Hiểu Minh vừa gọi điện báo cho Nhật Nam và Nhật An biết kết quả, 2 anh nghe tin vui lắm liền quay về nhà. Buổi cơm trưa diễn ra vui vẻ hơn bình thường vì hôm nay Hiểu Minh đã được sống lại sau thời gian dài sống cùng sách vở và sự lo sợ cho kì thi.
- Mọi người tối nay chúng ta làm tiệc thịt nướng đi! - Hiểu Minh sáng mắt lên khi nghĩ ra một ý định tuyệt vời, tay cầm đũa cho một tiếng thịt to vào miệng.
- Lại thịt nữa á! em ngán lắm rồi! - Hoàng Phong chán nản nói.
"bốp" một cái tát vô đầu Hoàng Phong vì dám phản đối ý sáng kiến của Hiểu Minh.
- Ăn thịt nướng đi mọi người, lâu rồi em chưa được ăn thịt nướng, thèm quá! - Hoàng Phong thay đổi 180 độ, tán thành ý kiến của Hiểu Minh rầm rộ.
- Mới ăn hôm qua mà ông tướng - Nhật Nam lên tiếng bóc trần câu nói dối của Hoàng Phong.
"bốp" lại một cái tát vào đầu Hoàng Phong nữa từ Hiểu Minh, cô trừng mắt với ý nghĩ "Có biết anh ba kĩ lưỡng trong việc ăn uống lắm không hả? Nói phải cho hợp lí mới thuyết phục được chứ! Chị mà không được ăn thịt nướng thì em không xong với chị đâu!!" Hoàng Phong hiểu ý quay sang Nhật Nam và Nhật An cười tươi:
- Mới ăn hôm qua nhưng em vẫn còn muốn ăn nữa, vả lại lần trước toàn là Hiểu Minh ăn chứ em có ăn được gì đâu!
"bốp" Hiểu Minh liếc xéo Hoàng Phong " Ngốc vừa thôi chứ! hôm qua ăn nhiều rồi thì sao hôm nay ăn được nữa! chị tức chết vì em mất!". Hiểu Minh bây giờ như lựu đạn vừa rút còi, chỉ cần buôn tay ra là sẽ nổ, HIểu Minh sẽ bay đến xé xác Hoàng Phong ra cho diều hâu nhắm mồi.
Nhật Nam và Nhật An từ nãy đến giờ vẫn nhịn cười trước sự dễ thương của 2 đứa trẻ, dù sao cũng chỉ thua 2 anh có 2 tuổi thôi mà sao lại con nít thế nhỉ? Hoàng phong nhìn Nhật An với đôi mắt to tròn long lanh như tô bánh canh, chớp chớp gợn sóng mong anh cứu lấy tính mạng. Anh nhìn sang Nhật Nam dò ý, Nhật Nam gật đầu.
- Thôi được rồi tối nay làm tiệc thịt nướng - Nhật Nam và Nhật An phải xuống nước đồng ý chứ nếu không Hiểu Minh sẽ đánh Hoàng Phong chấn thương sọ não mất, khi đó lấy con đâu ra mà đền cho chú.
- Tuyệt vời ông mặt trời! Thương anh ba nhất - Hiểu Minh sung sướng kêu lên
- Còn anh em quăng ở đâu? - Nhật Nam tỏ vẻ hờn dỗi.
- Anh hai và cả anh ba đều nhất - Hiểu Minh quay sang Nhật Nam nháy mắt.
- Còn em chị vức ở xó nào? - Hoàng Phong cũng tỏ vẻ hờn dỗi.
- Em ở đâu thây kệ em, chị không quan tâm - Hiểu Minh làm mặt lạnh, ánh mắt hờ hững nhìn Hoàng Phong. Nhật Nam và Nhật An đều bậc cười trước câu trả lời của Hiểu Minh, Hoàng Phong cũng chỉ biết cười trừ.
*** Chuyến bay từ Mỹ về Việt Nam hạ cánh. Một chàng trai với dáng người cao, mái tóc đen ngắn, gương mặt tuyệt đẹp, đôi mắt màu cafe đen bị che lấp bởi chiếc kính đen đang bước ra từ trạm kiểm soát. Hàn Thiên sải chân bước đi một cách bình thản mà có biết đâu ở sân bay biết bao người ngước nhìn theo anh. Trong vô số ánh mắt đó ganh tị có, khao khát có và thèm muốn có được anh cũng không ngoại lệ.
- Cậu chủ, tôi ở đây! - Quản gia Trương kêu lên khi trông thấy Hàn Thiên.
