Triệu Quang Nghĩa nhất định phải có được ngọc tỷ truyền quốc, nhưng là hắn tuyệt không chịu lộ ra một tia nôn nóng, ở trong cuộc đàm phán khó khăn giữa Tống Hạ, Đinh Thừa Tông đem một chút nỗi khổ tâm của Dương Hạo nói cho Triệu Quang Nghĩa, kiêu binh hãn tướng Thổ Phiên, Hồi Hột không dễ thuần phục, hơn nữa những binh lính kia thời chiến là binh, thời bình là dân du mục, không thể tùy thời nghe theo điều khiển, Dương Hạo tất phải lưu một chi quân thường trực bên cạnh, bởi vì Dương Hạo một hơi nuốt các châu Hà Tây, quân Định Nam đã sớm phân trú khắp nơi, lực lượng phòng thủ Đô thành của Đinh Thừa Tông không đủ, cần chọn thêm nhiều quân, mà Lân Châu vốn là căn cơ Chiết gia, những binh lính kia khó xa cố thổ, không thu về Lân Phủ, rất khó bảo đảm nhóm bộ hạ cũ quân Chiết gia này cúi đầu áp tai, trung thành thần phục.
Nhưng là hai châu Lân Phủ là cửa ngõ Hà Tây Đông tiến Trung Nguyên, chuyện nhập ngũ trên ý nghĩa mà nói là hết sức quan trọng, hơn nữa công lao lớn nhất của một đế vương chính là mở rộng biên cương mở thêm đất đai, Lân Phủ đã ở trong tay, lại bảo Triệu Quang Nghĩa hắn phun ra, hắn là tuyệt đối không đồng ý. Đàm phán liền tiến vào cục diện bế tắc, vài ngày sau, Đinh Thừa Tông đưa ra phương án thứ hai, yêu cầu triều đình thả cả nhà Chiết gia đang bị giam lỏng ra.
Chiết gia hôm nay bị vây ở Biện Lương, cho dù có bản lãnh thông thiên, cũng không ai có thể đem bọn họ cứu về, bộ hạ cũ của Chiết gia cũng hiểu được cái này, nhưng là Dương Hạo cùng Chiết Ngự Huân là anh em kết nghĩa, Chiết Ngự Huân đối với Dương Hạo có ân nặng như núi, hôm nay vừa không cứu được cả nhà Chiết gia, lại không có biện pháp cứu người Chiết gia về, bất luận nói như thế nào cũng là không được, hi vọng triều đình có thể thả Chiết gia, như vậy Dương Hạo coi như cũng có một điều ăn nói với các phương.
Tuy nói Phủ Châu tới tay, Chiết gia đã mất đi giá trị lợi dụng, hơn nữa cho dù thả bọn họ ra, trừ phi Dương Hạo muốn chủ động vén lên một lần chiến tranh nữa với Tống Quốc, nếu không Chiết gia chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, quyết sẽ không dám chỉ trích triều đình cái gì nữa, nhưng là triều đình lấy cái danh nghĩa gì đem Chiết gia giao cho Dương Hạo? Đây vẫn là một vấn đề khó có thể giải quyết, Triệu Quang Nghĩa đối với cái điều kiện này vẫn không chịu đáp ứng, hắn nghĩ rằng, chịu ban tước Vương cho Dương Hạo, đã là ân tứ lớn lao, cuối cùng Dương Hạo vẫn là phải làm ra nhượng bộ.
Không ngờ lúc này lại có một tin tức vừa truyền tới, làm thay đổi tâm ý của Triệu Quang Nghĩa, đó chính là cuộc chiến của Vu Khuých Quốc với Khách Lạp Hãn Quốc đã thắng lợi rồi! Ngải Nghĩa Hải dẫn quân đi Vu Khuých Quốc, quân đội Vu Khuých Quốc cùng Khách Lạp Hãn Quốc đang triển khai kịch chiến tại gần sông Diệp Nhĩ Khương, song phương tổn thất thảm trọng. Lúc ấy Vu Khuých Quốc Vương đang ở tiền tuyến, Vương Đô Tể tướng Trương Kim Sơn tự mình tiếp kiến Ngải Nghĩa Hải, sau khi Ngải Nghĩa Hải nghe nói tình huống, lập tức xin Trương Kim Sơn phái một đại thần cùng đi, cùng một người dẫn đường, dẫn theo đại quân của hắn xông về phía sông Diệp Nhĩ Khương.
