Editor : Vũ Linh
Khuynh Nhan tựa hồ có chút do dự, qua một lúc sau mới hỏi Chiết Lan, “Ngươi thật sự…biết cách cứu Xuyên Huyền?”
Chiết Lan cười cười, “Đương nhiên”. Nói xong hắn dừng lại một chút, “Không tin ngươi có thể hỏi Linh Nhược. Ta và nàng ấy cũng từng làm giao dịch với nhau, có điều thật đáng tiếc nàng ấy không thể đưa Xuyên Huyền thiên tôn trở về, cũng uổng công mất đi đôi mắt đẹp như thế…”
Cách nói của Chiết Lan khiến ta có chút lạnh người, tuy biết hắn nói thế là để giành được sự tín nhiệm của Khuynh Nhan, nhưng trong lòng ta vẫn khó có thể thích ứng nổi.
Khuynh Nhan dường như nghĩ ngợi rồi mới nói, “Vậy chén ngọc lưu ly ta có thể cho ngươi mượn, có điều…”
Chiết Lan cười khẽ, “Ngươi sợ nói ra chỗ có tàn hồn của thiên tôn rồi, chúng ta sẽ làm hại người?”
Khuynh Nhan chưa nói hết lời mà Chiết Lan đã nhìn thấu hết.
“Thần nữ không cần lo lắng, Chiết Lan tự có chừng mực, nhất định không làm tổn thương đến một sợi tóc của thiên tôn”.
Khuynh Nhan lúc này mới đáp, “Được rồi. Nhưng ngươi nếu dám đùa giỡn giở trò bịp bợm, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết”.
Ta thầm nghĩ, không ngờ Khuynh Nhan này cũng ngoan độc như thế, trên người lại cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
Khuynh Nhan phân phó người mang chén ngọc lưu ly tới, còn không quên quay sang nói với ta, “Linh Nhược, niệm giao tình giữa hai chúng ta, khi nào Xuyên Huyền trở về ta chắc chắn sẽ mời ngươi tới dự lễ thành hôn của chúng ta”.
Lòng ta nhói đau, không nói được gì, chỉ gắt gao nắm chặt hoa tai phượng hoàng, chỉ mong Xuyên Huyền cái gì cũng chưa nghe thấy.
Chiết Lan khẽ cười một tiếng rồi ôm ta, “Vậy đa tạ thần nữ, ta và Linh Nhược chắc chắn sẽ không thất hứa”.
Khuynh Nhan mơ hồ nhìn hai chúng ta, Chiết Lan lại nói, “Ta và Linh Nhược đã thành thân”.
Khuynh Nhan cười lạnh, “Phu thê? Người nàng thích là Xuyên Huyền, điều này ngươi chắc hẳn cũng biết. Huống hồ ngươi cũng vừa nói ngươi đã lợi dụng nàng khiến nàng đánh mất đôi mắt. Hay là lần này lấy nàng cũng là muốn lợi dụng điều gì đó?”
Ta giật mình, không thể không nói, cho dù bây giờ Chiết Lan có lợi dụng ta hay không ta đều cảm thấy thống khổ.
“Có phải thần nữ bị lợi dụng nhiều rồi nên mới bị ám ảnh như thế không? Đúng là ban đầu ta lợi dụng Linh Nhược. Nhưng giờ đây, tất cả những gì ta muốn làm chỉ là muốn bảo vệ nàng cho tốt”.
Nghe Chiết Lan trả lời như thế, Khuynh Nhan có vẻ không cam tâm, liền hừ một tiếng, “Lúc trước còn là một Phật tử vô tình vô dục, bây giờ lại học được thói “sớm ba chiều bốn” (ý nói thay đổi tình cảm xoành xoạch)
Ta không nói gì, cúi đầu nghe nàng châm chọc.
Chiết Lan không đáp lại nữa, chỉ nắm chặt tay ta truyền hơi ấm an ủi, đối với ta thế này là đủ rồi.
Lúc này cung nữ mang chén ngọc lưu ly tới.
Khuynh Nhan nói với Chiết Lan, “Chén ngọc lưu ly cho ngươi, người đã nói chỉ mượn trong vòng hai ngày. Ta cho ngươi ba ngày, nếu ngươi không trả… Người ở thiên giới vẫn đang truy lùng ngươi, tuy ta không thể rời khỏi nơi này, nhưng gửi thư đi cũng không phải là chuyện gì khó”.
