Bồ Công Anh Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 3

Lúc Tate và tôi bước vào phòng cũng là lúc Thomas ra hiệu cho dàn nhạc ngừng phần khởi động. “Tới chi sớm vậy.” Hắn đứng trên bục nhạc trưởng, khinh khỉnh liếc bọn tôi.

Tate giận dỗi trườn vào chỗ ngồi đằng sau dàn trống. “Tưởng mày ngon lắm hả.” Nó lầm bầm, vớ lấy cặp dùi. “Tao nực cái trò đá đểu của nó rồi nha.”

“Vậy cám ơn tao đi.” Tôi hì hục siết chặt cái nón trùm hơn nữa – máy lạnh trong phòng nhạc có sức công phá kinh hoàng.

Nó nhổm phắt dậy và ấn đầu tôi vào dàn đàn chuông lạnh ngắt, nhưng tôi giơ tay ra chặn kịp trước khi mũi kịp để dấu lên mấy phím kim loại. “Bà mày.” Tôi rít.

“Nhân lúc cô Ridley vẫn chưa tới,” Thomas bắt đầu lên giọng, bẻ thẳng lại cổ áo đồng phục. “Tôi muốn nhắc nhở mấy bạn là chỉ còn ba tuần nữa là đến buổi hòa nhạc. Nên nhớ, ba tuần qua trong chớp mắt.

“Bữa nay và các ngày thứ ba, thứ sáu, mình sẽ tập cả dàn nhạc, nhưng từ đây tới ngày biểu diễn mỗi người phải nhớ có mặt đầy đủ tại các buổi tập riêng của từng bộ. Buổi sáng trước buổi hòa nhạc thứ bảy, dàn nhạc sẽ tập lần cuối với đồng phục biểu diễn. Nội dung bữa nay là dượt sơ qua được bao nhiêu phần hay bấy nhiêu.”

Sau phần thông báo, Thomas cúi nhẹ đầu chào và cười chảnh chọe, đưa tay lùa qua mái tóc bạch kim mướt rượt. Chắc hắn tưởng hắn là vị chỉ huy hào hoa phong nhã lắm, đóng gói trong áo sơ mi trắng bóc, quần tây ủi thẳng tắp và đôi giày đen bóng nhoáng. Giờ chỉ cần hắn không phải đứng trên cái bục đó để mọi người nhìn được chỏm đầu hắn nữa thôi.

Mấy hàng ghế quanh tôi hoặc lầm bầm, hoặc thở dài, hoặc gật gù, dường như cũng đồng ý với giả thuyết vừa nêu ra của tôi. Tôi cười thầm khoái chí.

Horace ngồi cạnh giơ cái chuông ống lên miệng, há họng ngáp một cái rõ to. Tôi lật đật tránh xa khỏi nó, chà xát cánh tay được bảo vệ bởi áo lạnh của mình. Làm vậy hơi bất lịch sự thiệt, nhưng ngay cả ngáp và thở hắt cũng làm da tôi dị ứng.

Tôi rùng mình.

“Xin lỗi nghe.” Horace gãi đầu, thì thào. “Tối qua tao thức khuya gạo bài Hóa…”

Ngài phó-chỉ-huy-Thomas lật giở quyển tổng phổ trên giá đỡ, nhịp nhịp cái que lên giá một cách trịnh trọng quá thể. “Mình bắt đầu với El Camino Real trước.” Hắn hùng dũng phán.

Dàn trumpet rúc rích rục rịch gỡ miếng chặn kèn ra. Vừa lúc đó, cửa phòng mở và cô Ridley xuất hiện với phục trang mệnh phụ phu nhân thường ngày: váy đen, giày đen, kính gọng đen, và phấn son đậm đà. Nhưng hôm nay nhìn cô như thể vừa bước ra khỏi sân bay.

“Chào mấy em…” Cô gần như thở phì phò sau khi phải khuân cái túi da to cồ trên vai. “Tập dượt ra sao rồi?”

“Ô suôn sẻ lắm ạ!” Điểm 10 cho chất lượng bợ mông của Thomas! “Bọn em vừa khởi động xong. Em định cho tập liên khúc Mononoke Hime trước ạ.”

“Tốt, tốt.” Cô Ridley nói, cầm lấy cây gậy chỉ huy từ tay Thomas. “Chuẩn bị Mononoke!” Cô gọi lớn, gõ cây gậy lên giá ba lần.

Tate tức sùi bọt mép, hầm hầm dời chỗ sang cây trống timpani. “Ô hô, đổi ý vào phút cuối cùng.” Nó càu nhàu. “Muốn được khoe mẽ chơi phần solo của nó chứ gì? Tiên sư cái mông mày.”

Tôi hất đầu về phía thằng bạn. “Đang nói mày hả, Tate?” Tôi ngây thơ hỏi lại.