Chờ hắn chạy tới thời điểm, song phương mới vừa kết thúc một cuộc đại chiến, đang lúc nghỉ ngơi và hồi phục, người Vu Khuých Quốc nhìn thấy một chi kỵ binh người Hán trang bị chỉnh tề, nhưng giống như mã tặc bình thường nhìn thấy trên thảo nguyên, hô to gọi nhỏ mãnh liệt nhào đầu về phía trước, làm cho quân đội Vu Khuých đang mệt mỏi cả kinh trợn mắt hốc mồm, bọn họ vội vã nắm binh khí lên, nhưng còn chưa có dựng xong trận hình phòng ngự, đã nhìn thấy chi đội ngũ như kẻ điên kia gào thét xông qua sông Diệp Nhĩ Khương, khoảnh khắc càng không ngừng đánh về phía nơi người Khách Lạp Hãn đóng quân.
Người Khách Lạp Hãn đang làm lễ bái, bọn họ biết binh lực Vu Khuých Quốc có hạn, đã không thể nào điều thêm ra một chi đại quân nữa để cùng tác chiến, quân Vu Khuých ở phía Tây bờ sông bên kia càng mệt mỏi hơn so với bọn hắn, căn bản không thể nào phát động tấn công nữa, cho nên toàn thể các tướng sĩ có tín ngưỡng kiên thành, đều đang ngó lên trên trời lúc sáng sớm sương mỏng, trong lòng thành kính.
Giáo sĩ Hồi giáo đang dẫn dắt mọi người thành kính đọc kinh: "Tô bặc cáp nại khảm lạp hồng mạch, ngọa bỉ hãn mục địch khai, ngọa thai ba lai khai tư khai, ngọa thai nhi lưỡng chiêm đỗ khai, ngọa lưỡng nhất lưỡng hợi ngả nhất lỗ khai nhất nhất nhất nhất nhất nhất."
Ngải Nghĩa Hải tựa như quái thú cưỡi trên chiến mã, suất lĩnh đội ngũ như gió xoáy, trực tiếp nhào vào đại doanh của bọn hắn, chiến sĩ Khách Lạp Hãn dũng mãnh thiện chiến bất ngờ không đề phòng, đại quân trước doanh bị diệt toàn quân. Vu Khuých Quốc Vương Úy Trì Đạt Ma nghe được đại thần đi cùng Ngải Nghĩa Hải đến đó bẩm báo lại, lập tức vô cùng vui mừng đổi một thân quần áo mới, chờ Ngải Nghĩa Hải đến triều kiến.
Nhưng là hắn chờ trái cũng không tới, chờ phải cũng không tới, bất đắc dĩ, chỉ đành phải cẩn thận đi tới bên kia bờ sông ở dưới sự bảo vệ của quân đội, đến đó mới phát hiện khắp nơi là máu tanh, những kỵ sĩ như ma quỷ kia đã đem doanh người Khách Lạp Hãn vơ vét sạch không còn gì, ước chừng được hai núi vàng bạc châu báu, mọi người ngồi ở trên đống thi thể ngổn ngang, đang ăn thức ăn người Khách Lạp Hãn còn chưa kịp hưởng dụng, Ngải Nghĩa Hải ăn đến miệng chảy đầy mỡ, khi vị đại thần theo hắn đến đây kia hướng hắn giới thiệu thân phận Đạt Ma, hắn lập tức ném chân con dê nướng, dùng hai bàn tay dính đầy dầu mỡ thân thiết cầm lấy hai tay Úy Trì Đạt Ma.