- Tôi đã bảo là ông đừng ra đón tôi mà - Hàn Thiên vừa tiến về phía quản gia Trương vừa cởi bỏ chiếc kính làm bao nhiêu cô gái đứng hình, cứ dõi mắt theo anh không buông.
- Cậu không muốn ông chủ ra đón thì tôi phải đi chứ, sao có thể để cậu một mình được - ông quay sang 2 người thanh niên sau lưng mình - Hai cậu đưa dồ đạc ra xe giúp tôi - rồi quay sang Hàn Thiên - Chúng ta về nhà thôi cậu.
- Ba tôi có ở nhà không? - Anh hỏi ý thăm dò vì trước giờ ba anh luôn bận rộn ở công ty hiềm khi ở nhà, anh không chắc rằng ba anh giờ có đang ở nhà chờ anh hay không.
- Chiều nay ông chủ có cuộc họp quan trọng - quản gia Trương trả lời nhưng có ý giải thích về sự vắng mặt của ông Lâm Hoàng.
- Ông đưa đồ của tôi về trước đi, tôi đi gặp bạn sẽ về sau.
- Vâng, tôi biết rồi ạ!
*** Tối hôm đó một bữa tiệc thịt nướng đã diễn ra để chúc mừng cho Hiểu Minh được nhận vào trường Hoàng Thiên mà cô hằng mong ước.
Các miếng thịt tươi ngon lần lượt được đưa lên bàn nướng thế chỗ cho những miếng thịt vừa chín tới thơm phức nóng hổi.
Hiểu Minh gắp một miếng thịt to thổi thổi cho nguội rồi cho vào miệng ăn, mắt nhắm lại, mặt vô cùng biểu cảm vì hạnh phúc.
- Mình uống rượu đi nha! - Hiểu Minh giương ánh mắt long lanh chớp chớp về phía Nhật Nam và Nhật An.
- Không được - câu trả lời ngắn gọn của Nhật An làm Hiểu Minh tuột hứng, mặt xụ xuống như cọng bún thiu bị ánh nắng chiều vùi dập - Em chưa đủ tuổi uống rượu, vả lại tửu lượng em còn kém lắm.
- Em 16 tuổi rồi mà anh mà uống nhiều thì mới mau tăng đô chứ - Hiểu Minh giảy nảy lên phản đối những lí do Nhật An đưa ra.
- Chưa tới sinh nhật thì em vẫn chưa đủ 16 tuổi - Nhật An buông một câu nhẹ nhàng mà Hiểu Minh chẳng còn lí để cãi lại, cô hướng mắt về Nhật Nam cầu xin sự giúp đỡ từ đồng minh sồ một của mình trong nhà. Nhật Nam bắt gặp ánh mắt nài nỉ của Hiểu Minh thì cười nhẹ đáp ngắn gọn - Không được.
Hiểu Minh mặt ỉu xìu đứng dậy bước ra khỏi nhà bếp nhưng vừa đến cửa thì đột ngột quay lại, ai cũng ngỡ ngàng vì hành động bất thường của cô. Chợt, cô cầm đũa lên chọc thẳng xuống... miếng thịt trên đĩa rồi cho vào miệng sau đó ngồi xuống úp mặt xuống bàn... giả vờ khóc, tay vươn ra kéo kéo áo Hoàng Phong. Nhật Nam và Nhật An tính nói gì đó thì đột nhiên Hiểu Minh đứng dậy, mặt tỉnh bơ bước ra ngoài. Bỗng, Hoàng Phong cũng làm mặt lạnh đứng dậy đi ra ngoài để lại hai con người đang đơ mặt nhìn nhau.
* Hoàng Phong vội chạy vào phòng lấy ví và điện thoại rồi nhanh chóng lao ra cổng. Hiểu Minh đang đứng bên ngoài thấy Hoàng Phong chạy ra thì vẫy tay kêu, cậu chạy đến bên cô rồi 2 người nhìn nhau cười ha hả.
- Mặt 2 anh ấy như thế nào? - Hiểu Minh vội hỏi mà miệng không ngừng cười
Hoàng Phong mở to mắt, mắt đơ ra, Hiểu Minh trông thấy thì cười sằng sặc:
- Chị ước mình có thể tận mắt nhìn thấy.
- Chị mà thấy sẽ cười lăn ra mất, khi đó thì sao diễn được.
- Ừ, thôi chúng ta đi!
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Hiểu Minh và Hoàng Phong chạy đi, trên môi nụ cười vẫn chưa tắt, nhưng cô có biết đâu chính vào đêm hôm nay một định mệnh mới sẽ mở ra cho cuộc đời cô...