Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 601

Bên phía Hưng Châu không cần phải nói cũng biết, những kẻ có ý đồ mưu phản như Lý Kế Đàm, Lý Thiên Luân cùng với một nhóm kè ảo tướng lấy binh lực ép chủ nhượng quyên như Thác Bạt Vũ, Thác Bạt Thanh tất cả đểu đã chết trận tại cung môn, toàn bộ thủ lãnh, và những tinh anh đêu chết trận, rất ít bộ lạc dám phản kháng, đa phần đều bị ép giao ra trượng lực cho Dương Hạo.

Năm ngoái. Dương Hạo đã triển khai một trận chiến vói Tống quốc, tiêu hao lượng lớn vật tu lương thực; sau đó xưng thần lập quốc, điều chỉnh lại lân nữa rồi phán chia lãnh địa các bộ lạc. các bộ lạc cũng phải trải qua một lần đi chuyển và điều động; đồng thời. Dương Hạo lại gom góp lượng lớn lương thực cứu tế cho Cam Châu, sau đó mới lập kinh đô ớ Hung Châu, việc xây dựng tiến hành rầm rộ, hao phí lại càng lớn.

Vì lo liệu các sự vụ lớn trên phương diện chính trị. quân sự. kinh tế, phủ khổ triều đình đã rỗng không, tích lũy của các bộ lạc cũng không còn. tuy năm nay triều đình khai hoang khán điêu thành công, thu hoạch được nhiêu lương thực nhưng do thái độ không họp tác của một số bộ lạc mưu phản và can thiệp bang binh lực vào đúng lúc này. đánh đuổi quan liêu được triều đình bô nhiệm, bỏ dở việc nộp thuế, cống nạp và giao lưu thương nghiệp nên lương thực đểu bị Duơng Hạo khống chế chi tích trữ tại một số kiên thành xung quanh Hung Châu, các bộ lạc kia thực lại không được lấy một hạt gạo.

Như vậy Dương Hạo ra lệnh thủ tiêu chế độ cha truyền con nối dễ mưu đồ làm phản của các bộ lạc, biên chinh trù liệu lại. tiến hành chọn lựa quan viên, ngoài các thủ đoạn quân sự cũng dùng thủ đoạn kinh tế rất hữu lực để kiềm chế. Nếu không có sự cung ứng lương thực của triều đình, mùa đông này các bộ lạc khó mà qua khỏi, có lễ chết không biết bao nhiêu người, vậy nên dù có binh lực mạnh đe dọa được Dương Hạo. nhu cầu bức bách về lương thực làm cho họ bất đắc dĩ phải hoàn toàn tiếp nhận điểu kiện của Dương Hạo.

May mắn chỉ có lợi về một mặt. thân tín của Tô Nhĩ Mạn đểu nắm giữ trong tay các vếu chức ở Cam Châu, dù A Cổ Lệ có đột ngột phát động tẩy trừ, đánh cho chúng trờ tay không kịp, tiêu diệt chủ lực của chúng thì những bộ lạc còn lại vẫn dựa vào nơi hiểm yếu mà ngoan cố chống lại. Đại quân của A cồ lệ ở phía ngoài, có Mộc Bạc tương trợ cánh bên. nhung nếu trong lúc chỉ huy hơi chút sơ sẩy, khó tránh khỏi chuốc lấy hiểm nguy.

Hưng Châu lại không thể định đoạt thiên hạ bang một trận chiến. Hơn trăm bộ lạc tham chiến mưu phản và binh gián, binh lực quả thực lớn mạnh không phải chuyện đùa, họ tuy bị hợp quân tiêu diệt khi đang nhiễu loạn cung môn nhưng âm hướng vẫn còn chưa dứt. trận chiến nguy hiểm kế sau để xử lý âm hưởng tản dư này lại càng phúc tạp hơn, không chỉ dựa vào võ lực là có thê giải quyết được. Vì vậy, Dương Hạo đã hạ lệnh, sau khi giải quyết được mẩm họa nội chiến Tô Nhĩ Mạn, Trương Phổ phải lập tức tới Cam Châu, còn Dương Kế Nghiệp nhanh chóng hành tốc hồi kinh, tọa trấn Hung Châu.