Nếu như ở thời bình, một vị tướng lĩnh nước ngoài làm như vậy cho dù không bị chỉ trích là thất lễ thì ít nhất cũng sẽ bị khiển trách là thô lỗ, mà lúc này đây, Úy Trì Đạt Ma trái lại cảm thấy tướng lĩnh thô lỗ cường hãn như vậy, mới có thể trở thành người Vu Khuých Quốc trông cậy vào, Úy Trì Đạt Ma cùng người tâm phúc cùng Ngải Nghĩa Hải vạch ra kế hoạch phản công ở trong doanh tiền tiêu của người Khách Lạp Hãn, xế chiều hôm đó, hai quân hợp binh một đường, liền chính thức triển khai phản công.
Song phương đầu tiên là triển khai chiến trường ở ngoại ô phía Nam của Diệp Thành tri, sau khi chiến đấu ác liệt bảy ngày bảy đêm, người Khách Lạp Hãn vẫn không rõ tình huống, lại không biết chi quân đội của Ngải Nghĩa Hải tác chiến so với bọn hắn còn muốn điên cuồng hơn là từ đâu mà đến, cũng không biết rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu người, lúc này song phương vốn là đánh tới không thắng không chịu dừng, nhưng là người Khách Lạp Hãn là chiến đấu nơi xa, tác chiến ở nước khác, vì mục đích thận trọng, thống soái Khách Lạp Hãn quyết định rút quân. Quân lực Khách Lạp Hãn Quốc lúc này so sánh với Vu Khuých Quốc còn mạnh hơn, dựa theo ý nghĩ của Úy Trì Đạt Ma, lúc này hẳn là thu quân lại là tốt rồi.
Nhưng Ngải Nghĩa Hải lại không có cái ý nghĩ này, khi người Khách Lạp Hãn xâm chiếm, đã thiêu hủy chùa miểu, cướp bóc dân chúng, chiếm đoạt lượng lớn tài vật, tiền riêng của mỗi một binh lính cũng vô cùng dồi dào, đánh qua mấy trận chiến này, Ngải Nghĩa Hải kiếm được đầy bình đầy chậu, thói xấu tham lam khi xưa làm mã tặc lại nổi lên, hơn nữa Úy Trì Đạt Ma cho là giặc cùng chớ đuổi, nhưng hắn từ chỗ Dương Hạo học được là phải đuổi theo giặc cùng đường, quyết không cho kẻ địch dư khí thở dốc, cho nên không ngừng theo giết, kiên quyết không buông tha.
Úy Trì Đạt Ma không thể làm gì, cũng không thể để cho viện quân một mình chiến đấu, không thể làm gì khác hơn là kiên trì cùng hắn cùng nhau đi tới. Thật ra thì lấy quân lực của người Khách Lạp Hãn, khi đã tiến vào địa bàn của bọn họ, chiếm cứ cả thiên thời địa lợi nhân hoà, Ngải Nghĩa Hải chưa chắc có thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi, chẳng qua bởi vì truy binh không chút do dự, khiến cho bọn hắn đoán nhầm thực lực của truy binh, một khi rút lui biến thành bại lui, liền không phải là bất luận kẻ nào cũng có thể tiến hành ước thúc được.
Quân Khách Lạp Hãn bỏ chạy vẫn trốn hướng về đô thành Sơ Lặc của bọn họ, truy binh liền theo sát không nghỉ đánh về phía Sợ Lặc, dám dân chúng địa phương ở trong quá trình hành động đem tin tức tản ra truyền lời, vốn bản tính bát quái đã đem truy binh anh dũng khuyếch đại lên hàng chục thập lần, kết quả vô hình trung đã vì truy binh làm ra chiến đấu tuyên truyền, tâm lý chiến có tác dụng cực nặng, vương quốc Khách Lạp Hãn trong lịch sử vốn là quốc gia Phật giáo, mới thay đổi thờ phụng hơn ba mươi năm, ở trong quốc gia vẫn có lượng lớn Phật tử, bởi vì là người bản quốc, mặc dù bọn họ bị chèn ép, nhưng là cũng không bị dùng võ lực thanh tẩy, lúc này nghe nói quân đội Vu Khuých Quốc vô cùng cường đại, không khỏi cực kỳ ủng hộ, lại có thể tạo phản ở Khách Thập Dát Nhĩ.
