nhân đang mỉm cười đứng bên cạnh. Người nọ đầu quấn khăn trắng, ở giữa khảm một viên ngọc xanh biếc, mặc một bộ đồ trắng, hai tay đút vào tay áo, râu quai nón mọc đầy mặt, đang mỉm cười nhìn Dương Hạo.

Dương Hạo vừa hỏi, Thôi Đại Lang vội nói: "À, vị này là hảo hữu Đại Thực quốc của ta, đến phương Đông kiếm chút lợi nhuận. Nghe đại danh thái úy liền muốn tới gặp mặt một lần. Thái úy hiện giờ có ảnh hưởng rất lớn ở Tây Vực. Mong rằng sau này sẽ quan tâm tới hắn nhiều hơn một chút".

Người Đại Thực quốc mắt xanh mũi lõ kia đan tay trước ngực, cười ồm ồm nói: "...(tên quá dài, để lại ba chữ cuối xưng hô thôi)...Tháp Lợi Bặc bái kiến thái úy đại nhân. Ta ở Tây Vực đã từng được nghe tới đại danh của thái úy đại nhân. Lại biết Thôi Đại Lang huynh đệ và đại nhân là chỗ quen biết, cho nên mới bảo hắn dẫn ta tới bái kiến đại nhân".

Dương Hạo nghe hắn xổ ra cái tên dài như tám ngàn chín trăm chữ mà hoa mày chóng mặt, chỉ nhớ được ba chữ đầu là Cáp Hi Mỗ, còn lại quên mất sạch. Vị thương nhân Đại Thực kia dường như đã biết, đối với người phương Đông mà nói, nhớ được tên của mình là chuyện quá khó, cho nên hắn liền nói tiếp: "Thái úy đại nhân gọi ta là Tháp Lợi Bặc là được".

Dương Hạo thở phào một hơi, vội nói: "Tháp Lợi Bặc tiên sinh là bằng hữu từ xa tới, lại là người quen biết của Đại Lang, nếu đã đặt chơi tới Ngân châu thì chính là khách quý của ta rồi. Mời ngồi, mời ngồi.

Dương Hạo ngồi ở ghế chủ vị, Thôi Đại Lang cùng Tháp Lợi Bặc ngồi bên tay trái còn Lý Nhất Đức ngồi ở ghế đầu bên phải. Quan sát đối phương từ trên xuống dưới một lượt, Dương Hạo phát hiện tuy Tháp Lợi Bặc này lặn lội đường xa mà tới, nhưng người lại cực kỳ sạch sẽ. Trên người không có một hạt bụi, hắn ngồi trên ghế mỉm cười, thái độ ung dung, vẻ mặt phóng khoáng, tuyệt đối không có một tí gì gọi là mùi tiền bạc. Nhân vật như vậy, nếu như đi buôn bán thì cũng phải là buôn to bán lớn, tiểu thương nhân tuyệt không thể có loại khí độ này.

Thị tỳ quý phủ dâng trà lên, Dương Hạo mời trà, vừa nhấc trà lên, nhẹ nhàng gạt lá trà vừa khẽ mỉm cười nói: "Theo ta được biết, triều đình sau khi diệt Nam Hán quốc đã hạ lệnh cấm, không cho phép thương nhân Đại Thực quốc đi đường bộ từ Tây Vực tới, mà bắt các ngươi thông thương bằng đường biển. Hơn nữa những năm gần đây, Tây Vực cũng không yên tĩnh, kinh thương đi lại quả thực cũng nguy hiểm. Tháp Lợi Bặc tiên sinh vì sao lại không ngại cực khổ, lặn lội đường xa từ Tây Vực tới đây chứ?"

Tháp Lợi Bặc khom người xuống, nói: "Thái úy đại nhân minh giám, triều đình Tống quốc yêu cầu chúng ta tới bằng đường biển cũng là vì lo lắng cho thương nhân Đại Thực chúng ta. Đây là có lòng tốt, chúng ta vốn nên vâng theo, chỉ là trên biển đường xá xa xôi, hao tổn dọc đường lớn hơn đường bộ rất nhiều. Hơn nữa còn có sóng gió, mưa bão, hải tặc, đều là kẻ thù của chúng ta. Nếu đem ra so sánh, đi bằng đường bộ tuy có chút phiêu lưu nhưng lại hao tổn ít hơn đường biển. Cho nên chúng ta vẫn mong muốn thông thương với Trung Nguyên bằng đường bộ. Nghe Đại Lang nói, thái úy đại nhân coi trọng công thương, Tháp Lợi Bặc rất hy vọng sau này thương đội của chúng ta có thể được thái úy đại nhân chiếu cố nhiều hơn".

