Sau khi tiễn Chiết Ngự Huân đi, Dương Hạo trờ về phủ. đi tới hoa đình rồi ngồi xuống, mặt mày trầm tư. nói: "Gọi nhị nương đến đây."
Mấy nha hoàn trong đình vừa thấy sắc mặt lão gia liền vội vàng đi gọi người. Diễm Diễm nắm trong tay Phi Vũ nên sớm đã biết được tiến triển của sự việc, mắt thấy ngay cả người của Chiết gia cũng tìm không ra tung tích của Chiết Tử Du. biết chắc lần này đã làm lớn chuyện, mấy ngày nay quả thật cũng có chút không yên.
Lúc đầu nàng ta bị Chiết Từ Du ức hiếp đến quá thể. Nếu như tính tình của nàng ta cao ngạo giống như Chiết Tử Du thì sớm đã tức phun máu rồi. Bây giờ tuy mọi việc đã qua. nhưng nghĩ tới thù cũ khó tránh có chút khúc mắc. Nàng rõ ràng biết Chiết Tử Du nhất định sẽ gả vào Dương gia làm tỷ muội với mình, hôm đó cố ý trêu chọc nàng ta. chọc tức nàng ta, vừa có ý ra uy với nàng ta vừa có chút khoe khoang sự yêu thương của Dương Hạo đối với mình, nhưng nói cho cùng chẳng qua chỉ là muốn hãnh diện một phen với tình địch cũ thôi.
Lại nghĩ rằng với tính cách tùy tiện như nàng ta thì chịu chút ấm ức cũng là đủ rồi, nàng lấy lòng mình đo lòng người, cho rằng kích động Chiết Tử Du một chút cũng không có gì là lớn. Không ngờ Chiết Tử Du lại không giống mình, hơn nữa không biết tại sao mà tuổi tác lớn thêm một chút thì tính tình lại càng gay gắt hơn. Lần này ra đi ngay cả Chiết gia cũng tìm không ra nàng ta.
Đường Diễm Diễm sợ hãi bước vào hoa đình, đám nha hoàn sớm biết tình hình mà lui ra ngoài. Dương Hạo mặt trầm yên như nước, nói: "Chiết cô nương đến giờ vẫn không rõ tung tích."
Đường Diễm Diễm ngập ngừng nói: "Thiếp...thiếp đã biết rồi."
Dương Hạo nói: "Chủng Phóng sắp mang theo một nhóm tàn quân cuối cùng tới Hạ châu, tám vạn đại quân không thể tiêu hao lương thực ở đây. Đợi khi hắn đến ta sẽ thống soái quân tây chinh. Việc tìm kiếm Chiết cô nương ta giao lại cho nàng."
Đường Diễm Diễm lén nhìn sắc mặt hắn. hiểu được lần này thật sự đã chọc giận hắn. không dám làm nũng, chỉ cúi đầu đồng ý.
Dương Hạo trầm mặt xuống, đứng đậy đi ra ngoài. Đường Diễm Diễm đột nhiên hoảng sợ. vội nói:"Quan nhân."
Dương Hạo đứng lại. nhưng không quay đầu. Đường Diềm Diễm vê vê góc áo. thấp giọng nói: "Thiếp, thiếp vốn cũng không ngờ lại làm mọi chuyện lớn đến mức này. thiếp chỉ muốn chọc một chút thôi quan nhân. Diễm Diễm biết sai rồi."
"Sao cơ?" Dương Hạo chậm rãi quay người lại: "Sai ở chỗ nào cơ?"
"Thiếp..."
Dương Hạo thở dài. mệt mỏi nói: "Diễm Diễm. Nàng đã vì ta mà bỏ ra bao nhiêu thứ. lòng ta sao có thể không biết? Nhưng đối với Từ Du. những thứ ta nợ nàng ấy vẫn còn ít sao? Nàng cũng biết tính nàng ấy cao ngạo, không chịu nỗi một chút nhục nhã. nàng làm như vậy...haiz. ta cả ngày bận rộn công sự đã rất mệt rồi. về đến nhà chỉ hi vọng có thể thoải mái một chút, các nàng đều là nhừng nữ tử cực kì thông minh, ta thật sự không muốn nói quá nhiều."
