La Đông Nhi đang ngồi xổm bên dòng suối, đang nghiêng đầu giặt quần áo, mái tóc dài của nàng tỏa sáng như vải gấm, phía cuối còn có một ít bọt nước bắn vào. Nước suối vui vẻ chảy xuôi bên thân nàng, ánh mắt trời chiếu vào xiêm y của nàng, xiêm y màu xanh nhạt dường như có chút nửa trong suốt vậy.
Trong rừng núi này, bốn bề vắng lặng, La Đông Nhi tự nhiên hát vang, hiển lộ ra vẻ mặt sung sướng hiếm thấy, thần thái ngây thơ, một đôi mắt hạng ngân ngấn sáng, dưới ánh sáng kia lộ ra một thân hình quyến rũ, lập tức hấp dẫn Đing Hạo. Hắn không nghĩ được, người vợ bé nhỏ đáng thương dường như đã gặp phải cảnh khốn cùng này, không ngờ lại cũng có lúc vui vẻ tới như vậy, thần thái của nàng tự nhiên bay bổng như thế.
Hắn không đành lòng phá mất cảnh như vậy, lẳng lặng đứng ở xa xa lắng nghe. La Đông Nhi ca xướng bài ca bốn mùa hai lần, gục đầu xuống nhìn nước suối, bỗng nhiên thở dài một cách sâu kín, nụ cười trên mặt biến mất, nàng yên lặng vuốt mái tóc mình,cầm theo cái sọt bằng trúc đứng dậy.
Bất ngờ quay người lại, nhìn thấy Đinh Hạo đang đứng ở bên tảng đá, La Đông Nhi "A" một tiếng ngây ngẩn cả người. Khuôn mặt nàng bỗng đỏ bừng lên, dần dần lan tràn rộng ra, cuối cùng cả khuôn mặt đỏ bừng như một cây táo chín vậy, bộ dáng này….dường như giống một đứa nhỏ chơi đùa việc gì, lại bị cha mẹ bắt gặp tại đương trường vậy, cấp bách, đôi tay kia không biết phải để ở chỗ nào mới tốt….
"Đổng tiểu nương tử, thì ra nàng cũng lên núi hái rau dại à!"
Ngay lúc khuôn mặt La Đông Nhi sắp có thể luộc chín được trứng tới nơi, Đinh Hạo vẻ mặt "kinh hỉ" (kinh ngạc, vui mừng) đi lên trước mặt nghênh tiếp, Sọt rau dại đã sớm bị hắn vô thanh vô tức ném vào trong bụi cỏ đi nhiều rồi: " Nàng cũng đi tới ngọn núi này hái rau dại sao? Ta bình thường không có hay lên núi, đông cuống tây cuống, cũng tìm không được nhiều rau dại, hơn nữa….lấy được cũng không hết, gặp phải nàng ở đây thật sự mừng quá, ha ha…"
La Đông Nhi giật mình, thần thái trên mặt tự nhiên hơn rất nhiều: "Hay là hắn căn bản không có nghe thấy ta ca hát? Ân…thanh âm ta xướng ca cũng không lớn lắm, hắn hẳn là không nghe thấy gì."
La Đông Nhi tự an ủi, trên mặt cũng nở nụ cười nhợt nhạt: "Hạo ca, huynh hiện giờ là Đinh gia quản sự mà, có tài như thế, sao lại lên núi hái rau dại như vậy nha."
"À, lão nương của ta thích ăn, lại nói, ta cũng thích ăn nữa, rau dại thêm tương vào, ăn rất ngon, ngẫm lại liền chảy nước miếng à. Nếu đã gặp, mời tiểu nương tử chỉ điểm cho ta một chút, dạy ta phân biệt các loại rau dại xem loại nào mới tốt, bằng không, lỡ ta lại đi hái một sọt cỏ xanh trở về mất."
"Ừ!" La Đông Nhi miệng cười: "Hạo ca đúng là một đại hiếu tử, thật sự là làm cho người ta kính nể."
Nàng cười, trong đôi mắt ẩn chứa ánh sáng như trăng rằm, đôi môi anh đào trắng mịn như quả hạnh cùng với màu da trong sáng nổi bật dưới ánh mặt trời. Đinh Hạo ánh mắt híp lại, dừng ở trên đôi môi anh đào trong chốc lát.
La Đông Nhi nhìn bộ dạng của hắn, đột nhiên nhớ lại hành động cợt nhả của hắn ở trên cầu hôm qua, hai má nhất thời đỏ lên, cuống quít xoay người sang chỗ khác, vội vàng đi tới phía trước.
Đinh Hạo tìm lời nói khác để bắt chuyện: "Đổng tiểu nương tử, ngày hôm qua khi trở về, mẹ chồng nàng có bắt nạt nàng nữa không?"
