Chuyển vận sứ phủ của Nhâm Khanh Thư tạm thời làm soái đường. Chiết Tử Du lẳng lặng ngồi ở trên, nhìn quan võ quan văn đi thành hàng vào. Nàng vẫn mặc huyền y, da trắng như tuyết, gương mặt có chút tái nhợt tiều tụy nói không nên lời, song đôi mắt lại bừng sáng, tựa như một con hắc báo bị thương, nhắm lúc nhảy lên đả thương người ta.
Trên đường yên ắng, chỉ có tiếng bước chân đi rất nhanh, đến tiếng động cũng không nghe thấy, các quan văn võ quan trọng của Phủ Châu đều đến cả lần lượt ngồi sang hai bên, dáng vẻ nghiêm nghị, Chiết gia đã đến thời khắc then chốt sinh tử tồn vong, tính mệnh của họ, tiền đồ số làm quan đã đến lúc gặp nguy hiểm nhất, mỗi người ai nấy đều lo lắng, sự xuất hiện của Chiết Tử Du mang lại ánh sáng rạng đông cho hắn.
Cho dù là chức cao đến mấy vào, hay là những bậc hư danh của Phủ Châu sĩ nhân vật đi vào đại đường, Chiết Tử Du ngồi phía trước có chiếc bàn. Ngồi đó bất động tựa hồ còn to hơn cả huynh trưởng của nàng, đám quan viên này đều biết chân ngũ công tử bị thương, không ai lộ vẻ không vui, huống hồ lúc này, tâm lý của họ đã đặt ở đại sự Phủ Châu.
Trúc Vận ngày đó dẫn nhân mã Thổ Phiên xong, quả nhiên giảm bớt thủ tiêu quan, nhưng Chiết Tử Du không lập sấm quan luôn, nàng bỗng nhiên nghĩ đến, quân địch cũng không phải là ngốc nghếch, nếu như Trúc Vận vừa hiện thân dẫn đại đội nhân mã, bản thân lập tức sấm quan, người Thổ Phiên vị tất sẽ không ý thức được đây là điệu hổ ly sơn, cuối cùng ngọc tỷ truyền quốc, trong dã tâm thực lực là của quý không thể kháng cự, nếu như phá vây, sợ rằng Trúc Vận mạo hiểm một phen sẽ bị uổng phí.
Chiết Tử Du kiên nhẫn ẩn nấp, dựa vào chỗ thức uống và thịt khô đã chuẩn bị sẵn, chờ đợi đến sáng sớm hôm sau, lựa chọn quan ải khác, lúc này mới nhân lúc trời sáng sương mù dày đặc và sấm quan yên lặng, như vậy, nàng vẫn làm kinh động thủ quân, thủ quân phái thủ đội truy sát, trong rừng mật và các tay cung giằng co nhau, võ nghệ của cá nhân đơn thuần là không đủ, Chiết Tử Du đem toàn bộ lực lượng chém giết mấy tên binh Thổ Phiên đuổi gần, sau đó né tên, trượt chân ngã nhào xuống vách núi, lúc đó đã tránh được sự truy bắt của địch, song một chân đã bị gãy.
Chiết Tử Du được tin truy binh tìm đến chỗ nàng, nhịn đau nâng xương đùi, rồi cột vào nhánh cây để nắn lại xương đùi cho đúng chỗ, sau đó tìm một đôi nạng, sau mấy ngày mới tìm được lối ra rừng rậm, gặp hộ săn bắn trong núi. Chiết Tử Du nghe ngóng nhà săn bắn này mới biết trước núi không xa là Hà Mô Trại, bên phải của Hà Mô Trại không phải hà tây, nói cách khác khi nàng trốn khỏi truy binh, ở trong rừng rậm bị mất phương hướng, nàng đi vòng quanh cuối cùng lại vòng về chỗ lũng hữu/bên phải núi.
May cho nàng là lúc này Trúc Vận đã thu hút được toàn bộ sức chú ý của thượng ba thiên thành công, truy binh trước chặn sau đuổi bị Trúc Vận thu hút đi về phía tây, tiêu quan đi đường hướng đông loại bỏ tất số nhân mã, cho dù như vậy, Chiết Tử Du vẫn vô cùng cẩn thận, nàng trốn mấy ngày nghe ngóng hộ gia đình nọ, nghe ngóng được đạo nọ vào thành đã vô cùng an toàn, lúc này mới lấy tiền đưa cho hộ săn bắn kia mướn chiếc xe đưa nàng vào thành.