Chiết Lan đáp, “Thần nữ yên tâm. Chỉ là Chiết Lan vẫn có một câu muốn nhắc nhở thần nữ, không phải của mình thì đừng có cưỡng cầu, đoạt không được cũng đừng để bị sinh ra oán niệm. Phật gia có câu, tất cả mọi chuyện đều có nhân quả, thần nữ ngàn vạn lần phải luôn nghĩ đến hậu quả”.
Ta không biết Khuynh Nhan phản ứng ra sao. Nhưng không thấy nàng lên tiếng, chắc là bị Chiết Lan làm cho tức giận rồi.
Chiết Lan vẫn chưa buông tha, “Còn có, Linh Nhược trước nay không phải là “sớm ba chiều bốn”, chẳng qua ta có biện pháp giúp nàng quên đi chấp niệm, cho nên việc này không liên quan đến nàng ấy”.
Ta nghe thấy tiếng hừ lạnh của Khuynh Nhan. Chiết Lan nhanh chóng kéo ta xoay người rời đi.
“Chiết Lan. Mới vừa rồi ngươi chọc khiến nàng tức giận, lỡ như nàng ta thật sự trở mặt thu lại chén ngọc lưu ly thì sao…”
Chiết Lan khẽ cười, “Nàng là đang để ý đến chuyện nàng ta sẽ thu hồi chén ngọc, hay là sợ không tìm được tàn hồn của thiên tôn ở đây?”
Ta cúi đầu không đáp, ta tất nhiên không quan tâm đến cái chén ngọc kia… Cũng may Chiết Lan có chừng mực, thấy Khuynh Nhan tức giận liền xoay người chạy đi luôn. Nếu không e là nàng ta sẽ thu hồi chén ngọc.
“Cầm lấy, cẩn thận một chút”. Chiết Lan đưa chén ngọc cho ta.
Ta gật gật đầu, cất nó vào trong áo.
Ta của hiện tại, không thể nhìn thấy mây, cũng không nhìn được cái gì nữa. Không biết sau này tới Hoang vu chi cảnh có thể hồi phục lại đôi mắt không. Có điều không hồi phục được cũng tốt, ít nhất ta không cần phải đối mặt với gương mặt xa lạ.
Ta ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc sau lại đem hoa tai phượng hoàng ra.
“Xuyên Huyền, phách cuối cùng của ngươi tìm về rồi, ngươi có muốn xem thử không?” Ta bật cười, “Có cái gì đẹp đâu cơ chứ!? Dù sao khi ngươi sống lại rồi, ngươi vẫn là chính ngươi…”
Xuyên Huyền hình như đã hiện ra, hắn ngồi xuống bên ta.
“Tiểu Linh Nhược, qua hai ngày nữa, có phải chúng ta sẽ không bao giờ….gặp lại nhau nữa?”
“Hẳn là thế rồi. Ta tới Hoang vu chi cảnh, còn ngươi ở đây, cũng giống như lời Khuynh Nhan đã nói, các ngươi sẽ thành hôn. Ta ở lại đây thêm ngày nào cũng chỉ rước thêm phiền não thôi”.
Xuyên Huyền không nói, hắn cầm tay ta, “Tiểu Linh Nhược, ta sẽ không quên ngươi…”
Ta lắc đầu, “Ngươi tốt nhất vẫn là quên đi, miễn cho nhớ tới lại thấy buồn phiền. Hơn nữa…Kỳ thật ngươi cũng muốn quên ta, giữ lại một đoạn kí ức này cũng có để làm gì đâu”.
“Tiểu Linh Nhược…”
Xuyên Huyền tựa như không biết an ủi thế nào cho phải, chỉ có thể nhẹ kêu tên ta. Nhưng chỉ với một tiếng gọi này của hơn, ta lại thấy lòng nhức nhối không thôicần sựấm áp, ta có thể cho nàng, nàng cần sự quan tâm, ta có thể cho nàng, nàng cần sự bảo vệ, ta có thể cho nàng. Kể cả những thứ nàng thích, ta cũng đều có thể cho nàng”. Hắn than nhẹ, vẫn ôn nhu lau mặt cho ta, “Cái gì ta cũng đều có thể cho nàng. Đừng khóc nữa. Người đó không thể cho nàng thứ nàng cần, ta sẽ bù đắp hết thảy cho nàng, được không?”
