Dưới thành U Châu, chiến hỏa hừng hực.
Chỉ cần nửa tháng, nhóm quân thợ gấp gáp chế tạo ra vô cùng nhiều thạch pháo, vũ tiễn, mưa đá, ngày ngày không tiếc tên bắn trút xuống thành U Châu như mưa, đủ loại chiến thuật và có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào như trèo lên thang, đâm phá cửa thành, lũy đất sơn,... Trong thành thủ quân ra sức chống chọi, gặp chiêu phá chiêu, gắng sức chống cự.
Viện quân Liêu quốc không hề có cách nào đối mặt với quái vật quân Tống, trận hình khổng lồ của quân Tống một khi vận dụng, quả thực như một cỗ máy xé thịt vô cùng đáng sợ, trận này so với trận chiến tử ngọ cốc năm đó Triệu Khuông Dận và Tiêu hậu thêm hoành tráng, nhất là qua hơn một tháng không ngừng hoàn thiện bổ sung, tiến hành kết hợp với địa thế, trang bị vũ khí trọng giáp bộ binh vô cùng tối tân, huấn luyện đâu vào đấy, hợp thành trận vô cùng hoàn thiện, quả thực thêm nhiều binh vào trận chiến này cũng không thừa.
Viện quân Liêu quốc trơ mắt nhìn quân Tống ngông nghênh vây thành, công thành, hết đường xoay xở, quân Tống cùng ngươi đánh trận, vốn không chủ động nhiễu chiến, nào có thể kháng lại? Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Lúc này, quân Tống cũng đã ta tay, bắt đầu gạt bỏ thành trì xung quanh U Châu. Da Luật Tà Chẩn vốn đến tiếp viện U Châu, nhưng mấy trận đại chiến liên tiếp chịu nhục, tổn binh hao tướng. "Bình nhung vạn toàn đại trận" vốn dĩ rất tự hào lại không làm gì được Triệu Quang Nghĩa, sĩ khí binh lính bị giảm, sau vài lần bị đánh bại liên tiếp, chủ soái Bột Hải quân dưới trướng Da Luật Tà Chẩn dẫn bộ đội sở thuộc của Bột Hải quân hàng Tống.
Bột Hải quốc bị Liêu quốc chiếm đoạt mới vài năm, Bột Hải quân không đủ trung thành, không lâu sau, lại có một người hàng Tống, tuy rằng hắn không có thể kéo quân đội của mình qua tình hình này, đành dẫn theo hơn hai trăm thân tín hàng. Đó chính là quân đô chỉ huy sứ Lý Trát Lô Tồn.
Thiết Lâm quân là quân đội tinh nhuệ nhất Liêu quốc, trong lịch sử cũng cũng khá tiếng tăm, ba đời nhà Tống trọng giáp kỵ binh, nhưng Thiết Lâm quân của Liêu quốc vốn là Thiết diều hâu trong lịch sử Tây Hạ quốc, Thiết Phật của Kim quốc, mà Lý Trát Lô Tồn cũng là tướng lĩnh cao cấp của Liêu quốc Khiết Đan hệ, người này hàng Tống, tin tức truyền đến, sĩ khí quân Liêu xuống dốc không phanh.
Hắn hàng Tống, có ảnh hưởng vô cùng to lớn, thủ tướng Liêu Thuận Châu lập hùng quân tiết độ sứ Lưu Đình Tố, Kế Châu thủ tướng Lưu Thủ Ân tương kế giao thành nhận đầu hàng, thành U Châu chính thức trở thành một tòa cô thành, tình hình vô cùng nguy ngập.
Tin tức truyền về Thượng Kinh, cả triều xôn xao, quân Tống liên tiếp thắng lợi, rất nhiều triều thần không khỏi nghĩ rằng Hung Nô, Đột Quyết lần lượt mất đi hãn tướng, kết cục của Tây Vực, bắt đầu cân nhắc bỏ qua U Vân mười sáu châu, rút lại binh mã, bảo vệ chốn cũ. Có một người đề xuất, liền có mười người, trăm người hưởng ứng, trong phút chốc cả triều đình Liêu quốc ồn ào náo động cùng đồng thanh: "Bỏ qua U Vân mười sáu châu, rút lại binh mã, bảo toàn lấy Liêu quốc!"
"Nói hưu nói vượn! Còn dám nói vứt bỏ đất của quốc gia ta, kẻ nào lui binh ý đồ cá nhân mình, giết không tha!"
Tiêu Xước dựng kiếm lên, hai đầu lông mày quyến rũ giờ tràn ngập sát khí, cả sảnh đường quan lại văn võ sợ run không người nào dám nói, chỉ còn nàng nói: " Đại Liêu ta, tung hoành thiên hạ, nào có kẻ nào dám chống lại, Triệu Khuông Dận tài lược là thế, cũng làm khó dễ được ta sao? Mà nay U Châu thành nguy khốn trong một sớm một chiều, thủ quân đối mặt ba mươi vạn quân địch, bảo vệ hơn tháng, không mất tấc đất, rồi được Đại Liêu hổ lang ta phó viện giải vây, các ngươi lại khiếp đảm nhát gan thế ư?"
Nhìn quanh cả sảnh đường, Tiêu Xước kiên quyết nói: "Các ngươi lui, Bổn cung không lùi! Bổn cung phải mang theo Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, nếu phải chết, Đại Liêu dũng sĩ, chết cũng muốn một cái chết thật oanh liệt, Bổn cung và Hoàng Thượng sẽ chết trận ở dưới U Châu thành!"
Thấy một nữ tử ở tuổi thanh xuân lại có huyết khí khẳng khái dũng mãnh như thế, văn võ bá quan trong triều đều xấu hổ không dám nói câu nào, Tiêu Xước với lời nói kiên quyết khơi dậy khí thế hung hãn của bọn họ, lập tức chúng văn võ cổ vũ tinh thần, trưng binh mã ở các bộ cấp, tiếp tục tổ chức viện quân, chuẩn bị gấp rút tiếp viện U Châu. Cùng lúc đó, Tiêu Xước cấp chiếu, lệnh Da Luật Hưu Ca cho dù hòa hay chiến, đều phải nhanh chóng chấm dứt chiến trận với Thất Vi, Nữ Chân, lập tức điều quân trở về, bảo vệ Nam Kinh!
