Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 463

Nằm ngoài sở liệu của Triệu Quang Nghĩa, thành Tấn Dương không phải bị hai mươi vạn đại quân của hắn công hãm, mà ở vào lúc hắn sứt đầu mẻ trán không công mà tự phá.

Không nằm ngoài sở liệu của Phan Mỹ, Dương Hạo tranh vào thành trước, kết quả những tên binh lưu manh quân kỷ cực kém dưới trướng hắn rất nhanh liền biến thành cường đạo cướp nam chiếm nữ, cướp đoạt tài vật.

Mùa xuân là lúc hoa nở, song những tên Ngân châu binh mặc áo da dê, đội mũ lông chó tay kéo đại cô nương tiểu tức phụ, lưng đeo túi lớn túi nhỏ cao hứng bừng bừng chạy ra ngoài thành như đi họp cợ. Khiến cho thành Tấn Dương vốn đã là một mảng hỗn loạn càng khó khống chế hơn, Phan Mỹ ngồi trên lưng ngựa, mặt sầm xuống, cố nén sự xung động muốn giết người ở trong lòng, nói với Dương Hạo: "Dương nguyên soái, trong thành đã hỗn loạn bất kham rồi, mà bộ đội sở thuộc của ngài..."

Dương Hạo mặt mày xấu hổ, nói: "Xấu hổ quá, xấu hổ quá, thực sự là xấu hổ quá. Dương mỗ vốn muốn lấy công chuộc tội, nhưng những kẻ hỗn trướng này lại không ra thể thống gì cả, khiến cho Phan tướng quân chê cười rồi. Bản soái lập tức lệnh cho bộ hạ lui ra khỏi thành, để Phan tướng quân phụ trách khống chế toàn thành, có điều... có điều..."

Phan Mỹ thông minh cỡ nào chứ, vừa thấy bộ dạng ấp a ấp úng của hắn là hiểu ngay tâm ý của hắn rồi.

Phan Mỹ thầm khinh bỉ hắn, trong miệng thì nói: "Dương nguyên soái yên tâm đi, ngài và ta đồng thời vào thành, nếu có công lao, tất nhiên là không thiếu phần của ngài. Trước mắt... xin Dương nguyên soái phối hợp một chút, mau chóng tụ tập quân đội, để tránh xảy ra phiền phức không đáng có."

Dương Hạo mặt mày hớn hở, vội vàng đáp lời cuống cả lên: "Được, được được, chúng ta một lời đã định. Người đâu, truyền lệnh, thu binh, ai nghe lệnh mà không lui, giết chết không tha!"

Dương Hạo đám ứng sảng khoái như vậy là bởi vì hắn đã nhìn thấy Mục Vũ rồi. Mục Vũ dẫn hơn chục thiếp thân thị vệ, đang bảo vệ một nữ tử toàn thân mặc đồ trắng và hai hài tử nhanh chóng rút ra ngoài thành. Dương Hạo thấy đã đạt được mục đích, lập tức hạ lệnh rút binh. Tiếng chiêng vang lên, ba ngắn một dài, Ngân châu binh bắt đầu ý vị chưa tận mà rút khỏi thành.

Cửa thành nam sau khi được người của Phan Mỹ tiếp phòng liền từ bên trong mở ra. Bộ đội của Lý Hán Quỳnh hoan hô ùa vào, tiếp theo đó cửa thành đông cũng được mở. Cửa thành đối diện đã được mở, Triệu Quang Nghĩa đứng trước doanh, mặt không hề vui vẻ chút nào.

Thành Tấn Dương không ngờ lại đắc thủ dưới tình huống này, khi hắn vừa gặp phải thiệt hại nghiêm trọng, nội bộ của Tấn Dương bất ngờ nổi loạn mà thất thủ, đối với Triệu Quang Nghĩa mà nói quả thực không phải là vinh quang gì cả. Tuy trừ được cái gai Triệu Đức Chiêu trong mắt hắn, hắn lúc này tâm tình rất sảng khoái, nhưng vừa nghĩ tới hắn lao sư động chúng viễn chinh Hán quốc, sau cùng lại là một kết cục như thế này, Triệu Quang Nghĩa không ngờ lai có một loại cảm giác ủ rũ chán nản.