"Không có…" La Đông Nhi đáp lời, bàn tay rụt vào trong tay áo, nói tránh đi: "Hiện giờ mà hái rau dại ở trên núi này thì hơi sớm, chẳng qua có nhiều cỏ dại đã nảy sinh rồi. Thứ chồi non cùng chân mèo ăn rất tốt, hầm qua nước sôi nhai đi nhai lại cũng rất tốt, Hạo ca có thể hái cho đại nương, có thể lấy thêm nhiều chồi non cùng chân mèo." Nguồn tại http://TruyenGGG.Com
"Ân, hai loại rau dại này ta cũng thích ăn, nhưng là một đường đi tới, ta không có phát hiện được bao nhiêu, nàng có biết nơi nào có nhiều không?"
Đinh Hạo vừa nói, một bên hào phóng đánh giá thân thể La Đông Nhi. Hiện giờ đi ở đằng sau nàng, bên cạnh lại không có người khác, cơ hội thưởng thức tốt như vậy sao có thể bỏ qua.
Thân thể La Đông Nhi phi thường yểu điệu, bởi vì muốn lên núi, cho nên nàng mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, áo khoác liền quần, trên thật mang theo một cái gùi sát mong, cũng là màu xanh nhạt. Nàng đi ở phía trước, cái eo thon nhỏ như liễu vặn vẹo cùng bàn chân bước đi, thật có ý vị.
Lúc nàng cúi người hái rau, cái váy căng ra làm cái eo thon thả tinh thế cùng bộ mông mượt mà hoàn mỹ xít chặt lại, hình thành ra một đường cong, như cốc trong núi, như gò đất đẹp, thật sự là một bức tranh sơn thủy vui tươi thanh thản à.
"Ở bên sườn phải núi kia kìa, bên trên sườn núi, có nhiều chân mèo nhất, từng bụi cây một cũng có rất nhiều chồi non, cũng đủ cho huynh hái đó, chẳng qua … Huynh lấy cái sọt rau dại lớn như vậy làm gì? Rau dại để không được, hái nhiều như vậy mang về lại ăn không hết, chỉ để một hai ngày là hỏng rồi, còn không bằng ăn lúc nào thì lên nói hái, cho nó tươi ngon."
La Đông Nhi chưa biết được ánh mắt gian tà của tiểu tử này đang nhìn trên ngắm dưới mình, đậu hũ của mình bị hắn ăn no rồi, còn thực tận tâm giới thiệu một chút địa giới nơi đây cho hắn thưởng thức.
"Ác, nàng nói cũng đúng, chẳng qua không có việc gì, ăn không hết ta cho Tao Trư Nhi ăn, đám đồ này, trư không ăn được nhưng hắn lại có thể ăn được."
La Đông Nhi nghe xong cười "xuy" một tiếng, vội lấy cái mu bàn tay trắng noãn che miệng, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái. Nàng vừa quay lại, Đinh Hạo phản ứng không kịp, ánh mắt nhìn lên cái eo nhỏ nhắn trên ngươi nàng quyến luyến rút về. La Đông Nhi hình như có cảm giác, nhất thời hai gò má đỏ vựng, cười hồn nhiên xấu hổ, người này xấu hổ lại có thêm vài phần ý vị quyến rũ.
Đinh Hạo có chút xấu hổ, vội cười ha ha một cái nói: "Nga, chúng ta lên sườn núi phía nam đi, nàng thường lên núi hái rau dại sao?" Nói xong nhảy một bước xa vượt lên phía trước nàng.
La Đông Nhi nhìn lại bóng dáng phía sau hắn, nhíu nhíu cái mũi mới nói: "Hiện giờ không thường lên đây nữa, trước đây, phụ thân thường mang ta tới, mang ta lấy rau dại, ca hát, mệt mỏi thì an vị bên dòng suối dạy ta đọc chữ, đọc thơ…"
La Đông Nhi nói xong, trên mặt dần dần lộ ra an tường ngọt ngào, dùng tiếng nói ôn nhu nói: "Cha ta là tiên sinh dạy học trong thôn, khi đó, nhà của ta còn nuôi dưỡng một con hoàng cẩu, mỗi khi quay về lên núi, nó luôn chạy phía sau của ta, ta vừa nói đi, nó liền phốc một cái nhảy lên phía trước ta…"
"Ách…" Đinh Hạo đang lên sườn núi, mới vừa bước được mấy bước, nghe nói như thế không khỏi nên khóc hay nên cười nói: "Đổng tiểu nương tử, còn đại hoàng cẩu nhà nàng có cần phải đi phía sau như thế không?"