Đường Diễm Diễm nhìn theo lưng hắn, nhớ tới vẻ mặt mấy ngày trước của hắn và những lời hàm chứa đầy cảnh cáo của hắn vừa rồi, không nhịn được mà rơi lệ.
Nàng càng nghĩ càng đau lòng, gục mặt xuống án mà khóc, đột nhiên bờ vai có người vỗ vỗ, vội vàng quẹt nước mắt mà ngẩng đầu dậy. lại là Đông Nhi sắp lâm bồn. Diễm Diễm vội đỡ nàng ta ngồi xuống, nghẹn giọng nói: "Tỷ tỷ sao lại tới đây?"
Đông Nhi ngồi xuống bên cạnh Diễm Diễm, cười dịu hiền nói: "vẫn không phải bởi vì tiểu muội vô tâm này hay sao. Nói ra thì Chiết cô nương và quan nhân quen biết nhau sớm nhất, giữa hai người lại có nhiều khó khăn nhất. Nhiều năm vậy rồi, Chiết cô nương đã bỏ ra rất nhiều tâm sức vì quan nhân, đến bây giờ vẫn chưa thể gả. tình ý trong lòng muội còn không rõ sao? Cô nương ấy sớm muộn cũng nhất định sẽ gả vào cửa Dương gia ta, giữa các tỷ muội hòa hảo với nhau không tốt sao. ra uy với ác khẩu thì có gì là quan trọng chứ?"
"Diễm Diễm, cố hết sức tìm cô ấy về đi. Cho dù phải chính miệng xin lỗi cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Muội thật sự muốn tranh thì hãy tranh xem ai quan trọng nhất trong lòng quan nhân. Làm thế nào để quan nhân xem trọng muội, lẽ nào chỉ dựa vào sự ngầm tranh đấu giữa các tỷ muội sao? Quan nhân là một người tinh minh, chỉ là cố ý đem tâm sự đặt vào công sự mà thôi. Còn việc trong nhà chỉ là cố ý coi như không biết thôi. Nếu chúng ta thật sự có tính toán gì thì giấu không qua chàng đâu. Cứ nói lần này đi. Tuy nói Chiết cô nương cả người võ nghệ, lại là người cơ cảnh, nhưng mảnh đất tây bắc này không so sánh được với Trung Nguyên, vạn nhất nàng ấy xảy ra chuyện gì thì e rằng sẽ trở thành căn bệnh cả đời trong lòng quan nhân."
Đường Diễm Diễm hối hận không thôi, lẩm bẩm nói: "Muội...muội biết rồi. Muội nhất định sẽ đem hết sức tìm nàng ấy trở về. Tỷ tỷ, vẫn là tỷ tỷ đối với muội tốt nhất."
Đông Nhi nói: "Có các muội phụ giúp quan nhân, ta bây giờ chỉ ở hậu trái yên tâm dưỡng thai, nào có biết được những chuyện này, đây là Oa Nhi đi nói cho ta biết, sợ muội nghĩ không thông, cũng sợ quan nhân thật sự làm muội tức giận. Diễm Diễm, tỷ muội chúng ta sống với nhau, thỉnh thoảng ghen tuông một chút, lấy lòng quan nhân, đó là niềm vui của cả nhà. không phải trở ngại gì. nhưng nếu không biết nặng nhẹ, để quan nhân nhìn thấy cổ ý đấu đá lẫn nhau, chán không muốn về nhà. như thế chắc muội hiểu rồi chứ?"
Đường Diễm Diễm đột nhiên cả kinh, nàng đương nhiên hiểu. Nàng sinh ra ở Đường gia ở địch quốc phú quý, thúc bá, huynh đệ trong nhà đều thê thiếp thành đàn, nàng đối với tình hình này sớm đã quen rồi. Gia đình như vậy. nam nhân nào cần phái lo lắng không có nữ tử yêu kiều động lòng người. Cho nên càng là nữ nhân được sủng ái mà kiêu ngạo thì càng dễ bị thất sủng.
