Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 454

Tất cả mọi người đều đang tiến về phía Hán quốc, nhưng sự chú ý của tất cả mọi người lại đều không đặt ở đó. Chiến trường chủ thật sự của Dương Hạo là ở Tây Vực, còn toan tính của Triệu Quang Nghĩa cũng không phải ở Hán. Hán quốc vốn nên là sự tồn tại tập trung ánh mắt của tất cả mọi người hoàn toàn trở thành một lớp ngụy trang, ai ai cũng đều nhận định rằng Hán quốc bị tiêu diệt là chuyện hiển nhiên, nhưng Hán quốc tất nhiên là cũng không cam lòng chịu chết.

Đô thành của Hán quốc, hoàng cung Tấn Dương, quần thần đứng trang nghiêm, hơi khom mình về phía hoàng tọa, bầu không khí vô cùng nặng nề. Trên bảo tạo, Lưu Kế Nguyên mặc một chiếc áo da cừu, mệt mỏi nói: "Chư vị ái khanh, Tống quốc hoàng đế ngự giá thân chinh, tám lộ đại quân sắp bao vây đô thành, các khanh... đã nghĩ ra đối sách gì chưa?"

Giọng nói của hắn rất mệt mỏi, mặc dù vẫn lộ ra một chút âm nhu, nhưng hoàn toàn không còn vẻ tàn nhẫn như năm xưa. Hắn vốn không phải họ Lưu, mẫu thân của hắn vốn là nữ nhi của Hán khai quốc hoàng đế Lưu Sùng, trước gả cho họ Tiết, sinh con trai là đặt tên là Kế Ân, sau gả cho họ Hà, lại sinh con trai đặt tên là Kế Nguyên, hai người đều là dưỡng tử (con nuôi) của cữu phụ Lưu Thừa Quân. Sau khi Lưu Thừa Quân chết, do dưỡng tử Lưu Kế Ân lên ngôi, tháng chín cùng năm Lưu Kế Ân lại bị đại thần Hầu Phách Vinh giết chết, thế là Lưu Kế Nguyên liền làm hoàng đế Hán quốc.

Lúc mới kế vị, để củng cố hoàng quyền, con cháu Lưu thị bị hắn đồ sát gần hết, đối với đại thần trong triều cũng tiến hành thanh trừng một phen, trước tiên thì tin tưởng đại tướng Mã Phong, giết chết đại tướng Trịnh Tiến, lại sủng tín hoạn quan Vệ Đức Quý, giải trừ quân chức của thổ hồn quân thống soái Vệ Trù, về sau lại giết chết ông ta, đại tướng Lý Ẩn vì bất bình cho Vệ Trù, lại bị hắn giết chết. Kể ra, quân đội của Bắc Hán quốc có hai cột trụ lớn thì một là quân đội của bộ quân đô ngu hậu do Lư Kế Nghiệp thống soái, một là thổ cốc hồn quân do Vệ Trù thống soái. Vệ Trù vừa chết, thổ cốc hồn quân kiêu dũng thiện chiến sĩ khí xuống thấp, người cởi giáo đào ngũ nhiều không đếm xuể, chính quyền Bắc Hán vốn đã lộ ra nguy cơ càng như tàn chúc trong gió, Lưu Kế Nguyên tự hủy trường thành của mình, cuối cùng cũng gặp quả báo, hiện tại người một lòng làm việc vì triều đình càng lúc càng ít.

Lưu Kế Nguyên vừa hỏi, đầu của quần thần đã cúi thấp lại càng thấp hơn, Lưu Kế Nguyên giống như không chịu nổi sự lãnh lẽo trên kim điện, thân hình co thành một khối, u buồn nói: "Chẳng lẽ... thiên hạ của Hán thất ta hiện giờ lại mất trong tay của trẫm ư?" Tiếng nói sụt sùi, như khóc như than, giọng nói của hắn tuy hữu khí vô lực, nhưng vừa nhỏ lại vừa dài, trên kim điện tuy rằng bá quan đứng chật ních, nhưng lại vắng lặng như tờ, giọng nói của Lưu Kế Nguyên lượn lờ vang vọng, quần thần nghe thấy đều run rẩy trong lòng, chỉ sợ vị hoàng đế khát máu này trong cơn tuyệt vọng sẽ giết người bừa bãi.

Trung điện giám Lý Uẩn ho khan một tiếng, thu hết can đảm bước ra khỏi hàng, nói: "Bệ hạ, hiện giờ quốc nạn lâm đầu, Hán quốc ta lại mất đi sợ che chở của Khiết Đan, bằng vào mấy tòa thành, mấy vạn nhân mã của chúng ta, thế khó mà đối kháng được với đại quân của Tống quốc, tình hình hiện giờ, nếu tiếp tục chống đối, chẳng qua là lấy trứng chọi đá, Tống quốc nhất thống trung nguyên đã là xu thế không thể nghịch chuyển, thần to gan, liền chết can gián, bệ hạ, không bằng mở cửa đầu hàng, để bảo vệ tông tự."