Các tướng lĩnh ở xung quanh thấy Triệu Quang Nghĩa rầu rĩ, còn cho rằng hắn đang thương tâm vì đứa cháu Triệu Đức Chiêu mới chết, cho nên đều cố gắng lộ ra bộ dạng bi thương, không dám lộ ra vẻ vui vẻ, chỉ có chỉ huy hành doanh Điền Trọng Tiến là lờ mờ đoán ra mấy phần tâm tư của Triệu Quang Nghĩa.

Điền Trọng Tiến là đại tướng nắm trọng binh trong cấm quân, lúc trước khi Triệu Quang Nghĩa làm Khai Phong phủ doãn, Điền Trọng Tiến là đối tượng trọng điểm kết giao của hắn, có điều lễ vật mà Triệu Quang Nghĩa tặng cho Điền Trọng Tiến, đều không ngoại lệ bị Điền Trọng Tiến trả về. Điền Trọng Tiến chỉ trung thành với hoàng đế, ai làm hoàng đế thì gã trung thành với người đó, tuyệt không kéo bè kết phái, làm ra tập đoàn lợi ích gì.

Triệu Quang Nghĩa biết rõ con người của gã, do đó sau khi trở thành hoàng đế không hề trách tội hắn lúc trươc đã nhiều lần không nể mặt mũi mình, vẫn trọng dụng gã. Nhưng bất kể là nói như thế nào, hai người trước kia dẫu sao cũng có chút không hài lòng nhau, điều này đã thành một khối tâm bệnh của Điền Trọng Tiến, nếu như có cơ hội hòa hoãn quan hệ với kim thượng, gã đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội.

HIện giờ đã đoán ra vì sao Triệu Quang Nghĩa không vui, Điền Trọng Tiến liền bước lên một bước, chắp tay nói: "Quan gia, Ngô vương thân gặp bất hạnh, chúng thần cũng cảm thương, nhưng quan gia không chỉ là thúc phụ của Ngô vương, mà cũng là chủ chung của thiên hạ, xin quan gia lấy thiên hạ làm trọng, lấy xã tắc làm trọng, lễ viên thuận biến, để tránh làm tổn thương tới long thể."

Triệu Quang Nghĩa ỡm ờ ừ một tiếng, Điều Trọng Tiến lại nói: "Hiện giờ Tấn Dương không công mà tự phá, điều này chứng tỏ Lưu Kế Nguyên đảo hành nghịch thi, không được lòng người. Mà quan gia thảo phạt Hán quốc đó là nghĩa cử thuận với thiên mệnh, cho nên sĩ tốt, bách tính của Hán quốc chịu sự cảm hóa nhân đức của quan gia, vui vẻ hiến thành đầu hàng. Lấy nhân đức mà phục thiên hạ, so với binh uy thì càng hiếm có và đáng quý hơn, quan gia là một đời nhân chủ, mới có được kết quả không cần chiến mà thu thục được người ngày hôm nay, thần vi Đại Tống, chúc mừng bệ hạ."

Triệu Quang Nghĩa nghe đến đây, không khỏi vui mừng, hắn nhìn về phía Điền Trọng Nghĩa với vẻ khen ngợi, gật đầu nói: "Điền khanh nói rất đúng, Hán dân chịu sự cảm hóa của trẫm, chủ động hiến thành, tránh cho sinh linh đồ thán, trẫm cũng rất vui mừng. Hán quốc đã diệt, thiên hạ Trung Nguyên đã nằm cả trong tay Đại Tống ta, tiên đế ở trên trời có linh thiêng, chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy vui mừng. Điền khanh, ngươi mau chóng suất binh vào thành hiệp trợ Phan Mỹ ổn định trật tự, đặc biệt là tên Lưu Kế Nguyên đó, phải tra rõ sinh tử của hắn rồi báo cho trẫm."

"Mạt tướng tuân lệnh."

Điền Trọng Tiến thở phào một hơi, vội vàng lĩnh mệnh mà đi, Triệu Quang Nghĩa trở nên phấn chấn, nhìn thành Tấn Dương lửa cháy ngập trời, nghĩ thầm: "Tấn Dương là cố đô của chín triều, không thiếu vương giả chi khí. Từ thời Đường mạt tới nay, nơi này hào kiệt lớp lớp, thực sự là nơi đại hoạn. Đặc biệt nơi này gần Khiết Đan và Tây Bắc, một khi để kẻ khác đoạt được, trẫm muốn công đánh, không biết phải tổn thất bao nhiêu binh tướng, tòa cổ thành truyền thừa từ thời đại Xuân Thu này là ngàn vạn không thể lưu lại được nữa."