Tháp Lợi Bặc cứ nói, Dương Hạo cứ nghe. Kỳ thật hai người cũng biết lý do chân chính đương nhiên không phải đơn giản như vậy. Tống quốc cấm người Đại Thực đến thông thương theo đường bộ là vì bọn họ tới từ Tây Vực. Tống quốc thông thương với Tây Vực cũng có nghĩa là thông thương với Khiết Đan. Mà Tống quốc lại đang tiến hành bao vây kinh tế Khiết Đan, muối và sắt đều là hai thứ hàng hóa quan trọng cần cấm vận. Nếu như cứ thông thương bằng đường bộ với Tây Vực thì ý đồ làm suy yếu kinh tế Khiết Đan của Tống quốc sẽ hoàn toàn thất bại.

Còn đối với Tây Vực mà nói, thủ lĩnh, tộc trưởng của bọn họ cũng không thể không biết tầm quan trọng của thương nghiệp, căn bản vẫn giữ thái độ hoan nghênh các thương nhân từ Đại Thực tới, nhưng do giữa các bộ tộc thường xuyên xảy ra chiến loạn, quân đội các bộ tộc vừa nổi lên lại chẳng khác nào thổ phủ, đốt giết đánh cướp không gì không làm. Loạn binh chỉ cầu lợi nhỏ trước mắt, làm sao lại có thể bỏ qua cho mấy tay thương nhân Đại Thực giàu có này được. Vì thế Triệu Khuông Dận vừa diệt xong Nam Hán quốc, có được cửa ra biển liền lập tức lấy cớ bảo vệ an toàn cho thương nhân dị quốc, hạ chỉ sau này thương nhân Đại Thực chỉ có thể thông thương với Trung Nguyên qua đường biển.

Dương Hạo cũng không sổ toẹt ra, cười ha ha nói: "Xấu hổ rồi, các bộ tộc tở Tây Bắc chúng ta quá đông, tuy nói là lệ thuộc nhưng bản thái uý cũng không ước thúc được họ".

Tháp Lợi Bặc mỉm cười nói: "Tháp Lợi Bặc chỉ là một thương nhân, chỉ là hàng năm có lui tới mấy nước như Ba Tư, Thiên Tiệm, Đại Tần, Cao Xương, Khâu Từ, Vu Quýnh. Quân chủ, thống soái, quan chấp chính lớn nhỏ cũng được gặp rất nhiều, cặp mắt nhìn người này của ta vẫn chuẩn lắm. Thái úy hiện giờ đã chiếm được dân tâm của các bộ tộc, theo các nói của người Trung Nguyên chính là đã chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Hiện tại có lẽ thái úy còn chưa thể kiềm chế được chư bộ (các bộ tộc) Tây Bắc, nhưng nếu tương lai có người có thể trở thành người thống trị toàn bộ Tây Vực, thì ngoài thái úy ra còn có ai chứ".

Sắc mặt Dương Hạo hơi biến đổi, khẽ cười nói: "Tháp Lợi Bặc tiên sinh chắc chắn không hiểu tình hình Trung Thổ chúng ra rồi. Bản quan là Tiết độ sứ do triều đình khâm phái tới Tây Bắc, theo ý chỉ triều đình mà làm việc. Nếu tương lại thật có thể nhất thống Tây Vực, đó cũng là hoàng đế bệ hạ triều ta trở thành người thống trị Tây Vực. Còn Dương mỗ sao? Ta chỉ là thần tử trông coi một phương cho thiên tử thôi. Ha ha, người không biết không có tội, người không biết không có tội. Không biết Tháp Lợi Bặc tiên sinh lặn lội từ Tây Vực tới đây là muốn buôn bán thứ gì? Bao lâu thì tới một lần? Một lần có thể mang theo bao nhiêu hàng hóa? Muốn bản quan giúp những thứ gì?

Tháp Lợi Bặc hơi khựng lại, ánh mắt theo bản năng liếc về phía Lý Nhất Đức. Lý Nhất Đức lập tức hiểu ý, mỉm cười đứng dậy, nói: "Thái úy, hạ quan chợt nhớ ra có một số việc phải làm, xin phép được lui ra trước".