Dương Kế Nghiệp là người uy danh cao trọng trong các tướng lãnh ỡ Chiết Dương hệ. Trương Phổ lại có địa vị được sùng bái nhất trong nhánh Đảng Hạng, có được hai người này tọa trấn lưỡng nguồn gây loạn tức có thể bảo yêu nội bộ mà vô lo. Dương Hạo an bài như vậy nguyên cớ thực tế là do sách lược thao túng địch của hắn quá hung hiểm, vốn là kiếm tẩu thiên phong, làm như vậy tuy có hiệu quả lớn nhung lại dễ tự chuốc lấy họa. Nếu mục đích bước đâu giờ đã đạt được thì càng phải đối đãi cân thận.

Dương Hạo cứ vừa đấm vừa xoa, khua chiêng gõ trống mà lợi dụng tiết trời đông giá rét để nhanh chóng cải tạo các bộ lạc, tranh thủ trước kì khai xuân năm tới làm cho hết thảy đi vào quỹ đạo chung nhất, tránh ánh hưởng tới sự phát triên các nghiệp nông mục sang năm, còn những kẻ phạm lai như bọn người Hô Diên xấc láo và Lý Kế Quân, nội ứng đã bị diệt trừ. hiện những kè còn lại không đáng lo chỉ đủ để tạo ra chút công kích nhó vói hắn thôi.

Thành Hiệp Khẩu cũng đang đổ mưu tuyết lớn. trong một đêm, tuyết phủ trắng khắp nơi, che kín mọi vết tích đẫm máu thê lương lẫn khung cành thám sát hung tàn dưới chân tường thành.

Sáng sớm, Trình Thế Hùng chỉ mặc độc y phục, đang luyện kiếm pháp tại sân tuyết trong viện.

Đại vương thiết chế lục họp. mãnh tướng chiêu trăm người, Chiển mã như long hổ. nhảy vọt bước hùng tráng. Quân tướng lâm loạn bắc. hiên hách rọi anh tài. Kiếm vũ lướt như lôi. quấn hồi tạc theo gió. Leo cao vọng thiên sơn, bạch vân đương chóp núi. Nhập trận phá cường địch, uy danh hùng chấn lôi. Nhất xạ bách mã đảo. tái xạ vạn phu khai. Hung Nô bất dám địch, tương hô quy tụ về. Công thành báo thiên tử. có thể họa lân đài.

Một tay "Bùi tướng quân mãn đường thế" được Trình Thế Hùng thi triển, kiếm sáng vút lượn, trên dưới tung bay, hoa tuyết theo đường kiểm mà hồi vũ, đường nét tuyệt diệu khó tả.

"Hay. thật là tuyệt pháp kiếm! Đã nghe đồn từ lâu kiếm kĩ của tướng quân thẩn kỳ vô cùng, nay được tận mắt thấy, quả thực danh bất hư truyền!"

Trình Thế Hùng thu kiếm định thân, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Dương Kế Nghiệp và Trương Phổ cùng tới, theo sau họ còn có ba người nữa. một người dáng cao thon, mặc áo da cừu tuyết điêu, choàng áo khoách lông sóc, đội mũ lông cáo trắng, trông thật ấm áp, chân đeo đôi giày lộc bì. một thán mỹ ngọc, thẩn thái sáng ngời, đôi mắt trong xanh như mặt nước mùa thu như mang theo cả nụ cười, giống như thần tiên vậy.

Dù là ai nhìn qua. đều biết mỹ nhân như vậy không phải đích thị thiên kim tiểu thư thì là khuê tú danh môn, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới một nữ sát thủ lạnh lùng hàm tiếu mà đoạt mạng ké khác.