Nghĩ tới đây, Triệu Quang Nghĩa trầm giọng nói: "Chưởng thư ký."

"Có thần."

"Ghi lại cổ thành Tấn Dương vốn là phiên trấn, gian thần tặc tử ỷ vào núi rừng hiểm trở, thành lũy cao thâm mà trái trời cự mệnh, vì thế mà phản ngịch làm liên lụy tới quân dân. Hiện giờ đã bị bình địch, đề nghị phải sửa đổi. Truyền lệnh, tăng đạo thân sĩ thành Tấn Dương đồng loạt dời tới Tây kinh Lạc Dương, bách tính bình thường chuyển tới Du Thứ. À, huyện Du Thứ nhân khẩu tăng lên quá nhiều, đổi huyện thành châu đi. Trẫm bình định Hán quốc, Thần châu, Du châu đều đổi thành Tịnh châu, lệnh cho Tịnh châu án trí di dân, chớ sinh sự đoan."

Chưởng thư ký hạ bút như bay, nhất nhất ghi lại.

Triệu Quang Nghĩa dừng lại một chút, lại nói: "Sau ba ngày, đốt thành Tấn Dương. Tất cả kiến trúc phòng xá, cung đình, chùa chiền trong thành đều hủy hết, đợi mùa mưa đến lại dẫn nước nhấn chìm thành Tấn Dương, triệt để khiến nó thành đống đổ nát."

Hắn lại hít sâu một hơi, trầm giọng nói tiếp: "Ngày mai, bày ngự yến, khao thưởng ba quân, trẫm muốn làm một bài "Bình Tấn phú", đem công tích ngày hôm nay ghi mãi vào sử sách. Các văn võ đại thần ngày mai lên yến, mỗi người làm một bài "Bình Tấn thi", góp sức cùng trẫm làm "Bình Tấn phú"!"

Chúng văn võ thấy hoàng đế phấn chấn trở lại, đều thầm thở phào một hơi, cùng dạ một tiếng.

Triệu Quang Nghĩa lai nhìn về tòa cổ thành nhiều năm sắp bị hủy trong chốc lát ở trước mặt, hả hê mãn nguyện nghĩ: "Triệu Đức Chiêu chết rồi, tâm phúc đại hoạn của trẫm đã trừ. Hán quốc cũng được bình định rồi, Trung Nguyên đã nhất thống. Trẫm nhất định có thể trở thành đế vương vĩ đại hơn hoàng huynh. Trẫm không muốn làm Thái Tông, vĩnh viễn đứng sau cái bóng của hoàng huynh, trẫm phải đánh xuống một phiến thiên địa còn rộng lớn hơn hoàng huynh, sau khi trẫm thiên thu vạn tuế, miếu hiệu của trẫm... cũng phải xưng tổ!"

...

Dương Hạo vừa trở về đại doanh, Lý Nhất Đức lập tức ra đón, hai người thấp giọng nói chuyện một hồi liền bước nhanh vào trong đại trướng, vừa vào đại trước, cho tả hữu lui xuống, Lý Nhất Đức lập tức từ trong ống tay áo rút ra một phong thư, Dương Hạo mở ra hối hả đọc một lượt, Lý Nhất Đức không nén nổi tò mò liền hỏi: "Đại soái, trong thư nói gì vậy, tình hình Ngân châu thế nào rồi?"

Dương Hạo chậm rãi trả lời: "Lý Kế Quân đột phá phòng tuyến trùng trùng, đã công tới dưới thành Ngân châu rồi. Lý Quang Duệ tự mình dẫn đại quân, từ phía sau một đường càn quét, Đảng Hạng thất thị không ngăn nổi hắn, nếu như không có gì bất ngờ, trong vòng mấy ngày hắn cũng sẽ tới Ngân châu thôi."

Lý Nhất Đức sắc mặt có chút trắng bệch, lắp bắp nói: "Đại nhân... vậy phía Hạ châu có tin tức gì chứ?"