Dương Hạo khẽ gật gật đầu, chờ đến khi Lý Nhất Đức ra khỏi đại sảnh rồi, Thôi Đại Lang mới nói: "Thái úy, lương mã Đại Thực và khôi giáp đều là nhờ Tháp Lợi Bặc tiên sinh đây mua giúp ta, sau đó ta mới đem tới cho thái úy. Tháp Lợi Bặc chỉ là một vị thương nhân, bôn ba khắp nơi cũng chỉ vì kiếm chút tiền bạc thôi. Mong thái úy có thể mở chiếu cố cho hắn". Nguồn tại http://TruyenGGG.Com

Dương Hạo kinh ngạc nói: "Thì ra trọng kỵ binh (kỵ binh hạng nặng) của bản quan đều là do Tháp Lợi Bặc tiên sinh lo liệu giúp đỡ. Đa tạ, đa tạ, Tháp Lợi Bặc tiên sinh lấy kinh doanh quân giới làm chủ sao?"

Tháp Lợi Bặc vội xua tay nói: "Không không không. Chỗ chiến mã và khôi giáp kia là ta dùng một số tiền lớn, đút lót một vị quan chấp chính của Đại Tần đế quốc mà mua được. Ta chủ yếu là kinh doanh ngọc, châu, sừng tê giác, hổ phách, mã não.... rồi lại mua tơ lụa, gốm sứ, lá trà của Trung Nguyên..v..v... đem về Đại Thực. Thương đội của ta vốn là một năm tới một lần, chỉ là con đường này cũng không được yên bình, vì an toàn, hiện giờ ta chỉ có thể tập hợp nhiều thương đội hết sức có thể, thuê một lượng lớn lính đánh thuê, cứ ba năm lại tới một lần. Hơn nữa bất kể là buôn bán với Tống quốc hay là buôn bán với Khiết Đan đều phải thật cẩn thận, che che giấu giấu. Nếu thái úy đại nhân có thể nới lỏng một chút, như vậy cũng đã là giúp Tháp Lợi Bặc rất nhiều rồi".

Đại Tần đế quốc mà hắn nói tới chính là đế quốc La Mã. Thời đó Trung Thổ gọi họ là Đại Tần. Dương Hạo thấy hắn là người giúp mình xoay sở quân giới, thì cho dù Thôi Đại Lang không nói cho hắn biết toàn bộ thì hắn cũng phải hiểu biết kha khá về lai lịch của mình, có một số việc không cần giấu giấu giếm giếm trước mặt hắn, cho nên Dương Hạo cũng chẳng cần biểu lộ trung thành với triều đình làm gì, mà bắt đầu cẩn thận cân nhắc.

Thủ công nghiệp Đại Thực đế quốc phát triển, mậu dịch quốc tế thịnh vượng, mà Tây Bắc lại trái ngược Trung Nguyên, tình cảnh đã bần cùng từ lâu. Cộng thêm nhiều năm chiến tranh, dân chúng đã nghèo lại càng nghèo. Nếu như có thể buôn bán với thương nhân Đại Thực, đối với Tây Bắc mà nói rõ ràng có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, cho nên Dương Hạo chỉ hơi suy nghĩ một chút liền gật đầu, nói: "Nếu Tháp Lợi Bặc tiên sinh muốn ta phụ trách an toàn cho quý thương đoàn trên toàn bộ Tây Bắc thì thực không dám giấu giếm, bản quan hiện giờ thực sự là có lòng mà không có lực. Bất quá nới lỏng việc buôn bán với thương nhân Tống quốc, Khiết Đan thì có thể. Tháp Lợi Bặc tiên sinh có thể mở cửa hàng trong thành Ngân Châu ta, coi đây là bàn đạp, buôn bán với thương nhân Tống quốc và Khiết Đan. Có thể chiếu cố chỗ nào, bản quan nhất định không cự tuyệt".

Tháp Lợi Bặc mừng rỡ, vội vàng đứng dậy, đặt tay lên ngực thi lễ nói: "Ngài là một người thống trị anh minh. Không chỉ Tháp Lợi Bặc mà tất cả thương nhân Tây Vực đều cảm kích sự khảng khái của ngài.

Hôm nay Tháp Lợi Bặc còn mang đến chút lễ vật cho thái úy đại nhân, xin ngài đừng từ chối".

Hắn vỗ tay ba cái, từ bên ngoài phòng bỗng nhiên có bốn mỹ nữ tóc vàng xinh đẹp như hoa, đẹp như mộng bước vào. Người nào người nấy đều sở hữu đôi chân nuột nà, dài tới nách, trên người chỉ mặc một bộ đồ bằng voan mỏng, chiếc eo nhỏ như ẩn như hiện, mang theo một loại hấp dẫn khó mà kể ra được, khiến cho tâm tinh ai cũng lay phải động. Dương Hạo nhìn mà không khỏi có chút ngạc nhiên. Lúc này phía sau lại tiếp tục có bảy tám yêm nô cao lớn, khỏe mạnh xách bốn chiếc rương đi vào. Đặt vào giữa đại sảnh rồi mở nắp rương ra, lập tức châu quang bảo khí, hào quang chói mắt tỏa ra khiến cho cả căn phòng trở nên sáng bừng.