Ngay từ đầu. Chiết Tử Du chỉ là tức giận mà đi, quan nhân có thái độ như thế nào. Khi không tìm được nàng ấy, quan nhân lại có thái độ như thế nào. Nếu thật sự lần này mà nàng ta xảy ra chuyện gì không hay thì... Đường Diễm Diễm càng nghĩ càng sợ."
Đông Nhi ôn nhu nói: "Nếu thật sự muốn nghĩ cho quan nhân, muốn làm cho quan nhân vui, thì hãy thu bớt lại sự kiêu ngạo của muội. Chiết cô nương nếu như đủ thông minh nàng ta sớm muộn cũng sẽ biết điểm này, nhưng nàng ấy hiểu muộn một chút cũng không sao, với tính cách hấp tấp của muội, nếu như không biết thu lại thì hối hận cũng không kịp đâu."
Đường Diễm Diễm buồn bã nói: "Khó trách quan nhân đối với tỷ tỷ vừa kính vừa yêu, Diễm Diễm quả thực không bằng tỷ. Muội bây giờ sẽ phái người đi tìm cô nương ấy!"
Chủng Phóng đang mang nhóm tân binh cuối cùng ở Lô châu đến Hạ châu, Chủng Phóng vừa tới thì có nghĩa là sự khởi đầu của tây chinh, Dương Hạo tất không thể phân tâm mà tìm Tử Du. việc này lại không thể công khai làm lớn. vì thế chỉ có thể giao cho Phi Vũ.
Việc đã giao cho Diễm Diễm. Dương Hạo lại không yên tâm. Sợ nàng không cam lòng, bằng mặt không bằng lòng. Vì vậy lại mệnh cho cẩu nhi ngầm đổc sát. Nếu như Diễm Diễm vẫn dùng tình cảm để làm việc, không biết nặng nhẹ thì hắn sẽ bãi bỏ tất cả chức vụ của nàng, để cho nàng yên tâm làm một Dương phu nhân.
Dương Hạo cũng biết mình đối với mấy phòng thê thiếp có chút dung túng, nhưng giữa phu thê luôn không thể nghiêm luật như giữa cấp trên cấp dưới. Giữa phu thê. giữa các thê thiếp phải luôn có một chút xoa bóp. không thể cứ có chuyện là lại đùng đùng như sấm. Gia đình như vậy chỉ có sợ. nào có thể có yêu. Cho nên chỉ cần không phải là chuyện quá khuôn khổ thì hắn đều sẽ mắt nhắm mắt mở, không để ý tới. Tình cảm giữa mấy phòng thê thiếp luôn không tồi, thêm nữa người nào cũng thông minh trí tuệ, biết tiến thoái, giữa mọi người đều luôn yên bình vô sự. còn lần này hắn thật sự có chút tức giận.
Cẩu nhi và Diễm Diễm. Trúc Vận là nòng cốt trong tổ chức Phi Vũ. là tam đại cự đầu của tổ chức tình báo. Dương Hạo với bất kì chức ti quan trọng nào đều không phân thân sơ, tất cả đều bố trí hai đến ba chức vụ quan trọng, duy trì sự cân bằng, chế định giám sát với nhau, đề phòng vì người mà hỏng việc, hoặc có người một tay che trời. Text được lấy tại TruyenGGG.Com
Trúc Vận thân thủ mật điệp, đây là tư chất của nàng ta. ở trong Phi Vũ độc lập một phía, phương diện nhân sự của Phi Vũ quả thật nẳm hết trong tay Trúc Vận. Đường Diễm Diễm với thân phận phu nhân cũng không có cách nào áp chế được nàng ta. Đường Diễm Diễm nắm trong tay sự điều phát tiền bạc. tài vật của Phi Vũ. và thu thập tổng hợp cuối cùng của các tên tình báo rồi thượng báo. Còn địa vị của Câu Nhi càng đặc biệt hơn, nó chỉ phụ trách một mình Dương Hạo. phụ trách công tác an toàn liên quan đến đến Dương Hạo và tất cả sự điều động nhân sự, tài vật trong phạm vi này. ti chức của nó không chịu sự áp chế quyền chức của Trúc Vận và Diễm Diễm.