Cái biến hóa này không người nào dự liệu được này đã giúp Ngải Nghĩa Hải cùng Úy Trì Đạt Ma đại ân, dưới sự giúp đỡ của các Phật tử ở trong thành Khách Thập Dát Nhĩ, quân đội Vu Khuých lại dễ dàng tấn công vào đô thành Sơ Lặc của người Khách Lạp Hãn. Kết quả của trận chiến này, cho đến khi Úy Trì Đạt Ma bước vào vương cung của Khách Lạp Hãn Quốc, hắn cũng cho là mình đang nằm mơ. Mặc dù bởi vì người Khách Lạp Hãn nhanh chóng tổ chức đem lượng lớn quân đội từ những thành thị khác điều tới, bọn họ không cách nào bảo vệ được Khách Thập Dát Nhĩ, vì vậy sau khi cướp bóc một phen liền chủ động lui binh, bất quá thắng lợi trọng đại nhất này vẫn khiến cho trên dưới Vu Khuých Quốc vui mừng khôn xiết.
Trận chiến này, Vu Khuých Quốc chẳng những chiếm được lượng lớn tài vật, còn bắt được không ít quý tộc, tương lai có thể đổi lấy lượng vàng bạc đáng kể. Trải qua đánh một trận này, sĩ khí Vu Khuých đại tăng, người Khách Lạp Hãn tổn thương nguyên khí nặng nề, ít nhất trong vòng năm bảy năm nữa cũng không thể có được lực đi ngoại xâm nữa. Ngải Nghĩa Hải suất lĩnh quân đội anh dũng, cùng loại phương thức tác chiến điên cuồng, đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa cho Úy Trì Đạt Ma vẫn luôn nhìn ở trong mắt.
Cho nên ở lúc hướng Dương Hạo báo tin thắng trận, sau khi Vu KHuých Quốc đồng ý dặt quan hệ với Hạ Quốc của Dương Hạo, lại càng tiến một bước, tôn Hạ Quốc của Dương Hạo làm mẫu quốc, trong thư hắn viết cho Dương Hạo báo tin mừng thì một mực cung kính nói: "Hoàng đế bệ hạ Đại Hạ Triều, là hộ giáo Pháp Vương, ngài phái tới quân đội anh dũng tựa như sư tử lại đáng tin cậy, làm cho địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, dưới sự giúp đở của Ngải Nghĩa Hải Đại tướng quân, chúng ta tiến quân thần tốc, trực tiếp đánh tới thành Sơ Lặc, bắt sống thê tử gia quyến của địch nhân, còn chiếm được vô số tài vật như voi, lương thực, ngựa tốt, hoàng kim, bảo thạch, duy nhất không được hoàn mỹ chính là... chỗ này dân cư dày đặc, cho nên lương thực có hạn, lúc chúng ta trở lại cũng đói bụng, kể cả là thần cùng Ngải tướng quân cũng không ngoại lệ..."
Tin tức kia thông qua miệng sứ giả Hạ Quốc đang hòa đàm, khéo léo tiết lộ cho quan viên Tống Quốc, tình báo của Tống Quốc tự mình thu thấp được cũng xác nhận điểm này, đến lúc này thái độ của sứ giả Hạ Quốc rõ ràng cường ngạnh, Triệu Quang Nghĩa cũng không khỏi không bắt đầu xem lại thái độ đối đãi với Hạ Quốc.
Hạ Quốc đánh thắng trận này có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa là bọn họ nhanh chóng làm ra ảnh hưởng lướn ở Tây Vực, các nước Tây Vực đều là thờ phụng cường quyền cùng thực lực, bất kể làm cho kính sợ cũng tốt, muốn leo lên cường quyền cũng tốt, rất nhanh đã có đông đảo các quốc gia Tây Vực hướng Hạ Quốc qua lại lấy lòng, mà những quốc gia này đối với Tống Quốc mà nói là ngoài tầm tay với, không thể nào ảnh hưởng được.