Dương Hạo kinh ngạc hói: "Tháp Lợi Bặc tiên sinh, đây là....".

Tháp Lợi Bặc cười nói: "Bốn vị vũ nương Ba Tư cà bốn rương châu báu này là lễ vệ của Tháp Lợi Bặc, xin thái úy đại nhân nhận cho. Bốn vị vũ nương này hiểu được tiếng Hán, hầu hạ đại nhân hẳn không phải là vấn đề".

Thôi Đại Lang cũng hùa theo: "Đúng đấy. Đây là một chút thành ý của Tháp Lợi Bặc huynh đệ, thái úy đại nhân không nên từ chối". Nói xong còn nháy nháy mắt với Dương Hạo.

Dương Hạo biết, đây chính là thù lao vì việc mình nới lỏng cho Tháp Lợi Bặc. Thù lao đương nhiên không thể chỉ có một chút như vậy, bất quá nếu coi như lễ gặp mặt thì cũng rất nặng rồi. Hắn hiện giờ xài tiền như nước, nếu đem bán sạch bốn rương châu báu này đi, nhất là đem tới Biện Lương, thông qua Thiên Kim Nhất Tiếu lâu phù phép, bán ra một cái giá lớn cũng không phải là không thể.

Về phần bốn tiểu mỹ nhân tóc vàng này, da trắng như tuyết, tóc vàng óng, đôi mắt màu xanh dương quyến rũ, thân cao thước bảy thước tám, dáng người lồi lõm động lòng người. Dương Hạo thật đúng là chưa từng nếm thử mấy tiểu mỹ nhân Tây Dương mắt xanh tóc vàng như thế này bao giờ, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, nếu như được..... thì....

"Khụ khụ, nơi ôn nhu chính là mộ anh hùng, hiện giờ đang có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ta, ta không thể để người khác nghĩ ta là kẻ háo sắc được.".

Mặc dù trong đầu nghĩ là như vậy, nhưng hắn cũng biết, chỗ lễ vật này bất thể thế nào cũng phải nhận. Về phần xử lý thế nào thì đó là chuyện sau này, trước mắt cứ nhận lấy chỗ hậu lễ này thì vị thương gia Đại Thực giàu có kia mới có thể yên tâm được. Nghĩ đến đây, hắn lập tức làm ra vẻ rất là hài lòng,chậm rãi nói: "Ồ, Tháp Lợi Bặc tiên sinh thật quá khách khí rồi. Lần trước người giúp bản quan trang bị trọng kỵ binh, bản quan còn chưa kịp cảm tạ. Hiện giờ lại để người tốn kém như vậy. Ha ha, thật ngại quá".

Tháp Lợi Bặc cười híp mắt nói: "Chỉ cần đại nhân thích là được rồi!" Hắn khẽ hất hàm một cái, tám tên yêm nô kia lập tức đóng nắp hòm lại, khiêng đến góc phòng, sau đó lần lượt lui ra ngoài. Tháp Lợi Bặc lại nói: "Nỗ Mỹ Lợi, A Lệ Á, A Lệ Á, Tô Tạp Á, vị này chính là Dương đại nhân, chủ nhân của các ngươi từ giờ trở đi, các ngươi phải hầu hạ đại nhân cho tốt, nghe rõ chưa?"

Thôi Đại Lang đứng bên cạnh cười nói: "Tên nam nhân bọn họ thường dùng chỉ có hai mươi mấy cái, tên nữ nhân lại càng ít, cho nên thỉnh thoảng lại trùng lẫn, rối tinh rối mù. Bất quá thế cũng không sao, nữ nhân thôi mà. Ở với bọn họ cứ gọi một tiếng bảo bối là tốt nhất, quản làm gì tên của các nàng. Ha ha, đại nhân sau này cứ gọi....".

"Khụ!"

Thôi Đại Lang còn chưa kịp nói xong thì một tiếng ho khan đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến. Chiết Tử Du mặc trang phục nam nhân, tay cầm roi ngựa đi vào đại sảnh, bên cạnh còn có Chiết Duy Chính và hai huynh đệ Mộc Ân, Mộc Khôi đi cùng. Hai người Mộc Ân, Mộc Khôi đảo mắt quanh đại sảnh một lượt liền phát giác tình hình có vẻ không ổn, vội vàng nháy nháy ra hiệu với Dương Hạo.