Còn về việc truyền đạt mệnh lệnh thì lại do một tổ chức giống như sở mật thư phụ trách, sứ mệnh duy nhất của họ chính là tiếp nhận mệnh lệnh, truỳên đạt mệnh lệnh, báo cáo và chờ kiểm tra. Các cấp của Phi Vũ bao gồm mệnh lệnh của Dương Hạo. toàn bộ đều thông qua bộ phận này. mỗi một mệnh lệnh được truyền đạt xuống thì các quan viên trên một cấp đều có thể đọc. để trên một trình độ nhất định đảm bảo độ rõ ràng của nội bộ.
Dương Hạo biết tổ chức đặc công có rất nhiều tác dụng trọng đại. nhưng cũng biết một khi nó rơi vào một cơ cấu đặc quyền của một người nào đó thì có thể làm long trời lở đất. thậm chí đem cái kẻ thống trị cao nhất như hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay. Cho nên nếu đã phát huy được tác dụng của nó thì phải hết sức tránh trong quá trình phát triển nó trở thành một công cụ riêng của một người nào đó.
Hắn không hề nghi ngờ Đường Diễm Diễm lòng mang ác ý đối với mình, hay có dã tâm và quyền lực gì. Nhưng hắn đổi với tất crà sự sắp đặt cơ cấu từ khi bắt đầu đã thiết lập một chế độ tương ứng và trong quá trình thao tác thực tế đã không ngừng sửa chữa, bổ sung, làm cho nó càng thêm hoàn mĩ và nghiêm mật.
Chế độ ỷ lại CÓ thể không phải là hoàn mĩ nhất, nhưng cho dù con người có đến được trình độ văn minh thời đại hắn thì chế độ ỷ lại vẫn là biện pháp còn ổn thỏa hơn nhiều so với việc ỷ lại vào phẩm chất đạo đức công chính, vô tư và trí tuệ. trình độ của lãnh đạo.
Đương nhiên, sau nhiều năm, mỗi một người kế nhiệm của hắn hoàn toàn có thể lật đổ chế độ của người mở ra như hắn, nhưng điều này lại không nằm trong sự suy nghĩ của hắn. Vì hắn hiểu được tương lai, cho nên luôn cố gắng thay đổi tương lai. nhưng bâv giờ hắn đã dần dần hiểu, hắn cho dù có sức mạnh lớn hơn nữa cũng chỉ có thể sống tốt với hiện tại. sáng tạo ra hiện tại. còn tương lại thì năm trong tay của người tương lai. không phải nằm trong sự khống chế của hắn.
Một người ngay cả vận mệnh của con trai mình cũng không có cách nào sắp đặt thì sao có thể vì người mấy trăm năm sau. mấy nghìn năm sau sắp xếp một con đường đi, để cho họ nhất mực tuân thủ. phục tùng? Việc này ngu xuẩn giống như việc các đế vương luôn muốn tu tiên học đạo; trường sinh bất tử. Nghĩ thông được điểm này. Dương Hạo đã trở nên thông suốt hơn nhiều.
Kết quả đốc sát của cẩu Nhi đã được đưa đến, Diễm Diễm quả thật tận hết sức lực cho nguời đi tìm tung tích của Chiết Tử Du và không hề có chuyện bằng mặt không bằng lòng, rất ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của hắn. Dương Hạo lúc này mới yên tâm. tạm thời gạt chuyện nhà để bắt đầu chuyên tâm với kế hoạch tây tiến.
Hắn điều Chủng Phóng tới Hạ châu là muốn trong thời gian thân chinh tây vực thì Hạ châu sẽ do Đinh Thừa Tông và Chủng Phóng tọa trấn. Hai năm nay, biểu hiện của Chủng Phóng về phương diện văn trị, võ công đã giành được sự tôn kính và tin phục của quan lại các cấp trong tiết độ phủ, nhận được trọng nhiệm như thế của hắn. Còn Đinh Thừa Tông là đại ca của Dương Hạo, lòng trung đối với hắn không một người nào có thể nghi ngờ. cho nên Đinh Thừa Tông được nhậm mệnh làm tiết độ sứ, Chủng Phóng nhậm mệnh làm tiết độ phó sứ. chủ trì sự vụ thường nhật.
