(*) Đêm suy xét.
Đêm đã khuya, mọi nơi lại lâm vào trong yên lặng, trong trướng ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Tao Trư Nhi đang khò khè bên cạnh, Đinh Hạo tay vắt lên trán nhìn lên đỉnh trướng ngẩn người: "Liễu Thập Nhất không có lý do gì đối nghịch với ta như vậy cả, cho dù hắn đoán ngày đó là ta muốn dẫn bà nương của hắn tới đó, nhưng là hắn rõ ràng biết ta muốn cứu Đông Nhi, mọi người đều có thế để theo đuổi, có đáng mạo hiểm hại ta như vậy không? Nếu nói là vì tranh quyền, càng không thể như vậy, ta khi nở mày nở mặt hắn không hại ta, hiện giờ thời thế thay đổi, làm điều thừa đó làm gì?"
Đinh Hạo cân nhắc đi cân nhắc lại, thủy chung không thể ngờ lên trên đầu Đinh Thừa Nghiệp. Hắn không phải là thần không gì không biết, nếu ban đầu đã đoán sai thì cứ theo ý nghĩ này mà thôi diễn ra thôi, kết quả đạt được tự nhiên cũng là sai lầm: "Như thế xem ra, duy nhất có thể, chính là Đổng lý thị kia. Phụ nhân này trước hết bị ta làm hỏng chuyện tốt, lại bị ta tát cho vài cái thật mạnh không phát tác được. Bà ta là người chưa từng chịu thiệt, làm sao có thể nuốt trôi cơn tức giận này, lại nghe Liễu Thập Nhất nói ta có chủ ý với Đông Nhi, tất nhiên càng thêm phẫn hận. Phụ nhân này dùng một chút thủ đoạn trên giường, mê hoặc Liễu Thập Nhất ra mặt hãm hại ta, xem ra đó là khả năng lớn nhất.
Nói như vậy chưa đủ sợ hãi, loại điêu phụ này, có thể xuất ra thủ đoạn như vậy là bổn sự lớn nhất rồi, bà ta không dám đả thương hay sát hại tính mệnh người. Nhưng là ta nên đối ứng như thế nào? Cứ buông tha nhẹ nhàng như vậy, cái loại điêu phụ này sợ sẽ không từ bỏ ý đồ, ta thật không sợ, nhưng là Đông Nhi sẽ ngày càng khó khăn hơn.
Đối chọi gay gắt với Liễu Thập Nhất ư? Ta đây phải bắt tay vào làm từ chỗ nào. Hiện giờ Liễu Thập Nhất đã được đề bạt làm nội viện nhị quản sự, uy phong đang lớn, luận thế ta không bằng hắn. Hắn ở Đinh gia làm quản sự hơn mười năm, dưới tay có cả đám thân tín, kết giao rất nhiều bằng hữu, ta chỉ có một người huynh đệ là Tao Trư nhi, vẫn không thể cùng hắn đối địch được. Còn có, Đông Nhi bây giờ là tức phụ của Đổng lý thị, nương ta cùng Trư nhi còn làm nô bộc ở Đinh phủ, ta cũng sợ ném chuột vỡ đồ…
Ai, Quảng Nguyên khi nào mới có hồi âm đây? Nếu là có thư tới, cá chép lại thoát được câu sắt rồi, rung đùi đắc ý không cần phải quay về. Một chút sóng gió nhỏ này ở Đinh gia trang, tùy nó tới rồi đi, ta để lại trong lòng làm gì cho mệt đây…
Đinh Hạo nghĩ tới đau đầu, suy nghĩ liền bỏ qua như kiểu nhảy qua đoạn "dòng sông lầy lội" này, "La Đông Nhi, thật sự không ngờ, xinh đẹp như vậy, tiểu phụ nhân dáng người phong lưu, lại đúng là một tiểu cô nương không biết chuyện nam giới. Nàng…nàng đúng là ngay cả cái kia cũng không hiểu …."
Đinh Hạo khóe miệng lộ ra nụ cười thú vị: "Nàng sao lại cáo gì cũng không hiểu vậy, tiểu hài tử ở trong thôn cả ngày mặc quần yếm, nàng không có lý do ngay cả tiểu JJ cũng chưa hề thấy qua à? Chẳng lẽ…. nàng nghĩ tới nam nhân trưởng thành….cũng là bộ dạng kia sao? Vậy cũng không đúng nha, trước khi nữ nhân thành thân, trưởng bối nữ ở trong nhà thường dùng loại đông cung đồ gì gì đó, trước tiên phải tiến hành giáo dục nàng một phen chứ? Ân….nàng là bị cậu " bán" cho Đổng gia, cậu còn đối với nàng như vậy, sợ rằng mơ nàng sao coi nàng là nữ nhân trong nhà, chỉ sợ là chưa từng dạy nàng chuyện gì…."