Ta thút thít lắc đầu, lại gật đầu. Muốn nói gì đó nhưng không nói ra lời.
Chiết Lan cười, “Ta biết, ta biết. Không cần nói thêm gì nữa. Ta sẽ lưu tâm hơn nữa”.
Chúng ta cứ đứng như vậy. Qua một lúc sau, Chiết Lan bỗng kêu lên, “Không ổn rồi”.
“Sao thế?”
Chiết Lan đột nhiên nắm chặt tay ta, bình tính nói, “Xem ra Khuynh Nhan vẫn không tin tưởng chúng ta. Chúng ta vừa mới rời đi nàng ta đã cho người đưa tin lên thiên giới. Hơn nữa nơi này cũng có người của nàng ta. E là đã sớm ở đây đợi để bắt giữ chúng ta rồi”. Hắn lạnh giọng nói.
“Vậy chúng ta phải làm sao? Hiện giờ chỗ nào cũng đều nguy hiểm, mà chúng ta cũng không thể tới quỷ giới”.
Chiết Lan vẫn trầm ổn nói, “Tìm chỗ nào đó ẩn nấp tạm thời là được. Linh Nhược, nàng có muốn cùng ta ngao du nhân gian không?”
Nghĩ lại cũng lâu rồi ta không đến nhân gian, vì thế ta liền đáp ứng Chiết Lan.
Lại nói Chiết Lan tuy là luôn bình tĩnh, thận trọng, có điều hễ tùy hứng lên là lại khiến người ta không biết phải làm sao.
Đường tới nhân gian rất nhanh, chỉ chốc lát cưỡi mây là bọn ta có thể tới đó. Chiết Lan ôm chặt ta, “Đi rất nhanh, nàng cẩn thận một chút, đừng để bị ngã”.
Ta cười cười, thầm nghĩ nếu thật sự ngã xuống thì cũng coi như là chết vì tình đi. Nếu cứ tan biến như thế, sợ là ta sẽ thật sự trở thành một du hồn lượn lờ vô định khắp nhân gian mất.
Như thế, xem ra cũng không có gì là không tốt cả.
“Thôi được”. Ta nghe thấy Chiết Lan than nhẹ, “Nếu là như thế, chờ đến khi ta không chống đỡ được nữa, chúng ta sẽ cùng nhau rơi xuống, thành một đôi uyên ương bạc mệnh, đỡ làm phiền tới người khác nữa”.
Hắn nói xong ta không nhịn được cười rộ lên, Chiết Lan ở đằng sau cũng ôm ta mỉm cười.
Hắn còn nói, “Linh Nhược, nếu thật như thế, nhất định Khuynh Nhan sẽ ghen tị. Có lẽ với thân phận hiện giờ của chúng ta, không chừng có thể tạo nên một giai thoại truyền kì. Người đời sau nhất định sẽ vừa hâm mộ lại vừa thương tiếc. Ta cảm thấy như thế cũng không tệ, ít nhất chúng ta coi như có thể vĩnh viễn ở bên nhau…”
Ta nhíu mi, “Chiết Lan…”
Hắn than nhẹ, “Có điều ta cũng chỉ là nói đùa thôi, nàng còn tưởng thật à?! Ta biết nàng luyến tiếc, không phải luyến tiếc ta mà là luyến tiếc thiên tôn. Nàng cho dù có hồn phi phách tán cũng luyến tiếc một phách cuối cùng của thiên tôn”.
Tốc độ mây bay ngày càng nhanh, ta đành phải ôm chặt cánh tay Chiết Lan.
Chiết Lan không nói gì, ôm ta càng chặt hơn.
“Linh Nhược….” Giọng Chiết Lan như có như không vang lên, “Nàng còn chưa biết thân phận thật của ta?”
Ta mơ hồ nói, “Không phải ngươi là hoa lan dưới ma giới sao?”
Hắn cười cười, “Thật ra ta cũng không phải là yêu vật gì đó, cũng không phải là hoa lan dưới ma giới. Ta vốn là…người của tiên giới”.
Ta ngẩn người, cảm thấy lời này của hắn còn có ẩn tình bên trong. Khi ta định hỏi thêm thì Chiết Lan đã hạ mây xuống, đưa ta tìm chỗ trú thân.