Thây ngổn ngang khắp đồng, nơi nơi là đống hỗn độn.
Dương Kế Nghiệp cùng Thượng Ba Thiên tọa trấn trung quân, không ngừng kết hợp binh lực, đoàn chiến binh càng ngày càng lớn mạnh, từ đỉnh núi quan sát xuống, toàn bộ bình nguyên đều là binh mã đấu đá, tiếng la ó giết chóc kinh thiên động địa.
Nhưng vào lúc này, phương Tây Nam đường chân trời bụi mù, đầu tiên là một luồng hắc tuyến, sau đó nhanh chóng đẩy về phía trước, bụi mù cuồn cuộn như Hoàng Long giương nanh múa vuốt nhắm người mà cắn, nhanh như điện chớp phi tới. Hai quân giao chiến say sưa, thây ngổn ngang, khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, giao chiến gần về phía Tây Nam thì song phương yên tĩnh trở lại.
Đại kỳ phấp phới, đón gió phần phật, vài dòng chữ ánh vào mi mắt, trong doanh trại của Thượng Ba Thiên đột nhiên phát ra tiếng hoan hô rầm rầm: "Viện quân" của bọn họ... Tới rồi!
Binh bại như núi đổ, Thượng Ba Thiên tung hoành xa trường, mải mê chém giết đến mức đất trời mịt mù tối u ám lúc nào không hay, hắn chỉ nhận ra phía nam, ra sức xông về trước. Đại quân của hắn chậm rãi, còn có lượng lớn quân dự bị đội không đưa vào chiến đấu, hôm nay thủ chiến, hắn vốn không trông cậy vào một trận chiến định sẵn, trận này còn đáng đánh ư, sao có thể lập tức tập hợp toàn bộ binh lực đây?
Nhưng trước mắt, toàn là quân dự bị chưa nhập trận chiến đã bị đại quân của Đồng Vũ chặn ngang cắt đứt, cương đao trong tay Thượng Ba Thiên sắc bén, trên đao đầy máu tươi, thịt sềnh sệch, trơ xương cốt, lưỡi đao giỏ máu tong tong, đó đều là máu tươi của những kẻ xấu số bị hắn chém phải.
Vô số nhân mã chen chúc ở nơi này, quá chật chội, cương xoa của hắn ở trong hoàn cảnh này sử dụng không tiện bằng cương đao, đoạn đường này chém giết, hắn còn chưa vận dụng binh khí tối ưu của mình. Thật vất vả mới vọt được tới hậu trận, liền thấy phía trước đội ngũ kỵ binh dày đặc ùn ùn kéo đến, chúng kêu khóc xông về phía hắn.
Đám binh đó đều là binh Ba Thục của Đồng Vũ, hắn nghe không hiểu tiếng địa phương, nhưng bọn họ cưỡi trên tuấn mã, đều là những tên được Thượng Ba Thiên lo lắng quan tâm trang bị chu đáo!
Thượng Ba Thiên sôi sùng sục, hắn không hiểu nổi, Đồng Vũ làm sao lại hàng Dương Hạo, làm sao lại phụ lòng tín nhiệm của hắn, trong một thời khắc quan trọng, tim gan hắn nhói lên như bị đâm một đao, cứ thế thất bại thảm hại.
Lúc Đồng Vũ dẫn đại quân vội xông đến, tất cả binh dân tộc Thổ Phiên đều cho rằng viện quân của mình tới rồi, một đường viện quân, không cứu được tình thế chiến trường, nhưng lòng quân sĩ khí trên chiến trường là vô cùng quan trọng, thời điểm song phương giao chiến say sưa, bên chiếm ưu thế đột nhiên tăng lên một đường quân đầy đủ sức lực, đủ để khiến quân địch uể oải, mất đi hi vọng chiến đấu.
Nhưng ai cũng không ngờ, đường viện quân này nhanh như điện chớp giết chém trên chiến trường, hùng hùng hổ hổ giương thương rút đao, đột nhập hậu trận của Thượng Ba Thiên, thiết kỵ lao tới như lũ đâm vào trận địa không kịp phòng bị, cương đao như được đốt hồng, không hao tâm tổn sức đâm vào hậu trận của Thượng Ba Thiên, khiến hậu trận của hắn vốn vững như Thái Sơn bị quấy long trời lở đất.
Vương Nê Trư sợ ngây người, trừng mắt hét lớn: "Đồng Vũ đang làm cái gì? Bị vó ngựa bới đầu hay sao, sao lại ngốc nghếch giết đội ngũ của chúng ta?"
Thượng Ba Thiên trong phút chốc liền hiểu rõ một chuyện: "Đồng Vũ đã hàng Dương Hạo, ra vậy!"
Hắn không biết đạo tặc Đồng Vũ tung hoành Ba Thục, cùng đường thủ lĩnh nghĩa quân, bại tẩu Lũng Hữu, khi nào cùng Dương Hạo hợp làm một, nhưng hiện thực trước mắt thực xót xa lại nói cho hắn biết, trận chiến này đã bại, hơn nữa là bại thảm hại.
Cho dù Đồng Vũ dẫn nhân mã của hắn đứng ở bên Dương Hạo, chẳng qua là nhơ cậy quân uy lớn mạnh của đối phương, gia nhập năm vạn nhân mã, không đủ để làm cho tam quân Thượng Ba Thiên hỗn loạn, binh lính mất sức không thể thủ. Ở thời khắc mấu chốt đột nhiên Đồng Vũ đuổi tới, đâm thẳng vào hậu trận của hắn, đừng nói là Thượng Ba Thiên hắn, bất kỳ một tướng lĩnh nào đó, chợt gặp được trường hợp như vậy, đều có chung một kết cục: binh bại nước mất.