Dương Hạo xua tay, lắc đầu nói: "Hoàn toàn chưa có tin tức gì."

Sắc mặt của Lý Nhất Đức càng biến thành trắng hơn, Dương Hạo liếc hắn một cái, bỗng nhiên bật cười, nói: "Ngươi lo lắng cái gì, Ngân châu... không phải là dễ bị đánh hạ như vậy đâu. Mà Hạ châu... hiện giờ mà nói, không có tin tức há chẳng phải là tin tức tốt nhất ư?"

Lý Nhất Đức ngẫm nghĩ kỹ lại, sắc mặt dần dần dễ coi hơn một chút, Dương Hạo đột nhiên lại hỏi: "Dương phu nhân và hài tử của bà ta đã được đón về chưa?"

Lý Nhất Đức vội vàng thưa: "Rồi, đã đưa vào hậu trướng của đại soái rồi, để thị vệ thân cận nhất trông coi, bất kỳ ai cũng không được tiến vào."

Dương Hạo gật đầu nói: "Tốt, ta đi gặp bọn họ."

Lý Nhất Đức vội vàng bảo: "Đại soái, Ngân châu đã bị cháy tới lông mày rồi, chúng ta hiện tại..."

Dương Hạo cười nói rất trầm ổn: "Hà tất phải kinh hoàng làm gì, hiện tại chưa phải là lúc chúng ta xin cáo từ với quan gia, luôn phải làm thật cẩn thận kín kẽ mới bứt ra được. Ngươi không cần phải lo lắng, bản soái sớm đã có kế hoạch. Ngươi hiện giờ đi tập trung những phụ nhân bị bắt về ở sau sảnh đợi mệnh lệnh của bản soái, sĩ tốt nào giám không tuân, lấy quân pháp mà sử. Đám hổn đstn này đánh trận thì cũng dũng cảm đấy, nhưng quân kỷ... thật sự là còn tồi hơn so với tưởng tượng của ta, nên gõ cho bọn chúng tỉnh ra rồi."

Lý Nhất Đức thấy Dương Hạo trấn định tự nhiên, trong lòng cũng thấy an tâm hơn, vội vàng dạ một tiếng rồi thối lui.

Lý Nhất Đức vừa đi, sắc mặt Dương Hạo liền sầm xuống, hắn không ngờ Lý Kế Quân lại tới nhanh như vậy. Ngân châu... Ngân châu lúc này chẳng phải cũng tương tự như Tấn Dương ư? Cách làm của hắn và Dương Kế Nghiệp sao lại giống nhau thế!

Dương Kế Nghiệp bí mật điều một nhánh tinh binh ra khỏi Tấn Dương, lấy tử thành làm mồi, tiến hành một kích trí mạng; Còn hắn, đồng thời cũng điều tinh binh ra khỏi Ngân châu, chỗ khác nhau là binh mã Ngân châu mà hắn điều ra tổng cộng có hai nhánh, một minh một ám, minh thì ở đây, còn ám thì bôn ba trong sa mạc.

Một kích cuối cùng của Dương Kế Nghiệp thất bại trong gang tấc, còn hắn thì sao?

Nghĩ tới Ngân châu, nghĩ tới Đông Nhi, Diễm Diễm, Oa Nhi và Diệu Diệu ở trong thành Ngân châu, nhớ tới đội ngũ bí mất hiện giờ vẫn bặt vô âm tín đó, Dương Hạo làm sao mà không nóng ruột nóng gan, buồn bã lo lắng cho được? Nhưng ở trước mặt bộ hạ, một chủ tướng như hắn tuyệt đối không được hốt hoảng. Hắn hiện tại chỉ hận không được lập tức chắp cánh bay về Ngân châu chủ trì đại cục, nhưng trước khi giải trừ được sự uy hiếp mà tên Triệu Quang Nghĩa khẩu Phật tâm xà này mang tới cho hắn, hắn tạm thời vẫn phải ẩn nhẫn, trong lòng hắn cũng nôn nóng lắm chứ.

Dương Hạo cước bộ trầm trọng đi tới cửa hậu trướng, đứng ở ngoài trướng, hòa hoãn lại tình tự của mình, lại đổi sang bộ dạng ung dung tự nhiên, tràn đầy tự tin rồi mới cất bước vào trong trướng.