Hộ săn bắn nọ theo lời Trúc Vận dặn dò, đi vòng qua Hà Mô Trại và đưa nàng vào thành, vì hộ săn bắn chưa bao giờ rời khỏi nhà trong bán kính một trăm dặm, khi đến đây cho dù Chiết Tử Du đưa bao nhiêu tiền chăn nữa cũng không dám đi tiếp, Chiết Tử Du bất đắc dĩ đành phải để hắn trở về, còn mình trước tiên phải tìm được chỗ nghỉ ngơi. Chân gãy không thể ngày một ngày hai mà khỏi được, nhưng Chiết Tử Du sốt ruột, không chần chừ liền itmf một phòng trọ, kết giao với ông chủ, để hắn giúp mình nghĩ cách.
Mấy ngày trôi qua, vị chủ khách điếm nghe ngóng được có một hộ thương nhân cần vận chuyển hàng hóa tới Trung Nguyên, thương nhân đó là người bản địa thông thuộc nơi này, gia cảnh giàu có, trượng nghĩa vô cùng, là thương nhân đứng đắn liền chạy lại báo cho Chiết Tử Du biết, Chiết Tử Du thông qua người chủ của khác điếm có được sự liên lạc với thương nhân đó, giả xưng mình là cháu gái của chủ quán khách điếm, để một khoản tiền nhờ thương nhân nọ chăm sóc đi theo đoàn thương nhân về hướng đông.
Cứ như vậy, Chiết Tử Du đi theo đoàn thương nhân đi về phía đông. Khi đén Định Hồ thành, nơi này có một trạm thông tin của Chiết gia, công khai thân phận là một nhà tạp hóa, Chiết Tử Du lúc này rời khỏi đội ngũ thương gia, họ tống về hướng bắc, chạy tới Phủ Châu gần nhất.
Nàng còn chưa tới địa phận Phủ Châu thì nghe thấy tin Xích Trung tạo phản, chiếm lấy Bách Hoa Ổ, tin tức lan truyền trên phố, người người nói ra nói vào khó phân biệt được thật giả. Chiết Tử Du vừa sững sờ vừa tức giận, lúc này tin đồn tung khắp nơi, Chiết Tử Du không biết các lộ binh mã của đạo Phủ Châu có phải bị triều đình thu mua hay không, lúc này trên đường không dám lộ thân phận chỉ chạy thẳng đến phủ cốc.
Hôm nay, vào thời khắc quan trọng cuối cùng nàng lại quay trở về kịp thời.
Trước khi triệu tập toàn bộ quan văn võ quan trọng lại, Nhâm Khanh Thư đã thông báo toàn bộ tin tức cho Chiết Tử Du biết, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện Chiết Ngự Huân bị điên, từng gào hiến Phủ Châu cho triều đình, rồi tin muốn làm Chiết Lan vương. Các nước Thục, Đường, Hán, Kinh, Hồ bị triều đình bình định, các vua kia chẳng qua chỉ là một viên tướng, thêm một hầu tước mà thôi.
Đại tống hiện giờ người đắc phong vương chỉ có một, đó chính là Ngô việt vương Tiền Xúc. Txuc luôn luôn tỏ ra cung kính với Tống quốc, lại còn là quốc quân chủ động xưng hàng, lúc này bị Triệu Quang Nghĩa phong cho làm Hoài Hải quốc vương. Chiết Ngự Huân tướng soái lãnh thổ không bằng ngô việt, thực lực đất nước không bằng ngô việt, hơn nữa về cơ bản cũng không phải là quốc quân một nước, chỉ là sớm đã có danh nghĩa quy thuận Tống quốc, dựa vào sự thừa nhận Triệu Khuông Dận đối với phụ thân hắn luôn được hưởng quyền trọng đại tự chủ của một vị tiết độ sứ.
Trần Hồng Tiến của Mân Nam cũng giống với hoàn cảnh của hắn, quyền vị cũng giống vậy, sau khi chủ động hàng Tống cũng không phong một chức thái ư, chương sự như vậy, xem ra, không đến ngày trí sĩ về hưu sẽ không gia tước, đến lúc đó nhiều lắm cấp cái công tước, để cho hắn mở mày mở mặt, về nhà dưỡng lão là được, Chiết Ngự Huân có đức có năng lực gì mà muốn xưng vương? Vì vậy, trong tin đồn mới nói hắn đã điên, cho nên mới cuồng ngôn. Trên dưới Phủ Châu đều không tin với tin đồn này, nhưng sau khi Chiết Tử Du nghe nói lại biết huynh trưởng tung tin này với mình, an bài hậu sự.