Hôm nay Dương Hạo vốn muốn đi gặp Dương Kế Nghiệp, nhưng Chiết Tử Du vẫn ở trong thành chưa đi, hơn nữa còn ở lại phủ của Lý Nhất Đức. Hiện giờ chỗ dừng chân có điều kiện tốt nhất trong thành cũng chỉ có Lý gia thôi. Dương Hạo sợ nàng chú ý tới hành tung của mình, nên cho Mộc Ân, Mộc Khôi lấy cớ dẫn nàng đi thăm thú kiến trúc trong Ủng thành.

Tuy Mộc Ân và Mộc Khôi đã cố gắng kéo dài thời gian nhưng mà cuối cùng cũng phải kết thúc. Chiết Tử Du muốn đến soái phủ, bọn họ không ngăn cản được, hơn nữa bọn họ cũng nghĩ, nếu thái úy vẫn còn ở phủ Lý Nhất Đức thì Chiết cô nương sẽ không gặp được hắn, nếu như hắn đã trở về soái phủ thì có nghĩa là hắn đã gặp Dương Kế Nghiệp, chẳng đi đâu mà sợ. Ai mà biết, vừa tới nơi thì lại thấy một tên mắt xanh mũi lõ đang hiến mỹ nhân cho thái úy.

Tình ý của Chiết Tử Du đối với Dương Hạo, cho dù là bọn họ là hai tên đầu đất cũng phải cảm giác được. Mắt thấy hũ dấm chua đang nghiêng ngà sắp đổ, hai người thầm kêu khổ trong lòng không ngớt.

Dương Hạo thấy Chiết Tử Du nhưng mặt vẫn không đổi sắc mà mặt mày hớn hở cười nói với Tháp Bặc Lợi: "Đa tạ ý tốt của Tháp Lợi Bặc tiên sinh, chỗ hậu lễ này, Dương mỗ xin nhận".

Tháp Lợi Bặc vô cùng vui vẻ, liên tục gật đầu. Dương Hạo lại ung dung quay lại nói với hai người Mộc Ân, Mộc Khôi: "Mộc Ân, Mộc Khôi, các ngươi lại đây".

Hai người đưa mắt nhìn nhau, bỏ lại Chiết Tử Du đi tới trước mặt Dương Hạo, ôm quyền nói: "Thái úy".

Dương Hạo quay sang Tháp Lợi Bặc cười nói: "Tháp Lợi Bặc tiên sinh, hai vị này là Mộc Ân tướng quân, Mộc Khôi tướng quân, bọn họ dũng mãnh thiện chiến, chính là phụ tá đắc lực của bản quan. Mộc Ân Mộc Khôi, vị này chính là hảo hữu của Thôi Đại Lang, thương nhân Đại Thực quốc- Tháp Lợi Bặc tiên sinh. Sau này, vì chuyện buôn bán nên Tháp Lợi Bặc tiên sinh sẽ phải thường xuyên tới Ngân Châu thành. Các ngươi trước cứ làm quen trước, đến lúc cần trợ giúp, các ngươi phải chiếu cố nhiều hơn cho Tháp Lợi Bặc tiên sinh".

Mộc Ân Mộc Khôi nghe xong liền quay về phía Tháp Lợi Bặc ôm quyền nói: "Tháp Lợi Bặc tiên sinh".

Tháp Lợi Bặc vội vàng ôm quyền hoàn lễ: "Không dám nhận, không dám nhận".

Dương Hạo lại nói: "Tháp Lợi Bặc tiên sinh tặng bản quan bốn vị vũ nương. Bản quan công vụ bề bộn, quý phủ làm sao nuôi được nhiều người nhàn rỗi. Hai người đi theo bản quan đã lâu, rừng thương gió tên cũng trải qua không biết bao nhiêu lần. Bên người hiện giờ vẫn chưa có người chăm sóc. Như vậy đi, Nỗ Mỹ Lợi, Tô Lạp Á, hai người các ngươi sau này sẽ theo hầu hạ Mộc Khôi tướng quân. Còn hai vị cô nương A Lệ Á theo vị Mộc Ân tướng quân này đi thôi".

"Hả?" Mộc Ân, Mộc Khôi nhất thời choáng váng.