Trong trướng, Dương Kế Nghiệp hôn mê bất tỉnh, Dương phu nhân và hai hài tử phục ở trước giường, đang lo lắng trùng trùng nhìn vào sắc mặt trắng bệch của y, lặng lẽ rơi lệ. truyện được lấy tại truyenggg.com

Dương Hạo bước vào trướng, trước tiên là có chút hiếu kỳ nhìn bào tỷ (chị ruột) của Chiết Tử Du, nhân vật truyền kỳ trong truyền thuyết này, rồi mới nói khẽ: "Dương phu nhân chớ có lo lắng, Dương tướng quân chỉ là thể lực cạn kiệt, mất máu quá nhiều mà thôi, bản soái đã bảo lang trung chăm sóc thỏa đáng rồi. Người ở trong quân doanh quá huyên náo, để Dương tướng quân được nghỉ ngơi cho tốt nên mới cho y uống thuốc bổ trợ cho giấc ngủ, do đó mới ngủ say không tỉnh, chứ không phải là vì thương thế quá nặng đâu."

Dương phu nhân nghe thấy tiếng người liền đứng dậy, lau nước mắt, quan sát hắn thật kỹ rồi mới bình tĩnh hỏi: "Ngài là người của Phủ châu, hay là người của Lân châu?"

Dương Hạo khen thầm trong lòng: "Giỏi thật, đổi lại là một nữ tử tầm thường, vào lúc này làm sao mà có được phần tâm tư này, nữ nhân của Chiết gia quả nhiên khá thật."

Hắn mỉm cười, chắp tay nói: "dương phu nhân, bản soái không phải là người của Lân châu, cũng không phải là người của Phủ châu, mà là tới từ Ngân châu."

"Ngân châu?" Dương phu nhân sau một thoáng ngây người liền lộ ra vẻ hoảng hốt, nói khẽ: "Ngân châu... Dương Hạo?"

"Chính là Dương mỗ?"

Dương phu nhân quay đầu lại nhìn trượng phụ dang ngủ say, nói: "Đa tạ ơn viện thủ của Dương nguyên soái. Thiếp thân đã nghe chuyết phu nhắc tới Dương nguyên soái, Dương nguyên soái trước đây đã thả phu quân của ta, hiện giờ lại cứu cả nhà ta, đại ân đại đức này, thiếp thân thật sự là cảm kích bất tận."

Dương Hạo vội vàng xua tay, nói: "Dương phu nhân khách khí rồi, tôn phu Dương tướng quân nghĩa đảm trung tâm, ai ai cũng khâm phục và ngưỡng mộ? Vả lại, bản soái với Lân châu Dương soái, Phủ châu Chiết soái kết nghĩa kim lan, chính là huynh đệ, hơn nữa có giao tình rất thâm với lệnh muội là Tử Du tiểu thư, đã có cơ hội, vô luận là như thế nào cũng phải ra tay cứu giúp."

Hắn xoa xoa tay, nhìn hai hài tử ở bên cạnh Chiết Tử Du và cái bụng lồi lên của bà ta, thầm nghĩ: "Lần trước gặp Dương Kế Nghiệp bên cạnh có hai nhi tử, hiện tại lại có hai đứa nữa, đứa nhỏ ở trong bụng bà ta chắc là Dương ngũ lang rồi?"

Trương Dương vừa nghĩ vừa nói: "Hai vị công tử này chắc là tam công tử, tứ công tử của quý phủ phải không? Đêm qua Dương tướng quân suất binh tập doanh, một đường chém giết thế nào lại xông nhầm vào trong doanh của bản soái, may được bản soái cứu. Chỉ là... lúc ta ở Ngân châu, từng gặp qua hai vị công tử Duyên Lang, Duyên Phổ... không biết hiện giờ đang ở đâu?"

Hắn vừa nói tới đây, Dương phu nhân không nhịn được liền rơi lệ, thút thít nói: "Duyên Lang, Duyên Phổ, Duyên Huấn ba hài nhi đều theo cạnh phụ thân, hiện giờ... hiện giờ chỉ sợ..."