Thượng Ba Thiên không rảnh tức giận, lập tức hạ lệnh toàn quân xông ra khỏi hậu trận, cần phải giải thoát cho binh mã mà Đồng Vũ vừa đột nhập hậu trận, đây là đường sống duy nhất. Tướng lĩnh dưới trướng Hắn cũng đều ý thức được nguy hiểm gần kề, với sự chỉ huy của Thượng Ba Thiên, toàn quân quay người đuổi giết về phía hậu trận của mình. Dương Kế Nghiệp vừa thấy Đồng Vũ đúng lúc đuổi tới, lập tức huy động lệnh kỳ, thét ra lệnh toàn quân tập kích.
Các lộ tướng lĩnh lúc này mới biết Dương Hạo vì sao khoe khoang khoác lác tại chiến tuyến, chỉ cần một trận chiến mà đoạt bốn bảo bốn trại, nếu như đánh, trận chiến này sẽ có được cái đầu của Thượng Ba Thiên, và đó cũng không phải việc khó! Các tướng lĩnh tràn đầy tinh thần, dẫn bản bộ nhân mã như ong vỡ tổ xông lên, nào thì xung phong đánh thọc sườn, nào thì trận hình bàn cờ, hiện tại đang ra sức đánh.
Giết một hồi, thây ngổn ngang khắp đồng, máu chảy thành dòng, cung tiễn bắn như mưa, thương kích như rừng, khắp cả vùng đất trỗi dậy, tiếng khóc thét vang trời.
"Thượng Ba Thiên, để lại đầu chó của ngươi đi!"
Thấy cần phải phá vỡ nhân mã Đồng Vũ hai mặt tác chiến, đột nhiên hơn trăm thiết kỵ Tà Thứ Lý đuổi tới, màu tro áo giáp, màu đỏ áo choàng, màu sáng loáng của trảm mã đao, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, một viên hổ tướng đi trước, cầm đao chém, băng qua như gió, người ngã ngựa đổ, đến gần, con ngựa của đại hồ tử tướng quân bỗng nhiên hí dữ dội lên một tiếng, vọt lên, trảm mã đao trong tay một chiêu bổ xuống Hoa Sơn.
"Mở!"
Thượng Ba Thiên hoảng hốt, mắt thấy người này xông đến gấp, không kịp tránh né, đành phải cầm cương đao mãnh liệt nghênh đón.
Binh khí mã chiến của Thượng Ba Thiên là tam cổ thác thiên xoa, thanh xiên bằng gang đúc, to bằng trứng ngỗng, lưỡi dao sáng loáng.
Tên kia bổ một đao xuống, "Keng" một tiếng vang thật lớn, đầu đao bắn lên, đốm lửa văng khắp nơi, Thượng Ba Thiên nhắm mắt lại, đao kia văng, vụn sắt bắn vào mắt, nước mắt chảy ròng, có vẻ rất đau.
Viên tướng kia chính là hổ tướng dưới trướng Dương Hạo Ngải Nghĩa Hải, đao kia bị chém bay, hắn không khỏi ngạc nhiên. Ngay sau đó hắn xông tới Thượng Ba Thiên, đi một vòng ngựa, rồi sau đó đại đao lại bổ xuống và rồi lại bị vỡ ra, khiến mấy tên binh vây quanh Thượng Ba Thiên ngã nhào trên mặt đất, Thượng Ba Thiên nhắm một con mắt, nước mắt trên mặt dạt dào, bộ dáng buồn cười nói không nên lời, không khỏi cất tiếng cười to: "Cháu ngoan, khóc cái gì khóc, hai mươi năm sau lại là một hảo hán, tha hồ theo đuổi tiền đồ."
Thượng Ba Thiên có đời nào chịu nhục như vậy, không khỏi trong lòng giận dữ, có ý xông lên tái chiến, ánh mắt rất không chịu thua kém. Lúc này Thốc Bô đẫm máu vọt tới, thấy tình hình nguy cấp liền đâm tới Ngải Nghĩa Hải, miệng kêu to: "Đại ca đi mau, ở lại Thanh Sơn, không sợ gì hết!"
Có Thốc Bô liều chết để ngăn cản Ngải Nghĩa Hải, Thượng Ba Thiên cầm cương đao, nghiến răng tiếp tục xông tới phía trước đi. Đồng Vũ tự mình dẫn đại quân đột nhập hậu trận Thượng Ba Thiên, xông nhanh về trước, binh Thổ Phiên kinh ngạc không hiểu tại sao bị tấn công chớp nhoáng như vậy, nhưng họ rất nhanh cũng kịp phản ứng, mặc kệ chuyện gì xảy ra, thêm cương đao còn sợ không phản kháng lại được sao? Đồng Vũ cùng Thiết ngưu một cùng về phía trước, binh Thổ Phiên của hai bên liều mạng đánh về phía bọn họ, ý đồ một lần nữa hợp lực lại, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ chỉ có thể lấy hết lực còn dư thừa trong cơ thể xông về trước, khiến cho binh Thổ Phiên thêm hỗn loạn, không thể vòng được ngựa mà quay trở về.
Kết quả Thượng Ba Thiên rốt cục xé toang ở trong đội ngũ của binh Ba Thục, cùng hậu quân hợp binh một chỗ, Thượng Ba Thiên dù gì cũng đã lớn tuổi, không còn dũng mãnh như năm đó, lần này xông lên giết, giết được một tên áo giáp mà hắn thở hổn hển, vòng ngựa quay đầu lại, vẫn đang cóý đồ ổn định đầu trận tuyến, nhưng một khi toàn quân tan tác, thương vong này so sánh với tử chiến nghiêm trọng vô cùng, nhưng nếu có một tia hy vọng, hắn cũng sẽ không lựa chọn chạy trốn.
Nhưng lần này vừa mới quay đầu lại, chỉ thấy một viên tiểu tướng thúc ngựa như bay, xông thẳng đến hắn, không phải ai cũng nhận được ra Thượng Ba Thiên hắn, chẳng qua nhìn cờ hiệu của hắn, mà binh Thổ Phiên ít có giáp trụ, kẻ mà toàn thân mặc giáp trụ, cũng đã khẳng định rõ thân phận của hắn phần nào.