La Đông Nhi ngẩn ngơ, lập tức phản ứng lại, không nhịn được cười "kê" một tiếng: "Người ta không phải nói huynh à, ai kêu huynh nghĩ lung tung."
"ôi!" Đinh Hạo vừa định nói chuyện, đột nhiên biến sắc trượt ngã từ trên xuống. Hắn đứng lên tảng đá vốn đã lung lay, lúc này quay đầu lại nói giỡn cùng La Đông Nhi có chút phâ tâm, hòn đá kia vừa trượt một cái, trọng tâm không vững, hắn làm sao mà đứng yên được.
"Cẩn thẩn chút!" La Đông Nhi thấy vậy chạy nhanh lên rìu hắn, Đinh Hạo ngửa mặt ra sau, tay chân luống cuống, chỉ nghe "xuy lạp" một tiếng, ngã sấp xuống mặt đất. Hắn còn chưa có kêu la lên tiếng, La Đông Nhi đã kinh hô một tiếng, vội vàng chuyển thân chạy qua.
Xiêm y của nàng vốn không có nút thắt, cũng không có khóa kéo, chỉ lấy một cái dây lưng buộc lại mà thôi. Đinh Hạo luống cuống tay chân ngửa mặt té ngã, đưa tay lung tung chộp đúng vào vạt áo của nàng mà xé toạc ra, một cái *** phấn nộn tuyết trắng, tựa như một con thỏ nhỏ bướng bỉnh chỉ thiếu chút nữa là nhảy từ trong ngực nhảy ra. Làm cho La Đông Nhi xấu hổ tới đỏ mặt tía tai, cơ hồ phải tìm một cái hố trên mặt đất mà nhảy xuống.
Đinh Hạo khi đứng lên, La Đông Nhi che đậy quần áo lại rồi, quần áo của nàng bị rách một góc, dấu nhanh vạt áo vào cái đai lưng nhìn thế nào cũng không ra, nhưng là cô nàng này da mặt mỏng, tuy rằng đã sửa sang lại quần áo kỹ rồi, nhưng vẫn ngượng ngùng xoay đầu, lại còn gắt gao cúi đầu xuống, cứ như vậy mà cọ xát cọ xát không biết phải đối mặt với Đinh Hạo như thế nào.
Đinh Hạo liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, ta không cẩn thận, thật sự vô lễ với tiểu nương tử…"
La Đông Nhi lưng cong xuống, cằm cơ hồ thấp xuống ngực rồi, thấp giọng nói: "Người ta biết, Hạo ca nhi không cần phải nói nữa."
"Việc này…tiểu nương tử không giận ta? Ta cũng hiểu được, cái tảng đá này lung lay, cú ngã này đúng là ngoài ý muốn, chẳng qua nàng yên tâm, ta chưa thấy gì cả cũng chưa đụng vào gì cả."
Đinh Hạo càng chối tội, càng làm như giấu đầu hở đuôi. La Đông Nhi quẫn trí, oán giận dậm chân một cái, gắt giọng: "Được rồi, người ta nói không trách huynh, huynh không cần phải nhắc lại như thế có được không?" Nói xong cúi đầu bước nhanh tới phía trước.
Đinh Hạo vội vàng ngậm miệng đi theo sau nàng, giương mắt ra ngắm tiểu nương tử nhà người ta không chớp mắt, căn bản không hướng tới nơi quan trọng của nàng mà nhìn nữa. Đinh Hạo âm thầm hít nhẹ, nhẹ nhàng nắn vuốt ngón tay phải. Ngón tay nàng chạm phải ngọc nhũ bồ câu dường như có cảm giác mềm mại ngọt lịm khác thường, dư hương vẫn còn, lúc này vê nhẹ, có một vệt ngấn trắng trẻo nhộn nhạo trong lòng, hóa thành một vòng gợn sóng kiều diễm phi thường….
Đinh Hạo lúc trước ở trong trường đại học cũng đã có kinh nghiệm hoan ái nam nữ, cũng không phải lần đầu trải qua tình trường, với những gì hắn trải qua, vốn không phải chỉ là nhẹ nhàng huých vào thân thể người ta một cái, dường như ý nghĩ này thật kỳ quái. Chính là hiện giờ ở niên đại này, một tiểu phụ nhân thanh xuân băng thanh ngọc khiết mới chừng mười tám đôi mươi, có mấy nam nhân có phúc khí có thể mò được? Người khó được, cho nên rất trân quý, chất adrenalin(chất kích thích trong tuyến thượng thận) của hắn cùng với năm tuyến thần kinh dường như bị cọ cọ liền nhảy lên, thực rất ngạc nhiên.
Nhân nột, đều là tiện bì.