Chiết Ngự Huân là chủ nhân của Chiết gia, đề cập tới đường đi đại sự của tộc mình, nếu như không có thái độ của vị tộc trưởng này thì coi như muội muội của hắn Chiết Tử Du cũng không thể tự tiện lên làm chủ, giờ nghe lời này của huynh trưởng, nàng đã hiểu ý đồ của huynh trưởng, đối với sự chuẩn bị của Phủ Châu, trong lòng nàng đã hiểu thấu.
Mọi người đều tập trung đủ cả, Chiết Tử Du mặt trầm, đôi mắt khẽ đảo qua một lượt, hình ảnh các quan văn võ đều được thu vào tầm mắt của nàng, hắng giọng nói: "Chư vị, Vân Trung Chiết gia thế cư đã tồn tại hai trăm năm, giờ gặp nguy hiểm, là Chiết gia ta hai trăm năm trước, giờ gặp nguy. Triều đình có mưu đồ chiếm Phủ Châu ta vậy, giờ họ đã mua chuộc được Xích Trung, dùng thế lực bắt ép cả nhà Chiết gia ta, tìm cái lý do để Hoàng đế xuất xứ…" truyện được lấy tại truyenggg.com
"Giờ đại quân triều đình nguy cấp, nếu như để cho triều đình gian kế hại, vân trung Chiết gia ta đương nhiên sẽ bị xóa sổ, các vị cũng sẽ tan thành mây khói theo Chiết gia ta, không cần kể thêm cũng có thể tưởng tượng nổi. Song, Triệu Quan Gia tuy hiệp thái sơn chèn ép đáng tiếc Chiết Tử Du ta đã về, Chiết gia ta cũng không còn là quả trứng gà không chịu nổi một kích nữa, Chiết gia, sẽ không đổ".
Các quan văn võ nín thở không chớp mắt nhìn Chiết Tử Du, khẩu khí Chiết Tử Du trầm xuống: "Chư vị theo phụ huynh ta bao năm nay, cũng là huynh trưởng thúc bá của Chiết Tử Du ta, Chiết Tử Du trước lễ hậu binh, giờ ở đây trước tiên cần phải nói rõ với các bậc tiền bối nếu như triều đình có là địch thủ, khả năng này có thể nghĩ đến, nếu như tự lo đường ra, không muốn tiến thối cộng hưởng với Chiết gia ta thì cũng là lẽ thường tình thôi, ngươi có thể giờ có thể đi ra tòa phủ đệ này, cho dù người đầu hàng triều đình cam chịu thân trâu ngựa cũng được, hoặc là ở ẩn cũng được, Chiết Tử Du chắc chắn sẽ không gây khó dễ, song…"
Chiết Tử Du đổi khẩu khí, nói: "Nếu để cho ngươi đi, ngươi không đi, ở lại, chần chừ, hai mặt, khi đó bị ta phát hiện, đừng trách Chiết Tử Du ta không nể tình".
Các văn võ dưới đường chắp tay nói: "Chúng ta nguyện nghe lệnh của ngũ công tử, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu với Chiết gia".
Chiết Tử Du khẽ nhướn mày, hất cao giọng nói: "Được. Nếu như vậy, Chiết Tử Du ta đây cảm tạ chư vị. Chư vị, dụng tâm của triều đình quá rõ ràng rồi, thế thì không tiếc gì cả, không từ thủ đoạn nào để chiếm lấy Phủ Châu ta. Vương Kế Ân điều An Lợi quân, Long Đức quân vây khốn Trình Thế Hùng của Quảng Nguyên rồi lại dãn Ninh Hoa quân, Tấn Ninh quân, Bình Định quân, Uy Thắng quân tấn công Phủ Châu ta, rồi lại huy quân tấn công không ngừng. Tuy Châu Lý Phi Thọ tạm thời tuy không có động tĩnh gì, nhưng triều đình sẽ không cần họ, họ cũng sẽ không ngồi đó mà để cơ hội tuột khỏi tay. Đây cũng là chiếc gai trong mắt chúng ta.
Phòng tuyến của Phủ Châu Chiết gia ta không kịp thời ứng phó để mất đi mấy quan ải quan trọng, lúc này đã vỡ nát, thủ không thể thủ, minh hữu duy nhất của chúng ta Dương Hạo đại soái lúc này lại đang trên đường tây chinh, nếu như muốn hắn viện quân thì chẳng khác nào nước xa không cứu được lửa gần, vì vậy, ta áp dụng cách thế này: Thứ nhất, lập tức công khai cho toàn thiên hạ biết được hành vi ghê tởm của triều đình chiếm đoạt Phủ Châu ta, hành động này tất sẽ được ủng hộ về phe chính nghĩa, nhưng triều đình thế lực lớn, lần này đối chọi với triều đình, mất nhiều hơn được đây".