Dương phu nhân ở trong thành nghe nói Hán quân tập kích Tống doanh thất bại, thi hài của Hán quân chất ngổn ngang, lấp đầy sông hộ thành thì biết rằng trượng phu và ba hài tử của mình e rằng cũng lành ít dữ nhiều, hiện giờ trượng phu không ngờ lại sống sót một cách thần kỳ, đã là may mắn bất ngờ, bà ta sao dám nghĩ ba nhi tử cũng còn sống, vừa nghĩ tới ba nhi tử còn chưa tới hai mươi đã mất sớm, bà ta tuy cực kỳ kiên cường nhưng vẫn không nén nỗi đau xót mà rơi lệ.

Dương Hạo cũng không ngờ còn có một vị tam công tử, nói vậy vị Dương phu nhân này đang hoài thai lục lang rồi. Mắt thấy Dương phu nhân buồn bã rơi lệ, Dương Hạo chỉ thầm hối hận vì thất ngôn, không biết nên khuyên giải như thế nào thì bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói hư nhược: "Tử Duyệt, chinh chiến vì nước, bảo vệ biên cương, da ngựa bọc thây, đó là bản sắc của nam nhi, nàng khóc cái gì!"

"Phu quân!"

Dương phu nhân vui mừng quay người lại, nhào tới trước giường: "Chàng tỉnh rồi."

Hai hài tử cũng vui mừng lao tới cạnh giường, gọi: "Cha."

Dương Kế Nghiệp vui mừng nhìn phu nhân và hai đứa con trai, hơi gật đầu, nói: "Tốt, tốt, ta chỉ nghĩ gia đình ta đều đã hi sinh vì nước rồi, không ngờ các ngươi vẫn còn sống."

Y ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạo, do dự một lúc lâu rồi mới thấp giọng hỏi: "Tấn Dương đã bị công phá rồi ư?"

Dương Hạo lắc đầu rồi lại gật đầu, nói: "Thành Tấn Dương quả thật đã bị thất thủ, có điều... lại không phải là bị quân Tống công phá. Sau khi biết được tướng quân chiến tử, kế tập doanh thất bại, Lưu Kế Nguyên lại sai sứ xuất thành xin hàng, nhưng sứ tiết của hắn vào lúc quan trọng này lại vẫn muốn dương oai dương uy, ức hiếp bách tính, khiến cho binh sĩ bất ngờ làm phản, thế là... thành Tấn Dương không công mà tự phá."

Dương Kế Nghiệp không ngờ lại có dạng kết cục như vậy, hắn trợn tròn mắt, ngây ra một lúc lâu, đột nhiên cười thảm, Dương phu nhân lo lắng bảo: "Phu quân, chàng đã tận lực rồi..."

Dương Kế Nghiệp nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở ra, trầm giọng hỏi: "Chủ của ta... hiện giờ sao rồi?"

Dương Hạo vô thức quay đầu nhìn ra sau, nói: "Lúc ta vào thành cứu tôn phu nhân ra, thấy trong thành chỗ nào cũng là bạo dân loạn binh, nhao nhao công đánh về phía hoàng thành, trong hoàng cung lửa cháy ngút trời, e rằng..."

Ánh mắt vô thần của Dương Kế Nghiệp chậm rãi dời lên nóc trướng, hai hàng lễ thuận theo khóe mắt của y chảy xuống má, đau đớn đến xé lòng, tim của y hiện tại đã chết rồi. Dương Hạo khuyên bảo: "Dương tướng quân, đối với Hán quốc, tướng quân đã nhân chí nghĩa tận rồi, đại thế như vậy, không phải là sức người có thể vãn hồi, tướng quân hà tất phải tự trách."

Dương Kế Nghiệp ngây ra một lúc lâu, ánh mắt khẽ động, chuyển về phía phu nhân của mình sau đó lại nhìn sang hai nhi tử mặt còn non nớt, xoa xoa đầu chúng, trong mắt lộ ra vẻ từ ái, một lúc sau, y lại nhìn Dương Hạo, hỏi khẽ: "Dương nguyên soái cứu phu thê ấu tử chúng ta, là muốn gì?"

Dương Hạo nhìn chằm chằm vào hắn, trịnh trọng nói: "Một thân nghệ nghiệp của, một bầu trung tâm của Dương tướng quân, Dương Hạo ngưỡng mộ và khâm phục đã lâu. Lúc trước ở Ngân châu, Dương Hạo đã biểu lộ một phen thành ý của mình với Dương tương quân rồi, nếu có được sự tương trợ của tướng quân, đó là nỗi vui mừng rất lớn của bản soái, xin tướng quân nể tấm lòng thành của bản soái mà quy phụ Ngân châu."