Những lời này của Lưu Uẩn rất được bá quan văn võ ủng hộ, hiện giờ đã có người nói trước, bá quan văn võ liền nhao nhao phụ họa. Tiễn Thuận, La Huân bước lên trước quỳ xuống, mồm năm miệng mười nói: "Bệ hạ, Lý đại nhân nói rất đúng, tình hình hiện giờ, với cô quân của ta thế khó mà cản được thế công của quân Tống, không bằng... đầu hàng đi."

Lưu Kế Nguyên co ro ngồi đó, một hồi lâu vẫn chưa nói gì, bá quan văn võ phát giác có điều khác thường, giọng nói đều nhỏ dần. Một lúc sau, giọng nói âm nhu của Lưu Kế Nguyên mới lại vang lên: "Đúng vậy, với cô thành của ta, làm sao mà chống cự nổi mấy chục vạn hùng sư của quân Tống chứ?"

Bọn Lý Uẩn mừng rơn, chỉ cho rằng Lưu Kế Nghuyên đã đồng ý đầu hàng, đám văn võ tướng lĩnh Cao Tư Dương, Lý Thuận Dương, Trương Tử Hoặc đang quan sát tình hình thì thầm nghĩ: "Sơn cùng thủy tận, bệ hạ quả nhiên muốn hàng rồi, hôm nay lập trường của mình như thế nào, ngày sau truyền vào tai Tống đình, có thể liên quan tới tiền trình của một nhà ta." Thế là lập tức bước lên trước một bước rồi quỳ xuống, liên tục phụ họa nói: "Bệ hạ anh minh, chúng thần cho rằng, hôm nay đánh không thể đánh, duy có đầu hàng thì mới tránh được ngọc đá đều vỡ."

Không ngờ Lưu Kế Nguyên lại nói tiếp một câu: "Nhưng nếu... hàng Tống quốc rồi, thật sự có thể đảm bảo cho ta tipees tục được phú quý truyền thừa hay không? A a a a..."

Hắn bật cười mấy tiếng âm dương quái khí, mỉm mai nói: "Con trai của Sài Vinh chết rồi... Thục quốc Mạnh Hòa... chết rồi, Đường quốc Lý Dục... chết rồi. Chỉ còn lại ba tên vua mất nước Kinh, Hồ, Nam Hán cả ngày nơm nớp lo sợ, không biết hôm nào thì một mạng về tây. Trẫm nếu hàng Tống quốc, các ngươi vẫn được làm quan của các ngươi, hiệu trung với hoàng đế mới của các ngươi, nhưng trẫm thì không những không làm được thiên tử nữa, mà ngay cả một tù đồ cũng không bằng...

Đám quan viên khuyên hàng như Lý Uẩn cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống biện giải: "Chúng thần chỉ một lòng tính toán cho bệ hạ mà thôi, bệ hạ nếu hàng, chúng thần hàng theo bệ hạ, bệ hạ nếu không hàng, thần nguyện thề chết tử thủ thành trì, cùng tồn vong với Hán quốc ta."

Lưu Kế Nguyên khép tay áo, hai mắt híp lại không nói gì, lúc này những quan viên đang quan sát tình hình cho là mưu đã thành, quan viên do hữu tướng quân Lý Huân cầm đầu vội vàng nhao nhao bước lên, ưỡn ngựa giậm chân đại biểu cho lòng trung thành sẽ thề chết bảo vệ Hán quốc, quyết một trận tử chiến với Tống quốc.

Lưu Kế Nguyên cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Các ngươi sẽ bảo vệ giang sơn xã tắc như thế nào, quyết một trận tử chiến với Tống quốc ra sao? Chỉ bằng vào cái miệng của các ngươi thôi à."

Chúng thần lập tức câm như hến, không dám nói một tiếng nào nữa, văn võ vừa rồi xin hàng đang quỳ trên mặt đất thì càng sợ hãi không dám thở mạnh. Lưu Kế Nguyên chậm rãi ngổi thằng người dậy, nhìn về phía Lưu Kế Nghiệp từ nãy đến giờ vẫn một mực chắp tay trước ngực không nói gì, nhẹ nhàng hỏi: "Kế Nghiệp, khanh có chủ trương gì không?"

Lưu Kế Nghiệp bước lên trước một bước, đầu cũng không ngẩng lên, trầm giọng thưa: "Bệ hạ, với sức của Hán quốc ta, một cây khó mà chống giữ được đại cục. Hiện giờ hàng thì sợ rằng sống chẳng bằng chết, mà chiến thì chắc chắn sẽ bại, trong mười thành, chưa chắc đã có một thành chiến thắng, thần thấy rằng, hai bên thực lực cách xa nhau, cũng không thể nào nắm chắc được gì. Thần chỉ có thể nghe theo tất cả mệnh lệnh của bệ hạ, bệ hạ muốn hàng thì thần tự sẽ tòng mệnh, bệ hạ muốn chiến, thần sẽ lấy thân mình báo đáp quốc gia."