Nhâm Khanh Thư nghe đến đây không nhịn được chen lời nói: "Ngũ công tử công khai bộ mặt xấu xa của triều đình, sợ rằng triều đình sẽ chẳng kiêng nể gì. Theo ý thuộc hạ thì chúng ta chi bằng công khai ngũ công tử đã khống chế được tin tức địa bàn Phủ Châu, dốc toàn lực bình ổn chiến loạn của Bách Hoa Ổ Xích Trung, khi triều đình đánh lại nhưng bị Chiết soái mời ngụy trang quân bình định, chiến loạn Phủ Châu đã bình yên, triều đình còn có cớ gì mà xuất binh".
Lập tức có người gật gù hưởng ứng.
Chiết Tử Du cười nhạt nói: "Nhâm thúc thúc, lưỡi đao nhọn của Triệu Quang Nghĩa đã rõ, nó được nhét vào vỏ còn phát hiện ra được ư? Phủ Châu này, hắn thèm nhỏ rãi đã lâu, giờ miếng thịt béo đã ở miệng, hắn dễ dàng triệt binh ư? Người của Chiết gia ta đều nằm trong tay hắn, hắn muốn tìm cớ gì đó chẳng lẽ không tìm được ư? Diễn xuất của buổi kịch này thế nào không phải do triều đình định đoạt sao?"
Mặt nàng nghiêm nghị nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Cho dù giờ chúng ta làm thế nào đi chăng nữa, triều đình đều sẽ tìm ra một lý do nào đó để tiếp tục tấn công Phủ Châu, mà đối với quân Phủ Châu ta mà nói, triều đình căn cứ vào bức thư của huynh trưởng ta và người cháu Duy Tín của ta làm con tin, nếu lúc này chúng ta vẫn che giấu, lấp liếm, không công khai hành tung xấu xa của triều đình, triều đình sẽ đục nước béo cò, chỉ hươu là ngựa, trong muôn vàn thủ đoạn, các lộ binh Phủ Châu ta làm sao phân rõ được địch ta? Cảnh đao binh, việc đã nguy cấp đến chân rồi, lửa cháy đến chân mày rồi, chúng ta nên chiến hay không đây? Nếu chiến lấy danh nghĩa gì mà chiến với triều đình đây?"
Nhâm Khanh Thư nhíu hai hàng mày, nặng nề gật đầu.
Chiết Tử Du lại nói: "Thứ nữa, mưu đồ của triều đình đã có động, mà cơ hội của ta đã mất, Bách Hoa Ổ là nơi quan trọng của Phủ Châu giờ nằm trong tay Xích Trung, còn phòng tuyến vòng ngoài Phủ Châu do các lộ binh tướng không rõ cho nên đã để tuột thời cơ, thất thủ mấy nơi quan ải trọng yếu, toàn bộ phòng tuyến đã có trăm ngàn lỗ hở, các nơi quan ải, phong toại, làng đã bị cắt đứt liên hệ, ở tình hình như thế này, bộ đội tuyến đầu của các tự là địch chỉ có thể bị binh mã triều đình đánh cho một nhát là toi.
Bởi vậy, ta quyết định, lệnh cho Trình Thế Hùng bỏ qua Quảng Nguyên, trước khi viện quân của triều đình đến, lập tức phải phá được vây lấy lại Phủ Châu, nếu không thì, Quảng Nguyên cô độc đợi viện quân triều đình đến, Quảng Nguyên tất sẽ thất thủ. Ngoài ra, quan ải, phong toại, làng ngoại tuyến nhất của Phủ Châu đã bị binh mã triều đình cắt mất liên hệ, mấy lộ binh mã từng người tự chiến, cần nhanh chóng thu hẹp, xung quanh phủ cốc cấu thành hai phòng tuyến.
Thứ ba, tập trung quân đội nội tuyến, dốc toàn lực giải quyết nhân mã Xích Trung ở Bách Hoa Ổ, ổn định nội bộ, không nghe bất kỳ cớ gì của triều đình.
Thứ tư, lập tức liên hệ với Dương soái viễn chinh tây vực, triều đình tây tiến, ngoài việc của Phủ Châu ta, hai nhà Chiết Dương vui buồn có nhau, có họa cùng chịu, cho nên phương sách quan trọng này cần phải được sự thống nhất của hai nhà Chiết Dương.