Trận thắng này còn có ý nghĩa lòng quân sĩ khí Hạ Quốc tăng vọt, ý nghĩa Hạ Quốc ít nhất tạm thời có có một hậu phương ổn định, ý nghĩa Dương Hạo nhiều lắm là một tháng nữa trong tay sẽ tăng thêm một chi quân đội đầy đủ sức lực mới vừa đánh thắng trận trở về, bổ sung đến tiền tuyến Hoành Sơn, Tống Quốc muốn áp chế Hạ Quốc lại càng khó khăn hơn một bước. Mà một nước lớn ở Tây Vực như Vu Khuých Quốc đã hướng Hạ Quốc thừa nhận địa vị mẫu quốc, nếu như nói có thể thành công, triều đình trở thành mẫu quốc của Hạ Quốc, như vậy có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa triều đình không phí người nào, cũng có thể đem ảnh hưởng cùng vinh quang của hoàng đế Tống Quốc mở rộng đi đến Tây Vực xa xôi.
Triệu Quang Nghĩa động tâm rồi, hắn gọi Lô Đa Tốn cùng Trương Ký tới, chỉ hướng bọn họ dặn dò một câu nói: "Trẫm nghĩ đáp ứng điều kiện của Dương Hạo, thả cả nhà Chiết gia trở lại, các ngươi hãy vì trẫm nghĩ ra biện pháp ổn thỏa đi."
***
Ngũ Đài Sơn, tuyết rơi lóng lánh trên ngọn cây. Thần sắc Vương Kế Ân lo lắng đi ra khỏi nhà chùa, chậm rãi đi trên thềm đá của đường núi.
Hắn là thái giám, nhưng là hắn là một thái giám có lý tưởng có chí hướng, hắn là thái giám, điều này là sự thật ai cũng không lau đi được, nhưng là thái giám chưa chắc không thể làm một nam nhân chân chính, có phải là nam nhân hay không, không phải là dựa vào vận động trên giường để phán đoán. Hắn vẫn mơ ước đi ra khỏi đại nội hoàng cung, hoặc từ văn, hoặc từ võ, làm ra một phen sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, làm một nam tử đỉnh thiên lập địa(đầu đội trời chân đạp đất).
Từ ý nào đó mà nói, hắn đã làm được, một đế vương vĩ đại đã cũng ngã xuống dưới âm mưu của hắn, nếu như không có sự giúp đở của hắn, Triệu Quang Nghĩa không cách nào đem cấm quân nắm giữ trong tay sẽ tuyệt đối không có cách nào giết chết được Triệu Khuông Dận, đi lên bảo tọa cửu chí tôn. Nhưng công lao này, cũng là vĩnh viễn không thể đưa ra ánh mặt trời, hắn không có cách nào hướng tới bất cứ người nào làm rõ được. Hơn nữa, thái giám giết hoàng đế, hắn cũng không phải là người thứ nhất, chuyện này mặc dù kinh thiên động địa, nhưng bây giờ cũng chưa nói được tới rực rỡ.
Bất quá bởi vì công lao này, hắn cuối cùng đã được rời khỏi hoàng cung đại nội như ý nguyện, thành quan to một phương, nhưng là quan viên địa phương từ xưa đến nay có rất nhiều, những quan viên khác có thể an ổn làm quan, cho vợ con hưởng đặc quyền, hưởng một đời vinh hoa phú quý, sau đó tựa như một đóa bọt sóng mất đi trong dòng nước lịch sử chảy xiết, không còn lưu lại một tia dấu vết gì nữa trong lịch sử, nhưng đây không phải là điều hắn muốn, hắn không cách nào cho vợ con hưởng đặc quyền, hắn chỉ muốn lưu danh sử xanh, hắn, là một thái giám có mơ ước, một thái giám có chí hướng. (thằng này được, giống Tư Mã Thiên a^^)
Nếu như thành công đánh hạ được thành Hạ Châu, nếu như thành công bắt được vị hoàng đế Dương Hạo kia, như vậy tên của Vương Kế Ân hắn, nhất định có thể vĩnh viễn lưu tại sử sách, mặc dù hắn thiếu cái kia, nhưng hắn vẫn có thể vĩnh viễn lưu danh sử sách, ghi lại tới thiên thu muôn đời. Nhưng là, Phan Mỹ lui binh rồi, chẳng những lui binh, còn làm loạn hao binh tổn tướng, cuối cùng còn muốn hắn cùng lui, trở về chỗ cũ.