Nó quơ mạnh cây dùi timpani bự chảng về phía tôi và tôi hãi hùng thụp xuống né. Chúa ơi, đám khí rung động đó! Nó thừa biết, và trắng trợn lạm dụng sức mạnh của mấy cây dùi trong tay!

“Tiên sư cái mông mày mới đúng.” Có điều tôi vẫn nhe răng vừa cười vừa đốp lại nó. Nhưng cô Ridley đã giơ tay ra hiệu bắt đầu và nó phải về vị trí. Gần đến cuối bài, đốt ngón tay của Tate gần như trắng nhách, còn tôi vẫn đang vật lộn với dãy chuông gió.

Cô Ridley chấm dứt khúc dạo đầu bằng một nốt cuối lớn đã tai, từ đó tiếp tục chỉnh sửa mấy lỗi cơ bản của từng bộ. Và bởi vì lũ bộ gõ bọn tôi trước giờ luôn nai lưng ra tập và biểu diễn xuất sắc và vừa nãy Thomas chơi sai tán loạn – nhìn mặt nó tím ngắt lại vì xấu hổ mà như mở cờ trong bụng – tôi tự cho mình quyền chuồn khỏi cái lạnh của phòng nhạc một lúc.

Nhưng chuồn đâu cho thoát Tate.

*************

Vừa liếc thấy nó mở cửa trước khi cửa kịp đóng lại sau lưng tôi, tôi co giò phóng. Nhưng nó chụp được cái nón và một chùm tóc, quay ngược tôi lại nhanh như chớp và tôi la lên, nhảy lùi lại. Thế là hai thằng bọn tôi đứng gườm nhau giữa hành lang, làm mặt ngầu như nam chính và phản diện trong phim cao bồi viễn Tây.

“Nói tao nghe, Rubin.” Tate nhẩn nha nói, tay điệu nghệ quay cây dùi timpani bự chảng trên tay. “Hồi nãy mày gọi tao là gì?”

Tôi chỉ vào mông mình bằng ngón giữa.

Đã biết trước nó sẽ nhào tới nhưng tôi vẫn không chạy thoát cặp giò dài ngoằng của nó. Ngay sau khi tôi cân nhắc cơ hội chui vào một phòng học trống, nó đã khóa cổ tôi giữa người nó và cây dùi, xong lôi tôi đi xềnh xệch.

“Má cái thằng này.” Tôi gầm gừ. Ngón chân tôi nhất quyết không chịu chạm đất mặc cho tôi ưỡn người vùng vẫy với lại lúc lắc. “Mày có bỏ tao xuống không!”

Nó thổi vào một bên mặt tôi.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, Hơi thở thằng này có mùi vanilla ngộ ta. Suy nghĩ thứ hai – đến sau vài giây muộn màng đáng buồn – là nó vừa mới thổi vào mặt tôi.

Dừng lại!” Tôi gào. Chết tiệt, luồng gió phà ra tấn công da tôi! Nhất là khi tôi đang trùm nón nữa chứ!

“Sao tao phải dừng? Mày vừa chửi tao mà, không nhớ hả?” Tôi có thể nghe thấy nụ cười của nó sau từng tiếng nói. Khi nó lột cái nón xuống, tôi có thể cảm thấy nụ cười của nó sau từng tiếng nói.

Tôi hét lên một cách thảm hại.

“Chọc tao hả?”

Hét.

“Để coi mày còn dám chọc tao nữa không-”

Hét.

“-cái thằng khỉ con-”

Hét.

“-sợ gió-”

Hét.

“-điên khùng này.”

Hét.

“Có phải không vậy?”

Hé- “Phải cái gì?”

“Sao cổ mày còn nhỏ hơn cổ con gái nữa?”

Nó đang dòm vào bên trong cái nón trùm của tôi.

Cái thằng dê xồm nhơ bẩn này. Tôi thì mải mê giãy giụa, rên rỉ, hổn hển bởi những đợt gió tấn công tẩm hương vanilla của nó, còn nó lại nói rằng tôi nên bắt đầu mặc váy tô son đi và phều phào thở vào cổ tôi và –

“Cái quái gì?” Tôi la lên. Lần này chắc tôi nhảy xa khỏi Tate cũng vài mét, nhưng có Chúa chứng giám nó vừa mới quấy rối tôi. Nó quấy rối tôi bằng hơi thở của nó trong khi biết thừa chứng bệnh của tôi!

Nó đứng im, gõ gõ cây dùi lên cằm, nhăn răng cười. Và rồi – khi tôi nhận ra đã quá trễ – nó bỗng hiểu ra.

“Bingo.” Nó nhếch mép khoái trá nhưng nhìn rất đểu giả. “Chỗ đó là chỗ nhạy cảm nhất của mày phải không?”

Tôi quyết định không đính chính. Nhưng

“Không được, không được, Tate.” Tôi lắp bắp, tìm cách đánh vòng qua nó để quay về phòng nhạc. “Còn nhớ cô Ridley không? Bả mà biết tao với mày chuồn là bả lột da non bọn mình liền – không, Tate, không.”