Tiểu tướng ấy trong tay cầm một cây thương, mũi thương nhọn hoắt như độc rắn, một hàng mày, hai bờ vai, một con ngựa tam thương rất quen thuộc. Mấy trăm kỵ sĩ danh sử đại thương theo sát phía sau, hình thành một khiết hình trận nghiêm mật, hùng hổ lao tới, thế như chẻ tre.
Thượng Ba Thiên không biết Dương Diên Lãng, càng không biết tên Dương gia thương này, song lại thấy tiểu tướng này thương pháp huyền diệu, ánh mắt hắn mê mẩn, tia máu đầy trong mắt, vừa thấy tiểu tướng đó cầm thương thúc ngựa phi thẳng đến, vài tướng lĩnh Tây Hạ tựa hồ cũng nhận ra hắn, đến một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch cũng muốn lấy tính mệnh của hắn, không khỏi giận dữ, hắn hét lớn một tiếng, nắm thật chặt cương xoa, mở to đôi mắt màu đỏ liền vọt lên.
"Phanh! Phác lăng lăng..."
Đại thương trong tay Dương Diên Lãng lay động, rung lên một cái, cổ họng, ngực, bụng, nhất mã tứ thương, thay đổi to lớn. Thượng Ba Thiên hoảng hốt, cương xoa trong tay hắn có thể làm ra chiêu thuật tinh diệu như vậy, đành kiên trì dùng thủ pháp hàng mười, hung hăng đâm liên tục, dựa vào thế trận cả hai đều bị thương buộc Dương Diên Lãng thu thương.
Dương Diên Lãng vừa thấy, quả nhiên thu thương, "Đương đương đương" ba tiếng liên tiếp, trường thương trong tay Dương Diên Lãng đột nhiên trợt, trợt thẳng theo báng súng tới phần đầu thương dài một thước, sau đó trường thương từ dưới xương sườn lại đột nhiên quay ngược lại, đâm thẳng đến cái gáy của Thượng Ba Thiên, thương này nhanh như tia chớp, ra tay tàn nhẫn vô cùng, xảo quyệt độc ác, vốn muốn cướp tính mạng Thượng Ba Thiên, nhưng Thượng Ba Thiên xoay thân né, bộ hạ của Dương Diên Lãng đồng loạt xuất thương, bốn thanh đại thương như tia chớp đâm về ngực, gáy, eo, chân của Thượng Ba Thiên, Thượng Ba Thiên còn dư lực, vung xoa vừa đỡ, mẻ bốn cây trường thương, tiện tay nhổ trường đao bên hông, sét đánh trong tiếng hét vang, một đao bổ mặt gã sĩ tốt thành hai nửa.
Một đao ra sức này của hắn, đến ngựa cũng đều chém thành hai nửa, thân hình nghiêng về phía trước, tư thế ngồi có thay đổi, thương Dương Diên Lãng không đâm trúng phần quan trọng, mũi thương sắc bén đâm xuyên qua mũ giáp, đi thẳng xuyên qua dính ít da đầu của hắn, khiến búi tóc đứt tung.
Gáy Thượng Ba Thiên bị rách một đường, tóc quyện cùng máu tươi, đầu tóc rối bù, máu tươi theo cái cổ chảy ròng lên trên người, khiến Thượng Ba Thiên sợ tới mức hồn phi phách tán, vốn muốn giơ trường đao trong tay lên quát tháo, lúc này vội vàng bỏ quên cương xoa, thúc đầu ngựa, trốn vào đồng hoang.
Dương Diên Lãng đâm một thương ra, liền nhảy vào trong binh Thổ Phiên, trường thương kia giống như một con linh xà, uốn éo lại rút trở về, trường thương như xà tín vừa nuốt vừa phun, mũi thương bay ra, "Phốc" một tiếng đập trúng một cái mũi của binh Thổ Phiên, khiến xương mũi của hắn bị gãy, một tiếng hét thảm còn chưa bật được ra, cổ họng của hắn và tim máu chảy ào ào, ngửa mặt ngã xuống. Lập tức đại thương Dương Diên Lãng rung lên, "Ô" một tiếng tạo nên run rẩy một tầng sóng gợn, hai gã binh Thổ Phiên bên cạnh như gặp phải sét đánh, bịch một tiếng ngã xuống ngựa, còn chưa đứng lên thì đã phát hiện ra xương cánh tay đã bị bẻ gẫy. Ngay sau đó vô số vó ngựa giẫm xuống, kêu bi thảm vài tiếng, liền bị ngàn quân vạn mã dẫm đạp vụn người.
Dương Diên Lãng đã giải được vây, kéo ngựa lại nhìn, chỉ thấy Thượng Ba Thiên sớm đã xông ra khỏi trận vây của binh Thổ Phiên, hoảng sợ vội chạy trốn xa xa, công lớn dễ như trở bàn tay giờ bay đi mất, Dương Diên Lãng không khỏi lo lắng, đại thương trong tay vung mạnh, quét ra một vòng quân địch, nhanh chóng vơ lấy chiến cung, kéo dây cung cài tiễn, "Ông" một tiếng một mũi tên bay đi, đáng tiếc trên chiến trường đầu người nhiếu quá, chiến mã chạy loạn, mũi tên Dương Diên Lãng đi như bay, đủ để lấy mạng Thượng Ba Thiên, đúng lúc có một tên binh dân tộc Thổ Phiên thúc ngựa qua, mũi tên hung hăng xuyên vào dưới xương sườn hắn, giúp cho Thượng Ba Thiên né được mũi tên.
Giật mình, Thượng Ba Thiên ổn định đầu trận tuyến, tưởng thu binh mã, vội vàng chạy trốn hướng nam, lần lượt lại gặp binh mã Thác Bạt Hạo Phong và Trương Sùng Nguy truy kích ngăn chặn, Ngải Nghĩa Hải và Dương Diên Lãng cũng là Âm Hồn Bất Tán, Thượng Ba Thiên liên tiếp gặp nạn, toàn bộ bộ hạ liều mạng cứu, càng về sau phải ném đại kỳ, chỉ lo chạy trốn.