Tuy nói quan gia không trách phạt nghiêm nghị, sau khi khiển trách một phen chẳng qua là miễn đi chức Giám Quân của hắn, trở lại Hà Bắc nói làm quan Sát Sử, nhưng là trong tim của hắn vẫn không khỏi mất mác sâu sắc. Bởi vì cơ thể không trọn vẹn, hắn so với người bình thường lại càng thêm khát vọng công danh hơn, có thể lưu danh sử sách, công danh rực rỡ thiên thu, là điều hắn theo đuổi, mà là một quan trong thái bình không cách nào cho hắn được. Nhưng là trải qua lần thất bại này, hắn còn có cơ hội lần sau sao?
Vương Kế Ân đứng lại ở trước một khối điêu khắc bên sườn dốc, ở phía sau hắn, là một bức tranh điêu khắc đá khổng lồ, trên đá có khắc ba hàng chữ lớn như rồng bay phượng múa: "Thiên chi tam bảo Nhật Nguyệt Tinh, Địa chi tam bảo Thủy Hỏa Phong, Nhân chi tam bảo Tinh Khí Thần. "
" Nhất định có thể!"
Vương Kế Ân nhớ tới cái chuyện đại sự hắn cùng với quan gia đồng mưu kia, tinh khí thần không khỏi rung lên, dựa vào điểm tình hương khói này, quan gia nhất định sẽ có thêm chút ân sủng đối với hắn, lần này thất bại, sau này vẫn còn có cơ hội, mới vừa dâng hương, không phải là cũng bốc được quẻ đại cát tốt nhất đó sao? Kiên nhẫn, làm đại sự, nhất định cần phải có kiên nhẫn. Trên mặt Vương Kế Ân lộ ra nụ cười thoải mái, một lần nữa phấn khởi lên: "Tới, đi trở về phủ."
Vừa dứt lời, hai bên trên dưới sườn dốc, bỗng nhiên hiện ra mấy người, nhìn trang phục bọn họ thì là lữ khách tầm thường cũng đi vào dâng hương, có trẻ có già, có giàu có nghèo, nhưng là vẻ mặt của bọn họ đầy sát khí, nhanh chóng hướng tới hắn tiến lại gần đây, vừa nhìn thấy chính là không có ý tốt. Mấy tên thị vệ bên người hắn đã rút cương đao ra một nửa nghênh đón, trong miệng trầm giọng quát: "Các ngươi có chuyện gì?"
Chỉ thấy mấy người có khuôn mặt sát khí giơ tay lên, cũng không biết xuất ra món đồ gì, mấy thị vệ của hắn cũng không nhìn thấy thứ gì, thế nhưng thân hình hơi chậm lại, cương đao trong tay cũng chưa rút ra. Bọn họ chưa kịp rút đao ra thì mấy người kia đã động thủ, bọn họ vòng qua mấy thị vệ đang ngây ngốc đứng ở đó, hướng Vương Kế Ân tiến sát lại hai bước, đột nhiên động thủ, có người từ trong ngực lấy ra lưỡi dao sắc bén, có lão giả rút ra đoản kiếm từ trong âậy trúc, có người từ đáy giày bắn ra cương đao. nguồn truyenggg.com
Mấy thị vệ trên mặt đầy kinh ngạc mới vừa xoay người lại, không đề phòng mấy người này đột nhiên xuất thủ, trong lúc bất ngờ không đề phòng, ngay cả đao cũng không kịp rút ra, liền đã vội vàng huyết chiến tại chỗ, tiếng kêu thảm thiết mới vừa vang lên, bọn họ đã máu nhuộm thềm đá, nằm vật xuống trên đất, có một chút máu tươi bắn tóe lên tuyết trắng bên đường, diễm lệ như hoa mai.