Bên ngoài Trường Thành cổ, tuyến đông Hà Tây, lấy hai châu Lân Phủ dựa lung vào Hoành Sơn làm phòng tuyến thứ nhất, hai châu Ngân, Lô dựa và Hoành Sơn làm phòng tuyến thứ hai, quan ải Trương Thành cô làm phòng tuyến thứ ba. Mỗi một phòng tuyến lại do Dương Kế Nghiệp và Chiết Ngự Huân Phủ châu cùng phòng ngự. Đường phòng tuyến thứ hai do Dương Kế Nghiệp và Lý Nhất Đức nắm giữ.
Phía nam, là phòng tuyến để tạm thời kìm hãm sự xâm chiếm của người Thổ Phồn và do sự đối địch với Tống quân Tần châu mà đã chuyển thành Thượng Ba Thiên Bộ Thổ Phồn. Đại Thạch tộc, Tiêu Thạch tộc, An Gia tộc, Duyên Gia tộc chư bộ. rồi giao cho tứ đệ Xích Bang Tùng của hắn và dưới sự phụ trợ của hắn mà dần dần làm lớn mạnh Thổ Phồn lục cốc phiên bộ La Đan tộc trường.
Xích Bang Tùng lợi dụng thân phân vương tử của hắn mà phân hóa chư bộ Ngõa Giải, hết sức tranh lấy sự ủng hộ của bọn họ đối với Dương Hạo. còn La Đan lại sắm vai cây đại bổng, trên vũ lực hết sức kiềm chế sự phát triển của bọn họ. Hai người này một người hát mặt đỏ, một người hát mặt đen (diễn chính trực với trượng nghĩa). Lực sát thương đối với những bộ lạc Thồ Phồn tản mát lớn nhỏ thì mấy vị thủ lĩnh Thổ Phồn tuy được sự phụ trợ của Tống quốc mà càng ngày càng lớn mạnh, nhưng về mặt huyết thống thì lại không tôn quý bằng Xích Bang Tùng và La Đan. ở giữa những bộ lạc Thổ Phồn vẫn giữ chế độ nô lệ cũng đủ làm cho Xích Bang Tùng và La Đan dân triệt tiêu đi một phần ưu thế thế lực của họ.
Sau khi hoàn thành sự sắp xếp đối với Hạ châu và bố trí tuyến đông, tuyến nam, Dương Hạo liền dốc hết sức bắt đầu kế hoạch tây tiến. Điều động binh viên, dự trữ lương thảo, vũ khí quân giới, vận chuyển hậu cần, tình báo dò thám...dốc hết sức để chuẩn bị con đường tây tiến. Sau thời gian nghỉ dưỡng hai năm, Dương Hạo đã bắt đầu một chiến dịch với quy mô lớn nhất, bình phạt thẳng tới Tây Vực.
Bạch Hổ tiết độ.
Chỉ có sáu người: Dương Hạo. Chủng Phóng, Trương Phổ. Đinh Thừa Tông, Tiêu Nghiễm. Từ Tỏa. quan viên cấp cao nhất của quân chính lưỡng giới.
Sau một phen bàn bạc, Dương Hạo tổng kết, nói: "Lần này viễn chinh, đối với việc củng cố. làm lớn mạnh chính quyền của ta có ý nghĩa thâm sâu. về mặt tướng lĩnh, bổn soái sẽ lấy Trương Phổ làm phó soái, Mộc Ân, Mộc Khôi. Nghải Nghĩa Hải, Lý Hoa Đình, Hà Tất Ninh làm tướng. Thác Bạt Hạo Phong, Lý Kế Đàm. Trương Sùng Nguy theo Chủng đại nhân ở lại thủ hộ Hạ châu. Chư vị còn có kiến nghị gì không?"