Đại kỳ của Chủ soái chính là linh hồn của quân, soái kỳ ngã, tam quân không tiếp tục ý chí chiến đấu được, liền lập tức giải tán, bại vong của Thượng Ba Thiên, đã không thể vãn được.
Thượng Ba Thiên chạy trốn, Triệu Quang Nghĩa cũng đang chạy trốn cái chết.
Từ thắng lợi thành thất bại, từ thiên đường xuống địa ngục, khoảng cách gần như thế sao?
Thực ra trận chiến U Châu, Triệu Quang Nghĩa đánh nào có tệ, sức mạnh này khiến người Liêu sợ hãi, nếu không phải Tiêu Xước kiên quyết không chịu khuất phục, giờ phút này người Liêu sớm đã vứt bỏ U Vân mười sáu châu, co đầu rút cổ chạy đến chỗ bọn họ mà cầu xin đường sống, di cư từ nơi chăn thả sang thảo nguyên.
Nhưng người Liêu không thiếu binh sĩ tài trí, trận pháp của quân Tống là làm bọn hắn đau đầu, hai mươi vạn viện quân giằng co với quân Tống, có thể thấy bọn họ không ngừng phát động tiến công thành U Châu, nguyên nhân chính là bọn họ phát hiện ra rằng rất khó chiến với quân Tống, nên nghiên cứu đủ loại pháp trận đối phó với tình địch, cho nên trong lúc bọn họ đang giằng co với quân Tống, luôn luôn cố gắng nghiên cứu trận pháp của quân Tống, hi vọng rằng có thể tìm ra được nhược điểm của nó.
Nhược điểm này bọn họ đã tìm ra được, mỗi ngày tấn công đại trận quân Tống, các tướng lĩnh đứng ở chỗ cao, từ trên cao nhìn xuống quan sát toàn cục diện, soi xét nhìn ra được đủ loại kiểu ứng biến thi thố của quân Tống, rồi dốc lòng tiến hành nghiên cứu, rất nhanh họ liền phát hiện ra, "Đô nhung vạn toàn đại trận" của quân Tống là vô địch, ít nhất so với bọn họ mà nói là vô địch, bởi vì sự hiểu biết về trận pháp của bọn họ còn quá nông cạn so với tướng lĩnh Trung Nguyên, tuy người Liêu tiếp nhận trình độ Hán học rất cao, song chung quy vẫn không so sánh được với người Hán Trung Nguyên.
Nhưng, "Đô nhung vạn toàn đại trận" là do người cấu thành, trận pháp không có sơ hở, người cũng có sơ hở, vài ngày liên tục quan sát cẩn thận và phải trả giá hy sinh, bọn họ rốt cục phát hiện ra, đại trận này có một nhược điểm, nhược điểm chính là doanh địa của Bột Hải quân. Bột Hải quân là binh mã đầu hàng quân Tống sớm nhất, Thiết Lâm quân thống soái Lý Trát Lô Tồn chỉ dẫn theo hơn hai trăm người, mà Bột Hải quân lại đầu hàng toàn quân.
Binh mã nhiều như vậy, Triệu Quang Nghĩa hắn vừa phân binh tấn công quanh, vừa phân binh giằng co viện quân Liêu quốc, bố trí "Đô nhung vạn toàn đại trận" của binh mã khá ít, mà Bột Hải quân vừa mới đầu hàng còn chưa đáng tin, không yên tâm phái bọn họ ra ngoài công thành cướp trại hoặc giằng co thế trận với Liêu quân, cho nên sắp xếp bọn họ bên trong " Đô nhung vạn toàn đại trận".
Bột Hải quân vừa mới đầu hàng, họ chưa quen trận pháp này, mà ngay cả hiệu lệnh cũng không nắm bắt được hết, mỗi lần tác chiến, lúc yêu cầu bọn họ hành động theo trận pháp, bọn họ luống cuống tay chân, loạn cả lên, chẳng còn nhớ cách đánh thế nào. Người Liêu phát hiện ra Bột Hải quân là nhược điểm duy nhất bọn họ có thể tìm ra, vì thế nhằm công kích vào hướng Bột Hải quân.
Tuyển chọn binh mã phá tan khu vực phòng thủ của Bột Hải quân, đánh vào U Châu thành một cách thuận lợi. Mặt khác các bộ binh mã chưa có mệnh lệnh, thì không dám tự ý rời bổn trận vì lo sợ toàn bộ đại trận bị nguy ngập, mà Bột Hải quân lại luống cuống tay chân, không kịp ứng biến, và cũng không kịp thời báo quân tình. Đến khi Triệu Quang Nghĩa chỉ huy ba mươi vạn đại quân, còn cách Liêu quân vài chục dặm đường thì mới biết được tin tức.
Đoạn đường này là viện quân vào thành, việc bổ sung binh lực thủ thành U Châu cũng không có ý nghĩa gì to tát, nhưng đây là tuyến viện quân vây thành quân Tống, thuận lợi phá vỡ phòng tuyến quân Tống để tiến vào trong thành. Khi tuyệt vọng đến cực điểm, thủ quân U Châu bị suy sụp toàn cục diện. Trận chiến này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với Liêu quân trong thành ngoài thành, vì việc này, tinh thần của thủ quân bỗng dưng dâng trào, ý chí thủ thành càng thêm cao, viện quân Liêu quốc ngoài thành cũng bị suy sụp tinh thần, mong muốn được lấy lại tinh thần một lần nữa.
Triệu Quang Nghĩa biết được viện quân Liêu quốc vào thành, không khỏi giận tím mặt, lập tức đưa quân trong doanh dời đi thành bắc, đi trên đường viện quân Liêu quốc và thủ quân nội thành U Châu đóng ở Thanh Hà đồng thời công kích. Trận chiến này viện quân Liêu quốc đại bại, nhưng thành U Châu vẫn đang nằm trong tay người Liêu, đầu tường U Châu vẫn đang tung bay cờ của Liêu quốc.