Những lời nói này của Lưu Kế Nghiệp có chút vô lễ, hoàng đế hỏi hắn, hắn lại đá quả bóng trở về, nhưng những gì mà hắn nói quả thật là tình hình thực tế, không cần hiền quân năng thần gì cả, tình hình của Hán quốc hiện giờ, ai ai cũng biết rõ ở trong lòng. Những lời này nói xong rồi, Lưu Kế Nguyên không ngờ lại không hề tức giận, mắt hắn lấp lánh không biết là đang nghĩ những gì, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Kế Nghiệp, trẫm nếu muốn chiến vây thì có một tuyến sinh cơ hay không?"

Lưu Kế Nghiệp nghiêm mặt nói: "Bệ hạ, nếu quyết tâm đánh một trận, trước tiên phải mang lòng ắt phải chết, thần dân cả nước đều sống chết với thành thì may ra có thể ngăn cản được Tống quốc, còn nếu mang lòng cầu may, do dự không quyết đoán, vậy thì chẳng thà hàng còn hơn."

Nhưng lời này của hắn càng vô lý hơn, trên mặt Lưu Kế Nguyên thì lại lộ ra mấy phần tiếu ý. Hắn đa nghi hiếu sát, sủng tín gian nịnh, văn võ trong triều đều bị hắn sai người giám thị, một khi nghe thấy phong thanh gì, lập tức ra tay giết người không chút do dự. Nhưng đối với lòng trung thành của tên nghĩa đệ Lưu Kế Nghiệp này, hắn trước giờ lại chưa từng nghi ngờ, tên hôn quân này tin Lưu Kế Nghiệp như vậy, cũng tính là một kỳ số.

Hắn đưa tay ra, vỗ lên tay vịn của ngự tọa, nói: "Được, vậy trẫm quyết tử một trận, trẫm nên thủ thành như thế nào, ngươi trong lòng có tính toán gì không?"

Lưu Kế Nghiệp chắp tay nói: "Xin để thần cầm bản đồ tới rồi bẩm báo kỹ càng với bệ hạ." Lưu Kế Nguyên gật đầu đáp ứng, lập tức có hai kim qua võ sĩ cầm một bức bản đồ dài ngoằng tới, từ từ mở ra ở trên kim điện, Lưu Kế Nghiệp bước lên trước, chỉ thấy trên bản đồ vẽ đầy đủ núi sông đất đai, văn võ đại thần đều tập trung ở hai bên, chen chúc nhìn tấm bản đồ đó. Lưu Kế Nghiệp bước lên trước, chỉ tay nói: "Bệ hạ nhìn xem, Triệu Quang Nghĩa dùng Phan Mỹ làm Bắc lộ đô chiêu thảo sứ, tự mình dẫn đại quân, đã tới Bình Định. Mễ Tín, Điền Trọng Tiến cùng làm hành doanh chỉ huy sứ, đã tới Bình thành, Thái Cốc. Thôi Ngạn Tiến, Lý Hán Quỳnh, Lưu Ngộ mỗi người dẫn một lộ binh mã đã tới Kỳ huyện, Đại Thông quan, Hồ Đột sơn. Vân châu quan sát sứ Quách Tiến đã tới Vu huyện, ba mặt bắc đông nam đều đã thành thế một giọt nước cũng không lọt, còn mặt tây, Chiết Ngự Huân, Dương Sùng, Dương Hạo đã dẫn binh tới Lam châu, không lâu nữa sẽ tới Lâu Phiền..."

Tuy nói rằng văn võ bá quan sớm đã biết lần này Tống quốc đại quân tập hợp, Hán quốc đã là ba ba trong giỏ, lên trời không lối, xuống đất không cửa, nhưng nghe Lưu Kế Nghiệp nói vậy, tận mắt nhìn thấy tất cả các con đường ở bốn phương tám hướng đều bị quân Tống vây chặt, đang từng bước dồn tới, khép chặt vòng vây về phía thành Tấn dương, ai này mặt đều vàng như nghệ, khuôn mặt vốn đã không còn chút huyết sắc của Lưu Kế Nguyên càng biến thành trắng bệch hơn.

Lưu Kế Nghiệp thì vẻ mặt ung dung, giống như chuyện đang nói chẳng có quan hệ gì tới hắn vậy. Hắn lại nói: "Trái lại Hán quốc của ta thì hiện giờ binh nguyên cạn kiệt, bộ kỵ trong đô thành tổng cộng không quá một vạn bảy ngàn người, binh sĩ của Khống huyện năm ngàn người, sĩ tốt ở ngoài thành cộng lại cũng không tới một vạn người, đây chính là toàn bộ gia sản của Hán quốc ta."