Phía sau nàng ấy còn có hai người nữa, đều đang khoác da bào, đẩu đội mũ da. thản hình cũng cao lớn. thần sắc lại có chút dè dặt, một là Tiêu Mãn Anh, kẻ kia là A Bố Tư Đà được tiến cử thuộc bộ lạc Tò Nhĩ Mạn.

Trình Thể Hùng tra kiếm vào vỗ, cười tươi nghênh đón nói: "Ha ha, chư vị đại nhân tới rồi Trình mỗ không đón tiếp từ xa thật là thất lễ. xin lượng thứ cho."

Sau đợt tuyết đầu mùa, tiết trời rét buốt, Trinh Thế Hùng lại chỉ mặc một bộ y phục, vừa rồi múa kiếm trong gió không cảm thấy gì. lúc này dừng lại. chỉ thấy cả người hắn trên dưới nóng bừng bừng, quá thật là khiến người ta thán phục.

Dương Kế Nghiệp nói: "Ai. vốn dĩ do ta không mời mà đến. Trình tướng quân nào có tội gì. Lúc này trời đang gió lớn. chúng ta cứ vào sánh trước đã. loạn Tô Nhĩ Mạn đã được bình

định, còn hai tên lang sói bị hắn dụ dỗ. chúng ta phải mưu kế thế nào để ứng phó đây?"

Trình Thế Hùng cười đồng ý. cả đoàn người đi vào đại sảnh. Trình Thế Hùng khoác lên người một tấm da bào. gọi người dâng trà, rồi mọi người ngồi vên vị. Dương Kế Nghiệp liền đi thẳng vào vấn đề: "Trình tướng quân, hôm qua bình được loạn Tô Nhĩ Mạn, nay A Bố Tu Đà được tiến cử làm thủ lĩnh mới của bộ lạc này..."

A Bố Tư Đà khom lưng cúi người tại chỗ của mình, cười kính lễ với mọi người xung quanh.

Dương Kế Nghiệp nói tiếp: "Dưới sự trợ giúp của Tiểu Mãn Anh; thủ lĩnh A Bố Tư Đà đã thanh tây những kẻ phản trắc âm mưu tạo phản với Tò Nhĩ Mạn, đồng thời moi được một số tin từ chinh miệng chúng. A Bố Tư Đà đại nhân, ngài hãy nói đi."

A Bố Tư Đà vội nói: "Vâng, đúng là như thế. Tuân lệnh Hột Na Mục Nhà đại nhân, ta đã diệt trà dư đàng Tô Nhĩ Mạn trong bộ lạc, bắt được một sổ tâm phúc của hắn, qua thâm tra, một số ké khai răng Tô Nhĩ Mạn và Lý Kế Quân, Hô Diên Ngạo Bác nội ứng cấu kết với nhau, đã che giấu mấy người của Lý Ke Quán trong bộ lạc của ta Sau khi Tô Nhĩ Mạn bị chém đầu. ta đã tiến hành rà soát mấy kẻ đó. hai trong số đó đã biến mất không vết tích, trong sổ tử thi cũng không thấy, hẳn là đã thùa cơ tẩu thoát..." nguồn truyenggg.com

Dương Kế Nghiệp nói: "Vốn dĩ, nếu có thể dụ địch thâm nhập, cắt đường lui của chúng, rôi tiến hành kế quan mòn đả câu (đóng cửa đánh chó), vậy là lý tướng nhất. Nhưng người tírih không bẳng trời tính, chúng ta hao tâm tốn sức mà vẫn để xổng mất hai con cá nhỏ, tuy chỉ hai con cá nhỏ này nhưng cũng đủ để phá hoại đại sự của ta. Lý Kế Quân và Hò Diên Ngạo Bác một khi biết được tin, tuyệt đổi sẽ không tới phía Bắc. Chúng ta không thể để hắn báo toàn lực lượng mà trớ về Tiêu Quan như vậy được, bằng mọi cách phải làm suy yếu thực lực của hắn."