Rồi viện quân Liêu quốc và binh mã thủ thành vốn đã tuyệt vọng giờ lại gắng gượng sức mình chống lại, nếu như không có đám binh mã này vào thành, có lẽ thành U Châu đã treo cờ hàng, hoặc là hai mươi vạn viện quân Liêu quốc sớm bỏ qua cứu viện, họ đã ngán ngẩm bắc phản, nhưng vì chuyện này, bọn họ phải kéo dài chống cự ra ít nhất một tháng. Thời gian kéo dài, khiến cho cân tiểu ly phần thắng bắt đầu nghiêng sang người Liêu, lúc này Da Luật Hưu Ca đến.
Rất lâu rồi, lịch sử của phát triển chỉ là một cái ngẫu nhiên, bởi vì là một loại người nào đó, một sự kiện nào đó, mà hoàn toàn thay đổi.
Cảnh trường kỳ tác chiến, đã cho nhóm sĩ tốt bắt đầu có cảm giác uể oải, Liêu quốc thủ quân cứng cỏi như dây thép dường như nhiều lần bị gãy ra làm nhiều đoạn, rồi ý chí chiến đấu căng thẳng, khiến cho binh lính bắt đầu có cảm giác ghét chiến tranh, phía sau, Da Luật Hưu ca dẫn tinh binh Điệt Lại Ngũ viện bộ từ Thượng Kinh hùng hổ đến.
Điệt Lạt Ngũ viện bộ, Lục Viện bộ, là binh mã tinh nhuệ nhất Liêu quốc, Lục Viện bộ đóng quân tuyến tây, lúc trước từng tới Ngân Châu đuổi bắt quá Khánh vương Da Luật Thịnh. Mà Ngũ viện bộ vẫn đóng quân ở đông tuyến.
Quân đội vừa phá tan liên quân người Nữ Chân với người Thất Vi, đuổi người Thất Vi như con thỏ chạy về cực bắc lạnh khủng khiếp, đuổi người Nữ Chân vào rừng rậm, bọn họ muốn tiêu diệt hoàn toàn và đánh cho quân địch thân tàn ma dại. Da Luật Hưu ca nhận được ý chỉ của Tiêu thái hậu, các dũng sĩ của Điệt Lạt Ngũ viện bộ cùng nhảy lên chiến mã, ý chí chiến đấu sục sôi quay trở về Thượng Kinh, quăng chiến lợi phẩm, không ngừng đánh tới phía Nam Kinh.
Da Luật Hưu ca đến U Châu, biết được tin sáu lộ viện quân đều bại trước mặt quân Tống, và đến một trận cũng chưa đánh. Hắn tự hỏi mình, định ra kế hoạch chu toàn, kế hoạch này được sự ủng hộ của Da Luật Tà Chẩn, vì thế hai viên hổ tướng phối hợp xoay chuyển toàn bộ cuộc chiến.
Hôm sau, Da Luật Tà Chẩn khởi xướng khiêu chiến quân Tống, và vẫn đại bại trở về, vì viện binh Liêu quân thuận lợi vào thành, thúc đẩy ý chí chiến đấu thủ quân, thắng lợi trong gang tấc. Triệu Quang Nghĩa nổi cơn thịnh nộ, hắn muốn phá tan viện quân ngay lập tức.
Vì thế lúc Liêu quân trước sau như một đại bại trở về, thì hắn không để yên cho đám bại trận, hắn hung tợn hạ lệnh truy kích. Đại quân Tống quốc luống cuống truy giết, hai chân đuổi bốn chân, đuổi đến nỗi thở không ra hơi, tưởng chừng như muốn cắm mặt vào mông ngựa người ta.
Tới lúc chạng vạng, đuổi tới gần Cao Lương hà, bộ binh mã Điệt Lạt Ngũ viện của Da Luật Hưu Ca ai nấy đều cầm trong tay hai cây đuốc, gào thét trong bóng đêm, xa xa nhìn lại không biết có bao nhiêu viện quân đến đây. Triệu Quang Nghĩa liền lệnh toàn quân hạ trại gần sông, chống đỡ quân địch. Nhưng là đây là vùng đất bình nguyên bằng phẳng, hơn nữa quân Tống vội vàng đuổi đến tận đây đã cạn kiệt sức lực, đội hình tán loạn, không có lá chắn, cung nỏ vọng lâu, xe bày trận để phòng ngự, ngay cả đèn hiệu của các quân doanh cũng chưa kịp chuẩn bị. Da Luật Hưu Ca làm sao nỡ bỏ qua cơ hội này, ưu thế của kỵ binh cuối cùng cũng đã có thể phát huy, người Liêu hung tợn phản công.
Lo liệu ổn thỏa, Triệu Quang Nghĩa bỗng dưng phát hiện ra chỗ thiếu hụt, vì thế lập tức hạ lệnh lui trận về phía sau, các doanh trại dần dần đổi chỗ, vừa chiến vừa đi, lui về dưới thành U Châu, đáng tiếc...đã chậm. Chẳng những chậm, hơn nữa không dỡ trại lui về phía sau thì thôi, đằng này vừa rút lui, do quá hỗn loạn, rồi lại gặp phải Liêu quân tấn công ngược lại, hai bên va chạm quá mạnh, giống như Triệu Quang Nghĩa chủ động đi hẹn Da Luật Hưu Ca thời giờ công kích. Từ xưa tới nay quân Tống vẫn bách chiến bách thắng người Liêu, không ngờ vừa giáp lá cà, liền bị đánh bại tan tác.
Chiến tranh kỳ diệu là thế, ngày hôm qua ngươi kẻ thắng làm vua, hôm nay kẻ thua làm giặc, mấu chốt của thắng và bại, cũng chỉ nằm ở một cái gọi là cơ hội.
Đại Đồng quân, Điệt Lạt Ngũ viện bộ quân, các bộ phận dự bị bên ngoài U Châu, Hán kỵ quân, từ các hướng, như sư tử vồ mồi tấn công dồn đập về phía Tống quốc cấm quân, quân Tống liều chết phản kháng, lúc đầu thì khá loạn sau rồi dần dần ổn định đầu trận tuyến, cố gắng chống đỡ được ít nào hay ít đó, vì đợi cho quân Tống dưới thành U Châu tới cứu viện, chiến cuộc U Châu ra sao thì rất khó đoán trước, và Da Luật Hưu Ca cũng chưa chắc có thể ngăn cơn sóng dữ dội này.