Từ Tỏa chắp tay nói: "Thái úy, quân ta thu phục cố thổ Hoa Hạ. binh uy tới thẳng bên ngoài Ngọc Môn quan. Đây là cuộc chiến đường đường chính chính, hành động chói lòa thiên thu. Trước khi xuất binh nên có một bài hịch, công cáo toàn thiên hạ."
Lời này vừa nói ra thì Tiêu Nghiễm, Chủng Phóng, Đinh Thừa Tông cũng nhất tề lên tiếng hưởng ứng. Dương Hạo như ngộ ra được điều gì đó. nói: "Có lí, với học vấn của các vị đại nhân, muốn viết một bài hịch âm vang có lực. chính nghĩa từ nghiêm không phải là chuyện khó, chỉ là tư tưởng chính của bài hịch này phải định ra trước đã, chư vị đại nhân nghĩ thế nào?"
Tiêu Nghiễm chắp tay nói: "Thái úy, cố thổ Tây Vực có mấv trăm vạn người Hán chúng ta, lần này thái úy xuất chinh, muốn thu hồi lại cố thổ Hoa Hạ ta. cứu lấy bách tính Hán gia đang bị giam cầm, phải làm rõ điểm này. Tây Vực tạp hồ. con người dã man, không chịu sự giáo hóa, thừa lúc Trung Quốc ta không có người mà xâm chiếm, cướp đất người Hán, áp bá dân Hán.
Nay thật may mắn thiên đạo đã trở lại, thái úy thống ngự Tây Bắc. Trăm nghiệp phục hưng, lòng người vui mừng, vang rộng thiên uy. khuếch trương Hoa Hạ. phục hồi cố thổ ta. cứu lấy dân Hán. Đây là thuận lòng trời."
Tử Tóa chấn động tinh thần, xoa tay thở dài nói: "Tiêu đại nhân quả thật là đầy khí phách, Từ mỗ vẫn còn đang cắn từng chữ vậy mà đại nhân đã xuất khẩu thành chương rồi. Khí khái nuốt trời đất như vậy quả thật là hùng hồn, cứ như vậy mấy trăm vạn người Hán ở Tây Vực tất sẽ quy phục thôi. Thái úy thấy thế nào?"
Dương Hạo thiếu chút nữa thì buột mồm nói ra hai chữ "vớ vẩn", chỉ là Từ Tóa. Tiêu Nghiễm đều là văn nhân, không thể so với đám võ tướng được, tùy ý mở mồm nói đùa cũng không sao. Hắn liền lắc đầu nói: "Không ổn. vậy thì các tướng như Mộc Ân, Mộc Khôi và rất nhiều tướng sĩ Khiết Đan, Thổ Cốc, Thồ Phồn. Hồi Hạt, thậm chí là người Khương trong quân ta thì sao?"
Dương Hạo mỉm cười nói: "Nước Khiết Đan có hơn năm mươi dân tộc. để tôn trọng tập tục của các tộc, làm cho trên dưới quy phục, với tính kiêu ngạo dã man của tộc người Khiết Đan mà còn biết dựa vào các tộc khác để xây nên nam viện, bắc viện, bổ trí thỏa đáng dân Hán, nên sáu mươi năm nay người Hán vẫn sống ở mười sáu châu, thân thiết với người Khiết Đan hơn hay là vẫn hướng về Trung Nguyên, các vị chắc cũng biết chứ?"
Hắn thay đổi tư thế ngồi, lại nói: "Hơn nữa, Tống quốc cũng là một nước đa dân tộc, bao gồm cả Hán, Miêu. Dao. ức. Láo. Chuang, Lê. Hấp. trong cấm quân còn có quân chủng đặc biệt hệ trực thuộc Thô Cốc, hệ Khiết Đan, Nhật Bản, cũng là đối xử bình đẳng với nhau. Muốn làm cho bọn họ đều quy tâm thì chẳng khác mò kim dưới đáy bể. Tây Vực không chỉ có mấy trăm vạn người Hán mà còn có mấy trăm vạn người của các tộc khác, bài hịch này đưa ra thì cho dù có lòng kéo họ quy thuận chúng ta cũng thành ra đẩy họ lên chiến trận của kẻ thù. các vị thấy sao?"