Hô hấp của bá quan văn võ càng gấp rút hơn, Lưu Kế Nghiệp nói: "Hiện giờ Tống quốc binh mạnh ngựa khỏe, với uy thế này, một đường bức tới, không chút cố kỵ, chúng ta lại cũng không thể chia binh tập kích, quấy nhiễu, ngăn cản bước tiến của chúng. Tấn Dương bốn thành chỉ có một chỗ công phá, nhưng lại cũng không kháng cự được, hiện giờ không có Khiết Đan giúp sức, nếu muốn ngăn cản đại quân của Tống quốc, cơ hồ là không có khả năng."

Lưu Kế Nghiệp lập tức nắm được một tia tin tức, thân hình rướn lên trước, truy hỏi: "Cơ hồ là không có khả năng ư? Vậy thì có nghĩa là vẫn còn một tia hi vọng?"

Lưu Kế Nghiệp trầm mặc một lát, cúi người nói: "Thần đã nói rồi, trừ phi bệ hạ ôm lòng quyết tử, toàn dân hi sinh cùng thành, nếu không... mạo hiểm đánh một trận thì chẳng thà hiện tại đầu hàng luôn cho xong."

Lưu Kế Nguyên chăm chú nhìn Lưu Kế Nghiệp một lúc lâu, chậm rãi ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đang xúc động dần dần khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng tàn nhẫn, âm nhu nói: "Quốc nạn lâm đầu, trẫm quyết tâm hi sinh với thành, quyết không hàng Tống. Đám người Lý Uẩn,Tiễn Thuận, La Huân, Cao Tư Dương, Lý Thuận Dương, Trương Tử Hoặc ăn bổng lộng của quốc gia nhưng lại bất trung với chuyện của quốc gia, quốc nạn lâm đầu, thân là trọng thần triều đình nhưng chỉ tính toán cho bản thân, tội không thể tha! Lập tức đuổi ra khỏi điện, chém đầu tại ngọ môn! Cả nhà giả trẻ lớn bé đều ban chết theo!"

Văn võ đại thần đang quỳ trên điện nghe thấy mệnh lệnh này, nhất thời giống như sấm đánh trên đỉnh đầu, nhao nhao ào lên trước khóc lóc xinh tha mạng. Lưu Kế Nguyên lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Còn không mau chấp hình?"

Một đám kim qua võ sĩ xông vào điện, không phân bua gì lập tức kéo đám văn võ đó ra khỏi điện, đám quan viên văn võ chưa khuyên hàng đứng ở bên cạnh không khỏi sợ hết hồn, lúc này Lưu Kế Nguyên lại đổi sang vẻ mặt tươi cười, cúi người xuống nhìn Lưu Kế Nghiệp, thân thiết nói: "Ý trẫm đã quyết, ngươi thấy rồi đó. Ái khanh có kế gì hay? Hiện tại... có thể nói ra rồi đấy."

... nguồn truyenggg.com

Đầu tháng ba, một mặt sườn núi hướng về phía mặt trời đã tan băng tuyết, cỏ dại xanh rì nhô ra khỏi mặt đất, lặng lẽ tỏa ra màu của sắc xuân. Mà mặt khuất thì vẫn ngập trong tuyết trắng, chỉ là tuyết đã hóa thành mỏng rồi, bước bên trên, đất đông cứng cũng đã tan, rất dễ biến thành bùn lầy dưới móng ngựa, bùn đất và tuyết trộn lại với nhau, biến thành màu xám dơ bẩn.

Nước sông đã tan băng, nhưng mép sông vẫn còn đóng một tầng băng mỏng, nước sông trong suốt chảy róc rách dưới mặt băng, khiến tầng băng càng lúc càng mỏng, hơi có chút chấn động là có thể sẽ có một mảng băng đổ xuống, nhanh chóng bị nước sông hòa tan. Có điều nước sông lúc này vẫn lạnh đến thấu xương, rất khó lội qua, cho dù là chiến mã cũng phải băng nhanh qua khe suối nông, nếu không khó mà chịu được thời gian dài trong nước sông lạnh căm.

Từ nơi này một đường tiến về đông, có rất nhiều dòng chảy của Phàn Thủy, phía trước mắt thấy xuất hiện một dòng sông khá rộng, một con sông lớn ước chừng rộng hơi năm mươi trượng, tuy nói rằng mùa đông nên nước sông không cao, chỗ sâu nhất cũng chỉ có bộ phận ở chính giữa là sâu khoảng trượng bốn trượng năm, còn bộ phận ở hai bên thì ngập tới thắt lưng, muốn đi bộ qua đây là một chuyện rất khiến người ta đau đầu, nhưng đừng nói là nhân mã có chịu nổi hay không, cho dù cường hành vượt sông, e rằng nhất nhiều người sẽ bị phát bệnh vì lạnh. May mà trên con sông này có một cây cầu gỗ, nhưng bất hạnh là cây cầu này hiện tại đang bị mấy chục binh sĩ Hán quốc cầm búa lớn liều mạng mà chặt, tiến hành phá hủy.