Trương Phổ nói: "Đương nhiên, hai kẻ lặn mất tăm tích đó chưa chắc đã tẩu thoát được, số người tử thương hôm qua nhiều vô số, trong chổc lát sao có thê tra tìm rõ được. Nhưng sự việc này không thẻ ngồi đó ôm ảo tưởng vạn nhất mà đê tuột mất thời cơ. đê cho Hò Diên Ngạo Bác và Lý Kế Quân chạy thoát. Trước mắt. chúng ta chỉ có thể dựa theo tin tức đã tiết lộ mà dự tính, lập tức xuất binh, thừa cơ chúng chua kịp ứng biến mà đánh đòn phủ đầu."

Trình Thể Hùng cười đáp: "Các vị đại nhản đã cùng tới đây. tất đã bàn bạc vói nhau rồi, khôngbiết là cần Trình mỗ ta làm gì đây?"

Dương Kế Nghiệp và Trương Phổ liếc nhìn nhau, rồi Trương Phổ cũng mờ lời.

Hưng Châu và Cam Cháu nay vẫn đang bị ảnh hưởng, điều Dương Hạo đương quan tâm nhất là trong nội bộ đất nước, nhưng Lý Kế Quân và Hô Diên Ngạo Bác đã đến rồi. chưa đánh trận nào đã thà cho hắn trở về. coi Hà Tây như đất không người có thể tùv ý xuất nhập, há chăng phải làm trò cười cho thiên hạ sao? Điều nên làm thì vẫn phải làm. đánh là đương nhiên, nhưng hai người Dương - Trương đã đi rồi, ai sẽ đánh đây?

Việc bình loạn Tò Nhĩ Mạn, binh tộc của Trình Thế Hùng là phải chịu áp lực lón nhất nhưng lại không vinh hiển công lao. Hai người Trương Dương đã đi, luận về tư cách và địa vị mà nói nơi đây đêu phải quy tôn Trình Thế Hùng, theo lý mà nói phải do Trình Thế Hùng thống soái xuất chinh, nghênh chiến kẻ địch. Lý Kế Quân và Hô Diên Ngạo Bác đã mất đi nội ứng, nên sẽ không hứng chịu được nhiêu trận sóng gió, tất nhiên sẽ bại mà chạy, vậy lập công lao dễ nhưtrớ bàn tay.

Nhưng không sợ thập vạn mà chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất Lý Kế Quân và Hô Diên Ngạo Bác không lùi mà tiến, vòng qua Trình Thế Hùng, thùa cơ hậu phương của hắn trống không mà đánh thẳng vào đò thành Tây Hạ. Dù Hưng Châu không mất. được kịp thời ứng trợ. tuy nhiên tổn thất phải chịu nhất là lúc Tây Hạ vừa mới lặp là nguy hại đến thê diện tôn nghiêm của quốc gia, là cái không thể bù đắp nổi. Việc mạo hiểm như vậy Lý Kế Quân đã từng làm qua một lần. ai biết hắn có lặp lại hay không. Trong lúc này. sự bình ôn của Hưng Cháu vẫn là quan trọng nhất.

Nói như vậy. tức là cẩn một tướng lĩnh lão luyện thành thục trấn thủ môn hộ Hưng Châu, có thê loại trừ mối lo mới có thê vên lòng ứng chiến quán địch xâm phạm. Hai người đêu có chủ ý chọn Trình Thể Hùng, còn vị tướng đánh chặn Hò Diên Ngạo Bác sẽ do Dương Diên Lãng đến từ Tiêu Quan thống lĩnh, phổi họp với binh mã điều phối từ Ngân Châu và Hoành Sơn đến Vi Châu, hai cánh quán tiến đánh thành gọng kìm.

Theo lý mà nói. sự bài bố như vậy không thành vấn đề, nhưng như vậy công lao dễ đoạt lại về tay Dương Diên Lãng, Trình Thế Hùng phải xuất lực nhiều nhất lại chẳng mấy công lao. trong lòng lẽ nào không nghĩ gì? Dương Kế Nghiệp tuy không thấy hổ thẹn với lòng, nhưng cũng thực có chút băn khoăn kiêng nể.