Nhưng trên chiến trường không có giả thử, nếu như, chỉ có kết quả.
Kết quả chính là, Da Luật Hưu ca giống mãnh hổ bị phát điên, dẫn quân mới vừa đuổi tới, tinh thần khí thế của Điệt Lạt Ngũ viện bộ lên cao, đánh thẳng tới trung quân của Triệu Quang Nghĩa. Kẻ ngồi dưới ô vàng chính là hoàng đế Đại Tống quốc, chỉ cần giết hắn, cho dù còn có trăm vạn quân Tống ở đó, cũng như rắn mất đầu!
Giết! Giết! Giết!
Trong bóng đêm, Da Luật Hưu Ca cũng không biết giết bao nhiêu người, bị bao nhiêu vết thương, khi hắn bị một cây thương đâm vào sau bắp chân, hắn bị hoa mắt rồi được nhóm thân binh nâng xuống ngựa. Khi Da Luật Hưu ca vừa mới tỉnh, lập tức muốn xông lên, đi không đặng, đành để cho người nâng đi, hắn quát tháo, chỉ huy tam quân, mục tiêu chỉ có một: đập tan ngự doanh của quân Tống.
Trong bóng đêm, dưới ánh trăng, ngự doanh của Triệu Quang Nghĩa như một cây đuốc hừng hực, hai mươi vạn Liêu quân như bươm bướm, quên cả sống chết, lao mạnh về nơi đó. Người Liêu giờ cũng hiểu một đạo lý, Da Luật Hưu Ca cho bọn hắn một cơ hội sống, nhưng có thể bảo vệ gia đình của bọn họ hay không, hay là trở lại kiếp sống du mục nay đây mai đó, tất cả sẽ được quyết định bởi quân Tống ngự doanh thiên tử nhà Hán.
Nếu hắn chết, người Liêu sẽ toàn thắng, nếu tối nay không thể đánh bại bọn họ, thì ngày mai mặt trời lên, nghênh đón bọn họ, vẫn sẽ chỉ là tuyệt vọng.
Tất cả người Liêu đều như phát điên, họ kêu gào, không màng sinh mạng đánh về phía ngự doanh quân Tống. Quân Tống vốn đã mỏi mệt, cánh tả bị tan tác. Ngay sau đó là cánh hữu, sau đó chính diện cũng bị hỏng, trong lúc hỗn chiến, mông, đùi Triệu Quang Nghĩa trúng một mũi tên, trên mũi tên người Liêu đều tẩm độc tố thạch tín, lang phẩn v.v.., tuy lượng nhỏ, không đủ để mất mạng, song lại có thể làm cơ thể người bị trúng càng thêm suy yếu, khó có thể lành vết thương.
Lúc này cảnh tối lửa tắt đèn, ngay cả quân y cũng không tìm thấy, nào còn ai băng bó tiêu độc, cánh tả cánh hữu vội vàng rút tên nhọn, bảo vệ hoàng đế, trong lúc loạn lạc, không phân biệt đông tây nam bắc, hét lên thảm thiết rồi bỏ chạy tứ phía.
Thắng lợi tới đột ngột như thế, người Liêu toàn thắng, bọn họ ai nấy những tưởng mình đang nằm mơ.
Thất bại tới đột ngột như thế, quân Tống thê lương hoảng sợ, tán loạn chạy trốn cái chết, bọn họ gần như cũng cho là mình đang trong cơn ác mộng.
Đêm nay, Thượng Ba Thiên cũng đang chạy trốn, tóc tai bù xù, cả người vết máu loang lổ, sĩ tốt chạy tán loạn, tùy tướng bên người không còn đủ trăm người, nghĩa đệ Thốc Bô, Vương Nê Trư tất cả đều loạn trong hỗn chiến chẳng biết đi đâu. Vó ngựa lộc cộc, bóng đêm bao trùm, sao thưa trăng sáng, một tòa thành ở phía trước lẳng lặng đứng sừng sững ở đó.
"Đại nhân, chúng ta đã đến Cửu Dương trại rồi."
Thân vệ nửa mừng nửa lo kêu lên, Thượng Ba Thiên thần chí hoảng hốt rung lên mãnh liệt, Cửu Dương trại, đây là doanh trại quân đội của hắn, trong thành ít nhất còn có một vạn binh mã, dân chúng trong thành, ngoài thành, người Hồ dù già trẻ trai gái đều có thể cưỡi ngựa bắn cung, đến nơi này, hắn còn có cơ hội, còn có cơ hội!
Thượng Ba Thiên giật dây chiến mã, một người một ngựa mỏi mệt đều lấy ra khí lực cuối cùng, liều mạng phóng về hướng hi vọng cuối cùng.
****
"Đại vương thật diệu kế, không thể tưởng được Thượng Ba Thiên tung hoành Lũng Hữu hơn mười năm, hóa ra sớm đã trong lòng bàn tay Đại vương rồi."
Trong nghị sự đại sảnh của bảo trại, chúng tướng nghe Dương Hạo công khai tin tức nhằm vào kế hoạch của Thượng Ba Thiên, họ tươi cười rạng rỡ. Dương Hạo chỉ ảm đạm cười nói: "Chư quân không được chủ quan, thắng Thượng Ba Thiên tuy rằng dễ dàng, nhưng ta chưa bao giờ coi trọng Thượng Ba Thiên, một khi có được Lũng Hữu, đối thủ của ta sẽ không phải Thượng Ba Thiên nữa, trước không phải giờ càng không phải. "
Chúng tướng nghe vậy cũng không khỏi ngẩn ra, và hiểu rõ ý của Dương Hạo, tất cả mọi người đều gật gù. Thượng Ba Thiên được Tống quốc giúp đỡ nhanh chóng quật khởi, là một nhánh cường đại nhất trong thế lực của Lũng Hữu, có được Lũng Hữu, tất sẽ coi Thượng Ba Thiên là địch, nhưng trong lòng Dương Hạo vốn không để ý tới nhân vật Thượng Ba Thiên này, vậy thì đối thủ chân chính trong mắt hắn là ai? Đặc biệt là... Hắn nói trước kia Lũng Hữu, Thượng Ba Thiên chưa bao giờ trở thành đối thủ của hắn, hiện tại lại càng không phải, giờ... Chủ ý của hắn thay đổi rồi sao?