Thằng này chơi bộ gõ mà nhanh thấy sợ. Thảo nào cô Ridley chỉ định tôi làm trùm nhạc khí bổ sung chứ không cho rớ vào nhạc khí chính.

Và bây giờ hai bên mặt tôi bị hai tay Tate kẹp cứng. Nó cười với tôi, ngọt ngào như mèo con sắp vồ mồi. “Không được gì?” Nó hớn hở hỏi.

“Mày làm ơn đừng, gì cũng được, đừng làm vậy!” Má ơi, công nhận nhục thiệt nha. “Đừng mà, làm ơn. Xin lỗi tao đã chửi tiên sư cái mô- Tao xin lỗi, được chưa? Xin lỗi mày đó!”

Nhìn mặt Tate chỉ thấy hai chữ “mắc cười”.

“Tao thiệt tình không hiểu sao lại có cái chứng bệnh vớ vẩn như của mày.” Nó nhận xét. “Mà tao cũng không hiểu tại sao mày cứ luôn miệng chửi tao trong khi tao có hề đụng chạm gì tới cái bệnh của mày đâu.”

Tôi quyết định không gợi lại sự kiện thằng Trọc. “Câm mồm, Tate. Tao đã nói xin lỗi rồi nha.”

Nó há miệng chuẩn bị thổi.

“Thôi! Thôi! Tao xin lỗi, Tate, được chưa? Tao xin lỗi thiệt, xin lỗi nhiều-”

“Xin lỗi gì kia?” Nó nhắc khéo.

Tôi trừng mắt với nó nhưng hai má thì nóng bừng dưới tay thằng quỷ. “Xin lỗi… đã… chửi cái mông mày.” Tôi lúng búng. “Thiệt.”

Nó cười rộng nữa, nhưng đã chịu thả mặt tôi ra. Mà cũng tới lúc, vì tôi thấy nó mà để tay lên đó một hồi nữa thế nào cũng bị phỏng. “Tao tha lỗi cho mày.” Nó gật đầu chân tình, kéo cái nón lên đầu tôi như thể người ta làm cho con nít.  nó rút chặt hai sợi dây rồi buộc gút lại veo véo.

Mặt tôi bây giờ nhìn đời qua lỗ hở bé tẹo bằng nắm tay của cái nón.

“Tate!” Tôi gào lên. “Thằng mọi này!”

Nó cười ha hả không dứt.

Nên tôi lấy hơi chửi tiếp. “Thằng dã man khốn nạn điên loạn!”

“Cám ơn vì đã khen, cưng.” Tôi nghe tiếng nó đâu đó vọng lại – hình như nó đã đứng trước cửa phòng nhạc rồi. Đột nhiên nhớ ra sự tồn tại của cô Ridley, tôi hối hả gỡ cái nút trên cổ ra. Nhưng mất gần một phút tôi mới nhận ra Tate đã để lại cho tôi cái gút thắt ba lần đẹp rạng ngời.

Nên tôi lại lấy hơi chửi tiếp.

Khi đã gỡ xong cái gút kinh tởm và lột phăng cái nón xuống, tôi bất thần nhận ra những câu từ đầy màu sắc của tôi không rơi vào không khí như tôi đã tưởng. Một trong những cây sáo năm nhất – hình như tên Lyle thì phải – đang đứng châm bình nước ở bồn nước đặt ngoài phòng nhạc. Cậu ta hiện đang nhìn tôi trân trối bằng ánh mắt vô cùng tò mò.

Bố khỉ. Nhất định là cậu ta đã chứng kiến toàn bộ chuyện tôi với Tate nãy giờ. Và Tate nhất địnhnhìn thấy Lyle khi đang vận hết công lực chọc phá tôi! Nó nhất định biết tỏng Lyle nghe được! Và điều đáng xấu hổ nhất là, nó biết Lyle là đồ tò mò tọc mạch!

“Em nghĩ chắc cô Ridley đã đi tới bộ gõ rồi.” Thằng nhóc nhìn lén nhỏ nhẹ nói.

Khỉkhỉkhỉ!

Tôi quáng quàng bổ nhào về phía phòng nhạc. Đúng như tôi nghĩ, Tate ngoan ngoãn ngồi ngay đằng sau cái trống timpani của nó, các thành viên còn lại của bộ gõ cũng ở ngay vị trí của mình, mọi người quay qua ngó tôi chằm chằm, và cô Ridley thì trừng mắt với cây đàn chuông vắng chủ.

“Ờ…” Tôi lo lắng mở miệng. Ánh mắt cô Ridley quay ngoắt sang tôi, lóe lên kinh dị đằng sau gọng kính kim loại. Tate nháy mắt.

Phải chi mà cho tôi giết nó chết tươi ngay lúc này là được rồi.
Bình Luận (0)
Comment