Tháp Lợi Bặc nhìn DƯơng Hạo an bài như vậy không khỏi thầm bội phục: " Bốn vị vũ nương này tuy không phải tư sắc tuyệt hảo, nhưng cũng không thua mỹ nữ nhất đẳng là mấy. Đủ để khiến cho đàn ông phải mê muội, nghiêng ngả rồi. Vậy mà hắn lại lập tức ban thưởng hết cho thuộc hạ tướng lãnh, không thèm chớp mắt đến một cái. Thôi Đại Lang quả không nói sai, lòng dạ khí độ người này đúng là không tầm thường. Còn về phần hắn có đủ tài năng và thực lực trở thành kẻ thống nhất Tây Vực hay không thì ta phải ở lại Ngân Châu thành, quan sát một thời gian ngắn, xác định người này có thực lực trở thành mình hữu của chúng ta thì tiến thêm một bước nữa cũng

không muộn".

Thôi Đại Lang cùng Tháp Lợi Bặc thương nghị xong xuôi liền trở về tìm chỗ nghỉ ngơi, Chiết Tử Du cũng hài lòng rời đi. Về phần hai người Mộc Ân Mộc Khôi ù ù cạc cạc lại được hai nàng Hồ cơ làm thị thiếp, cũng ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi soái phủ. Dương Hạo lúc này mói như trút được gánh nặng, vuốt vuốt ngực, thầm hô may mắn: "May mà ta còn kiềm chế được. Nếu lúc đó mà mê gái lú lẫn đầu óc, vui vẻ vội vàng thu bốn nàng Hồ cơ kia vào phủ thì chỉ sợ Tử Du đã nổi giận bỏ đi, không bao giờ quay trở lại nữa".

Đang nghĩ ngợi thì Lý Nhất Đức đã đi dạo xong, quay trở lại đại sảnh. Dương Hạo vội vàng kéo hắn ngồi xuống, kể lại một lượt chuyện vừa rồi với hắn. Dương Hạo phải lấy Ngân Châu làm căn cơ, rất cần được Lý Nhất Đức ra sức trợ giúp, chuyện này cũng không tính là quá mức bí mật, bây giờ cứ nói cho hắn biết, tỏ vẻ mình đã coi hắn là người tâm phúc.

Lý Nhất Đức thấy Dương Hạo đối xử chân thành với mình vậy, quả nhiên lập tức tỏ ra vui vẻ. Nghe Dương Hạo cẩn thẩn kể lại mọi chuyện một lần, hắn trầm ngâm nói: "Thái úy, theo suy nghĩ của hạ quan, Tháp Lợi Bặc này chỉ sợ không chỉ đơn giản là một thương nhân như vậy".

Ánh mắt Dương Hạo trở nên ngưng trọng: "Lý đại nhân nói như vậy là sao?"

Lý Nhất Đức nói: "Thái úy, hạ quan sống ở Tây Vực, cũng biết chút ít về Đại Thực đế quốc. Đại Thực đế quốc năm đó đánh bại Ba Tư, phá Phất Sâm, phía nam đánh chiếm Ba Là Môn, đô hộ các nước, hùng binh bốn mươi vạn, với vũ lực của Đại Thực đế quốc lúc đó nên mới độc bá con đường thông thương tới Tây Vực. Chỉ là hiện giờ nó đã suy yếu rồi. Gần đây, Đại Thực chinh chiến với Đại Tần đế quốc, nhiều lầm bại trại, thực lực đã không còn mạnh mẽ như lúc trước. Thương nhân bình thường tuyệt không có lực lượng tổ chức thương đoàn khổng lồ, thuê đại đội lính đánh thuê buôn hàng về hướng Đông, trừ phi hắn cực kỳ có thân phận ở Đại Thực đế quốc.

Ở Đại Thực đế quốc, có thể trở thành Đại Cáp Lý Phát ( Đại Ha-Li-Pha= vua đạo Hồi, lãnh tụ hợp nhất chính giáo của các ngước theo Đạo Hồi) đồng thời là hoàng đế Đại Thực quốc, luôn luôn là hậu duệ của gia tộc Ngũ Mạch Diệp và gia tộc Cáp Hi Mỗ. Giống như hoàng đế Khiết Đan chỉ có thể sinh ra từ bộ tộc Da Luật, hoàng hậu chỉ có thể sinh ra từ bộ tộc Tiêu thị. Trong tên tay thương nhân này có ba chữ Cáp Hi Mỗ ( ba chữ đầu tiên trong tên của hắn ý) thì mười phần là người của gia tộc Cáp Hi Mỗ".

Hắn nhìn nhìn bốn chiếc rương lớn, nói: "Người vì kết giao với đại nhân mà một lần ném ra một vạn kim, thân phân tuyệt đối không nhỏ".

Dương Hạo nghĩ nghĩ rồi bật cười: "Ta thật nghĩ không ra hắn muốn gì ở chúng ta. Mà mặc kệ hắn, mặc hắn có là gió Đông gió Tây gì, ta đều bất động, lấy bất biến ứng vạn biến đi".