Quân tiên phong của Dương Hạo vòng qua góc núi, vừa hay nhìn thấy Hán binh đang liều mạng phá cầu gỗ, lập tức hò hét xông lên, một tên tiểu giáo Hán binh ở đầu cầu đang vung búa chặt cột cầu, thấy tình cảnh này vội vàng vứt búa chạy về phía chiến mã, tuổi của hắn không lớn, thân hình cũng khỏe mạnh, tung người nhảy lên lưng chiến mã, rút một cây thương ra, quay đầu lại hô lớn: "Ta đi cản địch, các ngươi cố gắng phá cầu, kéo dài thời gian của bọn chúng, chúng ta sẽ có cơ hội lớn hơn..." Nói xong liền dẫn mấy tên lính hung hãn không sợ sệt lao về phía quân của Dương Hạo.

"Thiếu tướng quân, thiếu..." Một tên lính râu quai nói đang cúi đầu chặt cầu ngẩng đầu lên gọi, thiếu niên đó đã dẫn hơn chục thân binh lao về phía hổ lang kỵ của Dương Hạo, tên râu quai nói đó hậm hực giậm giậm chân, trút toàn bộ khí lực nên cột cầu.

"Ha ha ha... mấy người này không ngờ cũng dám động thủ với chúng ta, nam nhi Hán quốc cũng có được vài hán tử đó." Ở phía trước là một đám Ngân châu binh, thấy đối phương là một thiếu niên, dẫn theo hơn chục binh đinh, không ngờ dám xông về phía bọn họ, những Ngân châu binh này không khỏi mừng rơn, tên tiểu tướng đó cũng sử dụng một cây thương lớn, đại thương trong tay vung lên, "bộp bộp bộp" như kim kê gật đầu, đánh cho hai tên Ngân châu binh không kịp chống đỡ rơi xuống ngựa.

Nhưng khi chiến mã của song phương đụng vào nhau, những tên Ngân châu binh này liền vặn đầu ngựa đi lướt qua họ, tên giáo úy này đánh bị thương hai tên Ngân châu binh thì đại quân của Ngân châu binh không ngừng xông lên, đã bao chùm bọn họ trong dòng lũ, Ngân châu binh ở phía trước không ngừng giết về phía mép cầu, người còn chưa tới đầu cầu, lợi tiễn trong tay đã gào rít bắn ra, những binh sĩ đang cầm búa không kịp né tránh, lập tức có người trúng tên.

Tên giáo úy đó cố gắng ngăn cái quân địch đang lướt tới, nhưng vòng qua góc núi này là một khoảng đất trống trải, không phải là nơi hiểm yếu để dùng ít chặn nhiều, hắn chỉ có hơn chục người, làm sao mà ngăn được nhiều binh mã như vậy, mắt thấy binh sĩ ở đầu cầu đã bị nhấn chìm trong làn mưa tên, hắn có lòng muốn quay đầu ngựa lại để bảo vệ, nhưng bốn phương tám hướng đều là Ngân châu thiết kỵ, bon họ bị vây ở giữa, đã tiến thoái lưỡng nan rồi.

"Báo, đại soái, đầu cầu ở phía trước có Hán binh chặt cầu."

Dương Hạo kinh ngạc nói: "Có bảo vệ được cầu không?"

Tham mã đó nói: "May mà quân ta tới kịp thời, Hán binh đang hủy cầu bị bắn chết hết rồi, cầu chỉ bị chặt mất một đoạn, muốn tu sửa lại cũng không khó."

Dương Hạo lúc này mới an tâm, gật đầu nói: "Lý tướng quân, chúng ta đi xem thế nào."

Khi bọn họ tới phía trước thì cuộc đụng độ ngắn ngủi này đã kết thúc, tuy nói là đường hẹp gặp nhau ai dũng cảm thì thắng, nhưng thực lực của không bên cũng phải là không cách biệt nhau quá lớn, tên giáo úy trẻ tuổi đó chỉ dẫn theo có hơn chục kỵ binh, làm sao có thể là đối thủ của Ngân châu binh được, một cây thương lớn trong tay hắn tuy xảo quyệt độc ác, ngay cả Lý chỉ huy cũng suýt nữa trúng thương của hắn, nhưng dẫu sao cũng là binh ít tướng thiếu, lúc này hơn chục người đã bị đánh ngã cả rồi.

Mặc dù là như vậy, khi Dương Hạo tới nơi vẫn cảm thấy giật mình, Ngân châu binh tuy trước sau bại trong tay Khánh vương và hắn, kỳ thực cũng chẳng liên quan gì tới sức chiến đấu của Ngân châu binh cả, chiến tranh tuyệt không chỉ là đọ võ lực của chiến sĩ, công bằng mà nói, công phu kỵ xạ của Ngân châu binh không hề thua kém thiết kỵ của Khiết Đan, nhưng trận chiến bất ngờ này, Ngân châu binh lấy nhiều đánh ít với hơn chục người này, không ngờ lại chịu thương vong hơn ba mươi người.