Trương Phổ liền nói: "Ta và Dương đại nhân sắp phải rời khỏi đây. trăm bộ lạc Thác Bạt ớ Hưng Châu một khi mưu phản, thế lực cực lớn mạnh, dội lên hơn cả sóng lớn, nơi đây là môn hộ của đô thành ta. Còn Tô Nhĩ Mạn đă bị chặt đầu. Lý Kế Quân đã mất đi nội ứng, chỉ cần ta trấn giữ nghiêm ngặt nơi đây, là một nơi bình ôn bất bại. Vậy nên trận này. điêu đâu tiên chính là cầu ổn, nên chủ vếu cần một vị lão tướng lăo luyện trấn thủ. chỉ có như thế, ta hay quân binh đánh trận mới có thể yên tâm được.

Hắn xoa tay, có chút khó khăn nói: "Vì vậy mà...., Hiệp Khẩu này...."

Đôi mắt xanh của Trình Thế Hùng đảo qua, hẳn đã hiểu rõ cơ sự, hắn vuốt nhẹ chòm râu. ranh mảnh cười nói: "Hai vị đại nhân không cân nói nữa. Cổ ngữ có nói, tướng cũng như đại thần, đểu phụng quân chủ. cộng dư mà hướng, đồng phép mà làm. dư nghiêng thì thuyển lật, vinh nhục đêu cùng chung, lúc này Tây Hạ ta phải đương đâu biết bao sóng gió. vượt qua được lại tinh không vạn lý. không qua khời rức dư khúc thuyền lật. mọi người đểu xong đời. Ha ha. Trình mồ là kẻ thô lổ nhưng cũng hiêu rõ những thứ đạo lý thiên cận này, lẽ nào lại tham công hiếu chiến vậy sao? Được rồi, Trình mồ sẽ trấn thủ nơi này, hai vị đại nhân cứ yên tâm mà điêu binh khiên tướng. chỉ cần đánh cho tên thò đế nhãi nhép Hò Diên Ngạo Bác và Lý Kế Quân sợ đến tè cả ra quần là được, ai động thủ cũng giống nhau mà phải không?"...

Tại nơi đóng doanh của Hò Diên Ngạo Bác và Lý Kế Quân.

Phải vất vả mãi mới đóng xong doanh trại, tiến hành nghi ngơi chỉnh đốn phía ngoài đó rất lâu, sau khi dùng lương tháo để bổ sung quân nhu. mới tiếp tục tiến lên men theo sông Hổ Lò. Khi hành binh tới Sát Hùng lĩnh, thì gặp phải hai tên tâm phúc vừa tâu thoát khỏi doanh quán tộc Tô Nhĩ Mạn.

Được biết Tô Nhĩ Mạn bị giết trước tiền trận chết một cách oan uổng kỳ quái Lý Kế Quân không khỏi vô cùng thất vọng, thiếu mất lực lượng này. dự lợi của hắn tan thành mắy khói. Tô Nhĩ Mạn bị giết, bộ tộc của hắn bị vây diệt tứ phía, cách giải thích duy nhất là Dương Hạo sớm đã phát giác ra được âm mưu của hắn. Như thế. dẫn dụ cả thế lực ngắm ngầm phản bội này hiện nguyên hình, đến đúng lúc này mới tiêu diệt toàn bộ. bắt gọn một mẻ.

Nếu sớm xem xét tình hình, chúng nên lập tức quay đầu người ngựa trở về. thối lui về Tiêu Quan với tốc lực nhanh nhắt có thể. nhưng Lý Kế Quân lại không cam tâm dứt bỏ. có trời mới biết để có được cơ hội như vậy hắn đã phải hao tôn biết bao tâm huyết.