Vương Kế Ân không nghĩ tới giữa ban ngày ban mặt, trước chùa chiền Phật Môn, lại có người dám gây bất lợi đối với quan viên triều đình như hắn, không khỏi cực kỳ sợ hãi nói: "Các ngươi là ai, ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt mà dám hành hung giết người, bản quan phải.."
Vương Kế Ân biết chút ít võ nghệ, nhưng là mắt thấy những người này thân thủ gọn gàng, đầy sát khí, giết người không chớp mắt, sợ đến khí lực hoàn toàn không có, căn bản không dám phản kháng, bởi vì hắn mặc một thân công phục thân sĩ thường mặc hằng ngày, hắn chỉ nghĩ những người này là cướp đường ngang ngược, hành động vừa mới hào phóng bố thí cho chùa miếu của mình đã rơi vào trong con mắt của bọn họ, khiến cho bọn họ động ác ý, cho nên vội vã hướng bọn họ biểu lộ thân phận. Cho dù là cường đạo, trừ phi có thâm thù đại hận, cũng không dám tùy tiện đánh bị thương quan viện của triều đình.
Không ngờ những người này không nói lời nào, nhảy một bước xa đến trước người của hắn, hai cổ tay liền bị người ghìm chặt, nhanh chóng vặn về phía sau một cái, hai tiếng "Răng rắc" vang lên, làm cho Vương Kế Ân ngửa mặt lên trời hét thảm một tiếng, chấn động đến tuyết đọng trên cây tuôn rơi xuống. Những người này lại có thể không nói một lời mà đã vặn gãy cổ tay của hắn.
Vương Kế Ân chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, trong miệng liền có một cây thiết câu lạnh như băng dò vào, cái móc kia gắn ở trong tay áo một người, cái móc vừa vào miệng, mũi nhọn sắc bén lập tức móc ở trên đầu lưỡi của hắn, rồi cái móc hướng ra phía ngoài lôi kéo, Vương Kế Ân ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được rồi, đầu lưỡi máu chảy đầm đìa bị kéo ra khỏi miệng, sau đó trước mắt hắn chợt lóe hàn quang, trên người của hắn trừ phía dưới, thì không còn một nơi trọn vẹn.
"Bọn họ là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Làm sao sử dụng một chút binh khí cổ quái như vậy?"
Này không giống như là cường đạo bắt cóc tống tiền, cũng không giống như là kẻ thù gì, Vương Kế Ân chợt nhớ tới trên đời tựa hồ quả thật có người đặc biệt sử dụng những vật cổ quái làm binh khí, chẳng qua là do đau nhức cùng không khí quỷ dị trước mắt, làm cho hắn nhất thời không nhớ nổi lai lịch cùng thân phận của những người này.
Những người đó sau khi bẻ gãy hai tay của hắn, cắt đi đầu lưỡi của hắn, lập tức đem hắn trói lại.Phía trước xuất hiện một hán tử tuổi trên năm mươi, nhưng là thân hình thoăn thoắt dùng một loại giọng nói gượng gạo nói: "Tiểu Lâm, lập tức dẫn hắn trở về kinh. Lương Phu, ngươi dẫn người đi, đem phủ đệ của hắn thanh tra tịch thu hoàn toàn một lần."
Vương Kế Ân rốt cuộc biết những người này là người nào, Nhật Bản Trực! Bọn họ là người bên cạnh, qua gia, thị vệ Điện Tiền Ty Nhật Bản Trực, thị vệ Khế Đan Trực, Thổ Hồn Trực cảu Tiền Ty Mã Quân bên cạnh quan gia đều là dũng sĩ lấy một chọi mười, chịu trách nhiệm đặc biệt lo cho an toàn của hoàng đế khi ra ngoài, mà sứ mạng duy nhất của Nhật Bản Trực, chính là thi hành một chút nhiệm vụ điều tra, ám sát mà quan gia giao cho, quan gia... Tại sao phái bọn họ đối phó ta?