Mưa tới nhanh mà tạnh cũng rất nhanh, binh mã các doanh đều từ từ thu quân, mưa cuối cùng đã dừng hẳn rồi.
Dương Hạo nghe nói Triệu Đức Chiêu bị thương, liền lập tức động thân tới thăm hỏi. Triệu Đức Chiêu là hoàng tử, cũng là vương gia, thân phận rất quý trọng, ở Tống quốc chỉ sau mỗi Triệu Quang Nghĩa. Mà Dương Hạo từng cùng hắn tuần thú Giang Hoài, dùng thân phận chính phó thiên sử cùng nhau giải quyết nguy cơ Khai Phong bị đoạn lương, về công về tư nghe nói hắn bị thương đều nên tới thăm hỏi. Huống chi giữa hai người còn có một bí mật chung.
Đã muốn đi thì phải đi thật quang minh lỗi lạc, để tránh người hữu tâm hoài nghi. Dương Hạo chỉnh đốn xong trận doanh của mình liền lệnh cho thị vệ dựng cao đại kỳ thêu chữ Dương, lên xe ngang nhiên tới quân doanh của Triệu Đức Chiêu.
Triệu Đức Chiêu bị thương, thực sự là bất dắc dĩ, hắn nếu không biết chân tướng cái chết của phụ thân thì thôi, đã biết rồi thì làm sao mà tin được rằng nhị thúc còn có chút thiện ý với hắn? Nhưng trong lòng càng cẩn thận bao nhiêu thì ngoài mặt càng không dám lộ ra dấu vết bấy nhiêu, khiến cho Triệu Quang Nghĩa hoài nghi hắn. Khi đó Triệu Quang Nghĩa lấy thân phận cửu ngũ chí tôn lại ở trong đại doanh của hắn muốn tự mình ra trận, Triệu Đức Chiêu hắn thân là chủ tướng, bất kể là như thế nào cũng đều phải ra mặt ngăn cản, hơn nữa so với chư tướng bên cạnh Triệu Quang Nghĩa còn phải biểu hiện ra vẻ sợ hãi, bị Triệu Quang Nghĩa bức như vậy, hắn không thể không tự mình ra trận.
Nhưng Triệu Đức Chiêu đối với Triệu Quang Nghĩa vẫn mang lòng cảnh giác, đặc biệt là hắn trong lòng phẫn uất khó tin, sau khi lờ mờ để lộ với đường đệ Triệu Đức Sùng trước giờ luôn thân mật, lo lắng nhị thúc đã biết được rằng hắn đã nắm rõ chân tướng cái chết của cha hắn, hiện giờ Triệu Quang Nghĩa đóng kịch một phen, bức hắn phải tự mình ra trận, gỗ lăn đá vụn, mưa tên rào rào ở phía trước thì cũng không sao, nhưng hắn lo lắng là lãnh tiễn bắn từ phía sau. Triệu Quang Nghĩa để Mộ Dung Cầu Túy làm giám quân, phó tướng Cao Dận cũng là tướng lĩnh của cấm quân, ai biết được gã có bị nhị thúc triệt để mua chuộc hay không?
Thế là Triệu Đức Chiêu phải, chỉ đành, không thể không để mình trúng một tên, lấy cớ bị thương để tạm lánh, nếu không hắn với thân phận hoàng chi tôn, vương gia chi thân, tất nhiên không thể lấy thân vượt hiểm, một vương gia dưới một người mà trên vạn người như hắn nếu có ba dài hai ngắn gì, các tướng sĩ cũng không thể gánh nổi trọng trách, thân binh ở bên cạnh mặc giáp cầm thuẫn, bảo vệ hắn đến cả một giọt nước cũng không lọt, há lại có thể dễ dàng trúng tên? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Triệu Đức Chiêu "anh dũng xông lên, né tránh không kịp", trên đùi trúng một tên, vết thương tuy đã được bôi thuốc kim sang, nhưng bởi vì đầu tên bôi thạch tín và vật ô uế, phải khoét một khối thịt lớn, vết thương không tránh khỏi đau đớn, nhưng tim hắn thì lại rất yên: "Nhị thúc một mực rêu rao nhân nghĩa, biểu lộ sự hậu ái của hắn đối với con cái của tiên đế cho thân dân hay, thương thế của ta nghiêm trọng như vậy, hắn chắc không thể nào bức ta ra trận được nữa chứ? Ta nghỉ ngơi ở trong quân trướng, hắn quyết không dám mạo hiểm lệnh cho người ở trong trướng ám sát ta đâu."