Nghĩ đến đây, chúng võ tướng đều sốt sắng hết cả lên. Thật ra, Hà Tây quá là nhỏ rồi, cho dù có phóng đại lên gấp đôi, thêm một Lũng Hữu, vẫn là quá nhỏ, cho dù là tung hoành Tây Vực, chiếm đoạt các nước, thì ở trong lòng bọn họ, mảnh đất này bàn vẫn quá nhỏ bé. Bởi vì, đơn giản là ở bên cạnh bọn họ, còn có một đất nước ngày càng thêm giàu có và đông đúc phồn vinh: Tống quốc.
Hà Tây mấy năm nay được Dương Hạo quan tâm đến phát triển không ngừng, từ từ trở nên xung túc, xung quanh Hạ Lan Sơn mạch, bãi Hoàng Hà đã thành đất đai màu mỡ, Sa Qua hai châu hai mảnh đất này lương thực sung túc. Mà Cam Châu và Đôn Hoàng được Dương Hạo giúp đỡ, buôn bán cũng bắt đầu phát triển, Lô Châu và Diêm Châu, Linh Châu, các loại công nghiệp nặng nhẹ cũng bắt đầu phát triển, nhưng tình hình khu tây bắc hoang vắng không thể đổi mới một chốc một lát, khách quan mà nói so với Trung Nguyên, nó vẫn nghèo.
Ai cũng muốn kiến công lập nghiệp, kiến công lập nghiệp có nghĩa là vợ con hưởng đặc quyền, vinh hoa phú quý. Mà văn thần võ tướng thuộc hạ của Dương Hạo đông đúc là vậy, cho dù có được Lũng Hữu, cũng không đủ để ban cho công lao của quần thần, chỉ có... chỉ có Trung Nguyên, tòa thành trăm dặm, giàu có và đông đúc phồn vinh, một quốc gia ổn định Tây Vực ngàn dặm. Nghĩ tới nó ánh mắt của chúng tướng đều sáng cả lên.
"Đồng Vũ."
"Có Thần!"
Dương Hạo vừa gọi, Đồng Vũ lập tức đứng dậy, kính cẩn ôm quyền hướng Dương Hạo.
Trận chiến hôm đó, Thượng Ba Thiên chạy trốn, hai mươi vạn đại quân từng tên một bị Dương Hạo băm vằm, chỉ có một chút tàn quân dựa vào khoái mã lợi tiễn, chạy đi toán loạn. Tây Hạ quân bắt đầu dọn sạch bách chiến trường, thu hoạch chiến lợi phẩm, giúp đỡ kẻ tàn tật, thu xếp ổn thỏa đám tàn quân.
Lúc này, Tiểu Lục cùng Thiết Đầu liền lập tức trở về, dẫn bộ đội sở thuộc tới bái kiến Dương Hạo. Huynh đệ lâu ngày gặp lại hết sức thân thiết, nhưng khi nói chuyện, Tiểu Lục với thái độ nghiêm túc, kính cẩn trước mặt Dương Hạo, thái độ đó không chỉ để người ngoài nhìn, nó còn chứng minh sự cung kính và lòng trung thành của hắn với Dương Hạo.
Khi rời khỏi Hưng Châu, hai huynh đệ Dương Hạo từng có một lần bí mật nói chuyện, Dương Hạo có mấy người huynh đệ kết nghĩa, nhưng huynh đệ thân chỉ có một, đó chính là Đinh Thừa Tông. Đinh Thừa Tông có thể nói là người trung thành nhất với Dương Hạo, bất luận kẻ nào có thể gây bất lợi với với Dương Hạo, chỉ có hắn không là Dương Hạo không nghi ngờ mảy may. Cũng bởi vậy, hắn có bất kỳ lo lắng gì, cân nhắc gì, cũng sẽ không dấu Dương Hạo.
Người Đinh Thừa Tông nhắc tới chính là Đồng Vũ, Đinh Thừa Tông thấy rằng, loại tình cảm kết nghĩa không đủ để trói buộc hào kiệt, Triệu Khuông Dận có mười huynh đệ kết nghĩa, tình cảm với mười huynh đệ cũng không phải giả dối gì, Triệu Khuông Dận lại càng không phải là một người bạc tình bạc nghĩa, nhưng thiên hạ vừa định, Triệu Khuông Dận liền quyết đoán dùng một chiêu "Dùng rượu tước binh quyền ", lúc này mới ổn định giang sơn, chu toàn cho toàn bộ huynh đệ kết nghĩa.
Đinh Thừa Tông là thương nhân, là một người thương nhân thành công, hắn đương nhiên hiểu được như thế nào lung lạc thuộc hạ, mong muốn thuộc hạ không tham ô, không sinh dã tâm, kẻ giả vờ trung thành và tận tâm cũng sẽ không đạt được tín nhiệm và có quyền lợi lớn như vậy, nhưng không nói trước được điều gì, cùng với Đinh gia trở thành thủ phủ Bá Châu, mà Tiểu Lục hắn cuối cùng bất quá vẫn đi theo đường tà đạo.
Điều Đinh Thừa Tông lo lắng chính là, Tiểu Lục vốn là du côn bậc nhất Bá Châu, mà hiện giờ cũng chính là thống soái một phương, hắn cùng với Dương Hạo là huynh đệ kết nghĩa, nhưng qua nhiều năm như vậy, gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, hàng năm bôn ba bên ngoài, giờ uy quyền ngày càng quan trọng, lần này thu phục Lũng Hữu, phải sắp xếp bố trí như thế nào, ràng buộc như thế nào, một mình hắn lo không nổi, cho dù Tiểu Lục không nghi ngờ oán trách, đám kia vừa mới bắt đầu có chuyện gì xảy ra liền vội vã tập trung lại ở xung quanh hắn, chúng không biết Dương Hạo là ai sao?