Đinh Hạo nghĩ, nụ cười có chút gian tà: nếu giờ là tiểu nương tử nằm ở bên cạnh người ta, thân hình mềm nhũn ở bên cạnh, dùng cái lưỡi như mèo con liếm bên tai ta, thở dốc tinh tế, đôi tay nhỏ bé thon mềm nhỏ xinh lạo hơi cứng rắn thay ta thưởng thức….
Tưởng tượng như vậy, bụng dưới liền dấy lên một luồng nhiệt hỏa, kim cương liền tăng vọt, Đinh Hạo liền đọc kinh niệm phật của nữ bồ tát: "Không tức là sắc, sắc tức là không." "Hết thảy đều có pháp, hình ảnh như trong mộng, như lộ lại như điện, chỉ xem như vậy thôi."
Mặc niệm sau một lúc lâu, cũng không có hiệu quả, vì thế đảo mắt nhìn về phía Tao Trư Nhi, Tao Trư Nhi đang nằm nghiêng, ép cho cái gối đầu thành hình, một tia nước miếng từ trên miệng nhỏ xống, dính vào gối đầu. Đinh Hạo vừa thấy, linh đài nhất thời một khoảng không minh…
La Đông Nhi trong trướng bồng, các thẩm tử đã ngủ rồi, La Đông Nhi đôi mắt mở to nhìn lên đỉnh không chút buồn ngủ.
Nhớ tới mình vừa rồi đã chủ động hôn, liền cảm giác thấy mặt của mình phát sốt lên: Trời ơi! Đời này, ngoại trừ phụ thân đã mất của nàng ra, nàng còn chưa có thân thiết gì với một nam nhân, hiện giờ lại…., nhớ tới những lời nói với hắn tối nay, nàng xấu hổ vô cùng, trong lòng dường như có cả đàn nai đang nhảy loạn lên, lúc ấy nghĩ đã không còn sinh lộ, mới nói ra với hắn những lời như vậy, hiện giờ…. Hiện giờ nước đổ khó hốt lại, làm cho người ta mai gặp lại hắn không biết sẽ xấu hổ tới như thế nào đây?
La Đông Nhi càng nghĩ càng xấu hổ, trên mặt như phát sốt, nàng thẹn thùng kéo chăn, che khuất khuôn mặt đang nóng lên của mình, chỉ lộ ra đôi mắt to. Đỉnh trướng tối như mực không có một ngôi sao, chỉ có đôi mắt hắn phát sáng giống như một ngôi sao đang lập lòe lóe sáng lên…
Trời đã sáng, Đinh Hạo vẻ mặt sáng khoái đi ra ngoài trướng bồng, đã thấy mọi nơi im ắng, ngẩn ra, mới nhớ ra là đêm qua Chân Bảo Chính nói hôm nay khởi công muộn một canh giờ, không khỏi cười khổ. Hắn đang muốn quay về trong trướng nằm thêm một lát, chợt thấy trước cửa trướng bồng của Liễu Thập Nhất có xe ngựa, Vương Vũ Vương Dực đứng giữ xe ngựa, không khỏi nheo mắt, chậm rãi đi qua.
Vương Vũ cùng Vương Dực thấy hắn đi tới, trong lòng cũng có chút sợ hãi, nghĩ lại ngẫm lại đều có chỗ dựa vững chắc, liền cố lấy dũng khí, cười lạnh nhìn về phía Đinh Hạo, ánh mắt lộ ra thần sắc khiêu khích: "Chúng ta muốn hại ngươi, nhưng ngươi không có bằng chứng, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"
Đinh Hạo đảo mắt nhìn qua, cười đạm đạm, căn bản khinh thường không thèm nói chuyện cùng bọn chúng. Liễu Thập Nhất vừa ngáp vừa đi ra khỏi trướng bồng, vừa thấy huynh đệ Vương Vũ đứng ở đằng kia không khỏi tức giận nói: "Không phải bảo các ngươi đi gọi Tao Trư nhi đánh xe tới đấy, lập tức đi về trong thôn trang sao, còn ngẩn ngơ đứng ở đó làm gì nữa, giữa ban ngày hắn còn dám đem người…ách …ách…."
Đảo mắt nhìn thấy Đinh Hạo, sắc mặt Liễu Thập Nhất có chút cứng lại, Đinh Hạo cười dài đi tới đón chào nói: "Liễu quản sự, ngủ ngon giấc không?"
"Hừ!" nguồn TruyenFull.vn
"Sáng sớm, Liễu quản sự không ăn cơm định đi đâu thế?"
"Hừ!"
Đinh Hạo nói: "Liễu Thập Nhất, ngươi có việc của ngươi, ta có việc của ta, chí hướng của ta, cũng không ở tại Đinh gia trang này, hy vọng về sau ngươi không cần phải nghe lời xúi giục của đàn bà, đến làm khó cho ta. Luận quyền thế luận nhân mạch, ta cũng không bằng người, nhưng là phương pháp chỉnh người, nếu thật sự phải dùng tới, ta cũng không kém hơn ngươi đâu."