Hắn vừa nói đến đây thì bất chợt thấy Mục Vũ kích động chạy vào, vừa thấy Dương Hạo liền hưng phấn kêu lên: "Đại Nhân, Hứa Lương Thành đến ban chỉ, đại nhân lại thăng quan rồi".

Trong hậu viên Lý gia, Chiết Tử Du đã đổi sang trang phục nữ tính, quần áo trắng như tuyết, mắt sáng răng trắng, lệ sắc động nhân.

Ngồi cùng bàn trong hiên còn có ba người. Một lão thái thái đầu tóc bạc phơ, mặt mày hồng hào, tinh thần mạnh khỏe, chính là lão nương họ Trịnh của Lý Nhất Đức. Một người là trung niên phụ nhân thanh tú văn nhược, chính là thê thất chính phòng họ Phàn của Lý Nhất Đức. Người cuối cùng chính là con dâu đích tôn họ Lý của Lý Nhất Đức. Lúc này bốn người đang đánh Diệp Tử hí ( kiểu như đánh bài).

Phụ nhân Lý gia này cũng không biết thân phân thật sự của nàng, chỉ nghe Lý Nhất Đức nói hàm hồ, đây là nữ tử mà thái úy đại nhân cực kỳ coi trọng, tạm thời ở nhờ Lý gia, tiện thể chiếu cố cho người ta. Hiện giờ Dương Hạo phải dựa vào gia tộc họ Lý trợ giúp, mà gia tộc họ Lý cũng phải dựa vào Dương Hạo mới có chỗ nương thân. Đây đã là nữ tử Dương thái úy coi trọng, Lý gia đương nhiên không thể không coi trọng. Lão thái thái nghĩ cho con, cũng có chút ý định nịnh bợ trong lòng, cho nên mới thường xuyên mời nàng đánh bài.

Ở soái phủ, Chiết Tử Du thấy Dương Hạo an bài như vậy, thần sắc rất vui vẻ. Nhưng mà sau khi trở về Lý phủ rồi, nàng càng nghĩ càng thấy không đúng. Cái loại ánh mắt thích thú của Dương Hạo lúc nhìn về phía bốn ả vũ nương man dại kia tất nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của nàng. Chỉ là lúc đó thấy Dương Hạo đem bốn ả vũ nương kia ban thưởng luôn cho thuộc hạ, trong lòng thầm vui mừng, cho nên cũng không để ý lắm. Bây giờ ngẫm lại, hắn sảng khoái như thế vị tất đã là không động tâm, mà chỉ là nhìn thấy mình nên mới nhìn đau bỏ qua thôi.

Nhưng mà cho dù có thật là như vậy thì cũng chứng tỏ địa vị của mình trong lòng hắn vẫn rất quan trọng. Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không vui, hắn làm sao lại không thể quân tử đường đường chính chính như Liễu Hạ Huệ nhỉ?

Lão thái thái sống trong đại gia tộc lâu như vậy, lại làm vợ nhiều năm, nhãn lực cao khỏi phải nói. Nàng thấy tiểu cô nương trước mặt hình như không vui vẻ lắm, liền gợi một câu đã dễ dàng khiến Chiết Tử Du tự mình kể lại một lượt chuyện nàng nhìn thấy ở soái phủ. Đương nhiên nàng không thể nói là mình đang ghen, nên chỉ có thể đổ hết lên người dân chúng Ngân Châu, nói: "Ngân Châu mới trải qua chiến loạn, hiện giờ bá tánh đều đang hy vọng thái bình, ăn no mặc ấm. Dương Hạo thân là thành chủ Ngân Châu, đáng ra phải nên chăm lo việc công, chăm chỉ làm chính sự mới đúng. Thế mà bây giờ lại sa vào tửu sắc, ta thấy.... hừ hừ".

Trước mặt mấy nử nhân cả ngày ở trong viện lớn trạch sâu, chẳng lo các nàng lại nói huyên nói thuyên chuyện này ra bên ngoài, lại càng không sợ các nàng nói cho Dương Hạo, cho nên mặc dù Chiết Tử Du đã cố ý không nói đến mình, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra chút mùi chua cay. Lão thái thái biết Dương thái úy đã có thê thiếp đầy nhà, hơn nữa gia quyến lại sắp tới Ngân Châu rồi. Dương thái úy gửi một nữ tử xinh đẹp mà hắn cực kỳ coi trọng đến ở tạm Lý gia, trong lòng đã chắc mẩm rồi. Lúc này lại nghe khẩu khí Chiết Tử Du như vậy, trong lòng lại càng thêm chắc chắn.