Dương Hạo phát hiện ra âm mưu của Tô Nhĩ Mạn. Tô Nhĩ Mạn đã thất bại nhưng còn phía Hưng Châu thì sao? Còn Lý Thiên Viễn. Lý Thiên Luân. Lý Kế Đàm nữa? Bắt kẻ trộm bắt vương, nếu chúng trừ bỏ Dương Hạo thành công, những thắng lợi ngoài vòng khác ắy cũng trờ thành vô nghĩa, các thế lực tập họp quanh Dương Hạo lập tức sẽ bị chia rẽ. hắn vằn còn cơ hộiế

Lý Kế Quân đề xuất mọi kế hoạch của hắn cho Hô Diên Ngạo Bác. Hô Diên Ngạo Bác cũng là kẻ tài cao gan cũng lớn. sau khi tính toán ti mi. người ngựa của hắn cũng tiến dẩn vào địa phận Tây Hạ. Nhất là ờ khu vực giao giới Lũng Hừu Tây Hạ. không có thành lớn gò lớn mà chỉ có một tòa Cát Đạt trại nay cũng vào tay hắn. Hậu lộ thoái lui vô lo. không cằn phải thần hồn nát thần tính, vội vàng trốn chạy. cứ tạm xem tình thế. nếu thật không còn cơ hội thì chạy vằn chưa muộn. Hắn liền cho đóng quân ở Sát Hùng lĩnh, đồng thời phái thám báo dò xét tin tức.

Rất nhanh tin được truyền về. Dương Diên Lãng thua chạy lại lấy binh mă Linh Châu phắt cờ trờ lại. đành men theo Hồ Lô Tụy Bặc mà vội hành nam. Vi Châu lại tập họp gần hai vạn người ngựa từ Ngân Châu và Hoành Châu, đánh từ hữu cánh. Còn phía Hưng Châu. Lý Thiên Viễn động thủ có thành công hay không vẫn chưa biết được.

Hỏ Diên Ngạo Bác trong lòng thấy không cam tâm. lại có Lý Kế Quân bên cạnh không ngừng đầu độc mưu ý, đần ra vẻ chùn bước trước cảnh tuyết rơi giá rét. Trận tuyết lớn hôm đó mặt đắt dày thêm cả tấc. Hô Diên Ngạo Bác lại tu sừa sạn đạo. ngầm vượt qua sông, mạo hiêm gió tuyết mà di chuyên tới tám mươi dặm. chạy tới Thanh Lan nguyên ờ phía tây. chặn đúng đoàn người ngựa Vi Châu đang phụng mệnh đến tiến đánh.

Hô Diên Ngạo Bác và quan binh Vi Châu Tây Hạ bố yển nguyệt trậạ hai bên giằng co bất phân, Hô Diên Ngạo Bác thấy quân Tây Hạ cố thủ không đánh biết họ đang chờ đợi tin Dương Diên Lãng từ Linh Châu đánh đến. lập tức xông qua tuyết mà tiến đánh từ yển nguyệt trận thành hoành trận. Tướng Tây Hạ thắy Hô Diên Ngạo Bác áp sát lại chỉ phái một bộ phận binh mã ứng chiến, lệnh cho đại tướng Công Tôn Khánh suất kỵ binh dàn trận, giết trăm quân địch, đột phá địch trận

Không ngờ Hò Diên Ngạo Bác lại phủ thuẫn làm trận, dùng đại thuẫn để dồn đánh đám kỵ binh này. bủa vây thành vòng bao quanh, kỵ binh một khi mất đi lực đê xung tiến sẽ chỉ còn là thứ cừu non yếu đuối chờ bị làm thịt, binh tộc của Công Tôn Khánh chiến đấu đẫm máu. toàn quân bị giết sạch, giờ mới biết là trúng kế. thân chinh thống lĩnh quân binh tiến công lại. bị tên bắn xuyên thủng lỗ tai cánh tay bị chém đứt cả một khối thịt.