Lý chỉ huy bị tên tiểu giáo uy đó một thương đâm rách chiến bào, nếu không phải là binh sĩ đã ngã ngựa kịp thời vung đao chém đứt chân ngựa của tên giáo úy Hán quân đó, khiến cho thương lớn của hắn mất đi độ chuẩn xác, vậy thì một thương ấy đã đâm lủng bụng hắn rồi, do đó mà nổi trận lôi đình, tên giáo úy đó đã bị trúng thương ngã xuống ngựa, hắn vung roi ngựa liều mạng mà quật, roi ngựa gào rít, quất cho tên tiểu giáo úy cả người đầy thương tích, tên tiểu giáo úy cũng rất rắn rỏi, không ngờ lại nghiến răng chịu đựng, không hề phát ra một tiếng hét đau đớn nào.

"Được rồi, dừng tay!" Dương Hạo và Lý Nhất Đức đi tới, thấy tên tiểu giáo úy đó mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày vẫn còn rất non nớt, trong lòng có chút bẫn nhẫn, liền cao giọng quát dừng. Lý chỉ huy thấy đại soái và gia chủ tới rồi, lại độc ác quất thêm một rơi nữa mới hậm hực chạy lên đón: "Đại sái, thuộc hạ thấy địch ít, nhất thời sơ xuất, chịu tổn hại..."

Dương Hạo xua tay, nói: "Bảo vệ được cây cầu này đã là một đại công rồi, tướng quân không cần phải tự trách nữa." Hắn cùng Lý Nhất Đực giúp ngựa phi lên trước, trước tiên nhìn cây cầu gỗ đó, cây cầu này dựng rất chắc chắn, chỉ bị những Hán binh này chặt đứt một khối ở giữa, lỗ thủng chẳng qua chỉ khoảng năm thước, cũng không cần phải xuống nước đóng cọc, chỉ cần lát phẳng đoạn bị thủng này là đủ để đảm bảo cho đại quân đi qua rồi, hai người lúc này mới yên tâm.

Trên cầu găm vô số mũi tên, những binh sĩ đang cầm búa phá cầu đại đa số là bị lợi tiễn bắn chết, dưới loạn tiễn không phân biệt chỗ nào là yếu hại, người bị trúng tên vào ngực, bụng, cánh tay đều có, thậm chí có người há miệng la hét còn bị tên bắn trúng miệng, người bị bắn xuyên qua mắt cũng có, tử trạng vô cùng chê thảm, hai người không muốn nhìn thêm nữa, quay đầu ngựa phóng trở lại. Tới trước mặt những tên Hán binh ngăn địch đó, chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang hơn chục cỗ thi thể, có người bị đập cho cả người nát bấy, trên mặt đất chỉ có tên giáo úy trẻ tuổi đó và một binh sĩ trên dưới ba mươi là còn sống. Tên thiếu niên phần bụng trúng một thương, lúc này đang ôm bụng, máu trào ra qua kẽ tay, hắn nghiến chặt răng không rên lên một tiếng nào, trên chân bị chém một đao, càng đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Dương Hạo giục ngựa tiến tới, đi vòng quanh hai người này một vòng, mỉm cười khen ngợi: "Chỉ hơn chục binh lính, không ngờ dám xông lên cản đường của đại quân ta, hảo đảm phách."

Tên giáo úy đó tức giậm lườm hắn, lớn tiếng nói: "Ngươi muốn giết thì giết đi, đừng có nói mát làm gì."

Dương Hạo dùng mũi roi cạ cạ vào mép mũ sắt, cười nói: "Bản soái là bội phục từ tận đáy lòng, sao lại bảo là nói mát được. Các ngươi là thuộc hạ của ai, đã ở nơi này phá cầu, phía trước có thôn trấn nào của các ngươi không? Đóng bao nhiêu binh mã?"

Tên giáo úy trẻ tuổi cắn chặt răng không nói gì, Lý chỉ huy quát: "Đại quân của quan gia áp cảnh, Hán quốc đã là trứng chọi đá, không kham nổi một kích. Các ngươi còn bán mạng cho tên hôn quân Lưu Kế Nguyên đó làm cái gì? Vị này là Hà Tây Lũng hữu binh mã đại nguyên soái Dương đại tướng quân, các ngươi nếu không ngoan ngoãn trả lời, ta sẽ chém cái đầu chó của các ngươi đó."

Tên giáo úy trẻ tuổi trừng mắt lườm hắn, cười lạnh nói: "Nếu chiến mã của của ta không bị chặt chân, một thương vừa rồi của tiểu gia đã lấy cái đầu chó của ngươi rồi, ra vẻ ta đây cái gì chứ?"

Lý chỉ huy thẹn quá hóa giận, lại muốn vung roi quất hắn, Lý Nhất Đức lập tức quát: "Đại soái ở trước mặt, nào đến lượt ngươi càn rỡ, lui xuống!"