Quả nhiên, nghe nói Triệu Đức Chiêu bị thương, Triệu Quang Nghĩa vội vàng tự mình tới thăm hỏi, hắn hỏi han rất ân cần, còn tự mình bó thuốc cho cháu, ở ngay trước mắt Triệu Đức Chiêu mắng cho Mộ Dung Cầu Túy và đám quan viên hộ vệ Cao Dận một trận, lại lưu lại hai thiếp thân ngự y để chiếu cố thương thế của hắn, sau cùng nắm tay hắn cùng nhau tưởng nhớ vong huynh Triệu Khuông Dận một hồi, rơi mấy giọt nước mắt cá sấu rồi mới bỏ đi.
Triệu Quang Nghĩa đi không lâu, chủ tướng các doanh liền nhao nhao tới thăm hỏi, Triệu Đức Chiêu nằm trên giường nhất nhất đáp lại, vừa mới tiễn một đám khách nhân đi thì nghe thấy thi vệ chạy vào thông báo, nói là Hà Tây Lũng hữu binh mã đại nguyên soái Dương Hạo tới. Triệu Đức Chiêu trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt thì không dám lộ ra dị dạng gì, chỉ hờ hững phân phó: "À, Dương thái úy tới rồi à, mau mau mời vào."
...
Đặng Tú Nhi lòng vòng quanh đại doanh của quân Tống cả chục ngày rồi, chục ngày nay, hoa dung nguyệt mạo của nàng ta sớm đã không còn tồn tại, tóc tai rối bù mặt đầy bụi đất, trông thật sự là thảm hại vô cùng. Nhưng nhớ tới phụ thân yết hầu đẫm máu, nhớ tới thi thể lặng toát của mẫu thân treo trên xà nhà, trong lòng nàng ta giống như là bốc lên một quầng lửa, quầng lửa này đã giúp cho đấu chí của nàng ta mãi thịnh vượng, tuy mặt đã gầy đi nhiều, nhưng hai mắt thủy chung vẫn tỏa ra ánh sáng bất khuất.
Ở trên ngon núi xa xa nàng ta không thể nhận biết được quân doanh nào mới là chỗ ở của cừu nhân, nhưng một khi xuống núi, đâu đâu cũng đều là các tòa doanh trại, trước sau doanh trại đều có binh đinh tuần tra, nàng ta không thể nào tiếp cận được. Đặng Tú Nhi tuy được danh sư truyền thụ cho một thân võ nghệ, nhưng đối với quân trận lại là một kẻ ngoài ngành, hoàn toàn không nắm được đầu đuôi. Ỷ vào thân thủ linh hoạt, Đặng Tú Nhi vừa quan sát vừa tới gần, hơn chục ngày nay, dần dần có chút liễu giải về tuần tra, nghỉ ngơi thay phiên và trạm gác của doanh trại, hôm nay nhân lúc đại chiến vừa kết thúc, khi binh mã các doanh lui về bản trận trời đổ mưa lớn, nàng ta cuối cùng cũng bắt đầu hành động.
Đặng Tú Nhi người dính đầy bùn nhão, khó phân biệt nổi là nam hay là nữ, đội mưa lẻn tới gần, tập kích một binh sĩ, cởi quân y của hắn mặc lên người mình, rồi mò tới trước quân trận, cùng với người ta khênh một thương binh, từng bước trà trộn vào quân doanh. Các binh sĩ ai cũng người đầy bùn đất, ở dưới thành Tấn Dương này hơn nữa tháng thời gian, bọn họ cũng chưa từng có phúc lợi được tắm rửa, lúc này người dính đầy bùn đất cũng chẳng tính là hi hữu, lại thêm vừa mới rút lui, các binh sĩ ai về doanh nấy vẫn phải trải qua một phen hỗn loạn, Đặng Tú Nhi lẫn trong loạn binh nhất thời không thể bị người ta phát hiện.
Đặng Tú Nhi không dám mở miệng hỏi doanh trại của Dương Hạo, chỉ dựa vào hai mắt mà tìm kiếm bốn phía, đột nhiên thấy trong doanh cắm một cột cờ lớn, sau mưa cờ xí rủ xuống, một lúc lâu mới được gió thổi cho xòe ra, nhưng bên trên thêu một chữ Triệu, Đặng Tú Nhi không khỏi thất vọng, đang định nhân lúc loạn mà mò tới doanh trại khác, sau khi đi qua mấy trướng nỉ, đột nhiên từ xa một lá cờ mang chữ Dương từ từ hướng về quân trung, Đặng Tú Nhi tim đập thình thịch, lập tức nắm chặt chuôi kiếm đuổi tới...