Quân binh Tây Hạ chiến trận này cũng là những kẻ dũng cảm, nhưng sao có thể biết đây là kế vây địch viện đánh của Hò Diên Ngạo Bác. quân Tây Hạ trọng thương thảm tử, không đợi được viện quân của Dương Diên Lãng đành thoái lui chạy về Vi Châu. Binh bại như núi ngã, binh cài lùi thì càng bị diệt nhiêu không thê vãn hôi. vốn định chiến lược tiến đánh nay lại thảm bại dưới đòn chủ động tấn công của Hô Diên Ngạo Bác. Binh tộc Hô Diên Ngạo Bác đích thân truy kích, thanh thế râm rộ, nhưng lại lệnh cho Lý Kẻ Quân gần đấy che giấu, chỉ đợi đến khi viện binh Dương Diên Lãng vừa đến, phát động tiến đánh bất ngờ.

Không ngờ Dương Diên Lãng thống lĩnh đại quân đến. thám báo dò xét báo tin. biết được người ngựa Vi Châu bại thoái liên không đến tiếp viện, ngược lại hắn không ngừng phi về phía nam, chạy tới Cát Đạp trại.

Nghé mới sinh thực không biết sợ hổ. tuổi trẻ gan dạ như Dương Diên Lãng là kè từng trải nhiêu chiến trận, kinh nghiệm chỉ huy điều binh khiên tướng bày binh bổ trận lại dày dạn, nén lần đấu trí bốc đồng này lại đương lúc hắn tràn trề nhuệ khí nhất.

Cát Đạt trại mất trong tay hắn, hắn đương nhiên không cam tâm, hon nữa binh mã Vi Châu lại thất bại, lúc này mà đuổi theo chỉ có thể thu thập tàn cuộc. Như thế. không bang công chiếm Cát Đạt trại, chặn đường thối lui của địch rôi tính. Cứu viện thành ra bô khuyết, công đánh Cát Đạt trại lại có thể thay đổi được chiến cuộc, tạo ra một cơ hội mới.

Dương Diên Lãng định ý như vậy. lại không biết rang đã vô ý tránh được chiêu độc kế của Hô Diên Ngạo Bác nhăm đánh tan viện quán hắn.

Hô Diên Ngạo Bác để lại binh mã thủ trại cũng tương đối, chỉ là địa trại này vốn là nơi phòng thủ của Dương Diên Lãng, hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Lợi dụng mưa tuyết lớn. Dương Diên Lãng cho một số xạ thủ xuất chúng leo vào thành, bắn chết cành trạm canh gác, sau đó mờ đại môn, quân binh ẩn núp mà tiến vào môn khẩu, thám sát quán địch một cách đẫm máu. Chỉ chốc lát, ky binh phía ngoài đã dân phi vào.

Dương Diên Lãng phi ngựa lên trước, tay cầm đại thương lăm lăm xông chiến như lao vào chốn không người. Chi qua một canh giờ, Cát Đạt trại đã đôi chủ. công thủ lại đói thế.

Trời sáng, Dương Diên Lãng đứng trên Cát Đạt trại, nhìn về phía thảo nguyên tuyết phủ trắng, vui vẻ cười nói: "Chủ động đoạt lại về tay. ta nhất định có thể rửa sạch nồi nhục này.

Mặt trời mới mọc từ phía Đông, Chiết Tử Du đang ngồi trên xe trượt, phi thẳng về hướng mặt trời rọi chiếu, núi đá. cây cối. đôi tuyết... Cứ thế lùi dân về phía sau, âm thanh của sơn cước, tiếng núi tuyết lở rơi xuống rừng cây từ phía xa vọng lại. tuyết trắng khắp nơi, khung cảnh trước mắt rộng mỡ, một vùng bình nguyên trải dài, nàng đã đi vào địa phận Tây Hạ. tiến vào Trọc Luân Xuyẻn.

"Chỉ vì cái kẻ oan gia kia, mà phải trải qua bao nhiêu trắc trờ. đến cả hài ngoại Phù Tang cũng đã đi qua rồi. Từ nay về sau, cũng đã khổ tận cam lai rồi…"

Tuyết rơi vương lên khuôn mặt. Chiếc Tử Du hơn nheo mắt lại. hai tay khom vào như huyền nguyệt, thật khiến rung động lòng người.
Bình Luận (0)
Comment