Tên lão binh đó nghe nói người ở trước mắt là Hà Tây Lũng hữu binh mã đại nguyên soái Dương Hạo, mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn quan sát Dương Hạo từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên nhịn đau đáp: "Ta họ Lý, tên là Lý Mặc, hắn là cháu ruột của ta, tên là Duyên Chung. Đại soái muốn ta trả lời câu hỏi của ngài cũng không sao, nhưng nhà ta chỉ có một dòng độc đinh là hắn, chúng ta sẽ ngoan ngoãn trả lời đại soái, đại soái có thể tha cho tính mạng của chúng ta không?"

Tên thiếu niên đó nghe thấy y mở miệng thì không khỏi giật nảy mình, trợn mắt tức giận lườm y, tên lão binh đó lại cướp lời: "Cháu à, nhà ta chỉ còn một dòng độc đinh là cháu thôi, lúc trước tòng quân nhập ngũ, cha cháu đã dặn đi dặn lại, bảo ta phải chiếu cố chu toàn cho cháu, cháu nếu có ba dài hai ngắn gì, ta há chẳng phải là có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà ta ư.

Những tin tức này chúng ta cho dù không nói thì bọn họ tiến về phía trước cũng có thể nghe ngóng được rõ ràng thôi, chúng ta làm binh của Hán quốc, ăn lương của Hán quốc, đã vì Hán quốc mà ra sức rồi, cũng tính là không có gì phải xấu hổ cả, hiện giờ chẳng lẽ không nên tính toán cho mình ư?"

Tên thiếu niên đá nghe vậy liền trầm giọng hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Dương Hạo nhìn bọn họ, cười nói: "Giết hai người thì ta có lợi gì chứ? Các ngươi ngoan ngoãn trả lời đi, ta thả các ngươi cũng không sao cả."

Tên lão binh đó nghe vậy liền lắc lư đứng dậy, hành lễ với Dương Hạo, nói: "Đa tạ đại soái khai ân, chúng ta là binh lính dưới trướng Lâu Phiền thành thủ tướng Quân Thiên Thương Quân tướng quân, triều đình đã buông bỏ thành bảo các nơi, hạ lệnh tập kết tất cả binh mã bảo vệ Tấn Dương. Trước khi Quân tướng quân dẫn binh mã quay về Tấn Dương đã phái rất nhiều tiểu đội đi các nơi phá hỏng đường xá cầu cống để cản trở hành trì của các người, tận dụng thêm thời gian để phòng thủ Tấn Dương, phía trước... đã không còn binh mã gì cả."

"Ồ?" Dương Hạo và Lý Nhất Đức trao đổi ánh mắt, hiện giờ Hán quốc binh lực kém, loại phương pháp này cũng là biện pháp khi không có biện pháp, tập kết tất cả binh lực, thủ vững một tòa thành lớn Tấn dương, dường như là sách lược có thể thủ duy nhất của Hán quốc vào lúc này, nghe ra những gì mà hắn nói hình như không không phải là dối trá, nói như vậy, trên con đường này cũng không còn trận nào để đánh nữa, khổ chiến chân chính chỉ là ở dưới thành Tấn Dương mà thôi.

Lão binh đó lại nói: "Những binh đinh khốn khổ chúng ta chỉ là tiểu tốt để người ta sai bảo, cũng chỉ biết được có bấy nhiêu đây, đại soái hỏi gì, chúng ta đều đáp rồi, đại soái có chịu tha cho chú cháu chúng ta một mạng không?"

Dương Hạo thấy hai người một người thì bụng trúng thương, một người thì vai cắm lang nha tiễn, độc trên mũi tên đã thâm nhập vào xương cốt, trên đùi lại máu chảy như suối, không khỏi thở dài một hơi, xua tay nói: "Với tình hình hiện tại của hai người các ngươi, có thể sống sót được hay không là rất khó nói, các ngươi có muốn gia nhập với chúng ta hay không, bản soái sai người chữa trị cho hai chú cháu các ngươi."

Lão binh đó nói với vẻ nản lòng thoái chí: "Đa tạ sự coi trọng của đại soái, đối với Hán quốc, chú cháu chúng ta đã tận hết bổn phận của mình rồi, đã xứng đáng với tấm thân nam nhi này, giờ ta cũng chỉ muốn dẫn đứa cháu này quay về gia hương, không muốn động đao động thương nữa. Tống quốc nếu thật sự giành được thiên hạ, bốn phương thái bình, chú cháu ta an tâm làm nông cũng là một con đường sống."

Dương Hạo thở dài một hơi, cười khổ nói: "Vậy thì cứ theo ý nguyện của ngươi."