Thứ năm, lập tức liên lạc nhanh với Dương Kế Nghiệp Lân Châu. Ta nói cần công khai hành vi xấu xa của triều đình, đây cũng là một nguyên nhân, nếu chúng ta vẫn lấp liếm, che giấu thì chân tướng không được công khai ra, lân châu sẽ không có lý do mà viện quân, như vậy sẽ trúng kế tan rã của triều đình, tiêu diệt từng gian kế một. Hai nhà lân phủ xét về mặt địa lý như môi với răng, hai nhà không thể mất một, không thể không giữ, cho nên hai nhà cần hiệp sức đồng tâm đồng lòng tiêu diệt kẻ thù.
Thứ sáu…"
Chiết Tử Du chậm rãi nói, cho thấy nên ứng biến thế nào, sau khi nàng nói xong hết kế hoạch của mình, liền hỏi các văn võ bá quan: "Đây là kế hoạch của Tử Du, chư vị xem xét xem có ý kiến gì không?"
Đô chỉ huy sứ Mã Tông Cường bước ra một bước, nói: "Ngũ công tử, mạt towngs còn có một băn khoăn là, chúng ta công khai đối nghịch với triều đình như vậy đã gọi là phản nghịch rồi, nói như vậy, Chiết soái còn nằm trong tay triều đình, an nguy của họ…tính sao đây?"
Chiết Tử Du nhướn hai hàng lông mày, cười nhạt nói: "Sự an toàn của nhà Chiết gia…hừ hừ…chúng ta cần phải càng trở nên hung dữ, đánh cho triều đình một trận thì trên dưới Chiết gia ta mới có thể càng thêm an toàn, hiểu không?"
Mã Tông Cường tỉnh ngộ, hai tay Chiết Tử Du để trên bàn, chậm rãi đứng lên, các văn võ quan trong đường không hẹn mà cùng đứng dậy, Chiết Tử Du nhìn quanh một lượt, con ngươi tràn ngập sát khí, tuyên bố: "Cuối cùng, ta xin sửa đổi câu nói của Mã chỉ huy: Từ giờ trở đi, chúng ta không phải là phản loạn, mà là thực sự phản rồi".
Tuy Châu, thứ sử phủ yên lặng hai năm đã lâu giờ bỗng nhiên có chuông vang lên.
Mấy năm nay Tuy Châu dưới sự áp bức của hai châu Lân Phủ, Tuy Châu bị tơi tả, người đói la liệt khắp nơi, nó gần như biến thành một tòa tử thành, trong tòa thành này, duy chỉ có năm người tòng quân, còn có thể có cơm mà ăn, cho nên dân chúng Tuy Châu được tòng quân, ngay cả người già trẻ nhỏ, Tuy Châu lúc này sợ không có đến đội quân trên bốn vạn.
Lý Kế Quân xem binh sĩ càng nhiều càng tốt, chỉ cần giương cung, khiêng được thương phần lớn đều chiêu nạp vào, lương thực dự trữ trong phủ kho đã cạn, dã phân hết cho các nhà giàu, tất cả vàng bạc châu báu đều cầm ra buôn lậu đổi lấy lương thực, ưu tiên cung ứng quân đội. Lương thực ngày một thiếu thốn, nếu như không phải triều đình mua chuộc thành công Xích Trung, phát động tập kích với Phủ Châu, Tuy Châu thực sự là không thể kiên trì nổi nữa.
"Các vị tướng quân, Tuy Châu chúng ta khốn khó chịu đựng đã hai năm rồi, giờ…cuối cùng cũng có ngày nổi danh".
Lý Kế Quân hưng phấn nói với các vị tướng lĩnh. Tin triều đình xuất binh chiếm Phủ Châu, ngoài mấy tướng lĩnh thân tín của hắn ra, tất cả những người khác đều không biết gì, lúc này nghe Lý Kế Quân nói vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn hắn.
Hơn hai năm chịu mọi sự dày vò thống khổ đã khiến cho Lý Kế Quân có thay đổi rất lớn. Vẻ ngoài của hắn không có gì khác so với trước đây, nhưng khí chất đã vững vàng hơn rất nhiều, trước đây thần thái của hắn vô hồn, tính tình thì thô tục cuồng ngạo, mà nay, hắn cho dù có nhìn về phía ai, thì đôi mắt của hắn long lanh hung tợn như quỷ, gặp chuyện gì cũng rất bình tĩnh.