Trương Phổ nói: "Đại soái nói đúng, năm đó Trương Nghĩa giơ nghĩa kỳ, khí nuốt ngàn dặm, trong thoắt cái đã chiếm cứ được mười một châu Tây Vực. trở thành đệ nhất bá chủ Tây Vực, trên cả Thổ Phôn và Hồi Hạt. nhưng sau đó thế lực lại dần thu nhỏ. bây giờ hậu nhân của hắn chỉ còn lại lưỡng địa Qua Sa, khổ sở tranh đấu. Nguyên nhân chính là vì coi khinh, đè nén các tộc khác, chiến sự tranh giành giữa bọn họ liên miên không dứt. Người Hán Tây Vực chịu khổ, từ ủng hộ đã dần dần tiến tới vứt bỏ.
Tiêu Nghiễm và Từ Tòa vốn là cựu thần tâm phúc của Đường quốc, sống ở Trung Nguyên, nhận biết về phương diện này không sâu. vừa nãy nói ra những lời đó. rồi lúc này lại nghe những lời của Dương Hạo và Trương Phô. không khỏi tự cảm thấy lỗ mãng, liên gật đầu nói phải.
Dương Hạo nói: "Bài hịch nàv. thứ nhất văn phong cần ít dùng những từ ngữ hoa lệ và phiến diện, nếu không e rằng ngoài một số ít khổng nho có học vấn phong phú có lòng quy thuận bổn soái ra thì những người xem hiểu sẽ chẳng có mấy người, cũng sẽ mất đi ý nghĩa của nó. tất cần phải đơn giản, ngắn dọn, để cho đại đa số người có thể nghe hiểu. Thứ hai, về kĩ văn lập ý thì cần phải cường điệu tác dụng của hành lang nối Hà Tây với Tây Vực. cần phải biết năm đó lấy hành lang Hà Tây làm thương đạo. giao lưu hàng hóa. Phủ của Hà Tây giải khắp thiên hạ, có ai mà không chịu ân trạch của nó. còn bây giờ thì sao?
Cần phải để cho tất cả mọi người biết rằng, thế lực răng nanh các phương bây giờ đang lần lượt thay đổi. chinh chiến lẫn nhau không nghỉ, dẫn đến trăm mấy mươi năm nay Tây Vực họa chiến liên miên, dân chúng các tộc chịu nhiêu khổ sở. Người dân bất luận là giàu hay nghèo đều gặp phải chiến loạn, bị người ta cướp bóc tàn nhẫn, một cọng cỏ cũng không để lại. Thương đạo Tây Vực bị cắt đứt. dẫn đến nhân chúng không còn kế mưu sinh, thành trì tây hành càng trở nên tiêu điều. Còn bổn soái chính là muốn mở lại con đường buôn bán Tâv Vực. làm cho dưới sự bảo hộ của quân ta. chấn hưng lại Hà Tây. để cho chư tộc Tây Vực và bách tính tứ phương sẽ nhận được ân huệ từ đó. Nông mục công thương, tất cả sẽ được cơm no áo ấm. Cứ nói như vậy tất sẽ thấy được lợi từ nó."
Hắn ngừng lại một chút, lại nói: "Ý mà Tiêu đại nhân nói, ta hiểu. Việc này cũng cần phải nhắn tới, nhưng lại không thể kích động thêm mâu thuẫn. Trung Quốc mấy nghin năm lễ nghĩa luân lí làm người, thi thư điển chương, không thể không truyền lại, không được để mai một. Bổn soái xuất binh đây là bảo vệ đạo, bảo vệ nho. Sĩ lâm Tây Vực cũng sẽ ủng hộ. Còn nữa, Tây Vực chiến loạn không thôi. Không những dân chúng chịu khổ mà chính Phật môn tự viện cũng có rất nhiều nơi bị bá đạo hào cường cướp bóc, thiêu hủy. làm cho tăng lữ lưu lạc tứ phương, bổn soái lần này đi đương nhiên cũng cần phải làm cho bọn họ không lo lắng nữa."