Ở chung mấy ngày, lão thái thái cũng rất thích Chiết Tử Du, cho nên mới có lòng chỉ điểm cho nàng. Lão thái thái chẹp miệng một cái, đánh ra một quân bài, cười ha ha nói: "Trên thế gian làm gì có con mèo nào không an tanh. Nữ tử thông minh không nên so đo với hắn mấy cái đó. Phải giữ được thân phận của mình mới là đúng đắn. Nhất Đức nhà ta cũng từng rước mấy ả Hồ cơ về, cả đám ai nấy đều mông cao ngực nở vô cùng, chỉ là thị thiếp vẫn mãi chỉ là thị thiếp. không sinh con trai, trên dưới trong phủ ai chịu hầu hạ các nàng?

Ngươi xem Phàn thị này, người gầy guộc có khác nào khúc gỗ. Song cái bụng nàng lại rất tốt, vén váy một ra một thằng cu, vén váy một cái lại ra một thằng cu nữa. Lúc đầu nàng có phải là chính thất phu nhân, ở trong phủ đã cùng ăn cùng ngồi với chính thất nguyên phối của Nhất Đức rồi. Sau này chính thất kia của Nhất Đức sinh bệnh, thiên phòng ( vợ nhỏ) nào mà không muốn phù chính ( lên vợ chính)? Chỉ là các nàng nghĩ đến nát óc, sử hết thủ đoạn cũng không bằng lão thân nói một câu, Nhất Đức đã nâng Phàn thị lên làm chính thất. Vì sao? Mẹ quý nhờ con. Nha đầu ngươi đó, vừa nhìn đã biết chiều chồng khỏe, đẻ con tốt. Nếu thực có thể sinh một thằng cu, thì tương lai trong Dương gia, ngươi chẳng phải sợ ai hết".

Lão thái thái vẫn cho rằng tiểu nữ tử xinh đẹp đáng yêu này là ngoại thất Dương Hạo lén lút nuôi bên ngoài, hiện giờ chắc là còn chưa tiến phủ. Nghe ngữ khí dấm chua của nàng, hiển nhiên là đang nổi cơn ghen, cho nên mới có lòng tốt chỉ điểm cho nàng, chỉ cho nàng một chiêu đã ra là bất bại. Nhưng vừa nói xong thì mặt mày Chiết Tử Du đã đỏ bừng, còn phu nhân Lý Nhất Đức bên cạnh mặc dù đã luống tuổi nhưng cũng phải ửng hồng hai má.

Chiết Tử Du từ cổ tới tai đều đỏ bừng như tôm chín, gắng gượng biện bạch: "Lão phu nhân, ngươi chớ nói linh tinh. Ta chỉ muốn nói hắn sa vào chơi bời, hại dân chúng Ngân Châu thôi. Hắn, hắn và ta chẳng có tí quan hệ nào cả".

Nàng càng nói như vậy, lão thái thái càng chắc mẩm nàng nhất định là người của Dương Hạo. Lão thái thái tủm tỉm cười, đang định nói tiếp thì thấy Chiết Duy Chính chân thấp chân cao chạy tới: "Tiểu cô, tiểu cô, người Biện Kinh tới, mang theo thánh chỉ, gia phong Dương thái úy rồi".

Chiết Tử Du ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: "Gia phong? Gia phong cái gì?

Chiết Duy Chính nói: "Nói là Dương thái úy không phụ thánh vọng, gia phong làm Hà Tây Lũng Hữu Binh Mã đại nguyên soái rồi".

"Quan Gia có lòng tốt như vậy?"

Chiết Tử Du cười lạnh, nàng chẳng tin Triệu Quang Nghĩa lại có lòng tốt như vậy. Nghĩ lại, Chiết Tử Du lập tức minh bạch mấu chốt trong đó, biến sắc nói: "Quan gia đây là muốn đặt hắn lên lò lửa. Không được. Ta phải đi khuyên nhủ hắn, cái chức quan hữu danh vô thực này nhất định phải tốn tạ bất thụ ( cảm tạ mà không nhận)".

Chiết Tử Du vội vàng xin lỗi ba phụ nhân một tiếng rồi chân thấp chân cao chạy ra ngoài. Lão thái thái chẹp chẹp miệng, cười ha ha nói: "Hai người các ngươi nhìn kìa, vừa mới còn nói chẳng có tí quan hệ nào với Dương thái úy. Nha đầu kia cái gì cũng tốt, chỉ mà da mặt mỏng quá".

Cả dâu lẫn cháu dâu đều cười rộ lên.
Bình Luận (0)
Comment