Dương Kế Nghiệp ánh mắt thoáng động, hỏi gắt theo: "Dương nguyên soái tự ý dung nạp một tội thần của Hán quốc như ta, không sợ Tống thiên tử biết ư?"

Dương Hạo lập tức nói: "Nếu có được sự giúp đỡ của tướng quân, bản soái sợ gì lôi đình chi nộ của Tống thiên tử?"

Những lời nói này ý tứ đã rõ ràng rồi, kỳ quang trong mắt Dương Kế Nghiệp càng thịnh hơn, thế nhưng Dương Hạo lại chêm thêm một: "Có điều... bản soái hiện giờ đang ơ dưới mái hiến nhà người ta, Dương tướng quân vẫn phải chịu ủy khuất một đoạn thời gian, đợi khi thời cơ chín muồi, Dương tướng quân mới có thể ngang nhiên lộ mặt!"

Dương Kế Nghiệp nghe thấy vậy không khỏi bật cười, y lại nhìn chằm chằm vào Dương Hạo một hồi lâu, thấy bộ dạng thành khẩn, ánh mắt tha thiết của hắn, đột nhiên nói: "Đứa con thứ ba là Duyên Huấn của thuộc hạ còn chưa chết, hiện giờ... phiền chúa công thay thuộc hạ tới Sát Hùng lĩnh một chuyến, tìm nó trở về."

Dương Hạo đầu tiên là ngây ngốc, kế đó vui mừng như điên, vội vàng nhận lời: "Được được, tướng quân nghỉ ngơi cho tốt đi, bản soái đi đón công tử về!"

Rẽ mây thấy trắng sáng, Dương Hạo cuối cùng cũng nhận được lời đầu hàng uyển chuyển của Dương Kế Nghiệp rồi, hắn nhận lấy tín vật của Dương Kế Nghiệp, nghe y nói rõ tình hình trên Sát Hùng lĩnh, lập tức hưng phấn bừng bừng cáo từ đi ra, gọi Mục Vũ tới dặn dò một phen, Mục Vũ lập tức dẫn mấy người tới Sát Hùng lĩnh. Dương Hạo lại dẫn những phụ nhân bắt được tới hành doanh của hoàng đế.

Phan Mỹ lúc này vẫn ở trong thành, Dương Hạo giao xong bách tính, chủ động nói rõ tình huống, Triệu Quang Nghĩa cũng không tiện trách phạt, vẫn giả vờ giả vịt khen ngợi một phen, trong lòng thì lại có chút vui mừng vì quân kỷ của sở bộ Dương Hạo không ngờ lại bại hoại như vậy. Dương Hạo giao phó rõ ràng xong liền xin cáo từ, Triệu Quang Nghĩa không khỏi kinh ngạc nói: "Dương khanh, Tấn Dương đã phá, không còn quân vụ khẩn cấp gì nữa, Dương khanh hà tất phải vội vã về như vậy?"

Dương Hạo ngượng ngùng nói: "Không giấu gì quan gia, thần nghe quan gia ngày mai mở tiệc mừng công, lệnh cho văn võ làm "Bình Tấn thi", thần học thức thô thiển, lo lắng lộ ra chỗ xấu trước mặt bá quan, muốn quay về sớm một chút."

Triệu Quang Nghĩa nhớ tới bài "Xuất sư biểu" mà hắn ngày trước viết ra, không khỏi có chút buồn cười, vội vàng căng da mặt gật đầu nói: "Đã vậy thì ngươi về doanh đi, một khắc giờ mùi ngày mai đến dự tiệc đúng giờ là được."

"Tạ bệ hạ!" Dương Hạo cúi người thối lui, cho tới cửa trướng mới quay người lại rời đi, nhìn bóng lưng của hắn, Triệu Quang Nghĩa không khỏi nghĩ một cách đầy ác ý: "Lý Quang Duệ hiện giờ đã công tới dưới thành Ngân châu rồi, đợi khi hắn biết tin, không biết sẽ có bộ dạng như thế nào nhỉ."

Quyển 12: Tây Bắc vọng, xạ thiên lang.
Bình Luận (0)
Comment