.....
Sát Hùng Lĩnh, sâu trong rừng rậm, Lưu Kế Nghiệp nhìn tòa thành Tấn Dương ở xa xa và từng tòa quân doanh ở dưới thành Tấn Dương, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt vô cùng trầm trọng.
Một tiểu tướng vội vã bước tới cạnh hắn, viên tiểu tướng này vốn trông thập phần tuấn lãng, nhưng quân y ở trong rừng rậm đã thành rách te tua, lại thêm nhiều ngày không tắm rửa, mặt mũi bẩn thỉu, nếu không phải là bội kiếm treo trên hông hắn vẫn còn thì trông rất giống một thằng ăn mày.
"Cha, hôm nay bọn chúng đã tấn công lên đầu thành Tấn Dương, chúng ta còn không giết ra thì e rằng... thành Tấn Dương sẽ ngã mất. Mẹ và đệ đệ vẫn ở trong thành...
"Hoàng đế cũng ở trong thành!"
Lưu Kế Nghiệp đột nhiên ngắt lời hắn, Dương Duyên Lang vội vàng nói: "Vâng." Hắn trầm mặc một lúc rồi lại nói: "Cha, các sĩ tốt đã trốn trên núi cao hơn mười ngày rồi, mỗi ngày đều ăn đồ nguội, uống nước lạnh, thời tiết tháng ba, vẫn còn dư hàn, rất nhiều binh sĩ đã sinh bệnh rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này, e rằng không đợi được đến khi Triệu Quang Nghĩa phá thành, chúng ta.... chúng ta đã mất đi ba thành chiến lực rồi."
Lưu Kế Nghiệp đương nhiên hiểu rằng mất đi ba thành chiến đấu lực đối với một nhánh quân đội là có ý nghĩa gì, đó tuyệt không phải đơn giản có thể chia cắt tính toán tổn hao chiến lực, trong quân mất đi ba thành chiến lực, trên chiến trường đã đủ để khiến toàn quân thua trận rồi. Nó sẽ mang theo sự suy sụp đấu chí, sĩ khí, khiến cả bộ đội bị ràng buộc, chiến lực bị ánh hưởng ít nhất cũng đạt tới bảy thành.
Lư Kế Nghiệp ngẩng đầu lên nhìn trời, vẫn không nói gì.
Dương Duyên Lang lại nói: "Thủ trong hành đều là tàn binh già yếu và bách tính thanh tráng, đánh trận hơn chục ngày rồi, tuy ỷ vào địa lợi, nhưng e rằng thương vong tuyệt sẽ không ít, nếu còn dây dưa nữa, cho dù chúng ta giải được nạn cho Tấn Dương, vậy thì nước cũng chẳng còn ra nước, làn như vậy còn có ý nghĩa gì..."
"Nói linh tinh!" Lưu Kế Nghiệp đột nhiên quát nhi tử, trầm giọng nói: "Đại trượng có cái nên phải làm, có cái không nên làm. Nghĩa còn ở đó thì phải bỏ sống quên chết, chuyện gì cũng cân nhắc như vậy, không bằng đi làm thương nhân đi."
Dương Duyên Lang cúi đầu không nói gì nữa, Lưu Kế Nghiệp thở ra một hơi, đột nhiên nói: "Tối nay sẽ có sương mù."
"Hả?"
Lưu Kế Nghiệp phân phó: "Thịt khô nước uống mang theo hôm nay không hạn chế, để mọi người ăn no đi."
Mệnh lệnh cho toàn quân chuẩn bị thật tốt, dọn dẹp bụi gai và vật che giấu ở lưng chừng núi đi, tối nay, chúng ta sẽ tập kích doanh trại địch!"
Dương Duyên Lang không khỏi phấn chấn, ưỡn thẳng lưng, ôm quyền nói: "Mạt tướng tuân lệnh!"
Hắn quay người định đi thì Lưu Kế Nghiệp đột nhiên lại nói: "Thương thế của Duyên Ngọc... thế nào rồi?"
Dương Duyên Lang dừng bước, nói: "Trên núi thì không thiếu dược vật, nhưng tình cảnh của nơi này quá khắc nghiệt, cả ngày trốn trong rừng không thấy ánh mắt trời, vết thương của tam ca thủy chung không có biến chuyển tốt.
Thiếu mất một phần!