Đinh Hạo khinh thường cười, lạnh lùng nói: "Chính là…ta căn bản khinh thường không muốn dây dưa với ngươi!"
Liễu Thập Nhất trên mặt đỏ bừng lên, vừa định nói lời giễu cợt, đột nhiên nghĩ lại: "Người đàn bà kia, người đàn bà nào nhỉ? Hay là … hắn cho rằng ta bị Đổng lý thị mê hoặc thì phải?"
Đinh Hạo thấy hắn ngậm miệng không nói, nhân tiện nói: "Đinh Hạo ta sẽ không ngần ngại chuyện của ngươi, không bao lâu nữa, Đinh Hạo ta cũng sẽ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không bước vào Đinh gia một bước nào nữa. Ngươi cần gì phải tiểu nhân mà tính kế với ta, gièm pha của ngươi, ta không coi là nhược điểm gì. Nếu ta đi rồi, lại mang theo Đông Nhi, chẳng phải càng tiện cho ngươi lui tới với Đổng lý thị kia sao? Liễu Thập Nhất, hy vọng ngươi nhớ kỹ một câu: lợi người lợi ta!"
Đinh Hạo nói xong liền chắp tay, xoay người rời đi. Liễu Thập Nhất mặt xanh đứng ở đàng kia, một lúc lâu sau cũng không nói được lên lời. Vương Vũ sợ hãi đi tới nói: "Liễu gia…"
Liễu Thập Nhất đột nhiên đá một cước vào mông hắn, quát: "Đi gọi Tao Trư nhi lăn tới đây đánh xe cho ta, ta muốn quay về trang lập tức!"
Chân Bảo Chính ôm gối đầu ngủ say, chợt nghe ngoài trướng có người hô: "Chân Bảo Chính, Liễu gia chúng ta có việc gấp phải làm, quay về thôn trang thôi."
"A? Sao lại cấp bách như thế?" Chân Bảo Chính quăng mông từ trong chăn đi ra, vội vàng mặc vội bộ quần áo nhảy ra khỏi trướng bồng, chỉ thấy Đinh Hạo khoanh tay đứng ở trên đê, Chân Bảo Chính vội ngăn cái cổ họng vịt của mình hô: "Đinh quản sự, vừa rồi ai nói Liễu quản sự phải đi thế, người đâu?"
Đinh Hạo cười, cằm giương lên trước, chỉ thấy xe ngựa của Liễu Thập Nhất đã sớm đi không từ biệt, mắt thấy sắp biến mất, Chân Bảo Chính ngạc nhiên không thôi, liếc mắt nhìn lẩm bẩm: "Cũng không phải là lão bà vụng trộm với nam nhân khác, vội vã chạy về để làm gì nha…"
Đinh Hạo cười ha ha, tự nhiên xoay người bước đi, liền thấy mấy cái bếp đất có khói bếp bay lên, liếc mắt một cái nhìn thấy tiểu phụ nhân thân áo nguyệt sắc. Đinh Hạo trước mắt sáng ngời, bước tới tiến đón. La Đông Nhi đang ôm một bó củi, mới chui ra từ trong đám bụi rậm, vừa thẳng thắt lưng lên nhìn thấy Đinh Hạo kích động đi tới trước mặt, La Đông Nhi dường như gặp quỷ, " rầm" một cái bó củi rơi xuống đất. Tiểu nương tử cũng quay đầu lại chạy trốn tới đằng sau đống củi.
Đinh Hạo không biết nên khóc hay nên cười nữa, sau một lát, thấy La Đông Nhi một mặt né tránh trốn tới bếp đất, một mặt vụng trộm nhìn ngắm, cái miệng của hắn không khỏi lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: "Nam nhân tốt không có vợ tốt, nữ nhân tốt sợ nam nhân quấn, nương tử à, nàng còn muốn cùng ta chơi trò trốn tìm tới bao giờ, tính nhẫn nại của ta không có đủ đâu!"
Đinh Hạo lông mi vừa mới nhướng lên, chợt nghe thấy trên bầu trời truyền tới một tiếng chim ưng náo khoảng không át mây bay. Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một một con chim ưng đang giương cánh, ào ào bay tới từ phương xa, lượn tròn một vòng ở trên không trung, rồi lại tiếp tục bay tới phía trước. Ở Tây Bắc này, Ưng cũng không phải là hiếm thấy, cho nên Đinh Hạo cũng không để ý, ánh mắt hắn vừa thu lại, nhìn thấy một đại hắn đứng ở đằng xa xa, thân áo may ô, đứng trên đê mà mờ mịt nhìn quanh. Nhìn cách ăn mặc của hắn, như là một người bán dạo từ phương Bắc tới. Người nọ ánh mắt kinh ngạc nhìn lòng sông, lại quay đầu liếc mắt nhìn Đinh Hạo đứng ở trên đê một cái, rồi đi dọc theo đê xuống lòng sông, hướng đi tới bờ bên kia…