Lão binh đó bò dậy, khập khà khập khiễng đỡ thiếu niên đó lên, thiếu niên đó tự xé một miếng vải trên áo của mình, trước tiên buộc lại vết thương trên đùi lão binh đó, rồi lại bẻ cán tên trên vai y rồi mới xé một miếng vải buộc chặt bụng mình lại, hai người đỡ nhau đứng dậy, khập khiễng bước tên bên đường. Dương Hạo nhìn hai người này, cũng có chút bội phục sự huyết dũng và kiên cường của bọn họ, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Mấy con ngựa vô chủ này, hai người các ngươi mỗi lấy một con mà cưỡi."

Lão binh đó nghe vậy lại lên tiếng cám ơn, nếu nói y vừa rồi nói cám ơn là vì tình thế bức bách, lúc này thì đã thật sự mang theo mấy phần cảm kích, thiếu niên đó tính tình khó bề lay chuyển, vẫn không chịu hành lễ với Dương Hạo, có điều hắn liếc Dương Hạo một cái, địch ý trong mắt cũng giảm đi nhiều.

Hai người vật lột trèo lên ngựa rồi bỏ đi, đi được rất xa, tới một giao lộ, quay đầu lại đã không nhìn thấy bóng dáng của đại quân của Dương Hạo mới dừng ngựa lại. Vào lúc này, máu đã thấm đẫm mảnh vải buộc vết thương của họ. Hai con người này vốn chính là tọa kỵ của đám người bọn họ, tất nhiên biết trong túi buộc trên lưng tọa kỵ có những gì, hai người xuống ngựa, từ trong túi lấy ra thuốc kim sang, giúp nhau bôi thuốc lên vết thương, nhìn thấy vết thương do thương đâm trên bụng thiếu niên, lão binh thầm kêu may mắn: "May mà tên Dương Hạo đó giữ lời, nếu chậm trễ thêm một lát nữa, vết thương này của thiếu tướng quân khó mà cứu được."

Bọc mảnh vải ra sau lưng, thiếu niên đau đến nỗi rên hừ hừ, không vui nói: "Dương Hồng, ngươi cầu hắn làm cái gì, Dương gia chúng ta chỉ có quỷ chiến tử chứ không có người đầu hàng!"

Lão binh thở ngắn than dài, nói: "Tam công tử, tuy là nói vậy nhưng không chết thì vẫn tốt hơn, lúc đó ta không tán thành cậu đi đánh trận, tuy nói tam công tử từ nhỏ đã học được một thân võ nghệ, nhưng dẫu sao vẫn chưa thành niên mà. Khi cậu ra ngoài, phu nhân đã dặn đi dặn lại, bảo Dương Hồng phải chăm sóc cho công tử, công tử nếu thực sự có ba dài hai ngắn gì, Dương Hồng cho dù bị chém thành muôn mảnh cũng không đủ chuộc tội với phu nhân."

Thiếu niên tuy vẫn không vui, nhưng nghe thấy lời này thì cũng không nói gì nữa. Hai người bọn họ băng bó vết thương xong, lại ngồi lên chiến mã, Dương Hồng nhìn về nơi xa, lo lắng trùng trùng nói: "Hiện giờ bọn chúng đã tới đằng trước chúng ta rồi, cậu và ta trên người có vết thương, không thể đi nhanh được, phải làm thế nào đây? Tam công tử, chúng ta về Tấn Dương nhé?"

Thiếu niên nói: "Với tình hình hiện giờ của chúng ta, đợi khi chúng ta tới được Tấn Dương, e rằng thành Tấn Dương sớm đã bị vây kín rồi." Hắn trầm tư một lát rồi dứt khoát nói: "Không về Tấn Dương nữa, chúng ta đi tắt qua đường nhỏ, đi tìm cha ta!"

Hai người đang nói thì trên con đường ở phía trước đột nhiên có một con ngựa phi tới, khi tới gần thì đột nhiên giảm tốc, hiện giờ ở địa phương này địch ta khó phân, hai người lại đang bị thương, lập tức đề cao cảnh giác, vội vàng nắm đao nghiêm trận chờ đợi, kỵ sĩ đó dáng vẻ nhanh nhẹn, mặt che khăn đen, nhưng mặc dù là vậy, thân hình lả lướt tinh tế, đôi mắt sáng như nước mùa thu và đôi mày ngài như núi xa đó, không có gì là không chứng tỏ nàng ta là một nữ nhân, hơn nữa là một nữ tử trẻ tuổi thân thể yểu điệu, tư sắc không hề tầm thường.

Song phương sắp chạm mặt nhau, khăn che mặt của nữ tử đó hơi động đậy, tựa hồ như muốn hỏi gì đó, nhưng chắc là cũng lo lắng rằng ở nơi này địch ta khó phân, cho nên chỉ hơi do dự, ánh mắt lướt một vòng trên thân thể đầy vết thương của hai người, rồi lại phi ngựa như bay, đích đến chính là phía của hai ngươi vừa từ đó đi tới. Hai người thầm thở phào một hơi, không dám dừng ở giao lộ này lâu thêm nữa, lập tức lách vào giữa sơn dã, trốn vào đồng hoang mà đi.
Bình Luận (0)
Comment